(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); ---
Không bao lâu Tạ Hạc Di đã trở lại xe ngựa với Tạ Du, nàng tức giận không chỗ phát tiết, nhìn về phía Tạ Du, hiếm khi thấy được vẻ mặt thất thần của hắn.
"Hoàng huynh, huynh có chuyện gì ạ?"
"Không có việc gì." Tạ Du giơ tay xoa xoa mi tâm, rất nhanh liền khôi phục bộ dáng như thường.
Tạ Hạc Di vừa biến mất một lúc lâu, cho tới bây giờ mới trở lại. Hắn chỉ có một muội muội duy nhất này, suốt ngày chỉ biết gây rắc rối, nghĩ đến đây, hắn không khỏi hỏi thêm vài câu, "Vừa rồi đi đâu?"
"Muội đang định kể với huynh đây, vừa rồi muội thấy Phó đại nhân đi ra ngoài một mình nên đã đi theo." Tạ Hạc Di nói lia lịa, cho rằng Tạ Du sẽ cùng phe với mình, "Phó Ninh Dung này đúng là đồ không biết thức thời, muội đưa ra điều kiện tốt như vậy nhưng hắn cứ dầu muối không ăn, dám từ chối muội!"
Tạ Du ban đầu không có hứng thú, cho đến khi nghe thấy tên Phó Ninh Dung mới phản ứng lại, "Phó Ninh Dung? Muội đi nói chuyện với nàng?"
(*) Hắn(他) và nàng(她) đều có phát âm là [tā]. Ở đây tác giả sử dụng 她 nên mình sẽ edit theo tác giả.
"Đúng vậy."
Tạ Du đứng ngồi không yên, trong lòng có chút bất an.
Cố gắng kìm nén cảm xúc, hắn hơi dừng lại, hỏi: "Nàng ấy có nhắc đến ta không?"
"Hắn nhắc tới huynh làm gì?" Mặc dù biết vị Phó đại nhân này cùng huynh trưởng của nàng có quan hệ không bình thường, nhưng mà ngang nhiên gọi thẳng tục danh của Thái Tử cũng không tốt, cho nên Tạ Hạc Di giúp Phó Ninh Dung giấu đi, "Muội thấy hắn hình như không muốn nhắc đến huynh đâu."
Tạ Du luống cuống, ánh mắt càng thêm nghi ngờ nhìn về phía Tạ Hạc Di.
Nàng chỉ nói muốn được bình tĩnh, sao bây giờ lại chán ghét hắn, không muốn nhắc đến hắn nữa? Hắn thà tin rằng muội muội ruột của mình đang nói dối, còn hơn tin là Phó Ninh Dung không muốn để ý tới hắn nữa.
Hắn từ chối thừa nhận rằng mình không có lực hấp dẫn đối với Phó Ninh Dung.
Một hồi lâu mới khôi phục tinh thần, Tạ Du kiên trì nói: "Làm sao muội biết nàng ấy không muốn nhắc tới ta? Ta quen nàng nhiều năm như vậy, muội quen nàng được bao lâu?"
"Muội thì biết cái gì?"
Hai huynh muội tính tình giống nhau như đúc.
Nàng ban đầu chỉ muốn kể cho huynh trưởng nghe chuyện gì đã xảy ra khi mình gặp Phó Ninh Dung, nhưng sau khi nghe những gì huynh trưởng nói, Tạ Hạc Di cũng cãi lại, dần dần đi chệch chủ đề, chọn lời kích thích hắn: "Quen biết lâu thì nói lên được điều gì chứ? Lần đó ở Phùng phủ Phó đại nhân đã cứu muội, nói không chừng là vì thích muội cũng nên."
"Chờ ngày chúng muội thành hôn, còn phải nhờ huynh làm chứng hôn nữa đó."
Trước kia Tạ Hạc Di vẫn chưa xác định, nhưng bây giờ nàng đã định rồi. Nàng phải tìm mọi cách để có được Phó Ninh Dung, bởi vì cho dù lúc đó Phó Ninh Dung không cứu được nàng, hoàng huynh của nàng nhất định sẽ vì thể diện mà giữ hắn lại.
"Ta không nghĩ như vậy." Tạ Du cười lạnh một tiếng, cho dù là muội muội ruột thịt của mình, hắn cũng không cho nàng cái nhìn tốt, "Đừng có dát vàng lên mặt, ta thấy muội là đang dùng quyền để chiếm đoạt thì đúng hơn, vì nàng không muốn dính dáng gì đến muội nên mới từ chối khéo thôi."
"Nhưng Phó đại nhân đã cứu muội." Tạ Hạc Di nói bằng giọng điệu chắc chắn, "Hắn đã bất chấp nguy hiểm để cứu muội, đó là bởi vì hắn có tình cảm với muội."
"Nực cười." Tạ Du cười nhạo, vừa nói đến chủ đề này liền phấn khích lên, "Mới chỉ xuống nước vớt lên thôi đã nói người ta có tình cảm với mình, vậy Phó Ninh Dung vì cứu ta mà bị trọng thương nặng thì sao?"
"Xét theo lời muội nói, chẳng lẽ ta phải trao thân để báo đáp ân cứu mạng của nàng ấy à?"
Hắn từ lâu đã sẵn sàng trao hết bản thân cho nàng.
Tạ Du để tay lên ngực tự hỏi, hắn đã làm sai điều gì khiến A Dung không hài lòng.
Nhưng hắn dám khẳng định một điều rằng A Dung của hắn rất thương hắn.
"Huynh!" Tạ Hạc Di tự giác đuối lý, hoàn toàn bị khí thế của hoàng huynh áp đảo, lời nói không hiểu sao bị kẹt trong cổ họng.
Mặc dù vậy, Tạ Hạc Di vẫn tràn đầy tự tin.
Sợ cái gì chứ?
Hoàng huynh là hoàng huynh, Phó Ninh Dung là Phó Ninh Dung, cả hai đều là nam tử, bọn họ không thể kết hôn với nhau. Tóm lại chỉ cần dùng một chút thủ đoạn, Phó Ninh Dung sẽ phải ở bên nàng mà thôi.
Dù sao Tạ Du cũng là huynh trưởng của Tạ Hạc Di.
Chỉ liếc mắt một cái, Tạ Du đã có thể nhìn thấu tâm tư của nàng: "Hạc Di, ta biết sứ giả Tây Vực sắp triều kiến, đám cáo già trong triều kia định gả muội đi, nhưng bọn họ muốn gả thì gả sao?"
Hoàng thành rộng lớn như vậy, với tư cách là huynh trưởng, hắn sẽ không để công chúa đương triều bị gả đến nơi hoang vu đó.
"Ta cam đoan sẽ bảo vệ muội." Lời nói Tạ Du khí phách, hắn sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ muội muội của mình, nhưng điều kiện tiên quyết phải là, "Không được có bất kỳ ý nghĩ xằng bậy nào, nhất là với Phó Ninh Dung."
——
Tạ Du: Ta xem nhà mi như người thân ruột thịt, nhà mi nhất định muốn đào góc tường của ta phải không?!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");