Sau Khi Bị Chôn Sống, Bạn Chỉ Còn Ba Mươi Phút

Chương 1: Phần I




Cái năm mà tôi ly hôn là khoảng thời gian mà tôi chán nản nhất.

Cả người không có nổi năm nghìn tệ, thuê được một căn nhà chỉ có một phòng ngủ cũ kỹ, dẫn theo đứa con gái vừa mới lên tiểu học tới đó sống.

Để tiết kiệm một trăm tệ tiền thuê phòng, lúc mặc cả với chủ nhà, tôi đã khóc trước mặt con gái mình.

Thấy tôi là mẹ đơn thân, bà chủ nhà nghi ngờ tôi làm cái nghề đó nên bà ta chỉ vào mũi tôi, bảo rằng nếu phát hiện tôi dẫn “đàn ông” về, bà ta sẽ gọi điện báo công an ngay lập tức.

Khi bà ta nói điều này, con gái tôi đang nằm trong lòng tôi mà khóc.

Kể từ hôm đó, tôi đã tự thề với lòng mình, tôi phải kiếm được thật nhiều thật nhiều tiền.

Nhiều đến mức không ai dám chỉ vào mũi hai mẹ con tôi mà nói chuyện nữa.

Mấy năm đó, tôi kiếm tiền một cách bạt mạng. Sau giờ hành chính, tôi còn tiếp tục làm công việc bán thời gian.

Ngày nào tôi cũng kiệt sức đến mức bước đi cũng lảo đảo, tim đập loạn như thể sắp bị đột t.ử bất cứ lúc nào.

Nhưng tôi không thể dừng lại. Mỗi đêm khi trở lại phòng ngủ nhỏ hẹp của mình, nhìn thấy đứa con gái đang ngủ say giấc ở đó, tôi lại tự nhủ với bản thân rằng mày không thể dừng lại.

Có lẽ là vận mệnh xoay chuyển, trong thời gian đó, tôi đã gặp được quý nhân lớn nhất của cuộc đời mình.

Người bạn thân nhất của tôi – Lục Lộ.

Cô ấy là nhân viên mới được điều về đơn vị của tôi, là kiểu đã có hợp đồng lao động. Nhưng bộ quần áo trên người cô ấy có giá trị bằng ba năm lương của tôi.

Ai cũng đoán cô ấy là con nhà giàu hoặc là có chồng giàu.

Hai chúng tôi gặp gỡ lần đầu là một sự tình cờ trong phòng uống nước.

Cô ấy đi tới đột nhiên hỏi tôi: “Chị có phải là người phụ nữ đã ly hôn kia không?”

Tôi rất bất ngờ khi nghe câu hỏi đó, vì tôi và chồng tôi vốn làm chung một đơn vị, nhưng sau khi ly hôn, anh ta đã nghỉ việc rồi. Đương nhiên chuyện này không thể giấu được.

Nhưng tôi đâu có quen thân gì với cô ấy, vừa mới gặp đã nói chuyện này làm tôi chỉ cảm thấy bị xúc phạm.

Cô ấy vẫn không có ý định dừng lại, đứng đó sờ cằm nhớ lại:

“Chồng chị là người yêu cầu ly hôn đúng không, ai cũng bảo chồng chị rất có khả năng nuôi bồ bên ngoài, nhưng đến cả chị cũng không điều tra ra được con nhỏ đó là ai… anh ta giữ bí mật giỏi thật.”

“Quan trọng là chị không thèm một đồng nào cả, chỉ muốn giành quyền nuôi con, rốt cuộc là chị nghĩ cái quái gì vậy?” Cô ấy nói.

“Cuộc sống bây giờ cũng không sung sướng gì đúng không? Cũng phải thôi, buổi trưa chị nhồi quá nhiều đồ ăn ở căn tin, chắc là muốn tiết kiệm tiền ăn tối chứ gì.”

Từng vết sẹo bị vạch trần, tôi thẹn quá hóa giận quát lên: “Nói đủ chưa?!”

“Chị muốn kiếm tiền không?”

Khi tôi tức giận bỏ đi, cô ấy đột nhiên hỏi ở sau lưng tôi.

“Đủ để hai mẹ con chị đứng trên đầu người khác.”

2

Tiền là thứ phi lý nhất trên đời.

Nó có thể khiến bạn sẵn sàng nghe bất cứ ai nói chuyện cho dù một giây trước, cô ấy còn vạch trần vết sẹo của bạn.

Vài ngày sau, tôi mời cô ấy đi ăn tối ở một khách sạn tương đôi cao cấp.

Chọn một phòng VIP có giá thấp nhất, nhưng lúc xem thực đơn tay tôi vẫn run lẩy bẩy.

Vào đúng thời điểm đó, cô ấy đã nói với tôi về cách kiếm tiền.

“Chị có biết là có một loại tiền kiếm rất dễ không.” Cô ấy nói: “Đó là tiền của người c.hết.”

3

Cũng phải kể là công việc của tôi là quản lý tiền của người c.hết.

Ở thành phố này, hễ là nhân viên công chức xí nghiệp, nếu c.hết thì người nhà có thể đến chỗ làm việc của tôi để nhận hai khoản tiền.

Tiền an ủi và chi phí tang lễ.

Tôi quản lý khoản tiền này.

Lúc đó tôi cũng đã biết được qua lời cô ấy, trong hệ thống của đơn vị có tồn tại một lỗ hổng.

Nói một cách đơn giản thì chỉ cần lợi dụng cái lỗ hổng này là tôi có thể khiến người đã c.hết sẽ “c.hết thêm một lần nữa.”

Đương nhiên chỉ là đang nói về mặt dữ liệu.

Nếu vậy thì tôi có thể cấp thêm một khoản tiền an ủi và chi phí tang lễ.

Tuy nhiên, sau khi tôi can thiệp vào, cuối cùng khoản tiền ấy sẽ nhảy vào tài khoản tôi, tài khoản của bố mẹ tôi, thậm chí là vào nhiều thẻ ngân hàng tôi dùng để mua hàng trực tuyến.

Thần không biết quỷ không hay.

“Hệ thống này được sử dụng từ những năm chín mươi cho tới nay, cực kỳ lạc hậu. Chị không cần lo lắng về việc bị phát hiện ra điều bất thường vì nó vốn không có chức năng nhận dạng.” Cô ấy nói: “Huống hồ việc phê duyệt thủ công chưa bao giờ nghiêm ngặt, chỉ cần làm tốt là không ai có thể điều tra ra được.”

“Với lại những người đó đã c.hết cả rồi.”

Cô ấy thậm chí còn cười: “Người c.hết thì phát hiện chuyện này kiểu gì.”

4

Tôi biết rất rõ làm vậy là phạm tội.

Nhưng đêm hôm đó, khi trở về căn phòng ngủ nhỏ hẹp kia, tôi phát hiện con gái mình đang giả vờ ngủ. Có những giọt nước mặt đọng lại trên khuôn mặt con bé, tôi hỏi đi hỏi lại nó bị làm sao, có phải người ngợm khó chịu không?

Cuối cùng nó ngồi dậy, tìm một mảnh giấy.

Con bé bị mắc hội chứng mất ngôn ngữ bẩm sinh, không nói được, chỉ phát ra được mấy tiếng “a, a”. Bình thường nó toàn giao tiếp với tôi bằng cách viết chữ lên giấy.

“Buổi trưa, tay của con đụng phải quần áo của bạn cùng bàn, bạn ấy nói quần áo bị bẩn mất rồi, bắt con trả tiền.” Con bé viết những hàng chữ ngay ngắn, nước mắt chảy xuống mặt giấy: “Tay con rất sạch, không hề bẩn.”

Sau đó tôi dỗ con ngủ, lau những giọt nước mắt trên khóe mi nó.

Đã trải qua cái tuổi đó rồi, làm gì có chuyện tôi không biết quần áo chỉ là một cái cớ.

Những đứa trẻ đó chỉ muốn cô lập con bé. Chỉ vì nó là đứa dễ bắt nạt nhất lớp, chỉ vì nó chỉ có một người mẹ bất tài.

Đêm đó, tôi cuộn mình vào trong chăn, ngột ngạt đến mức sắp ngạt thở, để ngăn bản thân hét lên.

Tôi sẽ kiếm tiền của người c.hết.

6

Kể từ đó trở đi, ba năm chớp mắt đã trôi qua.

Tôi đã kiếm được hàng chục triệu.

Đến cả chính bản thân tôi cũng phải ngạc nhiên về con số này.

Làm một đơn chỉ được mấy chục nghìn tệ thôi, nhưng mấy năm qua tôi cứ làm liên tục, tích tiểu thành đại.

Trong khoảng thời gian này, tôi đã mua một căn nhà đứng tên bố mẹ tôi; cho con gái học trường tốt nhất trong thành phố, mua cho con bé tất cả mọi thứ nó muốn, cho dù cuối cùng những món đồ đó cũng bị vứt đi như một thứ rác rưởi.

Thật ra tôi biết kiếm số tiền này, dù có làm kín kẽ đến đâu thì sớm muộn gì cũng có nguy cơ bị phát hiện.

Bởi vậy tôi đã đổi hết số mình có thành tiền kỹ thuật số theo lời khuyên của bạn thân và để lại cho con gái mình.

Cho dù tôi có bị bắt, cho dù tôi phải ngồi tù cả đời, chỉ cần tôi có c.hết cũng không khai thì không ai có thể lấy tiền từ tay con gái tôi!

Để nó không phải lo về cái ăn cái mặc cả đời, tôi sẽ trả bất cứ giá gì!

Nhưng mà có một vấn đề cho tới giờ tôi vẫn chưa hiểu rõ.

“Lục Lộ, không có em thì chị không thể kiếm nổi số tiền này... chị nên đưa cho em một chút mới đúng.”

Một ngày nọ, tôi đã nói với cô ấy như vậy.

Vào thời điểm đó, chúng tôi đã trở thành bạn thân, cô ấy thường xuyên tới nhà tôi, nấu nhiều món ngon cho chúng tôi và chơi với con gái tôi.

“Không cần đưa, một đồng cũng không cần.” Cô ấy nói:

“Nếu chị đưa em thì chúng ta không làm bạn bè được đâu.”

“... Tại sao?”

Tôi đang hỏi là tại sao cô ấy lại đối xử với tôi tốt đến như vậy.

“Em muốn giúp thì giúp thôi, sao cứ phải hỏi nhiều thế.” Cô ấy gắp đồ ăn cho tôi: “Chị nếm thử đi.”

Tôi cúi đầu xuống ăn, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy, tôi thậm chí còn nghĩ chẳng lẽ cô ấy là les?

Đối với tôi, cô ấy luôn là một bí ẩn.

Tôi chỉ biết rằng cô ấy rất giàu, nhưng tôi không biết tiền của cô ấy là từ đâu ra; tôi đã thấy địa chỉ của cô ấy trên bản danh sách nhưng đấy là căn nhà cô ấy thuê, và hầu như nó luôn bị bỏ trống.

Cô ấy đối xử với tôi rất tốt, tốt đến mức tôi không thể suy nghĩ tới bất kỳ chuyện gì liên quan tới cô ấy.

Giống như có một người bạn thân đối xử với tôi tốt như vậy là một việc đương nhiên.

Đến khi tôi thực sự hiểu cô ta là ai thì đã là chuyện của nửa năm sau.

Lần đó, chúng tôi cùng đi du lịch nước ngoài.

Cô ta chôn sống tôi dưới đất, ở một nơi cách quê hương chỉ nửa giờ đi xe.

Đúng vậy, cô ta đã sắp đặt trò chơi này ngay từ ban đầu.

Cô ta cũng kiếm tiền của người chết.

Chỉ có điều, người chết đó là tôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.