Sau Khi Bóng Lông Nhận Việc Minh Phủ

Chương 114: Oán quỷ chú (3)




Nhân viên an ninh xe điện ngầm còn đang gào lên với máy bộ đàm: “Chúng tôi đang tập trung ở trước một tấm biển quảng cáo sữa đậu nành, có người bị văng khỏi trong buồng xe!”

Nhưng mà đáp lại anh ta chỉ có tiếng xoẹt xoẹt của dòng điện, cho dù anh ta có kêu thế nào cũng không có tiếng trả lời.

Gã đàn ông mập 200 cân suýt dẫm bẹp cậu thanh niên giật lấy bộ đàm: “Có biết dùng không thế!”

Vừa nói cậu ta vừa chỉnh hết tất cả các tần sóng nhưng vẫn là tiếng xoẹt xoẹt của dòng điện khiến người ta sợ hãi. Chợt, một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi ôm theo một đứa trẻ nhỏ giọng khóc sụt sùi.

Còn có một đội tình nhân trẻ tuổi đứng chung một chỗ ôm nhau thật chặt, run lẩy bẩy an ủi đối phương: “Đừng sợ, chắc chắn là vì chúng ta mới vừa bị tai nạn giao thông nên tất cả mới gặp ảo giác, trên thế giới không có ma quỷ.”

“Đúng, đúng… Không có ma quỷ!”

Nhưng những lời đó không có chút sức thuyết phục nào vào thời điểm này, bởi vì đã qua hai mươi phút kể từ lúc đội cứu hộ lên đường mà cuối đường hầm vẫn là một màu đen kịt, không có bất cứ dấu hiệu gì cho thấy có người tới cứu, quái dị đến mức khiến người ta run rẩy.

Gã mập hùng hổ trả lại máy bộ đàm cho nhân viên an ninh, sau đó nhìn về phía Trúc Ninh và cậu thanh niên bị thương nặng nằm trên đất, giọng điệu đầy ác ý nói: “Những lời mày mới vừa nói là có ý gì, tai nạn này là do nó?”

Lúc trước cậu thanh niên còn rên rỉ xin gọi xe cứu thương, nhưng bây giờ sắc mặt lập tức trắng bệch: “Không phải… Tôi tôi tôi… Tại sao là Oán quỷ chú chứ…”

Lần này ngay cả ánh mắt của người phụ nữ bồng con nhìn về phía cậu thanh niên cũng trở nên bất thường. Cô ta ôm đứa trẻ trốn phía sau đám đông, cách xa người bị thương máu me đầm đìa trên đất cứ như tránh một ngôi sao chổi.

“Có người muốn hại cậu, cậu đừng làm liên lụy đến người khác… Con gái tôi chỉ mới ba tuổi, thật là…!”

Còn cậu nhóc ôm bạn gái có vẻ như bị mấy lời này làm sợ hết hồn, giọng điệu không mấy thiện cảm mở miệng: “Đã là thế kỷ hai mươi mốt rồi, mọi người đừng có mê tín như vậy được không. Bây giờ chỉ cần chờ đội cứu hộ tới là được rồi.”

Cô gái trẻ cũng mở miệng nói: “Chắc chắn là vì tín hiệu trong xe điện ngầm không tốt, oán chú gì gì đó, mấy người bị lậm phim kinh dị hả?”

Mặc dù Trúc Ninh rất đồng cảm với lời nói của cậu thiếu niên nhưng vẫn không thể không nói sự thật: “Oán quỷ chú có thật, mọi người tốt nhất nên cách xa nơi này. Tôi chú ý thấy phía trên có một cục đá ngắm rất chuẩn, nếu như rớt xuống đập lên cậu ta, mọi người cũng không may mắn thoát nạn.”

Sắc mặt của gã đàn ông mập mạp hơn 200 cân và người phụ nữ bồng con lập tức tái mét, bọn họ vội vàng chạy đi tránh né. Ngay cả nhân viên an ninh vậy được coi là tẫn chức tẫn trách cũng do dự lui đi tránh phạm vi cục đá trên đầu rơi xuống.

Nhưng ngay lúc đôi tình nhân trẻ do dự không di chuyển, một loạt tiếng ầm ầm chấn thiên động địa đột nhiên lan tràn trong toàn bộ đường hầm!

Ngay một khắc khi tiếng vang kia truyền đến dưới lòng bàn chân, đường sắt to lớn vững chắc đột nhiên gảy lìa. Sau đó giống như hai đầu roi thép dài mất khống chế, một trái một phải nhanh như chớp quất về phía cậu thanh niên bị bỏ rơi nằm chính giữa.

Đôi tình nhân trẻ không tin tà đứng tại chỗ vẫn không sao, nhưng gã mập mạp 200 cân thì ngược lại. Vừa lúc gã đứng trên đường sắt nên trực tiếp bị quật bay, cả cơ thể béo phệ đập ầm vào tường, tiếng thét thê thảm như heo bị giết.

Ngay thời khắc cậu thanh niên xui xẻo nằm giữa đường sắp bị hai chiếc roi thép kẹp chính giữa như bánh hotdog. Người giấy nhỏ vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt đột nhiên giơ tay lên vững vàng nắm được một đầu đường sắt trong số đó. Còn Trúc Ninh thì lanh tay lẹ mắt đá cậu thanh niên một cú, khiến cậu ta lăn qua một bên.

Trong tình thế đột nhiên thay đổi trong một cái chớp mắt, đường ray tách ra biến thành một cây gậy sắt, nó xé gió lướt qua thái dương của cậu thanh niên xui xẻo rồi quất mạnh vào “cặp đào” của cậu ta, sau đó loảng xoảng rơi xuống.

Cậu thanh niên bị thương cộng thêm vết thương mới ở mông, tiếng ré đau đớn thảm thiết trầm bổng như tiếng sao, run rẩy lăn trái lăn phải.

Nhưng dù sao cũng giữ được một cái mạng…

Ngay cả Trúc Ninh thân là quỷ sai cũng không dám nhìn, cậu nửa quỳ hỏi khẽ: “Bị thương rồi chết chậm như vậy rất đau, hay là để tôi giúp cậu ra đi nhanh gọn một chút nhé, có cần không?”

Cậu thanh niên xui xẻo sợ đến mức sắc mặt từ trắng đổi sang xanh, cậu ta giùng giằng muốn lùi lại trốn nhưng tay bị gảy chân bị thương, khiến cậu ta đạp cả buổi mà một cm cũng không xê dịch được: “Đừng đừng đừng, tôi sinh ra đã có mệnh đại phúc, tôi có thể vượt qua được, chắc chắn có thể vượt qua được!”

Trúc Ninh chỉ đành đứng lên rồi lùi nửa bước, từ bỏ việc thiện mình định làm.

Người giấy nhỏ một tay vịn đường sắt treo giữa không trung, mây nhạt gió nhẹ thu tay, bay trở về trong tay của Trúc Ninh.

Dưới ánh sáng yếu ớt của tấm biển quảng cáo, tất cả đều là những cái bóng mơ hồ. Đám hành khách khác không nhìn thấy sự tồn tại của người giấy nhỏ nhưng cậu thanh niên xui xẻo trên đất lại nhìn thấy. Cậu ta nhìn người giấy chặn đường sắt chỉ bằng một tay, trong cặp mắt trợn tròn tràn ngập hâm mộ: “Đạo trưởng trẻ, người giấy của ngài đúng là báu vật hiếm thấy nhất thế gian, ngài có thể… cho tôi thuê một thời gian, giúp tôi vượt qua một kiếp này không? Giá cả thương lượng, 10 triệu, không không không… 20 triệu?”

Trúc Ninh cực kỳ không vui ôm chặt người giấy nhỏ, tiếp tục lui về sau nửa bước.

Còn người giấy nhỏ chỉ nhìn chăm chú vào cậu thanh niên xui xẻo, cho đến khi cậu ta dừng cầu xin như bị bóp cổ, mồ hôi lạnh nhễ nhại run rẩy, mới nhàn nhạt hỏi: “Ngươi là mệnh đại phúc?”

Cậu thanh niên xui xẻo biết mới vừa rồi mình nói bậy nói bạ, bây giờ sợ đến mức sắc mặt trắng bệch. Đột nhiên nghe thấy người giấy nhỏ mở miệng nói chuyện, cậu ta cả kinh run rẩy: “Ngài ngài ngài… Ngài là…”

Người giấy nhỏ không đáp lời.

Cậu thanh niên xui xẻo vội vàng rút lại lời nói đầu tiên, sau đó gật đầu liên tục thừa nhận: “Tôi sinh ra đã có mệnh đại phúc! Cho nên…”

Người giấy nhỏ lạnh lùng nói: “Do đó, Oán quỷ chú vốn có thể diệt trừ ngươi chỉ trong vài giây, bây giờ lại biến thành hành hạ ngươi hàng trăm lần sau đó khiến ngươi chết thảm một cách đau đớn…”

Theo tiếng nói lạnh lùng của người giấy nhỏ, cục đá lớn trên đầu thanh niên đột nhiên nứt ra, rơi ầm ầm xuống! Người giấy nhỏ nhẹ nhàng đẩy một cái, cục đá lướt qua bả vai của cậu thanh niên, đập cái ầm xuống vị trí cách cậu ta vài cm làm bụi đất bay lên.

Người giấy nhỏ vẫn chưa nói hết, tiếp tục nói nửa câu sau: “… Có lẽ sẽ còn kéo theo tính mạng của vài, thậm chí mấy chục người bình thường.”

Ở một góc nào đó trong bóng tôi, cặp tình nhân trẻ ôm nhau thét chói tai, sau đó run lẩy bẩy hỏi:

“Ai đang nói chuyện?”

“Sao, sao lại có thêm một người?”

Nhưng lúc này không ai để ý đến bọn họ.

Gã mập mạp trật chân nằm trên đường ray nhe răng trợn mắt bò dậy, ánh mắt tràn đầy hung ác nhìn về phía cậu thanh niên xui xẻo: “Xem như tao đã nghe rõ, chính mày đắc tội người ta rồi bị yểm bùa, đã vậy còn đi lung tung khắp nơi, cuối cùng lên tàu địa ngầm. Mày muốn kéo thêm bao nhiêu người xuống Hoàng Tuyền Lộ chịu tội thay mày hả?”

Cậu thanh niên xui xẻo được nhắc nhở đột nhiên tỉnh ngộ, cậu ta nhìn về phía Trúc Ninh và người giấy nhỏ: “Hai vị cao nhân, có gì đó không đúng! Cho dù tôi mệnh đại phúc có thể sống lâu trăm tuổi, mạnh mẽ chống lại chú pháp, có khả năng không tuân theo Sinh Tử Bộ mà đáng lý ra tôi phải chết thảm ở tuổi 20 cũng đã rất nghịch thiên rồi. Bây giờ còn kéo theo mấy người, thậm chí mấy chục người vô tội?”

“Vậy phải đánh đổi bao nhiêu mạng người nữa. Chuyện này vốn không thể nào, là ai có thể hạ chú pháp đáng sợ như vậy, có khi nào ngay cả điện Diêm Vương cũng là do nhà bọn họ mở không?”

Trúc Ninh im lặng vài giây mới nói: “Coi là vậy đi?”

Lối ra phía Bắc của trạm xe điện ngầm.

Toàn bộ trạm xe điện ngầm đã bị đóng cửa. Mấy chục người từ nhân viên y tế, cảnh sát đến nhân viên làm việc ở trạm xe đều tập trung trên sân ga, sốt ruột nhìn xung quanh.

Tổng chỉ huy tạm thời của hoạt động cứu hộ cầm máy bộ đàm, giọng nói oang oang: “Mọi người đang ở đâu, vẫn chưa tìm được hành khách bị mắc kẹt sao?”

“Không có.” Tiếng đáp truyền tới trong máy bộ đàm: “Chúng tôi đang dốc toàn lực chạy tới địa điểm xảy ra tai nạn!”

Trên trán của tổng chỉ huy toàn là mồ hôi, nói như gào lên: “40 phút, đã 40 phút! Chỉ có 400 mét mà mấy người vẫn chưa tới? Có phải đi nhầm vào đường đỗ xe không?”

Người điều động xe điện ngầm đứng bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở: “Từ lối ra phía Bắc đến nơi xảy ra tai nạn không có đường đỗ xe hay đường chuyển hướng… Hoàn toàn không có bất kỳ đường hỗ trợ nào cả.”

Tuyến Số 2 thuộc thành phố Kim Đàm xảy ra tai nạn lớn như vậy thật đúng là khiến tổng chỉ huy bể đầu sứt trán. Nếu như có thêm nhân viên thương vong, hậu quả chắc chắn không thể tưởng tượng!

“Đuổi hết đám truyền thông ra ngoài!” Tổng chỉ huy quay đầu gào lên: “Ai quản lý đường điện, tại sao lại cúp điện vào giờ phút quan trọng thế này? Còn bao lâu nữa mới sửa xong?”

Vẻ mặt của người phụ trách khổ sở: “Nhưng… Đường điện không hề có vấn đề, tất cả đều bình thường, toàn bộ đèn chiếu sáng cũng đang trong trạng thái vận hành… Nhưng không biết tại sao mở đèn rồi lại không có ánh sáng.”

Đội cứu hỏa và cảnh sát ở phía bên kia gần như không nói nên lời khi nhìn thấy sự hỗn loạn của tàu điện ngầm trong tình trạng khẩn cấp.

“Cách trạm xe có 400 mét mà đội lục soát cứu hộ đã đi 40 phút? Tuyến Số 2 là trạm ngắn, 40 phút đủ để qua khỏi trạm phố Tài Chính*.”

*Phố Tài Chính/Financial Street: Là con đường tập trung nhiều tòa nhà cao tầng.

“Chúng tôi đã điều đội thứ hai đi vào.”

Tổng chỉ huy vẫn còn đang trách mắng người phụ trách chuyện tắt đèn, vừa quay đầu đã nhìn thấy đội cứu hộ và lính cứu hỏa đã tự mình chỉ huy đi vào đường hầm.

Còn chưa hết, bốn năm tên phóng viên vác máy quay phim không biết làm sao vượt qua được vòng vây, chạy như điên xúm lại giống như bầy linh cẩu nhìn thấy trâu rừng bị thương.

“Xe điện ngầm tuyến số 2 đứt lìa, toàn bộ hành khách trong toa cuối bị kẹt, đây có phải sự thật không?”

“Bây giờ vẫn chưa có bất cứ ai được cứu ra sao?”

“Ngài sẽ chịu trách nhiệm cho các vấn đề nghiêm trọng về chất lượng của xe điện ngầm tuyến Số 2 chứ?”

Suýt chút nữa tổng chỉ huy đã bị micro đập trúng lỗ mũi, ông ta rất muốn chửi má nó. Ông ta chỉ phụ trách vận hành đường sắt, còn vấn đề kỹ thuật của xe điện ngầm là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, ụp cái nồi này lên đầu ông bộ không thấy vô lý hả?

Tổng chỉ huy hít thở sâu ba lần mới khống chế được cảm xúc, ông ta nghiêm túc nói: “Bây giờ công tác cứu hộ đang được tiến hành khẩn cấp và theo trật tự, xin các vị hãy tránh…”

“Rõ ràng từ nãy đến giờ chúng ta chỉ đi vòng quanh tại chỗ!” Tiếng hô to của một đội viên cứu hộ đột nhiên vang lên trong máy bộ đàm của tổng chỉ huy: “Là quỷ đả tường, chắc chắn là quỷ đả tường!!!”

Tiếng nói chỉ vang lên trong khoảng một hai giây, nhưng tổng chỉ huy có thể thấy được, khóe mắt của người phóng viên đứng trước mặt ông vừa giật một cái.

Tất cả mọi người có mặt tại hiện trường cùng im lặng, tiếng gọi ầm ỉ quỷ đả tường vang vọng thật lâu trong sân ga tập trung đầy người.

Nhưng mà người đội viên cứu hộ ở đầu bên kia máy bộ đàm lại không cảm giác được bầu không khí đông cứng, người nọ vẫn đang nâng cao tông giọng báo cáo: “Trong chúng tôi có ba người mang điện thoại di động, bọn họ đều mở phần mềm ghi chép vận động, hiển thị trong ghi chép vận động là…”

Tổng chỉ huy nhìn bốn năm cái micro đặt trước miệng mình, ông ta gian nan mở miệng chỉ thị: “Chúng tôi đã lập ra tường tận kế hoạch cứu viện, là lộ trình cứu viện theo phương pháp khoa học. Chẳng mấy chốc chúng tôi sẽ đến nơi…”

Nhưng mà tiếng gào trong bộ đàm lấn át hoàn toàn tổng chỉ huy: “Tất cả chúng tôi không ai vượt quá phạm vi 100 mét, chỉ đi vòng quanh tại chỗ. Ghi chép vận động cho thấy suốt 40 phút, chúng tôi vẫn luôn đi vòng quanh một vòng bầu dục rộng 5 mét x 2 mét!”

Tổng chỉ huy: “…”

Một phóng viên khác thật sự không nhịn được nữa: “Các thành viên trong đội cứu hộ… Đầu của bọn họ có bị làm sao không thế?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.