Sau Khi Bị Toàn Tông Môn Nghe Thấy Tiếng Lòng, Nhân Thiết Của Ta Sụp Đổ Rồi

Chương 15: 15: Hóng Drama




Các đệ tử Giáp Ất Bính đồng loạt giật mình vì giọng nói vang lên đột ngột này.

Nhưng lúc này, đệ tử Đinh lại đúng lúc nhảy ra, chen vào cuộc nói chuyện.

"Mọi người đang buôn dưa lê về chuyện xảy ra vào hôm qua của Đại sư tỷ sao? Chuyện này thật đúng là khó để diễn tả bằng lời mà."

Mặc dù cảm thấy giọng nói kia có hơi quen tai nhưng tất cả mọi người đều không nghĩ nhiều.

Đệ tử Ất cứ như tìm thấy tri kỷ, cầm tay đệ tử Đinh: “Ngươi cũng cảm thấy giống ta đúng không?"

"Đúng vậy." Đệ tử Đinh gật đầu nói: “Hơn nữa, Nam Hi sư tỷ đúng là giỏi nhẫn nhịn thật đấy, nếu mà là ta thì chắc đã không nhịn nổi rồi."

Thấy có drama, các đệ tử chung quanh cũng túm năm tụm ba vây tới, tham dự thảo luận.

Người đông nên trong thoáng chốc chẳng phân rõ được là ai đang nói chuyện.

“Nếu là ta thì chắc chắn bây giờ đã chửi đổng lên, bắt Tề Thiên xin lỗi cho bằng được rồi.”

“Phải đó, đường đường là Đại sư tỷ của Thiên Vân Kiếm tông, sao chẳng giữ gìn tôn nghiêm của mình chút nào thế?”

Nam Hi chăm chú lắng nghe, đoạn lấy gà rán mình rán ra gặm, vừa ăn say mê, vừa hùa theo chửi.

“Phải đó, chưa từng thấy Đại sư tỷ nào không có chút tôn nghiêm gì như thế.]

Các đệ tử vẫn chẳng hề nhận ra có điều gì khác thường, còn đang thảo luận khí thế ngất trời: “Các ngươi tốt tính thật.

Nếu là ta thì có khi còn vung tay chưởng cho hắn một chưởng ấy chứ! Coi chúng ta là đất sét, mặc cho hắn nặn đó à? Hắn không nể mặt Đại sư tỷ thì cũng phải nể mặt Thiên Vân Kiếm tông chớ!”

“Ngươi nói phải, đúng là nên mạnh mẽ chút, nếu không người ta còn tưởng chúng ta là đất sét.”

[Đâu chỉ chưởng cho một chưởng, ta còn phải đấm đá mấy cái, sau đó rút kiếm chém thêm một đao lên vết thương của hắn ấy chứ.

Tề Thiên đúng là coi trời bằng vung!]

Nam Hi cực kỳ đồng cảm với mấy người này, nhiệt tình phát biểu cảm nghĩ của mình trong lòng, đoạn lại rót thêm ngụm nước trái cây, giành một giây ngắn ngủi để hoài niệm Cocacola ở kiếp trước.

Các đệ tử vẫn chưa phát hiện ra giọng nói khác thường này: “Thế này thì độc ác quá, đến lúc đó lại thêm mâu thuẫn mất thôi.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Đại sư tỷ cũng thật chẳng biết xấu hổ, không giữ thể diện cho Tông môn gì cả.”

“Ồ? Chắc là vẫn biết chứ? Hôm nay ta thấy tỷ ấy còn rất đau lòng cơ mà.”

Nam Hi bình luận: [Không không không, không phải nàng ta cảm thấy mất mặt mà là cảm thấy bị nam tử mình thích hạ nhục nên mới đau lòng thôi.]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.