Sau Khi Biết Cốt Truyện Tôi HE Với Nữ Phụ

Chương 26: Chương 26




Diệp Sơ Hạ đã quen che đậy con người thật của mình dưới nhiều lớp vỏ bọc và theo bản năng bài xích người khác chạm vào con người thật của mình, tuy nhiên, nhìn vào bộ dạng hiện tại của Dịch Nam Yên, có thể đoán rằng cô không nhận ra sự khác biệt giữa khóc thật và giả khóc, điều này cũng khiến Diệp Sơ Hạ thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng của mình.

Nói chung, nếu Diệp Sơ Hạ phát hiện ra ai đó đã nhìn thấu bên trong của mình, nàng thường chọn cách tránh xa, bởi vì nàng đã đóng cửa lòng và từ chối bất kỳ người ác ý hay tốt bụng nào bước vào trái tim mình, nhưng may mà Dịch Nam Yên đủ ngu ngốc, vậy nên, ngay cả khi Diệp Sơ Hạ phát hiện ra sự thật, nàng cũng không muốn xa lánh mối quan hệ này để cả hai trở lại những đường thẳng song song rời rạc ban đầu.

Diệp Sơ Hạ điều chỉnh tâm lý quá nhanh nên Dịch Nam Yên không thể nhận ra, thậm chí cô còn không biết rằng mình sắp bị loại trừ, dù gì Diệp Sơ Hạ đã gắp đồ ăn cho cô thì làm sao Dịch Nam Yên có thể nhận ra sự bất thường?

Ngay cả sự lo lắng ban đầu sợ lộ bí mật của mình cũng trực tiếp tiêu tan, và tâm trạng như mở cờ trong bụng.

Theo cái nhìn ​​​​của cô, đáng lẽ mối quan hệ giữa hai người phải tiến triển rất nhiều sau sự việc này, dẫu sao, Diệp Sơ Hạ hầu như không hỏi han gì đến căn hộ, và ký hợp đồng ngay mà không chút do dự.

Điều này có nghĩa là gì, nó có nghĩa là nàng tin tưởng vào tầm nhìn của cô!

Trong lòng Dịch Nam Yên rất mỹ mãn, mãi đến khi vào lớp có hơi buồn ngủ, cô mới lờ mờ nhận ra có gì đó không đúng.

Ngày hôm qua sau khi về nhà, để tìm một căn hộ có diện tích nhỏ, an ninh tốt, Dịch Nam Yên đã đánh thức trợ lý của mình vào lúc nửa đêm, cuối cùng cũng xác nhận một căn sau khi vật vã cho đến sáng sớm.

Sau khi xác nhận căn hộ đủ tiêu chuẩn, cô mới tìm người dọn dẹp và chụp ảnh nội thất trong nhà gửi cho nàng, cô sợ Diệp Sơ Hạ không hài lòng và không muốn thuê nữa.

Cô bận rộn đến mức đã quên mất rằng cô có thể yêu cầu trợ lý làm điều đó thay cho mình.

Và kết quả của việc tự mình làm khổ mình là Dịch Nam Yên thiếu năng lượng và cảm thấy rã rời vào lúc này.

Dịch Nam Yên cảm thấy có gì đó sai sai.

Cô nhìn chằm chằm vào bục giảng với đôi mắt mỏi mệt, sau nửa tiết học, cuối cùng cô cũng hiểu ra điều gì không ổn.

Mình đã làm chuyện ngu xuẩn gì vậy?

Tại sao mình phải giúp em ta như thế này? Rõ ràng là mình có ý định lừa em ta mà!

Dịch Nam Yên trở nên khó chịu và vô cùng nghi ngờ liệu mình có bị chơi ngải hay không, ngay khi cô đang hối hận thì điện thoại đột nhiên rung lên.

Cô xụ mặt mở điện thoại, quả nhiên là tin nhắn của Diệp Sơ Hạ.

Một con mèo nhỏ lén la lén lút xuất hiện trên giao diện trò chuyện, trước khi Dịch Nam Yên trả lời, một tin nhắn khác đã được gửi đến từ phía bên kia:

【 Chị Nam Yên, em xem thử rồi, đồ đạc của em không nhiều lắm, có thể chuyển xong trong hôm nay, đợi em dọn dẹp nhà cửa xong xuôi rồi cuối tuần này chị đến đây ăn cơm, được không? 】

【 Nhưng mà tay nghề của em chỉ bình thường thôi à, chị Nam Yên không chê chứ? 】

Ăn cơm?

Dịch Nam Yên cười nhạt, ai thèm ăn đồ cô nấu? Khỏi nghĩ cũng biết, ngay cả tay nghề của đầu bếp tiệm cơm nhỏ cũng không bằng!

Trong khi nghĩ như vậy, Dịch Nam Yên quý chữ như vàng, chỉ trả lời một từ:【 Chê 】

Diệp Sơ Hạ gửi sticker con mèo đang khóc:【 Vậy chúng ta ra ngoài ăn đi 】

Dịch Nam Yên:【 Em còn tiền để ăn ngoài? 】

【 Còn một chút, xài hết tháng này, chắc em cạp đất thật quá T^T 】

Có quá nhiều người giàu có xung quanh mình, Dịch Nam Yên không biết cuộc sống của người nghèo như thế nào, nhưng cô đã đọc nó khi cô lướt web, vì vậy cô mới chợt nhớ ra và hỏi một câu, nhưng cô không ngờ lại nhận được câu trả lời như vậy.

Lẽ nào não của ranh con phiền phức này chỉ để trưng bày thôi ư? Không có tiền còn muốn mời tôi đi ăn!

Dịch Nam Yên tức giận gõ: 【 Vậy em còn muốn ra ngoài ăn cơm? 】

【T^T】

Dịch Nam Yên khẽ hừ một tiếng: 【 Vậy ăn ở nhà em đi, nếu nấu không ngon thì em tự xử hết đi, tôi không ăn giúp em đâu! 】

Thấy đối phương đồng ý, Dịch Nam Yên cất điện thoại, khéo léo tự an ủi mình: Ai bảo mình đang làm chuyện ngu ngốc? Chẳng phải mình đã lừa được người ta rồi sao?

Dù sao thì nhóc lừa đảo vẫn còn chưa hay biết gì, căn hộ nàng thuê cũng không biết là của cô, huống chi còn lừa nàng bây giờ phải chuẩn bị kỹ càng bữa ăn, đây sao có thể gọi là một chuyện ngu ngốc chứ?

Dịch Nam Yên khá giỏi trong việc khuyên nhủ bản thân, đã nhanh chóng trấn tĩnh và khiến bản thân vui vẻ trở lại.

......

............

Vào ngày đến nhà Diệp Sơ Hạ ăn tối, Dịch Nam Yên dậy từ sáng sớm rồi mơ mơ màng màng lái xe đến cổng chung cư của Diệp Sơ Hạ, nhưng thời gian cô đồng ý với Diệp Sơ Hạ không phải là buổi sáng, mà là vào buổi chiều.

Tuy nhiên, khi cô lái xe đến, cô hoàn toàn không nhận thấy có điều gì không ổn, nhưng khi cô nhận ra thì cô đã ở đó rồi.

Dịch Nam Yên sửng sốt một lúc, sau đó quay về theo đường cũ, đúng lúc gặp phải Dương Thư đang lái xe đưa bữa sáng, cô bình tĩnh cho qua một cách chiếu lệ, hạ quyết tâm không thể để người khác biết rằng mình vừa làm một chuyện mất mặt như vậy trong đời.

Tuy nhiên, sau khi về nhà, Dịch Nam Yên cũng không có trở lại bình thường, cô không thể tập trung xem TV, không thể đọc sách và thậm chí không muốn chơi trò chơi vừa tải xuống, cuối cùng thẳng tay gỡ đi, cứ mở tủ quần áo rồi đóng lại, thậm chí soi gương mấy lần, cả người trông có chút bồn chồn.

Dịch Nam Yên đã từng này tuổi, nhưng cô chưa bao giờ một mình đến làm khách ở nhà của những người bạn cùng trang lứa, tất nhiên cô không quan tâm đ ến những điều này, nhưng không gian khép kín và bữa ăn trong phòng đều do Diệp Sơ Hạ tự tay làm, nó luôn khiến cô không kìm được những liên tưởng kỳ lạ, nên trông cô có vẻ vô cùng nôn nóng.

Ban đầu, Dịch Nam Yên nghĩ rằng cô sẽ bình tĩnh lại khi đến nhà Diệp Sơ Hạ, nhưng thực tế thì không, ngược lại, khi cô bước đến cửa nhà Diệp Sơ Hạ, lòng bàn tay của cô thậm chí còn đẫm mồ hôi, nhưng Dịch Nam Yên đổ lỗi cho thời tiết ngày hôm nay quá nóng và không cho rằng đó là vấn đề của chính mình.

Cô giơ tay bấm chuông cửa, đợi một lúc Diệp Sơ Hạ mới ra mở cửa.

Diệp Sơ Hạ vẫn còn đeo tạp dề, là một chiếc tạp dề kiểu hoạt hình, tóc nàng được buộc gọn gàng, lộ ra khuôn mặt nhẵn nhụi, trên chóp mũi có một chút mồ hôi, chắc là vì ở nhà nên ăn mặc cũng không quá cầu kỳ, chỉ mặc một chiếc áo phông bình thường và quần soóc denim, hai đôi chân thon dài thẳng tắp lộ ra ngoài không khí, còn có một chú mèo con đang ngồi xổm dưới chân nhìn cô cùng chủ nhân, hình ảnh đồng bộ đến kinh ngạc, khiến người ta không khỏi nghĩ đến cảnh vợ con chờ người nhà về trong phim truyền hình.

Vành tai của Dịch Nam Yên đỏ lên, cô thay giày rồi cố ra vẻ bình tĩnh bước vào, ngay cả trên mặt cũng lấm tấm mồ hôi.

Không biết có phải là do Diệp Sơ Hạ không bật điều hòa không mà Dịch Nam Yên cảm thấy trong phòng nóng hơn bên ngoài một chút, cô ngồi trên sô pha, dùng điều khiển TV điều chỉnh nhiệt độ hồi lâu, sau đó, trong ánh mắt như đang nhìn thiểu năng trí tuệ của mèo con, cô cầm ấm trà rót cho mình một cốc nước, hớp một ngụm rồi lặng lẽ nhổ ra, tối sầm mặt cầm lấy khăn giấy bên cạnh.

"Chị Nam Yên?" Diệp Sơ Hạ bưng một ly nước đi ra, trong đầu đầy dấu chấm hỏi.

Sắc mặt Dịch Nam Yên trầm xuống: "Em đổ đầy sữa bột vào ấm trà làm gì?!"

Diệp Sơ Hạ liếc nhìn ấm trà trong suốt, và cả mùi sữa trong không khí, nàng còn khó hiểu hơn Dịch Nam Yên, mùi rõ ràng như vậy mà cô không đoán được sao? Phải tự mình nhấp một ngụm mới biết trong ấm trà của nàng đang pha cái gì?

Nàng chớp mắt, đặt ly nước trước mặt Dịch Nam Yên: "Máy lọc nước ở trong phòng ngủ đó chị Nam Yên, nếu khát thì chị cứ vào phòng ngủ của em rót nước."

Diệp Sơ Hạ thích để căn phòng tràn ngập mùi sữa, điều này sẽ mang lại cho nàng cảm giác an toàn khó tả, nhưng vì nàng mới chuyển đến đây nên rõ ràng là không có mùi này trong nhà, nên Diệp Sơ Hạ dùng ấm trà để pha sữa bột, không phải để uống, mà hoàn toàn là để xông hương.

Nhưng nhìn sắc mặt khó coi của Dịch Nam Yên, Diệp Sơ Hạ đã khôn ngoan quyết định giữ kín chuyện này cho riêng mình, e rằng khi biết được tâm trạng của Dịch Nam Yên sẽ còn tồi tệ hơn.

Sau khi đặt cốc nước xuống, nàng quay vào bếp, Dịch Nam Yên ngồi không yên, ngồi một lúc liền đứng dậy đi đến bàn ăn, trên bàn đã bày sẵn mấy món ăn, trông có hơi xấu xí, nhưng nó có mùi thơm ngon, cô nghĩ hương vị chắc không tệ.

Dịch Nam Yên không biết nấu ăn, và cô chưa bao giờ nghĩ đến việc học nó, dù sao thì cô có thể thuê một đầu bếp ưng ý, nên mắc gì cô phải tự mình làm, nhưng bây giờ cô nghĩ rằng biết nấu ăn có vẻ khá tốt, ít nhất bây giờ cô có thể vào bếp giúp nàng một tay thay vì đứng trơ bên ngoài.

Cô tin rằng nếu cô đi vào, đó chắc chắn sẽ giúp thêm phiền.

Mặc dù Dịch Nam Yên không nghĩ mình là một sát thủ nhà bếp, nhưng một người chưa bao giờ vào bếp có vẻ như không thể giúp được gì.

Nhưng nói thì nói vậy, Dịch Nam Yên vẫn vô thức lê bước đến cửa bếp.

Diệp Sơ Hạ không chú ý đến Dịch Nam Yên đã đến, nàng cúi đầu cắt rau, không quá nhanh, với một lọn tóc xõa xuống má, trông nàng dịu dàng hơn bình thường.

Nếu như nói trước khi vào bếp, nàng đã khiến người ta phải mê mẩn, khiến người ta không dằn lòng được yêu nàng, nhưng hiện tại người ta lại không thể kiềm chế được ý muốn muốn cưới người về nhà, đây không phải vì nàng biết nấu ăn, mà bởi vì nàng mang lại cho người ta một cảm giác thôi thúc "về nhà".

"Meo ~"

Một tiếng meo thu hút sự chú ý của Diệp Sơ Hạ, nàng quay đầu lại thấy Dịch Nam Yên và mèo con đang đứng ở cửa.

Đôi mắt của Dịch Nam Yên lướt qua vẻ lúng túng: "Em có cần tôi giúp gì không?"

"Không cần đâu," Diệp Sơ Hạ cong môi cười, "Sắp xong rồi."

Thế là Dịch Nam Yên chỉ còn cách ra khỏi phòng bếp, ngồi trở lại ghế sofa, uống cạn nước trong ly, sau khi suy nghĩ, cô bưng ly nước vào phòng ngủ.

Phòng ngủ của Diệp Sơ Hạ tràn ngập mùi sữa, trên giường đặt hai con gấu bông, giá sách đối diện chất đầy sách chuyên môn, trên bàn đặt một chiếc máy tính xách tay.

Máy tính không phải kiểu siêu mỏng hiện nay, trông rất cồng kềnh, logo đã bị phai gần như không còn gì, chữ trên bàn phím cũng bị mòn sạch đến mức không thể tìm thấy, và chỉ có thể dựa vào phỏng đoán xem phím này là gì.

Trong lòng Dịch Nam Yên khẽ động, cô bước tới nhìn kỹ hơn, cuối cùng xác nhận chiếc máy tính này là cùng nhãn hiệu với chiếc mà cô đã tặng, nhưng cô không biết có phải cùng một chiếc máy tính hay không, mà chắc là không phải, dù sao hàng điện tử đổi mới nhanh thế thì làm sao có thể dùng lâu như vậy.

Đèn hiển thị của máy tính vẫn sáng, hiển nhiên nó chỉ đang ở trạng thái ngủ đông, chủ nhân của nó lại đang nấu ăn, nếu lúc này âm thầm bật lên thì sẽ không bị phát hiện.

Suy nghĩ này giống như một sự cám dỗ của ma quỷ, Dịch Nam Yên nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc, sau đó từ từ quay mặt đi, xoay người đổ nước trước máy lọc nước, thoáng thấy mèo con đang đứng ở cửa lặng lẽ nhìn cô.

"..."

Dịch Nam Yên có một cảm giác kỳ lạ, nếu cô thực sự chạm vào máy tính của Diệp Sơ Hạ, con mèo này sẽ bắt đầu tru lên ngay lập tức, suy đoán này không phải vì cô có tật giật mình, mà bởi vì có một số động vật nhỏ thực sự quá thông minh, chẳng hạn như con mèo "thiên tài" nhà cô có thể mở cửa ra vào và cửa sổ, thậm chí còn biết cộng trừ trong phạm vi mười mà không cần thầy dạy.

Mãi cho đến khi Dịch Nam Yên ra khỏi phòng ngủ, mèo con cuối cùng cũng ngừng nhìn cô chằm chằm và bắt đầu tự giải trí với một quả bóng nhựa trên mặt đất, điều này khiến Dịch Nam Yên ngày càng chắc chắn rằng nếu vừa rồi cô thực sự làm gì đó thì bảo đảm con mèo này sẽ mách lẻo với Diệp Sơ Hạ.

Cũng biết bảo vệ chủ đấy chứ.

Dịch Nam Yên hừ cười một tiếng, quyết định không so đo với một con mèo nhỏ, ngồi trên ghế sô pha uống cạn cốc nước một lần nữa, đợi thêm một lúc, Diệp Sơ Hạ mới cởi tạp dề và bưng món ăn cuối cùng lên bàn.

Chỉ có hai người, đồ ăn trên bàn này hơi quá phong phú, có lẽ là do lần trước cô ra ngoài ăn cơm cũng không tỏ ra khó chịu với đồ ăn Tứ Xuyên, một nửa đồ ăn trên bàn này đều khá cay, Dịch Nam Yên suy nghĩ một lúc rồi kìm lại ý định nói với nàng sự thật về việc hạn chế đường và đồ ăn cay vì sắc đẹp của mình.

Dù sao cũng chỉ là thỉnh thoảng ăn một bữa, không có gì to tát.

Sau khi tự an ủi mình như vậy, Dịch Nam Yên bắt đầu yên tâm ăn những món cay trên bàn, điều này càng khẳng định với người khác sự thật cô thích ăn cay.

Về điểm này, Diệp Sơ Hạ thực sự không phát hiện vấn đề, dù sao thì ai ngờ Dịch Nam Yên lại giấu khẩu vị của mình khi ăn, nên nàng thực sự cho rằng Dịch Nam Yên thích ăn cay.

Diệp Sơ Hạ hơi ngạc nhiên vì điều này, dù sao thì nguyên tác cũng có viết rằng Dịch Nam Yên sẽ không bao giờ động đến loại đồ ăn nhiều dầu mỡ và cay nồng này để duy trì vẻ đẹp của mình lâu hơn, chế độ ăn của cô luôn khỏe mạnh, nhưng việc này được miêu tả từ góc nhìn của nam chính, nên nàng nghĩ chắc chỉ là thói quen ăn uống của Dịch Nam Yên thể hiện trước mặt người ngoài.

Cũng giống như Diệp Sơ Hạ, nàng luôn chỉ kén ăn với người nhà, còn khi ra ngoài thì nàng không quá kén chọn, không phải vì nàng kiêng dè điều gì, mà là vì nàng không muốn phơi bày bản chất thật của mình trước mặt người ngoài.

Tư thế khi ăn của Dịch Nam Yên rất đẹp, dù cô ngồi ở đâu cũng cho người ta cảm giác như đang ở trong một nhà hàng cao cấp, tư thế này thực sự khiến tâm lý người ta rất căng thẳng, bởi vì khi đối mặt với người như vậy, một số người hoàn toàn rất khó thả lỏng và ăn uống theo thói quen ăn uống thông thường của họ.

Tuy nhiên, Dịch Nam Yên không cố ý làm điều này, nhưng chính vì điều này mà mọi người càng cảm thấy có khoảng cách, vì vậy ngay cả khi Dịch Nam Yên không đặc biệt chống cự sự tiếp cận của người khác, thì những người chủ động đến gần về cơ bản đều sẽ rút lui sau một hoặc hai bữa ăn.

Diệp Sơ Hạ tự nhận mình mặt dày nên không hề dè dặt chút nào, trên thực tế nếu quan sát kỹ, bạn có thể thấy rằng mặc dù tư thế ăn uống của Dịch Nam Yên quá tinh tế và tao nhã nhưng cô thực sự chỉ đang thưởng thức hương vị của món ăn, chứ không phải vì tư thế tao nhã mà bỏ qua thức ăn, khi ăn được món vừa ý, cô không khỏi hơi híp mắt lại, như có những ngôi sao nhỏ lấp lánh trong mắt cô, khiến mọi người nghĩ rằng món cô đang ăn nhất định rất ngon.

Ít nhất đối với Diệp Sơ Hạ, người có phần biếng ăn và chỉ ăn để sống, khi ngồi ăn cùng Dịch Nam Yên, nàng sẽ không cảm thấy buồn nôn quá nặng khi thức ăn xuống cổ họng và đi vào thực quản.

Đúng vậy, mặc dù Diệp Sơ Hạ ăn uống bình thường mỗi ngày, thậm chí còn tỏ ra hơi ham ăn khi ở trước mặt Dịch Nam Yên, nhưng Diệp Sơ Hạ thực sự ghét cảm giác ăn, thậm chí ăn một chén cơm còn nôn ra nửa bát khi ăn một mình, nếu không, cân nặng của nàng không phải chỉ dừng ở mức 40, thực sự là quá nhẹ đối với một người có chiều cao như nàng.

Dịch Nam Yên không chú ý đến điều này, cô chỉ chú ý rằng Diệp Sơ Hạ thích nhai chậm khi ăn và không thích nói chuyện, chẳng lẽ có quy tắc gia đình là không được nói chuyện khi ăn và ngủ? Nhưng đối phương mặc dù không nói chuyện, nhưng trong bầu không khí này Dịch Nam Yên cũng không cảm thấy xấu hổ, chẳng lẽ là bởi vì cô cũng như vậy?

Thực ra, Diệp Sơ Hạ chỉ sợ mình mở miệng quá nhiều lần trên bàn ăn sẽ nôn mửa, dù sao nàng ăn gì cũng sẽ cảm thấy buồn nôn.

Vấn đề này thực ra là do cái chết của người thân cuối cùng của Diệp Sơ Hạ tạo ra, bởi vì nàng thực sự muốn chết theo bà của mình, nhưng họ đều muốn nàng sống, thế nên Diệp Sơ Hạ chỉ có thể đối mặt với tất cả những điều này với thái độ tiêu cực, sau đó dần chuyển biến tốt hơn, nhưng thật tiếc là thói quen này vẫn đeo bám nàng.

Diệp Sơ Hạ cảm thấy đây có lẽ là một căn bệnh tâm lý, và có lẽ cả đời này cũng không thể khỏi được.

Nàng đối với chuyện này cũng có thái độ thờ ơ, chỉ cần có thể sống, nàng cũng không để ý nhiều như vậy.

Diệp Sơ Hạ cúi đầu bóc tôm, con tôm hùm đất đỏ tươi khiến ngón tay nàng trông như bạch ngọc, nàng cắt đầu và đuôi, bóc vỏ rồi bỏ vào bát của Dịch Nam Yên.

Dịch Nam Yên cau mày: "Em ăn của em đi, quan tâm tôi làm gì? Đâu phải tôi không có tay!"

Cô luôn có xu hướng nói điều gì đó không chứa bất kỳ ác ý nào nhưng khi thốt lên thì rất dữ, Diệp Sơ Hạ chớp mắt: "Lấy lòng chị đó ~"

Dịch Nam Yên ho khan một tiếng, chọc miếng thịt tôm trong bát, vành tai hơi đỏ lên: "Em lấy lòng tôi làm gì?"

Bàn tay Diệp Sơ Hạ trắng nõn bóc tôm: "Bởi vì lúc nào chị Nam Yên cũng giúp em hết, mà em không biết phải trả ơn chị Nam Yên thế nào, nên chỉ có thể đối xử tốt với chị, với lại," Một nụ cười rõ ràng thoáng qua trong mắt nàng, "Đùi vàng to như vậy, đương nhiên phải ôm chặt rồi."

Tai Dịch Nam Yên càng đỏ hơn, cô ép mình bình tĩnh uống cạn nước trong cốc, dùng sức cầm cốc nhiều hơn một chút, hừ một tiếng, nói: "Em cho rằng chút ít lợi lộc này có thể mua chuộc được tôi sao?"

Diệp Sơ Hạ cắn con tôm, mơ hồ nói: "Vậy em phải làm sao mới mua chuộc chị được?"

Tay Dịch Nam Yên gắp đồ ăn dừng lại một chút, hất cằm đắc ý: "Thế nào cũng không mua được."

Diệp Sơ Hạ ồ một tiếng và khá là thực tế nói, "Vậy chị Nam Yên tự bóc vỏ đi."

Dịch Nam Yên: "..." Cô nghiến răng nghiến lợi bất mãn nói: "Này em kia, làm việc sao có thể bỏ cuộc giữa chừng?"

Diệp Sơ Hạ nhìn cô, xoay con tôm vừa bóc vỏ một vòng, đưa cho cô, tít mắt: "Vậy em sẽ tiếp tục cố gắng?"

Dịch Nam Yên nhếch khóe môi, cúi đầu cắn con tôm, nhanh đến mức Diệp Sơ Hạ chưa kịp phản ứng, sững sờ trong giây lát.

Kế hoạch ban đầu của nàng là lập tức rút lui khi Dịch Nam Yên đến gần, nhưng nàng không ngờ rằng Dịch Nam Yên dường như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, và tốc độ nhanh như một con thú săn mồi, cắn con mồi trong nháy mắt, nhưng sau khi cắn, cô bắt đầu chậm rãi thưởng thức, ngước nhìn Diệp Sơ Hạ từ từ nhai, nuốt miếng thịt tôm từng chút một.

Diệp Sơ Hạ đột nhiên cảm thấy hơi mất tự nhiên.

Nàng luôn biết rằng Dịch Nam Yên rất đẹp, nhưng Diệp Sơ Hạ không có cảm giác gì nhiều, dù sao nàng cũng không quan tâm lắm, do đó, ngay cả khi nàng thường xuyên tiếp xúc với Dịch Nam Yên, Diệp Sơ Hạ cũng không thể hiện bất cứ điều gì đặc biệt về nó.

Nhưng bây giờ, nàng đột nhiên phát hiện ra vẻ đẹp của Dịch Nam Yên thực sự rất có lực tác động, đôi mắt hoa đào xinh đẹp đó khi nhìn người khác có sức hút khó cưỡng, nốt ruồi son dưới mắt phải dường như có một loại ma lực khiến đường nét khuôn mặt sắc sảo của cô lộ ra một chút vô hại cho người khác can đảm tới gần, và có một loại quyến rũ khó tả.

Bản thân Dịch Nam Yên cũng không biết điều này, thong thả đóng mở đôi môi nhạt màu, dần dần đến gần đầu kia của con tôm, cắn nhẹ hàm răng trắng nõn.

Hàm răng cọ sát vào làn da non mịn khiến Diệp Sơ Hạ run lên như bị sốc, nàng vội rút tay về, gượng gạo cúi đầu xuống ăn cơm.

Nếu không phải nàng biết tính cách của Dịch Nam Yên có lẽ vẫn chưa có một mối tình nào, thì chắc Diệp Sơ Hạ sẽ nghĩ rằng cô là một cao thủ tình trường.

Dù sao, nếu mánh khoé này được coi là tán tỉnh thì nó thực sự khiến người ta không thể chịu đựng được, chỉ là dùng sai người.

Dịch Nam Yên chớp mắt, từ từ ngồi thẳng dậy, cơ thể cô có chút mềm nhũn.

Thành thật mà nói, ban đầu cô không nghĩ nhiều như vậy, nhưng cô thấy Diệp Sơ Hạ muốn trêu chọc mình nên đã đánh phủ đầu.

Dù sao, vừa rồi nàng chỉ bóc tôm trực tiếp bỏ vào bát, bây giờ lại đưa cho cô, nhìn thế nào cũng thấy có vấn đề.

Chỉ số IQ của Dịch Nam Yên hiếm khi online, sau khi hiểu ra, cô không chọn bỏ qua trò ấu trĩ của nàng mà chủ động cắn con tôm trước khi Diệp Sơ Hạ kịp phản ứng.

Lẽ ra sự việc đã kết thúc tại đây, nhưng sự sững sờ của Diệp Sơ Hạ khiến cô cảm thấy tức giận tột độ.

Không, không thể nói là tức giận tột độ, trong lòng cô nổi lên một cảm giác thôi thúc không thể giải thích được, khiến cô làm như vậy trong vô thức, mặc dù sau khi làm xong lại hối hận.

Khi cô làm loại hành vi này, cô không cảm thấy gì cả, nhưng sau đó khi nhớ lại, ngón chân Dịch Nam Yên co quắp vì xấu hổ, nhưng chỉ số IQ hiếm có của cô khiến cô vô thức nhớ lại biểu hiện của Diệp Sơ Hạ.

Hình như em ấy...!không quá chán ghét việc tiếp xúc thân mật với con gái?

Ngay khi Dịch Nam Yên có suy nghĩ như vậy, cô lại dập tắt nó, xét cho cùng, không chán ghét thì có liên quan gì đến việc Diệp Sơ Hạ có thích tiếp xúc với con gái hay không? Chẳng lẽ còn muốn quay lại với nàng hay gì?

Đùa chắc! Dù từ nay về sau tôi không bao giờ mua quần áo cũng tuyệt đối không cùng con nhóc lừa tình này ở bên nhau!

Dịch Nam Yên bắt đầu nói trước bước không qua(*), hoàn toàn không nghĩ rằng, nếu cô thực sự không có suy nghĩ như vậy thì làm sao cô có thể nghĩ đến việc quay lại với nhau?

(*) Từ gốc 立flag: Là một từ lưu hành trên mạng, ý chỉ việc nói một câu để mọi người phấn chấn, cuối cùng kết quả trái ngược với mong đợi.

Nói đơn giản là, một người bị chính lời nói của mình vả mặt.

Một cụm từ cũng được dùng với nghĩa tương tự như miệng quạ đen.

Trong nửa sau bữa ăn, cả hai đều có suy nghĩ riêng và ăn rất im lặng, Dịch Nam Yên không bao giờ dọn dẹp bát đ ĩa sau bữa ăn, nhưng bây giờ không phải đang ở nhà, cô đã không giúp Diệp Sơ Hạ nấu ăn, nên cô sẵn sàng giúp nàng dọn dẹp bát đũa.

Đáng tiếc cô thật sự không có thiên phú làm việc nhà, thậm chí vì bị Diệp Sơ Hạ đến gần mà cô đã sợ hãi buông tay, bát đũa trực tiếp rơi xuống đất.

Dịch Nam Yên có chút khó chịu, di chứng vừa rồi khiến cô rất nhạy cảm với sự gần gũi của Diệp Sơ Hạ, ai biết rằng cô quá nhạy cảm, chỉ dọn dẹp bát đ ĩa mà cũng làm cho bừa bộn.

May mắn thay, khi Diệp Sơ Hạ mua bát đũa, nàng đã cân nhắc rằng có vật nhỏ trong nhà nên nàng không mua bát sứ, chúng đều là loại không dễ vỡ, vì vậy nếu cô làm rơi chúng xuống đất, chỉ cần nhặt chúng lên là được, và không phải lo lắng về những mảnh vỡ làm tổn thương người khác.

Đặt tất cả bát đ ĩa vào máy rửa chén, Diệp Sơ Hạ rửa hai quả táo, cắt nhỏ và đặt lên bàn, nhìn Dịch Nam Yên, hỏi: "Chị Nam Yên, chị có biết gì về nhiếp ảnh không?"

Dịch Nam Yên nhai quả táo trong giây lát, có chút kỳ lạ: "Tự dưng hỏi cái này làm gì?"

"Vì Cát Tường á," Diệp Sơ Hạ chỉ vào con mèo kangaroo tràn đầy năng lượng vẫn đang chơi với quả bóng, "Em đã cắt quá trình nhận nuôi Cát Tường thành một đoạn clip và đăng nó lên Internet, không những vậy còn đạt được số lượng truy cập cao ngoài mong đợi, nên em tự hỏi liệu mình có thể trở thành một vlogger(*) kiếm chút tiền mua cơm mèo cho nó hay không."

(*) Từ gốc là up主: uploader, người upload video, âm thanh lên các nền tảng mạng xã hội như Acfun, Bilibili, Maoer FM 猫耳FM(M站).

"Nhưng quay video bằng điện thoại di động thì chắc chắn không ổn, cho nên em muốn hỏi chị Nam Yên xem máy ảnh của hãng nào tốt hơn."

Dịch Nam Yên à một tiếng, cô không biết nhiều về lĩnh vực này, nên cô không dễ thốt ra lời bình luận, và chỉ định nhờ trợ lý giúp cô tìm cách thức làm những thứ này khi cô quay về.

Nhưng về camera thì Dịch Nam Yên có thể bình luận.

Những bức ảnh về những chú mèo trong gia đình đều do cô tự chụp, dù sao thì mèo cũng rất nhút nhát, cho dù có mời nhiếp ảnh gia đến cũng chưa chắc chụp được những bức ảnh vừa ý, thế là Dịch Nam Yên đành phải tự tay làm, bây giờ cô cũng được coi là một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp trong số những người nghiệp dư.

Sau khi suy nghĩ về giá của chiếc máy ảnh SLR và các thiết bị khác mà mình đã mua, Dịch Nam Yên im lặng một lúc rồi nói: "Hay em dùng tạm của tôi trước đi."

"Ể?" Diệp Sơ Hạ sững sờ một lúc rồi xua tay nói: "Không được, không được, nếu thu thập tài liệu để quay video thì em phải quay mỗi ngày.

Tốt nhất là em nên tự mua một cái."

Dịch Nam Yên cười khẩy: "Em có tiền không?"

Diệp Sơ Hạ lúng túng cười: "Không, không có."

"Được rồi, cứ coi như tôi cho em thuê, khi nào có tiền thì trả lại cho tôi." Dịch Nam Yên tìm một lý do mà Diệp Sơ Hạ có thể chấp nhận, sau khi thấy nàng gật đầu, cô mới cúi đầu tiếp tục ăn táo, lấy điện thoại di động ra hỏi: "Mà này, em đăng video ở đâu vậy?"

"Bilibili."

Dịch Nam Yên gật đầu và trực tiếp đặt điện thoại vào tay Diệp Sơ Hạ.

Diệp Sơ Hạ: "...?"

"Giúp tôi tải Bilibili về điện thoại đi, tôi đang ăn, không tiện."

Diệp Sơ Hạ không thấy Dịch Nam Yên bất tiện, nhưng nàng vẫn gật đầu và không lướt xem lung tung, ngoan ngoãn mở cửa hàng ứng dụng tải Bilibili về điện thoại.

Thậm chí vẫn chưa tải Bilibili xong, nhưng Diệp Sơ Hạ đã nghĩ rằng cô không có tài khoản, thế là nàng hỏi: "Chị Nam Yên, chị có muốn em đăng ký tài khoản cho chị không?"

Dịch Nam Yên gật đầu, sau đó cô thấy Diệp Sơ Hạ lấy điện thoại di động ra và mở trình duyệt.

Dịch Nam Yên không thể hiểu hành vi này, nhưng cô không hỏi bất kỳ câu hỏi nào.

Nhìn Diệp Sơ Hạ thao tác, cô nhận ra rằng việc đăng ký ở Bilibili thật rắc rối, thế mà phải trả lời câu hỏi.

Trước ngày hôm nay, Dịch Nam Yên không biết về Bilibili.

Từ khi bỏ game, cô đã hoàn toàn không còn nghiện internet, thường xuyên vượt tường lửa chỉ để đọc văn hiến và xem web drama, thậm chí không thèm xem gì khác, cho nên cô đã trực tiếp yêu cầu Diệp Sơ Hạ tải xuống ứng dụng Bilibili cho mình, kẻo về nhà lại quên mất.

Diệp Sơ Hạ trả lại điện thoại sau khi đăng ký, Dịch Nam Yên nhấp vào thanh tìm kiếm và hỏi: "Username của em ở Bilitt là gì?"

"Cát Tường siêu siêu siêu dễ thương."

Dịch Nam Yên ghét bỏ liếc nhìn con mèo trên mặt đất đang cố gắng cắn đuôi của mình, thầm nghĩ rằng dễ thương chỗ nào, dễ ghét thì có!

Cô lại ném điện thoại cho Diệp Sơ Hạ, không muốn gõ những từ này, như thể cô đã ngầm thừa nhận sự thật Cát Tường dễ thương, cô hếch cằm với Diệp Sơ Hạ, ý tứ rất rõ ràng.

Diệp Sơ Hạ có chút không nói nên lời, nàng không hiểu tại sao cô phải để mình làm như vậy, nhưng nàng vẫn cúi đầu nhập tên người dùng của mình ở Bilibili, rồi đưa điện thoại lại:

"Chị Nam Yên, sau này chị đừng tùy tiện đưa điện thoại của mình cho người khác, lỡ có người lợi dụng lúc này để moi móc chuyện riêng tư của chị thì sao?"

"Cần em dạy chắc?!" Dịch Nam Yên khẽ hừ một tiếng, "Em cho rằng tôi sẽ tùy tiện đưa điện thoại của mình cho người khác à?"

Diệp Sơ Hạ chớp mắt: "Vậy sao chị lại đưa cho em?"

Dịch Nam Yên nghẹn lời, một lúc lâu sau mới nói: "Chả phải tôi không rảnh tay sao? Huống chi, mắt tôi luôn nhìn chằm chằm vào em.

Nếu em có một động tác nhỏ thì tôi sẽ phát hiện ngay lập tức."

Diệp Sơ Hạ thất vọng cúi đầu: "Vậy sao? Em còn tưởng chị Nam Yên tin tưởng em, xem em là bạn chứ."

Trông nàng rất thất vọng, Dịch Nam Yên khó chịu cử động một chút, quay đầu đi: "Chúng ta vốn là...!bạn mà."

Cô bối rối một lúc, và từ cuối cùng có chút không rõ ràng, nhưng Diệp Sơ Hạ đã nghe thấy bằng đôi tai của mình, kinh ngạc nhìn cô: "Thật ư?"

"Giả đó." Dịch Nam Yên lườm nàng một cái, hừ lạnh trong lòng.

Ai thèm làm bạn với nhóc lừa đảo như em!

Diệp Sơ Hạ bĩu môi và nắm lấy cánh tay cô: "Vừa rồi chị không có nói như vậy!"

"Em nghe nhầm rồi." Dịch Nam Yên nghiêm mặt, phủ nhận tất cả.

"Làm gì có, thính lực của em rất tốt!" Diệp Sơ Hạ lắc lắc cánh tay cô, "Rõ ràng là chị đã nói vậy mà, phải không phải không phải không?"

Dịch Nam Yên quay đầu đi không để ý đến nàng, nhưng ai biết Diệp Sơ Hạ lại được nước lấn tới như vậy, nàng nghiêng cả người dựa vào cô, Dịch Nam Yên đột nhiên hoảng sợ từ trên ghế sa lông nhảy dựng lên: "Em buông ra!"

"Em không!" Diệp Sơ Hạ bĩu môi, "Chị không nói thì em không buông!"

Dịch Nam Yên chưa từng nhìn thấy tên vô lại nào như nàng, lôi lôi kéo kéo, hoàn toàn không có sự rụt rè của một cô gái, cô mím môi và gầm nhẹ: "Em buông ra nhanh, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!"

Diệp Sơ Hạ phồng má, giống như một con hamster giấu đồ ăn vặt trong miệng, ngoan cố không chịu nhổ ra: "Em cứ không buông đấy!"

Dịch Nam Yên lập tức giơ tay ra để cù lét nàng, đối với làn da nhạy cảm dễ bị dị ứng dù chỉ bị một xíu k1ch thích của Diệp Sơ Hạ, nàng thực sự sợ chiêu này nên nhanh chóng né tránh, nhưng nàng lại không chịu buông tay.

Thế là một người né tránh, một người không chịu bỏ cuộc nên cứ tôi đuổi em chạy, nhưng Diệp Sơ Hạ không thể kiểm soát được sức mạnh của mình, trực tiếp kéo Dịch Nam Yên vẫn đang đứng ngã xuống ghế sô pha.

Sự gần gũi đột ngột khiến Dịch Nam Yên suýt nữa va vào cằm của Diệp Sơ Hạ.

Dù vậy, đầu óc Dịch Nam Yên vẫn quay cuồng, cơ thể thơm tho mềm mại dưới người cô giống như một viên kẹo bông mềm, tựa như chìm vào vũng lầy không thể thoát khỏi, đầu óc Dịch Nam Yên trống rỗng, toàn thân như hóa đá thành tượng.

Diệp Sơ Hạ nhân cơ hội đánh trả, lập tức vươn cánh tay ác quỷ cù lét lại cô.

Dịch Nam Yên lập tức quên mất phản ứng vừa rồi, không nhịn được bật cười, nhanh chóng tránh đi.

Cơ thể của cô thực ra không nhạy cảm lắm, chỉ nhạy cảm với sự đụng chạm của Diệp Sơ Hạ thôi, giống như trên người cô có một bộ khuếch đại cảm giác, nếu là người khác thì cô sẽ không hề có phản ứng nào, nhưng một khi đối tượng là Diệp Sơ Hạ, phản ứng sẽ trở nên đặc biệt rõ ràng.

Dịch Nam Yên muốn đứng dậy, nhưng không chỉ chân mềm mà chỗ nào cũng không dùng được chút sức lực nào, cô thực sự giống như bị mắc kẹt trong đầm lầy, càng vùng vẫy càng chìm sâu, cô bị cù đến nỗi nước mắt cũng ứa ra, trong lúc giằng co, chiếc dây áo trên vai mỏng manh tưởng chừng có thể tuột xuống bất cứ lúc nào mà chính cô cũng hoàn toàn không để ý.

Diệp Sơ Hạ ho khan một tiếng rồi nhanh chóng buông tay.

Dịch Nam Yên hôm nay mặc một chiếc váy nhung hai dây màu xanh ngọc bích bó sát, rất hợp với màu da và dáng người của cô, khuyết điểm duy nhất là rất dễ lộ hàng, nhất là khi đang đùa giỡn.

Cô thở hồng hộc, không hiểu vì sao lúc đầu chiếm thế thượng phong, nhưng cuối cùng lại bị ức hiếp, đầu óc quay cuồng như một cái máy bị kẹt, phải một lúc sau mới bình tĩnh lại được, ngồi dậy, trừng mắt nhìn Diệp Sơ Hạ.

Diệp Sơ Hạ cười chột dạ.

Dịch Nam Yên ngượng nghịu hừ một tiếng, nhưng cô không nhận ra có gì đó không ổn, cho đến khi cô cúi đầu sửa mái tóc của mình để che đậy, lúc này mới ý thức được vấn đề, mặt lập tức đỏ bừng, vội vàng kéo dây áo lên, cuống quýt đứng lên: "Tôi về trước."

Lúc này Diệp Sơ Hạ đã chỉnh đốn lại cảm xúc của mình, mỉm cười nói: "Em tiễn chị."

Thật ra Dịch Nam Yên không thực sự lộ bất cứ thứ gì, nhưng dù sao chuyện này cũng có thể coi là một pha hớ hênh, Diệp Sơ Hạ tự hỏi một lúc và cảm thấy rằng những gì mình làm vừa rồi là hơi quá.

Mặc dù khi các cô gái đùa giỡn thường là "sơ suất châm ngòi cuộc chiến", nhưng mối quan hệ giữa nàng và Dịch Nam Yên dường như chưa đạt đến mức này, nếu không nàng sẽ không vô thức dừng hành vi của mình lại, và Dịch Nam Yên cũng sẽ không gượng gạo như thế này.

Nếu mối quan hệ thực sự đạt đến mức độ đó, Dịch Nam Yên có lẽ sẽ không quan tâm đ ến mức độ lộ liễu này.

Xét cho cùng, theo hiểu biết của Diệp Sơ Hạ, nhiều người bạn có mối quan hệ tốt đến mức họ có thể mặc đồ của nhau ngoại trừ đồ lót, tắm ch ung ngủ chung hoàn toàn không e ngại.

Diệp Sơ Hạ suy nghĩ một lúc và cảm thấy mình không thể chấp nhận một mối quan hệ thân mật như vậy, bởi vì nàng đề phòng mọi người, nếu quần áo của nàng dính hơi thở của người khác, nàng chắc chắn sẽ cảm thấy bất an, mà tắm ch ung thì càng không thể.

Nàng lớn thế này, thậm chí chưa từng đến bể bơi và thay quần áo chung với một nhóm người.

Có lẽ, Dịch Nam Yên cũng như vậy, nhưng không giống như việc nàng không tin tưởng người khác, chỉ đơn giản là cô không quen với điều đó.

Rốt cuộc, trông cô không giống một người có bạn chí cốt.

Suốt quãng đường đi xuống cầu thang đều yên lặng, đôi mắt Dịch Nam Yên gò bó đảo tới đảo lui, nhưng chỉ là không nhìn nàng: "Được rồi, em về đi."

"Để em tiễn chị đến ga-ra." Diệp Sơ Hạ chớp mắt và nói, "Giống như lần nào chị Nam Yên cũng đưa em về ấy, lần này để em tiễn chị."

Dịch Nam Yên xùy một tiếng, quay đầu phớt lờ nàng, vài giây sau mới quay lại: "Em để ý mấy chuyện này làm gì?"

"Bởi vì, nhìn người khác rời đi, cảm giác giống như vĩnh viễn không gặp lại người đó vậy, rất khó chịu." Diệp Sơ Hạ cười nói.

"Em có biết tại sao ông của Tiểu Minh có thể sống đến chín mươi chín tuổi không?" Không đợi Diệp Sơ Hạ trả lời, Dịch Nam Yên đã tiếp tục, "Bởi vì ông ấy không có overthinking đấy!"

"Em bớt thêm đất diễn cho tôi đi, tiễn người thôi mà cũng phát biểu cảm tưởng được hay vậy!" Cô tức giận trợn mắt, tiếng giày cao gót trở nên có chút cáu kỉnh theo tâm trạng của chủ nhân, "Em không thể nghĩ theo chiều hướng tốt hả?"

"Chẳng hạn?"

"Chẳng hạn như nhìn theo người khác rời đi, là để mai này có một cuộc gặp gỡ tốt đẹp hơn."

Diệp Sơ Hạ suy nghĩ một chút rồi nghiêng đầu nhìn cô: "Chị nói có lý."

Dịch Nam Yên kiêu ngạo hừ một tiếng: "Phí lời." Có câu nào tôi nói mà không có lý đâu?

Cô mở cửa xe lên xe, Diệp Sơ Hạ ghé vào cửa sổ, nhìn cô với đôi mắt lấp lánh, mỉm cười: "Vậy chị Nam Yên, ngày mai gặp nhé?"

Dịch Nam Yên ậm ừ.

Diệp Sơ Hạ bất mãn nhăn lại cái mũi nhỏ: "Chị đừng có ừ, chị phải trả lời em!"

Dịch Nam Yên bĩu môi: "Không có gì để nói."

Diệp Sơ Hạ: "T^T"

"Em đừng giả bộ đáng thương! Tôi nói cho em biết, tôi không trúng chiêu này đâu!" Dịch Nam Yên nắm chặt tay lái, vài giây sau, cô gầm nhẹ, "Ngày mai gặp, ngày mai gặp, ngày mai gặp, ngày mai gặp lại em, được chưa!"

Diệp Sơ Hạ cười khúc khích, khóe môi cong lên: "Dạ, ngày mai gặp."

Nàng lùi lại vài bước, vẫy tay với Dịch Nam Yên, mặt Dịch Nam Yên tối sầm đạp ga, nghênh ngang bỏ đi, khói xe lập tức xịt vào mặt nàng, Diệp Sơ Hạ nghĩ, giờ thì nàng chắc chắn rồi, Dịch Nam Yên chắc chắn ở trong chiếc xe mà người phụ nữ đã đưa chiếc khăn tay cho nàng khi nàng đang khóc.

Dù sao thì, tác phong này quả thật là giống nhau như đúc.

Nàng lau mặt, hơi híp mắt nhìn chiếc xe thể thao đi xa, sau đó xoay người đi lên lầu..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.