Sau Khi Bỏ Rơi Mười Vị Nam Chính, Tôi Chạy Trốn Thất Bại

Chương 102




Edit by Tô

Beta by Tô

______________________________

Giọng nói của Leigh đồng thời vang lên từ tai nghe và bên ngoài hòa vào nhau làm cho Kỷ Ninh hơi sững người ra, sau đó lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi.

《 Kỷ Nguyên Thiên Đường Hắc Ám 》 lại là trò chơi chỉ có người yêu mới chơi được? Điều này sao có thể? Một sản phẩm hoành tráng và chi tiết như vậy, làm sao có thể chỉ là một trò chơi tình cảm? Từ tựa đề trò chơi cũng không nhìn ra nha.

Hơn nữa nói đi nói lại, nếu nó thực sự là game tình cảm, thì tại sao đến bây giờ Leigh mới nói cho cậu biết…

Dưới mắt kính VR, chân mày Kỷ Ninh hơi nhíu chặt, hình ảnh cũng được truyền vào trò chơi một cách chân thật đó chính là gương mặt xinh đẹp tái nhợt của vong linh lộ ra vẻ mặt khổ sở.

“Chỗ này nên đi thế nào đây, em xem qua cách vượt chưa?”

Kỷ Ninh khi nói chuyện không có tháo tai nghe xuống, làm một động tác như tránh né tai mắt của nữ vương Succubus, nhân vật trong game cũng chỉ là nhân vật trong game, sẽ không phản hồi những cuộc trò chuyện của người chơi ngoài quy định của chương trình.

“Cấp bậc của chúng ta chưa đủ, không thể nào khiêu chiến nữ vương Succubus, vậy không còn cách khác để qua màn sao? Hoặc là tạm thời rời phó bản này, sau khi lên cấp rồi quay về làm nhiệm vụ, không thể nào chỉ có mỗi cách qua màn là hôn môi đâu nhỉ?”

Cậu hỏi Leigh như vậy, trong lòng ôm một chút hy vọng, nhưng khác với ý nguyện, ở trong hình ảnh VR, cậu nhìn thấy thiếu niên tóc vàng lắc đầu, phủ nhận vấn đề này.

“Phần này thật sự không có cách khác, chỉ có thể dựa vào nụ hôn thôi.” Leigh khẽ mỉm cười: “Thầy, dù sao cũng không phải chúng ta hôn thật, đây chỉ là chúng ta thao tác nhân vật giả tưởng hôn môi, em nghĩ vẫn có thể chấp nhận được.”

Nhưng cậu không thể chấp nhận!

Kỷ Ninh lập tức bật ra suy nghĩ như vậy, cho dù là nhân vật ảo thì cậu cũng không muốn hôn môi với nhân vật của học sinh mình đâu, nếu không thì sau này cậu phải đối mặt với cha mẹ Leigh như thế nào? Này quả thực là dạy dư con họ.

Cậu gần như lập tức tháo kính VR ra để kết thúc trò chơi này, nhưng chẳng biết kính của cậu bị kẹt ở đâu, có làm cách nào cũng không tháo xuống được. Mà cậu cũng không dám dùng lực quá mạnh, cậu không muốn làm hỏng mắt kính VR đắt tiền.

Mà kết quả của việc này trong trò chơi là cậu trơ mắt nhìn thiên niên tóc vàng mặc trang phục kỵ sĩ bước đến, kéo lấy cổ áo pháp bào của cậu, đôi mắt xanh lam trong veo kia cũng chứa đầy vẻ cầu xin.

“Xin thầy, thật sự chỉ một lần thôi.”

“!”

Trong trò chơi, pháp sư vong linh của Kỷ Ninh trên danh nghĩa là thầy kỵ sĩ, nhưng thực tế thì cấp bậc nhân vật của cậu thấp hơn Leigh một chút, sức mạnh của pháp sư cũng không bằng kỵ sĩ. Tuy rằng trong trò chơi cậu đang giãy giụa nhưng vẫn bị trò chơi phán là hành động không có hiệu quả, pháp sư vong linh vẫn bị nhân vật của Leigh ôm lấy.

Sau đó trong mắt kính, Kỷ Ninh liền thấy gương mặt giống y đúc Leigh phóng đại trong tầm mắt, môi của cậu bị hôn lên.

Gần như trong khoảnh khắc đó, Kỷ Ninh lập tức nhắm mắt lại, mặc dù không có bất kỳ xúc cảm nào, nhưng mặt cậu vẫn đỏ ửng—— Cậu lại bị học sinh của mình hôn thật.

Kỷ Ninh không còn mặt mũi nào, Leigh đã nhanh chóng thao tác nhân vật lui về sau mấy bước, đó chẳng qua chỉ là một nụ hôn phớt nhưng vẫn khiến Kỷ Ninh xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu, thấp giọng kêu: “Leigh!”

Nhìn qua cậu có chút tức giận, nhưng thực chất chỉ là ngoài mạnh trong mềm, chột dạ vô cùng, trong đầu đã tràn ngập đủ loại suy nghĩ lung tung, dĩ nhiên phần nhiều là lo lắng sẽ bị cha mẹ Leigh biết được chuyện này.

Nhưng so với tâm trạng đứng ngồi không yên của cậu, Leigh có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, gần như không bị ảnh hưởng chút nào, ngược lại còn nở nụ cười nói.

“Không sao đâu thầy, đâu chẳng qua chỉ là trò chơi thôi. À xương cụt về tay rồi.” Hắn quơ bắt lấy ở trong không trung, trong trò chơi chính là hắn nhận được xương cụt do thị nữ trình lên: “Nhưng tiếc là không đủ kịch liệt, chỉ là phẩm chất thấp nhất.”

Thái độ của hắn quá mức tự nhiên, làm cho Kỷ Ninh không cách nào phân biệt được suy nghĩ thật của hắn, chẳng lẽ chỉ vì qua màn trò chơi nên mới cố gắng như vậy? Này cũng quá mức mê muội rồi.

“Thầy không chơi nữa.”

Thấy Leigh không để bụng, Kỷ Ninh thật sự có chút tức giận, lại thử tháo kính VR xuống nhưng vẫn thất bại, cậu quả thật không gỡ xuống được.

“….Thầy, em chọc thầy giận à?”

Leigh thấy cảm xúc Kỷ Ninh không tốt lắm, cuối cùng cũng ý thức được sai lầm của mình, lập tức tắt ngúm nụ cười, trịnh trọng nói xin lỗi với Kỷ Ninh: “Em xin lỗi thầy, thật sự không có quan tâm đến cảm thụ của thầy, lần sau em sẽ không như vậy nữa.”

“Thôi… Lần sau chú ý là được.”

Thấy Leigh nghiêm túc xin lỗi mình như vậy, Kỷ Ninh không nói gì, cơn tức giận vốn dĩ không nhiều lắm cũng nhanh chóng tiêu tan.

Cậu ngẫm lại, cảm thấy đây cũng không phải là chuyện gì ngiêm trọng, hôn cũng là nhân vật ảo trong trò chơi, không phải chính bản thân bọn họ. Nhưng có lẽ bởi vì nhân vật giống hệt họ nên cậu mới có phản ứng lớn như vậy. Nếu đây chỉ là một trò chơi bình thường, có cho hai nhân vật kết hôn cậu cũng chẳng quan tâm.

“Vậy chúng ta chơi tiếp không ạ?” Leigh mím môi, hỏi.

“…Chơi tiếp đi.” Trò chơi này quả thực rất thú vị, nếu không chơi Kỷ Ninh sẽ không cam tâm, cơ mà cậu nhanh chóng nói thêm: “Nhưng nếu còn gặp lựa chọn tương tự thì bỏ qua đó.”

“Được, đều nghe thầy.”

Thiếu niên kỵ sĩ trong trò chơi cười gật đầu, hai người tiếp tục trò chơi, cốt truyện về sau đều rất bình thường, không còn xuất hiện lựa chọn kỳ quái như vừa nãy, thỉnh thoảng có một vài hành động tương đối thân mật, tỷ như ôm một cái, vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận của Kỷ Ninh.

Cốt truyện tiếp tục phát triển, thu thập đủ nguyên liệu, kỵ sĩ cuối cùng cũng có riêng pháp trượng của mình, phần sau cơ bản đều là nội dung chiến đấu, tình tiết tương tự nữ vương Succubus chỉ như chớp nhoáng khiến Kỷ Ninh không thể không hoài nghi trò chơi có lẽ đã bị virus, hoặc là công ty trò chơi đùa dai, nếu không thì chẳng thể nào giải thích được tại sao chỉ có đoạn cốt truyện đó là bất thường.

Lúc này cốt truyện đến một bước ngoặt: Theo pháp sư vong linh “Dạ Linh” hoạt động càng ngày càng nhiều, cậu và kỵ sĩ cuối cùng cũng bị thần điện Quang Minh phát hiện hành tung, bắt đầu vây giết quy mô lớn.

“Dạ Linh” dù có pháp lực mạnh mẽ nhưng không thể địch lại toàn bộ giáo phái, cuối cùng bị thần điện bắt sống sau khi trọng thương.

Trước khi bị bắt sống, cậu đã hao hết pháp lực cuối cùng chế tạo truyền tống trận đưa kỵ sĩ đi, hiện tại kỵ sĩ đã không còn là đứa nhỏ đượcthần điện Quang Minh ưu ái mà đã rơi xuống làm Hắc pháp sư, nếu như bị thần điện bắt được thì sẽ bị xét xử nghiêm ngắc.

Trải qua bảy ngày bảy đêm xét xử, thần điện đã quyết định nhấn chìm “Dạ Linh” vào ngọn lửa thần thánh, công khai xử phạt thiêu sống, đến lúc đó cả dân chúng khắp thành phố đều có thể đến xem quá trình hành hình.

Xử phạt thiêu sống sẽ thi hành vào nửa tháng sau, trong lúc ấy, kỵ sĩ bị dịch chuyển đến nơi khác lại liều mạng bất chấp tất cả chạy về thành đô.

Vốn dĩ kỵ sĩ vô cùng căm ghét “Dạ Linh”, mà trong hành trình chu du, tình cảm của hắn đã bất giác thay đổi. Hắn bắt đầu chấp nhận pháp sư vong linh, cũng bắt đầu tiếp nhận thân phận Hắc pháp sư của hắn lúc này.

Hắn quyết định phải cứu pháp sư vong linh ra.

Trong cốt truyện miêu tả như vậy, tiếp theo là thời gian chiến đấu của người chơi, phó bản này nhân vật của Kỷ Ninh bị phong ấn, không thể chiến đấu, chỉ có thể dựa vào nhân vật kỵ sĩ của Leigh giải cứu pháp sư.

Đây là một phó bản có độ khó cực cao, cho dù Leigh là cao thủ nhưng cũng vô cùng gian nan, trên mặt thậm chí không hề có nụ cười, hoàn toàn nhập tâm vào trò chơi.

Hắn thất bại hết lần này đến lần khác nhưng vẫn không chịu từ bỏ, nhưng chỗ khó khăn nhất của phó bản này là giới hạn số lần thất bại. Cuối cùng Leigh đã đạt đến số lần thất bại cao nhất, trò chơi tuyên bố giải cứu thất bại, pháp sư “Dạ Linh” sắp bị thần điện xử tử.

“Phù——”

Kế tiếp là hình ảnh tự động, “Dạ Linh” bị trói ở trên thập giá to lớn, ngọn lửa thần thánh màu trắng bùng cháy xung quanh cậu, cắn nuốt thân thể cậu không thương tiếc.

Dù “Dạ Linh” trái tim sắt đá, ý chí mạnh mẽ thì cũng không nhịn được đau đớn kêu lên.

Hình ảnh tự động là dựa theo gương mặt của người chơi tạo thành, nhìn cảnh tượng bản thân bị thánh hỏa thiêu rụi, Kỷ Ninh cảm xúc lẫn lộn trong lòng. Bết bát hơn đó là cậu còn phát hiện cấp nhân vật của mình tụt dốc không phanh, trực tiếp rớt về cấp 0, tất cả vật phẩm thu thập trước đó đều bị thiêu hủy, không thể nào sử dụng được nữa.

Trò chơi này chơi ác vậy hả?!

Kỷ Ninh còn đang khó tin thì đột nhiên nghe thấy âm thanh v.ật cứng rơi xuống đất.

Mắt kính VR được lấy xuống, Kỷ Ninh mở mắt ra chớp chớp mắt thích ứng thì thấy mặt Leigh trầm như nước, sau lưng chính là mắt kính VR bị ném xuống đất. Đó chính là kính Leigh vừa đeo, nhưng giờ phút này đã bị rơi nứt ra từng vết.

Này là không cẩn thận làm rơi?

Thấy tâm trạng Leigh không tốt, Kỷ Ninh suy đoán, lập tức an ủi nói: “Mắt kính sửa chút chắc vẫn có thể dùng được, chỉ là nhìn hơi xấu một chút thôi, không sao cả.”

Leigh lắc đầu, nói: “Không phải em bực do kính VR. Nó là do em tức quá nên tiện tay ném.”

Tại sao em có thể ném đồ mắc tiền như vậy để hả giận….

Kỷ Ninh trợn tròn mắt, nguyên nhân Leigh tức giận không thể nào rõ ràng hơn: Nhất định là bởi vì đột nhiên cấp của “Dạ Linh” tụt về không.

Cậu không khỏi cảm thấy Leigh chơi game này quá nghiêm túc, chẳng những vì để hoàn thành nhiệm vụ mà không ngần ngại hôn thầy của mình, mà bây giờ vì một trong những nhân vật trong đó chết lại đập phá thiết bị cho hả giận, có cần thiết phải mất bình tĩnh lớn như vậy không?

Thần sắc Leigh vẫn ảo não và mất mát, Kỷ Ninh nhìn chằm chằm hắn một hồi, chợt đột nhiên có một suy đoán, dè dặt hỏi: “Đừng nói là em cảm thấy có lỗi với thầy nha?”

“….” Thiếu niên tóc vàng khẽ gật, mắt có hơi đỏ lên, giống như sắp khóc.

“Em không cần phải…” Kỷ Ninh thực sự kinh ngạc trước sự nghiêm túc dành cho trò chơi của Leigh: “Dù cấp nhân vật giảm thì cũng sẽ nhanh luyện lại được mà, thầy không trách em, em ngàn vạn lần đừng có cảm thấy áy náy.”

Cậu nghĩ ngợi, cảm thấy mình phải khuyên nhủ Leigh một chút, trò chơi chỉ để thả lỏng cơ thể và tinh thần, quá để tâm sẽ chỉ bị phản tác dụng, càng chơi càng mệt mỏi, cách chơi như vậy hoàn toàn không khuyến khích.

Cơ mà còn chưa chờ cậu lên tiếng, Leigh đã lên tiếng trước: “Thầy ơi, để em kể cho thầy nghe về cốt truyện tiếp theo của trò chơi.”

“Sau khi pháp sư vong linh chết, kỵ sĩ rời khỏi mảnh đất ấy, hắn không thể cứu được pháp sư, hận bản thân không đủ mạnh, cảm thấy cái danh thiên tài ngày xưa của mình quá mức mỉa mai, ngay cả thầy của mình cũng không bảo vệ nổi.”

“Hắn lại hối hận mình cố chấp, bởi vì trước khi pháp sư chết, hắn thậm chí chưa bao giờ chủ động gọi tiếng “thầy”, chỉ thỉnh thoảng bị pháp sư ép hắn mới chịu gọi.”

“Nhưng đồng thời kỵ sĩ rơi vào bối rối, hắn chẳng hiểu tại sao cái chết của pháp sư vong linh lại mang đến cho hắn nhiều đau đớn như thế. Rõ ràng pháp sư là người hắn hận nhất, bởi vì pháp sư thay đổi số mệnh đời hắn, khiến hắn sa đọa trở thành Hắc pháp sư.”

“Đau thương cùng với nghi hoặc, hắn đi đến đại lục Ám Diện, nơi những sinh vật hắc ám tụ tập. Đối với kỵ sĩ đã trở thành Hắc pháp sư, nơi đây chính là thiên đường của hắn.”

“Hắn lẩn trốn ở đại lục Ám Diện mấy trăm năm, cuối cùng cũng trở thành Hắc pháp sư cao cấp nhất, quay về đại lục, không ngừng khơi mào chiến tranh, mang đến chết chóc cùng tử vong.”

“Nỗi kinh hoàng của hắn càn quét khắp lục địa.”

“Sau khi hủy diệt giáo phái Quang minh, hoàn thành việc báo thù, hắn trở thành thần, nắm giữ quyền hạn bóng tối và thời gian, có thể nhìn thấy quá khứ cùng tương lai.”

“Vì vậy hắn lại một lần nữa quay về quá khứ, nhìn lại bản thân mình trước kia, nhưng kinh ngạc phát hiện khi đó hắn vậy mà sẽ nhìn pháp sư vong linh nở nụ cười, mà hắn khi đó lại hoàn toàn chẳng nhận ra.”

“Thì ra hắn đã sớm yêu thầy của mình, nhưng mãi cho đến mấy trăm năm sau cái chết của thầy, hắn mới ngộ ra cảm giác ấy.”

“Hắn hối hận không thôi, nhưng quá khứ chỉ có thể nhìn chẳng thể thay đổi, không cách nào hồi sinh thầy khiến hắn lần nữa rơi vào điên cuồng. Nhưng trong lúc đang bên bờ vực tan vỡ lại vô tình thấy được tương lai.”

“Vốn là hắn không muốn nhìn tương lai, bởi vì hắn nhận định tương lai của mình không có thầy của hắn, nó sẽ chẳng có ý nghĩa nào.”

“Nhưng ngoài dự liệu của hắn, hắn lại thấy thầy của hắn còn sống ở tương lai. Thật ra thầy của hắn không thật sự chết đi, bởi vì anh không thuộc về thế giới này.”

“Đồng thời kỵ sĩ còn thoáng nhìn thấy một vài bí mật, có liên quan rất lớn đến bản thân.”

“Sau khi gặp lại thầy của mình, kỵ sĩ phát hiện bản thân còn có một thân phân khác, ‘sự thật’ mà hắn chưa từng thấy trong hàng trăm năm qua—— Hắn lại là một phần của người nào đó, đại diện cho “Dụ.c vọng” của người này.”

“Hắn là d.ục vọng đen tối không nói rõ thành lời, khao khát người mình yêu mà không có được ngày một lớn, cho nên phải dùng ít thủ đoạn ngăn cản người khác đến gần người hắn thích, hắn muốn người kia chỉ nhìn mỗi mình hắn.”

“Kỵ sĩ dù đã rơi vào hắc ám, vốn là biểu tượng của ánh sáng vậy mà lại là hiện thân của dụ.c vọng. Thầy, thầy có thấy điều này rất nực cười không?”

Leigh chậm rãi nói chợt cười phá lên, nhưng cậu lại cảm thấy gương mặt hắn dường như bị bao phủ bởi màn sương mù, khi càng nói về sau đã không còn nói về trò chơi nữa, mà thay vào đó là đề cập đến một thứ khác.

“Điều này không buồn cười.” Kỷ Ninh châm chước một lúc, trả lời: “Đó là ha.m muốn d.ục vọng xuất phát từ tình yêu, là sự chiếm hữu, là thứ mà ai cũng có. Người em đang nói đến, hành động của anh ta có làm tổn thương đến người anh ta thích và người khác không?”

“….Em nghĩ là không có.” Leigh hơi dừng lại, trả lời.

“Vậy thì thầy thấy không có vấn đề gì.” Kỷ Ninh nói: “Anh ta không tổn thương người ta, đây cũng là một cách theo đuổi mà không phải sao?”

Trong nhà chợt trở nên yên lặng, Leigh trầm mặc nhìn cậu một lúc, đột nhiên vẻ mặt ủ dột của hắn biến mất, ánh mắt cười cong cong, nói: “Cho nên ý thầy là, d.ục vọng cũng không phải là sai lầm, dùng một chút thủ đoạn với điều kiện tiên quyết không làm hại người khác là không sai, đúng không?”

“Thì với thầy là vậy… Dĩ nhiên, như như có thể không dùng thủ đoạn là tốt nhất.”

Lúc Kỷ Ninh mở miệng lần nữa trả lời đột nhiên có chút do dự, không biết tại sao tự dưng có cảm giác lạnh sống lưng, sao bỗng nhiên cậu có cảm giác mình bị gài bẫy nhỉ?

“Cơ mà đáng tiếc… Lưu trữ bị hư rồi.”

Leigh cười, ánh mắt chuyển qua màn hình, nói: “Em còn chơi chưa đã, lần sau tiếp tục vậy.”

Thời gian đã không còn sớm, Kỷ Ninh rời khỏi nhà Leigh, cậu đi thang máy xuống lầu, Leigh đứng trước cửa đưa mắt nhìn cậu rời đi, giơ tay quệt qua môi mình, lầm bầm.

“Đáng tiếc…”

Đáng tiếc nụ hôn này chỉ tồn tại trong trò chơi, không phải nụ hôn chính thức của hắn, vì vậy vẫn chưa thể kết thúc.

Hắn nhất định phải “chứng kiến” đến cùng.

/ᐠ。ꞈ。ᐟ

Lúc Kỷ Ninh quay về trường học trời đã tối.

Trong bụng dâng lên cảm giác đói cồn cào, Kỷ Ninh xoa xoa bụng, đi dưới gió đêm hướng về phía nhà ăn, ven đường ánh đèn hắt ra trắng xóa, càng làm tăng thêm cảm giác lạnh lẽo.

“Kỷ Ninh?”

Chợt Kỷ Ninh nghe thấy có người gọi tên cậu từ phía sau, cậu quay đầu lại nhìn, là Herinos nên liền cười đáp: “Thầy.”

“Mới từ bên ngoài về hả?” Herinos mặc áo blu trắng dài, hai tay cắ.m vào trong túi, đi đến trước mặt cậu, mỉm cười hỏi.

“Dạ đúng rồi, mới dạy thêm tại nhà xong, bây giờ định đến căn tin ăn ạ.”

Kỷ Ninh cũng rất quen thuộc với hắn, vì vậy có thể trả lời một cách thoải mái và tự nhiên.

“Hẹn bạn sao? Thầy cũng đi ăn mà đi một mình, nếu không ai đi với em thì không bằng đi với thầy đi?” Herinos nói.

“Chỉ mình em thôi.” Kỷ Ninh cười đáp: “Em đi chung với thầy.”

“Được.” Herinos cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.