*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi quen với chỗ ở mới, bạn cùng phòng xin nghỉ thế mà lại làm Giang Vân Biên có chút không được tự nhiên.
Ngay cả khi đi học cũng ngẫu nhiên quay ra phía sau, đến khi nhìn cái bàn trống không mới ý thức được Chu Điệt không ở đây, lời nói đến bên môi lại không có đối tượng để nói ra hết.
Thẳng đến thứ năm, Cao Tử Ninh nhìn Giang Vân Biên vừa về lớp đã ngã đầu ra ngủ, đứng bên cạnh Hứa Trạm lắc lắc đầu.
"Chậc chậc, dùng mắt thường cũng có thể thấy được con trai của cậu cô đơn đến nhường nào." Cao Tử Ninh vừa ăn sữa chua vừa nói.
Hứa Trạm đang làm bài tập không có ngẩng đầu lên: "Tốt nhất là cậu nói nhỏ một chút, nếu không cậu ấy nghe được sẽ đánh cậu đấy."
Cao Tử Ninh nghe nhiều làm ít, ngồi xổm xuống bên cạnh bàn Giang Vân Biên, tấm tắc hai tiếng: "Nào, để anh trai chơi với cậu."
Chân Giang Vân Biên từ trên thanh gác chân đạp xuống đất, sau đó mở mắt, vẻ mặt mang theo sát khí ngồi thẳng dậy.
"Nói lại lần nữa xem?"
Cao Tử Ninh một bước cách xa 800m: "Quấy rầy rồi."
Hứa Trạm "a" một tiếng, buông bút đổ thêm dầu vào lửa: "Ai da, hai cậu đừng như vậy mà, có cái gì không thích hợp thì trực tiếp động thủ đi, đừng sợ!"
Giang Vân Biên vừa định dạy dỗ một chút người đổ thêm dầu vào là là không có kết cục tốt, thân ảnh Chu Điệt chậm rãi xuất hiện ở cửa lớp.
Cao Tử Ninh chạy trốn nhanh hơn so với bất cứ thứ gì, nháy mắt đã trốn đến sau lưng hắn: "Chu ca cứu tôi!"
Giang Vân Biên hừ một tiếng: "Chu Điệt, khuyên cậu không nên đối nghịch với chính nghĩa, giao Cao Tử Ninh ra đây đi!"
Cao Tử Ninh vừa định nói Chu ca không có khả năng không phân biệt được đúng sai, thì thấy Chu Điệt quay đầu sang: "Nghe thấy không."
Cao Tử Ninh không còn đường sống, bèn bắt đầu nói bậy: "Chu ca, không phải ngày hôm qua cậu xin nghỉ sao? Giang Vân Biên trực tiếp héo luôn, cả ngày nằm dài trên bàn ai cũng không thèm nhìn, nếu không phải hai cậu đều là Alpha thì tôi cmn đã hoài nghi cậu ấy ở nơi này đơn phương tương tư cậu rồi!"
Giang Vân Biên vừa định dạy dỗ tên nói năng lung tung này thì Chu Điệt đã đi đến trước mặt cậu.
Hắn đặt hộp giữ ấm đã chuẩn bị sẵn trên mặt bàn cậu, giọng nói mang theo ý cười ái muội: "Để cậu nhớ mong, đây là bồi thường!"
Giang Vân Biên: "..."
Hứa Trạm im lặng nhìn một lát, từ trong ngăn kéo lấy ra ly trà chanh, bắt đầu làm trò nhấp một ngụm trước mặt Giang Vân Biên.
Giang Vân Biên bị cậu ta chọc cười, giơ tay nhéo mặt cậu ta: "Rất chua đúng không? Hả?"
Chu Điệt ngồi vào chỗ của mình, nhìn tiểu bá vương chỉ dựa vào một phần đã thành công giành được sự chú ý của cả lớp, bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn cười.
Giang Vân Biên thật sự đúng là rất đáng yêu.
Buổi sáng là giờ tiếng Anh, Giang Vân Biên làm xong một bài đọc thì dựa vào ghế: "Chu Điệt."
"Hửm?"
"Ngày hôm qua cậu làm gì vậy?"
Chu Điệt đang khoanh tròn từ ngữ mấu chốt hơi dừng lại một chút, nâng mắt lên: "Cậu rất tò mò sao?"
Giang Vân Biên tỏ vẻ lơ đãng: "Cũng không có, chỉ tùy tiện quan tâm một chút thôi."
Chuông tan học vang lên, Giang Vân Biên chưa đợi được đáp án của Chu Điệt, Hứa Trạm đã giơ tay ôm cậu: "Đi nào, tiết thể dục, đi chơi bóng đi!"
Giang Vân Biên nghiêng người tránh ra, rất không vui nói: "Tôi không đi."
Cao Tử Ninh: "Chúng tôi không chê cậu, cùng nhau đi đi!"
Giang Vân Biên lấy cục tẩy ném cậu ta: "Cậu còn dám có tư cách ghét bỏ tôi à?"
Cao Tử Ninh cười ha ha, Hà Như đi đến bên cạnh Chu Điệt: "Chu ca, cậu có muốn chơi bóng chung với chúng tôi không? Cơ hội ngược Giang Vân Biên không có nhiều lắm đâu!"
Chu Điệt hơi hơi nhướng mày, nhìn về người bàn trước.
Giang Vân Biên đã sớm quay đầu lại không để ý tới đám phàm nhân này, hiển nhiên là không muốn phản ứng bọn họ một chút nào.
Chu Điệt rất tri kỷ mà không có hỏi tới, kêu một vài người đi chiếm sân trước, chờ bọn họ đi cũng gần hết rồi, Chu Điệt mới nhìn bóng dáng Giang Vân Biên.
"Không biết chơi bóng rổ sao?"
Giang Vân Biên đúng lý hợp tình nói: "Đúng vậy, thiên tài cũng không phải mọi thứ đều tinh thông, làm sao vậy, khinh thường tôi à?"
Chu Điệt thưởng thức vẻ mặt cậu, ung dung vuốt lông cho cậu: "Làm sao tôi dám khinh thường cậu chứ."
Cảm xúc của Giang Vân Biên bị giọng điệu nhỏ nhẹ của hắn trấn an, nhìn hắn chốc lát: "Cậu cũng không biết chơi hả?"
Chu Điệt nghĩ nghĩ, vươn hai ngón tay so ra độ rộng giống cậu buổi tối ngày hôm đó: "Tôi tương đối xui xẻo, chỉ biết một chút như vậy."
Giang Vân Biên lúc này mới nhớ tới đây là tư thế buổi tối ngày hôm đó cậu nói mình có chút thiên phú về ca hát, cười vỗ lên tay hắn một cái.
"Cậu thôi đi nha." Giang Vân Biên kéo kéo khóa áo khoác, đứng lên.
Giang Vân Biên cởϊ áσ khoác là bắt đầu cởi từ cổ trước, Chu Điệt nhìn thấy áo khoác đồng phục học sinh bình thường kia trượt từ đầu vai cậu xuống sau eo, sau đó cậu mới nắm tay áo, cởϊ áσ khoác ra đặt trên chỗ dựa lưng ghế.
Nhìn từ phía sau đường cong của thiếu niên rất rõ ràng, gầy nhưng không ốm yếu, cánh tay so với nữ sinh còn muốn trắng mịn hơn một tí.
Giang Vân Biên không biết ngắn ngủi trong giây lát, trong mắt Enigma nhìn thấy lại là quang cảnh gì, cậu hơi nâng cằm: "Đi thôi, tôi đi xem cậu chơi bóng "
"Giang Vân Biên." Chu Điệt gọi tên của cậu.
Giang Vân Biên quay đầu lại, bức màn ngoài cửa sổ bị gió thổi bay lên, ánh sáng chiếu vào dừng trên dáng người cậu.
Chu Điệt nhìn đôi mắt màu nâu đậm của cậu, lấy ra một chiếc hộp từ trong ngăn kéo.
"Cho cậu, mang lên nhìn thử xem."
Giang Vân Biên nhìn cái hộp pha lê kia, bên trong là một cái mặt dây đính đá quý màu xanh nhạt ở chính giữa, chỉ là một hình thoi hơi mỏng, không có quá nhiều trang trí.
Giang Vân Biên đứng tại chỗ: "Đây là cái gì?"
"Vòng cổ tin tức tố." Chu Điệt nhẹ nhàng mở hộp ra, "Lắc tay Omega là dựa theo số liệu điều tra mà điều chế ra, còn vòng cổ này là lấy tin tức tố của tôi điều chế, thời điểm bị hướng dẫn có tác dụng tiến hành trấn an đơn giản."
Giang Vân Biên và Omega không giống nhau, nên Chu Điệt không có làm nó thành lắc tay.
'Tôi không cần." Giang Vân Biên lui về sau một bước, nhìn mặt dây không động đậy.
"Đây là xuất phát từ an toàn thân thể của cậu mà suy xét, hơn nữa phản ứng giới đoạn kế tiếp cũng cần phải mang." Chu Điệt đứng lên, tư thái bình tĩnh ung dung, không hề có ý muốn cưỡng bách cậu.
Nhưng Giang Vân Biên lại cảm nhận được dụ hoặc đến từ vòng cổ tin tức tố kia.
Bên trong có chứa tin tức tố của Chu Điệt.
Thấy cậu dao động, Chu Điệt lại nhẹ giọng nói: "Cậu thử xem? Nếu không quá thích hợp, tôi có thể đổi cái khác."
"Thời điểm giới đoạn cũng phải mang sao?"
"Ừm."
Đó là vấn đề sớm hay muộn cũng phải mang, Giang Vân Biên lạnh lùng đưa tay móc lấy sợi dây bạc.
"Cái này mở như thế nào vậy?" Cậu đặt trong tay nhìn một lát.
"Tôi giúp cậu." Chu Điệt lấy từ tay cậu, khi chạm vào lòng bàn tay hắn cảm giác được chút ấm áp.
Cảm xúc từ lòng bàn tay Giang Vân Biên còn mềm hơn một chút so với tưởng tượng.
Chu Điệt cởi bỏ nút thắt, nghiêng người đứng phía sau Giang Vân Biên.
Trong chớp mắt Alpha không phản ứng kịp, khi vòng cổ mát lạnh chạm vào làn da cậu mới nhận ra Chu Điệt đang đứng ở phía sau mình.
Có một số việc nếu chú ý tới, thì sẽ sinh ra phản ứng. Rõ ràng Chu Điệt chỉ là dựa gần lại một chút, sau cổ cậu liền có cảm giác ngứa như bị lông chim nhẹ nhàng phất qua.
Giang Vân Biên không được tự nhiên đứng thẳng người, muộn màng phát hiện tuyến thể của mình thế mà lại mẫn cảm hơn trước nhiều như vậy.
Chu Điệt thu hết vào mắt những chi tiết Alpha tự cho là che giấu rất tốt, rất thân sĩ không đụng chạm vào làn da kia.
Nhưng tầm mắt lại không thể khống chế mơn trớn mỗi một tấc sau cổ Giang Vân Biên, đường cong xinh đẹp, xương cổ hơi hơi nhô lên, còn có những vùng da giấu sau lớp cổ áo.
Giang Vân Biên là Alpha đầu tiên làm hắn không thể nào dời mắt được.
Nhưng Enigma từ trước đến nay rất có kiên nhẫn.
Sau khi mang vòng cổ vào, Chu Điệt kéo giãn khoảng cách, hỏi cậu: "Cảm giác thế nào?"
Giang Vân Biên giấu mặt dây vào trong cổ áo, sườn cổ cảm nhận một chút: "Cũng được, chỉ là có chút lạnh."
Chút xíu lạnh này đối với thiếu niên mà nói thì không tính là cái gì, Giang Vân Biên vừa mang vào liền cảm giác được vị tuyết tùng dừng ở trên người mình.
Rất ôn hòa bám vào trên da, như gãi đúng chỗ ngứa làm cậu cảm thấy có chút cân bằng, không giống như là trấn an, nhưng chính xác lại khiến cậu thấy thoải mái.
Tác dụng của tin tức tố thật kỳ diệu.
"Đi thôi, đi học thể dục."
Đến sân thể dục, giáo viên điểm danh, sau khi vận động chuẩn bị xong thì đến thời gian hoạt động tự do.
Cao Tử Ninh không biết điều bắt đầu làm khó Giang Vân Biên: "Có người á, bề ngoài là giáo bá, trên thực tế bóng rổ cũng không dám đánh!"
Hà Như không muốn sống mà cùng nói: "Có người á, bề ngoài là Alpha cao cấp, trên thực tế là không dám ứng chiến!"
Hứa Trạm cũng đi theo đổ thêm dầu vào lửa: "Có người á,..."
"Ha." Giang Vân Biên không nhẹ không nặng cười một cái, đi ra từ phía dưới bóng cây, "3x3, chơi không?"
*bóng rổ 3x3 được thi đấu trên sân dài 11m, rộng 15m với 1 trụ rổ (bằng một nửa sân bóng rổ tiêu chuẩn.) Mỗi đội 3 người và 1 người dự bị. Trận đấu có 2 hiệp, mỗi hiệp 5 phút. Đội nào đạt 33 điểm hoặc hơn 33 điểm trước khi hết thời gian thì thắng. Nếu hòa sẽ có thêm nhiều hiệp phụ, mỗi hiệp phụ 2 phút.
Cao Tử Ninh và Hà Như mắt sáng lên: "Đương nhiên là chơi! Nào, tới cá cược đi, thua thì mua cơm trưa một tuần!"
Chu Điệt đứng bên cạnh nhìn Giang Vân Biên bình tĩnh nâng giá: "Đừng nha, muốn chơi thì chơi lớn, mỗi ngày ba bữa đều mua chứ."
Hứa Trạm hít khí, vỗ vỗ bả vai Giang Vân Biên: "Nhóc con, tiền đặt cược lớn quá, ba muốn bỏ con đi đây."
Giang Vân Biên đạp chân cậu ta một cái: "Nhanh lăn qua một bên đi."
Cao Tử Ninh ở trong đội bóng, Hà Như và Hứa Trạm cũng có chút kỹ thuật, mà làm đối thủ, trước không nói Giang Vân Biên có đánh được hay không, cậu ngay cả ba người đều chưa gom đủ.
Hứa Trạm có chút dao động: "Ây, trình độ này của cậu chắc sẽ không định một chấp ba đâu ha?"
"Ồ, đừng nha." Giang Vân Biên giơ tay đẩy tay Hứa Trạm, đi đến bên dưới bóng cây: "Bàn sau ơi."
Chu Điệt chậm rãi di chuyển ánh mắt, cười như không cười nhìn cậu.
"Đến đây, đến giúp đỡ bạn cùng phòng của cậu!"
Xưng hô màu mè cũng không trùng lặp, Chu Điệt lười biếng nhìn cậu: "Có được lợi gì không?"
Giang Vân Biên giơ tay ôm bờ vai hắn: "Chậc, chúng ta vừa là bạn bàn trước sau, vừa ngủ giường đối giường, còn nói chuyện lợi ích gì nữa."
"Tôi tương đối không quen nói nhân tình," Chu Điệt nhìn cậu, "Cần phải có tiền thuê."
Giang Vân Biên nhướng mày: "Thật không dám giấu diếm, đã đặt ở trên bàn cậu trong ký túc xá."
Vừa lúc không tìm được cớ trả lại ngọc bội, Giang Vân Biên bình tĩnh chuẩn bị sẵn bậc thang: "Được rồi, đi mau."
"Nhóc con, cho dù cậu vừa đe dọa vừa dụ dỗ kéo Chu ca đến đây, nhưng chúng tôi cũng sẽ không lấy nhiều đánh ít đâu nha." Hứa Trạm nói.
Hà Như cũng gật đầu: "Thắng không vinh quang, thua còn mất mặt."
"Chậc, sao mà phiền như vậy." Giang Vân Biên ngẩng đầu nhìn một vòng, lại phát hiện người lớp 6 đã tản ra xung quanh, chỉ còn dư lại mấy nữ sinh đang xem náo nhiệt.
Giang Vân Biên nhăn nhăn mày, đột nhiên nhìn thấy một bóng người, vội vàng vẫy tay: "Này, bạn gì đó ơi——"
Quan Gia Kiệt vừa đi mua nước về sửng sờ đứng tại chỗ, giơ tay chỉ chỉ mình.
"Đúng vậy, là cậu đó, chơi bóng không!"
Quan Gia Kiệt chạy chậm lại đây, nghe xong lý do thì nhìn Chu Điệt và Giang Vân Biên: "Chúng ta và bọn họ ba chọi ba? Hai cậu là trình độ gì vậy?"
Giang Vân Biên hừ một tiếng: "Trước không đề cập đến chúng tôi trình độ gì, chỉ là ba người đối diện, cậu chơi không lại sao?"
Lời này ngay lập tức khiêu khích cả hai nhóm người, cuộc chiến nhanh chóng diễn ra, lớp trưởng bị kéo đến làm trọng tài.
Đoạt bóng đầu tiên là Chu Điệt và Cao Tử Ninh, người sau rất không khách khí: "Chu thiếu gia, trên sân bóng không nhường cho cậu được rồi."
Chu Điệt không quá để ý: "Không cần đâu."
Kết quả bóng vừa mới được ném lên trên, đội trưởng đội bóng rổ họ Cao đã nhìn thấy Chu Điệt nhảy lên cao hơn mình một cái đầu, nhanh chóng bắt được bóng, sau đó bắt đầu chạy.
"Đậu má." Cao Tử Ninh giật mình trước sự nhanh nhẹn và sức bật của Chu Điệt, đứng tại chỗ còn chưa kịp xoay người, hắn đã dẫn bóng đến nửa sân, vượt qua Hứa Trạm đang phòng thủ.
Sau đó, bang!
Vào rổ ba điểm.
"Ồ——"
Âm thanh chấn động và vỗ tay cùng nhau truyền đến, Chu Điệt nhẹ nhàng lắc tay phải, không có cảm xúc gì: "Cảm giác chưa tốt lắm."
Hứa Trạm, Cao Tử Ninh, Hà Như: "..."
Đệt.
Giang Vân Biên không hiểu rõ bóng rổ, nhưng quả ba điểm vừa rồi của Chu Điệt đẹp trai có thể thấy bằng mắt thường, làm cậu xem đến nhiệt huyết sôi trào.
"Thấy sao hả, coi thường chúng tôi à?" Giang Vân Biên lắc lắc đầu, vẻ mặt đáng tiếc: "Chuẩn bị tinh thần đi mua cơm ba bữa mỗi ngày đi!"
Tay Chu Điệt nhẹ nhàng hạ xuống đỉnh đầu Giang Vân Biên, vỗ nhẹ một cái: "Còn chưa có thắng đâu."
Quả bóng thứ hai được dẫn bởi Cao Tử Ninh, dường như cậu ta muốn giành lại ưu thế, nhanh chóng trao đổi mắt với Hà Như để thực hiện một pha chuyền bóng, kết quả bóng vừa mới rời tay đã bị Chu Điệt đoạt đi.
"Mẹ nó..." Hà Như bị tức đến bật cười: "Phản ứng của cậu cũng quá nhanh rồi."
Người này đến kèm chặt hắn, Chu Điệt liếc nhìn vị trí của Giang Vân Biên, nhanh chóng chuyền bóng qua cho cậu.
Bốn người trong sân đều có thể nhìn ra được đường chuyền này có bao nhiêu đẹp mắt, tốc độ hay độ cao đều rất vừa với Giang Vân Biên, nhưng bản thân người nhận bóng lại sửng sốt, phản ứng đầu tiên là đánh sang bên cạnh một phát.
Bóng ra ngoài.
Không khí vừa náo nhiệt xung quanh nhanh chóng an tĩnh lại.
Hứa Trạm cười đến đau cả bụng: "Cái phản ứng nhận bóng này cũng quá chậm rồi đấy, Giang Vân Biên cậu muốn tôi cười chết sao."
Quan Gia Kiệt cũng bị cậu làm sợ ngu người: "Anh hai à, quả vừa rồi nếu cậu không muốn dẫn, thì nhận rồi chuyền cho tôi cũng được mà? Cậu đánh bay ra ngoài là cái thao tác gì vậy?"
Cao Tử Ninh vỗ vỗ vai Quan Gia Kiệt: "Không cần hoài nghi, đây là trình độ của đồng đội cậu đấy."
Giang Vân Biên nghẹn đến mức mặt có hơi đỏ lên, nửa ngày mới xả ra được một cái cớ: "... Tôi không phản ứng kịp!"
Hà Như vẫy vẫy tay: "Nghe vô lý nhưng cậu rất mạnh miệng."
Giang Vân Biên sờ sờ vành tai, khi quay đầu lại thì đối diện với ánh mắt Chu Điệt.
Giọng nói người nọ mang theo chút ý cười: "Không sao đâu, tiếp thêm mấy trái thì sẽ quen thôi."
Chuyện Giang Vân Biên và Chu Điệt liên thủ chơi bóng truyền khắp nửa sân thể dục, học sinh đang lười biếng ở phòng học liền sôi nổi chạy tới sân thể dục, là vì muốn xem hai nam thần thanh xuân vườn trường trên sân bóng.
Chỉ ngắn ngủi vài phút, cái gì đẹp trai cool ngầu ba bước vào rổ, cái gì ăn ý mười phần chuyền bóng qua không trung, thậm chí ngay cả cú buzzer dunk[1] hạ gục khán giả cũng được miêu tả sống động như thật, mọi người lòng đầy mong chờ ở trên sân bóng xem ba phút, sau đó rút ra kết luận.
—— bị lừa rồi.
Cũng không đúng, là bị lừa, nhưng không hoàn toàn bị lừa.
Dù sao ba bước vào rổ, đoạt bóng hơn người, ghi bàn từ vạch ba điểm[2] Chu Điệt đều làm được, mà Giang Vân Biên - một tiêu điểm khác, vẫn đang nỗ lực tìm cách chung sống hài hòa với tay chân của mình.
Chốc lát là Cao Tử Ninh gào thét: "Giang Vân Biên! Đi bộ[3] rồi!"
Tiếp theo là giọng nói bất lực của Quan Gia Kiệt: "Hãy vận dụng sự hơn người của cậu trong lúc chơi bóng đi mà!"
Cuối cùng là Hứa Trạm tuyệt vọng cầu xin: "Đừng có dùng chân đá mà——"
Khi nghỉ giữa hiệp, Giang Vân Biên tức giận ngồi trên khán đài.
Quan Gia Kiệt bị cậu chọc tức đến đau cả đầu, mức độ đau còn nghiêm trọng hơn so với lần trước cậu bỏ thi nhảy cao nữa.
"Chơi bóng rổ với giáo bá chính là so tố chất thân thể, tôi thật sợ hãi huyết áp vừa tăng lên là tôi đi đời luôn."
Giang Vân Biên vô cùng không phục: "Thi đấu hữu nghị còn so đo nhiều như vậy làm gì? Ba người các cậu chặn một mình Chu Điệt thật sự là quá đê tiện!"
Cao Tử Ninh ngồi xổm xuống ôm đầu: "Xong rồi, cậu ấy đánh đến nghiện rồi, tôi thật không nên kêu cậu ấy lại đây chơi bóng mà."
Hứa Trạm tự đối mặt với bảng rổ* tự bế: "Có thể không đánh nữa được không? Tôi nguyện ý mỗi ngày đều nấu cơm cho cậu ấy."
• Bảng rổ:
Hà Như trực tiếp nằm trên khán đài giả chết, hoàn toàn không muốn thừa nhận học kỳ trước mình đã mang Giang Vân Biên đi luyện tập qua.
Sân thi đấu sắp sụp đổ, mọi người nhìn thấy Chu Điệt tâm thái vững vàng như cũ đi về phía Giang Vân Biên.
Hắn lấy ra một viên kẹo từ trong túi quần học sinh: "Giang Vân Biên."
Giang Vân Biên rất không vui ngẩng đầu nhìn hắn: "Muốn cười thì đi ra chỗ khác, tôi "gà" như vậy đó."
Hắn đưa kẹo đến trước mặt Giang Vân Biên: "Có muốn không?"
"Không muốn." Giang Vân Biên cáu kỉnh quay đầu đi.
Là nhóm người này kéo cậu đến chơi, bây giờ lại cười nhạo cậu, lòng tự trọng của cậu không nhịn được.
Chu Điệt không nhịn được cười nhẹ, thầm nói tính tình thật trẻ con.
Âm thanh hắn trầm thấp, khi lại gần có thể nhìn thấy lớp mồ hôi mỏng bao trùm trên đường cong khuôn mặt, còn có vị tuyết tùng thoang thoảng trong đó.
"Không cười cậu, thật đấy."
Những nữ sinh bên cạnh đó nhìn thấy tất cả đều sắp điên rồi, đây là cái gì! Còn không phải là lời khuyên dỗ tràn đầy tình yêu sao?
Giáo bá kiêu ngạo, ngang ngược bởi vì chơi bóng quá gà mà cáu kỉnh, học thần trầm mặc, ít nói tặng kẹo an ủi... Loại tình tiết này thật sự tồn tại sao?
Trong đó có một nữ sinh che mặt lại: "Trời ạ, Điệp Điệp cũng quá hiểu làm sao để nắm chắc lòng đàn ông, mama rất là vui mừng."
"Giang Giang đúng là đồ cún con ngốc, lại còn cần người ta dỗ dành. Chúa ơi..."
"Chỉ cần tôi có được một phần vạn sự chiều chuộng như Điệp Điệp, thì tôi cũng sẽ không độc thân rồi."
Kẹo hôm nay Chu Điệt mang theo là vị nho, cảm giác khó chịu vừa nãy của Giang Vân Biên được giảm bớt đôi chút.
Tin tức tố trong không khí nhẹ nhàng trấn an, Chu Điệt từ tốn: "Ăn cái buff này, đợi lát nữa chơi bóng sẽ có thêm nhiều vận may."
Cậu rũ mắt xuống, thấp giọng nói thầm: "Cậu là trẻ con à."
"Ừm, nhỏ hơn cậu ba tháng." Chu Điệt đứng thẳng lại, quay đầu nhìn về sân bóng: "Đến đây đi, tiếp tục."
Giang Vân Biên không hiểu rõ "buff" mà Chu Điệt nói là cái gì, nhưng hiển nhiên trình độ của Chu Điệt không cùng một cấp bậc với những người khác, hắn bắt được vài quả rebound[4], nháy mắt kéo tỷ số về.
Khi điểm số hòa, Giang Vân Biên nghe lớp trưởng đếm ngược còn 15 giây nửa trận sau sẽ kết thúc.
"Giang Vân Biên." Khi hoàn hồn lại, Chu Điệt gọi tên cậu.
Giang Vân Biên giống như là cún con được gọi tên, đôi mắt phát ra ánh sáng.
Chu Điệt chỉ vào rổ đối diện: "Ba bước, có được không?"
"Được!"
Thương lượng chiến thuật một cách táo bạo trắng trợn, cố tình thực lực của Chu Điệt lại quá mức mạnh mẽ, Hứa Trạm và Cao Tử Ninh đều không kịp phòng ngự.
Giang Vân Biên nhanh chóng vào chỗ, bóng được chuyền tới.
Cậu thở ra một hơi, nhìn bảng rổ trước mặt, ba bước không quá tiêu chuẩn dẫn bóng đến trước rổ.
Trong nháy mắt quả bóng thoát khỏi đầu ngón tay, Giang Vân Biên cảm thấy đã cố gắng hết sức, đứng tại chỗ ngửa đầu nhìn bóng xoay nửa vòng ra ngoài khung, rồi run rẩy rơi vào trong rổ.
26-24, Giang Vân Biên buzzer thắng hiểm.
"Vào rồi——" Giang Vân Biên vui mừng chạy đến trước mặt Chu Điệt, tức giận lúc trước đều đã quên không còn một mảnh: "Tôi ném vào rồi!"
Chu Điệt nắm cổ áo, cười nhẹ: "Đẹp lắm."
"Phục, tâm phục khẩu phục rồi." Hứa Trạm vén cổ áo đồng phục lau mồ hôi, "Tôi luôn cho rằng từ ngữ "gánh team"[5] này hoàn toàn là nói quá, hôm nay mới có dịp chứng kiến."
Cao Tử Ninh nói theo: "Chu ca, có hứng thú vào đội bóng không, trình độ này của cậu thật sự rất cao đấy."
Quan Gia Kiệt nửa trận sau đánh thoải mái biết bao nhiêu: "Chu ca, lần sau chơi bóng thì gọi tôi, tôi rất thích kiểu nằm không cũng thắng này."
Giang Vân Biên đứng tại chỗ một lát, nhẹ nhàng nhéo nhéo đầu ngón tay mình, quay đầu đi ra khỏi đám người.
Bọn Hứa Trạm ngồi nghỉ ngơi, đều đang đùa ai chạy vặt đi mua nước, chứ không hề có ý muốn động.
Chu Điệt hơi nhướng mày, đi theo: "Sao vậy, ôm kẹo bỏ trốn à?"
Giang Vân Biên giơ tay vứt viên kẹo kia trở lại.
Chu Điệt tiếp được, cảm nhận được chút nhiệt độ cơ thể trên viên kẹo: "Còn tức giận sao?"
Giang Vân Biên chậc một tiếng, quay đầu lại: "Tôi đây là tức giận sao? Tôi là để sân khấu lại cho vai chính, không đoạt nổi bật của cậu."
Chu Điệt ừ một tiếng, đứng tại chỗ: "Quả buzzer mấu chốt không phải là cậu ném vào sao?"
Giang Vân Biên cuối cùng cũng nghe được khen, quay đầu lại: "Đúng là vậy, quả mấu chốt cũng không thất thủ."
Dù sao cũng chỉ có một lần, xem như là 100% ném vào rổ.
Chu Điệt vẫy vẫy tay với cậu, ý bảo cậu lại đây.
Giang Vân Biên hơi mờ mịt đi tới gần, bị hắn một tay ôm bả vai.
Hơi thở phả vào bên tai, giọng nói khàn khàn từ tính của Chu Điệt nghe thật thoải mái.
Hắn nói: "Thật ra thể lực của tôi rất kém, bây giờ chân cũng không đứng thẳng được, cậu mà đi nhanh hai bước thì tôi chắc phải nằm xuống đây luôn."
Giang Vân Biên cười: "Được rồi, tôi đi tìm xe lăn cho cậu, chờ nhé."
Chu Điệt hơi hơi cong môi, lại không buông cậu ra: "Được, để tôi dựa một lát, thật sự có hơi mệt."
Rốt cuộc cũng dựa vào mình, Giang Vân Biên không đến mức không biết tốt xấu như vậy, duỗi tay che ở eo hắn, nắm nhẹ: "Cậu có ổn không?"
Alpha chủ động tiếp cận làm cổ họng Chu Điệt có chút khô khan, hắn ngửi mùi bạc hà tỏa ra từ sau gáy Giang Vân Biên, tùy ý mình bày ra bộ dáng ỷ lại.
"Có hơi khát."
"Tôi đi mua cho cậu chai nước nhé?"
"Cậu đi rồi tôi đứng không được."
Giang Vân Biên cười: "Chu Điệt, tôi phát hiện cậu rất vô lại nha."
Chu Điệt mặt không đổi sắc: "Thật mà."
Giang Vân Biên nghĩ nghĩ, duỗi tay chỉ vào phía sau sân vận động: "Đi, tôi cõng cậu đến căn tin, được không?"
Chu Điệt nhìn cậu xoay người lại không hề do dự, không hiểu sao hắn có chút khó chịu.
"Nếu người đi không được là Hứa Trạm, cậu có cõng không?"
Giang Vân Biên có hơi không hiểu được, chuyện này thì liên quan gì đến Hứa Trạm?
Nhưng còn chưa trả lời, tay Chu Điệt bỗng nhiên hạ xuống sau cổ cậu, ngón tay như kiểu xách gáy động vật nhỏ, dọc theo cổ cậu nhẹ nhàng nhéo một chút.
Ngay lập tức cảm giác tê dại truyền vào khắp người Giang Vân Biên, cậu phản xạ có điều kiện quay đầu lại đẩy tay Chu Điệt ra, che chở sau cổ mình.
Chu Điệt nhìn vẻ mặt xù lông của cậu, thu lại nụ cười, thay bằng lời xin lỗi lơ đãng.
"Xin lỗi."
Giang Vân Biên cũng không ngờ sau cổ mình sẽ không sờ được như vậy, trước kia lúc ở cùng bọn Hứa Trạm mỗi ngàu đều ôm cổ, nhéo cổ cũng không có phản ứng lớn như vậy mà.
Giang Vân Biên không phân biệt rõ loại dị thường này là do tố chất thần kinh của mình mẫn cảm hay là do nguyên nhân khác, lắc lắc đầu: "Không sao, không liên quan đến cậu, chỉ là tôi..."
Chỉ là cái gì, cậu cũng không nói rõ được.
Chu Điệt nhìn thấy hết, lại không nói cho cậu: "Đi về thôi."
Sau gáy tê dại giống như bị lỗi chương trình không rõ nguyên nhân, sau đó Giang Vân Biên có tự sờ như thế nào thì cũng không có phản ứng, cậu bèn không để trong lòng nữa.
Giữa trưa, Giang Vân Biên nhận được tin nhắn của em gái, Giang Vân Dĩ lại gửi chuyển phát nhanh cho cậu.
Dù sao cũng có Hứa Trạm mua cơm giúp, Giang Vân Biên muốn tự đi ký nhận, đi đến cửa thì gặp Chu Điệt.
"Cậu đi đâu đấy?"
"Nhận chuyển phát nhanh, em gái tôi lại gửi đồ cho tôi."
Giữa trưa độ ấm cao, Giang Vân Biên không có mặc áo khoác, Chu Điệt nhìn thoáng qua gáy cậu: "Tôi đi cùng với cậu."
Giang Vân Biên chỉ chỉ lên không trung: "Thiếu gia, mặt trời lớn như vậy kìa."
Chu Điệt đi đến vị trí để dù: "Bung dù cho cậu. Tôi cũng muốn đi mua bút."
Có sức lao động miễn phí, Giang Vân Biên không có khả năng không chiếm tiện nghi này, hai người một dù một đường đi đến cửa sau căn tin.
Giang Vân Biên tìm được đơn hàng chuyển phát nhanh tên mình, vừa ký xong thì Chu Điệt cũng trả tiền xong.
Trở lại ký túc xá, Chu Điệt vừa thu dù vào để dưới cái bàn thì nghe được âm thanh mở hộp đồ của Giang Vân Biên.
Hắn quay đầu lại, nhìn thấy Giang Vân Biên lấy ra một bộ áo ngủ.
Màu xanh lam có in hình chó Shiba đáng yêu, mặt sau còn có mũ tai chó cùng một chiếc đuôi chó hình cầu mềm mại.
• Shiba Inu:
Giang Vân Biên mở ra một giây, ngay sau đó đã nhét áo ngủ trở lại hộp, rồi úp ngược xuống mặt bàn.
————————
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Giang: Không mặc, nhất định không mặc!
°°°
Chú thích:
[1] buzzer dunk: buzzer có nghĩa là tiếng còi hết hiệp, dunk có nghĩa là úp rổ. Buzzer dunk là một thuật ngữ chỉ những pha ném rổ quyết định thắng lợi ở những giây cuối trận đấu.
[2] vạch ba điểm: three point line - là một đường tròn vòng cung gần với các rổ bóng. Tùy vào từng giải đấu, khoảng cách từ vạch ba điểm tới rổ sẽ khác nhau. Những cú ném thành công khi đứng từ vị trí này sẽ được tính 3 điểm.
[3] đi bộ: traveling violation - một hành vi vi phạm Luật chạy bước. Vận động viên cầm bóng chạy từ 3 bước trở lên mà không nhồi bóng.
[4] rebound: là một thuật ngữ được sử dụng nhiều trong bóng rổ. Thuật ngữ này được sử dụng khi bóng được ném lên mà bật vào bảng rổ rồi rơi xuống, đội nào giành được quyền kiểm soát bóng ngay tức khắc thì quyền tấn công thuộc về đội đó.
[
5] nguyên văn 带飞, có nghĩa là những người giỏi cái gì đó sẽ giúp đỡ, hướng dẫn cho những người không giỏi, cho họ một trải nghiệm tuyệt vời. Thường được sử dụng trong những câu nói giữa bạn bè với nhau, vì nó mang tính chất vui đùa, không nghiêm túc.