(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); ---
Hai ngày sau khi được ban tên tự, không đợi cùng Phó Dao tham dự yến hội, Phó Ninh Dung đã được lệnh vào cung trước một chuyến, để thảo luận về vấn đề liên quan đến các sứ thần từ Tây Vực đến triều đình.
Vốn dĩ đây là nhiệm vụ của Lễ Bộ, không cần nàng ra mặt, nhưng triều đình nói rằng một số triều thần không thể luôn bị gò bó mãi trong lục bộ, một số trường hợp cần thiết cũng nên ra mặt để hỗ trợ và rèn luyện, như vậy mới không uổng phí xuất thân từ nhà làm quan.
Trên đường đi, nàng gặp không ít đồng môn ở Thượng thư phòng.
Hầu hết các đồng môn từng chung mái hiên đều được phân tán và cắt cử đến làm việc trong lục bộ. Có người vô danh tiểu tốt, hai ba năm mới lên được chức quan cấp thấp, nhưng cũng không thiếu người liên tiếp thăng quan tiến chức, trở thành nhân vật tiếng tăm nhất hiện thời.
(*)6 bộ bao gồm: Lại Bộ, Hộ Bộ, Lễ Bộ, Binh Bộ, Hình Bộ, Công Bộ
Phó Ninh Dung thuộc về vế sau.
Hơn nữa, theo tin tức nàng được "Thánh Thượng" ban tặng tên tự truyền ra, bỗng chốc lại càng có nhiều người đổ xô đến nịnh bợ.
Biết nàng muốn đến chính điện, những viên quan nhỏ năm đó từng học chung sôi nổi đến dẫn đường cho nàng, có người còn nói dối để lấy cớ đi theo Phó Ninh Dung một đoạn: "Trùng hợp ta cũng phải đến đó để bàn một vài việc lặt vặt, huynh đệ chúng ta cùng nhau đi."
Xưng hô khéo léo.
Không phải Phó Ninh Dung cũng không phải Phó đại nhân, vừa vặn có thể kéo chút thân mật, cũng sẽ không khiến kẻ khác sinh ghét.
Họ chỉ muốn đi chung nên nàng không có lý do gì để từ chối, Phó Ninh Dung cũng kệ bọn họ.
Chỉ là trên đường đi có vài người thật sự rất ồn ào.
"Tư Chi huynh, ngươi đến cung làm gì vậy?"
"Tư Chi huynh, mấy ngày trước đồng môn chúng ta tổ chức tiệc nhỏ, sao ngươi không tới?"
"Tư Chi huynh, ngươi và Thái Tử điện hạ vẫn như hình với bóng giống ngày xưa khi còn ở trong Thượng thư phòng sao, hắn đi đâu ngươi đều đi theo đến đó?"
Phó Ninh Dung cau mày, thể hiện rõ sự kháng cự, nhưng gã ta vẫn gắng hỏi: "Này, Tư Chi huynh, hà bao này của ngươi thật độc đáo, là thiếu nữ nhà ai tặng cho ngươi ư?"
Phó Ninh Dung: "..."
Đồ lắm chuyện.
Nàng không biết phải trả lời từ đâu.
Phó Ninh Dung vô cùng hối hận khi đi cùng họ, nàng đang nghĩ cách nên lấy lý do gì để tách ra, thì bỗng một đồng môn đang làm việc dưới trướng của Đông cung Thái Tử nói một câu khiến tất cả phải nín thinh: "Im lặng hết đi, đi qua Đền cầu nguyện đừng gây ồn ào thu hút sự chú ý, hai ngày nay tâm tình Thái Tử điện hạ không tốt, ngàn vạn lần chớ chọc đến ngài ấy."
Tâm tình không tốt?
Tại sao tâm tình hắn lại không tốt?
Vài người thông minh thức thời dừng lại.
Cũng có người không chê mệnh lớn vẫn trâng tráo: "Thái Tử điện hạ tính tình nóng nảy không phải ngày một ngày hai, người xung quanh suốt ngày rước lấy cơn thịnh nộ của hắn, không bằng mạnh dạn lên xem."
Người nọ còn đặt tay lên vai Phó Ninh Dung, vỗ vỗ hai lần, cố gắng tìm kiếm sự tán thành từ nàng: "Tư Chi huynh, ngươi nói có phải không, Thái Tử điện hạ từ trước đến nay luôn là người khó hầu hạ, cũng chỉ có Tư Chi huynh là người tốt tính mới chịu đựng được vị Thái Tử này của chúng ta."
Có lẽ mục đích ban đầu là muốn khen ngợi tính tình tốt của Phó Ninh Dung, nhưng lời này lọt vào tai người khác lại là ý tứ khác.
"Bớt nói lại đi!" Thấy người này càng nói càng quá trớn, những người khác liên tiếp dùng ánh mắt ra hiệu cho gã.
Tốt xấu gì cũng lăn lộn trên quan trường đã lâu, ở đây có ai mà không phải người tinh khôn?
Phó Tư Chi của Phó gia vẫn còn ở đây.
Người khác có thể không biết mối quan hệ giữa nàng và Thái Tử, nhưng nhóm đồng môn ở Thượng thư phòng làm sao có thể không biết? Mặc dù phẩm giá của Phó Ninh Dung rất tốt, nhưng nếu những lời quá trớn này lọt vào tai Thái Tử thì bọn họ nhất định sẽ xong đời.
Khi mọi người đang lo lắng, Phó Ninh Dung luôn im lặng bên cạnh lúc này mới lên tiếng, nàng nhíu chặt mày, giọng điệu còn mang theo một chút lo lắng mà ngay cả nàng cũng không nhận ra. "Thái Tử điện hạ có chuyện gì sao?"
Phó Ninh Dung không biết ở khúc ngoặt đang có người đi đến. hltm
Chỉ là, bất kỳ tin tức nào liên quan đến Tạ Du đều sẽ bị nàng nhạy bén bắt lấy.
Loáng thoáng nghe được tiếng bước chân.
Các quan viên xung quanh đồng loạt nhìn về một hướng, nhưng Phó Ninh Dung đang sốt ruột lại không hề để ý, nàng lại một lần nữa hỏi người đang làm việc dưới trướng Tạ Du.
Trong đó có một vị quan vẫn còn đặt tay lên vai Phó Ninh Dung, vừa rồi đám người còn lao nhao tranh nhau nói, bây giờ đột nhiên không ai nói gì. hoalantichmich
Một giọng nói bình tĩnh uy nghiêm đột ngột vang lên, Thái Tử điện hạ một thân hoa phục chậm rãi đi tới.
Tạ Du nhắm thẳng vào một vị quan nào đó: "Người ở giữa kia, bỏ tay xuống khỏi người Phó Tư Chi nếu không muốn bị phế."
Mang theo sự áp bức và lòng ham muốn chiếm hữu, hắn cắn thật mạnh hai từ "Tư Chi".
Khung cảnh náo nhiệt lập tức trở nên yên tĩnh, bàn tay đặt trên vai Phó Ninh Dung nhanh chóng biến mất.
Cả khu vực chìm trong im lặng.
Đám đông lộn xộn nhưng hành động của họ lại cực kỳ đồng nhất, tất cả đều cúi đầu hành lễ với Tạ Du.
Phó Ninh Dung cũng không ngoại lệ.
Muốn đến chính điện phải đi qua Đền cầu nguyện ở Đông cung, Phó Ninh Dung đoán trước sẽ gặp Tạ Du ở đây.
Nhưng nàng không nghĩ tới sẽ bị bắt gặp trong tình huống này.
Giữa một đám người, ánh mắt Tạ Du chuẩn xác rơi vào người Phó Ninh Dung, hắn đánh giá nàng vài lần.
"Tiểu Phó đại nhân...Ngươi đang lo lắng cho ta sao?"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");