Sau Khi Biến Thành Husky Của Tình Địch Lạnh Lùng

Chương 12: Ngày thứ mười một trở thành chó




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cố Toa bước tới mở cửa.

Úc Đinh đã ngửi thấy mùi hương quen thuộc của vị khách từ xa, xuống ghế sofa, bốn chân chó thong thả đi theo cô.

Cố Kinh Giới đứng bên ngoài.

Trên người anh vẫn đang mặc đồ ngủ, gương mặt lạnh lùng nhìn Cố Toa rồi nhìn con chó phía sau cô:

"Nhà em vừa mới có tiếng gì thế?"

Cố Toa không thể hiểu được: "Làm gì có tiếng gì."

Vừa nãy tuy là cô lôi lôi kéo kéo con Husky nhưng cũng đâu phát ra âm thanh gì đặc biệt đâu.

Cố Kinh Giới: "Anh nghe được, rất ồn. Cho nên mới xuống nhìn thử."

Cố Toa: "Anh là Thuận Phong Nhĩ hả?"

Cố Kinh Giới: "......"

Úc Đinh bây giờ mới là Thuận Phong Nhĩ. Nhưng hắn cũng tin rằng mình làm gì nghe được bất kì tiếng ồn ào nào.

Cố Kinh Giới ho nhẹ một tiếng nói: "Hay là vẫn nên để Đinh Đinh về nhà với anh đi? Anh sợ nhóc này phá banh nhà em."

"Ồ ồ, vừa lúc em định gọi điện thoại cho anh." Cố Toa nhanh chóng đi lấy dây dắt chó tròng lên rồi nhét vào trong tay anh nói: "Con chó này không muốn về phòng ngủ với em."

Cố Kinh Giới cúi đầu nhìn chú chó Husky, đôi mắt nó ngây thơ như dòng suối trong xanh.

Đôi mắt đẹp như vậy luôn khiến anh nhớ đến ai đó mà không hiểu vì lý do gì...

"Ừ, để anh dẫn nó lên."

Nói xong anh dắt con husky đi về phía thang máy.

Husky ngoan ngoãn một cách đáng ngạc nhiên.

Trên thực tế, Úc Đinh đang buồn ngủ lắm rồi.

Nó muốn nhanh chóng quay về chỗ quen thuộc để ngủ. Ngủ chung giường với Cố Kinh Giới, hắn không cảm thấy gánh nặng tâm lý nào.

Cố Toa vẫn còn ở trong nhà thắc mắc: "Tiếng gì? Nhà này cách âm tốt như vậy, sao anh mình lại nghe được tiếng gì nhỉ......"

-

Hành lang.

Cửa thang máy mở ra, bên trong có người.

Mùi thuốc lá, rượu và mùi nước hoa phụ nữ nồng nặc xộc thẳng vào mũi.

Úc Đinh bơ phờ ngước đôi mắt chó lên và nhận ra đó chính là em trai trên danh nghĩa của mình Hàng Quốc Hào.

Hàng Quốc Hào kém hắn ba tuổi, một tên béo ú, cao 1,65 mét và nặng?, vừa mới tốt nghiệp đại học năm nay.

Không có bất kỳ quan hệ huyết thống gì với Úc Đinh.

Sở dĩ bọn họ trở thành anh em chỉ là bởi vì Úc Đinh được nhà họ Hàng nhận nuôi năm mười lăm tuổi.

Lúc này Hàng Quốc Hào say khướt ôm một cô gái xinh đẹp còn cao hơn cả gã, mơ mơ màng màng muốn bước ra: "Đến rồi, về đến nhà......"

Gái đẹp vội vàng ngăn gã lại, "Ôi anh Hàng, mình đã tới đâu, nhà anh ở tầng 19 mà còn chưa tới đâu."

Úc Đinh:?

Rõ ràng tầng 19 chỉ có hai căn hộ là của hắn và Cố Kinh Giới.

Như đang nghĩ tới điều gì đó, Úc Đinh nheo mắt nhìn trang phục của người đàn ông béo trước mặt. Gã đeo đồng hồ của hắn trên cổ tay và giẫm lên đôi giày hàng hiệu mà hắn vừa nhận được từ thương hiệu đó dựa vào tư cách là trợ lý của mình, bên trên cổ áo vẫn còn rõ dấu vết nôn không xác định —— rõ ràng là mới ra khỏi hộp đêm.

Bình thường Hàng Quốc Hào không dám mặc như vậy trước mặt hắn, chắc là vừa đi tán gái.

Úc Đinh đi vào thang máy, nghĩ thầm hắn ngược lại muốn nhìn xem Hàng Quốc Hào đang bán thuốc gì.

Cố Kinh Giới vốn không muốn đi thang máy này, nhưng nhìn thấy con Husky đã chạy vào, chỉ có thể bất đắc dĩ đuổi theo.

Cô gái để ý đến bọn họ, vẻ mặt kinh hỉ: "Cố Kinh Giới?!"

Vào đêm muộn thế này, nam diễn viên đang mặc đồ ngủ, dắt chó đi dạo và đi thang máy, chắc hẳn anh sống gần đó.

Cửa thang máy khép lại.

Cố Kinh Giới khẽ gật đầu với cô gái.

Vì cả hai đều đang lên tầng 19 nên anh chỉ bình tĩnh nhìn người đàn ông và người phụ nữ này, không nhấn nút thang máy.

Cô gái thấy vậy lại càng hưng phấn.

Cô và Cố ảnh đế đến cùng tầng?!

Không ngờ tên mập này lại không hề khoe khoang, gã thật sự có một người anh trai là minh tinh.

"Ừm thì, Cố tiên sinh, chắc là anh nhận ra anh ta nhỉ?" Cô gái đẩy đẩy tên mập bên cạnh.

Cố Kinh Giới nghiêng đầu liếc nhìn họ một cái, nhàn nhạt nói: "Không biết."

Cô gái hơi nghệch ra, không tin.

"Này, anh Hàng tỉnh tỉnh, đây là anh trai anh đúng không?" Cổ nhỏ giọng ghé gần bên tai tên mập hỏi.

Hàng Quốc Hào mở đôi mắt nhỏ mờ mịt rồi lại nhắm lại nói: "Không phải. Anh trai tôi là Úc Đinh."

Cô gái: "......"

Úc Đinh: "......"

Trường hợp nhất thời có chút lúng túng.

Cô gái còn thấy khó tin hơn nữa.

Cô tên Bạch Tình Mỹ, thật ra là một paparazzi phóng viên giải trí, để có được những tin tức mới nhất, cô ấy đã cố tình đến quán bar để bắt gặp một số người trong làng giải trí.

Người đàn ông béo này tự nhận là người đại diện của truyền thông Khải Á và có anh trai là ngôi sao lớn nên cô chủ động tiếp cận gã ta.

Nhưng Cố Kinh Giới cùng Úc Đinh chẳng phải là đối thủ trong ngành sao?

Anh và anh trai Úc Đinh sao lại cùng ở một tầng......

Đinh.

Cửa thang máy mở.

Cố Kinh Giới dắt chú chó husky đến cửa phòng 1902 bên phải.

Được sự hỗ trợ của Bạch Tình Mỹ, Hàng Quốc Hào cũng loạng choạng đi đến trước phòng 1901 bên trái và cố gắng bấm mật khẩu.

Buổi sáng ngày Úc Đinh chuyển nhà, gã đến giúp thu dọn hành lý, gã nhìn lướt qua và bây giờ vẫn còn nhớ.

Tích, tích.

Giọng nữ máy móc: "Khoá cửa đã mở."

Trên khuôn mặt dữ tợn của Hàng Quốc Hào không khỏi nở nụ cười, còn làm thủ thế mời cô gái đứng bên cạnh mình.

Chung cư Bạc Duyệt thuộc loại nhà sang trọng ở thành phố H và giá nhà ở đây khá đắt. Mượn thế lực của anh trai để phô trương tài chính trước mặt mỹ nhân đã thỏa mãn lòng kiêu hãnh của gã rất nhiều.

Trái tim rơi xuống khi Úc Đinh thấy vậy.

Sau khi Hàng Quốc Hào trở thành trợ lý của hắn, gã rất xu nịnh, rụt rè và nhút nhát trước mặt hắn, không bao giờ dám đến nhà hắn mà không chào hỏi.

Úc Đinh hiểu rồi, Hàng Quốc Hào dám mang gái đến nhà hắn qua đêm...... Chắc chắn là đã biết tin hắn mất tích. Cho nên mới dám không kiêng nể gì như thế.

Công bằng mà nói, Úc Đinh không hề đối xử tệ bạc với Hàng Quốc Hào và ba mẹ họ Hàng.

Sau khi hắn vào đoàn bắt đầu kiếm được tiền, hắn đã gửi tiền về nhà rất nhiều.

Hàng Quốc Hào có thể tốt nghiệp đại học tư thục với học phí 20.000 nhân dân tệ một năm, ba mẹ Hàng có thể bỏ việc ở một quán ăn và về nhà mở một cửa hàng nhỏ... Thành thật mà nói, tất cả đều dựa vào hắn.

Tuy rằng gia đình này chỉ nuôi Úc Đinh ba năm, nhưng hắn vẫn rất biết ơn.

Từ nhỏ đến lớn, hắn giống như một con chó hoang không ngừng bị đưa đi khắp nơi, cuối cùng trở về trại trẻ mồ côi.

Nhà họ Hàng ít nhất không vứt bỏ hắn.

Cho nên Úc Đinh mới có thể đề nghị để Hàng Quốc Hào làm trợ lý cho hắn khi gã tốt nghiệp đại học và không tìm được việc làm.

Hàng Quốc Hào lập tức đồng ý, cả đêm dọn hành lý chuyển vào ở ký túc xá với hắn.

Lúc ấy Úc Đinh cũng không nghĩ nhiều.

Đơn giản là vì hầu hết những người nổi tiếng xung quanh hắn, bao gồm cả đồng đội trong nhóm, đều ưu tiên người thân khi lựa chọn trợ lý. Suy cho cùng, công việc này liên quan đến quyền riêng tư của nghệ sĩ, người ngoài cũng không đáng tin cậy bằng người nhà.

Sau một khoảng thời gian rất lâu, Hàng Quốc Hào thật sự rất thành thật.

Hắn thay đổi thói lười biếng trong quá khứ ở nhà và đi theo Úc Đinh đi khắp nơi, mua cà phê, xách túi và làm vệ sĩ.

Tuy rằng bình thường gã vẫn còn một chút tham làm nhưng vì nó vô hại nên Úc Đinh cũng chỉ nhắm mắt làm ngơ.

Không ngờ bây giờ Hàng Quốc Hào lại đá thẳng vào mặt hắn.

Nói không tức là không có khả năng, Úc Đinh chỉ hận không thể tiến lên cắn Hàng Quốc Hào một cái.

Nhà hắn mới vừa mua, hắn còn chưa ở được mấy ngày! Mày mang một người phụ nữ về đây là muốn chết sao?

Hàng Quốc Hào hoàn toàn không nhận ra ánh mắt thù địch của con chó husky. Gã ta mở cửa, mỉm cười và khoe với người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh về số tiền mình bỏ ra để mua nhà.

Bạch Tình Mỹ bề ngoài thì mỉm cười với gã, thật ra khóe mặt đáng lén lút quan sát Cố Kinh Giới cùng con chó Husky anh dắt.

Husky có chút bồn chồn, nghiêng người về phía trước như muốn lao tới.

Không biết vì cái gì Cố ảnh đế mở ra nhà mình cửa phòng chưa tiến vào, mà là đứng ở cửa lẳng lặng mà nhìn bọn họ.

Bạch Tình Mỹ thử mở miệng: "Cố tiên sinh? Ngài......"

Ánh mắt Cố Kinh Giới xẹt qua gương mặt ú nu của người đàn ông say khướt bên cạnh cô, dùng một giọng điệu kể lại: "Nếu tôi nhớ không lầm, chủ nhà sở hữu căn nhà này chắc hẳn không phải là cậu."

Thân hình của tên béo hơi cứng ngắt, nhưng vẫn bướng bỉnh nói: "Anh đừng có nói lung tung! Căn nhà này được anh trai tôi mua cho tôi, sao không phải là tôi được......"

Gã cũng đang ỷ vào việc Cố Kinh Giới và Úc Đinh là đối thủ một mất một còn mới dám nói như vậy.

Úc Đinh nghe vậy càng tức hơn.

Ngay lúc hắn muốn nhào lên cắn người, Cố Kinh Giới từ tốn nói: "Lúc trước Úc Đinh đến nhà tôi làm khách, nói rằng sau này sẽ chuyển nhà đến đây. Chủ bất động sản cũng là tên của cậu ấy. Nếu cậu nói đây là nhà của cậu, mong cậu hãy chứng minh."

Úc Đinh rất bất ngờ.

Hắn không ngờ Cố Kinh Giới thế mà sẽ giúp mình.

Hàng Quốc Hào tỉnh rượu hơn nửa, sau lưng bị dọa sợ đến toát mồ hôi lạnh: "Anh, tôi, tôi......"

Gã vừa nãy còn đang thấy khó chịu vì sao Cố Kinh Giới và Úc Đinh lại trở thành hàng xóm, xem ra bây giờ chắc là họ đã lén lút trở thành bạn với nhau...... Nếu không Cố Kinh Giới sao có thể đứng ra nói dùm Úc Đinh.

Nếu như bị đối phương phát hiện gã biết rõ chuyện Úc Đinh mất tích mà không báo cảnh sát, gã chắc chắn sẽ ăn đủ.

Cố Kinh Giới nhìn thẳng gương mặt trắng bệch của tên kia, giọng điệu lành nhạt: "Còn không đi? Tôi báo cảnh sát nhé."

Hàng Quốc Hào thậm chí không thèm quan tâm đến mỹ nữ đứng một bên, sợ đến mức bỏ chạy ra khỏi cửa.

Úc Đinh liếc nhìn chiếc chìa khóa G lớn đang lộ ra một nửa trong túi quần, thoát khỏi sợi dây, nhảy lên và ngậm nó vào miệng.

Hừ.

Đây cũng là xe của ông đây.

Hàng Quốc Hào ngay cả thang máy cũng không dám chờ, trực tiếp đẩy cửa vọt vào cầu thang thoát hiểm.

Em trai của Úc Đinh làm tu hú chiếm tổ, bị đối thủ một mất một còn của Úc Đinh là Cố Kinh Giới bắt ngay tại trận......

Thật là một cảnh kỳ lạ.

Bạch Tình Mỹ trợn tròn mắt.

Cố Kinh Giới bước lên mấy bước đóng cửa căn nhà 1901 vừa mới mở ra lại, nghiêng đầu nhìn cô một cái nói:

"Tiểu thư, không có việc gì thì cô có thể rời đi."

"Ồ, ồ ồ."

Bạch Tình Mỹ theo bản năng nắm chặt đồ trong túi áo, xoay người bỏ đi

Bây giờ cô ấy rất vui mừng, nếu tin tức ngày hôm nay được công bố... công ty của họ chắc chắn sẽ trở thành người đầu tiên được đưa tin!

"Đúng rồi, Bạch tiểu thư." Cố Kinh Giới quay đầu, ánh mắt lạnh băng nhìn cô nói: "Chuyện hôm nay tôi hy vọng rằng cô sẽ không nói ra ngoài."

Bạch Tình Mỹ hoảng sợ, "Anh, anh biết tôi?"

Cố Kinh Giới: "Hai năm trước, từng gặp tại buổi họp báo về việc ATZY tan rã."

Bạch Tình Mỹ không thể diễn tả được tâm trạng của cô lúc này.

Đó là một ký ức tương đối xa xăm với cô.

Nếu không phải Cố Kinh Giới nhắc tới, có lẽ cô đã quên mất rồi.

Tại buổi họp báo đó, tất cả giới truyền thông nổi tiếng đều tụ tập lại, công ty nhỏ mà cô trực thuộc được bố trí ở một góc rất xa. Cuối cùng, sau bao khó khăn, cô chạy tới giật lấy micro và hỏi ATZY một câu... Cố Kinh Giới rốt cuộc vẫn còn nhớ sao?

Úc Đinh chẳng thấy bất ngờ với điều này.

Hắn biết trí nhớ của Cố Kinh Giới rất tốt, trước đó có tin tức nói anh là máy in chữ, chỉ cần liếc qua là có thể đọc thuộc lòng bất kỳ kịch bản nào.

Cố Kinh Giới có thể đi đến ngày hôm nay không chỉ dựa vào sự cố gắng mà còn nhờ vào tài năng hơn người.

Nghe ý này của anh, Bạch tiểu thư trước mắt chắc là phóng viên giải trí.

"Được, Cố tiên sinh, tôi sẽ không nói ra ngoài." Bạch Tình Mỹ thoạt nhìn có chút căng thẳng.

Úc Đinh quan sát cô, bỗng nhiên để ý đến động tác không dừng sờ túi áo của cô nàng, mũi ngửi ngửi, trong lòng hiểu rõ. Hắn trực tiếp xông lên ngậm đồ trong túi áo của người nọ ra. Nhìn nhìn, quả nhiên là bút ghi âm.

Phóng viên giải trí bây giờ đúng là lắm mưu nhiều kế.

Úc Đinh rầm rì một tiếng, ngay trước mặt Bạch Tình Mỹ cắn cây bút ghi âm thành hai nửa.

Bạch Tình Mỹ đã sớm bị động tác liền mạch của con Husky dọa cho ngốc, đứng cứng ngắt tại chỗ chẳng dám cử động.

Cố Kinh Giới khom lưng nhặt bút ghi âm cùng chìa khóa chiếc G lớntrên mặt đất, nói: "Xin lỗi Bạch tiểu thư, tôi sẽ bồi thường tiền cây bút ghi âm này......"

Anh còn chưa nói xong, Bạch Tình Mỹ đã vội vã dẫm lên đôi giày cao gót chạy về phía cầu thang thoát hiểm: "Không, không cần."

Cố Kinh Giới đứng tại chỗ một hồi, cúi người xoa đầu con chó Husky nói: "Mày cũng rất lợi hại."

Đương nhiên rồi.

Úc Đinh kiêu ngạo ngẩng cổ.

"Nhưng đây là gì?" Cố Kinh Giới quơ quơ chiếc chìa khóa xe G lớn. ( Mec G63)

Đôi mắt Úc Đinh đảo quanh, giơ chân lên và chỉ vào cửa nhà 1901.

Có lẽ là bởi ở cùng nhau đã lâu, Cố Kinh Giới lập tức hiểu được ý của nó: "Có phải mày muốn nói rằng chìa khóa này không thuộc về người vừa nãy mà là thuộc về chủ nhân của căn nhà này đúng không?"

Úc Đinh gật đầu.

Cố Kinh Giới nhớ rằng một số con chó cảnh sát có khứu giác cực kỳ nhạy cảm và có thể theo dõi những kẻ giết người từ khoảng cách hơn mười km.

Có lẽ chú husky trước mặt cũng ngửi thấy mùi gì đó.

Cố Kinh Giới rất ngạc nhiên khi tận mắt nhìn thấy một con chó thực thi công lý. Anh biết điều đó không sai, Úc Đinh quả thực có một chiếc G đại.

Mà tên mập mạp lén lút vừa rồi chắc là trợ lý của Úc Đinh

"Đi, đi vào trước đi."

Cố Kinh Giới vào nhà, để chìa khóa xe vào tủ giày ở tiền sảnh.

Anh đổ một túi thịt bò viên dành cho con người vào cho con husky, ngồi trên ghế sofa ngơ ngác một lúc.

Trong khoảng thời gian này căn nhà đối diện không có chút động tĩnh nào.

Anh đã lên mạng tìm và biết rằng trong khoảng thời gian này Úc Đinh không có bất kỳ hoạt động công khai nào.

Cố Kinh Giới có chút lo lắng.

Chờ anh phục hồi tinh thần lại, Husky đã ăn no an tĩnh nằm ngay bên chân anh.

Anh đưa tay sờ đầu chó, nó hưởng thụ nheo mắt.

Sau khi phát hiện bị sờ như vậy rất thoải mái, Úc Đinh nằm yên.

Làm một người, không thể cùng dopamine không qua được.

"Sao cậu ấy bỗng nhiên không còn ở đây nữa?" Cố Kinh Giới lẩm bẩm.

Lỗ tai Úc Đinh giật giật.

Cậu ấy? Là ai.

Cố Kinh Giới bình thường rất ít khi nói với ai những suy nghĩ trong lòng mình, chỉ là thỉnh thoảng áp lực khi ấy thật sự quá lớn mới đi lẩm bẩm với chậu xương rồng trong nhà.

Nhưng hôm nay, anh vuốt lông chó, bất tri bất giác trở nên dong dài nói rất nhiều:

"Chính là hàng xóm nhà đối diện tao, tụi tao là đối thủ của nhau...... Đinh Đinh chắc chắn mày không biết đối thủ có nghĩa là gì."

Úc Đinh yên lặng nghĩ, tôi không chỉ biết, tôi còn là đối thủ của cậu.

"Ngày đầu tiên chuyển đến cậu ấy đội mũ, đeo khẩu trang, đeo kính râm tặng cho tao một hộp chocolate. Tao biết cậu ấy không muốn để người khác nhận ra mình nên đã giả vờ như mình không nhận ra."

"Nhưng từ sau lần đó cậu ấy chưa từng xuất hiện nữa."

"Đinh Đinh, mày nói xem có phải cậu ấy ghét tao lắm không? Bởi vì ghét quá nên mới dọn nhà cả một đêm rồi rời đi."

Cố Kinh Giới nói rồi khẽ thở dài.

Ghét sao?

Úc Đinh bắt đầu tự hỏi vấn đề này.

Lúc trước hắn thật sự rất ghét Cố Kinh Giới.

Nhưng bây giờ dường như không ghét nữa.

Tác giả có lời muốn nói:

Không ghét = thích

Chú thích

Mec G63


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.