Sau Khi Bóng Lông Nhận Việc Minh Phủ

Chương 166: Phệ hồn (5)




Vừa nói xong, bà bác hộ lý xoay người đi về phía đại sảnh thoáng mát rộng rãi. Hắc Vô Thường chẳng ừ hử gì, ôm bóng lông nhỏ đi theo phía sau.

Bóng lông nhỏ vùi trong ngực Hắc Vô Thường, tò mò quan sát bốn phía. Cậu không biết tại sao một nơi có thiết bị cũ kỹ, bố cục ngột ngạt như bệnh viện thành phố Cừ Nam, lại có đại sảnh rộng rãi như vậy.

Bên trong bày biện mười mấy hàng ghế ngồi, hai mặt cửa sổ ở hai hướng nam bắc, cả đại sảnh thông thoáng trống trãi khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.

Trần đại sảnh không hề thấp, xấp xỉ cỡ ba mét, nhưng diện tích đại sảnh quá rộng lớn, ngược lại tạo cảm giác trần nhà thấp lùn giống như một hộp kẹo bằng phẳng. Hơn nữa càng đi sâu vào mấy trăm thước vuông, ánh sáng trắng đơn điệu treo trên trần nhà càng khiến cho cảm giác áp bức càng mạnh, cứ như thể không gian càng lúc càng thấp.

Dường như bà bác hộ lý rất ít khi thấy có người mới đến, bà ta vẫn luôn nhiệt tình thao thao bất tuyệt: “Hầy, tôi chỉ là hộ lý chăm sóc bệnh nhân, ai mà ngờ có ngày bệnh viện lại xảy ra chuyện chứ. Hai người nói xem, mỗi ngày tôi bưng cứt bưng nước tiểu cho bệnh nhân, nhận lại cũng không được bao nhiêu vàng mã…”

Bóng lông nhỏ thấy hơi lạ, vàng mã? Thời nay ai lại nói như thế?

Bà bác hộ lý vẫn còn than phiền mãi không dứt, hơn nữa càng đi càng nhanh. Lúc đi qua đại sảnh rộng lớn, dường như không gian càng lúc càng hẹp, trần nhà màu trắng cũng đang từ từ ép xuống.

Phút chốc, bóng lông nhỏ nhận ra, đây không phải ảo giác của cậu. Quả thật cả đại sảnh từ từ dẹt lại, giống như vắt mì bị nghiền thành lớp mỏng. Mặc dù bước chân của Hắc Vô Thường không chậm nhưng cách cửa ra càng lúc càng xa!

Trong hai phút ngắn ngủi này, trần nhà đã ép xuống một khúc lớn, qua không được bao lâu ngay cả đứng thẳng cũng rất khó.

Lúc này, bà bác hộ lý làm như không có cảm giác, bà ta vẫn đang không ngừng than phiền. Nhưng Hắc Vô Thường và bóng lông nhỏ cứ như thể vĩnh viễn không thể đuổi kịp vị trí dẫn đầu của bà ta.

Bóng lông nhỏ hơi sợ, bởi vì cậu có thể cảm giác được, chỉ cần nhịp bước của Hắc Vô Thường tăng nhanh, tốc độ đè ép của trần nhà cũng sẽ nhanh theo. Còn Hắc Vô Thường bước chậm, cả đại sảnh sẽ tạm dừng việc ép thịt. Nếu bọn họ chạy như bay về phía trước, rất có thể đại sảnh này sẽ ép sát lại mãi mãi trước khi bọn họ xông ra ngoài.

Giống như một cái bẫy bắt ruồi.

Hiện tại, cả đại sảnh đã biến dạng đến mức đáng sợ, trần nhà cách sàn nhà chỉ có một mét, còn chiều rộng phòng khách thì bị kéo dài đến vài trăm mét. Việc này còn đáng sợ hơn so với hai mảng tường trên dưới lập tức khép lại.

Hắc Vô Thường bình tĩnh trước khung cảnh bị ép lại chỉ còn một phần ba, hắn ôm bóng lông nhỏ tiếp tục tiến về phía trước: “Sao trần nhà lại thấp thế?”

Bà bác hộ lý dừng than phiền thao thao bất tuyệt, bà ta không quay đầu nhưng âm thầm bước nhanh hơn, đồng thời nói qua loa lấy lệ: “Ây da, tôi cũng không biết… Tại sao trần nhà lại…”

Theo lời bà bác hộ lý, tốc độ đè dẹp của đại sảnh đột nhiên tăng nhanh. Chỉ trong mười mấy giây ngắn ngủi trần nhà đã cách mặt sàn không tới 50 cm, 40 cm, 30 cm…

Cửa sổ thủy tinh hai bên đã bị nén thành vô số đường sáng tỏa ra ánh sáng trắng. Tất cả những vật dụng trong đại sảnh cũng vặn vẹo co lại, biến thành một đường bằng phẳng vô dụng.

Chỉ có bà bác hộ lý đi cách phía trước vài mét là có vẻ như không bị ảnh hưởng một chút nào, vẫn giữ khoảng cách ngắn ngủn nhưng mãi không thể tới gần, tiếp tục bước nhanh dẫn đường: “Cậu nói xem, một hộ lý như tôi mỗi ngày có thể kiếm được bao nhiêu vàng mã? Hầy, còn bị nhốt ở chỗ này chịu tội, ừng ực…”

Trong tiếng than phiền thao thao bất tuyệt của bà bác hộ lý hình như có xen lẫn tiếng nuốt nước miếng mơ hồ.

Ngay lúc trần nhà sắp đụng phải lớp lông măng trên đỉnh đầu bóng lông nhỏ, chỉ còn vài chục giây nữa sẽ hợp lại làm một với sàn nhà, ép tất cả những thứ ở chính giữa thành một bãi tương. Hắc Vô Thường biến thành mảnh giấy lớn chừng bàn tay nhanh như tia chớp, hai tay bưng bé bóng lông mập, bình tĩnh đi về phía trước.

Chỉ trong nửa giây ngắn ngủi, người giấy nhỏ Vô Thường bưng bóng lông mập bay cái vèo tới trước mặt bà bác hộ lý, sau đó lại vèo một phát —— ——

Ầm —— bẹp —— đùng!!!

Người giấy nhỏ Vô Thường bưng bé bóng lông mập bình thản bước ra khỏi đại sảnh, còn bà bác hộ lý thì chợt biến mất trong không gian vặn vẹo. Sau đó ngay khi sàn nhà và trần nhà khép lại, có tiếng như khí cầu bị ép nổ vang lên.

Người giấy nhỏ đứng bên ngoài cửa đại sảnh, nhẹ nhàng đặt bóng lông mập xuống rồi nhón chân đưa tay phủi bụi bặm dính trên đỉnh đầu bóng lông bé bỏng.

Mấy giây sau, đại sảnh khép kín lại vươn lên, khôi phục dáng vẻ bình thường… Nhưng trên sàn nhà, ở vị trí cách lối ra nửa thước, một “bãi” gì đó mặc đồ hộ lý bị ép thành vỏ sủi cảo.

Hắc Vô Thường khôi phục thành dạng người, đi tới bóc miếng vỏ sủi cảo bị ép dính trên sàn. Hắn xếp vỏ bánh thành một khối thật dầy lớn chừng quyển vở rồi quay trở lại, đưa cho bóng lông nhỏ ánh mắt sáng lấp lánh: “Ăn đi, ép dẹp thế này sẽ dễ tiêu hóa hơn.”

Mấy phút sau, Hắc Vô Thường ôm bóng lông nhỏ đang chậm rãi gặm bánh rán, bọn họ tìm được những người sống sót ở tầng 11 trong căn phòng ngay phía sau khúc quanh chỗ cầu thang.

6 người này dùng ghế và rương lót bên dưới, nằm ngủ trong cầu thang. Trong đó có ba người nữ giống nhau như đúc, hình như là sanh ba. Một cặp vợ chồng trung niên nắm tay nhau. Cuối cùng là một ông già mặc quần áo bệnh nhân.

Ngay khi nghe có người mở cửa, một người trong ba chị em sợ hết hồn nhảy cỡn lên.

“Già, già Lưu đâu? Anh là ai!”

Năm người khác trong phòng cũng cảnh giác theo, nhìn giống như là những người may mắn sống sót trong một bệnh viện không bình thường. Ai nấy đều căng thẳng tới cực điểm.

Hắc Vô Thường ngừng bước, mở miệng giải thích: “Là già Lưu dẫn tôi tới đây. Mới vừa rồi ở đại sảnh, bà ta vô tình bị đè bẹp.”

Mọi người: “…”

Trong nhất thời, phản ứng của sáu người trong phòng hoàn toàn khác nhau. Vẻ sợ hãi đồng loạt dâng lên trên gương mặt của nhóm chị em gái sanh ba; ông già mặc quần áo người bệnh thì mặt mày ủ dột thở dài rồi lại run rẩy ngã trở về; còn đôi vợ chồng trung niên nhìn nhau, vẻ mặt đầy phức tạp.

Bóng lông nhỏ vẫn ngoan ngoãn vùi trong ngực Hắc Vô Thường, hai chiếc móng vuốt ôm bánh rán bự tập trung gặm gặm, cứ như thể nghe không hiểu bọn họ nói gì.

Trong bầu không khí lặng ngắt, chị em gái sanh ba lần lượt khóc hu hu hu:

“Già Lưu là người cực kỳ tốt, tại sao bà ấy lại chết…”

“Đại sảnh ăn thịt người, cả bệnh viện cũng sẽ ăn thịt người, hu hu hu!”

“Người cuối cùng quen thuộc với bệnh viện như già Lưu mà cũng chết, chúng tôi chắc chắn không sống nổi…”

Vốn gian phòng nhỏ này không lớn, chị em gái sanh ba vừa khóc, cả căn phòng liền ồn đến mức khiến người ta đau đầu. Ông già mặc quần áo người bệnh hung tợn mắng một câu, xoay mình mặt hướng tường không để ý đến những người khác nữa.

Nhưng vợ chồng trung niên cũng rất sốt ruột, người phụ nữ trung niên trong đó nói ra: “Tôi thấy cậu mới bị kẹt ở đây không lâu đúng không, có phải mấy ngày nay cũng chưa ăn gì? Hầy… Chúng ta đều là người cơ khổ, có thể giúp đỡ lẫn nhau được gì thì giúp.”

Người đàn ông trung niên nhìn có vẻ thật thà dễ thân cận cũng gật đầu theo. Dường như ông ta do dự một chút, cuối cùng vẫn lấy ra một cái hộp dập góc dưới đáy chiếc rương mà mình đang ngồi: “Nếu cậu đói quá không ăn cơm được thì trước cứ ăn cái hộp này nhé.”

Còn không chờ Hắc Vô Thường đáp lại, chị em gái sanh ba trong phòng giận đến lớn tiếng kêu la: “Ông không nhìn thấy hắn còn có đồ cho thú cưng ăn hả, người chúng ta thì sắp chết đói, ông còn đưa hộp đồ ăn cho hắn?”

“Tôi cũng chưa ăn cơm suốt một ngày, hôm qua tôi cầu xin nửa ngày mà các người không cho tôi! Hai người đừng có giả bộ làm người già tốt bụng, các người cũng chỉ đối xử tốt với người mới thôi chứ gì?”

Vừa nói đám chị em sanh ba dắt dìu nhau khóc hu hu chạy ra khỏi phòng, tiếng gào khóc vang vọng trong hành lang.

Không ngờ, người đàn ông trong cặp vợ chồng trung niên chẳng những không đuổi theo, ngược lại còn mỉm cười hòa ái tiến lên một bước, bỏ cái hộp vào móng vuốt của bóng lông nhỏ.

“Chớ để ý đám đàn bà điên kia, nhóc con muốn ăn tôi sẽ để cậu ăn.” Người đàn ông trung niên cười nói.

Bóng lông nhỏ ngoẹo đầu nhìn người đàn ông trung niên, sau đó há to mồm nuốt nửa miếng “bánh rán” còn dư lại rồi mới ngoan ngoãn bưng hộp cơm trưa, giơ móng vuốt gỡ nắp, ăn một miếng nhỏ.

Nói thật thì, bữa trưa toàn mùi tinh bột không ngon lắm, kém xa so với kính đường phèn và bánh rán to trước đó. Dường như chúng được tạo thành từ đống quỷ khí cặn bả bình thường nhất.

Đôi vợ chồng trung niên nhìn bóng lông nhỏ ngoan ngoãn ăn hộp cơm, vẻ ôn hòa tràn ngập trong ánh mắt giống như đang nhìn trẻ mầm non khỏe mạnh lớn lên.

Thậm chí người phụ nữ trung niên muốn đưa tay sờ bóng lông nhỏ, dịu dàng nói: “Hàng của cậu đúng là không tồi, không ngờ lại bắt được nhóc con này trong bệnh viện. Cậu cũng nhìn thấy hàng của bọn tôi rồi đấy, ba linh hồn gầy trơ xương. Có muốn đổi không?”

Bóng lông nhỏ lập tức mắc nghẹn.

Dường như người đàn ông trung niên biết Hắc Vô Thường sẽ không đồng ý, nhưng nụ cười trên mặt ông ta không thay đổi: “Tôi biết hàng của cậu tốt, nhưng chỉ một mình cậu ăn hồn yêu thú cũng không ăn được, hay là nhườn lại cho chúng tôi đi. Mặc dù ba mặt hàng bên ngoài dở tệ nhưng dù gì cũng có đến tận ba con, cũng coi như là đại bổ.”

Hắc Vô Thường không nói lời nào, hắn đưa tay đẩy hộp cơm trưa lên cao một chút để bóng lông nhỏ húp nước canh bên trong dễ dàng hơn.

Nụ cười trên mặt người đàn ông trung niên phai nhạt hơn một chút: “Hàng tốt trên tay, đây không đáng gì. Đừng quên, sự tồn tại của chúng ta là ở tầng dưới chót của bệnh viện thành phố Cừ Nam. Tại sao cậu không đổi nó thành thứ mà cậu có thể bỏ vào miệng một cách nhanh chóng. Bây giờ cậu không gánh nổi bất cứ thứ gì, ngay cả linh hồn của chính mình cũng bị lôi kéo vào, đúng không?”

“Thật sao?” Hắc Vô Thường nắm móng vuốt của bóng lông nhỏ, ngăn cậu nhét cả cái hộp vào miệng, đồng thời nhàn nhạt mở miệng: “Chúng ta là tầng dưới chót, thế ai là tầng trên?”

Người đàn ông trung niên vốn còn muốn thương thảo, nghe Hắc Vô Thường hỏi như vậy, ông ta chợt cảm thấy buồn cười, cười khẩy bằng giọng mũi.

Đúng lúc này, tiếng khóc lớn tập thể vẫn luôn vang vọng trong hành lang khiến người ta phiền toái đột nhiên ngừng lại.

Sự im lặng xảy ra bất ngờ không những không mang tới tác dụng trấn an lòng người, ngược lại còn quỷ dị đến đáng sợ.

Một tràn tiếng xương bị nhai nát và âm thanh nuốt xuống dinh dính truyền tới từ trong hành lang cách một cánh cửa.

Sắc mặt vợ chồng trung niên lập tức trắng bệch, nhìn chằm chằm khe cửa vẫn chưa đóng lại. Dường như bọn họ đang do dự nên tìm chỗ trốn trong cầu thang rộng mấy thước vuông này hay là liều chết xông ra khe cửa.

Nhưng phút chốc, bọn họ đã không cần lựa chọn.

Cánh cửa chưa đóng lại hoàn toàn bị gõ cốc cốc cốc. Từ góc độ của bóng lông nhỏ có thể thấy bác sĩ mặc áo blouse trắng đang đứng ngoài cửa, vết máu sót lại bên khóe miệng vẫn chưa khô.

Bóng lông nhỏ sợ tới xù lông lên, thứ này… chắc chắn không phải Bạch Vô Thường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.