Sau Khi Bị Nam Chính Từ Hôn, Tôi Gả Cho Chú Của Hắn

Chương 6: Tin tình báo




Phòng bệnh VIP rất to, ngoại trừ khu giường bệnh còn có ghế sô pha, TV, bàn trà và phòng tiếp khách. Vì thế nên cho dù có năm sáu người cùng đến thăm bệnh cũng không có cảm giác chật chội.

Nhưng mà có Du Tử Ngữ ríu rít ở đây, căn phòng lập tức trở nên bé nhỏ lạ thường.

Ân Hiểu Húc đau đầu, mắng một câu, “Đừng có nhảy nữa! Cậu vui đến mức này sao?”

Du Tử Ngữ đứng yên, nghiêm túc trả lời, “Vui ạ, có thể ở bên cạnh chồng cháu đương nhiên là vui.”

“Đúng rồi.” Ân Hiểu Húc nhớ ra một việc quan trọng, “Phó Hàm, cháu hẳn là không muốn nghe cậu ta gọi cháu là ‘chồng’ chứ? Bây giờ cháu còn yếu, chưa nói mạch lạc được nhưng thân là người làm chú, chú biết cháu không được vui. Chú cũng thấy xưng hô như vậy không được tốt lắm.”

Phó Hàm nhíu mày, không phải bởi vì cái xưng hô kia mà là do thái độ của ông chú. Ân Hiểu Húc lười đến mức không thèm xoay người hoặc cúi đầu, chỉ liếc mắt nhìn anh. Giọng điệu cũng không mang vẻ săn sóc, mà là thương hại và đồng tình.

So ra Du Tử Ngữ tốt hơn nhiều. Cậu ngồi xuống nhìn thẳng vào mắt Phó Hàm, “Có thể gọi không ạ?”

Phó Hàm cảm thấy xưng hô kia cũng chẳng có vấn đề gì cả, bèn làm trái ý ông chú. Anh làm lơ lời nói của Ân Hiểu húc, chỉ gật đầu với Du Tử Ngữ, “Được.”

Dù sao lúc trước khi được lên hot search, anh cũng bị dân mạng kêu chồng ơi chồng à rồi. Bây giờ thêm một Du Tử Ngữ nữa cũng không ảnh hưởng mấy.

“Cảm ơn chồng!” Du Tử Ngữ vui vẻ đáp lời.

Ân Hiểu Húc không hiểu, nhưng ngẫm lại có lẽ vì đã lâu lắm rồi Phó Hàm mới tiếp xúc với ai đó, có muốn bắt bẻ cũng không dám. Anh đã đáng thương như thế rồi, ông cũng không tính toán chuyện bị ngó lơ.

“Tùy cháu vậy. Thời gian thăm hỏi sắp hết rồi, cháu nghỉ ngơi đi, chúng ta về trươcs.” Ân Hiểu Húc nhìn điện thoại, vô cảm nói.

Du Tử Ngữ lưu luyến không rời, “Nhanh như vậy ạ? Còn tận mười lăm phút mà, hơn nữa bệnh viện còn cho phép thêm mười phút để dọn đồ, tính ra cũng được nửa tiếng ý. Chú ơi ở thêm một chút nữa đi ạ.”

Ân Hiểu Húc không muốn ở lại, bèn lấy lý do rất chính đáng, “Cậu phải nghĩ đến Phó Hàm chứ. Bây giờ nó còn yếu, cần nghỉ ngơi …”

Phó Hàm đột nhiên nói, “Khoan đã.”

“Hả?” Ân Hiểu Húc không rõ, “Sao đấy?”

Phó Hàm chỉ Du Tử Ngữ, “Quân sự.”

Du Tử Ngữ sửng sốt, “Hả? Không xin nghỉ ạ?”

Ân Hiểu Húc không rõ vì sao thằng cháu cứ nhớ mãi không quên chuyện này, nhưng ông lại thích nhìn bộ mặt có khổ mà không nói ra được của Du Tử Ngữ, “Nghỉ cũng có thể tập được mà. Vệ sĩ ngoài kia đều là cựu binh hết đó, để tôi gọi một người qua dạy cậu.”

Từ huấn luyện tập thể thành huấn luyện 1-1?

Du Tử Ngữ nghĩ một hồi, hãi hùng, “Không bằng cháu đi học cho rồi. Ở trường là huấn luyện tập thể, có thể lén mà làm biếng một tí …”

Nhưng ông Ân càng nghĩ càng thấy vui, “Đúng vậy, cậu lười như thế, huấn luyện 1-1 chỉ có lợi chứ không có hại đâu.”

“Chồng ơi,” Du Tử Ngữ nhìn Phó Hàm, “nói giúp em với.”

Ai ngờ đối phương lại giơ hai ngón tay lên, “Hai huấn luyện viên đi.”

Du Tử Ngữ: “…”

Đây là hành hạ người khác hay sao huhu.

Cậu sốt ruột, nói thẳng, “Cháu đã đi tập huấn rồi mà, không cần phiền như thế đâu.”

Ân Hiểu Húc cười lạnh, “Lần đó chắc là hồi cấp hai nhỉ? Qua bao nhiêu năm rồi, không tính.”

Du Tử Ngữ muốn nói lại thôi, cuối cùng im lặng, nắm chặt tay lủi qua một góc phẫn nộ.

Thật ra lần tập huấn đó là trước khi cậu tọt vào sách cơ. Du Tử Ngữ cũng là sinh viên năm nhất, vừa vào trường là đã phải đi quân sự. Cậu xui xẻo nên gặp huấn luyện viên ác quỷ, đành phải cắn răng chịu đựng một tháng mới thích ứng được với cuộc sống sinh viên. Sau đó ngớ ngẩn thế nào mà ngã mịa vào cuốn sách này.

Lý do cậu muốn tạm nghỉ học cũng là vì như thế. Kiếp trước học đại học hai tháng thì một tháng đã phải đi quân sự, tháng còn lại thì nghiên cứu xem xung quanh trường có cái gì ngon không, một chữ cũng chưa vào đầu.

Ai mà ngờ việc tạm nghỉ thất bại thì thôi, lại phải học quân sự thêm một lần nữa, hơn nữa còn học dưới hình thức 1-1 đầy đau khổ ….

Bị cuốn vào sách đã thảm lắm rồi nay lại càng thảm hơn.

Du Tử Ngữ ủy khuất như thế nhưng có dám nói đâu.

Lần đầu tiên thấy cậu buồn bực như thế, Ân Hiểu HúC sảng khoái tinh thần, nhân cơ hội mà sắp xếp luôn, “Thời gian thăm bệnh từ tám giờ sáng đến bảy giờ tối, vậy nên sẽ có hai khung giờ học cho cậu. Buổi sáng là từ sáu giờ đến tám giờ, buổi tối từ bảy giờ đến mười giờ.”

Du Tử Ngữ phản đối, “Nhiều quá. Buổi sáng bảy giờ đến tám giờ, buổi tối tám giờ đến chín giờ.”

“Không được, sáu – tám và bảy – chín.”

“Cháu muốn được chọn huấn luyện viên.”

Ân Hiểu Húc nghĩ đội ngũ vệ sĩ của mình không dễ tính gì cho cam, dứt khoát gật đầu, “Được.”

Du Tử Ngữ chọn ra hai người. Một người khá lớn tuổi, thuộc top đầu, kỷ cương khắc vào trong xương tủy, nghiêm túc lão luyện – chú Mã. Một người thì trẻ khỏe, mới xuất ngũ chưa được bao lâu, tương đối để ý quy củ, thoạt nhìn khá ít nói.

Tổ hợp này rất được lòng hai chú cháu Ân Hiểu Húc.

Phó Hàm cảm thấy huấn luyện mệt mỏi như thế, hẳn Du Tử Ngữ sẽ tận dụng triệt để thời gian để nghỉ ngơi, không thể làm phiền anh được nữa.

Còn ông chú Ân Hiểu Húc thì lại mong ngóng để được cười trên nỗi đau của người khác.

Nhưng mà…

Chú Mã phụ trách dạy Du Tử Ngữ vào ban ngày, mới đầu rất chăm chỉ dạy bảo cậu, không cho nhiều thời gian để nghỉ ngơi. Dần dà, xét thấy năng lực ba xu của Du Tử Ngữ nên điều chỉnh mức độ huấn luyện xuống, sau cùng thì dứt khoát dẹp luôn. Bình thường không có việc gì thì lôi cậu đến tám chuyện một hồi.

Chú Mã gỡ kính râm xuống, lộ ra gương mặt đầy tang thương, “Cháu còn nhớ dượng hai lần trước chú nói không? Hắn ta tới thật đó.”

“Sao ạ?” Du Tử Ngữ kinh ngạc, “Vậy chú họ của chú nghĩ sao?”

“Tức giận chứ sao. Dì hai của chú còn lôi chuyện lần trước ra, chú ấy cũng hết cách.”

Du Tử Ngữ gật đầu, “Vậy ông ngoại làm sao bây giờ?”

Ân Hiểu Húc đi ngang qua, nghe một chút rồi ngơ luôn.

Chú Mã thích tâm sự chuyện cá nhân bao giờ thế?

Hai người này thân thiết đến như vậy từ khi nào? Chú Mã bình thường không phải rất ít nói sao?

Sau khi bị phát hiện, chú Mã có chút hối hận nói, “Cậu ấy thích nói chuyện, lúc mệt cũng muốn mở miệng nói. Lúc đầu thì toàn lời vô nghĩa, sau đó thì toàn lời tôi muốn nghe… Nghe một hồi thì thành ra như vậy luôn.”

Tiểu Chu – huấn luyện viên phụ trách buổi tối cũng không thoát được. Ban đầu rất nghiêm chỉnh mà đi đến sân thể dục, tập tành nghiêm túc, chểnh mảng một tí là phải chạy mười vòng. Ngày đầu tiên Du Tử Ngữ mệt như chó, ngày thứ hai cũng mệt nhưng không chảy mồ hôi, ngày thứ ba cậu và Tiểu Chu đã ngồi ở sân chơi trò chơi mất rồi.

Ân Hiểu Húc khó hiểu, “Cậu cũng mềm lòng với cậu ta à?”

Tiểu Chu thở dài, “Không còn cách nào khác, tìm được một người kéo rank của tôi lên vương giả thật quá khó khăn.”

Ân Hiểu Húc suy nghĩ, “Thoạt nhìn thì ngốc nghếch nhưng lại có bản lĩnh lung lạc người khác. Có lẽ lời cậu ta nói cũng không hẳn là vô nghĩa, chắc hẳn là chiến lược dùng cho các đối tượng khác nhau…”

Tiểu Chu không nghe rõ đối phương nói cái gì, biết mình không làm tròn trách nhiệm nên nói, “Xin lỗi, ngài muốn đổi người ạ?”

“Không cần.” Ân Hiểu Húc cười, “Hủy bỏ huấn luyện, để cậu ta về phòng của Phó Hàm đi.”

—–

Phó Hàm vì phải tập vật lý trị liệu nên phải thường xuyên làm kiểm tra định kì, thời gian nằm trong phòng cũng không được bao lâu. Mà Du Tử Ngữ sau khi ăn đủ trái đắng từ đợt huấn luyện nọ cũng chẳng còn sức nữa. Lúc nói chuyện cũng nhỏ tiếng lại, không còn phiền toái như trước.

Ngày vui ngắn chẳng tày gang, sau khi Du Tử Ngữ làm quen được với cường độ huấn luyện thì bộ dáng lải nhải trước đây đội mồ sống dậy.

Cậu chia sẻ cảm nghĩ về đợt huấn luyện, “Chồng ơi, học quân sự sợ vãi luôn ý. Em chỉ cần làm sai một chút thôi là đã bị phát hiện rồi, lười một tí cũng bị phạt chạy ba vòng. Cơ mà thời điểm huấn luyện viên cho nghỉ cũng ổn lắm, họ sẽ ngồi nói chuyện với em.”

Phó Hàm: Vậy mà cậu còn chưa thấy đủ nữa?

Việc trị liệu như vắt kiệt sức lực của anh, tinh thần và thể xác đều mệt muốn chết, có muốn nói chuyện cũng không có sức, chưa kể Du Tử Ngữ quãng thời gian này không nói nhiều như trước nữa.

Du Tử Ngữ lải nhải, “Có một lần chú đến xem chúng em nói chuyện. Quào, mặt ổng khó coi lắm, kêu chú Mã qua một bên rồi mắng.”

Phó Hàm có hứng thú, “Hửm?”

Ông chú thà đi coi Du Tử Ngữ tập quân sự cũng không thèm tới bệnh viện thăm anh một chuyến sao?

“Thật ý, mới ngày hôm qua nè. Bởi vậy nên chú Mã bị điều đi mất tiêu rồi, hôm nay em không cần phải dậy sớm nữa.”

Phó Hàm nghe vậy thì nghĩ đến bóng người ngoài cửa sổ mình nhìn thấy ngày hôm qua. Lúc đó trạng thái của anh thật sự không tốt, ngã một lúc lâu cũng không ngồi dậy được. Lúc nằm dưới đất, anh vẫn luôn suy nghĩ làm sao mà mình có thể đứng không vững như thế để rồi té xuống. Lúc đó anh rất đau, đến mức nước mắt lăn dài trên má.

Bóng hình kia rời đi đúng ngay lúc này. Nhìn thân hình có vẻ là ông chú. Có khả năng là ông ấy muốn tới thăm anh, diễn trò một hồi nhưng lại bắt gặp dáng vẻ thảm hại nọ nên tinh thần sa sút, ắt hẳn cảm thấy anh sẽ không làm nên trò trống gì, ở lại thêm một lát cũng vô dụng nên xoay người đi mất.

Lời Du Tử Ngữ nói phần lớn là vô nghĩa, nhưng lại có một hai câu có ích.

Cậu không chú ý đến Phó Hàm, chuyển chủ đề, “Anh biết chú Mã không? Là cái chú đứng đầu dàn vệ sĩ ý, cao như vầy nè, thân hình cũng to lắm luôn, lông mày thì là kiểu này …. Lúc chú ấy làm việc trông nghiêm khắc lắm, chưa bao giờ lơ là cả. Lúc thay ca thì nhanh cực, không bao giờ nói lời dư thừa, lúc nào cũng chạy đến một góc gần bình phong nhìn người đi qua đi lại chằm chằm.”

“Có một lần em bị chú ấy dọa, sợ muốn chết luôn mà chú còn nói em nhát gan. Nhưng mà cũng không trách em được, lần đó tuy là đang giữa trưa nhưng trời tự nhiên mưa to lắm.”

Phó Hàm tùy tiện nghe một chút, không để trong lòng. Sau đó còn có Tiểu Chu, A Văn, Đại Lưu, … Ai ai cậu cũng có thể thao thao bất tuyệt.

Qua một thời gian không lâu sau đó, kỳ huấn luyện hoàn được bị bỏ. Du Tử Ngữ nhìn chẳng có vẻ gì là cực khổ cả, còn trông mũm mĩm hơn một tí, hẳn là đã tăng cân. Nghe nói là chú Mã đột nhiên có cảm giác bậc cha chú và Tiểu Chu cấp bậc vương giả bồi bổ.

Cái miệng nhỏ nhắn hay lải nhải kia càng nghẹn lâu uy lực càng mạnh.

“Cuối cùng cũng phải ăn cháo quẩy bánh rán! Lúc tập quân sự em đi từ lúc năm giờ sáng, giờ đó ông chủ còn chưa mở quán. Nếu mà muốn ăn thì phải đi đến cái hẻm nhỏ sau bệnh viện ý. Chỗ đó có một cái đường tắt ngay tiệm mì, chỉ cần mua cái gì đó thì chị Chu sẽ mở cửa cho đi.”

“Dù là đường tắt nhưng mà xịn lắm, đi đến ngay cửa hông của bệnh viện luôn. Cửa này không bị kiểm soát nghiêm ngặt lắm nên dù anh cho mang đậu hủ thúi vào thì cũng chả ai ngăn được cả …”

Ăn có cái bánh rán thôi mà sao lắm chuyện để nói quá.

Phó Hàm cảm thấy phiền hết sức, lạnh giọng quát, “Câm miệng!”

Du Tử Ngữ nhắm mắt lại, ngoan ngoãn gặp bánh rán, gặm xong rồi mới hỏi, “Chồng ơi, anh muốn em chăm sóc anh như thế nào? Trước khi đi công tác chú nói tình trạng dạo đây của anh không tốt nên bảo em năng nổ tương tác với anh. Nếu anh có gì muốn tâm sự thì cứ nói với em nha.”

“…”

Ông chú khờ quá đi mất, sao lại phái cái người nói nhiều đến với mong muốn ‘năng nổ tương tác’ chứ?

Du Tử Ngữ nói tiếp, “Không nói cũng không sao, em nói là được! Em có nhiều thứ muốn nói với anh lắm.”

Phó Hàm hít sâu một cái, tay nâng lên giống như muốn đánh người.

“Wow!” Du Tử Ngữ không sợ, ngược lại còn vỗ tay, “Chồng ơi, động tác này của anh vừa nhanh vừa lưu loát. Yeah!”

Nói xong thì đập tay với Phó Hàm.

Phó Hàm cạn lời, bèn trốn đi chỗ khác. Anh điều chỉnh xe lăn bằng điện đến nhà vệ sinh.

Du Tử Ngữ đuổi theo, “Anh muốn em giúp gì không? Em có thể …”

Phó Hàm không từ chối ngay mà chờ đến khi cậu chuẩn bị bế mình lên thì mới trừng mắt, dùng giọng điệu tức giận nói, “Phắn đi.”

Du Tử Ngữ buồn ngang, “Được, vậy em ra ngoài …. Đóng của giúp anh.”

Phó Hàm chờ cậu ra ngoài rồi khóa cửa lại. Thế giới lập tức yên tĩnh.

Thật ra anh cũng không muốn đi vệ sinh, chỉ viện cớ vào đây để gọi điện thoại. Phó Hàm muốn phá vỡ cục diện bế tắc do bị Ân Hiểu Húc khống chế, hơn nữa việc mình hoàn toàn khôi phục lại cũng xa vời. Nghĩ tới nghĩ lui, anh quyết định tìm Lạc Khải để giúp đỡ.

Lạc Khải là thân tín của Phó Hàm nhưng sau vụ tai nạn kia, hắn đã bị Ân Hiểu Húc sa thải với lý do hoang đường: Thân là thư ký, tại sao không phát hiện ra tài xế có vấn đề? Từ chức để nhận lỗi đi.

Tất cả việc này là do Phó Hàm thấy ở trên tin tức. Lạc Khải là trợ thủ đắc lực của anh nên từ trước đến giờ không động chạm gì đến Ân Hiểu Húc. Sau khi từ chức, hắn dẫn theo một phần lớn nhân viên trung thành với Phó Hàm, thế nên mới khiến bên ngoài đồn đoán khiến cho giá cổ phiếu không ổn định.

Trước kia Lạc Khải có đến thăm Phó Hàm một lần. Khi đó hắn như đoán trước được tương lai, nói, “Ân Hiểu Húc đã thuê vệ sĩ rồi, về sau tôi muốn đến thăm cũng khó.”

Sau đó cũng không thấy Lạc Khải đến nữa.

Phó Hàm cảm thấy chắc là do ông chú giở trò nên không trách hắn. Sau khi thông suốt mọi chuyện, anh muốn liên hệ với Lạc Khải. Nhưng anh không có di động, mà điện thoại ở bệnh viện thì bị nghe lén.

Cho nên thừa lúc Du Tử Ngữ cúi người xuống lúc này, anh lén lấy di động của cậu. Phó Hàm nhìn màn hình mật mã trước mặt thì nhớ tới có một lần Du Tử Ngữ bận ăn, tay dính đầy dầu mỡ nên phải dùng chóp mũi nhấn phím, trông khá thú vị. Nhân cơ hội đó, anh cũng ghi nhớ trình tự nhấn phím của cậu rồi nhấn theo. Lúc này, Phó Hàm mới phát hiện ra mật mã là 1205.

12 tháng 5 là ngày sinh nhật của anh.

Phó Hàm kinh ngạc, lúc mở khóa được lại thấy màn hình chính là ảnh của anh. Bức ảnh kia được chụp lúc anh ngồi xem TV ở sô pha, lựng tựa sát vào ghế, một tay thì chống đầu. Lúc thấy Du Tử Ngữ chụp ảnh, anh cho cậu ánh mắt khinh thường. Trong lòng anh khi ấy cảm thấy lười nhác nhưng qua ống kính của thằng nhóc kia lại có cảm giác bễ nghễ như vị vua trên vương tọa nhìn chúng sinh dưới chân mình.

Nhóc lắm mồm kia không lấy hình được chụp sẵn của anh mà lại tự chụp.

Chưa kể kỹ thuật chụp ảnh cũng không tồi.

Phó Hàm suy tư rồi nhấp vào album ảnh. Vừa mở ra thì hai hàng lông mày của anh đã nhíu lại.

Trừ bỏ ảnh thức ăn thì chỉ còn ảnh thức ăn. Nào là lẩu cay, gà rán, mì sợi, bánh rán, cháo quẩy, cơm,…. Bánh rán cháo quẩy có hẳn một series ảnh, cắn một miếng chụp một tấm, ăn một miếng thêm một tấm, ăn xong rồi còn gom lại chụp thêm một tấm.

Đôi khi Du Tử Ngữ chưa lau miệng đã chụp rồi, trông ngốc nghếch kinh khủng.

Phó Hàm đột nhiên phát hiện mình bị kéo đi lúc nào không hay, tự nhiên khi không lại xem ảnh của Du Tử Ngữ làm gì. Anh lắc đầu rồi bấm số điện thoại.

“Alo?” Lạc Khải bắt máy.

Nghe được âm thanh quen thuộc, cảm xúc trong lòng Phó Hàm ngổn ngang. Bao nhiêu lời muốn nói nhưng lại không cất thành tiếng được. Anh sợ Lạc Khải cúp điện thoại nên lấy điện thoại bàn cầm tay chỉ sử dụng trong nhà vệ sinh đặt cạnh điện thoại.

Microphone truyền đến âm thanh nhắc nhở của bệnh viện, “Chào ngài, đây là bệnh viện A. Muốn xin trợ giúp hãy nhấn phím 0.”

Lạc Khải đáp, “Ông chủ, là anh à? Anh tỉnh lại rồi?”

“Ừ.” Phó Hàm cảm thấy tốt hơn một tí, “Chú tôi đi công tác rồi, cậu tới đây đi.”

Lạc Khải sảng khoái đồng ý, “Được, nhưng em phải tìm cách đã. Lúc nghe tin anh tỉnh lại em có tới nhưng bị vệ sĩ cản lại. Tụi nó không cho em vào, còn muốn báo tin. Lúc đó em đang cầm tài liệu của công ty nên không dám mạo hiểm.”

Biện pháp tránh vệ sĩ …

Phó Hàm tự hỏi một lát rồi nói, “Sau hẻm, cửa hàng mì sợi, cửa bên hông, thang máy lầu hai bên phải kho hàng. Tìm ông Ngô, bảo là đưa cơm hộp cho Du Tử Ngữ. Đừng tới buổi trưa, ông Mã đang trực.”

Anh nói rất chậm, cố gắng rõ từng chữ.

Lạc Khải nhớ kĩ, tỏ vẻ kinh ngạc, “Anh nghĩ kĩ từ sớm rồi ư?”

Phó Hàm trầm tư. Biện pháp là vừa nghĩ ra nhưng đường đi đã có từ sớm.

Đều do thằng nhóc lắm mồm kia nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.