"Làm gì?"
"Buông tôi ra."
"Cậu phát điên cái gì?"
"Tôi không phát điên! Người bị mắng là tôi, người bị khinh thường là tôi, người bị bôi nhọ cũng là tôi! Nhưng anh không tin tôi, thậm chí, anh cảm thấy tôi gặp phải loại chuyện này là trừng phạt đúng tội, bởi vì tôi tới Dạ Mị làm việc?
Nhưng tôi cần tiền, tôi muốn đi Thánh Y Ti, tôi cũng muốn nuôi sống chính mình! Rốt cuộc tôi sai chỗ nào? Là tôi sai ở chỗ không nên tay làm hàm nhai? Tôi thật sự không rõ, tại sao anh phải đối xử với tôi như vậy.
Bởi vì tôi cầm một tỷ của anh sao? Đúng vậy, tôi bán cho anh, thật là buồn cười! Tôi bán mình cho anh, tôi chuẩn bị sẵn sàng sống vì anh cả đời, người đuổi tôi ra ngoài không phải chính là anh sao? Thật vất vả tôi mới hạ quyết tâm quên anh, phải sống vì chính mình, đột nhiên anh lại xuất hiện, ra lệnh cho tôi đi theo anh!
Rốt cuộc anh muốn thế nào? Anh khinh thường tôi như vậy, vậy cứ dứt khoát không cần lo cho tôi? Để tôi tự sinh tự diệt, về sau không ngại chướng mắt anh nữa! Có thể chứ?"
"Cậu cũng biết cậu cầm một tỷ của tôi."
Cười nhẹ một tiếng, ánh mắt Ninh Trí Viễn dần dần lạnh xuống.
"Nếu không, cậu còn tiền của tôi sao? Vậy lấy khổ tâm chuẩn bị kĩ lừa tôi nhổ ra đi, bỏ được sao? Đến một ngày nào đó, nói không chừng tôi có thể suy xét thả cậu ra.
Tới đi, có bỏ được không?"
"Cho nên, nếu là tôi không đứng dậy nổi thì sao? Cứ cho rằng anh không cần tôi, tôi vẫn chỉ có thể làm nô lệ của anh như cũ, cả đời không thể sống vì chính mình.
Trừ phi tôi chết...."
"Trừ phi cậu chết? Cậu cho rằng cậu chết tồi, nợ này có thể xóa bỏ toàn bộ?"
Ninh Trí Viễn cười.
Hắn đột nhiên duỗi tay chạm vào hàm dưới Lâm Lộc, hung tợn nâng lên.
"Cậu biết ở chợ đen muốn mua một cái mạng, phải tốn bao nhiêu tiền sao? Không cần dùng tới một ngàn, cũng sẽ có rất nhiều người nguyện ý.
Cho nên cậu nói không sai, Lâm Lộc, bởi vì cậu cầm một tỷ của tôi, cậu liền thiếu tôi.
Đời này đều thiếu tôi, hiểu không?"
Đừng tưởng rằng cậu đã chết, sẽ có thể xóa bỏ hết thảy toàn bộ? Nằm mơ! Một cái mạng không đáng như cậu, có thể có giá trị một tỷ? Nói đùa cái gì vậy.....Cậu ngoan ngoãn đợi ở bên người tôi, đời này cũng đừng nghĩ thanh toán xong!"
"Dựa vào cái gì...."
"Dựa vào cái gì?"
Ninh Trí Viễn cười.
Hắn liếm liếm hàm răng, ánh mắt lạnh lùng.
"Chỉ dựa vào tôi là Ninh Trí Viễn, mà cũng lắm cậu cũng chỉ là một tên phế vật.
Rời khỏi tôi, một ngày cậu cũng không sổng nổi, không đi được một bước!"
"Anh nói bậy! Mấy ngày nay tôi không có...."
"Phải không? Thẻ ngân hàng của cậu đâu? Mỗi tháng rút ra mười mấy vạn, đều tiêu ở đâu? Ở loại nhà nghỉ nhỏ này, đến Dạ Mị làm công, cậu cho rằng tôi không biết cậu bán đáng thương? Là kỹ nữ còn muốn lập đền thờ, tôi thật là xem thường cậu!
Có bản lĩnh, đừng rút trong thẻ kia một phân tiền nào.
Đừng đi tìm Từ Thu Quân, càng đừng đi tìm những người đàn ông đó xin cơm! Dựa vào chính cậu, cậu có thể sống được ba tháng, tôi sẽ thu hồi lời nói.
Cậu có thể lăn, tôi thả cậu đi.
Về sau cậu muốn làm gì thì tùy cậu!
Nhưng nếu cậu không làm được, lại ngoan ngoãn lăn trở về cho tôi, đừng nói mấy lời vô nghĩa! Nghe hiểu chưa?"
"Anh nói thật?"
"Lâm Lộc, cậu đúng là không biết rõ thân phận của mình.
Tôi cho cậu một cơ hội, cậu nói nhận hoặc là không nhận là được, có tư cách gì chất vấn? Nếu không có can đảm nhận, vậy câm miệng đi theo tôi! Về sau đừng để tôi nghe cậu nói những lời vô nghĩa giống vậy lần nữa! Chính cậu suy nghĩ lại cho thật kỹ, từ lúc cậu sinh ra, lại đi theo loại phụ nữ như Từ Thu Quân, dựa vào đàn ông nuôi.
Sau đó là múa, để Tiêu Doanh cung phụng cậu, lên đại học liền dựa vào tôi dưỡng cậu! Cậu có một ngày sống độc lập sao? Còn dám luôn miệng nói cái gì mà sống vì chính mình -- Hiện tại tôi kêu cậu hoàn toàn sống vì chính mình đấy! Cậu dám sao?"
"Tôi dám."
Biểu tình của Lâm Lộc, trước nay chưa từng bình tĩnh đến như vậy.
"Tấm thẻ kia, tôi đã không cần từ lâu.
Về sau cũng sẽ không dùng nữa.
Tôi với mẹ, đã không liên lạc rất lâu rồi.....Lại nói tiếp, đoạn tuyệt quan hệ mẹ con, còn phải cảm ơn anh.
Không phải anh vứt bỏ tôi, mẹ với tôi cũng sẽ không cãi nhau thành như vậy.
Đàn ông khác, anh nói thầy Tiêu sao? Tôi đã sóm không muốn liên lụy đến ông ấy, không đưa tiền cho ông ấy nữa.
Người đàn ông khác, lại càng không muốn.
Cảm ơn anh thả tôi.
Ba tháng, không thành vấn đề.
Ba năm cũng không thành vấn đề -- Nếu nói là tôi có thể sống lâu như vậy.
Tạm biệt, Ninh tiên sinh.
Hy vọng anh tuân thủ lời hứa hẹn.
Nếu tôi có thể tự mình sống sót, anh lại không được tổn thương đến tôi nữa."
"Cậu nói cái gì? Cậu lặp lại lần nữa."
Nháy mắt Ninh Trí Viễn trầm mặt, con ngươi tỏa ra hàn ý.
Hắn đi về phía trước một bước.
Nắm lấy cánh tay Lâm Lộc.
"Cậu đã nghĩ kỹ từ lâu rồi phải không? Tìm đường lui cho tốt rồi phải không? Cậu muốn đi tìm ai? Trang Hiểu? Đúng không, có phải hắn không? Ngoại trừ hắn, còn ai có thể bỏ ra được nhiều tiền như vậy...."
"Đủ rồi! Tôi nói tôi sẽ không dựa vào bất kỳ kẻ nào! Ở trong mắt anh, tôi chỉ tồn tại vì tiền sao?"
Ninh Trí Viễn sửng sốt chớp mắt một cái.
"Không có tiền, căn bản không đáng sợ như vậy! Tôi lớn lên ở khu ổ chuột, ngày tháng nghèo đến cùng cực, tôi dựa vào tiền lẻ mẹ ném xuống nuôi sống chính mình, nhưng khi đó tôi còn quả nhỏ! Hiện tại tôi lớn như vậy, anh thật sự cho rằng không có tiền của anh, tôi sẽ đói chết sao?"
Lâm Lộc móc một khăn tay trong túi ra, hung hăng vứt trên mặt đất.
"Anh thật sự cho rằng không có một cái khăn tay một vạn đồng tiền của anh, tôi sẽ không sống nổi? Không có bộ quần áo mười mấy vạn, chung cư mười mấy ngàn vạn, không có những món cơm đặt ở khách sạn xa hoa của anh, không có siêu xe không có bảo tiêu của anh đưa mấy vạn tiền tiêu vặt mỗi tháng, tôi sẽ không sống nổi nữa?"
Nước mắt chảy xuống theo cằm.
Lâm Lộc tức giận đến cả người phát run.
Đây không phải là lần đầu tiên cậu khóc với Ninh Trí Viễn, nhưng đây là lần đầu tiên cậu đối với người đàn ông này, hét lớn những lời nói trong lòng.
"Anh sai rồi, anh thật sự quá sai rồi! Trí Viễn ca -- Nếu anh còn đuổi theo tôi để tôi gọi anh như vậy, tôi sẽ nói với anh những lời thật lòng một lần! Trước đây tôi căn bản không dám nói, nhưng hiện tại, còn sợ gì nữa chứ?
Tôi không phải phế vật, càng không phải rác rưởi! Tôi là con người! Tôi đi theo anh lâu như vậy, không phải bởi vì anh có rất nhiều tiền, là bởi vì tôi thích anh! Không phải tôi không nuôi sống được chính mình, tôi cũng không cần siêu xe biệt thự, tôi muốn mấy thứ đó cũng không có tác dụng gì! Tôi muốn múa, muốn mỗi ngày đều nhìn thấy anh, chỉ như vậy mà thôi! Tôi thật sự rất ngu xuẩn nhưng tôi không phải phế vật! Rõ ràng lúc biết anh tôi cũng có bộ dáng thế này, vì sao lúc đó anh không nói rõ ràng, nói anh rất ghét tôi, rất khinh thường tôi? Nếu anh nói rõ ràng sớm một chút, tôi căn bản sẽ không yêu anh!"
"Cậu yêu tôi...."
Chớp mắt ánh mắt Ninh Trí Viễn dao động, hắn nhìn về phía bộ dáng Lâm Lộc giống như bị đâm một dao.
Nhưng khi mở miệng, tiếng nói của lại nghẹn lại.
"Vậy được.
Cậu trở về với tôi.
Cậu còn muốn nói gì, tôi cho thời gian để cậu từ từ nói."
"Tôi nói xong rồi."
Lâm Lộc lắc lắc đầu.
Cậu nhìn người đàn ông trước mặt này, giọng nói cũng nghẹn ngào.
"Không có gì khác muốn nói nữa.
Khả năng ban đầu là tôi sai, vốn dĩ tôi và anh không phải là người cùng thế giới, là tôi trèo cao.
Nhưng Trí Viễn ca....Người như Ninh tổng, không phải là người tôi có thể trèo cao được.
Tôi chỉ là một người bình thường, muốn có một người yêu bình thường.
Nhưng Ninh tổng ngài quá ưu tú, tôi ở trước mặt anh, xác thật chính là tên phế vật.
Cho nên....Thôi bỏ đi."
"Cho nên cái gì?"
"Cho dù là cái gì, cũng nên bỏ đi."
Lâm Lộc hít sâu, nỗ lực áp lệ ý mãnh liệt.
"....Tạm biệt, Trí Viễn ca."
Còn chưa dứt lời, sắc mặt Ninh Trí Viễn liền thay đổi.
Hắn vươn tay, thế nhưng không thể bắt lấy Lâm Lộc.
Cực kỳ quái lạ.
Lâm Lộc giống như một con chim hoàng yến trong lòng bàn tay hắn, trước nay mặc cho hắn xoa tròn bóp dẹp, muốn bài bố như thế nào thì cứ bài bố như thế này.
Chạy khỏi lòng bàn tay hắn? Sao có thế?
Nhưng hôm nay, tại sao hắn không bắt được cậu?
Không đúng....Không được như thế này! Vì sao phải bắt, dựa vào cái gì phải bắt lại? Không phải là đồ vật của chính hắn sao, nên ngoan ngoan nghe lời hắn, vĩnh viễn ở bên người hắn!
Quăng cậu ra ngoài, cho ăn giáo huấn! Làm cậu biết trời cao đất dày, làm cậu hoảng hốt sốt ruột, làm cậu về sau đi sau lưng hắn không dám rời một bước mới đúng!
Tại sao cậu ta lại muốn chạy? Tại sao lại dám đi!
"Từ từ!"
Ninh Trí Viễn thất thanh rống lên.
Lâm Lộc đứng lại, trong lòng Ninh Trí viễn đột nhiên nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng Lâm Lộc chỉ trầm mặc cởi áo khoác ra, đưa cho hắn.
"Đã quên cái này.
Ninh tổng, quần áo của ngài đều rất quý, tôi không thể mặc đi.
Cảm ơn ngài hôm nay đã chiếu cố.
Tạm biệt, ngài bảo trọng."
Đưa áo khoác qua, Ninh Trí Viễn không tiếp lấy.
Lâm Lộc liền đặt nó ở trên đầu xe, nhìn Ninh Trí Viễn cúi lưng một cái.
Đôi mắt cậu rất hồng, biểu tình lại rất bình tĩnh.
Khi xoay người rời đi, không nói một lời.
Ninh Trí Viễn thở hồn hển, cắn răng, ở bên cạnh bùng nổ.
Nhưng mãi cho đến khi bóng dáng Lâm Lộc biến mất khỏi tầm mắt, hắn cũng không thật sự bùng nổ.
Cảm giác hốt hoảng xưa nay chưa từng có áp chế hắn, lần đầu tiên hắn cảm nhận được mình suy yếu như thế nào.
Hắn chỉ có thể nhìn Lâm Lộc chằm chằm, cho đến khi một tiếng "Ninh tổng!" nôn nóng truyền vào tai.
Tiểu Chu nhảy xuống ghế phụ ra ngoài.
"Ngài không đuổi theo sao? Lâm ca đi xa rồi đó!"
Dưới tình thế cấp bách, Tiểu Chu bắt được cánh tay Ninh Trí Viễn.
"Ninh tổng, tôi đều nghe được hết! Lâm ca thích anh, chỉ là anh ấy thương tâm thôi! Ngài đuổi theo đưa anh ấy trở về đi, Ninh tổng, Lâm ca tốn bao tâm tư đối với ngài như vậy, sao có thể chỉ vì tiền? Anh ấy thật sự rất thích ngài, ngài nên dỗ dành anh ấy, chăm sóc anh ấy, thật sự Ninh tổng chỉ cần đối với anh ấy tốt một chút, sao anh ấy có thể buông tay ngài? Lúc trước anh ấy giận dỗi với ngài nhưng vẫn chủ động tới tìm ngài, ngài thật sự cảm thấy là bởi vì đóa hoa hồng đó sao? Anh ấy lo cho ngài, Ninh tổng, Lâm ca là đau lòng cho ngài bị thương, chẳng lẽ ngài nhìn không ra?"
Ninh Trí Viễn vẫn sững sờ như cũ.
Trong mắt hắn xoay chuyển thật chậm, ánh mắt làm người ta kinh hãi nhìn về phía Tiểu Chu.
"Đúng không?"
"Tại sao lại không đúng! Ninh tổng, ngài làm tôi chết mất! Lâm ca đã đi rồi, nếu không đuổi theo sẽ thật sự không đuổi kịp đưa về!"
"Không, cậu ta sẽ trở về."
Ninh Trí Viễn ổn định tinh thần.
Hắn phát hiện tay mình đang run lên, liền dùng sức nắm chặt nắm tay.
"Sao có thế không trở lại? Chính cậu ta căn bản sống không nổi...Sớm muộn gì, không, cậu ta rất nhanh! Rất nhanh sẽ trở về tìm tôi, đúng, khẳng định là như vậy, loại phế vậy như cậu ta....Một mình cậu ta ở bên ngoài, sao có thể trải qua ngày tháng này....Lúc trước cậu ta ở trường học, phỏng vấn cũng không dám đi một mình! Nếu không phải tôi vẫn luôn chăm sóc cậu ta....".