Sau Khi Bóng Lông Nhận Việc Minh Phủ

Chương 55: Gà tam hoàng (3)




Bóng lông nhỏ gấp gáp: “Chít chít chít!” Mấy anh đừng chạy, nghe tôi nói hết đã!

Nhưng mà hai tên quỷ sai kia lại nhìn bóng lông nhỏ trắng trắng mềm mềm như nhìn quái thú sắp lấy mạng mình, bọn chúng sợ đến mức ném luôn lệ quỷ mình đang áp giải sang một bên, sau đó gánh xiềng xích chạy như điên.

“A a a a a a a —— —— ”

Đám âm ti và quỷ sai đi trên Hoàng Tuyền Lộ nghe tiếng quay đầu sang, chúng nhìn thấy tên tiểu bán yêu trong điện Vô Thường đang “giương nanh múa vuốt” đuổi theo hai tên quỷ sai đáng thương chạy té khói trên Hoàng Tuyền Lộ.

Mặc dù đám âm ti quỷ sai trên Hoàng Tuyền Lộ sinh lòng thương hại nhưng không dám đi qua, chúng nhao nhao nép sang hai bên đường, thì thầm châu đầu ghé tai:

“Hai thằng đó xui thật.”

“Chắc chắn là vì mấy ngày nay bóng lông đại nhân không bắt được quỷ hồn nên mới bực bội trong người. Tụi bây không thấy mới nãy đại nhân bắt cả người sống trở về sao, có lẽ bây giờ cảm thấy bắt người sống không có tác dụng nên mới chuyển sang bắt quỷ sai.”

“Tội nhở, ai bảo hai đứa tụi nó đứng ngay họng súng đúng lúc bóng lông đại nhân không bắt được quỷ.”

Cũng có quỷ khổng lồ mặt xanh tính khí nóng nảy không phục: “Cái tên quỷ sai dương gian của điện Vô Thường đó đúng là vô pháp vô thiên, tại sao chúng ta không kiện nó?”

Bên cạnh có quỷ sai mở miệng: “Mày nghĩ gì vậy, không nghe chuyện của Luân Lưu Vương hả? Lúc Địa Phủ sắp phải trải qua một trận gió tanh mưa máu, áo choàng đen đã lập được công lớn. Bây giờ có ai dám quản thuộc hạ của hắn!”

“Hầy, sau này có thấy con tiểu bán yêu đó thì chúng ta nên chạy đi…”

Có âm khí vô tận trên Hoàng Tuyền Lộ hỗ trợ, tốc độ chạy của bóng lông nhỏ nhanh hơn nhiều so với lúc ở dương gian, cộng thêm hai tên quỷ sai sợ đến mức hồn phi phách tán chân như nhũn ra. Sau khi chạy được tầm vài trăm mét, rốt cuộc bóng lông nhỏ nhảy lên vồ tới —— ——

Nhào lên người một tên quỷ sai.

Con quỷ kia như linh dương bị báo săn mồi nhào lên người, không dám nhúc nhích. Mặc dù móng vuốt lông của bóng lông nhỏ mềm mềm toàn thịt, chẳng qua là chỉ chạm nhẹ lên người nó, nhưng quỷ sai kia ngay cả đá chân cũng không dám. Nó vừa níu lấy đồng bạn không để một tên quỷ sai khác chạy trốn một mình, vừa cúi đầu hai mắt rưng rưng cầu xin tha thứ: “Bóng lông đại nhân, tiểu nhân trên có già dưới có trẻ, ấy không phải! Tiểu nhân, tiểu nhân…”

Bóng lông nhỏ giơ bảng nhỏ lên: “Tôi không ăn anh, một ngàn cây nhang, giúp tôi đi bắt mấy con heo trâu gà quấy rối được không?”

Hai tên quỷ sai điên cuồng gật đầu như giã tỏi: “Đại nhân muốn chúng tiểu nhân bắt cái gì thì chúng tiểu nhân sẽ đi bắt ngay, sau đó nhất định góp đủ một ngàn cây nhang đốt cho đại nhân!!!”

Bóng lông nhỏ lười giải thích, xách hai tên quỷ sai đó trở lại kho đông lạnh.

Đám quỷ sai khác trên Hoàng Tuyền Lộ thở phào nhẹ nhõm, hai tên âm ti cách gần đó nhất xốc nách tên lệ quỷ không có quỷ sai áp giải, tiếp tục đi về phía trước.

Ha ha ha, giữa đường nhặt được quỷ hồn đủ để chạy KPI tháng này, đúng là số hên!

Trong phòng đông lạnh của siêu thị, quản lý khu đồ sống và hai nhân viên quầy hàng ôm lấy nhau run lẩy bẩy chặn cửa, lạnh đến mức môi tái xanh kêu khóc cứu mạng.

Giám đốc Trương Lân tốt nghiệp ở một trường nổi tiếng khi tuổi đời còn rất trẻ nên có thể nói là lý trí tỉnh táo hơn bọn họ rất nhiều. Anh ta vừa quay lại cảnh gà sống bay múa thông qua khe cửa, vừa dập đầu lắp bắp nói lời trăn trối: “Mặc dù phần di chúc này không có sở tư pháp công chứng, nhưng tôi hy vọng người xem được video này có thể chuyển nó cho cha mẹ tôi, tôi có 17 tấm thẻ ngân hàng, lúc cha mẹ mọi người lấy tiền ngàn vạn lần chớ để sót, thẻ ngân hàng đặt ở…”

Cha Trúc thì tin tưởng con của mình một triệu hai trăm ngàn phần trăm, ông an ủi những người trong phòng: “Mọi người đừng sợ, Tiểu Trúc sẽ trở về cứu chúng ta, chắc chắn thằng bé đang đi tìm người trợ giúp.”

Lúc này bầy heo rừng lại tông mạnh thêm một phát làm cho cửa kho lạnh đã biến dạng càng rung lắc dữ dội hơn, quản lý khu đồ sống tuyệt vọng gào lên: “Cha Trúc, con trai ông lợi hại như vậy. Nếu cậu ấy có thể… dịch chuyển tức thời, vậy tại sao không dịch chuyển thẳng đến đồn công an rồi dẫn cảnh sát tới cứu chúng ta, có viện binh nào lợi hại hơn cảnh sát đâu chứ?”

Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, một trận âm phong quét qua kho lạnh, hai tên ác quỷ màu xanh đen xuất hiện từ hư không, mặt mũi dữ tợn (vì sợ bóng lông nhỏ) gánh xích sắt to lớn.

Ba người ở khu đồ sống và Trương Lân bị hù sợ hết hồn, chân run đầu choáng té bịch bịch, Trúc Ninh chỉ đành phải ngồi xuống bên cạnh Trương Lân, nhỏ giọng trưng cầu ý kiến: “Hai vị này là quỷ sai Địa Phủ, có thể giúp bắt gà bắt heo, nhưng mà cần quý công ty đốt một ngàn cây nhang để trả lễ, không biết giám đốc Trương có thể đốt không?”

Hai tên Trúc Ninh bắt là quỷ sai, không phải âm ti quỷ khổng lồ mặt xanh, nhưng như vậy cũng đủ để lại ấn tượng cực mạnh trong lòng những người có mặt ở đây. Âm khí trên người quỷ sai khiến người ta rét run, làm cho kho đông lạnh vốn đã lạnh nay lại như Địa Ngục!

Trương Lân run đến mức đầu lưỡi cuốn lại, làm thế nào cũng không nhả nổi một chữ, trong tình thế cấp bách anh ta qua loa gật đầu thật mạnh.

Trúc Ninh đứng lên chỉ hướng ngoài cửa: “Là đám trâu heo gà ngoài kia.”

Hai tên quỷ sai lập tức bày ra dáng vẻ giết người, giơ chân đạp cửa sắt lung lay sắp sập điên cuồng xông ra: “Lũ súc sinh to gan, dám làm càn trước mặt bóng lông đại nhân, chán sống rồi đúng không?”

Ra vẻ “tôi làm việc tận tụy thế này, xin bóng lông đại nhân ngàn vạn lần đừng ăn tôi”.

Hai tên quỷ sai xuất hiện ở dương gian chẳng khác nào lệ quỷ phiên bản siêu mạnh. Chúng có thể sờ được vào đồ vật nhưng bản thân không có thực thể, vậy nên hai tên quỷ sai dễ dàng bắt được heo rừng mà không bị lũ đó tông trúng. Chỉ trong vòng một giây, con heo cầm đầu đã bị Câu Hồn Tác quất bay xa xa, đập một cái rầm thật mạnh vào quầy bán sữa chua!

Khí thế đó khiến trong lòng đám người phàm run rẩy, ánh mắt nhìn về phía cha con nhà họ Trúc cũng biến thành vô cùng kính sợ. Quản lý khu đồ sống vịn tường run rẩy đứng lên, ông ta không dám đối mặt với Trúc Ninh mà đi vòng qua cậu đến bên cạnh Trúc Học Cần, kính sợ nói: “Cha Trúc, quý công tử và các vị âm lại ở Địa Phủ… có quan hệ thân thiết gì sao, chuyện này thật sự…”

Trúc Ninh nghe vậy vội vàng quay đầu làm rõ: “Tôi không có quan hệ thân thiết cũng không quen biết, chỉ là quan hệ đồng nghiệp mà thôi.”

Lúc đầu quản lý khu đồ sống còn cười gật đầu, nhưng khi nghe tới nửa câu sau, sắc mặt lập tức trắng bệch vô thức lui về sau.

Cha Trúc thấy ba người của khu đồ sống lạnh đến mức tím tái, còn hai tên quỷ sai bên ngoài mặc dù đáng sợ nhưng dù sao cũng là đồng nghiệp của con trai, ông đề nghị: “Nơi này rất lạnh, hay chúng ta ra ngoài đi?”

Quản lý khu đồ sống ôm chặt bộ đồng phục mỏng tanh lạnh đến phát run, nhưng khi ông ta nhìn thấy cảnh tượng heo rừng bị quất bay bôm bốp, Câu Hồn Tác vung lên loạn xạ, ông ta vẫn không dám bước ra, sợ rằng sẽ khiến hai vị quỷ sai bất mãn: “Cha Trúc, bây giờ hai vị đại nhân đang dọn dẹp yêu nghiệt, chúng tôi đi ra ngoài… Có vẻ không hay lắm?”

Trúc Ninh nghe vậy cho là quản lý khu đồ sống sợ bị heo rừng đập chết, cậu đi tới mấy bước nói với hai tên quỷ sai bên ngoài: “Hai anh dẫn heo rừng chạy sang chỗ khác rồi bắt nhé, cảm ơn!”

Quản lý khu đồ sống giật mình vội vàng hạ thấp giọng nói: “Không không, ý tôi không phải thế, hai vị đại nhân cảm thấy ở đâu thuận lợi thì dọn dẹp yêu nghiệt ở đó đi ạ!”

Nhưng mà ngay sau khi hai tên quỷ sai nghe thấy lời của Trúc Ninh, bọn họ đã đuổi heo rừng chạy như một làn khói vào một góc xó xỉnh xa xa từ lâu, không dám đi về phía kho lạnh.

Giám đốc Trương Lân là hình mẫu tri thức ốm nhom gầy còm đeo mắt kính điển hình, mặc dù chỉ mới vào kho lạnh có mấy phút nhưng đã run còn dữ dội hơn ba người làm việc ở khu đồ sống. Bốn người vừa ra khỏi kho lạnh, được không khí nóng bức mùa hè vây quanh mới như sống lại một lần nữa, sắc mặt cũng từ từ hồng hào.

Bọn họ đi theo hướng dẫn của Trương Lân đến khu trà sữa ở một góc tầng lầu, ở đây cách chiến trường bên kia đủ xa cộng thêm mấy kệ hàng quầy đồ khô che chắn nên khá an toàn.

Hai tên quỷ sai ở bên kia không dám thả lỏng dù chỉ một chút. Mặc dù bọn chúng không biết tại sao đám heo rừng đã bị giết thịt vặt lông này lại sống lại, đã vậy còn chạy tới chạy lui, nhưng không ai dám mở miệng hỏi, chỉ đành nhắm mắt cầm Câu Hồn Tác quất bay heo rừng.

Trận chiến trải qua hơn hai mươi phút, rốt cuộc đám heo rừng cũng bị tiêu diệt hoàn toàn, từ một con heo nguyên vẹn bị quất thành một cục thịt heo. Nhưng tiểu bán yêu hung tàn vẫn đứng cánh đó không xa nhìn sang, hai tên quỷ sai không dám lơ là:

“Vậy là bắt xong mấy con heo rồi đúng không?”

“Mày không nhìn thấy con trâu bên kia hả, nếu thịt heo trên người nó lại biến thành heo thì thế nào?”

“Vậy làm sao bây giờ?”

“Nhốt nó lại.”

Đám quỷ sai chạy đến mấy cái tủ đông cúi đầu nhìn một vòng, mấy cái tủ đông trống không nhưng không biết tại sao mặt kính bên trên đều bể tan nát toàn bộ, không một cái nào còn nguyên.

Hai tên quỷ sai không chần chờ quá lâu, bọn chúng tìm được một cái tủ đông còn nguyên rồi vứt hết cánh gà, chân gà, ức gà, đầu gà, thịt gà, gà nguyên con… trong tủ mới sang mấy cái tủ bể kính, sau đó ném bầy heo rừng nằm bất động vào trong, kéo cửa kính đóng lại.

Quỷ sai thở phào nhẹ nhõm, xem như sắp xếp ổn thỏa một phần công việc!

Tiếp theo là một công việc gian khổ khác, đi bắt trâu.

Mới vừa rồi Trương Lân và ba nhân viên khu đồ sống bị đông đến tím tái nên phải xé bịch bột gừng trà táo đỏ rồi pha với nước ấm, bọn họ vừa uống để bổ sung đường và thể lực vừa nấp trong góc cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại.

Trương Lân vừa uống trà gừng vừa đẩy mắt kính nhìn đám quỷ sai đã chuyển xong đống chế phẩm từ thịt gà, anh ta nghi ngờ nhỏ giọng hỏi quản lý: “Tủ lạnh đó có vấn đề gì sao?”

Quản lý khu đồ sống nhón chân lên cẩn thận nhìn sang: “Giám đốc, hình như hai vị đại nhân kia muốn dùng tủ lạnh để chứa heo rừng.”

Trương Lân quan sát rất kỹ, nhất quyết không bỏ sót: “Chắc chắn chiếc tủ lạnh bên cạnh vẫn còn trống, tại sao hai vị đại nhân không để thịt heo vào?”

Quản lý khu đồ sống gãi đầu: “Việc này…”

Trương Lân thật không hổ danh một giám đốc, anh ta tính toán cực kỳ chi li: “Dựa theo quy định khu đồ sống, không được để trống tủ đông, tại sao tủ B1 B2 và C2 lại để trống? Rốt cuộc bên trong để cái gì?”

Quản lý khu đồ sống thấy một mình mình không gánh nổi, vội vàng nháy mắt với nhân viên cấp dưới.

Một nhân viên cố gắng nhớ lại: “Hình như là gà tam hoàng, gà ác, gà tre, và một khối thịt trâu…”

Theo lời kể lại của cậu ta, Trúc Ninh và Trúc Học Cần nhìn nhau, một suy đoán lờ mờ hiện ra trong đầu hai người.

Trúc Ninh nhảy lên vẫy tay với hai tên quỷ sai: “Đừng bỏ thịt vào tủ đông trống.”

Nhưng đã muộn!

Cánh gà đầu gà trong tủ đông bị vỡ kính bắt đầu lúc lắc cử động, sau đó một con gà mái siêu cấp hợp thể nặng mấy trăm cân đập cánh đứng lên, trợn mắt nhìn hai tên quỷ sai đang vác con trâu: “Cục cục tác!”

Quản lý khu đồ sống và hai tên nhân viên quầy hàng thét lên a a a rồi chui tọt vào phía sau kệ hàng. Còn Trương Lân lúc đầu vẫn không có gì, nhưng khi anh ta đẩy mắt kính thấy rõ một con gà mái siêu cấp hợp thể, anh ta lập tức xoay người nhảy vào thùng rác, ôm đầu giả chết.

Hai tên quỷ sai ném con trâu đi, khinh thường cười nhạt: “Vẫn là một con súc sinh, mày nghĩ mày làm gì được tao?”

Sau đó hợp sức vung Câu Hồn Tác —— ——

Chát!

Gà siêu cấp bị đánh tan thành vô số cánh gà, đầu gà, cổ gà, đùi gà… Sau đó lại tiếp tục hợp thành bảy tám trăm con gà nhỏ hơn.

Rồi lại có một tiếng chát —— ——

Tách ra.

Năm phút sau, hai tên quỷ sai chạy bạch bạch bạch truy đuổi hơn 1000 con gà.

Mười phút sau, hai tên quỷ sai vẫn tiếp tục chạy bạch bạch bạch đuổi theo hơn một ngàn con gà.

Hai tiếng sau…

Quản lý khu đồ sống, hai cậu nhân viên quầy hàng, Trương Lân, Trúc Học Cần và Trúc Ninh ngồi trên ghế mát xa đối diện khu đồ sống. Mỗi người cầm một tách cà phê hòa tan nóng hổi, nhàm chán ngáp ngắn ngáp dài.

Đám quỷ sai Địa Phủ tay cầm Câu Hồn Tác vẫn đang nhảy lên trèo xuống đuổi gà, đuổi từ khu thực phẩm đến khu hoá chất, lại từ khu hóa chất chạy tới khu đồ sống. Lúc bọn chúng sắp đuổi kịp, bầy gà lại vỗ cánh huỳnh huỵch nhảy qua đầu của hai tên quỷ sai.

5 giờ sáng, hai tên quỷ sai sống không còn gì luyến tiếc kéo Câu Hồn Tác đi vòng trở lại từ khu đồ dùng hàng ngày. Suốt đoạn đường vừa đi vừa bồn chồn, cuối cùng lấy hết can đảm cọ đến trước mặt Trúc Ninh, bắt đầu khóc hu hu: “Đại nhân, còn hơn 500 con gà bay lên tầng một!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.