Trịnh Tinh Lẫm không biết vì sao mình muốn làm như vậy, cậu ta không có can đảm đi đưa chocolate cho Giang Vân Biên, cũng không dám để Giang Vân Biên nhận chocolate của Chu Điệt.
Cậu ta cho rằng mình thích Giang Vân Biên, nhưng bị Chu Điệt ép đến đường cùng lại không dám nói một chữ nào với người kia.
Trịnh Tinh Lẫm muộn màng nhận ra, không phải cậu ta muốn có được Giang Vân Biên, mà là cậu ta chỉ không muốn ai có được Giang Vân Biên cả.
Khi ý thức được chuyện này, cậu ta thế mà lại cảm thấy may mắn khi mình chỉ là một Beta.
"Vì sao lại làm như vậy?"
Giọng nam lạnh nhạt từ phía sau vang lên làm Trịnh Tinh Lẫm như bị sét đánh.
Giang Vân Biên chậm rãi từ cửa đi vào, đầu tiên là đi đến thùng rác nhặt cái túi lên.
Tuy rằng nói như vậy không tốt lắm, nhưng mà cậu thật sự là gấp không chờ nổi đối với chocolate của Chu Điệt, không ngờ lúc quay về lại gặp được loại trường hợp này.
"May mắn hôm nay còn chưa trực nhật." Chỉ là bề mặt túi nằm trong đống giấy nháp, không ảnh hưởng đến chocolate bên trong.
"Chắc là cậu có khoảng thời gian không thích hợp, nhưng tôi lại nhất thời không phát hiện." Giang Vân Biên lấy chocolate ra, chậm rãi gấp túi giấy lại.
Trịnh Tinh Lẫm nhìn cậu lạnh nhạt trở lại chỗ ngồi, tìm khăn giấy lau bao bì hộp chocolate.
Giang Vân Biên không nhìn cậu ta: "Bất kể là nguyên nhân gì, ném đồ của người khác đều không có lễ phép lắm đâu."
"Cậu, cậu không tức giận sao?" Trịnh Tinh Lẫm chỉ cảm thấy cổ họng căng chặt, nếu có người dám ném đồ của Giang Vân Biên đưa cho cậu ta, chắc chắn cậu ta sẽ nổi trận lôi đình.
"Giận." Giang Vân Biên bỏ chocolate vào cặp sách của mình, dùng hành động nói cho cậu ta biết mức độ quý trọng của cậu, "Nhưng tôi chuẩn bị nghe xong nguyên nhân mới ra tay với cậu."
"Không có nguyên nhân."
"Vậy chỉ là đơn thuần làm chuyện xấu rồi..." Tay Giang Vân Biên đặt lên vai Trịnh Tinh Lẫm, siết chặt nắm tay.
Trịnh Tinh Lẫm còn chưa kịp phản ứng, bụng đột nhiên tê rần, cả người đau đến cuộn tròn ngồi xổm trước mặt Giang Vân Biên, mặt mày choáng váng.
Giang Vân Biên ngồi xổm xuống bằng cậu ta: "Tôi dùng sức không nhiều, bây giờ chúng ta huề nhau, thành thật nói cho tôi biết vì sao lại ném đồ của tôi."
"Cậu," Trịnh Tinh Lẫm yếu ớt ho khan một tiếng, chênh lệch giữa AB quá rõ ràng, "Hôm nay nhiều người đưa chocolate cho cậu như vậy, vì sao cậu chỉ nhận của mình Chu Điệt."
"Vấn đề này rất khó à?"
Trịnh Tinh Lẫm ngạc nhiên ngẩng đầu, cậu ta nghĩ rằng Giang Vân Biên sẽ không thừa nhận.
"Tôi thích Chu Điệt, nên muốn lấy chocolate của cậu ấy, không được sao?"
Lần đầu tiên Giang Vân Biên thừa nhận thích, tim đập hơi nhanh, lại thấy rất thoải mái.
Thích là thích, không có quanh co lòng vòng nhiều như vậy.
Trịnh Tinh Lẫm biết tình yêu AA, cái này là trái pháp luật, hơn nữa cũng khó làm người khác tiếp thu.
Cậu ta cho rằng Giang Vân Biên và Chu Điệt đều sẽ không thừa nhận.
Tuổi này của Giang Vân Biên là lúc vừa kiêu ngạo lại ngông cuồng, thừa nhận tình cảm đối với cậu mà nói là một loại trói buộc.
"Hay là cậu cũng thích Chu Điệt?" Giang Vân Biên sửng sốt, trong đầu nhanh chóng lóe lên những hình ảnh có liên quan đến Trịnh Tinh Lẫm, bỗng nhiên nhận ra có nhiều chi tiết đều bị mình vô tình bỏ qua.
Đặc biệt là sữa chua con thỏ kia.
"Giang Vân Biên, cậu đừng có giả ngốc." Trịnh Tinh Lẫm buông lỏng tay đang che bụng, đứng thẳng dậy, "Chu Điệt cũng đã nhìn ra rồi, cậu còn không biết à?"
"Cậu ấy nhìn ra cậu thích cậu ấy?"
"Cậu ta nhìn ra tôi thích cậu." Trịnh Tinh Lẫm nói xong chỉ thấy đầu lưỡi mình như bị con dao hung hăng cắt qua, máu chảy đầm đìa, "Tôi thích cậu."
"À." Lúc này Giang Vân Biên mới lấy lại tinh thần, một tay đập vào lòng bàn tay khác của mình, nghiêm túc tự hỏi, "Hóa ra là như vậy."
"Tôi nghiêm túc đấy, không có nói giỡn với cậu đâu." Trịnh Tinh Lẫm chịu không được vẻ mặt dường như không có chuyện gì này của cậu.
Giống như đối với Giang Vân Biên, tình cảm của cậu ta không có gì quan trọng.
"Không có, tôi đang nghiêm túc suy nghĩ lại nhưng lần tôi tiếp xúc với cậu." Giang Vân Biên cũng không định an ủi cảm xúc phập phồng của cậu ta, "Tôi không biết mình đã làm chuyện gì đáng để cậu thích."
Trịnh Tinh Lẫm sững sờ một chỗ: "Cậu rất ưu tú, cậu là hạng nhất khối, là Alpha cao cấp, vừa đẹp lại có tự tin, tôi..."
"Vậy để tôi nói cho cậu, cấp hai thành tích của tôi đội sổ, đã từng bị đánh giá là Alpha có độ nguy hiểm cao, ba mẹ ly hôn." Giang Vân Biên hỏi, "Cậu còn thích không?"
Con ngươi Trịnh Tinh Lẫm co lại một chút, khó có thể tin: "Sao có thể, cậu từ chối tôi thì từ chối đi, đừng có tìm nhiều lý do như vậy!"
"Được." Giang Vân Biên đứng thẳng lên, "Cảm ơn sự yêu thích của cậu, thực xin lỗi, tôi có người mình thích rồi."
Ngón tay Trịnh Tinh Lẫm run lên, cuối cùng vẫn đè nén cảm xúc trả lời câu 'tôi biết rồi', xoay người đi về phòng học.
Giang Vân Biên thở dài, đi rửa sạch tay, trở lại lần nữa lấy chocolate ra.
Mở ra một cách thật cẩn thận không làm hỏng hộp giấy, cậu liếm liếm môi nhìn tám viên chocolate màu trắng đặt ngay ngắn bên trong.
Cậu ăn một viên.
"Chậc, ngọt quá."
...
Kết thúc tuần thứ hai sau khi vào học, nhà trường đưa ra danh sách học sinh xuất sắc đi tập huấn để chuẩn bị cho kỳ thi chung của tám trường.
Tên của Chu Điệt và Giang Vân Biên đều ở bên trong.
Thành tích cuối kỳ của Hứa Trạm xếp hạng 15 toàn khối, bỏ lỡ mất cơ hội tốt, đi phía trước vỗ vỗ vai Giang Vân Biên.
"Nghe nói trong tập huấn đều là thi đề thi chung, các cậu đi hai tuần, thi bốn đề thi chung, mỗi tuần hai đề đấy." Hứa Trạm rùng mình, "Tôi nên cảm thấy may mắn vì học kỳ trước không đến gần top 10 toàn khối."
"Không sao cả, cậu sợ thì cứ ngoan ngoãn ở trường học đi." Giang Vân Biên ngoài cười trong không cười, "Tôi sẽ cho cậu biết, cái gì gọi là đồ sát bảng xếp hạng."
Cao Tử Ninh giơ ngón cái: "Ngầu."
Cái gọi là tập huấn, nhưng nói cho cùng chỉ là top 10 toàn khối của tám trường thi đấu với nhau, mà ai lấy hạng cuối cũng không vui vẻ gì.
Giang Vân Biên đang thu xếp hành lý, Hứa Trạm không làm phiền cậu nữa, trước khi ra ngoài thì gửi cho Chu Điệt một tin nhắn.
[Chu ca, thứ bảy các cậu tập huấn xong quay về là sinh nhật Vân Biên đấy.]
Lần này Giang Vân Biên không ở trường học, bọn họ có thể thỏa thích chuẩn bị mà không sợ lộ tẩy.
[Tám, chín phần mười là cậu ấy không nhớ rõ, đến lúc đó cậu cũng đừng có nhắc, chúng ta nội ứng ngoại hợp chuẩn bị bất ngờ cho cậu ấy.]
Sáng thứ bảy xuất phát, top 10 toàn khối của Tam Trung đều ở chung một chiếc xe, Giang Vân Biên xách theo cái vali, vẻ mặt chưa tỉnh ngủ trốn ánh nắng mặt trời.
Từ Chiêu Nhược có ô, Giang Vân Biên chào hỏi xong thì cầm giúp cô.
"Tôi thật có bản lĩnh, thế mà có thể chờ đến ngày Giang ca giúp tôi bung dù." Từ Chiêu Nhược cười nói.
Giang Vân Biên ngáp một cái: "Chờ Chu Điệt đến đây, thì là Chu Điệt bung dù giúp cậu."
Từ Chiêu Nhược: "Vậy là cậu có bản lĩnh hơn, có thể làm cho cậu ấy bung dù cho cậu."
Giang Vân Biên cười nhẹ, giáo viên dạy hóa là người dẫn đội, nhìn người đến cũng gần đủ rồi thì điểm danh.
"Lúc Vệ Sơ biết đi tập huấn còn có cậu thì cậu ta mang theo một vali sách luôn đấy." Từ Chiêu Nhược tìm thấy vali của Vệ Sơ trong chỗ để hành lý chung, "Trong đó có hai phần ba là đề luyện thi."
Giang Vân Biên: "... Này có khác gì mang theo một vali gạch đâu?"
"Dù sao cũng có hai tháng để có thể phản đòn rồi mà."
Bây giờ Chu Điệt mới kéo vali đi đến.
"Sao lại chậm như vậy?" Giang Vân Biên giơ dù cao lên một chút, để Chu Điệt cũng đi vào trong bóng mát.
Tuy nói muốn Chu Điệt bung dù, nhưng đến lúc này lại vẫn muốn quan tâm đại thiếu gia.
Chu Điệt mang theo một cái hộp nhỏ: "Thuốc ức chế của em, lúc nãy xuýt nữa quên mang."
Từ Chiêu Nhược lắc đầu: "Tôi chua quá, sao không có ai mang thuốc ức chế giúp tôi vậy nè?"
"Mọi người đến đủ cả rồi thì lên xe, tôi giảng cho các em về yêu cầu của kỳ tập huấn này." Giáo viên chỉ huy gõ gõ cửa kính xe, "Nhanh chân lên."
"Lần này là tập huấn tám trường, có tổng cộng 80 người tham gia, đều nằm trong top 10 toàn khối, trình độ không phân cao thấp với các em. Các đề thi chung diễn ra vào thứ tư và thứ sáu hàng tuần, để kiểm tra thành quả học tập. Bởi vì chủ nhật tuần sau là đến ngày đếm ngược một trăm ngày cho kỳ tuyển sinh đại học, học sinh trong trường có hoạt động huấn luyện dã ngoại, các em cũng có, hơn nữa là phân tổ cùng với 70 người còn lại, sắp xếp cụ thể đến lúc đó sẽ nói sau."
Giáo viên dạy hóa giải thích ngắn gọn về hành trình hai tuần tới, sau đó mới xuất phát.
Giang Vân Biên và Chu Điệt ngồi ở ghế đôi phía sau, mặt trời bên ngoài chiếu vào cửa kính làm nó nóng lên, Giang Vân Biên mang theo mũ muốn tìm chỗ che.
"Dựa vào vai anh này." Chu Điệt ôm cặp sách vào ngực, nghiêng người về phía cậu một chút, "Độ cao này chắc là vừa rồi."
Giang Vân Biên vốn có chút say xe, lên xe là muốn tìm phương thức làm mình thoải mái để vượt qua đoạn đường này, Chu Điệt hỏi như vậy, cũng bèn không khách khí mà dựa lại gần.
Vị tuyết tùng thanh đạm xoa dịu cảm giác không thoải mái.
Giáo viên chỉ huy còn đang định nói về kế hoạch cho bọn họ nghe để giảm bớt căng thẳng.
Nhưng kết quả trong xe trừ Vệ Sơ nhiệt liệt hưởng ứng ông, thì ánh mắt mọi người đều tập trung nhìn về phía sau.
"Nhìn cái gì vậy? Bên ngoài có cảnh đẹp à?" Ông cũng tò mò đứng lên đi ra phía sau nhìn.
Mới vừa đi được hai bước thì nhìn thấy chiếc mũ che trên đầu, Giang Vân Biên ôm lấy hai tay dựa vào Chu Điệt mà ngủ.
Mà người kia lại giống như không có việc gì, mang tai nghe xem phim trong điện thoại.
Nữ sinh ngồi bên cạnh nhỏ giọng nói: "Ngọt quá đi mất, tớ đã nói rồi mà."
"Cảm ơn hiện trường phát kẹo của hai vị, tôi cảm thấy kỳ tập huấn này có thể đả thông hai mạch Nhâm Đốc rồi."
"Trong máu của tôi không hề có một giọt nước, tất cả đều là đường."
Giáo viên chỉ huy: "..."
Tam Trung là nhóm thứ ba đến trại tập huấn, sau khi xuống xe, giáo viên dạy hóa dẫn bọn họ đến ký túc xá.
Huấn luyện viên nữ đang chờ ở cửa, nam nữ tách ra rất nhanh.
"Chúng ta có bốn bạn nữ, tự phân chia hai người một phòng đi, các em đi theo huấn luyện viên là được." Giáo viên dạy hóa lấy chìa khóa ra, "Nào, các bạn học nam đến đây nhận chìa khóa ký túc xá trước."
Ngoại trừ Vệ Sơ ra thì còn lại đều là Alpha, phân chia cũng không có gì khó khăn.
Chu Điệt nhận chìa khóa xong thì giúp Giang Vân Biên mang hành lý: "Đi thôi, chúng ta ở tầng 3."
Giang Vân Biên lười biếng đi theo sau hắn, dáng vẻ ngủ không no.
"Đây là ký túc xá của các em, những ký túc xá khác không có mở cửa, nên các em nhớ kỹ đừng đi nhầm." Giáo viên dạy hóa chỉ cho bọn họ xem mấy cái biển báo, "Còn phải nhớ kỹ số tầng của mình, tầng 1 là Nhất Trung và Tứ Trung, tầng hai là trường trung học số 1 và số 3 thành phố, chúng ta và Ninh Hạ ở cùng một tầng..."
Khi Giang Vân Biên nghe được hai chữ "Ninh Hạ" thì hoàn toàn tỉnh ngủ.
Thật cmn trùng hợp.
Giáo viên dẫn bọn họ đến ký túc xá, học sinh chắc là đến đủ cả rồi, nhưng mấy ký túc xá của Ninh Hạ bên cạnh lại không có người.
Giang Vân Biên và Chu Điệt mang vali vào phòng, hơi sửng sốt đối với căn phòng trống trải.
Giường và bàn học tách riêng ra, như là đảm bảo học sinh không bị ảnh hưởng nên khoảng cách rất rộng, so với ký túc xá ở Tam Trung còn lớn hơn một chút.
Ga trải giường và chăn đều khá mới, khó có thể nhìn ra có bao nhiêu đợt học sinh đã dùng qua nó.
Giang Vân Biên quay sang định lấy đồ trong vali mình xếp ra, tay lại bị Chu Điệt nhẹ nhàng đè lại.
"Có phải có chuyện nên nói với anh không?" Chu Điệt cúi người nhìn thẳng vào cậu.
"Cái gì cơ?" Giang Vân Biên sửng sốt, trong khoảng thời gian ngắn không phản ứng kịp.
"Thời điểm giáo viên nói phòng bên cạnh là Ninh Hạ, em có vẻ không vui lắm."
Cái người tên Khương Diệp kia là học ở Ninh Hạ.
Giang Vân Biên cũng cảm thấy có một số việc nên để Chu Điệt biết.
Tay Giang Vân Biên đang đặt trên mã khóa khẽ buông lõng, cậu thở dài, ngồi lên mép giường.
"Năm em học cấp hai có một người bạn tốt, gọi là Văn Lâm."
Năm đầu tiên của cấp hai được phân vào cùng một lớp, lúc đó Giang Vân Biên còn chưa phân hóa đã quen biết Văn Lâm.
Người kia là người phân hóa thành Alpha đầu tiên trong lớp, cũng là một đại thiếu gia nên rất được hoan nghênh, đi đến đâu cũng đều có nữ sinh vây quanh cậu ta.
Khi đó, Giang Vân Biên là một cái gai điển hình trong mắt giáo viên, không thích đọc sách, vào lớp là ngủ, chuyện tốt không làm nhưng mỗi ngày đều trốn học đánh nhau.
Lúc ấy trường học có thói quen để học sinh xuất sắc kèm cho học sinh kém, giáo viên xếp cho Giang Vân Biên ngồi bên cạnh Văn Lâm, hai người thành bạn cùng bàn.
"Lúc đầu em mỗi ngày đều đánh nhau, em nhìn cậu ta là khó chịu, cậu ta cũng không muốn để ý đến em, nhưng cũng không biết chủ nhiệm lớp khi đó nghĩ như thế nào, mà mỗi lần em gây chuyện Văn Lâm đều phải đội nửa cái nồi, có lẽ là cậu ta nhìn em càng thêm khó chịu, bèn dứt khoát đi theo em mỗi ngày."
Tính cách Giang Vân Biên khi đó rất cô độc, quan hệ giữa bạn bè cũng không tốt, thuộc kiểu mà đi trên phố gọi không thèm nhìn.
Văn Lâm lúc đầu là cậu mặc kệ tôi thì tôi đánh cậu, sau đó lại là cậu mặc kệ tôi thì tôi đi theo cậu.
Khi đó Giang Vân Biên còn lén học đàn guitar ca hát với người khác, bị Văn Lâm phát hiện, Văn Lâm chỉ vào cậu nói: "Cậu nghỉ cả buổi chiều để chạy tới đây nghe anh ta chơi cái thứ này? Còn không dễ nghe bằng chú mù kéo đàn nhị ở dưới cầu nữa."
Giang Vân Biên giơ tay đánh cậu ta, Văn Lâm cản lại: "Như này đi, chỉ cần cậu ngoan ngoãn đi theo tôi, không gây chuyện nữa, tôi sẽ dạy cậu chơi đàn."
Ban đầu Giang Vân Biên không có bao nhiêu hứng thú, chỉ cảm thấy có dịp thì chơi, nhưng bị Văn Lâm dạy như vậy, có một số việc lại giống như hạt giống hút đủ nước giãy giụa phát triển thành một cây to.
Bao gồm cả việc sau đó cậu muốn thành lập ban nhạc, ở một mức độ nào đó cũng là bị ảnh hưởng bởi người kia.
Sau khi phân hóa thành Alpha, mối quan hệ giữa Giang Vân Biên và Văn Lâm càng tốt hơn, trở thành bạn thân nhất.
Học kỳ đầu năm thứ ba của cấp hai, bọn họ thành lập một ban nhạc, Văn Lâm biết đàn guitar bass, Giang Vân Biên hát chính, sau đó còn kéo thêm Hứa Trạm và Khương Diệp ở lớp kế bên, ở trong trường còn có chút danh tiếng.
Bước ngoặt là sau đó.
"Vừa tốt nghiệp lớp chín, Văn Lâm liên hệ với một ban nhạc underground, bọn họ có một địa điểm và nói có thể cho chúng em thời gian hai giờ để diễn."
Tối hôm đó là lần đầu tiên Giang Vân Biên lấy thân phận hát chính lên sân khấu, liveshow nhỏ năm, sáu trăm người, cũng đã đủ để đốt cháy mộng tưởng nhiệt huyết của cậu.
Buổi tiệc tối hôm đó cậu uống từng ngụm với suy nghĩ về tương lai cho đến khi say, tỉnh lại là từng tiếng chuông điện thoại vang lên không ngừng.
"Vân Biên," Giọng nói Hứa Trạm trong điện thoại run rẩy, "Cậu mau đến bệnh viện, Văn Lâm đánh dấu em gái cậu..."
Chu Điệt nhận ra cảm xúc của cậu bắt đầu trở nên không thích hợp.
"Em xem cậu ta là bạn tốt nhất, em cũng chưa từng ngăn cản cậu ta làm quen với em gái em, nhưng mà cậu ta lại làm như vậy."
Giang Vân Dĩ phân hóa muộn, học kỳ hai lớp mười mới xác định là Omega, trong nhà vô cùng cưng chiều, chỉ sợ sức khỏe cô xảy ra vấn đề gì.
"Vân Biên à." Chu Điệt cầm bàn tay đang đặt trên đầu gối cậu, "Giang Vân Biên."
Giang Vân Biên như là từ trong ác mộng bừng tỉnh, ngẩng đầy nhìn người trước mặt, một hồi lâu mới thu lại cảm xúc rút tay về.
"Em không sao." Giang Vân Biên mở vali lấy áo gối và vỏ chăn mình mang đến, "Sau đó em và Văn Lâm đánh một trận, cậu ta nằm trong bệnh viện mấy tháng, ba mẹ em ly hôn, đến giờ em cũng không gặp lại cậu ta nữa."
Tuy rằng ba mẹ đều không nói rõ chuyện gì trước mặt con cái, nhưng Giang Vân Biên chuyện kia đã làm trình độ mâu thuẫn trong nhà trở nên gay gắt.
Chu Điệt nhận lấy đồ trong tay cậu, duỗi tay kéo người vào lồng ngực.
"Vân Biên à, người sai không phải em." Chu Điệt nhẹ nhàng sờ sờ đỉnh đầu cậu, "Thật xin lỗi, đừng nghĩ nữa."
Mùi hương tuyết tùng nhàn nhạt tỏa ra từ quần áo Chu Điệt, Giang Vân Biên cảm thấy cây cung căng chặt trong đầu mình lúc này mới thả lỏng ra.
Sau đó là cảm giác mệt mỏi kéo tới.
"Chu Điệt, em mệt quá." Giang Vân Biên xoa xoa đôi mắt.
"Anh trải ga giường lên cho em ngủ nhé." Chu Điệt sắp xếp cho cậu xong, đặt một chút hương liệu ngăn mùi lên bàn.
"Ngủ một lát đi, đến giờ cơm chiều anh gọi em dậy."
Giang Vân Biên xoay người lên giường, vừa nằm xuống đã ngủ.
Tuy rằng ký túc xá tạm thời rất sạch sẽ, nhưng Chu Điệt vẫn tìm miếng vải lau bàn ghế, ngăn tủ lại một lần, làm xong, hắn mang giẻ lau đi đến hành lang, vừa treo lên tay vịn thì người trường Ninh Hạ đã quay lại.
"Này, nghe nói trường Tam Trung bên cạnh ấy, cái người tạm nghỉ học một năm quay lại mà thành tích còn đè bẹp một đám học bá luôn, không biết có gặp được cậu ta không nữa."
"Có lẽ là có đó, cũng chỉ có ba phòng ký túc xá này thôi, nếu cậu hứng thú thì đi gõ cửa từng phòng một đi."
"Không đến mức ấy, dù sao cũng có một người họ Giang nghe nói là kẻ xấu biết đánh nhau đấy, shh, có phải là cậu biết không Văn Lâm? Gọi là Giang gì ấy?"
Lúc Chu Điệt quay đầu lại, nhìn thấy bốn nam sinh từ cửa cầu thang đi lên.
Đều mặc áo khoác đồng phục trường Ninh Hạ, người đứng đầu cao ngang ngửa hắn, khi nhìn vào mắt hắn thì hơi thu nụ cười lại.
Rõ ràng chỉ đứng nhìn nhau, nhưng lại như hai lưỡi dao đang va chạm, Văn Lâm cảm nhận được vị tuyết tùng cực nhạt kia có chứa cảm giác áp bách mãnh liệt.
Người trước mặt không bày ra dáng vẻ thân thiện gì với cậu ta.
Chu Điệt mặt không cảm xúc xoay người, đi vào cửa phòng.
Vài người phía sau im như ve sầu mùa đông, không hiểu vì sao chỉ một ánh mắt của người trường Tam Trung kia lại làm họ có cảm giác áp lực như thế.
Văn Lâm nghiêng đầu: "Không phải các cậu muốn gặp vị học bá họ Chu kia à?"
"Hả?" Nam sinh phía sau sửng sốt, "Không phải là người vừa nãy chứ..."
"Đúng vậy, là người vừa nãy."
Vẻ mặt nam sinh phía sau giống như nhìn thấy quỷ, cúi đầu vội vàng đi vào ký túc xá.
Văn Lâm đi ngang qua ký túc xá Tam Trung thì chậm rãi quay sang, ánh mắt hơi trầm xuống nhìn vào khung cửa Chu Điệt vừa bước vào.
Năm giờ rưỡi Giang Vân Biên tỉnh ngủ, cổ còn có chút khó chịu, qua hồi lâu mới xác định mình không nằm trên giường trong ký túc xá trường.
"Có khát không?" Giọng Chu Điệt phía sau truyền đến, Giang Vân Biên quay sang thấy bạn cùng phòng của mình đã mở đèn làm bài tập.
"Sao anh lại dọn dẹp xong hết rồi?" Giang Vân Biên nhìn xuống mới nhận ra phòng ở đã thay đổi những gì, "Anh như vậy có vẻ giống như em đang sai sử anh vậy á."
Chu Điệt kéo ngăn tủ ra: "Thuốc ức chế đặt ở chỗ này, kỳ mẫn cảm của em sắp đến rồi, nhớ luôn mang theo bên người đấy."
Giang Vân Biên xoay người trên giường, lấy điện thoại ra: "Thật đúng là, sao anh còn hiểu rõ hơn em nữa vậy."
Để dễ dàng liên hệ với nhau, giáo viên chỉ huy đã tạo ra một nhóm chat dành cho học sinh Tam Trung đang tập huấn, Giang Vân Biên mở nhóm chat xem tin nhắn.
Không nhịn được cười: "Vệ Sơ là đồ ngốc sao? Cậu ta thế mà không biết tự mang theo áo gối của mình."
Vali Vệ Sơ mang theo hơn phân nửa là sách, nửa còn lại trừ bút thì còn có đèn bàn, đồ ăn vặt còn chưa đến một túi.
[Từ Chiêu Nhược: Cậu dùng sách luyện tập chồng lên, đặt ở dưới đầu, thì thành gối rồi ~]
[Ôn Thước Vũ: Dùng bài thi nối lại, đắp lên trên người, thì thành chăn rồi ~]
Một đống người vô tình thả haha.
[Thầy Vương: Trại tập huấn có quầy bán quà vặt, hình như có bán vỏ chăn gối đấy.]
[Thầy Vương: Mọi người tập hợp, xuống đây ăn cơm.]
Giang Vân Biên định xuống dưới giễu cợt Vệ Sơ một phen, nhưng vừa đẩy cửa ra thì thấy một nhóm người trường Ninh Hạ.
Vài người đang hi hi ha ha nói chuyện phiếm trên hành lang, khi Giang Vân Biên vừa mở cửa ra thì nháy mắt yên tĩnh lại.
Chu Điệt chú ý tới cảm xúc của cậu, nhẹ giọng nói: "Đi thôi, anh đi với em."
Giang Vân Biên nói "được", trầm mặc đi xuống lầu.
Không nhìn thấy Văn Lâm.
Giáo viên gọi cơm giúp mười người bọn họ, thức ăn ở nhà ăn là thống nhất, dinh dưỡng cân đối, phục vụ riêng cho 80 học sinh tập huấn.
Từ Chiêu Nhược mang theo hai lốc sữa chua xuống chia cho bạn học, thấy Giang Vân Biên thì hỏi cậu muốn uống vị gì.
Giang Vân Biên cầm sữa chua quay sang, hỏi Chu Điệt: "Anh muốn uống vị gì?"
"Dâu tây."
"Được."
Mới vừa ngồi xuống, đã thấy Vệ Sơ khiêng thùng đồ chạy đến: "Quầy bán quà vặt cách chỗ này xa quá, tôi toàn phải chạy."
"Bên đó bán nhiều đồ không?" Từ Chiêu Nhược hỏi.
"Cũng nhiều, khá đầy đủ, mấy học sinh trường khác đều đến đó mua đồ, tôi vừa nhìn thấy người kia của Ninh Hạ cũng ở đó."
Có người hỏi: "Ai cơ?"
"Chẳng lẽ là học bá trong lời đồn có thể ganh đua cao thấp với hai học thần trường ta, Văn Lâm hả?"
Vệ Sơ gật đầu: "Đúng, đúng, là cậu ta."
Giang Vân Biên không nghĩ tới ở chỗ này cũng nghe được tin tức liên quan tới Văn Lâm, cậu cảm thấy không muốn ăn nữa.
"Văn Lâm, tấm gương của tôi đấy." Vệ Sơ dường như là nói cho Giang Vân Biên nghe, "Nghe bên Ninh Hạ nói, cậu ta chăm chỉ hiếu học, đối xử với người khác ôn hòa, lễ nghĩa, lại còn là một Alpha."
Nói cách khác, địa vị của Văn Lâm ở Ninh Hạ so ra không kém Chu Điệt là bao.
Nhắc tới Alpha, các nữ sinh ngược lại rất hứng thú, đang thảo luận cậu ta trông như thế nào, thì nghe trong nhà ăn có người gọi to.
"Văn Lâm, bên này!"
Giáo viên chỉ huy Ninh Hạ cũng ra đón học sinh trường mình.
Từ Chiêu Nhược vừa định quay đầu lại nhìn vị Alpha trong truyền thuyết, lại thấy Giang Vân Biên buông cái muỗng xuống.
"Tôi no rồi, ra ngoài hóng gió đây."
Giáo viên còn chưa kịp gọi cậu quay lại, Chu Điệt cũng đứng lên: "Tôi không ăn nữa, ra ngoài hóng gió đây."
Giáo viên: Học sinh bây giờ đều thích đi ra ngoài hóng gió à?
Văn Lâm đi từ cửa sau tới, Giang Vân Biên không quay lại mà đi đến cửa trước.
"Em cũng chỉ đi hóng gió một lát thôi," Giang Vân Biên quay lại nhìn Chu Điệt, lộ ra ý cười, "Không có việc gì đâu."
Chu Điệt nâng mắt nhìn một vòng: "Anh không muốn ăn nữa, muốn đi đến quầy bán quà vặt."
Tìm được hướng đi rồi, hắn nhìn chằm chằm Giang Vân Biên: "Anh đã quét dọn cả một buổi trưa rồi, có phải em nên tỏ vẻ một chút hay không?"
"Được." Giang Vân Biên sảng khoái, "Đi thôi, em mời anh ăn kẹo."
Chu Điệt dựa lại gần, dán sát bên tai cậu, nói: "Có thể chọn không? Anh muốn kẹo Tiểu Vân Biên."