Sau Khi Bóng Lông Nhận Việc Minh Phủ

Chương 97: Nhà trọ mất tích (5)




Mấy người Tiền Quân vốn đang xem căn phòng nhỏ này thành chỗ che chở tạm thời, nhưng khi bọn họ nhìn thấy hình lúc còn sống của bà cụ kia thì một luồn khí lạnh trực tiếp xông thẳng lên sống lưng, tóc gáy dựng đứng mồ hôi lạnh nhễ nhại.

Nếu như bà cụ này chính là người chết nửa tháng trước rồi bị mèo hoang mình nhận nuôi gặm xác, vậy bây giờ “cái thứ” bên ngoài là…

Tiền Quân và Tiền Thuần phản ứng cực nhanh, bọn họ lập tức rút súng nhắm ngay cửa gỗ đóng chặt, cả người căng cứng đề phòng!

Còn Hứa Vi đã thu lại chỉ may trên mặt Tiền Thuần từ trước đó, cô quấn sợi dây mãnh màu đỏ quanh chốt cửa sau đó đan thành một ngôi sao bốn cánh phức tạp: “Oán linh không thể xuyên tường vào Giáng Phúc Đồ, chúng ta chỉ cần lập phòng thủ ở cửa, nó sẽ không vào được!”

Nhưng mà…

“Bé mèo nhỏ, con mau nhìn xem đồ ăn hôm nay ngon cỡ nào nào?” Tiếng xe lăn lộc cộc truyền đến từ ngoài cửa, giọng nói điềm đạm nhưng quái dị của bà cụ càng lúc càng gần: “Mau tới dùng cơm đi.”

Ngay sau đó là ba tiếng gõ cửa cực lớn, rầm rầm rầm!

Cửa gỗ rung lắc dữ đội, mạt gỗ sơn tường rơi loạt xoạt. Sức đập này nào giống một bà cụ tàn tật, rõ ràng là oan hồn ôm ác ý cực đoan đang kêu gọi đám mèo cưng của nó cùng nhau “thưởng thức” món thịt người thơm ngon bị nhốt trong phòng.

Thần kinh của năm người trong phòng căng tới cực điểm. Lúc bọn họ đang nhìn chằm chằm cửa gỗ cũ lung lay sắp ngã, đột nhiên một tiếng ma sát rất nhẹ truyền đến sau lưng mọi người…

Meo ngao ~

Tiếng mèo kêu sau lưng khiến người ta rợn cả tóc gáy, lúc này bọn họ mới chợt nhớ tới cái giường trong phòng. Nơi đó vốn chỉ có mấy con mèo hoang bình thường nằm bên trên. Nhưng bây giờ không ai còn cho rằng tụi nó vẫn còn là “mèo”.

Bọn họ căng thẳng cầm súng, chậm rãi xoay người —— ——

Vốn con mèo hoang màu trắng đang liếm lông trên giường bây giờ đã đứng lên. Lớp lông mèo màu trắng chỉ hơi bẩn một chút dần dần khô héo, những vết máu đỏ nhạt màu máu kết vảy trên lông. Vẻ ngoài của mèo con không thay đổi nhưng ánh sáng màu xanh lá sâu thẩm trong mắt nó khiến người ta run sợ.

Giống như ngửi thấy mùi thức ăn mèo thơn ngon, nó gầm gừ trong cổ họng lao về phía bọn họ.

Tiền Quân sợ hãi, tay run lên bắn đoàng một phát!

Kỹ thuật dùng súng của Tiền Quân chính xác hơn Trúc Ninh rất nhiều, đạn đặc chế đâm ngay chính giữa chóp mũi của mèo trắng, sau đó giống như một luồng gió mát vô hại xuyên qua cơ thể con mèo.

Giọng nói của Hứa Vi run nhẹ: “Đạn để đối phó với linh hồn, nhưng trong cơ thể của những thứ này vốn không có hồn …”

Con mèo bị bắn bất ngờ bị chọc giận, da thịt toàn thân nó nhanh chóng thối rữa để lộ ra cơ bắp xương cốt và răng nhọn, nó cong lưng vừa nhún người lao về phía mọi người vừa phát ra tiếng kêu bén nhọn: “Khè —— ——”

Tiền Quân sợ giật mình vội vàng lùi lại mấy bước.

Cục trưởng Lí thì run lẩy bẩy liều mạng trốn sau lưng Hứa Vi và Tiền Thuần: “Các vị đồng chí của Ban điều tra đặc biệt, việc này chỉ đành dựa vào các vị thôi!”

Kết quả Tiền Quân Tiền Thuần lại bị đẩy ra phía hàng đầu, cách đám mèo oán linh có thể xé nát người ta trong vòng vài giây không tới nửa thước.

Hứa Vi đang dốc toàn lực dùng dây đỏ chặn cửa, còn hai người mới được điều tới này chỉ có thể tay cầm súng căng thẳng chĩa về phía mười mấy con mèo đang khom lưng kêu khè khè. Thế là toàn bộ hy vọng cũng chỉ có thể ký gửi lên người Trúc Ninh!

Mặc dù Tiền Quân Tiền Thuần không ra ngoài làm nhiệm vụ cùng Đội chấp hành nhưng bọn họ biết Trúc Ninh là ách chủ bài của Đội chấp hành. Liệu cậu có thể kịp thời ngăn cơn sóng dữ ngàn cân treo sợi tóc này không?

“Trúc, điều tra viên Trúc …”

“Điều tra viên Trúc…”

Nhìn thấy mười mấy con mèo trắng thối rữa đã đến ranh giới nổi điên, khom lưng kêu khè khè sắp nhảy lên.

Theo một tiếng “bụp” nhẹ nhàng vang lên, thiếu niên biến thành bóng lông nhỏ mập mạp trong nháy mắt. Tiếp đó cậu rớt xuống ván giường cái “bộp”, đã vậy còn tưng lên một cái.

Sau đó trước ánh mắt tràn đầy khao khát của mọi người, ách chủ bài bóng lông nhỏ kinh sợ cụp tai, khó khăn chuyển hóa tiếng “Chút chít” hoảng sợ thành dáng vẻ đáng thương nhỏ xíu: “Meo ~”

Sau đó bóng lông nhỏ cúi đầu học theo dáng vẻ mèo con cạ người lên khăn trải giường, ngoẹo đầu rất đáng yêu: “Meo ~”

Mọi người: “…”

Đám mèo trắng thối rữa vốn sẽ nhào lên, gặm cắn sạch sẽ thiếu niên loài người đứng ở đầu hàng, nay lại ngu người.

Chúng nó nhìn chòng chọc vài giây vào “sinh vật” bóng lông trắng như tuyết vừa kêu một tiếng meo trước mắt, cuối cùng cho rằng đây chỉ là một con mèo con hơi mập.

Sau đó đám mèo oán linh vòng qua con mèo con béo mập, ép từng bước tới gần đám người!

Tiền Thuần kinh ngạc đến mức sắc mặt thay đổi: “Đậu má!”

Theo tiếng đập cửa đất rung núi chuyển và tiếng móng cào của mấy chục con mèo bên ngoài, tình hình trong phòng cũng tiến vào giai đoạn ác liệt. Hai con mèo đi đầu hít mũi ngửi ngửi, mùi thịt người khiến ánh mắt của chúng lộ ra hung quang…

Tiền Quân với vóc người cao lớn chặn ở phía trước, mồ hôi lạnh rơi xuống tí tách, quả thật đã rơi vào đường cùng. Cuối cùng, trời xui quỷ khiến thế nào mà cậu ta học dáng vẻ của bóng lông nhỏ, đột nhiên kêu: “Meo?”

Thực tế cho thấy, hành động tỏ vẻ đáng yêu, không phải ai cũng có khả năng làm được.

Giọng nam trầm khàn giả giọng mèo kêu khiến em ruột của Tiền Quân là Tiền Thuần cũng giật mình, chứ đừng nói tới đám mèo thối rữa…

Mèo oán linh bị tiếng mèo kêu của Tiền Quân làm cho chán ghét, chúng lập tức xù lông, điên cuồng nhào tới!

May mà, sau khi bóng lông nhỏ bị bầy mèo oán linh vượt qua, cậu bắt đầu dùng móng vuốt giơ người giấy nhỏ lên cửa sổ để tìm kiếm tín hiệu.

Ngay thời khắc chỉ mành treo chuông, rốt cuộc người giấy nhỏ rớt mạng cũng có tín hiệu, nó mờ mịt nhìn quanh một vòng…

Cục trưởng Lí thông qua khe hở giữa đám mèo trắng đang bay nhào qua nhìn thấy được người giấy nhỏ online, ông ta lập tức liều cái mạng già gào lên kêu cứu: “Cứu mạng a a a!!!”

Một giây kế tiếp, trong lòng người giấy nhỏ đã có tính toán, nó nâng quả bóng lông còn bự hơn nó gấp mấy lần bằng hai tay, sau khi giơ quá đỉnh đầu thì lập tức bay về phía cửa ra vào giống như một tia chớp.

Người giấy nhỏ chỉ tốn nửa giây đã xuyên qua bầy mèo thối rữa, hơn nữa còn không chút lưu tình vượt qua bốn người chen chúc. Nó nhấc chân đá văng cửa gỗ buồng trong, đội bóng lông lớn trên đầu, chạy mất tăm…

Mọi người: “!!!”

Súng trong tay Tiền Quân Tiền Thuần chẳng khác nào vật trang trí khi không ở trước mặt hồn thi. Dây đỏ của Hứa Vi bay lượn, khó khăn ngăn cản đợt công kích thứ nhất của bầy mèo trắng trong phòng, nhưng bảo bối dây đỏ của cô lại đứt thành mấy đoạn trước móng vuốt mèo.

Nhưng thật may, trước cú đá mới vừa rồi của người giấy nhỏ, cánh cửa gỗ tàn tạ không chịu nổi như biến thành một cái bẫy chuột. Cánh cửa đâm sầm vào vách tường đối diện, vừa vặn đập luôn vào bà lão ngồi xe lăn và bảy, tám con mèo va vào nhau thành một cục!

Thừa dịp kẻ hở nửa giây, ba người kéo cục trưởng Lí chân cẳng như nhũn ra phóng ra ngoài, hữu kinh vô hiểm vọt ra khỏi phòng 307, sầm một tiếng đóng cửa lại.

Nhưng ai mà biết cánh cửa này có giống nắp hộp Pandora giam giữ được món đồ bên trong hay không, bốn người không dám dừng bước, chạy như điên đến chân cầu thang ở cuối hành lang tầng ba.

Nhưng ngay lúc bọn họ định quẹo xuống đầu cầu thang, bọn họ đột nhiên thắng gấp dừng bước. Bởi vì bọn họ nhìn thấy bóng lông nhỏ mới vừa được người giấy nhỏ cứu ra ngoài, đang kinh sợ run lẩy bẩy đứng trước đầu cầu thang, hai tai cụp xuống co lại thành một cục, từ từ lui về phía sau.

Không biết cậu đang tránh né cái gì.

Tiền Quân là người chạy trước nuốt nước miếng, chậm rãi quay đầu nhìn về phía đầu cầu thang đen ngòm…

Đó là một con mèo trắng to lớn, nhưng nếu nói là mèo thì cũng không hẳn. Vì cái thứ đang leo lên cầu thang kia giống như bị xe lửa chèn qua vô số lần, sau đó tiếp tục bỏ vào trong máy giặt quần áo giặt qua một lần.

Lớp lông dài trên người của con mèo trắng xoắn lại với nhau thành từng luồng, bung xỏa ra xung quanh dài ngắn không đều, bên trên dính đầy vết máu khô và ngưng kết thành vết bẩn lốm đốm.

Trong mắt mèo không có con ngươi mà là một mảng ánh sáng đỏ thẩm, cực kỳ đáng sợ!

Bóng lông nhỏ thật sự bị dọa sợ, cậu run lẩy bẩy đứng ở đầu cầu thang, lúc thì kêu meo meo mấy tiếng, lúc thì học dáng vẻ cúi đầu liếm lông của mèo. Cậu định khiến cho cái thứ kinh khủng trên cầu thang kia tin rằng cậu chẳng qua chỉ là một con mèo nhỏ.

Tiền Thuần đổ mồ hôi lạnh nhễ nhại: “Mèo… Mèo tinh?”

Tay Hứa Vi nắm dây đỏ run nhè nhẹ, ép giọng nói của mình tới cực thấp: “Mèo sống tu luyện hấp thu tinh hoa của trời trăng mới có thể hóa thành yêu thành tinh, còn thứ kia vốn đã chết từ lâu… Vật chết, oán khí không tiêu tan, trăm năm hóa thành xương mục, cứ thế máu thịt tái sinh qua ngàn năm dần hóa thành súc sinh âm phủ. Đó là một con súc sinh âm phủ!”

Cục trưởng Lí nghe không hiểu nhưng sắc mặt của Tiền Quân Tiền Thuần đã trở nên cực kỳ khó coi. Nếu so với yêu tinh thì vật chết tu luyện khó đối phó hơn gấp trăm lần, mà vật chết hóa thành súc sinh âm phủ lại là ngàn năm khó gặp.

Súc sinh âm phủ không có hồn, vốn ở ngoài lục đạo không chịu sự quản thúc của Địa Ngục, thậm chí còn mạnh hơn lệ quỷ gấp mấy lần, thực lực gần với cấp quỷ vương. Còn tất cả phương pháp mà Ban điều tra đặc biệt sử dụng hầu hết là để đối phó với âm quỷ. Ở trước mặt xác mèo không hồn đã chết ngàn năm giống như những con mồi mới mẽ.

Còn phòng 307 sau lưng bọn họ, cửa phòng cũng từ từ mở ra. Bà lão ngồi xe lăn bên trong vẫn chưa bò dậy được từ phía sau cánh cửa, nhưng thứ trong phòng 307 khiến người ta sợ hãi thật sự cho tới bây giờ không phải bà cụ ngồi xe lăn kia.

Đám mèo hoang đợi mãi không ai cho ăn cũng kêu meo meo thảm thiết đuổi tới. Nhưng sau khi chúng nó cảm giác được xác mèo ngàn năm kia, chúng lập tức tiến vào trạng thái cuồng bạo. Hơn mười đôi mắt mèo lóe ánh sáng âm u nhìn chằm chằm hướng đầu cầu thang, lông trên người dựng đứng khom lưng gào khè khè uy hiếp.

“Tiểu Trúc, cậu mau trở lại đây!” Hứa Vi hạ thấp giọng hô hoán: “Súc sinh âm phủ là vật thuần ác, chúng không có khái niệm đồng loại, sẽ nuốt hết những thứ nhỏ yếu hơn nó.”

Nhưng mà xác mèo ngàn năm đã bò lên lầu ba, cặp mắt đỏ máu nhìn chằm chằm bóng lông nhỏ gần trong gang tấc, tiếng nuốt nước bọt ừng ực phát ra trong cổ họng.

Làm kẻ địch muốn ăn mình, còn mình không muốn ăn kẻ địch, tình huống khá là khó giải quyết…

Bóng lông nhỏ cũng sắp ói đến nơi, chỉ đành đáng thương tiếp tục đóng giả làm mèo: “Meo ~”

Xác mèo ngàn năm lại coi hành động này thành thị uy, nó đột nhiên phẫn nộ, há cái miệng rộng nửa thước to như chậu máu gào lên một tiếng uy hiếp phá thủng màng nhĩ: “Khè ~”

Bóng lông nhỏ chịu đựng khó chịu, nhìn chăm chăm vào cái miệng rộng, đếm đếm, ừm… Tổng cộng mới có hơn tám mươi chiếc răng, đằng ấy yếu quá đó!

Bóng lông nhỏ lập tức hết sợ, còn chưa biết ai hơn ai đâu?

Cục trưởng Lí đã bị cái miệng rộng nửa thước to như chậu máu hù cho quỳ mọp xuống tại chỗ, bò cũng không bò dậy nổi.

Lông trên lưng của mấy chục con mèo hoang sau lưng đám người cũng không còn dựng lên, chúng cụp lỗ tai run lẩy bẩy nằm trên đất, cặp mắt sợ hãi nhìn một mồm răng nhọn trắng hếu.

Một giây kế tiếp, bóng lông nhỏ há miệng rộng đến đụng trần nhà, hung dữ để lộ ra hơn hai trăm cái răng nhọn sắc bén được ngâm qua nước Vong Xuyên: “Cà uồm!!!!!”

Thấy cái miệng rộng đến đụng trần nhà to như chậu máu của bóng lông nhỏ, hai chân Tiền Quân Tiền Thuần mềm nhũn trực tiếp té quỳ xuống đất. Hai mắt cục trưởng Lí thì lật một cái, mềm èo như mì sợi ngã xuống hôn mê…

Xác mèo sau lưng bọn họ rên ư ử thê thảm nằm một đống.

Còn xác mèo ngàn năm kia thì lập tức ngậm miệng, giống như một con mèo mướp nhà nhảy dựng lên, quay đầu trèo xuống cầu thang một đường chạy như điên.

Oán khí tử khí bám xung quanh súc sinh âm phủ ngàn năm bị dọa sợ bay hơn phân nửa, từ một con báo lớn thu thỏ thành một con mèo trắng bình thường, da lông mọc ra từ máu thịt nhanh chóng héo rũ rút hết gần như không còn, chỉ còn một lớp thịt thối rữa treo trên xương trắng.

“Khè… Méo… Méo meo meo… Meo…”

Tiếng gào chói tai của ác mèo ngàn năm xìu xuống như khí cầu xì hơi, nó chạy trốn như điên trong hành lang, sau khi thấy không còn đường thì “xoảng” một tiếng phá cửa thủy tinh, bay ra ngoài cửa sổ.

Bốn cái vuốt của xác mèo ngàn năm quơ quào loạn xạ, rơi thẳng xuống từ tầng ba.

Hai giây sau, một tiếng thét chói tai vang tận mây xanh truyền đến từ dưới lầu!

Cục trưởng Lí bị tiếng thét hoảng sợ làm cho tỉnh lại, ông ta nhảy dựng lên ghé vào cửa sổ nhìn xuống dưới, sau đó thờ ơ xua xua tay: “Không có chuyện gì lớn, một bộ xương mèo máu dầm dề đập vào mặt phó thị trường Chu, chúng ta xem như đã an toàn. Ấy… còn xác mèo ngàn năm kia đâu?”

Tiền Thuần nuốt nước miếng, khó khăn mở miệng: “Xác mèo ngàn năm kia, đang nằm trên mặt phó thị trường Chu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.