Sau Khi Bóng Lông Nhận Việc Minh Phủ

Chương 111: Cửa hàng thú cưng (9)




Suốt nhiều năm qua, các cựu Yêu Tộc kiên quyết cho rằng những tân yêu tộc ngụy trang thành thú cưng là vì muốn làm chó vẩy đuôi mừng chủ trước mặt nhân tộc, cầu xin một chút đồ ăn cho mèo cho chó để sống.

Bọn họ cho rằng như vậy là ỷ lại, gần trăm năm nay cuộc sống của yêu tộc không thoải mái là quá rõ ràng. Có vài thế hệ con cháu yêu quái sống trong núi đều bị quét sạch, ngay cả chim sẻ thỏ cũng không còn bao nhiêu con. Đừng nói là tu luyện, nội lo việc làm sao để không chết đói cũng đã đủ mệt!

Như thế vẫn còn tốt, 90% địa bàn rừng núi của yêu tộc cũng bị mất. Việc mở rộng đất đai xây nhà sửa đường đã ép bọn họ chỉ có thể ngụy trang thành người, lăn lộn kiếm từng miếng ăn trong xã hội loài người.

Nhưng dù sao yêu tộc cũng không phải người, cho đến mấy chục năm sau, bây giờ vẫn có rất nhiều yêu tộc già không biết chữ, chớ đừng nhắc tới được giáo dục đi học.

Còn nếu bàn về canh tác nông nghiệp, những yêu tộc này cũng tàm tạm. Vốn bọn họ không bằng những nông dân nhân loại đào ruộng bao đời nay, lại không biết dùng phân bón hóa học làm phì đất, không biết chăn nuôi. Sản lượng hoa màu chỉ từ hai đến ba trăm cân

Còn hai nhà yêu tộc biết làm ruộng trong thôn là trâu tinh và bò tinh, e rằng là hộ duy nhất trong nhà có khối tài sản cao nhất khoảng 20 nghìn. Những yêu tộc khác có được chút thức ăn là đã tốt lắm rồi.

Nhưng bây giờ, đám tiểu yêu mới sinh mấy chục năm gần đây ngụy trang thành thú cưng không chỉ vì thức ăn, mê muội nhân loại… Mà còn có thể tự thân hấp thu linh khí xúc tiến tăng trưởng?

Các cựu Yêu Tộc rách rưới còn lại trong chợ ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta một hồi, không những không mắng được câu nào mà thậm chí còn bắt đầu im lặng nhớ lại hình dáng bản thể của mình có được tính là đáng yêu hay không.

Nhưng ông chủ heo rừng vẫn trừng mắt lạnh lùng nhìn bọn họ, gã không hề động lòng trước việc này, ngược lại lửa giận càng tăng lên: “Ai biết con cáo khốn kiếp kia dùng yêu pháp gì, loài người thích nó là có thể làm tăng linh khí, cái đéo gì thế!”

“Tao thấy con cáo khốn kiếp kia quá béo, gánh cái cuốc đi ba bước đã thở, ngay cả gà rừng cũng bắt không được, thế nên mới đòi ăn ở trước mặt loài người!”

Thiếu niên im lặng một giây, sau đó mở miệng nói: “Ông không nên thẹn quá thành giận, vò đã mẻ không sợ rơi. Thật ra bây giờ loài người đang chuộng nuôi thú cưng là heo… Không phải kiểu nuôi ở trong chuồng, mà là kiểu nằm trên nệm hưởng máy lạnh, ăn rồi ngủ ngủ rồi ăn.”

Ông chủ hàng thịt hung thần ác sát lập tức khựng lại, gương mặt đỏ bừng lên, ngực phập phồng một lúc nhưng cuối cùng vẫn nuốt lời chửi rủa tới mép miệng, nhỏ giọng lầm bầm nói: “Khụ khụ… Có thật không?”

Đúng lúc này, hai con hạc tiên mà Trúc Ninh nhìn rất quen xuất hiện, tao nhã nhanh chóng vọt tới. Sau khi bay lượn một vòng rồi rơi xuống thì ngay lập tức huyễn hóa thành hình người.

Đây là hai chị gái nhân viên của cửa hàng thú cưng Anniebe. Trong mắt hai người tràn đầy cảnh giác, cứ như chuẩn bị quyết tử chiến một trận bất cứ lúc nào với những cựu Yêu Tộc kia.

Hai người nhìn xung quanh một vòng, khi không tìm được bóng dáng của mèo Ragdoll và cáo đỏ ở trong lồng, hốc mắt của hai cô lập tức đỏ lên.

Trúc Ninh vội vàng nói: “Bọn họ chưa chết mà là được cảnh sát cứu đi, Yêu Vương dẫn bọn họ giả làm thú cưng bị hại vài ngày… Không tin mọi người nhìn hotsearch xem.”

Hai nhân viên cửa hàng cố ý bán Tiên Tiên đi là vì truy tìm kẻ đứng sau, giải cứu thú cưng mất tích lúc trước. Bọn họ bay theo xe chở hàng suốt mấy tiếng, cuối cùng vẫn bị bỏ lại phía sau một đoạn.

Hai con hạc tiên tính toán thật nhanh lấy điện thoại ra, khi biết Trúc Ninh không nói dối mới mừng đến chảy nước mắt. Sau khi cảm ơn Trúc Ninh không ngớt, bọn họ xoay người xách cổ áo của mấy người chủ quầy hàng lên đánh!

Trúc Ninh còn chưa tìm lại được một nửa số đồng nghiệp của mình, cậu không đi quản chuyện tân cựu Yêu Tộc tranh chấp. Cậu và người giấy nhỏ mang ba đồng nghiệp động vật đi thật xa, nhưng vẫn có thể nghe được tiếng thét chói tai vì bị đánh ở mấy sạp nhỏ, trong đó còn xen lẫn tiếng giải bày quyết không phục và khí thế yếu ớt lấy lòng:

“Nhưng mà mấy con thú cưng kia không bị mất một sợi lông nào mà!”

“Ai ui! Cô gái này thật lợi hại…”

“Sao tu vi khi làm thú cưng lại tăng nhanh thế?”

“Nếu tự mình bán mình, có phải cũng có thể bán được hơn một trăm đồng không?”

Hai chị gái nhân viên khí chất ưu nhã dịu dàng khi còn trong cửa hàng, lúc này lại cười khinh bỉ đến mức cách một dặm ở bên ngoài vẫn có thể nghe thấy:

“Hả, một trăm đồng? Số này còn không đủ để mua lương thực cho Tiên Tiên, thú cưng trong cửa hàng Anniebe chúng tôi đều có giá trên ba mươi nghìn, mặc dù giá của động vật gặm nhấm rẻ hơn một chút, nhưng sau hai năm là có thể giả chết rồi chuồn đi bán lại…”

“Số tiền để mua đồ dùng cho thú cưng tân yêu tộc mỗi tháng ít nhất hơn mười ngàn, còn được chia tiền huê hồng.”

“Ông cho rằng chúng tôi tìm chủ nhân? Cái chúng tôi tìm là con sen cam tâm tình nguyện hót cứt… Thú cưng chúng tôi mới là chủ nhân, có hiểu không!”

“Tu vi của đám yêu tộc sống trăm tuổi mấy người còn không bằng tiểu yêu mới sống hai ba chục năm chúng tôi, một năm lợi nhuận không bằng chúng tôi nằm ngủ một ngày, hả!”

Bên kia, cựu Yêu Tộc bị các cô gái tức giận mắng té tát, cả người như được trải qua lễ rửa tội, gột rửa từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài.

Còn bên cạnh, Trúc Ninh và ba vị đồng nghiệp tìm được một rừng cây tĩnh lặng, rõ ràng ngỗng Hứa Vi vốn đã có một đống lời muốn nói, nhưng lại thành một trận đập cánh cạp cạp cạp —— ——

Lão Ngô biến thành dê rừng gầy trơ cả xương mấy ngày chưa ăn cơm, đói bụng gục xuống cắm đầu ăn cỏ. Còn con gấu con cao chưa qua đầu gối người lại tùy tiện đứng trên gốc cây, gào ngao ngao trả lời.

“Trương Vũ ở đâu… Không đúng, trước khi mọi người tới Tịnh Hải chưa gọi điện thoại cho Trương Vũ sao? Cái gì, Ban điều tra đặc biệt mất tích!!! Ban điều tra đặc biệt mất tích nghĩa là sao?”

Lão Ngô dê rừng đứng bên cạnh nhai cỏ xanh ngừng một lát, từng lá cỏ non rơi loạt xoạt trên đất.

Ngỗng Hứa Vi cạp cạp cạp nói rõ ràng tình hình, gấu đen nhỏ tát một cái lên thân cây, gấp gáp nói: “Ngao gào gừ…”

Lúc bọn họ vừa mới tới Tịnh Hải, Trương Vũ nửa đêm nằm mộng rồi sợ đến giật mình tỉnh giấc. Sau khi dùng hồn khói năm lần bảy lượt tính toán nửa ngày, anh ta vội vàng ném lại một câu “Người nọ ở thành phố Kim Đàm!” rồi cực kỳ lo lắng xông ra ngoài…

Trúc Ninh không theo kịp suy nghĩ: “Ai ở thành phố Kim Đàm?”

Ngỗng Hứa: “Cạp cạp?” Là mấy người đội trưởng Chương sao?

Gấu con: “Ngao ngao!” Không biết, tôi hỏi thì cậu ta chưa nói rõ ràng đã lao xuống lầu chạy tới trạm xe lửa!

Nhưng Trúc Ninh cẩn thận nghĩ lại. Lúc ấy Trương Vũ nói chính xác là “người nọ”, nghe không hề giống cụm từ chỉ thay mặt tất cả đồng nghiệp. Hơn nữa, nếu như anh ta biết toàn bộ Ban điều tra đặc biệt mất tích, không thể không báo cho Hùng Thành và Lão Ngô.

Đầu mối nhiều vô số, Trúc Ninh đã không còn thời gian truy tìm tính sổ yêu tộc mèo mun và đi cùng các yêu tộc khác đến dòng suối nhỏ sau núi.

Bây giờ toàn bộ Ban điều tra đặc biệt đang nằm trong dạng nguy hiểm “địch trong tối ta ngoài sáng”. Mọi người Hứa Vi còn một tháng nữa mới có thể khôi phục hình người, không thích hợp đối đầu với nguy hiểm. Còn các Ban điều tra đặc biệt rải rác khắp cả nước, mặc dù bọn họ vẫn còn nhưng Trúc Ninh không định cầu bọn họ giúp đỡ, cậu không muốn kéo nhiều người hơn xuống nước.

Cục diện bây giờ đang là thế lực Địa Ngục tranh nhau với Quỷ Đế, thậm chí là Thiên Đình.

Cuối cùng, kẻ địch mạnh nhất mà đám người đó muốn tiêu diệt, là Hắc Vô Thường thuộc phe Minh Vương.

Thiếu niên thân là tàn hồn của Minh Vương, liếc nhìn tiểu quỷ phân thần Hắc Vô Thường trong tay mình.

Người giấy nhỏ nghiêm túc gật đầu: “Để bọn họ nghỉ ngơi một thời gian trước đi.”

Mặc dù ngỗng trắng, gấu con và dê rừng muốn tiếp tục hỗ trợ, nhưng không biết làm sao để trở về hình người, chỉ đành đồng ý với ý kiến của Trúc Ninh và người giấy nhỏ.

Bây giờ tình thế đã hơi hòa hoãn, mượn Hoàng Tuyền Lộ cũng không ảnh hưởng gì quá lớn.

Năm phút sau, Trúc Ninh giấu người giấy nhỏ, sau đó thấp thỏm gõ cửa chống trộm của nhà Hùng Thành. Ra mở cửa là mẹ của Hùng Thành, sau khi nghe Trúc Ninh nói cậu là đồng nghiệp của Hùng Thành, bà lập tức nhiệt tình chào đón:

“Cháu chính là Tiểu Trúc mà Đại Thành thường xuyên nhắc tới đúng không? Là tinh anh trong giới thuật pháp cả nước cùng với Đại Thành. Đại Thành nói gần đây làm thêm giờ có hơi bận rộn…”

Bà cụ sáu mươi bảy mươi tuổi không ngừng tán dương con trai cưng của mình, trong mắt tràn đầy tự hào. Trúc Ninh khó khăn gượng gạo chen ngang: “Dì, cháu đến để đưa Hùng Thành về nhà nghỉ phép.”

Bà cụ cười xua tay: “Hùng Thành to con như thế, còn rất lợi hại, nào phải cần đưa đến tận nhà? Thế, Đại Thành đâu?”

Trúc Ninh chột dạ xốc gấu con đứng trong hành lang: “Đây chính là…”

Chưa tới năm phút, Trúc Ninh ôm ngỗng trắng gõ cửa nhà Hứa Vi. Khi nhìn thấy người ra mở cửa là một cô bé đáng yêu chừng năm tuổi, cậu mãi mà không nói ra được “Người bạn nhỏ, đây là mẹ của em, mỗi ngày em đút cho chị ấy mấy cây bắp cải xanh được chứ?”

Lại qua năm phút, Trúc Ninh đứng trên Hoàng Tuyền Lộ hít sâu một hơi. Cậu giơ bàn tay lạnh lẽo áp lên hai gò má, sau đó dắt dê rừng gầy yếu thấp thỏm đi vào trong sân nhỏ của một căn nhà nông thôn.

Vợ của Lão Ngô là một bác gái hơn năm mươi tuổi dáng người tròn tròn. Bà ấy đang chặt thịt đông bịch bịch trên tấm thớt ở dưới gốc cây ngay trước cửa nhà.

Trúc Ninh gượng gạo mở miệng: “Chào bác, cháu là đồng nghiệp của Lão Ngô…”

Con dao trên tay bác gái tròn tròn chặt phập một cái dính lên thớt, sau đó nhiệt tình đi lên đón: “Đồng nghiệp của Lão Ngô ở Ban điều tra đặc biệt đúng không? Phúc lợi đãi ngộ của Ban điều tra đặc biệt đúng là rất tốt. Tôi nói này, cậu tới thì tới được rồi, còn mang con dê theo làm gì, thật khách sáo quá… Ấy, con dê núi này nhìn hơi gầy, nấu canh sẽ rất tanh.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.