Sau Khi Biến Nam Chính Thành Mèo, Tôi Chiến Thắng Nhân Sinh

Chương 5




Tác giả: Hữu Thỏ Hàn Giang

Edit+ beta: Blackcat2209

« Có thật không? » Lạc Hàm Hàm vẻ mặt cảm động nhìn Cố Thừa Trạch, sau đó chuyển chủ đề, « Xin lỗi, tôi từ chối. «

Cố Thừa Trạch, «? »

Lạc Hàm Hàm duỗi lưng một cái thật mạnh, sau đó thở dài ngồi phịch xuống ghế, bình thản nói, « Có thể là anh đã hiểu lầm. Tôi không muốn hoạt động trong giới giải trí. Công ty v.v, chọn bừa một cái là được rồi, không cần phải mất thời gian vào mấy chuyện này. «

« Tóm lại chuyện công ty cứ để tôi tự giải quyết. «

Lạc Hàm Hàm vừa nói vừa nhìn thân hình mũm mĩm của Cố Thừa Trạch bằng ánh mắt thèm thuồng, chú mèo mướp mập mạp, bộ lông màu cam xen lẫn màu trắng mềm mại bông xù, trông rất đáng yêu.

Lạc Hàm Hàm cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, cô nhìn chằm chằm bàn chân mèo trắng như bông tuyết của Cố Thừa Trạch, không nhịn được liền hỏi, « Tôi có thể sờ chân anh được không? »

Cố Thừa Trạch sững sờ một lúc, ngay lập tức xù lông lên, tức giận nói, « Lạc Hàm Hàm! Cô thực sự coi tôi như một chú mèo? »

« Tôi là loại mèo tùy tiện… loại người tùy tiện như vậy sao?! »

Nói muốn ôm vào lòng là được ôm sao, anh không có sĩ diện à?

Lạc Hàm Hàm tiếc nuối thu hồi móng vuốt sắp vươn ra, sau đó lặng lẽ lôi con chuột chạy bằng điện ra, háo hức nhìn anh, « Muốn chơi không? »

Cố Thừa Trạch: «??? »

Cô cố ý đúng không?

« Meo meo! »

Cố Thừa Trạch một lần nữa tức giận đến mức phát ra tiếng mèo kêu, anh giơ bàn chân thịt của mình lên và đập mạnh xuống sàn. Khuôn mặt mèo để sát xuống sàn nhà liên tục nhấn mạnh, « Tôi là người! Tôi là người! Tôi không phải mèo! »

Lạc Hàm Hàm một lời khó mà nói hết nhìn anh, im lặng.

Trước khi nói điều này làm phiền ngài hãy bỏ con chuột điện ra khỏi miệng trước đã.

Lạc Hàm Hàm nhìn thân hình tròn trịa vụng về của Cố Thừa Trạch đuổi theo con chuột đồ chơi. Chạy quanh nhà thì thôi đi lại còn vừa chạy vừa kêu meo meo. Giật giật mí mắt, chỉ biết đứng dậy bật đèn ngủ lên, mắt không thấy tim không đau.

Bực bội!

Lạc Hàm Hàm thực sự khó chịu, bàn tay vàng này chắc chắn có kèm theo tác dụng giảm trí IQ, nếu không nhân vật nam chính mà cô biết không thể ngu ngốc như vậy được.

Cô buồn bã nằm ở trên giường, nhắm mắt lại nhưng không tài nào ngủ được.

« Meo ~ «

Cuối cuối, tiếng meo meo phấn kích vang lên 101 lần sau mỗi lần Cố Thừa Trạch bắt được con chuột điện. Lạc Hàm Hàm không thể nhịn được nữa, nghiến răng tức giận hét lên, « Câm miệng! »

« Meo? »

Cố Thừa Trạch móng vuốt sắp chạm vào cái chân con chuột liền dừng lại, đôi mắt mèo mở to ra bối rối nhìn Lạc Hàm Hàm, « Có chuyện gì? »

Còn cố tỏ ra ngây thơ, cơn tức giận ngay lập bùng cháy. Cô ủ rũ bước xuống giường tiến lên phía trước mấy bước nắm lấy phía sau cổ của Cố Thừa Trạch, nghiến răng nghiến lợi nói, « Anh thử kêu nữa xem? »

« Meo? » Cố Thừa Trạch nghiêng đầu ngây thơ, tiếng kêu mềm mại như sữa.

Lạc Hàm Hàm: « … »

Tiếng kêu… nghe rất êm tai ahhhhhh mẹ yêu con!

Lạc Hàm Hàm trái tim tan chảy bởi sự dễ thương, cơn tức giận ngay lập tức tan biến, cô âu yếm bế Cố Thừa Trạch lên, không kiềm chế được xoa cái đầu nhỏ đầy lông của anh, giọng nói ấm áp khẽ động viên, « Con trai, giọng con nghe hay quá. Tiếp đi, kêu vài lần nữa cho mẹ nghe đi. «

Có gì đó bất thường! Đáng sợ quá ahhhhhhhh! Cứu tôi với.

Anh cố gắng vũng vẫy trong lòng Lạc Hàm Hàm, hoảng sợ hét toáng lên, « Cô… cô đừng đến đây! »

« Meo meo! Cô… cô… cô… mau tránh xa tôi ra. Tôi sẽ không bao giờ chịu khuất phục. Tôi nhảy từ trên đây xuống! »

Cố Thừa Trạch cố gắng hết sức để bày ra bộ mặt thề sống chết trên khuôn mặt mèo hơi tròn của mình, Lạc Hàm Hàm có chút tiếc nuối nhéo bàn chân mèo mềm mại của anh, lẩm bẩm một mình, « Nếu như vậy thà tôi tự đi mua một con mèo về nuôi còn hơn. «

Cố Thừa Trạch: «??? »

Cở thể của Cố Thừa Trạch cứng đơ trong giây lát, đôi mắt ngấn nước thậm chí còn để lộ sự bất bình.

Quả nhiên phụ nữ đều là đại móng heo! Đang ôm ấp anh lại còn muốn nuôi một con mèo khác? Mấy con mèo kia có đang yêu bằng anh không? Ôm ấp mấy con mèo khác còn dễ chịu bằng lúc ôm anh không? Có không? Có không?!!

Cố Thừa Trạch tức giận buồn bã vũng vậy thoát ra khỏi vòng tay của Lạc Hàm Hàm. Có thể nhịn được nhưng anh không muốn nhịn. Anh có tôn nghiêm của mèo!! À, nhầm. Phải có tôn nghiêm của người.

[Tinh! Mời kí chủ tiếp nhận nhiệm vụ thứ 2 — thành công tham gia chương trình < nhật ký thú cưng >, nhiệm vụ thành công sẽ nhận phần thưởng « 1 tiếng quay trở lại hình dáng người.”]

Bước chân kiên cường của Cố Thừa Trạch ngay lập tức dừng lại.

< Nhật ký thú cưng > là chương trình gì? Đó là chương trình thực tế về những thú cưng đáng yêu nhất cả nước. Trọng tâm của chương trình quan sát sự tương tác thú vị giữa người nổi tiếng và thú cưng của họ. Những tương tác dễ thương đến mức khiến khán giả phấn khích điên cuồng cổ vũ.

Điều có nghĩa là anh đương đường là người dành ngôi vị ảnh đế trẻ tuổi nhất trong giới giải trí. Đứng trước mặt một tỷ khán giả làm hành động dễ thương lăn lộn trong lòng của Lạc Hàm Hàm!

Ông trời mau đi xuống giết anh đi!

Cố Thừa Trạch gần như không thở nổi quay lưng lại, nhưng điều khiến anh khó thở hơn chính là anh nghe thấy Lạc Hàm Hàm nói với hệ thống.

[Nhiệm vụ lần này chắc chắn thất bại. Cố Thừa Trạch thậm chí không tôi chạm vào. Đến lúc đó quay chương trình bằng cách gì? Quay không khí à?]

Hệ thống thận trọng cắn bo mạch chủ, trả lời cô một cách mơ hồ.

[Kí chủ quyết định lựa chọn từ bỏ nhiệm vụ lần này sao?]

[Từ bỏ!]

Lạc Hàm Hàm liếc nhìn bóng lưng quật cường của Cố Thừa Trạch, khẽ thở dài.

[Nhiệm vụ lần này không thể thực hiện được.]

Cố Thừa Trạch quan sát toàn bộ quá trình: « … »

Cô không được bỏ cuộc dễ dàng như vậy ahhhhh! Một tiếng đó! Có có biết 1 tiếng đó có ý nghĩa như thế nào không? 1 tiếng đó anh có thể lắp ráp được được 20 khung cây dành cho mèo đó!

20 khung cây dành cho mèo đó. Không phải 1 tiếng đó. Cố Thừa Trạch khẽ cắn môi quyết định dốc toàn bộ sức lực.

Chỉ thấy anh nhấc bàn chân nhỏ trắng như tuyết lên nhẹ nhàng tiến lại gần Lạc Hàm Hàm. Sau đó ngoan ngoãn ngồi xổm bên chân cô. Mở to đôi mắt long lanh ngấn nước ngẩng đầu nhìn cô.

« Meo~ «

Cố Thừa Trạch vươn móng vuốt mình ra nhẹ nhàng kéo ống quần của Lạc Hàm Hàm, vẻ mặt cuộc sống không còn gì luyến tiếc, hét lên như một vị anh hùng chuẩn bị xông vào chiến trận, « Đến đây đùa giỡn với tôi đi! »

Sau đó cơ thể mèo nằm thẳng ra đất, lộ ra cái bụng nhỏ trắng như nhung, trên mặt hiện rõ sự cam chịu.

Lạc Hàm Hàm: «??? »

Lạc Hàm Hàm vẻ mặt khiếp sợ.

« À, không phải… » Lạc Hàm Hàm có chút bối rối, « Nếu như anh không muốn, thực ra tôi cũng không muốn… »

« Không! Cô muốn mà! » Cố Thừa Trạch cắt ngang lời nói của cô. Nói với giọng điệu rất nghiêm túc, « Nhanh, đến đây đùa giỡn với tôi đi! »

Lạc Hàm Hàm: « … »

Lạc Hàm Hàm bị sốc. Đồng thời cảm thấy khâm phục Cố Thừa Trạch.

Cô chưa bao giờ nhận được một yêu cầu thẳng thắn như vậy, chẳng phải đang mời gọi người ta đến trêu đùa mình sao?

Lạc Hàm Hàm thích thú nheo lại mắt, để tay lên chiếc bụng tròn xeo của Cố Thừa Trạch, làn da mịn màng chạm vào lớp lông mềm mại, Lạc Hàm Hàm xuýt xao, cảm thấy cơ thể đã được chữa lành.

Cô nguyện ý làm miêu nô! Cô nguyện ý làm con sen! Mèo mướp mũm mĩm v.v cô đều thích hết!

Lạc Hàm Hàm cảm động đến rơi nước mắt.

[Hệ thống, tôi hối hận rồi. Tôi muốn nhận nhiệm vụ lần này.]

Hệ thống vật lộn với bo mạch chủ, nó trừng mắt lườm bo mạch chủ, nghe thấy Lạc Hàm Hàm nói, trả lời lấy lệ.

[Nhận đi. Cứ thoải mái nhận.]

Sau đó hệ thống cắn bo mạch chủ một cái cho đỡ bực! Cuối cùng còn ợ một cái.

Cố Thừa Trạch nằm ngửa ra đất chờ được âu yếm, vẻ mặt vừa xấu hổ vừa phẫn nộ, nghe được câu trả lời hệ thống anh cũng òa khóc. Để mau chóng khôi phục lại hình dáng, anh đã phải trả giá quá nhiều!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.