(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");
---
Hả? Nàng ấy...Đang trốn tránh mình sao?
Kỳ thật mấy ngày trước hắn cũng đã mơ hồ có cảm giác này, ban đầu Tạ Du chỉ nghĩ rằng A Dung không nhìn thấy mình, nhưng chuyện này cứ lặp đi lặp lại, lâu dần liền cảm thấy có gì đó không ổn.
Nhìn cách nàng cố ý rẽ sang hướng khác, rõ ràng là nhìn thấy hắn rồi.
Như để chứng minh suy nghĩ của mình.
Tạ Du tằng hắng một cái, cố ý thấp giọng gọi nàng từ xa: "Phó Ninh Dung..."
Tưởng rằng nàng sẽ dừng lại quay đầu nhìn hắn.
Không ngờ ngay khi tên nàng được gọi ra, hắn nhìn thấy bóng lưng đó sững lại, sau đó lao về phía trước với tốc độ còn nhanh hơn, nháy mắt sắp sửa biến mất khỏi tầm mắt của hắn.
Lại gọi nàng một lần nữa, nàng cũng chỉ nhắm mắt làm ngơ đi về phía trước.
Gì chứ?
Nàng chạy cái gì?
Phó Ninh Dung thở hồng hộc, nắm chặt cổ tay áo quan phục, chạy một đoạn dài rồi mới dừng lại, nấp sau một gốc cây lớn nghỉ ngơi.
Tạ Du đến Hình Bộ làm cái gì vậy chứ? Hay là hắn đã nhận ra mình đang trốn hắn?
Mấy ngày qua nàng trốn cật lực.
Kết quả bây giờ vừa nhìn thấy Tạ Du đã sợ sun, lại thêm dặn dò của Phó Tông, nàng căn bản không dám cùng Ta Dụ có bất kỳ tiếp xúc nào.
Phó Ninh Dung ngẫm nghĩ, vừa rồi nàng trốn tránh cũng không quá lộ liễu...Đâu nhỉ? Hoalantichmich
Trông trước ngó sau, lực chú ý dồn về phía trước, hoàn toàn không để ý đến hướng khác.
Nàng lẻn lui phía sau, hy vọng Tạ Du không tìm thấy, được nửa vòng lại lộn về chỗ cũ.
Bóng cây loang lổ.
Tiếng chim hót hòa cùng với mùi hoa thơm.
Ngoài tiếng chim còn có có tiếng bước chân giẫm lên lá rụng và tiếng tim đập thình thịch.
Một giây yên tĩnh, một luồng hơi thở mát lạnh đột nhiên truyền tới: "Nàng đang nhìn cái gì?"
Nguy hiểm cận kề.
Phó Ninh Dung sững sờ, cảm thấy mình ngã vào một vòng tay.
Trong đầu nổi lên từng cơn sóng trùng trùng điệp điệp, còn chưa kịp giãy giụa đã bị người nọ chặn ngang bế lên, nhét vào xe ngựa.
"Ai da, Tạ Du..."
"Suỵt." Như đã đoán trước được phản ứng của nàng, một tay Tạ Du bóp cằm nàng, không để cho nàng có cơ hội trốn tránh, cả người chậm rãi tiến lại gần nàng, hơi thở ấm áp phun bên tai, "Muốn để mọi người nhìn thấy hai chúng ta giằng co ở đây?"
Tạ Du nói xong, thân thể Phó Ninh Dung lập tức mềm đi một nửa. Hoalantichmich
Không phải nàng ngừng vùng vẫy vì nghe những lời của Tạ Du mà là vì nam nhân này biết nơi nào của nàng không thể chạm tới nhất, cố tình chạm vào điểm nhạy cảm khiến toàn thân nàng mềm nhũn.
Nàng thở phì phò, chỉ có thể chấp nhận số phận để Tạ Du đưa lên xe ngựa.
Thân là Thái Tử điện hạ, Tạ Du luôn có một số quyền hạn, ngay cả Phó Ninh Dung cũng được hưởng ké chút ít.
Giống như bây giờ.
Không gian bên trong xe ngựa rộng rãi, đệm lót khắp nơi, đồ vật bài trí bên trong đều là đồ quý giá, người bình thường hiếm khi có được.
Hai người ngồi trong xe ngựa, khoang xe rộng rãi có thể chứa được vài người giờ đây chỉ có nàng và hắn.
Vệt hoa văn màu vàng dao động trên nóc.
Ngọn nến mỏng manh mờ ảo.
Giống như một con thỏ trắng đột nhiên lạc vào lãnh địa xa lạ, cỗ xe và cơ thể đều tràn ngập hơi thở của Tạ Du.
Dưới tình huống này, toàn bộ bầu không khí càng trở nên nguy hiểm.
Nội thất đẹp đẽ quý giá.
Không gian rộng rãi còn nhiều chỗ trống.
Rõ ràng là có rất nhiều nơi để ngồi nhưng Tạ Du lại không chịu để nàng ngồi đàng hoàng, cánh tay dài vòng qua, cách một lớp y phục mỏng ôm chặt lấy nàng, để nàng ngồi gọn trong ngực mình.
Đủ thân mật.
Nhưng hắn vẫn chưa hài lòng, ngậm lấy dái tai nàng chậm rãi mút mát, khiến cả người nàng càng mềm nhũn, trong mắt hiện lên một vũng nước trong veo, hắn nhéo nhéo eo thon của nàng, quyết tâm làm người trong lòng mình mê muội, không chừa chút chỗ trống nào cho nàng.
Từ đường viền cổ áo đến bầu ngực, bàn tay quen thuộc mò vào, một đường lưu luyến.
Nghĩ đến hành vi trốn tránh của Phó Ninh Dung mấy ngày nay, tay Tạ Du thò vào sâu hơn, chạm lên bầu ngực, khẽ nhéo một cái để trừng phạt, người trong lòng lập tức rên rỉ.
Đã lâm vào cảnh ngộ như vậy, ánh mắt Phó Ninh Dung vẫn lập lòe trốn tránh, nàng mím môi từ chối đáp lại hắn.
Không hiểu sao cảm thấy bất mãn.
Ánh sáng trong mắt Tạ Du vụt tắt.
Hắn có thể cảm nhận rõ ràng Phó Ninh Dung đang tránh mình, đây là điều mà hắn không lường trước được.
Thở dài.
Tạ Du nâng cằm nàng lên, chủ động áp môi mình lên môi nàng, câu chiếc lưỡi nhỏ ra mút lấy, nhìn thấy trong mắt nàng tràn ngập sương mù, hiển nhiên là động tình.
Tay vuốt nhẹ lên cần cổ tinh tế, cho đến khi nàng bị hôn đến không thở nổi, trong đôi đồng tử mịt mù đều là hình bóng của hắn.
Lúc này Tạ Du mới bất an mở miệng hỏi nàng:
"Mấy ngày nay nàng cố ý tránh mặt ta có phải không?"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");