Sau Khi Bị Xà Xà Chăn Nuôi

Chương 136




Phía sau rắn lớn còn có Miêu Phát và Thủy Hách, một người về nhà, một người cũng tới đón bà xã về nhà.

Sơ Niệm xấu hổ cuộn ngón chân lại, nắm tay đánh lên ngực người đàn ông, nhỏ giọng nói, “Thả ta xuống đi.”

Rắn lớn xốc Sơ Niệm lên một cái, tay kia cầm lấy giỏ kim chỉ và quần áo trên tay cô, nghiêng mặt nói với cô, “Dù sao cũng bị nhìn thấy rồi, chúng ta cũng nhanh chân về nhà thôi.”

Nếu muốn về nhà mau một chút, khẳng định là hắn đi nhanh hơn cô rồi.

Cho nên hắn nên ôm cô đi.

Đây là suy nghĩ của rắn lớn.

Sơ Niệm hết cách, chỉ có thể ôm chặt cổ của người đàn ông để cho hai người đều thoải mái một chút.

Lúc hai người đi gần đến trước nhà mình thì nhìn thấy một người đàn ông đang đi qua đi lại trước cửa.

Sau khi tới gần mới nhận ra người đàn ông đó chính là ông chú bán đồ gốm.

Có thể nhìn ra được ông ấy thật sự có việc gấp.

Rắn lớn cũng không tiếp tục đùa giỡn, hắn thả Sơ Niệm xuống.

Sơ Niệm hỏi: “Ông tới đây có chuyện gì sao?”

“Thần nữ, cái lu ngài muốn đã làm xong rồi, ngài có muốn xem thử xem có ổn hay không, nếu không ta có thể sửa lại ngay.”

Thời gian sửa lại vại gốm tốt nhất là sau khi vừa làm xong, nếu không đợi đến lúc đem đi nung rồi sẽ không sửa được nữa, chỉ có thể làm lại từ đầu.

Sơ Niệm cũng biết đại khái những bước làm này, cô kéo tay áo người đàn ông cười nói, “Chúng ta đi nhìn xem đi.”

Rắn lớn gật đầu lúc, ba người cùng đi đến nơi nung đồ gốm.

Còn nhớ lần trước tới, nơi này vẫn chưa có cái lò to như vậy.

Ông ta tựa hồ nhìn ra thắc mắc của Sơ Niệm, dẫn Sơ Niệm đến chỗ đặt vại gốm, sau đó giải thích, “Trước kia ta chưa từng nung đồ gốm nào to như vậy, nói đến số lượng thì một lần nung vài cái là đủ rồi, cho nên vẫn dùng lò nung nhỏ bên cạnh. Hiện tại có chợ phiên rồi, tất cả mọi người biết đồ gốm ta làm rất tốt, nên ta đã làm một cái lò lớn hơn, đồ gốm bao lớn cũng nung được, cũng có thể nung rất nhiều đồ gốm một lần. Tất cả đều nhớ có thần nữ sáng tạo ra chợ phiên, hiện tại rất nhiều người không còn tự nung đồ gốm nữa rồi, chúng ta dùng thứ mình muốn có để trao đổi là được.”

Chẳng trách vốn chuyện một hai ngày đã làm xong, ông ấy lại nói với cô cần đến bảy ngày.

Thì ra ông ấy còn cần mở rộng diện tích lò nung gốm, làm lại một lò nung có diện tích lớn hơn.

“Thật sự đồ gốm người làm là tốt nhất.” Sơ Niệm khen, “Nếu không phải tay nghề của người tốt, người khác sẽ không tới mua đâu.”

Ông chú chỉ chỉ vại gốm trước mặt, “Thần nữ nhìn xem, như vậy đã phù hợp với yêu cầu của ngài chưa?”

Vại gốm trước mặt đúng theo kích thước Sơ Niệm muốn, có thể chứa một lần rất nhiều nước, không cần phải liên tục chạy qua chạy lại bờ sông để mang nước về nữa.

Thấy Sơ Niệm gật đầu, ông chú cười rất vui vẻ, nói với Sơ Niệm, “Như vậy sau tối ngày mai thần nữ có thể lại đây lấy đồ của ngài.”

Sơ Niệm cười tươi nói với ông, “Vất vả rồi.”

Lúc cô đặt làm vại gốm này là lúc rắn lớn biến mất bận bịu chuẩn bị cho chuyện cầu hôn, bây giờ hắn có chút không hiểu, hỏi, “Niệm Niệm, nàng muốn vại gốm lớn như vậy dùng để tắm rửa?”

Sơ Niệm lắc đầu, “Dùng để đựng nước.”

Nói tắm rửa, mùa hè có hồ nước mát mẻ, mùa đông có suối nước nóng ấm áp.

Cô giải thích với người đàn ông, “Đây là để chàng không phải ngày nào cũng bôn ba vài chuyến mang nước về.”

Rắn lớn nghĩ nghĩ, “Chúng ta có thể làm một đường ống dẫn nước đến đây.”

Hắn lại là muốn học cách làm ở núi Tường Vân, dù sao thì với chuyện dựng ống dẫn hắn đã quá quen thuộc rồi.

Sơ Niệm vội vàng ngăn ý tưởng của hắn lại, cười nói, “Ta chỉ là muốn có nước dùng thỏa mái hơn, làm cái vại chứa nước là được rồi, cần gì phải làm phức tạp như vậy.”

Cô không phát hiện ra rắn lớn thật sự đang cân nhắc đến tính khả thi của việc này.

Sau khi cơm nước xong, Sơ Niệm lấy ra một bộ quần áo trong giỏ đựng kim chỉ của mình, chính là bộ mới làm xong hôm nay.

Người đàn ông mới dọn dẹp phòng bếp xong đã thấy thê tử của mình cười gọi hắn.

“Cửu Di, mau tới thử xem này.”

Đây là một bộ quần áo mới, được làm từ da thú màu đen. Lúc làm quần áo mùa đông, trên quần áo không thể thêu, nhưng Sơ Niệm dựa theo thẩm mỹ của chính mình, may cho bộ quần áo này một túi tiền thật to, túi tiền có nút thắt, có thể chứa rất nhiều thứ.

“Xem này, có đẹp không.” Sơ Niệm đắc ý hỏi.

Rắn lớn: “Đẹp lắm.”

Sơ Niệm cầm quần áo đặt trên giường, dùng ánh mắt chờ mong nhìn người đàn ông, “Đẹp thì chàng mau mặc vào thử xem.”

Không có chuyện gì đáng mong chờ hơn chuyện người đàn ông của mình mặc quần áo do chính tay mình làm ra.

Đặc biệt là người đàn ông này còn là một soái ca.

Rắn lớn nghe xong trực tiếp cởi quần áo, phơi ra một chiếc bụng đầy múi.

Ánh mắt của Sơ Niệm nhất thời như bị dính chặt vào đó.

Ai có thể nghĩ đến chứ, ẩn sau khuôn mặt lạnh lùng tự phụ kia lại là một dáng người dũng mãnh cường tráng như vậy.

Người đàn ông thay quần áo rất nhanh, nhưng mấy cái nút phía trước vẫn buông lơi, màu đen thuần của da thú làm nổi bật lên cơ thể màu mật ong, vô cùng gợi cảm.

“Sao… sao chàng không cài nút lại?”

“Không tìm được nút thắt.” Người đàn ông cúi đầu nhìn cái áo mình đang mặc.

Quần áo trước kia Sơ Niệm làm nói trắng ra là một cái gì đó có hình dạng quần áo mà thôi, có thể mặc là được, quần áo hiện tại mới chính thức là quần áo, có hình dạng, có túi áo, ngay cả khuy áo cũng từ hình tròn trở thành hình gợn mây.

Chẳng trách hắn đứng đó không hề động tay, còn làm hại cô nghĩ hắn đang cố quyến rũ cô.

Sơ Niệm bước lên cầm lấy một cái nút, vừa làm mẫu vừa giải thích: “Nút thắt này hơi khác so với trước kia nhưng cũng không khác gì lắm đâu. Mở lỗ khuy ra nhét cái nút này vào là đã gài được rồi.”

Sau khi làm mẫu xong Sơ Niệm hỏi, “Đã hiểu chưa?”

Người đàn ông không lên tiếng.

Sơ Niệm cam chịu cho rằng hắn chưa hiểu, chậm rãi làm lại từng cái từng cái một.

Như vậy từng bước từng bước gài dần lên, cho đến khi cô kiễng mũi chân mới có thể cài được, cô liếc mắt thấy khóe miệng đang cong lên của người đàn ông.

Thiếu chút nữa cô đã quên, con rắn này là một tên phúc hắc, quả nhiên lại đang làm bộ như không biết làm.

Cô đẩy ra rắn lớn, thở phì phì nói, “Lại ăn hiếp ta.”

Người đàn ông ôm chầm lấy cô, nhẹ giọng dỗ, “Thế để ta cũng gài nút cho Niệm Niệm, được không.”

Sơ Niệm hé miệng cười, tiếp tục làm bộ như tức giận, “Chàng không biết học cách dỗ dành nào khác à?”

“Có thể, nhưng cần Niệm Niệm dạy.” Rắn lớn nói.

Sơ Niệm quay đầu lại, “Cái này cũng cần ta dạy?”

Rắn lớn cúi đầu hôn một cái ở khóe miệng của cô, “Cần Niệm Niệm dạy ta, làm sao Niệm Niệm mới vui vẻ.”

Trên người người đàn ông toát lên hơi thở cấm dục tự nhiên, nút thắt vừa lúc gài tới xương quai xanh, từ dưới nhìn lên có thể nhìn thấy tất cả.

Hơn nữa, hắn còn cô hôn ghẹo một cái.

Sơ Niệm cảm thấy hai má mình nóng lên, sửng sốt một lúc cô lại nhanh chóng cúi đầu, “Được rồi, ta không tức giận nữa.”

Học xong cách may quần áo mới, hơn nữa cái lu nước cũng sắp làm xong rồi.

Sơ Niệm vừa ngủ một giấc tỉnh dậy, thấy mọi người dậy sớm bận rộn ở bên ngoài như trước.

Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, hai ngày trước, lúc cô dậy thì mọi người trong bộ lạc còn chưa thức dậy, nhưng ngày hôm qua và hôm nay, cô mở cửa sổ ra đã thấy có rất nhiều người đang bận bịu tới tới lui lui.

Chị hàng xóm nhìn thấy Sơ Niệm, cười tiến lên hỏi: “Thần nữ, chuyện Cửu Di dặn dò ta đã nhớ rõ, nhưng cần cho mấy con vật này ăn cái gì vậy?”

Sơ Niệm nhìn ra nơi xa xa cửa sổ hơn một chút, chuồng gà, chuồng cừu, chuồng trâu vốn rỗng tuếch đã nhốt đầy súc vật.

Trời vừa tờ mờ sáng, một con gà trống bắt đầu gáy to đánh thức mọi người.

Làm sao mà rắn lớn có thể bắt được nhiều con mồi như vậy chỉ trong một đêm vậy?

Thấy Sơ Niệm không trả lời, chị hàng xóm lại hỏi: “Thần nữ?”

Sơ Niệm lấy lại tinh thần, cười nói: “Cho nó ăn cây cỏ là được.”

Chị hàng xóm như hơi có chút lo lắng, “Hiện tại khắp nơi đều có cây cỏ, nhưng qua một thời gian nữa, nhất là lúc tuyết rơi căn bản không còn cây cỏ nữa, đến lúc có khi nào bọn nó bị đói chết không?”

“Mùa đông cũng có thể cho chúng nó ăn cỏ khô.”

Nghe thế, chị hàng xóm vui vẻ nhướng lông mày, “Thì ra chúng nó còn ăn cả cỏ khô, vậy hôm nay ta đi tìm về dự trữ một ít.”

Lại hàn huyên chốc lát chăn nuôi súc vật như thế nào và dọn dẹp vệ sinh như thế nào, Sơ Niệm một lần nữa quyết định trả thêm tiền lương cho công việc này của chị hàng xóm, “Chị Dương, về sau mấy con vật này phiền ngươi trông coi rồi. Về sau mỗi tháng ta sẽ cho ngươi hai con gà, mười cái trứng chim làm thù lao.”

Niềm vui bất ngờ này làm cho phụ nữ mở to hai mắt, hồi lâu sau mới lớn tiếng hỏi: “Hai con gà? Mười cái trứng chim?”

Sơ Niệm nhớ tới điều kiện rắn lớn nói, lại thêm vào: “Mỗi ba tháng cho ngươi một tấm da thú nữa.”

Lúc trước rắn lớn nói sẽ cho thịt, cho da thú, nhưng không có quy định thời gian, cũng không quy định số lượng, thật ra rất không hợp lý.

Cũng không phù hợp với quan hệ thuê mướn, cũng không công bằng.

Sơ Niệm dựa theo những gì hắn nói, điều chỉnh cụ thể số lượng và thời gian.

“Ba tháng còn có da thú?!!” Phụ nữ càng kinh ngạc, “Một tháng, người đàn ông của ta không chắc sẽ kiếm được hai con gà, một năm không nhất định có thể lấy được một tấm da thú.”

Tuy rằng khoảng cách hơi xa, nhưng cũng có thể đủ nhìn ra rắn lớn mang về ít nhất ba con trâu, bốn con cừu, và rất nhiều gà.

Mỗi ngày chăn nuôi chúng nó, chuẩn bị lương thực cho mùa đông, còn phải vệ sinh sạch sẽ, đây là một công việc cần bỏ công không hề nhỏ.

Sẽ ngăn cản việc chị hàng xóm đi ra ngoài hái lượm.

Thật ra cô muốn cho nhiều hơn, nhưng nghĩ đến hiện trạng của xã hội hiện tại, cô không thể ra giá quá cao, gây bất lợi cho sự phát triển sau này của bộ lạc, chỉ có thể tạm thời định giá như vậy.

Sơ Niệm cười nói, “Đây là do ngươi tự mình lao động đạt được.”

Người phụ nữ vô cùng kích động, thiếu chút nữa quỳ xuống lại bị Sơ Niệm nắm tay kéo lên, “Thần nữ, ngài chính là người do xà thần phái tới cứu vớt chúng ta. Ngài chính là thần của chúng ta.”

Nghĩ đến suy đoán của mình ngày đó, rắn lớn chính là xà thần trong quan niệm của mọi người trong bộ lạc, Sơ Niệm lại nhịn không được nở nụ cười.

Cái gì mà thần nữ xà thần phái tới, xà thần chân chính đang ở ngay bên cạnh bọn họ đây này.

Nhưng mà sau khi bị người trong bộ lạc tôn thành thần, cô phải mất thật lâu mới làm quen được, mới có thể không để ý tới ánh mắt sùng bái của họ. Vì cuộc sống yên bình ngày sau, Sơ Niệm vẫn quyết định tiếp tục che dấu suy đoán của mình.

Dù sao thì cho dù cô nói ra, con rắn nào đó cũng sẽ không thừa nhận.

Hắn vẫn cho rằng mình là một con rắn ‘bình thường’.

Thương lượng với chị hàng xóm những chuyện cần làm và tiền lương xong, Sơ Niệm hỏi: “Ngươi có nhìn thấy Cửu Di đâu không?”

Khóe mắt phụ nữ vì cảm động mà ướt lệ, hưng phấn nói, “Nhóm đàn ông đi theo Cửu Di đi ra ngoài rồi, nói là muốn tìm đủ gỗ để trùng tu tất cả phòng ở trong bộ lạc, như vậy cho dù mùa đông có gió mạnh mức nào, chúng ta cũng sẽ không bị lạnh cóng.”

Tuy rằng hiện tại nhà ở trong bộ lạc cũng dùng gỗ làm trần nhà, trống thưa thưa thớt thớt, khối gỗ sắp theo hàng căn bản không thể tránh gió, mùa hè sẽ vô cùng mát mẻ, nhưng mùa đông đến sẽ có vấn đề.

Người phụ nữ tiếp tục nói: “Mấy ngày nay người đàn ông nhà ta mỗi ngày sau khi trở về đều nói, sau khi Cửu Di cho bọn họ đi theo học săn bắn, năm nay số con mồi bọn họ mang về nhiều hơn rất nhiều so với bình thường. Hơn nữa Cửu Di cho bọn họ học xây dựng phòng ốc, hiện tại những người đàn ông đều như đã đánh mất hồn vậy, mỗi ngày đi theo Cửu Di. Chúng ta đều cảm thấy Cửu Di sao có thể tốt như thần nữ. Thần nữ chính là thần nữ của cả bộ lạc chúng ta.”

Sơ Niệm bị khen có chút ngượng ngùng, cười nói: “Người một nhà, đều là người một nhà.”

Lại hàn huyên cùng Sơ Niệm chốc lát, chị hàng xóm nói, “Thần nữ, trời đã sáng rồi, dã thú trong rừng rậm tạm thời sẽ không đi ra. Sắp đến mùa đông rồi, chúng ta phải sớm đi ra ngoài thu thập, ta cũng sẽ thu thập nhiều nhiều cỏ xanh, để dành cho mấy con vật ăn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.