Sau Khi Bị Trói Buộc Cùng Tình Địch Trong Trò Chơi Chạy Trốn

Chương 11: Thế giới sống




Không đợi Giang Ngạn Tuyết làm rõ khoản tiền vô danh này là chuyện gì xảy ra thì một tiếng gọi đã làm cả Giang Ngạn Tuyết và Lâu Độ cùng giật mình.

Người kia đi tới từ phía xa, hai mươi tám tuổi, tóc tai gọn gàng, mặc âu phục chuyên nghiệp, khí chất nổi bật. Anh ta tốt nghiệp đại học danh tiếng, hiện đang làm phóng viên thời sự của đài truyền hình, ánh trăng sáng của Lâu Độ, cũng là nốt chu sa của Giang Ngạn Tuyết — Lâm Nguy.

"Anh thấy bên này ồn ào, còn tưởng có tai nạn xe. Hai người không sao chứ?"

Ánh mắt Lâu Độ dịu dàng xuống trong nháy mắt, giọng nói thể hiện sự quan tâm khó có thể che giấu: "Sao anh lại ở đây? Đi đưa tin hả?"

"Ừ, cấp trên giao nhiệm vụ phỏng vấn." Lâm Nguy xem đồng hồ, cười nói: "Không nói với các cậu nữa, anh đang vội, tối nay chúng ta lại tụ tập."

Lâm Nguy vội vàng nói hai câu rồi rời đi.

Để lại hai người Giang Ngạn Tuyết và Lâu Độ "tình địch gặp nhau đỏ mắt" gượng gạo đứng đó. Hai người chẳng thèm nói với nhau tiếng nào, nhanh chóng tách ra.

Tối đến, Lâm Nguy thực sự gọi tới mời Giang Ngạn Tuyết đến tụ họp. Giang Ngạn Tuyết nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn đi.

Quả nhiên, vừa đi đến cửa nhà hàng đồ Âu đã đụng phải oan gia ngõ hẹp Lâu Độ.

Phong cách ăn mặc của Lâu Độ lúc nào cũng là tây trang giày da toát lên khí chất của người đàn ông thành đạt. Anh vốn đã có diện mạo anh tuấn hơn người, thêm bộ vest tràn ngập cảm giác cấm dục cùng cặp kính gọng tròn làm tôn lên khí chất dịu dàng nho nhã, cực kỳ thu hút các cô gái lén lút chụp ảnh.

So với anh, Giang Ngạn Tuyết quả thực ăn mặc rất bình thường.

Chiếc áo sơ mi đen không có gì đặc biệt, bên dưới mặc quần bò, đi giày thể thao, từ đầu đến chân trị giá không quá hai trăm tệ.

Lâu Độ ghét bỏ lau mắt kính, nói: "Với nhan sắc của cậu, ở Tiên Châu chắc cũng kiếm được không ít chứ nhỉ? Cũng không thèm tự đầu tư cho bản thân một chút, biến mình thành tồi tàn thế này."

"Tôi cần cù tiết kiệm chăm sóc gia đình." Giang Ngạn Tuyết nhướng mày không đồng ý: "Đại tác gia, Tiểu Lâm người ta đã là hoa thơm có chủ, anh ăn mặc như con chim hoàng yến thế này thì sao? Người ta có thể liếc mắt nhìn anh nhiều thêm một cái chắc?"

*Chim hoàng yến: Còn nhiều màu khác nữa ngoài màu vàng, nhưng đặc điểm chung đều là rất lòe loẹt:)))

Đến đây, tổn thương nhau đi!

Giang Ngạn Tuyết để lại một nụ cười khinh miệt khiến người ta tức chết không cần đền mạng, bước vào nhà hàng trước. Mặc dù cậu ăn mặc rất đơn giản nhưng không thể che giấu được giá trị nhan sắc cao chót vót cùng sự quyến rũ trời sinh.

Thong dong, điềm đạm, trầm lặng, ấm áp, khi không nở nụ cười còn lộ ra chút u buồn đầy quyến rũ, kết hợp với đôi chân dài cùng vòng eo đẹp mê người, vừa khớp với hình tượng nam thần trong mộng của mọi cô gái, ngay cả Ngải Lâm Na cũng không nhịn được sáng bừng hai mắt, ngại ngùng cúi đầu cười nhẹ.

"Muốn ăn gì cứ gọi. Hôm nay anh gọi hai người các cậu tới là vì muốn thông báo với các cậu một chuyện." Lâm Nguy cười cười nắm bàn tay trắng nõn của Ngải Lâm Na, "Bọn anh đã quyết định sẽ kết hôn vào tháng sau."

Mặc dù đã đoán được từ trước, Giang Ngạn Tuyết và Lâu Độ vẫn hơi ngẩn người.

Lâm Nguy là người tinh tế, tất nhiên biết bản thân mình cùng lúc được hai người đàn ông yêu thầm, mặc dù cả ba người đều ngầm hiểu ý nhau mà không nói ra, không ai chọc thủng lớp giấy cửa sổ này, cũng không ai trực tiếp tỏ tình hay từ chối ai, nhưng Lâm Nguy vẫn biết, Giang Ngạn Tuyết và Lâu Độ vì anh ta mới như nước với lửa, ghen tuông lẫn nhau.

Sẽ không ai mời hai con nhím này ngồi cùng một bàn ăn.

Hôm nay Lâm Nguy làm vậy cũng chỉ vì một lí do duy nhất, thẳng thắn nói rõ mọi chuyện.

... Anh đã có bạn gái, còn chuẩn bị kết hôn, hai người đứng đối đầu gay gắt như vậy nữa, xí xóa rồi đi ngủ đi.

"Thật sao?" Bàn tay đang cầm ly rượu vang đỏ của Lâu Độ hơi cứng ngắc: "Chúc mừng hai người."

Giang Ngạn Tuyết liếc mắt nhìn Lâu Độ một cái, thấy Lâu Độ không có vẻ gì là nản lòng thoái chí thì hơi thất vọng.

Đến tận khi bữa cơm này kết thúc, không khí giữa bốn người vẫn có chút xấu hổ.

Ngải Lâm Na vô cùng xinh đẹp, vừa có nét dịu dàng của người phụ nữ châu Á, vừa có thân hình nóng bỏng của những cô gái châu Âu, cô và Lâm Nguy đứng cạnh nhau thực sự là trai tài gái sắc, trời sinh một cặp.

Lâm Nguy không phải gay. Giang Ngạn Tuyết biết điều này, vậy nên từ trước đến nay cậu vẫn luôn giấu chút rung động của mình dưới đáy lòng. Cậu cũng chưa từng nghĩ tới việc bẻ cong Lâm Nguy. Mặc dù hiện tại quốc gia đã hợp pháp hóa hôn nhân đồng giới nhưng đàn ông vẫn không thể sinh con, kết hôn cùng một người phụ nữ rồi sinh con đẻ cái mới là việc nên làm.

***

Tối hôm sau, Lâm Nguy tới Tiên Châu.

Giữa vô số trai xinh gái đẹp, anh ta liếc mắt một cái đã nhìn thấy Giang Ngạn Tuyết nổi bần bật giữa đám đông. Lâm Nguy đi đến quầy bar, gọi bartender pha cho mình một ly cocktail rồi nói với Giang Ngạn Tuyết: "Sao tự nhiên lại một mình đến đây uống rượu giải sầu thế?"

Giang Ngạn Tuyết liếc anh ta một cái, cười nhạt nói: "Anh đặc biệt tới an ủi tôi đấy à?"

Lâm Nguy lắc đầu: "Cậu rất mạnh mẽ, không cần anh phải an ủi."

"Trái lại là anh lần nào cũng cần cậu an ủi, còn được cậu bảo vệ." Lâm Nguy cầm ly rượu lên nhấp một ngụm, dòng suy nghĩ cũng theo đó chảy ngược: "Năm anh mười bảy tuổi, mẹ mới qua đời, lúc đó cậu mới mười một tuổi, một cậu bé nho nhỏ như cậu lại vụng về an ủi một thanh niên lớn xác là anh, bây giờ nhớ lại thấy thật mất mặt."

Giang Ngạn Tuyết nghe anh ta nói vậy, dường như cũng nhớ lại đoạn ký ức phủ đầy bụi kia, im lặng cười cười, đáy mắt âm u xẹt qua một tia phức tạp.

"Sau này không cần tôi nữa, Ngải Lâm Na sẽ an ủi anh, bảo vệ anh." Giang Ngạn Tuyết nâng ly rượu, khẽ chạm ly với Lâm Nguy: "May mà anh không bị tôi bẻ cong."

Những lời này nghe giống như đang nói đùa, nhưng Lâm Nguy vẫn nhạy cảm cảm nhận được chút khác thường. Anh ta không nói gì, chỉ chăm chú nhìn Giang Ngạn Tuyết.

"Anh cùng ai cũng tốt hơn với tôi." Dường như Giang Ngạn Tuyết uống nhiều, nói chuyện hơi không thèm lựa lời: "Cho dù là anh cùng tên khốn Lâu Độ kia cũng tốt hơn tôi."

Lâm Nguy nhíu mày: "Đừng tự chửi mình, cậu không phải người xấu."

"Vậy sao?" Giang Ngạn Tuyết một tay chống cằm, rũ mắt, ý cười bên khóe môi xiêu hồn lạc phách: "Tất cả những người từng tiếp xúc với tôi đều cảm thấy tôi rất dịu dàng, ân cần, có văn hóa, biết lễ độ, đó là vì họ không thân thiết với tôi, họ không biết được bộ mặt thật của tôi. Đương nhiên, tôi cũng chẳng muốn thân thiết với họ."

Lâm Nguy hơi không vui: "Đừng nói bản thân thành một ác quỷ như vậy."

"Ác quỷ ít ra còn thành thật, xấu xa chính là xấu xa. Mà tôi, bên ngoài khiêm nhường như ngọc, đối xử tốt với người khác, nhưng sau lưng lại luôn cẩn thận đề phòng, không tin tưởng bất cứ ai. Tôi cực kỳ ích kỷ." Giang Ngạn Tuyết nhìn Lâm Nguy, hơi rượu khiến đôi mắt vốn hơi mơ màng của cậu như được phủ thêm một chút mờ mịt.

"Ngay cả với Tiểu Lâm anh, tôi cũng... rất khốn nạn nhỉ?"

Khuôn mặt Lâm Nguy đầy đau lòng: "Cậu có thể nói với anh những lời này đã chứng tỏ cậu không phải loại người máu lạnh vô tình đó. Anh làm phóng viên nhiều năm như vậy, còn loại người nào chưa gặp nữa? Có đúng là đạo đức giả hay không chẳng nhẽ anh còn không phân biệt được sao? Cậu bây giờ như thế này cũng không phải do cậu sai, năm đó..."

"Ai da, uống nhiều quá rồi." Giang Ngạn Tuyết đột nhiên cắt ngang lời Lâm Nguy, nói với bartender: "Tiểu Chính, giữ chỗ giúp tôi một chút, tôi đi toilet."

Tiểu Chính: "A Tuyết, cậu không sao chứ?"

***

Tay nghề Tiểu Chính vô cùng điêu luyện, nhanh chóng pha chế xong một ly rượu, kỹ năng hoa lệ lóa mắt khiến mọi người xung quanh đồng loạt vỗ tay tán thưởng. Lâm Nguy cũng vỗ tay, trầm trồ khen ngợi: "Lợi hại nha Tiểu Chính, không hổ là bartender số một của Tiên Châu."

Tiểu Chính khiêm tốn cười nói: "Có là số một thì không phải vẫn chỉ là một bartender sao? Sao có thể so được với anh, phóng viên chủ chốt của đài truyền hình, ngày nào cũng nhìn thấy anh trên bản tin thời sự buổi tối đấy."

"Quá khen quá khen, so với mấy người bạn của tôi, tôi thực sự không là gì cả. Ví dụ như bạn gái tôi Ngải Lâm Na, người mẫu quốc tế; bạn tôi Lâu Độ, tổng giám đốc công ty, nhà văn nổi tiếng; cả Ngạn Tuyết nữa, điều tra viên Cục an ninh Quốc gia, vì đất nước vì nhân dân, truy bắt gián điệp, công việc vất vả, công lao to lớn."

Tiểu Chính cười cười, chạm cốc với Lâm Nguy: "Đều không dễ dàng gì."

***

Giang Ngạn Tuyết rửa mặt, lấy điện thoại ra gọi một cuộc: "Tiểu Trần, giúp tôi điều tra một người."

Một người đàn ông tiến vào, bước chân xiêu xiêu vẹo vẹo, nếu không có cậu "thiếu gia" lanh lợi khôn khéo đỡ bên cạnh, chắc chắn hắn ta đã ngã chổng vó từ lâu. Toàn thân hắn ta nồng nặc mùi rượu, đôi mắt híp tịt lập tức nhìn trúng Giang Ngạn Tuyết, nhếch miệng cười toe toét: "Cậu, cậu lại đây cho tôi." Giang Ngạn Tuyết cúp điện thoại, không để ý tới hắn, đi vòng qua hai người kia.

Người đàn ông tức giận: "Này, tôi gọi cậu đấy! Muốn một đêm bao nhiêu tiền? Cho cậu ra giá!"

Giang Ngạn Tuyết dừng chân, đối diện với người đàn ông, chỉ chỉ vào tấm thẻ nhỏ đeo trên ngực mình, nói: "Mở to đôi mắt của ông ra, nhìn cho rõ, nhân viên phục vụ số ba, chỉ phụ trách phục vụ đồ uống, không đi cùng khách. Còn nữa, tôi không phải nhân viên ở đây, chỉ là có một người bạn làm bartender nên thường tới gặp cậu ấy mà thôi. Sở dĩ hôm nay đeo thẻ nhân viên là vì nhân viên phục vụ số ba có việc xin nghỉ phép, Tiên Châu thiếu người, tôi tạm thời thế chỗ bổ sung, đã hiểu chưa?"

Người đàn ông bị một loạt lời cảnh cáo như súng liên thanh oanh tạc tới mức đầu óc choáng váng.

Giang Ngạn Tuyết lười nói lại lần nữa, quay lại quầy bar, uống một hơi cạn sạch ly rượu còn lại, cười nói với Lâm Nguy: "Tiểu Lâm, chúc anh hạnh phúc. Nếu tôi phúc lớn mạng lớn thì sẽ đến tham dự hôn lễ của anh."

Giang Ngạn Tuyết tháo thẻ nhân viên xuống: "Xin lỗi nha Tiểu Chính, nói hộ với quản lý của các cậu một tiếng, tôi có việc phải đi trước."

Lâm Nguy: "Hả, đi đâu?"

Giang Ngạn Tuyết nhìn tin nhắn đồng nghiệp vừa gửi tới trên màn hình điện thoại: "Một chuyến đi xa."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.