Sau Khi Beta Biến Thành Omega Phát Hiện Ông Xã Là Tên Cuồng Chiếm Hữu

Chương 15: Hết




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tần Trì nắm chặt tay Hứa Khinh.

  

Anh thấy nước mắt rơi từ trên mặt Hứa Khinh, một góc nhìn khác từ người yêu gần như khiến thế giới của Tần Trì đảo lộn, thì ra cùng một chuyện đặt trong mắt hai người lại hoàn toàn trái ngược nhau, anh rất muốn kể cho Hứa Khinh nghe câu chuyện của mình, rất muốn nói ra những suy nghĩ thật của mình, anh chưa bao giờ biết Hứa Khinh lại đau khổ đến vậy.

Ba năm mà anh tự cho là hạnh phúc, là đổi bằng những đêm Hứa Khinh lo lắng bất an, trằn trọc không yên.

Nhưng ngay từ đầu, anh chỉ muốn Hứa Khinh được hạnh phúc.

  

Anh chưa bao giờ coi Hứa Khinh là đồ chơi, chưa bao giờ cảm thấy Hứa Khinh tiện lợi. Anh không muốn để Hứa Khinh tiếp xúc với vòng giao tiếp của mình, là vì nghĩ rằng Hứa Khinh không thích tiếp xúc với người khác.

  

Anh có rất nhiều điều muốn nói, muốn giải thích những hiểu lầm nhiều năm qua. Chưa từng có khoảnh khắc nào như thế này, khiến Tần Trì nghi ngờ thói quen của mình, anh lần đầu tiên biết sức mạnh của ngôn ngữ lại nặng nề đến vậy, hành động lớn hơn lời nói mà anh tự cho là đúng lại là một sai lầm.

  

Sự bình thường mà anh tự cho là đúng, lại lạnh lùng và làm tổn thương người khác đến vậy.

  

  

"...Em không biết." Giọng của Tần Trì nhỏ đến vậy, chính anh cũng không biết tại sao cơ thể lại run rẩy, nói năng lộn xộn, chỉ là đi theo ký ức tìm về nguồn gốc của mọi chuyện, "Không có ai dạy anh phải đối xử với em như thế nào. Anh dựa vào bản năng, chỉ muốn độc chiếm em, muốn giam cầm em lại... nhưng em không thích."

Tần Trì chỉ đành phải đi học. Học những Alpha có bạn đời Beta, bắt chước hành vi của họ, anh cho rằng đó là bình thường.

  

Không có một khóa học nào dạy anh cách xử lý tình cảm, giáo dục cho Alpha cao cấp bao gồm thiên văn địa lý, nhưng lại không dạy anh cách yêu người.

  

  

“Nếu…” Thế giới quan của Tần Trì trong một khoảnh khắc sụp đổ, anh cảm thấy những nỗ lực nhiều năm đã biến thành một loại tổn thương khác chồng chất lên người Hứa Khinh, thì ra anh càng muốn có được Hứa Khinh, thì ra anh càng tận hưởng tình yêu của Hứa Khinh, Hứa Khinh lại càng đau khổ.

Sao bọn họ lại thành ra như vậy.

  

“Nếu anh không thích, chúng ta ly hôn đi.”

   

  

Anh chỉ hy vọng Hứa Khinh được hạnh phúc mà thôi.

  

Hứa Khinh lại nhìn chằm chằm vào Tần Trì.

  

Cậu đột nhiên nói.

  

“Em đã đoán anh rất nhiều năm, Tần Trì. Nó giống như một tờ giấy thi không có đáp án, anh chỉ ra đề, nhưng lại không cho em biết điểm số. Em run sợ, cẩn thận, sợ sai quá nhiều, liền mất đi tất cả.”

  

"Nhưng lần này, em muốn có một đáp án."

  

“Em đoán, Tần Trì, có phải anh muốn nói, anh yêu em?”

  

Hứa Khinh nghĩ đến sau lần cãi nhau đó, mỗi lần sau khi kết thúc hội thao đều có hoa tươi không tên được gửi đến.

Nghĩ đến việc lâu không liên lạc với Tần Trì, chỉ biết đối phương đang làm ăn ở nước ngoài, nhưng vào buổi tối hôm đó, Tần Trì phong trần mệt mỏi đã chạy đến bệnh viện.

Mỗi buổi sáng sau khi kết hôn, rèm cửa sổ không bao giờ kéo ra khi dậy sớm, nước lạnh luôn được chuẩn bị sẵn trong xe và ở nhà.

Bọn họ đã bỏ lỡ rất nhiều lần, vì Tần Trì không mở miệng, vì Hứa Khinh không muốn hỏi.

  

Những yêu thương chưa từng nảy mầm, chưa từng nói ra.

  

Ngưng đọng trong mỗi bó hoa không tên sau hội thao, cố thủ trong ba năm sau khi kết hôn, trong mỗi buổi bình minh bị rèm cửa che khuất.

  

Những dấu vết nhỏ bé của tình yêu còn sót lại sau những lần thất vọng, những lần hoang mang sau khi kết hôn.

  

Sau khi Hứa Khinh tự hỏi mình có đáng không hết lần này đến lần khác, đã đưa ra câu trả lời mơ hồ.

  

Một chút tình yêu còn sót lại đó. Khiến Hứa Khinh từng chút từng chút nhặt lên, cậu giống như một thám tử từng chút một nắm bắt, từng chút một tìm kiếm, tự hỏi mình hết lần này đến lần khác, đây có phải là tình yêu không?

Cuối cùng, trước mặt Tần Trì, người ra đề vụng về này, Hứa Khinh đã viết ra đáp án.

Đề bài của Tần Trì câu trên không ăn nhập câu dưới, đầy sai sót, không có sách tham khảo, không có đề bài để tham khảo, giáo viên không mở miệng, vấn đề không có đáp án, gần như là một bài toán khó của thế giới.

  

Hứa Khinh đã xem đi xem lại trong từng con chữ, đã tìm kiếm hết lần này đến lần khác.

   

Cuối cùng, cậu thấy Tần Trì nhìn mình, gật đầu.

  

Hứa Khinh cuối cùng cũng đã nhìn thấy đáp án của bài thi.

Cậu cúi đầu, trán chạm vào trán Tần Trì, dường như nhiều năm trước, bọn họ đã nên làm như vậy, nhưng bây giờ làm cũng không muộn.

  

Cậu nói: “Em cũng yêu anh.”

  

Một làn hơi nước lan tỏa bao trùm lấy khói thuốc súng, tin tức tố của hai người hòa vào nhau, đan xen quấn quýt.

Tình yêu của người khác mãnh liệt dâng trào, như lửa dữ, như biển động.

  

Tình yêu của Tần Trì lại giống như khói thuốc súng lượn lờ bay lên, chỉ thấy khói bốc, không thấy lửa cháy.

  

Không nắm được, không sờ được, trôi lơ lửng trên không trung, biến mất không dấu vết.

  

Tự cho mình là đang thiêu đốt, nhưng lại thả ra làn khói trắng xóa để che chắn.

   

  

Chỉ khi chờ một trận mưa đổ xuống, làm ướt làn khói, mới có thể phát hiện khói tan, một ngọn lửa rực cháy đang bùng lên dữ dội.

Hứa Khinh và Tần Trì quen nhau 7 năm, sau khi kết hôn được ba năm, cuối cùng đã phát hiện ra ngọn lửa này.

  

Bài kiểm tra khiến Hứa Khinh ăn không ngon ngủ không yên, trằn trọc không yên, hóa ra cậu chỉ cần viết tên, Tần Trì đã cho điểm tuyệt đối.

Còi báo động trên đỉnh đầu đột ngột vang lên, hơi nước phun xuống, một nhóm nhân viên y tế xông vào phòng bệnh, ngửi thấy mùi khói thuốc súng nồng nặc.

  

Hứa Khinh ôm lấy đầu Tần Trì, trong làn hơi nước bao quanh, đã hôn ngọn lửa được che giấu suốt bảy năm này.

Nửa tiếng sau, Hứa Khinh được bác sĩ gọi đến phòng khám.

“Xin lỗi,” Hứa Khinh xấu hổ vô cùng, “lại kích hoạt báo động cháy, chúng tôi sẽ bồi thường…”

  

“Đây đúng là một vấn đề, nhưng trọng điểm không nằm ở đây.”

  

Bác sĩ đưa một tờ báo cáo, “Kết quả xét nghiệm của anh Tần đã có, tuyến thể của anh ấy đã được phẫu thuật cắt bỏ ba năm trước, đã tan nát.”

  

“Theo lý, anh ấy bây giờ là một Alpha tàn tật, ngay cả việc đánh dấu cũng rất khó khăn.”

  

Hứa Khinh nhận lấy báo cáo: “Không sao, tôi có thể uống thuốc.”

  

Bác sĩ: “…Không phải nói về cái đó.”

  

Bác sĩ: “Tuyến thể của anh ấy đang hồi phục.”

  

Hứa Khinh ngẩng đầu.

  

Bác sĩ chỉ vào hình ảnh trên báo cáo, “Độ phù hợp của hai người rất cao, tuyến thể của anh ấy vì sự kích thích của tin tức tố của cậu mà không ngừng phát triển sửa chữa, tuy không biết có thể hồi phục được bao nhiêu, nhưng có vẻ như tốc độ hồi phục rất nhanh, hơn nữa hiệu quả rất tốt.”

  

“Điều duy nhất cần chú ý là…”

  

Hứa Khinh ngồi thẳng lưng: “Mời ngài nói.”

  

“Cậu không thể đánh dấu anh ấy nữa.”*

*( huhu dịch chỗ này kì kì sao á nguyên văn của nó là vậy nè: “你不能再标记他了。”  nhưng Beta mà sao đánh dấu Alpha nhỉ??? )

  

Hứa Khinh: "Hả?"

  

Bác sĩ đẩy kính: “Cậu không thể ỷ vào tin tức tố của mình không màu không mùi mà điên cuồng đánh dấu lên người anh ấy, theo báo cáo cho thấy, nồng độ tin tức tố trên người anh Tần quá cao, cho nên anh ấy mới liên tục giải phóng tin tức tố để chiều theo cậu.”

  

“Sau này cậu cần phải kiểm soát nồng độ tin tức tố của mình, duy trì ổn định, tin rằng cơ thể của anh Tần sẽ ngày càng tốt hơn.”

  

Hứa Khinh nhận lấy tờ báo cáo, lại bị quở trách thêm hai câu, quay về phòng bệnh, Tần Trì đang đáng thương nằm đó.

“Ổn không?” Hứa Khinh ngồi xuống, tóm tắt ngắn gọn lời của bác sĩ.

  

Tần Trì đầu tiên là lắc đầu, sau đó lại đột nhiên gật đầu.

  

“Anh cảm thấy không ổn,” Alpha nói, “Anh cần tin tức tố của em.”

  

Hứa Khinh: “…Việc này không ổn.”

  

Cậu đang định nói cho Tần Trì chuyện nồng độ tin tức tố của mình quá cao, nhưng đối phương đã nắm lấy tay cậu, nước mắt chực trào trên mặt.

“Anh muốn tin tức tố của em.”

  

Ngón tay Hứa Khinh run lên, một lát sau, run rẩy nói: “Không được. Bác sĩ nói…”

  

Tần Trì lấy điện thoại ra, không biết lấy ở đâu ra đoạn ghi âm, phát rõ ràng lời của bác sĩ.

  

…Cái máy nghe lén kia hóa ra lại thực sự tồn tại! Hứa Khinh nghĩ.

  

Tần Trì: “Anh đã nghe hết rồi, Hứa Khinh, em nên chịu trách nhiệm.”

  

Lời của Tần Trì bình tĩnh không gợn sóng, “…Cho anh tin tức tố của em đi, Hứa Khinh.”

   

Hứa Khinh còn muốn nói gì đó, nhưng Tần Trì tiếp tục.

“Là em nói, nếu anh muốn, thì nên nói với em. Nói ra hết tất cả, không giữ lại gì.”

  

Tần Trì cúi người, nắm lấy tay Hứa Khinh không cho cậu trốn thoát:

  

“Anh muốn đánh dấu em, không thể chờ đợi thêm một giây nào nữa.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.