Sau Khi Biến Thành Husky Của Tình Địch Lạnh Lùng

Chương 29: Ngày thứ hai mươi tám trở thành chó




Ý nghĩ này giống như những hạt mưa ngày càng lớn ngoài cửa kính ô tô, đập vào trong lòng Cố Kinh Giới.

Anh nghiêng người về phía trước, nắm lấy khung ghế sau của ghế lái phía trước và nói: "Đi nhanh hơn dùm em với ạ."

Tài xế đáp: "Ok."

Nói xong, chú tài xế nhấn ga, chạy vượt lên.

Cố Toa có chút khó hiểu: "Lát nữa anh có việc gì gấp sao?"

Cô đã đặc biệt hỏi anh trai mình lúc này không phải quay phim nên buổi chiều mới đến.

Bàn tay Cố Kinh Giới nắm chặt khung ghế đến mức nổi gân xanh.

Anh phải mất một lúc để bình tĩnh lại sự rung động trong lòng nói: "Anh muốn nhanh quay lại để xác minh một chuyện."

Cố Toa: "?"

...

Cố Toa luôn cảm thấy anh trai mình là một người rất xa cách.

Anh đã như vậy từ khi còn nhỏ, không giỏi ăn nói. Anh đánh giá cao mọi thứ đẹp đẽ, nhưng không bao giờ muốn sở hữu chúng.

Khi cô còn nhỏ, ba cô mỗi lần công tác nước ngoài sẽ mang về những món đồ chơi xinh đẹp và đồ ăn vặt ngon tuyệt, Cố Toa chỉ mới ôm thôi mà thích không nỡ buông tay, không cho phép ai chạm vào.

Nhưng Cố Kinh Giới sẽ không bao giờ như vậy.

Anh rất hiếm khi muốn sở hữu một cái gì đó.

Theo thuật ngữ ngày nay, có thể xem là một người không có ham muốn trần tục.

Cho nên vào năm đó, cô đã rất kinh ngạc khi nghe tin anh đã xin bố mẹ nuôi một con chó.

Xe chạy tới gara ngầm của khách sạn.

Ngay khi tài xế kéo phanh tay, Cố Toa nhìn thấy anh trai mình mở cửa xe liền vội vã bước ra ngoài.

"Anh ơi, em vẫn chưa lấy hành lý..."

Cô còn chưa nói hết câu đã nhìn thấy Cố Kinh Giới chạy về phía cửa thang máy.

Cố Toa ngẩn ra.

Thật hiếm khi cô thấy anh tỏ ra lo lắng như vậy, tim cô lỡ nhịp, vội vàng đuổi theo.

"Anh, đợi em với!"

Thang máy từ từ đi lên.

Cố Kinh Giới đứng thẳng, bàn tay đặt trên đường may quần, vô thức xoa qua lại.

Bịch, bịch, bịch.

Anh nghe tim mình đập mạnh hơn từng nhịp.

Lồng ngực lo lắng đến mức bắt đầu đau.

Đinh một tiếng.

Cửa thang máy mở ra.

Anh vọt bước ra ngoài.

Cố Toa theo sát phía sau.

Căn hộ trên tầng cao nhất.

Trên ban công nơi ánh nắng chiếu vào, Tiểu Vương đang cúi người chải lông cho chú chó Husky.

Bụi và lông chó bay khắp nơi, cậu ta híp mắt lại ho khù khụ.

Trong mơ hồ, Tiểu Vương nhìn thấy một bóng người quen thuộc.

"Thầy Cố?" Cậu ta kinh ngạc đứng dậy.

Cố Kinh Giới khẽ gật đầu, nhưng ánh mắt lại kiên định nhìn chằm chằm chú chó Husky.

Tiểu Vương giải thích: "Thấy anh còn chưa về nên em đã tự chải lông cho Đinh Đinh..."

Cố Kinh Giới chẳng thèm nghe kỹ, anh ngồi xổm xuống, đầu ngón tay ngập ngừng đặt lên đầu chú chó Husky rồi vuốt ve.

Husky nheo mắt hài lòng.

Cố Kinh Giới nhìn chằm chằm, đột nhiên nói: "Úc Đinh."

Đồng tử của Husky co rút mạnh, cơ thể con chó vô thức run rẩy.

Không kịp đề phòng, nó căn bản không thể che giấu cảm xúc của mình.

Suy đoán của Cố Kinh Giới lúc này đã trở thành chắc chắn được bảy phần.

Khóe miệng nhếch lên, anh quay đầu nói với Cố Toa: "Em có biết tiến triển mới về vụ mất tích của Úc Đinh không?"

Úc Đinh thở phào nhẹ nhõm.

Sợ gần chết. Hắn tưởng Cố Kinh Giới nhận ra mình.

"Thật hả?" Cố Toa bị khơi dậy hứng thú.

Úc Đinh cũng vậy.

Hắn mở to đôi mắt tròn, gần như vội không đợi nổi chờ Cố Kinh Giới nói tiếp khúc sau.

Cố Kinh Giới: "Thật, nếu không tin thì lát nữa em lên Weibo xem thử đi."

Cố Toa lấy điện thoại ra nhìn, vẻ mặt lộ rõ ​​vẻ kinh ngạc.

Nhưng cô không nói nhiều về chủ đề này mà thay vào đó cô quay sang nói chuyện với anh trai về chuyện của Đồng Vận Thi.

Đây cũng là nguyên nhân lần này cô đặc biệt đến thăm ban —— Đồng Vận Thi đắc tội đạo diễn đoàn phim trước, tạm thời không tìm được công việc. Cô hy vọng Cố Kinh Giới có thể cho giới thiệu cho Đồng Vận Thi công việc người phụ trách.

Với vị trí của Cố Kinh Giới hiện giờ thì chỉ là một chuyện nhỏ không tốn bao nhiêu sức.

Anh gật đầu đồng ý: "Ừ."

Bọn họ trò chuyện với nhau rất vui vẻ nhưng Úc Đinh lại cảm thấy ngứa ngáy trong lòng như bị mèo cào.

Rốt cuộc vụ mất tích của hắn đã có tiến triển gì?

-

Buổi tối, Úc Đinh không nén nổi tò mò mở máy tính bảng lên mạng tìm kiếm mình.

Tin tức nhảy ra là về vụ ba mẹ nuôi và đứa em trai của hắn đã bị đưa đến đồn cảnh sát để điều tra vì họ đã mua rất nhiều bảo hiểm liên quan đến hắn.

Trên thực tế, nếu một người bình thường bỗng nhiên mất tích mà không có manh mối nào thì đã có thể kết thúc rồi.

Chỉ là người hâm mộ của hắn vẫn kiên trì, không ngừng cập nhật đến trang chính thức của cảnh sát Trung Quốc, thậm chí còn lên cả các diễn đàn và quảng trường lớn, đảm bảo rằng chủ đề này luôn đứng đầu trong các tìm kiếm hàng ngày. Nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn như vậy, cảnh sát không dám phớt lờ hắn, thậm chí còn thành lập một đội đặc nhiệm để điều tra vụ mất tích của hắn.

Úc Đinh thấy hơi cảm động khi thấy điều này.

Tuy rằng hắn biến mất khỏi thế giới này nhưng vẫn để lại một số dấu vết.

Vào ban đêm, chiếc máy tính bảng phát sáng rõ ràng.

Chiếc máy tính bảng này được mang về từ nhà họ Cố và không hề đặt mật khẩu.

Vì vậy sẽ rất thuận tiện cho Cố Kinh Giới cài đặt phần mềm có thể lưu lại toàn bộ bản ghi màn hình.

Đúng như dự đoán, Husky không thể không tìm kiếm thông tin về Úc Đinh.

Nhưng cho đến nay Cố Kinh Giới vẫn chưa chắc chắn 100% đó là Úc Đinh.

Anh cần bằng chứng chắc chắn.

...

Tối hôm sau, một người một chó quay xong quay về khách sạn để phát sóng trực tiếp.

Chỉ mất khoảng mười phút từ trường quay đến khách sạn.

Nhưng không biết có phải vì địa chỉ chi tiết đã bị rò rỉ ở buổi ký tặng sách ngày hôm qua hay không. Ngay khi Cố Kinh Giới kết thúc buổi quay, anh phát hiện ra có một số fan cuồng theo dõi ở gần đó.

Tiểu Vương lại gần, thấp giọng nói: "Cố ca, hướng tám giờ có hai cô gái đang quay anh."

Chuyện này rất thường xảy ra với những người nổi tiếng.

Chỉ là so với các tay săn ảnh, một số fan cuồng còn khó đối phó hơn.

Và giải pháp thường chỉ là xử lý lạnh.

Cố Kinh Giới khẽ cau mày, dắt chó đi nhanh hơn.

Tiểu Vương nhìn bốn chân dài trước mặt, chỉ có thể tăng tốc phi nước đại theo kịp.

Cách đó không xa.

Hai cô gái đeo khẩu trang và đeo kính râm mang theo hai chiếc máy ảnh có ống kính tele để dễ phóng to chụp ảnh, họ thảo luận xem cô gái đi ra ngoài cùng anh trai họ sáng nay là ai.

"Anh ấy sẽ không yêu nếu không nói cho chúng ta biết phải không?"

"Tôi sẽ không bao giờ chấp nhận điều này!!"

"Chờ đó, hôm nay tôi sẽ ngồi xổm dưới lầu khách sạn cả đêm để vạch trần bộ mặt thật của con khốn đó..."

Hai tai Úc Đinh giật giật, hắn lập tức dừng lại, dang chân ra.

"Sao thế?" Cố Kinh Giới đang định cúi đầu nhìn xuống.

Úc Đinh nhanh chóng thoát khỏi sợi dây, quay người chạy về phía hai kẻ fan cuồng ở phía đối diện.

Tiểu Vương hét lớn: "Mau! Bắt lấy nó!"

Cố Kinh Giới sửng sốt.

Khi anh muốn đuổi theo, một chiếc xe tải lớn bất ngờ chạy ngang qua trên đường.

...

Úc Đinh trước kia ghét nhất là đám fan cuồng.

Một số hành động của họ đã để lại một cái bóng tâm lý không thể xóa nhòa đối với hắn.

Lúc hắn còn là người hắn không thể làm gì cả.

Nhưng bây giờ hắn đã trở thành một con chó, hắn chỉ cần vồ lên một cái đã khiến hai cô nàng kia sợ hãi chạy nháo nhào.

"Ahhh!!"

"Cứu với......"

Chú Husky nhe răng cười toe toét trông rất dữ tợn.

Nhưng đó cũng là trông như vậy mà thôi.

Sau khi hù dọa hai cô gái, Úc Đinh đắc thắng ngồi trên mặt đất, đuôi vẫy qua vẫy lại vui vẻ.

"Đinh Đinh!" Cố Kinh Giới gần như dùng hết sức để chạy theo.

Nghe thấy tiếng động, nó lập tức quay lại vẫy đuôi với Cố Kinh Giới như thể đang đòi công.

Hai bàn chân to bắt chéo, cái cổ ngưỡng cao.

Loại bỏ fan cuồng chỉ là một bước nhỏ, nhưng lại là một bước tiến lớn trong việc phát triển tình anh em giữa hắn và Cố Kinh Giới.

Tiểu Vương đi tới nhìn xem, cảm thấy con chó hình như đang muốn khen ngợi.

"Vừa rồi em làm anh sợ đấy, lần sau đừng tái phạm nữa nhé, biết không?"

Cố Kinh Giới quỳ xuống, buộc dây xích lại. Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông xám mềm mại, đột nhiên nắm lấy một búi rồi buông ra.

Úc Đinh: Hừ.

Tôi đang giúp cậu đó biết chưa.

Chỉ là loại bất mãn này, khi biến thành Husky chỉ có thể phát ra những tiếng càu nhàu giống như khi cảm thấy tủi thân, nũng nịu.

Cơ thể Úc Đinh run rẩy khi nghe thấy âm thanh.

Gì vậy! Tại sao hắn có thể phát ra âm thanh kinh như thế?

Cố Kinh Giới nhịn không được xoa xoa mấy cái, nói: "Anh biết em rất tuyệt, nhưng chạy qua đường như thế rất nguy hiểm, anh không muốn mất đi em, Đinh Đinh. em rất quan trọng đối với anh."

Quan trọng?

Đuôi của Úc Đinh vô thức giơ lên lắc lư, nhưng đột nhiên nhớ ra rằng bây giờ mình chỉ là một con chó, lại rũ xuống.

Điều kỳ lạ là.

Vào lúc đó, hắn thực sự muốn biết mình quan trọng như thế nào đối với Cố Kinh Giới.

Đoạn đường tiếp theo.

Có lẽ vì sợ hắn lại bỏ chạy giữa chừng nên Cố Kinh Giới cúi xuống bế hắn lên, dùng cách ôm công chúa để bế hắn về khách sạn.

Cả một đường tỉ lệ quay đầu đến mười phần, vô cùng phong cách.

Husky trưởng thành rất nặng.

Lần trước đến cửa hàng thú cưng để cân, bây giờ hắn đã gần 70 cân (41.776kg).

Úc Đinh: "..."

Hắn nghi ngờ thân hình gầy gò của Cố Kinh Giới không bế nổi mình.

Tiểu Vương hiển nhiên cũng lo lắng, thận trọng nói:

"Anh Cố, để em bế giúp anh nhé?"

"Không cần."

Cứ như vậy, Cố Kinh Giới ôm hắn cả đường.

Úc Đinh cảm thấy xấu hổ khi gặp người nên vùi đầu vào ngực anh.

Hắn có thể cảm nhận rõ ràng sự rung động nhẹ ở ngực đối phương. Một giọng nói mang theo nụ cười từ tính truyền đến: "Đinh Đinh, em ngại ngùng à?"

Úc Đinh: Quê muốn chết, anh có hiểu quê muốn chết là gì không?!

-

Đến tối, buổi phát sóng trực tiếp bắt đầu đúng giờ.

Hai trợ lý còn lại và A Vinh đã sắp xếp đèn, giá đỡ và những thứ khác.

Cố Toa cũng vào phòng mình để không làm phiền anh.

Cố Kinh Giới ngồi trước ống kính, nở một nụ cười nhạt tiêu chuẩn.

Nhưng anh không nói gì, hai tay trái phải đặt ở mép ghế sô pha đang vuốt ve đầu chó.

Chú chó Husky ngoan ngoãn ngồi dưới chân anh.

Ngay khi người đàn ông và một con chó xuất hiện trước ống kính, làn đạn dâng lên kích động.

[ Dễ thương quá!]

[Tôi chỉ muốn nói là tôi muốn xuyên thành chú chó husky của Cố Kinh Giới]

[Hình ảnh hai ba con hài hòa quá hahahaha]

Úc Đinh nhìn thấy bình luận này:?

Ba con con khỉ.

Họ là anh em, cảm ơn.

Những người anh em xã hội chủ nghĩa.

[Tại sao ảnh không nói gì cả?]

[Màn hình của tui bị lag à?]

[Im phăng phắc]

[Một sự im lặng chết chóc]

[Cứ làm quen đi. Anh tui rất ít khi live, cứ ngồi im và thưởng thức vẻ đẹp tuyệt trần này đi [ngoan ngoãn]]

...

Quan Thiệu biết đây chính là bệnh cũ của Cố Kinh Giới.

Đây cũng chính là lý do khiến anh ít khi mở live, luôn im lặng từ đầu đến cuối.

Vì vậy, để tránh sự xấu hổ trong buổi phát sóng trực tiếp này, anh ta đã đặc biệt sắp xếp để Tiểu Vương thực hiện một số quá trình tương tác với khán giả.

Ví dụ 1.

Đọc bình luận.

Sau khi nhận được thông báo, Cố Kinh Giới đọc được dòng tin nhắn hiển thị thời gian thực trên điện thoại di động của mình: "Vợ Cố Kinh Giới: Thật sự muốn hôn chó cưng của chồng."

Tuy rất xấu hổ nhưng giọng điệu lại rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến các chị em trong đám đông phải bật cười.

Úc Đinh: "..." Hôn em gái bà đi.

Cố Kinh Giới mặt không biểu cảm nói: "Xin lỗi, không được hôn."

Có người trong bình luận hỏi tại sao.

Anh mím môi không nói gì.

[Lầu trên bộ không nhìn được hay sao mà còn cần phải hỏi? ]

[Sức chiếm hữu của thầy Cố đối với Đinh Đinh gần như tràn màn hình haha]

Cố Kinh Giới tiếp tục đọc: "Mơ ước ngôi sao: Vì sao anh lại nuôi loài chó này vậy?"

Đọc xong, anh hơi dừng lại rồi mới trả lời: "Lúc đó đang đi với bạn thì nhìn thấy, em ấy bị thương hơi thở yếu ớt. Dẫu là thế nhưng em ấy vẫn giơ chân dùng sức bám lấy mắt cá chân của tôi, chắc là muốn để tôi dẫn đi. Tôi liền mang em ấy đến phòng khám thú y. Sau đó thì quyết định nuôi em ấy."

[ a a a bé chó cưng quái! ]

[ Là duyên phận đúng không ]

[kdl[ đầu chó ]]

"Bình luận tiếp theo."

Ánh mắt Cố Kinh Giới đảo qua, đầu lưỡi hơi lăn, đọc:

"Úc Kinh Hương yyds: Thầy Cố, cuối cùng anh vẫn chọn nuôi chủng loại Husky này là do Úc Đinh đúng không?"

[1] Yyds: chữ viết tắt của tiếng Trung 永远 的 神 (yǒnɡyuǎn de shén) có nghĩa là "mãi mãi là Thần", chỉ một cá nhân, một sự vật ưu tú, xuất chúng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.