Sau Khi Bóng Lông Nhận Việc Minh Phủ

Chương 150: Đứa trẻ xấu xa (1)




Mấy cậu nhóc đều có thể nghe hiểu mỗi một chữ Trúc Ninh nói ra, nhưng khi ghép chúng thành một câu lại không có cách nào hiểu nổi. Vũ Đại Bằng tính tình nóng vội nhất gấp gáp đến gần xem thử: “Anh Ninh, anh đang nói xạo đúng không? Anh còn chưa tốt nghiệp lớp mười hai mà… Hả, đây đúng thật là dấu mộc, không thể nào!!!”

Vũ Đại Bằng nhìn thấy mộc đỏ ngay chính giữa bản hợp đồng của Trúc Ninh, hai mắt cậu ta trợn tròn xoe, trố mắt nghẹn họng nhìn Trúc Ninh.

Trúc Ninh không biết làm sao, nói: “Thật ra anh đã tốt nghiệp đại học rồi. Nhưng đây không phải điểm chính, điểm chính là anh mới vừa vô tình làm nổ bể bơi…”

Đám nhóc im lặng vài giây, sau đó lại là một trận kinh hô. Nhất là Vũ Đại Bằng và đám đàn em của cậu ta, lúc nhìn Trúc Ninh gần như là nhìn bằng ánh mắt sùng kính thần thánh.

“Anh Ninh thật ngông cuồng!!!” Một tên đàn em trong số đó bật thốt lên, sau đó vội vàng sửa lại, “Ặc… Ý em là thầy Trúc…”

Hai mươi phút sau, Trúc Ninh vất vả đẩy đám nhóc phấn khích không thôi, tìm một nơi không người rồi nói cho Trúc Vũ Hiên việc nghỉ học. Ai ngờ Trúc Vũ Hiên nghe xong kiên quyết không muốn nghỉ học.

Thật ra, trong một năm theo học ở trường Derson, Trúc Vũ Hiên đã đoán được mấy tháng sau sẽ có chuyện đại sự nào đó xảy ra, cậu ta tình nguyện ở đây học tập được chút nào hay chút đó, bất chấp nguy hiểm.

Bây giờ nghỉ học, mấy tháng sau không biết đối đầu với nguy hiểm kiểu gì, chỉ biết co rúm một chỗ, trở thành người yếu nhất trong xã hội.

Trúc Ninh cũng không cưỡng ép, dù sao cảnh tượng của thế giới sau này như thế nào cũng không ai biết. Để Trúc Vũ Hiên tiếp tục rèn luyện thêm mấy tháng ở Derson cũng tốt, dù sao hiệu trưởng Derson cũng sẽ suy xét mặt mũi của cậu, có thể chiếu cố cho em họ một hai phần.

Rốt cuộc cũng giải quyết xong hết thảy, Trúc Ninh thu dọn đồ đạc ở phòng 209, tạm biệt khu trọ mình chỉ mới ở lại một ngày, rồi kéo rương hành lý chứa hơn phân nửa đồ là không phải của mình dời đến khu ký túc xá dành cho giáo viên công nhân viên.

Tháo xuống tất cả gánh nặng, khi thấy xung quanh không còn cậu nhóc nào nữa, Trúc Ninh mới biến trở về bóng lông nhỏ. Cậu lao vào trong ngực Hắc Vô Thường như quả đạn pháo nhỏ: “Chút chít!”

Mới vừa rồi cậu vẫn chưa ấm ức đủ, nhưng mà đột nhiên tòi đâu ra một tên Bắc Âm Đại Đế, khiến bóng lông nhỏ không thể không kiềm nén toàn bộ nỗi ấm ức. Hôm nay cậu thật thê thảm, trước kia cậu lúc nào cũng được ăn quỷ thật vui vẻ. Nhưng hôm nay cậu không chỉ bị quỷ làm mắc nghẹn, mà còn sặc hơn một ngàn tấn nhược thủy!

Bóng lông nhỏ cảm thấy mình đói sắp chết rồi…

“Chít chít chít chít chít!”

Bóng lông nhỏ tủi thân gào chút chít, liều mạng chui vào trong ngực Hắc Vô Thường.

Nhưng Hắc Vô Thường lại nhẹ nhàng trấn an, ngược lại còn có chút bận tâm ôm lấy bóng lông mập, tỉ mỉ kiểm tra một lượt: “Tiểu Trúc, cậu có khó chịu không?”

Khó chịu? Bóng lông nhỏ sững sờ, ngoẹo đầu nhìn Hắc Vô Thường: “Chút chít?”

Hắc Vô Thường bưng khuôn mặt to béo của bóng lông nhỏ như muốn nhìn rõ xem cậu nhóc này có khó chịu chỗ nào không, sau đó mới nhỏ nhẹ giải thích: “Nhược thủy không giống nước Vong Xuyên và suối quỷ. Hai loại sau có thể bồi bổ âm khí, còn nhược thủy tuy là vật âm nhưng lại cực kỳ bất lợi đối với âm quỷ cường đại.”

Bóng lông nhỏ càng không hiểu. Cậu cảm thấy vị của nó rất ngon, như thể thứ tràn vào thực quản của cậu trước đó không phải hơn một ngàn tấn nhược thủy mà là canh sâm…

Nhưng cậu vẫn phải phun ra ngoài!

Bóng lông nhỏ nghiêng đầu: “Chút chít?”

Hắc Vô Thường: “Ta không biết tại sao nhược thủy lại có khả năng này, âm khí dày vô cùng, đã vậy còn có thể làm quỷ cấp cao bị thương. Nhưng suốt ngàn năm qua, không ai trong đám quỷ cao cấp nhất Âm Giới rơi vào trong nhược thủy. Kể cả Bắc Âm Đại Đế cũng không biết bí mật này.”

Bóng lông nhỏ: “Chút chít?” Vậy sao anh biết?

Hắc Vô Thường dừng một chút, giọng nói tựa hồ hơi trầm thấp: “Là cậu nói cho ta biết.”

Dù sao bóng lông nhỏ không nhớ một tí gì về chuyện ngàn năm trước. Bây giờ cậu cảm thấy rất khỏe, một chút cũng không bị nhược thủy cực kỳ đáng sợ theo lời Hắc Vô Thường làm bị thương.

Cặp mắt to của bóng lông nhỏ chớp chớp, nhanh chóng quên đi vấn đề không có lời giải. Cậu tiếp tục ấm ức ủi ủi vào lòng Hắc Vô Thường một lúc lâu…

Chữa trị tâm lý xong, rốt cuộc bóng lông nhỏ cũng chấp nhận miệng của mình quá nhỏ là một chỗ thiếu sót, cũng thầm hạ quyết tâm sau này phải hút thật nhiều quỷ to con để luyện tập.

Cuối cùng bóng lông nhỏ cũng chịu biến trở về dáng vẻ thiếu niên, bỏ đi tính cách ngây thơ, nghiêm nghị đứng lên: “Anh không tin… Bắc Âm Đại Đế đúng không?”

Ngây thơ thì ngây thơ, nhưng dù là trong hình dạng bóng lông nhỏ, trực giác của Trúc Ninh vẫn vô cùng bén nhạy.

Mấy canh giờ vừa qua, Hắc Vô Thường vẫn luôn lo lắng chuyện nhược thủy nhưng hắn lại không hề để sự lo lắng ấy bại lộ trước mặt Bắc Âm Đại Đế. Mãi cho đến khi cậu dần dần từng bước trở lại ký túc xá giáo viên mới nôn nóng kiểm tra.

Hắc Vô Thường: “Một chút cũng không tin.”

Trúc Ninh nhìn hai bức thư mời đóng mộc đỏ đầy toan tính, sau đó nghi ngờ nhìn về phía Hắc Vô Thường.

Hắc Vô Thường nâng tay phải lên, mấy ngón tay tái nhợt đột nhiên biến thành giấy rồi nhanh chóng khôi phục nguyên trạng: “Ta chỉ là một người giấy phân thần… Nhưng cho dù cơ thể thật đến, cũng không có khả năng thắng được kẻ đã từng là người thống trị cao nhất Địa Phủ.”

Giọng nói của Hắc Vô Thường trầm thấp một chút: “Ông ta muốn giết cậu dễ như trở bàn tay, ta không dám mạo hiểm.”

Tình cảnh hiện tại của Trúc Ninh và Hắc Vô Thường đúng là vô cùng nguy hiểm. Một người đã từng là tiểu lại Địa Phủ, một người là tàn hồn Minh Vương, bị kẹp giữa thế lực tiên thần Thiên Đình, Diêm Vương Địa Phủ, Quỷ Vực và Bắc Âm Đại Đế. Hơi bất cẩn một chút sẽ gặp vạn kiếp bất phục.

Với ký ức hiện có của Trúc Ninh đúng thật là nhìn không ra đây là Bắc Âm Đại Đế. Nếu như té ra ông ta cấu kết với đám thuộc hạ Ngũ Phương Quỷ Đế, ông ta có thể dễ dàng hồi sinh hàng trăm con quỷ ở dương gian, khiến cho người trần tin quỷ kính thần lần nữa.

Sợ rằng đến lúc đó, tiệm nhang đèn ở Dương Thế còn nhiều hơn đồn cảnh sát. Thiên Đình và Quỷ Vực trở mình triệt để, chế trụ nhân gian mới vừa phát triển.

Tu vi của quỷ thần tăng mạnh, cục diện toàn thắng.

Nhưng bây giờ Bắc Âm Đại Đế biến mất mấy ngàn năm lại âm thầm tạo dựng lực lượng của mình, định thay đổi cục diện. Thậm chí giết chết một tên thuộc hạ cũ định biến thành phố Ngọc thành Quỷ thành.

“Nhưng mà…” Trúc Ninh chần chờ, “Trông ông ta không giống đồng minh của Thiên Đình và Quỷ Vực, biết đâu ông ta thật sự muốn trợ giúp loài người?”

“Mấy ngàn năm trước, dưới sự quản lý của Phong Đô Bắc Âm Đại Đế, quỷ quái hoành hành, linh hồn con người khổ không thể tả. Lúc này Thiên Giới mới phong thần cho đám Quỷ Đế, phái mười điện Diêm Vương thành lập Địa Phủ.” Ánh mắt của Hắc Vô Thường thâm trầm, chậm rãi nói, “Ta không tin bản tính của một người có thể thay đổi hoàn toàn.”

Trúc Ninh: “Nếu là thế, vì sao Bắc Âm Đại Đế muốn giết thuộc hạ của mình?”

Hắc Vô Thường im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn lưỡng lự nói: “Ta không biết…”

Nhưng bất luận Trúc Ninh có biết động cơ của Phong Đô Đại Đế hay không, việc dạy học vẫn phải đi. Cho dù trong ba tháng này hai người sẽ đứng ngoài không quan tâm như đã giao ước, nhưng họ vẫn sẽ phải làm gì đó.

Dựa theo sắp xếp của phòng giáo vụ trường trung học Derson, phân thần của Hắc Vô Thường tạm thời ở lại Derson giảng dạy, còn Trúc Ninh phải đi đến thôn Tiểu Dương ở sâu trong núi cách thành phố xa ngàn dặm để dạy học.

Trúc Ninh kể chuyện mình đổi nghề sang làm giáo viên cho Chương Dục Cẩn. Anh sững sờ hồi lâu rồi tỏ ý đã hiểu: “Tiểu Trúc, mặc dù cậu đã từng là… Nhưng dù sao bây giờ chỉ là một cậu nhóc mới vừa tốt nghiệp, ở trên còn có cha mẹ. Làm giảo viên cũng rất tốt, giúp đám trẻ vùng núi học tập và tiếp thu kiến thức là một việc hệ trọng giàu ý nghĩa!”

Còn Đội chấp hành ở trụ sở chính Ban điều tra đặc biệt, hơn một nửa đội viên vẫn chưa biến về từ hình dạng hóa thú, nửa còn lại thì vừa mới được đào ra khỏi mộ chưa được bao lâu. Có thể tính là lực lượng chiến đấu không còn một mống.

Cộng thêm tổng bộ thống nhất dời đến chi nhánh Bắc thị. Bây giờ tất cả công việc, cơ bản đều do Lỗ Phong vô cùng tích cực chống đỡ.

Những việc mà Lỗ Phong và các chấp hành viên cấp dưới cần làm cùng lắm là để ý một vài cô hồn dã quỷ, sự kiện linh dị. Nếu không giải quyết được thì lưu trữ vào hồ sơ, tránh xa cấp độ Diêm vương Quỷ Vực, nên cũng coi như tương đối an toàn.

Hai ngày sau, Trúc Ninh ngồi trên xe của trường trung học Derson, vượt núi băng đèo đi tới thôn Tiểu Dương nằm tít sâu trong núi ở khu vực Tây Nam.

Xe của trường trung học Derson là xe thuê bên ngoài, bác tài là một ông bác bình thường hơn năm mươi tuổi.

Bác tài nghe nói vị giáo viên trẻ tuổi này phải đi đến vùng sâu vùng xa trong núi để dạy học nên ông ta kính nể không thôi. Đây chính là đang làm việc tốt.

Bao bọc bốn phía của thôn Tiểu Dương chỉ có núi và núi. Sau khi lái xe trên con đường đất lầy lội không chịu nổi hơn nửa tiếng, băng qua khe núi hẹp dài uốn lượn. Rốt cuộc đã tới địa điểm dạy học.

Ở đây núi dốc đứng, rất khó khai hoang thành khu đất bằng phẳng. Từ miệng hẻm núi đi dọc theo đường mòn vào trong có thể thấy mấy cây bắp mọc lưa thưa và mấy căn nhà đất lợp ngói xây dọc theo núi nhưng cách nhau khá xa.

Phía sau cũng chưa có đường để các loại phương tiện có thể di chuyển. Ông cụ tài xế sốt sắng xuống xe hỏi người đàn ông đội nón lá đang đứng bên đường chẻ bắp cho trâu ăn.

“Cho tôi hỏi, đường đến trường tiểu học thôn Tiểu Dương đi như thế nào? Tôi đưa giáo viên mới đến dạy học. Hầy! Đường đến Thôn Tiểu Dương thật đúng là khó đi mà.Tôi cứ tưởng đến trưa là tới, không ngờ lại sắp đến tối.”

Bác tài rất là khéo nói, nhưng lại không thể khiến người đàn ông đang chẻ bắp sốt sắng theo: “Bánh xe không đi được.”

Ông cụ tài xế không nghe rõ: “Cái gì?”

“Ông hỏi trường học của đám con nít đúng không? Ông đi sang hướng Tây.” Người trung niên nón lá cầm lưỡi hái chỉ chỉ chiếc xe, “Bánh xe đè ép lên cống nước, lỡ đè sập khiến nước thối văng lên, bánh xe kẹt dưới cống thì làm sao đi được?”

Bác tài chỉ đành phải quay xe trở về, Trúc Ninh một thân một mình vác túi du lịch, đi dọc theo con đường đất nhỏ chỉ rộng chừng 30 cm đi về hướng Tây.

Hoàng hôn trong núi diễn ra sớm hơn đồng bằng, màu cam của nắng chiều lọt vào khe núi từng chút một, cả chòm xóm cũng dần tối lại.

Khói mang mùi cơm bốc lên lượn lờ từ lò nấu rượu. Trong lòng Trúc Ninh bỗng cảm thấy có chút cô đơn như một người xa lạ tha hương tới nơi đất khách quê người, vác túi du lịch lớn đi tìm trường học.

Nhưng ngay lúc Trúc Ninh đang thơ thẩn đi giữa bờ ruộng trồng đậu phộng thấp lùn màu xanh sẫm, để đến một dãy nhà trệt màu trắng trông có vẻ giống trường tiểu học cách đó ngoài nửa dặm. Trúc Ninh chợt nhìn thấy mấy chục con búp bê vải rách rưới bị treo trên tường rào, giống như là một đám… trẻ sơ sinh.

Cảnh tượng này có hơi đáng sợ, Trúc Ninh không nghĩ mình chỉ mới đến đây chưa tới hai mươi phút đã biến thành bóng lông. Cậu cố gắng dời tầm mắt xuống dưới, tránh mấy thứ treo trên tường.

Sau đó, dưới ánh sáng mờ tối ở nơi này, Trúc Ninh thành công nhìn thấy mấy chữ màu hồng được sơn trên tường rào màu trắng: Trường tiểu học thôn Tiểu Dương.

Trúc Ninh chậm rãi lui về sau, trong lúc lùi lại cậu đột nhiên đạp phải cái gì đó mềm nhũn. Cậu vội vàng nhấc chân, xoay người móc điện thoại di động chiếu đèn hướng xuống…

Đó là một cái tay nhỏ bé của một đứa trẻ bảy tám tuổi. Chỉ để lộ ra một nửa bàn tay, toàn bộ đoạn còn lại thì bị chôn trong bùn đất ẩm ướt.

Sau đó, tất cả như chậm lại. Bàn tay nhỏ bé tái nhợt bị chôn trong bùn đất chậm rãi trồi lên, túm lấy mắt cá chân của Trúc Ninh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.