Sau Khi Bị Xà Xà Chăn Nuôi

Chương 6




Cái lưỡi rắn thình lình xông vào trong miệng cô rất nhanh đã rút ra, chỉ còn lại miếng thịt chua chua ngọt ngọt, còn có cảm giác ướt át xa lạ lướt qua.

Miếng thịt này, cô ăn cũng không được, nhổ ra cũng không được, cứ ngậm trong miệng khoảng một phút.

Rắn lớn thấy cô rất lâu không nuốt xuống, tựa như lo lắng cô xảy ra chuyện gì, lại muốn đến gần kiểm tra.

Sơ Niệm cuống quýt qua loa nhai mấy cái rồi nuốt xuống, xua tay nói: “Tôi đã ăn rồi, không cần đến đây.”

Dưới mấy ngày chung sống, rắn lớn đã có thể nhìn hiểu ý động tác tay đơn giản muốn biểu đạt của cô. Sơ Niệm ngăn cấm, nó dừng động tác muốn tiến tới, tự nó lấy đuôi rắn cuốn lấy trái cây vắt ra nước làm một miếng thịt rồi ăn, sau đó lại làm một miếng thịt, lần thứ hai dùng cách như trước nhét vào miệng Sơ Niệm.

Lần này Sơ Niệm không do dự, nuốt thẳng xuống.

Cho dù bây giờ rắn lớn không làm ra hành động có tính thương tổn cực kỳ bi thảm gì với cô, nhưng trên bản chất Sơ Niệm vẫn không dám từ chối rắn lớn.

Cô không ngừng ở trong lòng thuyết phục chính mình, trước mặt mình chỉ là một con dã thú, nó sẽ không có ý muốn xấu xa nào với mình. Nó chỉ là bón mình ăn mấy miếng thịt mà thôi, cách bón có hơi sai, nhưng nó lại không phải là một người đàn ông, chính mày không nghĩ nhiều thì sẽ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Sau khi nghĩ như vậy, cuối cũng Sơ Niệm sẽ không quá kháng cự hành động đút ăn này.

Sau khi lắn lớn đút cô ăn một miếng, chính nó cũng ăn một miếng.

Rắn một miếng, người một miếng.

Lúc ăn được một nửa khối thịt, Sơ Niệm lắc đầu nói: “Tôi đã ăn no rồi.” Nói xong lại chỉ bụng mình.

Cô không biết rắn lớn có thể nghe hiểu lời mình nói hay không, nhiều lúc cô nói chỉ là nói cho mình nghe. Chỉ cần rắn lớn có thể hiểu mục đích của cô từ trong động tác của cô là được rồi.

Đã bị nhốt ở hang động này tám ngày, hiện nay vẫn không có thông tin gì ở bên ngoài.

Trong thời gian đó cô lại lấy điện thoại ra khởi động máy nhìn qua, tin nhắn cầu cứu mình cố gắng gửi đi đều không gửi được cái nào.

Cô nói chuyện với rắn lớn, chỉ vì không để cho mình mất đi khả năng nói chuyện, cũng vì để cho bản thân không quá cô đơn.

Trong lúc đó, cô cũng sẽ lấy quyển sổ ghi chép ra, ghi chép lại thời gian từng ngày ở trên đó, hoặc là có lúc viết lên mấy câu, có câu thì trút hết sự sợ hãi của bản thân, có câu mắng rắn lớn, cũng có câu âm thầm cổ vũ bản thân phải kiên cường, càng nhiều lúc cô cũng sẽ tự mình nói với chính mình phải cố gắng sống sót.

Có điều đã nhiều ngày như vậy, cô cũng có tin tức tốt. Đến bây giờ, rắn lớn vẫn không có ý định ăn cô. Cũng có khả năng là rắn lớn lợi hại như vậy, thứ có thể ăn ở trong rừng quá nhiều, lương thực dự trữ là cô đây tạm thời không cần dùng đến. Cũng có khả năng là hiện nay rắn lớn vẫn còn hiếu kỳ với cô, cô phát hiện rắn lớn lúc nào cũng quan sát động tác lời nói của cô, thậm chí học theo bắt chước theo.

Nhưng thời tiết dần trở lạnh, thời điểm thiếu thốn lương thực vào mùa đông thì sao?

Sơ Niệm không muốn nghĩ nữa, dốc lòng suy nghĩ về chuyện ăn thịt.

Thịt Sơ Niệm có thể ăn mấy bữa, ở trong mắt rắn lớn chính là nhét kẽ răng, rất nhanh là được giải quyết xong.

Sơ Niệm nhìn rắn lớn ra ngoài, rất nhanh đã lại mang về một khối thịt đen thui bị nướng cháy, còn có rất nhiều trái cây, cũng không biết nó lấy từ đâu ra.

Lần này sau khi rắn lớn cắt xong miếng thịt, Sơ Niệm cũng sẽ giúp vắt nước quả lên.

Rắn lớn ăn xong, đi đến cửa hang uể oải nằm xuống, tựa như đang phơi nắng, cũng có lẽ là đang ngủ trưa.

Sơ Niệm tiếp tục chất đám cành cây rắn lớn mang về vào một góc khác, lại thu gom lá cây và cành cây lại.

Ngày nào cũng ngủ trên tảng đá trên mặt đất quá cứng rồi, sáng sớm mỗi ngày đều cảm thấy cả người đau buốt cứng nhắc như bị đá lớn lăn qua. Ngay cả áo khoác Sơ Niệm mặc cũng đã có vài chỗ bị mài rách, thoạt nhìn thê thảm giống như quần áo rách nhặc về mặc.

Sơ Niệm nghĩ ra một cách, thu gom lá cây lại, lúc ngủ rải áo khoác của mình lên trên, lúc đi ngủ buổi tối ít nhất có một chỗ là mềm mại. Tích lũy được mấy ngày, hôm nay cô đã gom được một đống nhỏ, có lẽ tối nay có thể ngủ trên một chiếc giường lá nhỏ mềm mại lại giữ ấm thuộc về bản thân rồi.

Thu gom lá cây xong, lại chuyển cành cây sang một bên, trên người Sơ Niệm đã thấm ra một tầng mồ hôi mỏng.

Cô liếc nhìn rắn lớn vẫn nhàn nhã cuộn người ở cửa hang như cũ, cầm lấy áo khoác, định đến hồ nước ở sâu trong hang tắm rửa một chút.

Sau khi chân cô khỏi, rắn lớn không mang loại quả màu xanh cho cô nữa. Sơ Niệm thử hoạt động ở trong hang, có cũng chỉ nhìn, không ngăn cản.

Ngoại trừ lần trước cô lại muốn tiến vào mê cung tìm đường ra. Mê cung xuống núi quá tối, không có điện thoại chiếu sáng, cho dù cô có cầm bản đồ vẽ tay cũng sẽ bị mất phương hướng. Cuối cùng vẫn là sau khi rắn lớn đi săn về mang cô ra.

Từ sau lần đó, Sơ Niệm thận trọng không dám tiến vào mê cung tìm tòi, nhưng mỗi ngày đều sẽ đến hồ sâu tắm rửa.

Hồ sâu không phải là thẳng từ trên xuống, nước ở ven hồ đều rất nông, từ từ càng vào trong càng sâu.

Mỗi lần Sơ Niệm chỉ dám ở chỗ nước nông ven hồ qua loa lau chùi cơ thể một chút, sau đó vội vàng mặc quần áo quay về.

Nhưng hôm nay Sơ Niệm muốn tắm rửa cho thật sạch sẽ, thậm chí muốn giặt quần áo của mình, thừa dịp thời tiết ở bên ngoài tốt phơi ở cửa hang, có lẽ một lát là có thể khô.

Cô cởi hết quần áo, lấy chân thăm dò mực nước từng chút một, đại khái lúc nước có thể chạm đến đầu gối, cô từ từ ngồi xuống, hoàn toàn ngâm mình vào trong nước.

Tính theo ngày, hôm nay đã là cuối mùa hè, lúc đi ngủ buổi tối Sơ Niệm đều cảm thấy có chút lạnh, không nhịn được co thành một cục đi ngủ. Nhưng nước trong hồ lại không lạnh, còn có chút ấm, rất thoải mái.

Sơ Niệm ngâm người một lúc, cầm quần áo đến. Bởi vì không có bột giặt, cô chỉ có thể vò qua bụi dính ở trên quần áo, thả quần áo lên trên tảng đá ở bên bờ, chuẩn bị bắt đầu tắm.

Đúng vào lúc này, cô nghe thấy âm thanh xì xì.

Có lẽ là rắn lớn rất lâu không nhìn thấy người cho nên đến tìm cô.

Mặc dù trong này rất tối, chỉ có thể nhìn thấy khái quát bóng người, nhưng sự vật ở trong mắt rắn chắc chắn sẽ rõ ràng hơn nhiều sự vật cô nhìn thấy, Sơ Niệm không muốn bị nhìn thấy hết.

Cô luống cuống lùi về phía sau, muốn lấy nước sâu che lại cơ thể của mình.

Không ngờ rằng cô đánh giá thấp mức trơn trượt của hòn đá ở đáy nước và lực cản của nước, sơ sẩy một cái, cô đã rơi vào trong nước, cơ thể nhanh chóng bị nước nhấn chìm.

Sơ Niệm ra sức vùng vẫy, muốn dựa vào kiểu bơi chó của mình để đứng lên, mấy lần đều không thành công, cho đến khi có vật gì đó cuốn lấy eo cô, đưa cô ra khỏi mặt nước.

Cô uống mấy ngụm nước, mái tóc ngang vai cũng rối tung che lên mặt, Sơ Niệm ho khan mấy tiếng, lấy tay gỡ tóc dán trên mặt ra, nhìn rõ rắn lớn ở trong nước.

Vảy nó vì dính nước, dưới ánh sáng nhạt thoạt nhìn rất đẹp, lóa mắt hơn cả ánh sáng dưới nước gợn sóng lăn tăn, giống vàng sáng lấp lánh.

Nhưng hơi thở trên người rắn lớn hình như không được tốt lắm, giống như đang tức giận phiền muộn.

Sơ Niệm không khỏi đoán, có phải là vì động tác mình vội vàng xuống nước lúc nãy làm cho nó hiểu lầm điều gì rồi không.

Cô giải thích: “Quá tối, tôi không nhìn rõ dưới nước rốt cuộc sâu bao nhiêu, chân trượt một cái thì đã bị ngã rồi.”

Phối hợp với động tác khoa tay múa chân của cô, cũng không biết cô nói một lần dài như vậy lại là câu phức tạp như vậy, rốt cuộc rắn lớn có thể hiểu mấy phần.

Rắn lớn cuốn lấy cô, đặt cô ở ven hồ nước cách rất xa nước.

Trước tiên Sơ Niệm ngồi xổm xuống, co mình thành một cục, cố định tại chỗ như một con chim cút.

Quần áo của cô vẫn còn ở bên bờ đó!

Dường như rắn lớn đang tỏ vẻ khó hiểu với phản ứng của cô, chỉ lấy thân mình tách cô khỏi hồ nước, tựa như không muốn để cô đến gần hồ nước bên kia.

Sơ Niệm không dám đứng lên, ôm lấy đầu gối mình, dùng đầu hướng về phía quần áo ra hiệu: “Quần áo.”

Rắn lớn không hiểu quần áo là gì, chắc là chưa được mặc bao giờ.

Sơ Niệm chỉ có thể giơ một cánh tay ra, chỉ quần áo ở ven hồ, lại chỉ người mình: “Cái tôi mặc trên người gọi là quần áo, những thứ trên người tôi, ven hồ, quần áo tôi đặt ở đó.”

Lần này, rắn lớn cái hiểu cái không nhúc nhích cái đuôi một chút, móc một đống đồ đó lại đây, lại thò đuôi tiến gần Sơ Niệm, tựa như muốn cuốn cả Sơ Niệm và đồ của Sơ Niệm mang về cùng nhau.

Xúc cảm vảy gần kề trên người lúc nãy còn chưa tản hết, Sơ Niệm chỉ lo rắn lớn thật sự mang cô về trong tình trạng như này, đứng lên lắc đầu kêu lên: “Tôi có thể tự mình đi ra.”

Động tác của rắn lớn dừng lại. Sơ Niệm nhân cơ hội cầm về quần áo của mình, lại nhanh chóng ngồi xổm xuống túm lấy một cái áo sơ mi trắng ở trong đống quần áo mặc lên người.

Sơ mi trắng rất dài, có thể che đến một phần đùi của Sơ Niệm.

Lúc này cô mới đứng lên, ôm lấy chỗ quần áo khác ở trong lòng chạy ra khỏi hang có đầm nước.

Đến bên ngoài, Sơ Niệm nhặt mấy cành thô to một chút từ trong đống cành cây đặt ở vị trí có ánh mặt trời chiếu xuống ở cửa hang, phơi quần áo của mình lên trên, thỏa mãn vỗ tay, nói một câu: “Thành công mỹ mãn.”

Chính cô cũng đứng ở cửa hang, muốn mau chóng phơi khô tóc và sơ mi trên người mình.

Sau khi mặt trời lặn, nhiệt độ sẽ hạ thấp. Cả người ướt sườn sượt qua đêm sẽ có nguy hiểm bị cảm sốt, ở đây lại không có thuốc cảm cho cô uống, cô phải yêu thương bản thân mình.

Lúc làm những chuyện này, rắn lớn vẫn luôn nhìn cô ở chỗ không xa, ánh mắt chưa từng chuyển đi.

Bị nhìn chằm chằm trong thời gian dài, Sơ Niệm lại xuất hiện mấy phần không được tự nhiên, dịch người sang bên cạnh một chút, tìm một nơi ánh mặt trời thoải mái.

Rắn lớn xì xì hai tiếng, thò đầu đặt đầu vào khe hở giữa cô và cành cây, thoạt nhìn dáng vẻ là muốn phơi nắng cùng cô.

Mặc dù trên người rắn lớn không có vệt nước nào.

Vảy ở trên người rắn lớn hình như đã ngăn nước đọng lại trên người nó, nó và cô cùng từ trong nước ra, trên người mình vẫn còn giọt nước, trên người rắn lớn đã khô rồi.

Chúa sáng thế quả nhiên thiên vị, cho nó ưu thế sinh tồn được trời ưu ái, còn có màu sắc lung linh lộng lẫy như này.

Lúc phơi nắng, dường như rắn lớn rất thoải mái, lưỡi nó xì xì không biết đang nói gì, híp mắt như đang ngủ.

Cuối cùng cũng phơi khô bản thân, lúc quần áo trên cành cây cũng gần như khô, Sơ Niệm nhìn cành cây trong hang, đột nhiên nảy ra một ý mới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.