Sau Khi Bị Thái Tử Phát Hiện Là Nữ Giả Nam

Chương 44




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Mùi rượu thơm ngào ngạt kề sát vào môi Phó Ninh Dung, nàng muốn tránh đi nhưng đã bị Tạ Du bóp cằm rót vào, hắn đưa ngón tay chọc vào cổ họng nàng để đảm bảo nàng thực sự nuốt xuống.

Nàng ho sặc sụa vài tiếng.

Phó Ninh Dung không thể chịu được sự bức ép mạnh mẽ như vậy, nàng co rút người, Tạ Du hơi nhíu mày kéo nàng lại.

Rõ ràng đã tự mình rót vào hết, nhưng cuối cùng vẫn không chắc chắn nên cố ý nhéo cằm nàng hỏi: "Há miệng ra, để ta xem nàng đã nuốt hết chưa?"

Phó Ninh Dung không muốn mở miệng.

Tạ Du kích nàng: "Không muốn cho ta xem nghĩa là vẫn chưa nuốt xuống, vậy ta lại rót vào lần nữa."

"Dù sao nàng cũng cho ta uống còn nhiều hơn thế."

Phó Ninh Dung chần chừ, miệng vừa mới hé ra một chút đã bị Tạ Du mút một ngụm, đầu lưỡi cạy mở hàm răng đi vào.

Môi răng đan vào nhau.

Đầu lưỡi áp vào vách tường phía trên, điên cuồng vơ vét, hắn ngậm lấy chiếc lưỡi non mềm của nàng khuấy động mạnh mẽ, không thể chịu được nụ hôn mãnh liệt như vậy, rượu và nước bọt tràn ra khóe môi, nơi hai người hôn nhau ướt nhẹp.

Thuốc phát huy công dụng rất nhanh.

Chỉ qua một lúc, toàn thân Phó Ninh Dung trở nên nóng bừng, hai gò má ửng hồng.

Nàng cọ xát hai chân rên rỉ thành tiếng, hai mắt khép hờ, huyệt đạo nóng rực, phảng phất có hàng ngàn con bọ đang vây lấy, dục vọng vô tận trào ra từ sâu trong tim nàng.

Đôi mắt nàng chứa đầy sức xuân, dịu dàng như nước.

Nàng cắn cắn cánh môi liếc nhìn Tạ Du, ngón chân co quắp lại, toàn thân căng chặt lộ ra dáng vẻ quyến rũ hồng nhuận.

Tạ Du vân vê đầu vú Phó Ninh Dung, nhìn nó càng ngày càng phát cứng và dựng đứng lên, nụ hoa càng lúc càng nở, hắn biết điều này có ý nghĩa gì nhưng vẫn cố ý hỏi: "Tại sao mỗi lần bị ta xoa nó đều vểnh cao như vậy? Rất thoải mái sao?"

Lý trí không còn lại bao nhiêu, toàn bộ đều bị dục vọng ăn mòn.

Tiếng thở gấp và rên rỉ không ngừng phát ra, Phó Ninh Dung sốt ruột vặn vẹo thân thể, theo bản năng cong eo lên, vô thức áp vào ngực Tạ Du.

Khuôn mặt trắng mịn đỏ bừng.

Mới vừa rồi Phó Ninh Dung còn kiên quyết không chịu, nhưng bây giờ lý trí của nàng đã bị tác dụng của thuốc xâm chiếm, trước mắt chỉ muốn vâng theo dục vọng nguyên thủy nhất của mình, hai chân câu lấy eo nam nhân, khát cầu: "Tạ Du, A Du...Hoài Lăng, ta khó chịu, có thể giúp ta được không?"

Người dưới thân dang rộng hai chân, vặn eo lắc mông, bắp chân vẫn quấn lấy eo của hắn, mềm giọng cầu xin hắn giúp đỡ.

Người mình thương nằm ngay dưới thân, sắc mặt ửng hồng, từng câu từng chữ gọi tên hắn.

Không gì có thể so sánh được cảm xúc hiện tại.

Hai mắt Tạ Du phấn khởi, khóe mắt đỏ rực, cảm giác linh hồn của mình sắp bị nàng gọi ra khỏi xác rồi.

Tiểu Tạ Du cứng đến phát đau.

Nếu không phải vừa mới bắn một lần, tác dụng của thuốc đã tiêu tán đi bớt, hắn không biết chính mình sẽ làm ra chuyện gì khủng khiếp hơn nữa, có lẽ hắn sẽ bất chấp mà xông thẳng vào, hung hăng găm nàng thật mạnh, mặc kệ nàng khóc lóc la hét, đâm nàng đến tan nát không còn một mảnh hoalantichmich.

Thanh âm trầm thấp đến cực hạn.

Tạ Du vừa mở miệng đã nghe thấy giọng nói thấm đượm dục vọng của mình, mang theo một chút rung động, hắn nghe được chính mình đang hỏi nàng: "Muốn ta giúp nàng như thế nào?"

Dùng ngón tay?

Hay là gậy thịt?

Hoặc là tay giao, đến nhũ giao, rồi cuối cùng muốn làm gì thì làm?

Phó Ninh Dung lẩm bẩm không nói nên lời, Tạ Du liền giúp nàng đưa ra sự lựa chọn: "A Dung muốn ngón tay, muốn gậy lớn, hay là muốn ta?"

Hắn chỉ đặt câu hỏi.

Mặc kệ nàng trả lời như thế nào.

Một tay kẹp sẵn eo nàng, tay kia bóp ngực.

Áp sát vào nàng không chừa một khe hở nhưng vẫn không đi vào, sự giày vò khiến khóe mắt, khóe môi và âm hộ nàng ướt đẫm.

Phó Ninh Dung hơi nâng người lên.

Huyệt nhỏ ngứa ngáy chảy nước, cảm giác trống rỗng bủa vây khắp thân thể.

Nàng muốn nhưng hắn không cho, rơi vào đường cùng, nàng đành phải nhấc eo lên, cọ hạ thân lên bụng dưới của hắn.

Tạ Du tập võ quanh năm, thông thạo mọi thứ từ cưỡi ngựa đến bắn cung, eo và bụng dưới cường tráng, mài lên đó cảm giác rất thoải mái.

Hiểu biết của nàng về chuyện tình dục chỉ giới hạn ở Tạ Du.

Nàng tự thân vận động làm thỏa mãn chính mình.

Tạ Du đang nghịch vú nàng, nhìn hai quả hoa anh đào hồng hồng hết bị ấn xuống rồi lại bật lên khi thả ra, hắn chuyên chú lặp đi lặp lại động tác, cảm thấy rất thú vị nên không hề để ý đến việc nàng đang lén lút dùng eo của mình để tự sướng.

Hắn chơi đùa với hai đầu vú sưng đỏ, vẻ mặt hết sức chuyên tâm, như thể đang phá một vụ án nào đó rất quan trọng.

Nghiền hạt châu nhỏ, Phó Ninh Dung biết cọ nó càng nhanh sẽ càng sảng khoái.

Nàng đơn giản dốc hết sức cọ xát, đè ép hạt nhỏ một cách nặng nề, vừa cọ xát vừa rùng mình, khoái cảm xông thẳng vào âm hộ, trong đầu tạc ra vô số tia lửa.

Chơi đủ rồi, Tạ Du nâng cằm Phó Ninh Dung muốn hôn nàng, đột nhiên nhìn thấy thân thể gầy yếu của nàng run giật dữ dội, nàng nức nở rên rỉ, phát ra đủ loại tiếng thét chói tai, sướng đến mức nước mắt trào ra.

Sau một hồi trở về yên lặng.

Hắn không biết chuyện gì đã xảy ra, cho đến khi một luồng chất lỏng trong suốt phun vào bụng mình.

Tạ Du nâng cao eo của nàng lên.

Bàn tay to vỗ lên mông nàng, không đau nhưng ngứa, bao phủ lên những vết đỏ ban đầu, chạm đến tận tâm can nàng.

Có vẻ như hắn đang trừng phạt nàng vì đã cư xử không đúng mực.

Tạ Du nâng của mình lên, nhưng không đi vào mà cố ý dùng quy đầu gõ lên âm đế của nàng.

Hắn tối sầm giọng nói, sức lực trên tay càng ngày càng tăng: "Đồ dâm đãng, sao không đợi ta mà tự mình giải quyết?"

"Ta nên trừng phạt nàng thế nào đây?"

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.