Sau Khi Bị Thái Tử Phát Hiện Là Nữ Giả Nam

Chương 74: Chuyện đã xảy ra rồi, không cần phải hối hận thêm nữa




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); ---

Hôm nay quý phủ có tiệc, những người khác đều đã đến sảnh chính.

Nơi Phó Ninh Dung đứng rất hẻo lánh, hạ nhân giống như cố ý bị điều đi, cho nên xung quanh hoàn toàn im ắng, không thấy một bóng người, không có cách nào tìm người hỏi đường để trở lại yến tiệc.

Nàng quanh quẩn một cách vô định.

Sau khi rẻ vào một vài khúc cua, nàng đi sâu vào một góc vô cùng hoang vu.

Phó Ninh Dung bước chậm lại, cẩn thận nghiêng người về phía trước, mơ hồ nghe thấy một vài giọng nói đang tụ tập nói chuyện với nhau.

"Ngài đến đây không sợ bị người khác phát hiện sao?"

"Yên tâm." Ngữ điệu nam nhân nhàn nhạt, cố ý hạ thấp giọng, khác hoàn toàn so với bộ dáng nho nhã thường ngày.

"Vậy thì tốt."

"Gần đây Thái Tử vẫn luôn truy sát, sợ thư từ, bồ câu đưa tin và các vật phẩm liên lạc khác sẽ bị hắn tóm được, rơi vào đường cùng chỉ có thể thông qua yến hội này để tụ họp lại với nhau, bàn bạc đối sách sau này."

"Không có vấn đề gì, tình huống bây giờ thế nào rồi?"

"Người cung cấp thông tin ở Mãn Hoa Lâu đã bị bắt, hai người bị Thái Tử bắt đi đã khai ra Lâm viên ngoại."

"Quên những người cung cấp thông tin kia đi, chỉ đáng tiếc Lâm viên ngoại...Ta quen biết hắn khi còn làm việc ở Nam Xuyên, hắn thật sự là một hiền nhân hiếm có."

Mọi chuyện xảy đã rồi, không cần phải hối tiếc thêm nữa.

"Điều quan trọng trước mắt là phải hành động nhanh chóng, khẩn trương chuyển giao vũ khí và quan bạc để tránh bị phát hiện."

"Vâng."

Tích trữ vũ khí, rửa tiền rửa bạc.

Tất cả đều là tội ác tày trời.

"Điện hạ, ngài yên tâm."

"Ta sẽ làm tất cả những việc bẩn thỉu này. Cho dù là vì Lưu tiểu thư chúng ta hay là vì Lưu Hoàng quý phi mẫu thân của ngài, ta nhất định sẽ dốc hết sức đưa ngài lên đế vị."

Lời nói quá mức kích động.

Phùng lão Thượng thư vẫn luôn im lặng đứng bên cạnh, biết lời nói của mình không phù hợp nhưng vẫn không nhịn được khuyên nhủ: "Sung Nhi, thu tay lại đi."

"Rất nhiều người đã mất mạng vì hành động này. Đừng gây thêm lỗi lầm nào nữa, đến khi mọi chuyện vỡ lẽ thì hối hận cũng đã quá muộn."

Ông đã nói điều này rất nhiều lần, nhưng lần nào cũng bị con trai gạt đi.

"Cha! Chẳng phải ngài nói mắc nợ con và mẹ sao? Mẹ đã mất nhiều năm như vậy, bây giờ con cũng đã quay lại nhận ngài là cha rồi, sao ngài lại không giúp con? Lúc trước chúng ta không có năng lực, nhưng bây giờ đã chó chỗ đứng vững chắc trong kinh thành, muốn đưa con trai của tiểu thư nhà chúng ta lên ngôi thì có gì sai?!"

"Hơn nữa, nếu không có người đó, ngôi vị Thái Tử hẳn là thuộc về thiếu gia của chúng ta."

Lời nói vô cùng kiên quyết, cho dù đã nhiều năm trôi qua kể từ khi chuyện đó xảy ra, nhưng gã vẫn luôn ghi tạc trong lòng.

Phùng lão Thượng thư Phùng Cung Tân với mái tóc hai bên thái dương phủ đầy bạc trắng, ông lắc đầu thở dài.

Ông biết dù có bao tiền tài hay vật chất cũng không thể bù đắp được những năm tháng đứa con riêng này lưu lạc bên ngoài, ông không còn cách nào khác ngoài mắt nhắm mắt mở làm ngơ.

Cúi người kéo những tạp vật dưới chân ra, Phó Ninh Dung thử sải bước.

Mặc dù nghe không rõ đầu đuôi câu chuyện, nhưng những từ "vũ khí", "quan bạc", "Thái Tử", "đế vị" vang lên bên tai nhắc nhở nàng rằng sự tình không đơn giản như nàng tưởng tượng.

Việc này không phải chỉ dựa vào một mình nàng là có thể giải quyết.

Nàng phải nhanh chóng rời khỏi đây, tìm một nơi an toàn để tìm ra giải pháp hoàn hảo.

Cành khô lá rụng ngổn ngang.

Tạp vật chất đống trên mặt đất.

Phó Ninh Dung đã cố gắng hết sức để bước đi nhẹ nhàng, nhưng khi hoảng loạn rời khỏi hiện trường, nàng giẫm phải những cành cây vương vãi phát ra tiếng "lạt xạt".

"Ai?!"

Nơi này vốn âm u hẻo lánh, bọn họ lại toàn là những người tai thính mắt tinh.

Nghe thấy âm thanh này, những người đang nói chuyện lập tức gióng lên hồi chuông cảnh báo, ngay lập tức nghe ngóng xem chuyện gì đang xảy ra.

Không có thời gian để suy nghĩ, Phó Ninh Dung xoay người bỏ chạy.

Tim nàng đập nhanh như muốn vọt lên tận cổ họng.  

Nàng thở hồng hộc, đôi chân nặng như chì.

Nàng ra sức chạy, mỗi bước đều như nung như nấu.

Phó Ninh Dung không biết có người đuổi theo phía sau.

Đầu nàng không còn chỗ trống để vén lên mạch suy nghĩ, nàng chỉ biết bây giờ mình không thể dừng lại dù chỉ một giây, không thể hoảng sợ, càng không thể để bất kỳ người nào nhìn thấy mình đã từng tới nơi này. hltm

Đây không phải là trò đùa.

Nơi này không một bóng người, một khi bị phát hiện nhất định sẽ chết.

——

Tác giả:

A Dung đứng xa nghe được rất ít, chỉ nghe được một số từ khóa then chốt.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.