(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); ---
Phó Ninh Dung hành lễ với Tạ Hạc Di.
Nhưng nàng nhìn không ra là có chuyện gì, mi tâm nàng nhảy dựng, đột nhiên cảm thấy thái độ của Hạc Di công chúa đối với nàng có chút thay đổi.
Tạ Hạc Di chỉ tay năm ngón thành thói, không quen với những chuyện hạ mình này.
Nhưng tóm lại Phó Ninh Dung đã cứu nàng, hắn lại không yêu cầu gì cả, vậy nên không phải lúc nào nàng cũng lỗ mãng như vậy đâu.
(*)Chú thích thừa thãi: Trong góc nhìn của THD thì "hắn" chính là PND nhóe.
Thấy Phó Ninh Dung không phản ứng, nàng cũng không tiếp tục viện cớ kiếm chuyện như xưa nữa, chỉ ho khan một tiếng, vẻ mặt hơi mất tự nhiên nói: "Cái kia...Ngày đó ở Phùng phủ, đa tạ ngươi đã cứu bản công chúa."
"Sau khi trở về thân thể ngươi không sao chứ?"
"Tư Chi vẫn ổn, cảm tạ công chúa quan tâm."
Đó cũng không phải là chuyện gì lớn.
Nàng lúc ấy cũng không phải là thấy việc nghĩa hăng hái làm, chỉ là tình thế bức bách bị người đẩy xuống nước, đánh bậy đánh bạ thế nào cứu được Hạc Di vào bờ mà thôi.
Nhưng Tạ Hạc Di không nghĩ vậy.
Nàng ngẩng đầu, ánh mắt đuổi theo Phó Ninh Dung, sớm đã có quyết định của mình: "Hoàng huynh luôn dạy ta rằng mang ơn nhất định phải báo đáp, nói đi, ta có thể cho ngươi bất cứ thứ gì ngươi muốn."
"Công chúa quá lời, bảo vệ an nguy của công chúa là trách nhiệm của hạ thần." Bởi vì tính cách của nàng, nàng đương nhiên không thể mượn chuyện này để tranh công lãnh thưởng.
Ánh mắt Tạ Hạc Di nhìn về Phó Ninh Dung dần dần bị trộn lẫn với những cảm xúc khác.
Không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, không tham vinh, không bởi vậy mà cầu công trạng.
Xét tất cả các phương diện mà nói, đây là một ứng cử viên sáng giá.
Hơn nữa, hắn còn cứu nàng.
Nàng đối với Phó Ninh Dung cũng không phải không có tình cảm.
Các sứ thần Tây Vực sắp đến, nàng nên hành động càng sớm càng tốt.
Tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng, có thể hiện tại Phó Ninh Dung không thích cũng không yêu nàng, nhưng ai có thể đảm bảo tương lai sẽ phát sinh chuyện gì?
Lâu ngày có thể sinh tình.
Tốt lắm.
Tâm tư chuyển sang nơi khác, Tạ Hạc Di lui về phía sau một bước, nhưng ánh mắt vẫn nhìn nàng không rời, khoanh tay, trong mắt sáng ngời tràn ngập thâm ý: "Người hiện giờ vẫn chưa có hôn phối đúng không?"
"?"
Phó Ninh Dung ban đầu không hiểu ý tứ của Hạc Di, nhưng ngay sau đó, đối phương thẳng thắn nói với nàng: "Cứu công chúa nhưng không yêu cầu ban thưởng, bản công chúa coi như thưởng thức ngươi."
"Ngay cả khi không có hôn phối, ngươi vẫn đối xử tốt với ta."
"Trở về thông báo cho nhà ngươi một tiếng, ngày khác đến phủ công chúa cầu hôn."
?
Phó Ninh Dung ngây ngẩn cả người.
Gượm đã, sau khi xác định mình không nghe lầm, Phó Ninh Dung vô cùng không chắc chắn hỏi lại: "Hạc Di công chúa, hạ thần cả gan hỏi lại một câu, ý của ngài đây là?"
"Ý gì?" Tạ Hạc Di bị chọc cười, âm điệu đột nhiên cao lên, "Không hiểu? Những người khác không phải đều nói ngươi rất thông minh sao? Sao bây giờ lại nghe không hiểu?"
"Ta ban thưởng ngươi làm phò mã!" Hạc Di công chúa ngẩng cao đầu, biểu cảm tinh tế trên khuôn mặt giống hệt hoàng huynh Tạ Du, "Ngươi nên mừng vì bản công chúa chỉ cho phép một mình ngươi, những người khác không ai được như vậy."
...Phó Ninh Dung không nói nên lời.
Đây là phần thưởng gì đây, muốn hại nàng thì có?
Nếu nàng thành hôn với Tạ Hạc Di, trong đêm tân hôn, liệu nàng có thể giữ được thân phận của mình không? Không phải ai cũng kín miệng như Tạ Du, sẽ không tiết lộ danh tính của nàng.
Nhận thấy Tạ Hạc Di có vẻ nghiêm túc, Phó Ninh Dung vội vàng ngăn lại: "Công chúa là cành vàng lá ngọc, thỉnh ngài thu hồi mệnh lệnh, chớ nên nói ra những lời vô nghĩa như vậy."
"Ý của ngươi là không muốn?" Tạ Hạc Di nhìn chằm chằm nàng.
"Bẩm công chúa, hạ thần không dám."
Tất nhiên là nàng không muốn.
Vì phép lịch sự, nàng dùng những lời hoa mỹ thông thường mà đáp: "Chỉ là, hạ thần một lòng gắn bó với triều đình, từng hứa với tổ tiên trong từ đường Phó gia rằng sẽ không bao giờ đặt tâm tư lên những chuyện không nên làm cho đến khi làm nên sự nghiệp."
"Chuyện gì không nên làm? Phó Ninh Dung, ngươi dám lặp lại lần nữa?"
"Thật xin lỗi, công chúa Hạc Di." Ánh mắt Phó Ninh Dung trốn tránh, nhưng nói năng rất mạch lạc, như thể dù nàng ấy có hỏi lại trăm ngàn lần thì câu trả lời vẫn như vậy.
Nàng vốn không giống những nam tử khác, không thể cho đối phương cuộc sống hôn nhân mà họ muốn.
Nàng quyết tâm không có bất kỳ quan hệ thông gia nào với hoàng thất.
Huống chi, đây là công chúa Hạc Di, muội muội ruột duy nhất của Tạ Du, nàng nhất định không thể chậm trễ nàng ấy.
Trong lòng bồi hồi, khuôn mặt Tạ Du hiện ra trước mắt nàng.
Nếu kết hôn nàng phải ở lại, không thể lui thân được nữa.
Từ chối khéo léo cũng là từ chối.
Công chúa Hạc Di luôn cao cao tại thượng chưa bao giờ xấu hổ* như thế này, lần đầu tiên cầu hôn đã bị từ chối một cách vô tình, cuối cùng là kết thúc trong thất bại.
(*) Thành ngữ gốc là 碰一鼻子灰 "mũi dính đầy tro", nghĩa là cảm thấy xấu hổ, sượng trân vì bị tự chối.
Thẹn quá hóa giận, cho dù xung quanh không có người ngoài nhìn thấy, nàng vẫn hung hăng nói: "Chưa từng có người nào dám từ chối ta, ngươi là người đầu tiên, Phó Ninh Dung."
Trong triều đại này không có tục lệ bất thành văn như vậy, phò mã gả cho công chúa vẫn có thể phiêu bạt chốn quan trường, ngược lại còn có thêm hậu thuẫn, đủ để sự nghiệp làm quan hưng thịnh.
Nàng có thể làm gì khác đây?
Phó Ninh Dung vẫn lặp lại câu nói kia: "Công chúa thứ lỗi."
"Thật sự không muốn phải không?" Hỏi đi hỏi lại nhiều lần nhưng vẫn nhận được câu trả lời giống nhau.
"Được!" Tạ Hạc Di không có nhiều kiên nhẫn, lại không chịu được đối phương liên tiếp cự tuyệt, nàng trở về với dáng vẻ kiêu căng, "Hiện tại không muốn, nhưng sẽ một ngày ngươi nguyện ý."
"Phó Ninh Dung, ngươi cứ chờ xem."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");