Editor: Sasaswa
Có thể là bị nóng đến hồ đồ rồi nên Tô Thần không có phản ứng lại.
Tô Thần hết sức phối hợp hé miệng, duỗi đầu lưỡi ra nhẹ nhàng liếm, đem thuốc cuốn vào khoan miệng.
Bị đầu lưỡi mềm mại ướt át nhẹ nhàng lướt qua, Tần Tu Trạch cảm giác đầu ngón tay hơi ngứa ngáy, như bị nhiễm điện, truyền khắp tế bào toàn thân.
Cả người hắn mềm nhũn, đầu quả tim hơi ngứa!
Mâu sắc Tần Tu Trạch tối sầm lại, chưa kịp cảm nhận một chút dư vị còn lại, chỉ thấy Tô Thần nhăn mặt nói: "Đắng...đắng!" Nói xong liền muốn phun thuốc trong miệng ra.
Tần Tu Trạch vội vàng cầm ly nước lên đưa đến miệng Tô Thần, âm thanh khàn khàn nói: "Không được nhả ra, uống nước sẽ không đắng."
Cổ họng khô khốc, Tô Thần giống như đang đi trên sa mạc thì phát hiện nguồn nước, nhận ly nước rồi uống hết.
Vì uống quá nhanh nên có vài giọt nước thuận theo khóe miệng cậu lướt xuống cái cổ trắng nõn thon dài, xương quai xanh duyên dáng, sau đó từ từ chảy vào trong lớp áo tắm....!
Tô Thần uống hết nước còn chưa thấy đã khát, dùng cái lưỡi liếm liếm đôi môi khô khốc.
Hình ảnh trước mắt quá mức kiều diễm! Hô hấp Tần Tu Trạch ngưng trệ! Hắn cảm thấy sự nhẫn nãi của mình một lần lại một lần bị Tô Thần khiêu khích!
Tần Tu Trạch nghĩ mình cần phải lập tức rời đi, nếu không hắn cũng không dám chắc sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, nghĩ như vậy hắn liền đứng dậy.
Thấy Tần Tu Trạch muốn đứng dậy, Tô Thần vội vàng ôm eo hắn, âm thanh hàm hồ không rõ nói: "Ba, đừng đi, đừng bỏ con lại!"
Tuy Tô Thần đang mở mắt nhưng ý thức của cậu không tỉnh táo, đầu cậu bị sốt đến mơ mơ màng màng.
Vừa nãy Tần Tu Trạch ôn nhu kêu cậu uống thuốc, cho cậu ăn uống, giống khi hồi nhỏ khi Tô Thần bị bệnh, cách thức chăm sóc của cha Tô giống như bây giờ.
Lúc Tô Thần còn nhỏ, cha Tô rất bận, Tô Thần bình thường đều không thấy ông ở nhà.
Chỉ có lúc cậu sinh bệnh, cha Tô mới có thể dành chút thời gian chăm sóc cậu.
Có lúc Tô Thần vì muốn ở cạnh ông, cố ý làm cho mình bị bệnh, nhưng sau khi Tô Thần khỏi bệnh, cha Tô liền rời đi.
Kí ức đời trước và đời này lẫn lộn với nhau, tuổi thơ ấu cùng tuổi thành niên đan xen nhau, cảnh trong mộng và hiện thực giống nhau, Tô Thần cho là cha Tô muốn rời đi, dưới tình thế cấp bách vội vàng ôm eo Tần Tu Trạch, không cho hắn rời đi.
Tần Tu Trạch bị cơ thể nóng như lửa của Tô Thần ôm lấy, mơ hồ nghe được cậu nhỏ giọng nói ‘đừng đi, không muốn bị bỏ lại!’.
Tần Tu Trạch cảm thấy trong lồng ngực mình có một nhóm lửa bùng lên, hô hấp trở nên dồn dập.
Lẽ nào Tô Thần đối với mình cũng có ý nghĩ như vậy? Thật ra cậu cũng không phải là thẳng nam thực thụ?
Hắn chầm chậm nhấc cằm Tô Thần lên, sâu sắc nhìn chăm chú đôi mắt Tô Thần, từng chữ từng câu hỏi: "Cậu biết mình đang nói cái gì không?"
Tô Thần mở to đôi mắt đẹp đẽ giống như hắc diệu thạch, sắc mặt một mảng đỏ bừng.
Hai mắt tỉnh tỉnh mê mê say lòng người nhìn Tần Tu Trạch, rõ ràng vẫn chưa tỉnh táo: “Ba ba.”
Đầu Tần Tu Trạch ‘ầm’ một tiếng, cảm giác hai bên huyệt thái dương ẩn ẩn đau.
Hắn điên rồi, tự nhiên lại nói chuyện nghiêm túc với một người tinh thần không tỉnh táo! Hắn dùng lực bẻ tay Tô Thần ra, muốn lập tức đứng dậy rời đi.
Tô Thần cuống lên, hai tay ôm càng chặt, đầu không ngừng ở trong ngực Tần Tu Trạch cọ tới cọ lui.
Giống như một người sắp chết đuối thì bắt được một mảnh gỗ, âm thanh mang theo tiếng khóc, không ngừng lặp lại, "Ba, không được để con lại một mình!"
Tần Tu Trạch bị cái đầu nhỏ trong lồng ngực làm ngọn lửa trong lòng càng thêm lớn hơn.
Ngay chóp mũi là mùi sữa là người khác say ê, trong lòng là cơ thể nóng bỏng, bên tai là giọng nói khàn khàn khêu gợi.
Chân Tần Tu Trạch giống như mọc rễ, không thể di chuyển.
Đôi tay đang định khước từ cũng dừng lại.
***
Đêm đó nhiệt độ cơ thể Tô Thần đã giảm bớt.
Buổi sáng lúc tỉnh lại, Tô Thần cảm giác thân thể mình có chút không thoải mái, đầu có chút nặng, miệng khô lưỡi khô.
Tô Thần lim dim mở đôi mắt buồn ngủ ra, sau khi hoảng hốt xong mới nhớ lại mình đang ở đâu.
Cậu nhìn sang bên cạnh thấy Tần Tu Trạch đang bán dựa vào đầu giường, trong tay cầm một quyển tạp chí, đang nhìn cậu.
Tô Thần chớp mắt nói: "Tần ca!"
Tần Tu Trạch quan tâm nói: "Tỉnh rồi? Cảm thấy thế nào?"
Tô Thần một mặt không rõ nhìn Tần Tu Trạch.
Tần Tu Trạch giải thích: "Cậu tối hôm qua sốt cao, tôi giúp cậu hạ nhiệt độ, cho cậu uống thuốc, nhiệt độ hiện tại đã giảm bớt.
Nếu như cậu còn cảm thấy không thoải mái, tôi gọi bác sĩ tới đây."
"Không cần, Tần ca, tôi không sao.
Thực sự là đã làm phiền anh rồi!" Hai người không quen không biết, mới gặp qua ba lần mà lần nào chính mình gây phiền phức cho người ta, Tô Thần thật sự cảm thấy có chút xấu hổ.
Tần Tu Trạch đứng lên nói: "Không có chuyện gì là tốt rồi, lát nửa ăn sáng xong thì uống thuốc."
Tô Thần ừ một tiếng, cũng đúng lên.
Sau khi hai người rửa mặt xong, Tần Tu Trạch nói: "David trả lời, nếu cậu muốn đưa ba mình tới chỗ ông trị liệu, bất cứ lúc nào cũng có thể.
Tôi sẽ gửi tư liệu củ David tới hòm thư của cậu, cậu tìm hiểu một chút."
Tô Thần vui vẻ nói: "Có thật không? Vậy thì tốt quá, tôi trở về làm tốt thủ tục rồi đưa ba tới."
Tần Tu Trạch thấy Tô Thần vui vẻ, tâm tình cũng khá hơn, "Tôi có một căn biệt thự bên đó, hiện tại cũng không có ai ở.
Nơi đó hoàn cảnh rất tốt, tới lúc đó cậu đưa Tô tiên sinh tới đó ở đi.
Ở đó người hầu cái gì cũng có, đều là người Trung quốc.
Cậu xác định ngày nào đi thì nói với tôi một tiếng, tôi sẽ kêu người ra sân bay đón."
Tô Thần thật tâm cảm kích nói: "Cám ơn anh! Tần ca!" Cậu cảm thấy con người Tần Tu Trạch thật sự rất tốt, với người khác cũng rất chu đáo, Tô Thần cảm động đồng thời trong lòng cũng ấm áp.
Tần Tu Trạch cười khanh khách nói: "Đừng nói cảm ơn nhiều quá! Nếu thật sự muốn cảm ơn thì sau khi giải quyết xong mọi chuyện mời tôi ăn một bữa cơm đi."
Có thể nghe được lời mời Tần Tu Trạch ăn cơm, đoán chừng là chuyện rất nhiều người cầu mà không được.
Tô Thần sảng khoái đáp: "Được!"
Lát sau tiếng gõ cửa vang lên, là nhân viên phục vụ đưa quần áo đến cho Tô Thần.
Kỳ thực bộ quần áo kia của Tô Thần khô rồi, thế nhưng nếu Tần Tu Trạch đã chuẩn bị cho cậu một bộ mới thì Tô Thần cũng không thể cự tuyệt ý tốt của người ta.
Cậu cầm quần áo đi vào phòng tắm, vẫn là áo sơ mi trắng cùng quần tây màu xám bạc, là số đo của cậu, chính là chất lượng so với bộ đồ kia tốt hơn một ít, mặc vào cảm giác vừa vặn.
Sau khi hai người thay quần áo thì cùng nhau xuống tầng dưới ăn sáng.
Bữa sáng là hình thức buffet, đa phần là đồ ăn Tây.
Tô Thần đối với thức ăn Tây không có khẩu vị gì, cậu chọn một bát cháo mới một quả trứng chiên rồi tìm một góc ngồi xuống.
Đông Tử ngày hôm nay có việc cho nên dậy sớm hơn thường ngày.
Đang cùng tiểu mỹ nữ ăn sáng thì thấy Tần Tu Trạch cùng một người cậu trai đẹp đẽ sạch sẽ đi vào.
Mà lực chú ý của Tần Tu Trạch luôn để trên người tiểu mỹ nhân nên không nhìn thấy hắn.
Nhìn tình cảnh này Đông Tử có chút ngạc nhiên.
Thấy hai người chọn xong đồ ăn, lực một góc vắng vẻ ngồi xuống.
Đông Tử đối mỹ nữ bên cạnh nói: "Bảo bối, em ăn trước đi." Nói xong cũng không chần chừ nữa đứng dậy, đi về phía bàn Tần Tu Trạch.
Tần Tu Trạch vừa ngồi xuống liền nhìn đĩa thức ăn của Tô Thần, thấy cậu chỉ lấy một bát cháo cùng một quả trứng chiên, cau mày nói: "Làm sao ăn ít như vậy? Cậu đã gầy lắm rồi, không cần giảm cân đâu." Nói gắp thức ăn từ đĩa của mình bỏ vào phần ăn của Tô Thần, rồi đem salad rau củ để chính giữa hai người: "Cùng ăn."
Đông Tử đi tới vừa vặn nhìn thấy tình cảnh này, y lộ ra vẻ kinh ngạc.
Tần Tu Trạch đối với người khác xưa nay đều là khách khí xa cách, rất ít khi giống như bây giờ, chân chính quan tâm một người.
Đông Tử cầm đĩa thức ăn ngồi đối diện hai người, cười đối Tần Tu Trạch nói: "Tu Trạch, thật trùng hợp!" Nói xong ánh mắt chuyển tới trên người Tô Thần, ngoài miệng lại đối Tần Tu Trạch hỏi: "Tu Trạch, vị này chính là..?"
Tần Tu Trạch đơn giản hai chữ: "Bạn bè." Không có ý tứ giới thiệu.
Đông Tử đối với câu trả lời này không hài lòng, y biết không hỏi được gì từ Tần Tu Trạch nên đổi sang tấn công Tô Thần: "Chào cậu! Tôi là bạn của Tu Trạch, Hứa Tử Đông."
Tô Thần đối Đông Tử nở nụ cười dịu dàng, "Chào anh! Tôi là Tô Thần."
Tô Thần lúc cười lên, trên mặt sẽ có lúm đồng tiền nhợt nhạt, đôi mắt sáng lấp lánh, cực kì đẹp đẽ, Đông Tử bị nụ cười này của Tô Thần là cho sững sờ.
Y tò mò hỏi: "Sao cậu quen Tần Tu Trạch vậy? Trước đây chưa từng thấy cậu."
Tô Thần nói: "Chị họ của bạn gái tôi cùng Tần tiên sinh đi chơi, rủ thêm hai chúng tôi nên liền quen biết."
"Chị họ của bạn gái cậu là..?" Gần đây không nghe Tần Tu Trạch có qua lại với phụ nữ.
"Chu Nhã Thiến."
Nghe Tô Thần nói là Chu Nhã Thiến, Đông Tử cảm thấy mình nghĩ nhiều rồi.
Bạn trai của em gái Chu cô nương làm sao có khả năng cùng Tần Tu Trạch có quan hệ kia được.
Chu cô nương là người sáng suốt sẽ không tự tìm tình địch cho chính mình!
Xem ra không có bát quái để hóng hớt, Đông Tử cũng chuyên tâm ăn sáng.
Tô Thần sắp ăn xong thì trợ lý Trương gọi tới.
Giọng nói trợ lý Trương có chút vội vã, chuyện điều tra tìm người có kết quả rồi, kêu Tô Thần mau chóng tới công ty.
Tô Thần nhanh chóng ăn xong miếng cuối cùng, nghiêng đầu nhìn Tần Tu Trạch nói: "Tần ca, công ty tôi có chút việc nên về trước.
Hai người từ từ ăn." Nói xong còn nhìn sang phía Đông Tử gật đầu.
"Thuốc ở trong phòng, không có mang xuống, cậu ăn cũng không được bao nhiêu.
Nếu không thì cậu cùng tôi lên phòng uống thuốc xong rồi đi."
Tô Thần lắc đầu nói: "Tần ca, trên đường về tôi sẽ ghé tiệm thuốc, không cần về phòng."
"Vậy cũng được, thế nhưng nhất định phải uống thuốc! Đừng nghĩ đây không phải chuyện to tát, cậu tối hôm qua sốt rất cao, giằng co đến tận nửa đêm."
Tần Tu Trạch dặn dò Tô Thần một hồi lâu mới cho rời đi.
Toàn bộ quá trình Đông Tử đều cảm thấy khiếp sợ, bởi vì y nhìn thấy vết hồng phía sau tai Tô Thần, là tay già đời phong lưu vừa nhìn liền biết là chuyện gì xảy ra, hơn nữa nghe cuộc nói chuyện thì rõ ràng tối hôm qua hai người đã ngủ cùng nhau, lại nhìn thấy sự quan tâm của Tần Tu Trạch đối với Tô Thần!
Ta đệt! Đến cùng hai người này có quan hệ gì chứ?!.