Sau Khi Bị Tên Nhã Nhặn Bại Hoại Coi Trọng

Chương 69: Chương 69




Khương Huệ cũng chính là dì Khương, bà nghỉ tại khách sạn suốt một buổi trưa rồi mang theo quà đến nhà Tần gia.

Sau khi ăn tối với cha Tần xong, bà liền uyển chuyển nói chuyện của Tần Tu Trạch và Tô Thần cho ông.

Cha Tần vào ngày đính hôn biết được chuyện Tần Tu Trạch nuôi dưỡng nam nhân bên ngoài bị chọc tức không nhẹ.

Bây giờ lại nghe nói con trai mình cưỡng ép con trai người khác, đứa nhỏ đó lại là con của Khương Huệ, điều này làm ông càng thêm tức giận! Ngay buổi tối hôm đó liền muốn theo Khương Huệ đi đòi người nhưng lại bị bà cản lại.

Suốt đêm hôm đó cha Tần luôn tự trách mình nuôi con không tốt!

Mà mẹ Tần thấy cha Tần tức giận như vậy, định lén gọi cho Tần Tu Trạch báo cho hắn biết nhưng sau đó nghĩ lại, bà cũng muốn xem xem con trai mình đến dùng là bị dạng tiểu hồ ly tinh nào mê hoặc, nửa năm cũng không về nhà.

Mấy ngày trước còn vì tiểu hồ ly tinh này mà chịu trận đánh của cha Tần.

Bà lo lắng cho sức khỏe của con trai, muốn hắn về nhà dưỡng thương nhưng lại sợ hai cha con gặp nhau lại mâu thuẫn, cuối cùng bà chỉ có thể đến công ty hắn để xem xét tình trạng hồi phục vết thương.

Lần này Khương Huệ tìm đến, mẹ Tần cũng muốn thừa cơ hội này đuổi người kia đi.

Bà biết con trai mình làm chuyện gì cũng có chừng mực, lần này làm ra loại chuyện như vậy nhất định là do bị tiểu hồ ly tinh mê hoặc.

Buổi sáng lúc cha Tần và dì Khương chuẩn bị đến nhà Tần Tu Trạch, mẹ Tần muốn đi theo nhưng lại bị cha Tần ngăn cản, ông cảm thấy Tần Tu Trạch làm ra loại chuyện vô liêm sỉ như bây giờ là do bà nuông chiều mà ra.

Lúc đi trên đường, dì Khương đã gọi trước cho Tần Tu Trạch.

Tần Tu Trạch sau khi nói chuyện với dì Khương thì híp mắt nhìn Tô Thần đang yên tĩnh ăn cơm kế bên mình, "Một lát nữa chị Khương đến, em biết nói như thế nào rồi chứ? "

Tần Tu Trạch lần nữa căn dặn Tô Thần, thật sự là hắn không yên lòng với Tô Thần, cậu căn bản không phải luôn tỏ ra ngoan ngoãn như vậy.

Chị Khương đột nhiên về nước muốn đưa Tô Thần đi, Tần Tu Trạch không phải chưa từng hoài nghi, nhưng cậu không có điện thoại, trong nhà không có máy tính, ghi chép điện thoại trong nhà cũng không có cuộc gọi đến Mĩ, tuy hoài nghi cậu nhưng hắn không có chứng cứ, Tần Tu Trạch cũng không truy cứu nữa.

Hơn nữa, chuyện hai người ở bên nhau trước sau gì ai cũng biết, bây giờ để chị Khương biết trước cũng tốt.

Tô Thần dừng tay đang gắp rau, ngoan ngoãn gật đầu.

(Truyện được đăng tại lloading404.wp.com và wattpad Sasaswa)

Tần Tu Trạch bắt đầu từ tối qua hôm đã luôn nhắc chuyện này với cậu, một hồi thì uy hiếp, một hồi thì dụ dỗ, làm Tô Thần phiền muốn chết! Cậu nghĩ chắc kiếp trước mình nhất định đã làm chuyện ác tày đình nào đó bây giờ mới xui xẻo chọc tới một tên biến thái! Bây giờ muốn thoát khỏi cũngkhó khăn!

Hai người sau khi ăn cơm xong, Tô Thần lẳng lặng ngồi ở phòng khách chờ dì Khương đến.

Tuy ngoài mặt cậu bình tĩnh nhưng trong lòng đã loạn tung tùng phèo.

Nghĩ đến việc mình không tham gia thi đủ các môn sau ngày bỏ trốn hôm đó, chắc chắn kết quả trước đó đã bị hủy rôi, tới khai giảng còn phải thi lại, Tô Thần hiện tại thật sự rất ghét Tần Tu Trạch rồi!

May là năng lực chịu đựng của Tô Thần mạnh, nếu không đã bị Tần Tu Trạch bức điên rồi!

Tô Thần đang đứng ngồi không yên thì chuông cửa vang lên, cậu vội vàng đứng dậy đi đến cửa phòng.

Lúc này Tần Tu Trạch đã mở cửa ra, sau đó có một ông lão bước vào, tiếp đó mới thầy dì Khương.

Trong nháy mắt nhìn thấy dì Khương, vành mắt Tô Thần trong nháy mắt đỏ lên.

Cậu bị nhốt ở đây đã nửa tháng, mỗi ngày trong cuộc sống chỉ có Tần Tu Trạch, một người bảo mẫu không hay nói chuyện và hai người đàn ông tướng mạo hung ác đứng canh ngoài cửa.

Mà người duy nhất cậu có thể nói chuyện là Tần Tu Trạch, nhưng Tô Thần không thích tiếp xúc với hắn cho nên cậu mỗi ngày ngoại trừ ngẩn người vẫn là ngẩn người.

Tần Tu Trạch không hề đề cập đến thời gian cậu có thể ra ngoài, Tô Thần cảm thấy tuyệt vọng với việc bị giam cầm không có thời hạn như này, nếu không có dì Khương cậu sẽ phát điên mất!

Tần Tu Trạch kinh ngạc hỏi: "Ba, ba cũng tới sao?"

Cha Tần âm thanh uy nghiêm, mang theo tức giận, quát: "Ba đến coi mày đang làm chuyện tày đình gì, không ai quản mày được nữa đúng không!"

Dì Khương liếc mắt nhìn Tô Thần đứng sau lưng Tần Tu Trạch, cậu so với lần trước bà gặp đã gầy hơn rất nhiều, cằm nhọn hơn, sắc mặt trắng bệch không giống như dáng vẻ hồng hào trước đó, đặc biệt là đôi mắt ướt át kia, giống như là đang bất lực.

Dì Khương có chút đau lòng, một đứa nhỏ tốt như vậy lại bị Tần Tu Trạch dằn vặt thành bộ dạng như bây giờ!

Bà vội vàng đi đến bên cạnh cậu, nắm chặt tay Tô Thần, lo lắng hỏi: "Tiểu Thần, sao con lại gầy đi nhiều vậy chứ?"

Nhìn ánh mắt đầy lo lắng của dì Khương, Tô Thần nhỏ giọng kêu: "Dì." Nói xong không chút nào do dự ôm lấy bà, cậu giống như một người rơi vào tuyệt cảnh cuối cùng cũng gặp được vị cứu tinh cua mình, chỉ muốn chặt chẽ nắm lấy.

Kì thực Tô Thần tiếp xúc với dì Khương không nhiều, không có quá nhiều tình cảm, bà ở trong mắt cậu là một người phụ nữ thông minh đang chăm sóc cho cha mình, nhưng vào lúc này cậu lại cảm thấy bà là một người rất đỗi gần gũi!

Khương Huệ ngẩn người, vừa nãy lúc ôm lấy Tô Thần, bà cảm nhận được sự ướt át nóng hổi truyền tới từ bả vai mình.

Dì Khương cảm thấy chua xót, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu động viên, "Tiểu Thần, đừng sợ, dì lập tức đưa con về nhà."

Cha Tần bị hai người hấp dẫn chú ý, ông có chút ngạc nhiên nhìn về phía Tô Thần.

Cha Tần rất hiểu con trai mình, ngoài mặt thì ôn hòa tao nhã nhưng bên trong lại lão luyện khéo léo.

Đặc biệt là trong mấy năm học tập ở nước ngoài, sau khi trở về đã thu liễm rất nhiều, làm việc càng thêm thành thục trầm ổn, nếu không phải như vậy mẹ Tần sẽ không yên tâm giao toàn bộ sự nghiệp cho hắn quản lí.

Nhưng ông vạn lần không ngờ tới, đứa con trai mình luôn yên tâm lại làm ra loại chuyện vô liêm sỉ như thế!

Cho nên cha Tần rất muốn xem người làm con trai mình thần hồn điên đảo, không ngại đối đầu với người nhà mình! Mặc dù biết những chuyện này không phải do Tô Thần nhưng tâm lí ông vẫn có ít nhiều cảm giác không thích.

Còn Tần Tu Trạch vẫn luôn chú ý tới nhất cử nhất động của Tô Thần, lúc nhìn thấy cậu nhào vào lòng Khương Huệ, lông mày hắn nhướng cao.

Cha Tần ho nhẹ một tiếng nói: "Tiểu Huệ, cháu đưa đứa nhỏ này đi trước đi.

Là Tu Trạch không hiểu chuyện, tạo thêm phiền toái cho cháu rồi, nếu cần giúp đỡ gì thì cứ đến tìm chú."

Nghe ông nói, Tô Thần mới dần lấy lại bình tĩnh, cậu và Khương Huệ đồng thời nhìn về phía cha Tần.

Khương Huệ nói: "Chú Tần, vậy cháu đưa Tô Thần đi trước." Nói xong liền kéo Tô Thần đi.

Nhìn lại bộ dáng của Tô Thần, Khương Huệ hiện tại rất oán giận Tần Tu Trạch, không muốn nói chuyện với hắn nữa.

Tần Tu Trạch ánh mắt tối sầm lại, bước lên trước ngăn cản đường đi của hai người, trầm giọng nói: "Không được."

Cha Tần cả giận nói: "Mày quá đáng lắm rồi! Con nhà người ta không thích mày thì mày đem nhốt người ta lại vậy đó hả?! Sao mày có thể làm loại chuyện quá đáng như vậy chứ! Là ai dạy mày hả?"

Tần Tu Trạch không nhanh không chậm nói: "Con không ép em ấy, là em ấy tình nguyện ở với con." Nói xong nhìn về phía Tô Thần, nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Thần, anh có ép buộc em không?"

Tuy giọng nói Tần Tu Trạch êm dịu nhưng Tô Thần vẫn có thể nghe ra ý tứ nhắc nhở, uy hiếp của hắn.

Lại nhìn thấy ánh mắt sắc bén của hắn, Tô Thần tâm lý run lên, không khống chế được lui về phía sau một bước.

Nhìn vẻ mặt kinh hoảng của Tô Thần đang phòng bị nhìn mình trốn sau lưng Khương Huệ như đang tìm kiếm sự che chở.

Tần Tu Trạch trong lòng tức giận, hận không thể kéo người kia về phía mình hảo hảo dạy dỗ một trận! Trên mặt hắn vẫn là dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhạt.

Bước lui này đã nói lên đáp án, dì Khương nói: "Tu Trạch, hôm qua em đã đáp ứng với chị, nếu Tiểu Thần không muốn, chị có thể dẫn hắn rời đi."

"Chú Tần, cám ơn chú, cháu đưa Tiểu Thần đi trước." Khương Huệ nói xong lập tức kéo Tô Thần vòng qua Tần Tu Trạch đi ra ngoài.

Tần Tu Trạch vừa định bước tới ngăn cản thì chị cha Tần một phát bắt được cánh tay hắn, "Mày đứng lại đó cho ba!"

Bước chân Tần Tu Trạch dừng lại, tuy hiện tại hắn rất muốn gạt bỏ tay ông ra, kéo Tô Thần về! Nhưng hắn không thể động thủ với ba mình!

Nhớ đến trước đó Tô Thần luôn mồm luôn miệng đáp ứng mình sẽ không rời đi, hiện tại lại đi kiên quyết như vậy! Bước chân so với bất cứ ai còn nhanh hơn!

Tần Tu Trạch nắm chặt hai tay, không chớp mắt nhìn Tô Thần rời đi! Trong mắt hừng hực lửa giận, giống như muốn đốt cháy lưng cậu!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.