Sau Khi Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà Tra Công Quỳ Xin Tôi Quay Đầu Lại

Chương 296: Ninh Tổng Muốn Phiền Toái Chính Mình Còn Không Biết




Tiểu Chu hoàn toàn không còn lời gì để nói.

Hắn cảm giác, hình tượng cao lớn uy nghiêm không giận mà uy của ông chủ nhà mình đã vỡ nát đầy đất, không thể lấy trở lại.

Hiện tại đầu óc hắn chỉ có một suy nghĩ.

- - Ninh tổng à! Tốt xấu gì ngài cũng là tổng tài Ninh thị, hô mua gọi gió ai thấy ngài không run chứ! Tại sao ở trước mặt Lâm ca, ngài lại không có chút tiền đồ như vậy?! Túng quẫn thành thế này? Lâm ca người ta còn chưa nói câu nào, chính ngài tự bị dọa chạy?

...........!

"Cậu đùa tôi sao? Tên bạn trai kia của cậu không phải rất được sao?"

Cơ hồ là đồng thời, bác sĩ Fred ở phòng xép tổng thống khách sạn cũng lộ ra biểu cảm khiếp sợ.

"Chỉ thoáng nhìn chân cậu, lại bị cậu mất khống chế một chút mắng vài câu như vậy, hắn liền chạy? Chạy không thấy người? Nhiều ngày như vậy cũng không dám xuất hiện, điện thoại cũng tắt máy? Hắn là một tên đàn ông thành niên rồi.....Lại không có tiền đồ đế mức này?"

"Ai biết được."

Lâm Lộc cười khổ lắc đầu.

"Cũng có khả năng, đầu óc hắn đã thành niên, trong lòng Ninh Trí Viễn vẫn là một đứa trẻ đi.

Không vui thì giận dữ với tôi, vui vẻ lại ôm ấp hôn hít.

Chờ đến ngày nào đó cảm thấy không còn mặt mũi gặp người, lại không nói một tiếng trốn đến nơi rất xa....Thì ra chính là đức hạnh này.

Hiện tại tôi cũng như vậy rồi, hắn vẫn là đức hạnh này.

Rốt cuộc khi nào mới có thể sửa lại chứ? Làm thế nào cũng phải đợi đến ngày tôi tắt thở sao?"

Lâm Lộc dựa vào đầu giường, nhắm mắt lại.

Kỳ thật cậu rất mệt, mới tỉnh lại không bao lâu, ngay cả sức lực tức giận cũng không có.

Lúc này lại rất muốn dựa vào vai ai đó nghỉ ngơi một chút, kết quả cái tên gia hỏa vốn cung cấp bả vai cho mình ngược lại lại chạy trước.

Rất tức.

Thật sự là rất tức.

Muốn dùng lực kéo lấy lỗ tai người nọ, hỏi một câu "Rốt cuộc anh chạy đi đâu"!

"Thôi, mặc kệ hắn.

Thích đi đâu thì đi, hiện tại tôi không có tâm tư nghĩ đến hắn.

Bác sĩ Fred, giúp tôi lấy chút thuốc dinh dưỡng đi.

Hoặc là dùng chút thuốc, thời gian ngắn có thể kéo dậy tinh thần là được.

Còn có thuốc giảm đau, để lại cho tôi ba ống tiêm, nhưng tôi sợ còn chưa đủ...."

"Cậu muốn làm gì hả?"

"Tôi muốn lên đài múa?"

Bác sĩ Fred bật dậy.

"Đầu cậu bị nước vào sao? Bị bệnh của tên bạn trai cũ kia của cậu lây phải không? Tình trạng thân thể hiện tại của cậu lại muốn múa? Quên lần trước múa xong là việc như thế nào ròi sao, thiếu chút nữa cậu chết trên máu bay, lúc bạn trai cậu ôm cậu xuống, tôi còn tưởng rằng hai người các cậu muốn chết vì tình đấy!"

"Tôi không nhớ rõ lần đó là kết thúc như thế nào.

Nhưng tôi nhớ rõ cảm giác lần đó tôi múa.

Tôi không hề bị nhốt trong thân thể nặng nề của một người bệnh, từng này càng suy bại rồi chết đi.

Tôi là một vũ giả.

Tôi có thể múa.

Tôi cảm giác vừa uyển chuyển nhẹ nhàng vừa tự do, quả thực quá tuyệt vời.

Đó mới là chuyện tôi nên làm."

"Cậu tự do, còn hắn thì sao?"

"Ai?"

"Đương nhiên cậu biết người tôi nói là ai!"

"Làm sao tôi biết được chứ? Bên cạnh tôi cũng không có một người.

Không thể nghĩ được có ai quan trọng như vậy, lúc này buông hắn xuống, tôi còn phải suy nghĩ thay cho hắn sao."

Lâm Lộc cắn răng, khóe môi gợi lên.

Đôi mắt càng hồng đến lợi hại, cũng không biết là đang giận dỗi cái gì.

"Thôi bỏ đi.

Bác sĩ, giúp tôi một chút.

Tìm điện thoại của tôi.

Đại khái trận bán kết sắp bắt đầu rồi...."

"Trận bán kết cái gì?"

Bác sĩ Fred đã bắt đầu tìm di động giúp Lâm Lộc, nghe xong lời này, lại nghi hoặc mà ngẩng đầu lên.

"Là cậu nghe nói từ trong miệng mấy du khách ồn ào về cuộc thi múa sao? Cái gọi là trận bán kết?"

"Đúng vậy, chính là cái đó.

Tôi muốn múa ở trên sân khấu kia..."

"Cậu muốn múa ở trận đấu bán kết kia?"

Bác sĩ mở to hai mắt nhìn.

"Lâm Lộc, có phải cậu nhầm lẫn gì rồi không? Trận đấu đã kết thúc, ngay ngày hôm qua!"

"Cái gì? Không có khả năng!"

Lâm Lộc chợt biến sắc.

"Cuộc thi hẳn phải là ở một tuần sau, tại sao.lại là ngày hôm qua? Bác sĩ Fred, nhất định là anh nhầm rồi!"

"Tôi không nhầm, Lâm Lộc, có phải cậu nhớ nhầm không? Tuy rằng tôi không có hứng thú với thứ này, nhưng những người bên ngoài đó đều giống như kẻ điên, làm người ta không nhớ cũng khó.

Hiện tại, toàn bộ du khách ở thành này đều đang tung hô mấy tuyển thủ kia, nơi nơi đều là bắt trước điệu múa lúc thi đấu.

Trung tâm quảng trường còn dựng lên biển hiệu rất lớn, tên của tuyển thủ còn xếp theo thứ tự.

Tồi nhìn thấy, thiên chân vạn xác! Làm một trận lớn như vậy, sao có thể lầm chứ?"

Lâm Lộc xốc chăn lên muốn đứng dậy, lại lập tức quỳ ở trên đất.

Đầu gối đập xuống, đau đến biến sắc.

Bác sĩ Fred nhanh chóng chạy tới dìu cậu, lại bị cậu đẩy ra.

Rốt cuộc dịch đến bên cửa sổ.

Đối diện chính là đại lễ đường -- Giờ phú này, dụng cụ chuẩn bị tốt bên ngoài sân khấu đều bị dỡ bỏ, mấy giàn giáo đứng ở bốn phía, thế nhưng thành công trường khí thế nhất trời.

"Tại sao lại...."

"Ai biết được chứ? Nhìn dáng vẻ sân khấu cũng đã hủy đi, chuẩn bị cho buổi diễn tiếp theo."

Bác sĩ Fred nhún nhìn vai, đi tới chụp lấy bả vai cậu.

"Ai biết cậu sẽ ngủ qua ba ngày? Ai có thể nghĩ đến, trận thi đấu kia còn tiến hành sớm hơn? Xem ra là ông trời không muốn để cậu tìm đường chết như vậy, Lâm lộc à, cậu vẫn nên dưỡng bệnh cho tốt, đừng tìm chết nữa."

"Đừng chạm vào rồi! Có phải các người thông đồng tốt với nhau rồi không?"

Chỉ là an ủi mà chụp lấy bả vai cậu, Lâm Lộc lại phản ứng cực kỳ lớn.

"Tại sao các người có thể như vậy! Nếu là Vladimir của anh, thời khắc cuối cùng phải làm phẫu thuật....Anh cũng có thể thản nhiên mà nói ra như vậy, kêu anh ấy đừng đi tìm đường chết, ngoan ngoãn chờ vận mệnh trêu cợt, cuối cùng bị chết như một phế vật sao?"

"Cậu nói cái gì?!"

Sắc mặt bác sĩ Fred biến đổi.

"Lâm Lộc, cậu thật quá đáng!"

"Người quá đáng là anh -- Là các anh! Anh, còn có Ninh Trí Viễn, có phải đã thông đồng xong rồi không, hắn giở trò, anh tới khuyên tôi? Tôi chỉ muốn có tôn nghiêm mà chết đi, trước khi chết hoàn thành tâm nguyện cuối cùng? Bác sĩ Fred, anh nói chuyện trước kia của anh và Vladimir, anh đã nói lừa anh ấy phẫu thuật anh rất hối hận, anh đã nói quay lại anh sẽ tôn trọng lựa chọn của anh ấy, cho nên tôi mới tin tưởng anh! Nhưng mà anh thì sao? vì sao anh muốn giúp hắn gạt tôi..."

"Cậu đang nói cái gì vậy, cậu bình tĩnh một chút, Lâm Lộc!"

"Tôi không bình tĩnh được! Tại sao, anh muốn nói với tôi tất cả là trùng hợp? Tôi vừa ngủ một giấc chính là ba ngày, cuộc thi kia lại diễn ra sớm hơn dự định, Ninh Trí Viễn không động tay động chân ở bên trong, càng không thu mua anh tới thuyết phục tôi chấp nhận phẫu thuật sao?"

"Thật sự không có! Tại sao tôi phải gạt cậu, tôi thật sự chưa gặp được tên bạn trai kia của cậu, vừa rồi cũng đều là lời nói thật.

Tôi là bác sĩ chủ trị của cậu, tôi cũng có y đức mà, sao có thể liên hợp với hắn lừa gạt cậu? Vladimir còn đang ở trên trời nhìn tôi, lúc trước tôi đã thề ở học viện y với cậu ấy, phải lấy lợi ích của người bệnh đặt lên hàng đầu! nếu là tôi làm ra loại chuyện này, cậu ấy sẽ thương tâm!"

Đương nhiên Lâm Lộc biết vị bác sĩ Vladimir tuổi trẻ mất sớm có địa vị nặng bao nhiêu trong lòng bác sĩ Fred.

Đặc biệt là bác sĩ luôn cà lơ phất phơ, giờ phút này đỏ mặt đỏ cổ, dùng sức kéo lấy cánh tay Lâm Lộc.

Nhìn dáng vẻ, đúng là y nói thật.

Lâm Lâm nhìn y, một hồi lâu mới chậm rãi nói.

"Xin lỗi, bác sĩ.

Tôi không nên kéo bác sĩ Vladimir vào."

"Không sao."

Bác sĩ buông lỏng cậu ra.

"Cậu nói cũng không sai? Tôi đúng là tên cặn bã.

Vừa rồi những lời đó đúng là không có suy nghĩ, nếu là đối với Vladimir, tôi sẽ không nói như vậy.

Vladimir khi nói đến những chuyện này đều sẽ suy xét đến tâm tình của người khác, mà tôi, đại khái là cả đời khốn nạn tự xem mình là trung tâm.

Là tôi không suy xét tâm tình của cậu.

Cho dù có có xin lỗi, đó cũng là tôi nói với cậu."

Hai người trầm mặc một lát, bác sĩ Fred lại hỏi.

"Cậu nghi ngờ bạn trai cậu?"

"Không phải bạn trai.

Bạn trai cũ mà thôi."

"Phải không? Cái này là chia tay?"

"Chưa nói tới chia tay hay không chia tay.

Vốn dĩ lần này cũng không chính thức hợp lại.

Coi như là làm loạn một hồi đi..."

"Nhưng cậu có chứng cớ là hắn sao?"

"Không có.

Nhưng cũng không có chứng cứ nói không phải hắn.

Nếu là hắn thật sự không thẹn với lương tâm, có thể giải thích với tôi, chứng minh cho tôi xem.

Nếu không, tôi coi như là bụng dạ hắn khó lường, đến cuối cùng còn muốn tính kế lừa gặt tôi!"

Nói tới đây, mặt Lâm Lộc hoàn toàn trầm xuống.

"Trước kia tôi cũng cảm thấy nếu là thích, nên ở bên nhau, chuyện có thể thông cảm đều phải thông cảm.

Nhưng mà hắn....Thật sự làm tôi quá thất vọng rồi."

"Cậu tính toán làm sao bây giờ?"

"Trước tiên rời khỏi nơi này hãy nói."

Lâm Lộc lấy hộp thuốc ở dưới gối, bên trong là mấy ống kim tiêm thuốc giảm đau còn dư lại.

Bác sĩ Fred lộ tra thần sắc không tán đồng, nhưng Lâm Lộc cũng không hỏi ý kiến của y một tiếng, rút một kim tiêm ra đâm vào chân.

Như vậy, ngược lại như là có thù oán với chính mình.

Là thật sự rất tức giận....!

Nếu là vị bạn trai cũ kia ở chỗ này....Một mũi tiêm này, phỏng chừng cũng trực tiếp chọc vào người hắn đi? Cho dù là nhìn Ninh Trí Viễn không vừa mắt, nhưng đều là người sợ vợ, bác sĩ Fred vẫn là không nhìn được thắp một ngọn nến ở trong lòng cho Ninh Trí Viễn.

Vốn dĩ lần này ra cửa, đồ cũng không nhiều lắm.

Lâm Lộc còn có một bụng hỏa khí, ném hết tất cả những thứ Ninh Trí Viễn cho cậu vào thùng rác.

Vì thế, lúc Lâm Lộc ra cửa là hai tay trống trơn không vướng bận, tất cả đều im lặng mà nằm trong thùng rác, ngoài trừ bộ quần áo trên người và một cặp kính râm cũng chỉ có di động trong túi.

....Di động vẫn là bị dính nước.

Cũng không biết là hỏng rồi hay là ba ngày không sạc pin, dù sao cũng là khởi động máy không lên.

Đứng ở trước cửa khách sạn, cùng bác sĩ mở mắt to mắt nhỏ.

Lâm Lộc cẩn thận hỏi một câu.

"Bác sĩ, anh có tiền không?"

"Cậu cảm thấy thế nào?"

Bác sĩ Fred trợn mắt trắng.

"Tên đàn ông của cậu -- Không đúng, là tên đàn ông lúc trước -- Lúc kéo tôi từ trên giường xuống là ba giờ sáng.

Tôi ngay cả răng cũng chưa đánh lập tức bị túm lên máy bay, sau đó mấy ngày ăn, mặc, ở, đi lại, đều là giải quyết ở trong khách sạn này, đương nhiên là hắn cầm giấy tờ.

Nếu là cậu không chê, ngược lại tôi cũng có thể đến quầy lễ tân dùng tên hắn ứng chút tiền mặt..."

Nháy mắt sắc mặt Lâm Lộc đen lại, rõ ràng ghét bỏ đến muốn mạng.

"Cho nên, làm sao bây giờ? Chúng ta là chim hoàng yến nhỏ mới rời khỏi nhà trốn? Mới vừa ra khỏi lồng sắt đã gặp phải phiền toái..."

"Bác sĩ, tôi mượn mũ một chút."

"Làm gì?"

"Bán nghệ."

Lấy chiếc mũ mềm mại của bác sĩ Fred cuống, thuật tay ném ở trên mặt đất.

Lâm Lộc hoạt động gân cốt, quay đầu tươi cười với bác sĩ Fred.

"Tốt xấu gì tôi cũng làm nghệ thuật.

Nơi này chính là Thánh Y Ti....Thành phố nghệ thuật, nơi tình yêu và mỹ thần chiếu cố, anh cảm thấy, tôi sẽ chết đói ở trong nhà mình sao?"

"Này, có phải cậu điên rồi không.

cậu không thể múa!"

"Ai nói tôi muốn múa?"

Lâm Lộc hạ giọng nói, hơi hơi mỉm cười.

"Tôi còn sẽ hát.

Bác sĩ, anh không biết sao?".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.