Sau Khi Bị Tên Nhã Nhặn Bại Hoại Coi Trọng

Chương 25




Editor: Sasaswa

Tô Thần quả thực không thể tin được những gì mình đang thấy, những vết tích trên người cậu vô cùng thê thảm, có thể biết được ‘hung thủ’ chỉ vừa mới ‘gây án’ gần đây.

Mà ngày hôm qua người tiếp xúc với cậu và có cơ hội làm điều này..., nhớ đến mình tối hôm qua sau khi uống thuốc liền đi ngủ, vậy chỉ có thể là..., ý nghĩ này làm Tô Thần âm thầm hoảng sợ.

Lúc này đầu óc cậu vô cùng hoảng loạn, căn bản không nghe thấy những gì Tiểu Phong đang nói.

Không phải như vậy, Tô Thần cực lực phủ định ý nghĩ hoang đường của chính mình.

Một người ôn văn nhĩ nhã như Tần ca làm sao có thể làm loại chuyện biến thái như vậy với mình được?! Hơn nữa Tần ca không phải đang nói chuyện yêu đương với Chu Nhã Thiến hay sao? Hắn cũng không yêu thích nam nhân.

Lại nói Tần Tu Trạch từ trước tới nay cũng không có làm hành động gì quá thân mật đối với cậu, cho nên tuyệt đối không thể nào là hắn được!

Tần Tu Trạch là một trong số ít người đem lại sự ấm áp cho Tô Thần kể từ khi cậu sống lại.

Tô Thần tôn kính hắn như một vị trưởng bối, yêu thích hắn như một thần tượng cho nên hiện tại cậu tuyệt đối sẽ không Tần Tu Trạch làm loại chuyện này với mình, trừ hắn ra thì còn có thể là ai? Bằng chứng đã hiện ra trước mắt cả rồi!

Con người đôi lúc thật kì lạ, cho dù bằng chứng đã hiện hết ra trước mắt nhưng vẫn cố tiếp tục tìm cho mình cái cớ dỡ tệ, trăm ngàn chỗ hở chỉ để tin tưởng đó không phải sự thật.

Tô Thần nghĩ có lẽ tối hôm qua Tần Tu Trạch uống nhiều, đàn ông đều như vậy, say rượu loạn tính, có thể chính hắn cũng không nhớ mình đã làm chuyện gì.

Tuy rằng bộ dáng Tần Tu Trạch hôm qua không giống người say rượu thế nhưng không phải mỗi người sẽ có biểu hiện khác nhau sau khi khi say rượu sao? Hơn nữa tâm tình Tần Tu Trạch hôm qua hình như không tốt lắm.

Nghĩ như thế, Tô Thần tiếp tục mặc áo vào luyện tập vũ đạo, mặc kệ Tiểu Phong đứng bên cạnh cứ hỏi tới hỏi lui.

Buổi chiều, quản lí Hoàng Triều đến phòng tập gọi Tô Thần qua một bên, do dự một chút nói: "Tô Thần, hôm qua ngày đầu cậu biểu diễn đã bị khách hàng phê bình."

Tô Thần nghi ngờ hỏi: "Phê bình em cái gì?"

Quản lí Hoàng Triều nói: "Phê bình cậu không tôn trọng khách hàng.

Cậu cũng biết làm cái nghề này, khách hàng chính là Thượng Đế, nếu như chúng ta ai ai cũng đắc tội thì làm sao mà kinh doanh tiếp được nữa.

Theo quy định ở đây, bị khách hàng phàn nàn phê bình tương đương với việc bị đuổi.

Đây là tiền lương của cậu ngày hôm qua, trừ tiền bồi thường cho công ty, tổng cộng ba ngàn."

Tô Thần nhận tiền, "Quản lí, em biết rồi."

Quản lí vỗ vai Tô Thần, nhẹ giọng nói: "Haiz, có phải cậu đắc tội với ai rồi không? Chúng ta đều là người làm công, phía trên nói thế nào thì phải làm thế nấy.

Cậu nhảy rất tốt, đi những nơi khác thử xem, thế nhưng nhớ kỹ, tuyệt đối đừng đắc tội với người ta."

Tô Thần gật gật đầu: "Em hiểu."

Chuyện xảy ra trong hôm nay hơi nhiều, Tô Thần ngơ ngơ ngác ngác trở về nhà.

Việc đầu tiên Tô Thần làm sau khi bước vào cửa là đi vào phòng tắm cởi hết quần áo của mình ra.

Tô Thần quay đầu lại soi gương, ngoại trừ phần lưng cùng eo, mông đều là vết máu ứ đọng, vừa nhìn đã biết là bị người nào đó dùng sức nhào nặn, phần thịt đùi trong còn in lại vài dấu răng.

Tô Thần nhìn mặt mình trong gương, dấu vết gì cũng không có.

Cậu nghĩ Tần Tu Trạch nhìn nhầm mình là con gái, nếu không tại sao phía sau toàn là vết tích mà phía trước lại hoàn toàn không có gì? Chắc chắn là vì cậu không có ngực cho nên Tần Tu Trạch không động tay được.

Tuy Tô Thần tha thứ cho sai lầm này của Tần Tu Trạch thế nhưng cậu vẫn quyết định chuyển khỏi căn hộ này.

Nhưng cậu hiện tại đã mất việc, Tô Thần quyết định trước tiên nên đi tìm việc làm trước đã.

Đợi sau khi tìm được công việc rồi thì tìm chỗ nào gần nhà dì Tần thì chuyển vào, ngược lại mấy ngày nay Tần Tu Trạch cũng sẽ không ở lại đây, Tô Thần cứ như vậy ở lại nhiều hơn mấy ngày.

Nghĩ như vậy Tô Thần liền đến xin việc tại các quán bar đang tuyển người, có điều là đều bị từ chối.

Sau đó Tô Thần không tiếp tục tập trung vào thông tin tuyển dụng của các quán bar nữa, tuy tiền lương ở những chỗ đó rất được thế nhưng công việc làm khuya như vậy làm trong thời gian ngắn thì còn được, làm lâu dài thì sức khỏe của cậu khẳng định chịu không nổi.

Trong lúc Tô Thần đang xem các bảng tin tuyển dụng thì Tiểu Thu gọi điện thoại tới.

Tiểu Thu ban ngày làm giảng viên dạy múa cho trẻ em ở trường múa Nghệ Tân, buổi tối thì làm ở quán bar.

Tiền lương một buổi diễn ở quán bar so với dạy mấy tiết trên lớp so ra còn nhiều hơn, nhưng Tiểu Thu vì còn có công việc ban ngày nên sau khi diễn ở quán bar xong cô đều trở về nhà ngủ.

Cô định xin nghỉ công việc giảng viên để buổi tối có thể diễn thêm mấy tiết mục.

Nhưng vì lớp vũ đạo vẫn chưa tìm được giảng viên thay thế nên cô song song làm hai việc cùng lúc.

Thấy Tô Thần không làm ở quán bar, Tiểu Thu liền hỏi Tô Thần có muốn đến làm giảng viên múa hay không, Tô Thần đương nhiên cầu còn không được.

Cứ như vậy Tiểu Thu đưa Tô Thần đến lớp học vũ đạo.

Trường múa Nghệ Tân chuyên dạy múa cho trẻ em và trẻ thanh thiếu niên.

Tô Thần nhảy được các thể loại như latin, điệu waltz, street dance nên buổi phỏng vấn rất thuận lợi được thông qua, sau buổi phỏng vấn nhân viên nói thứ hai cậu có thể tới làm ngay.

Lương ở đây không cao như quán bar, trả 50 tệ cho một tiết học 1 tiếng đồng hồ.

Tô Thần dạy buổi sáng 2 tiết, buổi chiều 2 tiết, một ngày cũng kiếm được hai trăm tệ.

Tô Thần rất hài lòng với công việc này, vừa phỏng vấn xong liền mời Tiểu Thu đi ăn cơm, con người Tiểu Thu cũng rất thoải mái nên lập tức đồng ý.

Trước đây Tô Thần có làm thẻ thành viên ở một nhà hàng Tây, bên trong vẫn còn chút tiền đủ cho một bữa ăn hai người, vì vậy Tô Thần quyết định đưa Tiểu Thu đến đó.

Hai người vừa xuống xe Tiểu Thu liền kéo tay Tô Thần nhỏ giọng nói: "Cậu mời tôi một bữa súp thập cẩm cay là được rồi, không cần đến chỗ mắc tiền như vậy." Tiểu Thu thật không ngờ Tô Thần đưa mình đến chỗ xa xỉ này, nếu biết trước cô sẽ lập tức từ chối bữa ăn này.

Tuy quần áo Tô Thần mặc không phải loại rẻ tiền nhưng trong nhà chắc cũng không khá giả lắm nếu không cũng không cần ra ngoài làm thêm kiếm tiền.

Tô Thần lấy tấm thẻ trong túi ra quơ quơ trước mặt Tiểu Thu nói: "Trong này có tiền, đủ hai chúng ta ăn một bữa, dù sao không ăn cũng không lấy tiền ra được nên cậu không cần giúp tôi tiết kiệm."

Nghe Tô Thần nói như vậy, Tiểu Thu lập tức vui vẻ cùng Tô Thần đi vào.

Cách bày trí bên trong nhà hàng rất thích hợp, thức ăn cũng hợp khẩu vị nên Dư Đình Đình rất yêu thích nơi này, trước đây hai người bọn họ thường xuyên đến đây dùng bữa cho nên Tô Thần mới làm thẻ thành viên ở đây.

Tiểu Thu bình thường không nhiều lời nhưng sau một thời gian quen biết thì Tô Thần phát hiện cô rất thích tán gẫu.

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, bầu không khí rất tốt.

Tô Thần đang cúi đầu xắt sườn bò thì cảm giác có người đứng ngay chỗ bàn bọn họ.

Chẳng lẽ là phục vụ? Tô Thần ngẩng đầu thì thấy Tần Tu Trạch đang đứng tại bàn nhìn mình.

Nhớ đến những dấu vết trên người mình, Tô Thần có chút lúng túng nhưng vẫn hỏi: "Tần ca, anh cũng tới đây dùng cơm sao?"

Tần Tu Trạch ừ nhẹ một tiếng, thái độ vẫn ôn hòa tao nhã giống như bình thường..

Tô Thần có chút bối rối, cho dù Tần Tu Trạch trong lúc vô thức làm những việc này thì cũng nên có chút chột dạ chứ? Hắn bình tĩnh đứng trước mặt mình như bây giờ lẽ nào đêm đó căn bản không có việc gì xảy ra?

Tô Thần trong lúc đang tự hỏi thì nghe được một giọng nữ quen thuộc: "Tu Trạch, sao tự nhiên đứng lại?" Vừa nói vừa đi đến chỗ Tần Tu Trạch.

Cô gái này không ai khác chính là Chu Nhã Thiến.

"Nhã Thiến tỷ", Tô Thần lễ phép gọi.

Chu Nhã Thiến kinh ngạc nói: "Tiểu Thần cũng ở đây à."

Tô Thần cười gật đầu nói: "Ừ".

Tần Tu Trạch nhìn Chu Nhã Thiến liếc mắt một cái, "Chúng ta ăn cùng bọn họ đi." Nói xong cũng không chờ Chu Nhã Thiến trả lời, nhìn về phía Tô Thần, cười hỏi: "Cậu không ngại chứ?"

Tô Thần sửng sốt một chút, vội nói: "Không ngại." Cứ như vậy bốn người ngồi cùng một bàn ăn.

Tô Thần nghĩ bốn người ngồi ăn bầu không khí sẽ rất yên tĩnh, lại không ngờ rằng Chu Nhã Thiến cùng Tiểu Thu nói chuyện rất hợp.

Tần Tu Trạch tuy không nhiều lời nhưng tình cờ cũng sẽ nói một hai câu.

Suốt bữa ăn bầu không khí cũng không tệ lắm.

Tiền trong thẻ Tô Thần chỉ đủ trả cho bữa ăn hai người, không nghĩ tới về sau xuất hiện thêm hai người, mà làm cho cậu càng không ngờ tới chính là lần này Tần Tu Trạch lại không giành phần trả tiền, vì vậy Tô Thần đành rút hết số tiền kiếm được ở Hoàng Triều mấy ngày trước để trả cho bữa ăn này.

Lúc trả tiền, Tô Thần cảm thấy hết sức đau đớn.

Sau khi ăn cơm xong, mấy người đi ra khỏi nhà hàng.

Tô Thần đầu tiên đưa Tiểu Thu về nhà sau đó trở về nhà trọ.

Sau bữa cơm này, Tô Thần càng tin rằng là do mình suy nghĩ quá nhiều.

Bởi vì Chu Nhã Thiến mỗi lần cùng Tần Tu Trạch nói chuyện đều lộ ra một cỗ ám muội, người nào nhìn vào đều cảm thấy quan hệ của hai người rất thân mật, điều này làm cho Tô Thần triệt để yên lòng.

Hơn nữa nhìn bộ dáng Tần Tu Trạch, giống như cũng không biết chính mình ngày đó làm cái gì, như vậy cậu cũng sẽ giả bộ không biết, hai người như vậy sẽ không cảm thấy lúng túng.

Tô Thần về nhà không lâu thì Tần Tu Trạch tới.

Tô Thần không ngờ Tần Tu Trạch hôm nay sẽ tới, hơn nữa còn tới nhanh như vậy.

Dù sao hắn cũng phải đưa Chu Nhã Thiến về, hai người không phải nên lưu luyến, ngọt ngào một hồi hay sao?

Tuy trong lòng nghi ngờ nhưng Tô Thần cũng không mở miệng hỏi.

Thời gian không còn sớm, ngày mai là ngày lên lớp đầu tiên của Tô Thần, cậu rất nhanh đã tắm rửa xong chuẩn bị đi ngủ.

Lúc Tô Thần đi ra, Tần Tu Trạch đã nấu thuốc xong cho cậu.

Tần Tu Trạch sau khi đưa thuốc cho Tô Thần thì trở về phòng của mình.

Trong phòng ngủ chính có phòng tắm riêng nên Tần Tu Trạch rửa mặt xong đều sẽ ngủ tại đây.

Chờ thuốc đỡ nóng, Tô Thần vừa đưa đến bên miệng thì đột nhiên dừng lại.

Quỷ thần xui khiến Tô Thần không uống mà lén lút đổ xuống bồn rửa chén.

Tô Thần không biết mình tại sao phải làm như vậy, có lẽ là muốn xác nhận một chút việc, như vậy cậu sẽ không xoắn xuýt chuyện này mãi.

Tô Thần dùng thuốc tẩy vệ sinh bồn rửa chén sạch sẽ, rồi đem chén thuốc đi rửa mới trở về phòng ngủ.

Tô Thần nằm xuống một hồi lâu thì cảm thấy buồn ngủ nhưng vẫn chưa có chuyện gì xảy ra, Tô Thần cười thầm chính mình nghi ngờ quá sâu, Tần ca làm sao có thể làm một việc biến thái như vậy?!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.