Sau Cơn Mưa

Chương 41: Sinh vật bất tử (tập đặc biệt)




Trời bên ngoài rừng bắt đầu chuyển tối, chỉ có những tia sáng đèn điện từ trong nhà máy hất ra bên ngoài và những ánh đèn bên trong khuôn viên, ngoài ra còn có các tia lửa súng chớp nháy lên liên hồi giống như những ngôi sao vàng li ti trên mặt đất. Nơi nhiều ánh lửa súng nhất là ở ngoài cổng phía đông, phía nam và bên trong cổng phía bắc. Quân đội và những nhóm người sinh tồn đang xả súng vào nhau quyết liệt, tạo ra âm thanh như trong chiến trường diện rộng vậy.

Đằng sau là nhóm Hội Sát Thủ, đằng trước là cả một đám đông người thì nhóm Hỗ Trợ. Bọn lính gác ngoài cổng vừa bị tấn công mà vừa bị đánh lén từ sau nên nhanh chóng bị hạ gục. Khẩu súng laser ở cổng bắc bị nhóm Hỗ Trợ 2 phá hỏng hệ thống điện và các bình ắc quy từ bộ điều khiển.

Nấp sau xe quân đội ở viền khuôn viên trong khu nhà máy, Ri cứ chờ cho đợt xả súng của địch bớt đi thì thò ra bắn trả. Thỉnh thoảng có người bị bắn trúng nhưng không chết, cậu đưa tay xuống đỡ lên và nói:

"Đứng lên nào! Đội chúng ta sắp làm được rồi"

Bỗng có tiếng *Bịch! Bịch!* của lựu đạn rơi xuống đất, Ri nhanh chóng nhận ra có địch vừa ném lựu sang đây. Trong hai giây, cậu cố lia mắt xung quanh rồi phát hiện nó ở bên trái, cách mình chỉ có bốn bước chân. Cậu xoài hai bước rộng nhất để đến chỗ lựu đạn thì mất hơn một giây. Nhặt lên và ném vào chỗ nhiều bọn quân đội nhất. May là lựu vừa bay tới chỗ chúng, chưa chạm xuống đất đã phát nổ.

Trong lúc đó, cô Laura lẩn trốn sau những thùng tiếp tế, chờ đồng đội bắn hạ mấy tên lính phía trước rồi mới đổi chỗ trốn theo hướng tiến dần vào trong khuôn viên nhà máy. Lúc nãy ở ngoài kia, vì quan tâm tới việc sơ cứu cho những người bị thương mà cô quên mất không lấy thêm đạn cho mình nên giờ phải tìm cách để cướp được súng bọn quân đội. Thế nhưng chỉ tiến xa hơn được bốn cái thùng tiếp tế thì không thể đi tiếp được nữa vì địch khá đông. Bên tai cô toàn là tiếng súng và tiếng đạn găm trúng thùng, đất.

Một thành viên từ Hội Sát Thủ chạy ra từ điểm mù của bọn quân đội, ông ấy ném một chai rượu có tẩm lửa vào cuộn khăn trên miệng chai. Chai rượu chỉ rơi trúng chỗ mấy cái bao cát nhưng đủ để đánh lạc hướng bọn địch một chút.

Lợi dụng thời cơ ấy, Laura chạy một mạch tới chỗ một cái xe quân đội rồi chui vào xe. Cô vặn chìa khóa khởi động động cơ rồi cho xe tổng thẳng vào chỗ bình xăng ngay gần đám lính đông nhất khu vực này. Chỗ bình ấy phát nổ, một số tên bị cháy, một số tên bị mảnh thùng đâm vào người, cả đám lính bị loạn lên. Xe quân đội mà Laura đang dùng là xe bọc thép nên không sao, đồng thời hên cho cô là trên xe có luôn một khẩu súng trương M4-Carbine nên Laura cầm luôn khẩu súng và tung cửa xe ra chiến đấu tiếp.

Việc đám lính bị loạn là cơ hội tốt cho nhóm Hỗ Trợ 2 đánh trả. Họ không mất nhiều thời gian để bắn hạ đám lính rồi tiến sâu hơn vào khuôn viên của nhà máy. Đó là tình hình bên nhóm Hỗ Trợ 2.

Tuy nhiên đó chỉ là do lính bên hướng bắc của nhà máy không đến viện trợ kịp thời nên số lượng địch không đông lắm. Chứ còn địch bên phía nam và phía đông, nơi mà Hỗ Trợ 1 và Hỗ Trợ 3 đang hành động thì rất đông. Họ đã phòng thủ quá lâu nên bọn quân đội đã kịp đến viện trợ, không những thế mà chúng mỗi phút một đông hơn. Hai nhóm nhỏ từ Hội Sát Thủ cũng dần bị đẩy lùi ra ngoài cổng theo Hỗ Trợ 1 và 3 nên không thể làm gì hơn ngoài việc nấp, bắn và lùi dần.

Ở nhóm Hỗ Trợ 3, người chết dần tăng lên từng phút. Jill và cô Andy không thể nghĩ ra cách nào phản công lại bọn quân đội phía trước, nhất là khẩu súng laser trên kia. Khẩu súng ấy dường như đang bắt đầu có dấu hiệu nạp năng lượng trở lại, nòng súng có mấy đốm sáng màu xanh xuất hiện.

Không muốn nhóm phải gặp thêm rắc rối, Jill cố tìm thời cơ để tiến lên những cái cây phía trước. Cô ló đầu ra nhìn, không thấy vài tên lính nhắm vào mình nữa liền chạy lên nấp sau thân cây phía trên. Thế nhưng chúng là quân đội đặc nhiệm chứ đâu phải bọn ngu, cô vừa chạy lên phát đã dính một phát đạn vào đùi bên phải. Nấp sau cây, Jill đau đớn kêu:

"Ay da! Chết rồi..."

Cô vặt tạm mấy cái lá ngải dại gần đó, vò nát chúng và bôi lên vết thương trên đùi. Sau đó xé một phần nhỏ dưới đuôi áo để tự sơ cứu trong khi những tiếng đạn bắn vào thân cây vẫn vang lên dữ dội.

Jill liều mình ngó đầu ra trong nửa giây để nhìn xem khẩu súng laser kia sắp bắn chưa. Rồi thụt đầu vào ngay, may là không bị bắn trúng nhưng xui là mấy đốm sáng trên súng sắp lan tới đầu nòng súng. Nghĩa là khẩu súng ấy đang nạp năng lượng dự trữ, nếu nó nạp xong thì sẽ nạp lần hai nhưng lần thứ hai chắc chắn sẽ chỉ diễn ra trong vài giây và những tiếng *Ùng! Ùng! Ùng!* sẽ lại vang lên như vừa nãy.

Còn đang hoang mang không biết phải làm gì tiếp, điện thoại cô rung lên. Như bắt được cơ hội sống cho cả nhóm Hỗ Trợ 3, Jill lập tức nhấc máy ngay mà quên không nhìn tên người gọi. Cô vội hỏi:

"A lô ai đấy ạ?"

Đầu dây bên kia, Bella trả lời:

"Mình Bella đây, cậu bảo vài người chạy sang bên phải đi"

Jill nghe vậy, hỏi:

"Để làm gì? Cậu có sao không vậy? Đang nấp mà chạy ra sẽ có người chết mất"

Bella đáp:

"Cứ làm theo mình đi, mình không có thời gian giải thích đâu, đây là cơ hội cuối cùng cho nhóm Hỗ Trợ 3 đấy"

"Nhưng..." Jill định cãi.

Bella cắt ngang lời cô bạn thân mình:

"Cậu muốn vài người chết hay cả nhóm chết? Khẩu laser kia mà bắn thêm phát nữa là toang gần hết cả nhóm đấy, những người sống sót ít ỏi còn lại thì bọn quân đứng trên tường rào sẽ hoàn toàn có thể giải quyết nốt"

Cô nhấn mạnh hơn để thúc đẩy Jill phải làm theo cô ngay lập tức trước khi khẩu súng laser nạp xong năng lượng:

"Jill! Phải có hy sinh mới có thắng lợi, cậu làm ngay đi, làm xong thì canh máy...đợi mình gọi lại"

Rồi cô lập tức tắt máy để Jill không làm tốn thời gian bằng những lời cãi vã vô ích nữa.

Điện thoại kêu mấy tiếng *Tít!* nho nhỏ, báo hiệu Bella đã tắt máy. Jill nhìn màn hình với lương tâm dằn vặt, không biết có nên bảo mọi người gần cô chạy sang bên phải hay không.

Bella cùng bọn trẻ đã đến được cổng phía đông, cô đang nhòm ống ngắm từ phía xa và biết được tình hình nhóm Hỗ Trợ 3. Súng laser thì sắp bắn tiếp, bọn quân mỗi lúc lại đến nhiều hơn. Thấy được Jill đang nấp sau một cái cây, Bella nảy ra một ý tưởng liều lĩnh và gọi cho cô bạn thân của mình rồi đưa ra kế hoạch đó. Cô định sẽ đợi khẩu súng laser kia nhắm sang đám người chạy sang bên phải rồi từ bên trái cô sẽ gọi cho Jill, bảo cô ấy rằng phải bắn vào lớp kính nhỏ bên trên chỗ mà tên lính điều khiển khẩu súng laser ấy đang ngồi. Để lớp kính đó bị yếu đi rồi Bella sẽ chốt hạ bằng một phát bắn súng tỉa, đạn súng tỉa sẽ xuyên qua lớp kính bị yếu, găm thẳng vào đầu tên lính ấy. Đồng thời sau phát bắn đó thì lũ trẻ sẽ thể hiện tài năng bắn cung của mình, bắn lên trên trời với góc độ thích hợp để những mũi tên theo trọng lực mà rơi từ trên xuống rìa tường rào, nhiều bọn lính đứng trên ấy khả năng cao sẽ không thể ngờ tới được những mũi tên đó.

Sau gần một phút suy nghĩ, Jill quyết định hô lên luôn chứ không để lương tâm của kịp chi phối thêm nữa. Cô nói lớn:

"Mọi người! Chạy sang phải ngay!"

Một số người trần trừ, một người trong đó đáp:

"Hả? Lãnh đạo Jill! Giờ chạy qua bên đó sẽ có người bị bắn trúng đấy"

Jill không giải thích, nói:

"Cứ làm đi, cơ hội sống đấy"

Nghe thấy câu "Cơ hội sống", cộng thêm sự tin tưởng lớn từ mọi người dành cho cô gái Jill thông minh. Nhiều người chạy một mạch sang bên phải, mặc cho cơn mưa đạn vẫn xối xả. Nhưng đương nhiên cũng có hy sinh, 18 người bị trúng đạn. Trong đó 11 người chết, còn lại bị thương nặng.

Bella thấy được điều này liền chỉnh ống ngắm hướng lên khẩu súng laser trên cổng nhà máy, quả thật nó quay sang bên phải và để lộ ra tên lính điều khiển đằng sau những lớp kim loại và kính bảo vệ. Bella ấn điện thoại gọi cho Jill, cô ấy nhấc máy, Bella nói nhanh:

"Cậu xả hết một băng đạn vào chỗ kính trên chỗ thằng lính đang ngồi điều khiển súng laser cho mình"

Jill biết đó là kính chống đạn, định thắc mắc nhưng chưa kịp nói gì mà Bella đã tắt máy ngay rồi. Cô lẩm bẩm:

"Được rồi, việc này mà không thành công, cậu không xong với mình đâu Bella"

Rồi đợi cho những tiếng súng từ bọn quân đội hướng sang phải, cô ló ra ngắm tâm đỏ trên ống ngắm tầm gần, hướng thẳng vào tấm kính trên chỗ tên lính đang điều khiển súng laser. Xả từng đợt đạn.

Bella ngắm từ xa, thấy rõ tấm kính trên ấy đang rung lên, nhiều tia lửa đạn bay vào mặt kính. Cố đợi cho mặt kính xuất hiện vết nứt hoặc nhiều vết xước, Bella nói thầm:

"Nhanh nào! Nhanh nào! Jill ơi bắn mạnh vào"

Cho đến khi Bella thấy thấp thoáng vài vệt trắng trên tấm kính ấy, cô hô lên nhỏ như bắt được thời cơ tốt:

"Hây!"

Ngón tay bóp cò súng tỉa. Viên đạn nhọn bay ra từ nòng súng, xé toạc gió, bay qua nhiều kẽ cành cây và xuyên thẳng tới lớp kính sau khẩu súng laser. Đúng như Bella dự đoán, lớp kính đó bị vỡ ra, đạn bay trúng đầu tên lính ngồi bên trong khiến cho máu của hắn bắn lên tầm kính bên cạnh.

Tên lính choáng váng, trước khi chết thì gục đầu xuống bàn điều khiển phụ của khẩu súng laser, làm cho cần gạt bị đẩy lên và một số nút ấn khác bị đè. Khẩu súng to chà bá ấy đột ngột di chuyển chĩa xuống dưới chân tường rào, sau đó tiếng *Ùng! Ùng! Ùng! Ùng!* phát ra liên hồi. Chỉ trong vài giây, *Chiu!* tia điện bắn xuống đất, *Đuỳnh!* cả khẩu súng bị nổ vì tia điện dừng lại ở chỗ đất quá gần đầu nòng súng nên ánh điện tỏa ra phản một phần điện, truyền ngược lại vào trong súng.

Không những thế, những đứa trẻ đứng sau Bella còn bắn thêm hàng loạt mũi tên lên bên trên tường rào. Tiếng nổ của súng laser làm tinh thần của bọn quân đội bị loạn, còn tia điện vừa rồi thì làm thủng nguyên một lỗ lớn trên chân tường rào bên phải. Mỗi đứa trẻ đều bắn ít nhất hai mũi tên một lúc nên sống lượng mũi tên bay vào rất nhiều, làm cho nhiều tên lính bị thương và thậm chí là chết do tên bay trúng tim, mặt.

Chứng kiến sự việc này, Jill mừng rỡ hô to:

"Xông lên!"

Nhân lúc bọn quân đội bị thất thủ một cách đột ngột như vậy, cả nhóm Hỗ Trợ 3 tiến thẳng vào cổng thành mà bắn. Nhiều người không đi qua cổng mà chui qua lỗ thủng trên chân tường bên phải tường rào. Nhờ Bella và bọn trẻ, Hỗ Trợ 3 và một nhóm nhỏ Hội Sát Thủ đã thành công trong việc tấn công vào bên trong khuôn viên khu nhà máy.

Bella mỉm cười, nghĩ trong đầu:

"Sau vụ này mà còn sống thì cậu phải khao mình một bữa đấy, Jill!"

Cô quay ra nói với lũ trẻ:

"Đi nào các em, chúng ta sẽ quay lại cổng phía nam xem họ có cần giúp gì không"

Ở cổng phía nam, Hỗ Trợ 1 đang nắm lợi thế từ những cái cây che khuất để họ có thể ẩn nấp. Nhưng lợi thế đó chỉ có thể kéo dài chừng 10 phút nữa, bởi khẩu súng laser trên cổng nhà máy sắp nạp xong năng lượng. Vài người nói:

"Sao lãnh đạo Bella lâu vậy nhỉ?"

"Cố chờ thêm tí nữa...lãnh đạo Bella mà không đến thì chúng ta buộc phải tản ra hai cổng khác thôi"

Một người trong nhóm nhỏ của Hội Sát Thủ lên tiếng:

"Hoặc là chờ hai nhóm Hỗ Trợ kia tới giúp"

Bỗng có người ngó đầu ra, thấy những đốm sáng trên khẩu laser phía xa, anh ta nói:

"Ê ê! Hình như nó lại sắp bắn rồi đấy, có nên ở lại không?"

Một người phụ nữ cũng nhìn thấy điều này, đáp:

"Kiểu này phải chạy thôi...một tia thôi là đủ nướng sống chúng ta rồi"

Người khác trong Hội Sát Thủ nói:

"Tôi nghĩ là chúng ta nên liều một phen tấn công vào đó đi, chứ giờ càng đợi thì bọn lính viện trợ càng đến đông"

Còn đang tranh luận, trên trời từ đâu có hàng chục mũi tên bay xuống găm trúng nhiều tên lính trên tường rào và trong rìa khuôn viên của nhà máy. Là bọn trẻ đã làm theo lời Bella thực hiện cách bắn y như kế hoạch vừa rồi, chỉ khác là Bella chưa có cơ hội bắn hạ tên lính đang ngồi trên bộ điều khiển phụ của chiếc súng laser. Một số người nhận ra đó là một trong những cách chiến đấu của bọn trẻ mà cô Andy nuôi dạy, họ hô lên:

"Các mũi tên? Đúng rồi! Đó là bọn trẻ!"

"Lãnh đạo Bella hẳn đang đi cùng bọn trẻ của cô Andy"

Bella từ trong rừng chạy ra, nói lớn:

"Tôi đến rồi, chúng ta tiến công thôi"

Rồi cô bắt đầu dẫn cả nhóm Hỗ Trợ 1 tấn công thẳng vào nhà máy. Nhưng tất nhiên với loạt mũi tên đó là chưa đủ so với bọn lính đông đảo kia, thế nên họ chỉ có thể tiến tới gần cổng rồi lại nấp và bắn trả.

Không còn cách nào khác, Bella nhấc máy tiếp tục gọi cho Jill. Đầu dây bên kia, Jill hỏi:

"Cậu cần gì à?"

Bella định nhờ nhưng lo lắng hỏi trước:

"Cậu có bị thương gì không đấy?"

Jill nhìn xuống vết thương dưới đùi bên phải, cười rồi nói dối cho bạn thân mình đỡ lo:

"À không, mình không sao, có chuyện gì vậy?"

Bella ló đầu ra quan sát tình phía trước rồi lại rụt đầu lại, đáp:

"Mình định nhờ cậu đưa nhóm Hỗ Trợ 3 chạy tới cổng nhà máy phía nam rồi tấn công từ bên trong ra, Hỗ Trợ 1 của bọn mình đang bị kẹt ngoài cổng đây"

Jill thật ra đang định một mình chạy vòng sang cổng phía bắc để xem tình hình của Ri nhưng lại thôi, thấy cô bạn thân của mình cầu cứu như vậy cũng không nỡ từ trối. Lưỡng lự một chút, cô trả lời:

"Được rồi, đợi bọn mình qua, cố thủ đi nhé"

Sau khi cúp máy, Jill bàn kế hoạch nhanh với cô Andy:

"Cô ơi! Hỗ Trợ 1 đang cần giúp đỡ, họ không thể vào trong khuôn viên nhà máy vì bọn lính viện trợ bên đó quá đông"

Cô Andy đắn đo, đáp:

"Chúng ta chỉ có thể cho nhiều nhất là một nửa nhóm sang đó hỗ trợ thôi Jill à, nhóm chúng ta không có quá đông người"

Jill nói:

"Nhưng có thể kéo cả nhóm sang bên đó cũng được mà cô"

Cô Andy lắc đầu:

"Không được đâu, phải có ít nhất ba nhóm người tấn công và nhà máy từ ba hướng thì bọn lính và tên H mới khó đánh lại được chúng ta, chứ nếu chỉ dồn hết người từ sang bắc và hướng nam thì khả năng cao bọn quân đội sẽ có được lợi thế thì hai hướng còn lại...đã đến nước này rồi thì chúng ta không thể quá liều lĩnh được"

Nghĩ cũng thấy hợp lí, Jill đáp:

"Hừm...có vẻ khó rồi đây"

Cô Andy nói thêm:

"Còn nếu trong trường hợp chúng ta rút lui thì cũng được, nhưng sẽ chẳng có lần tiến công sau nữa đâu, vì lần sau chắc chắn bọn chúng sẽ mạnh hơn nhiều và cảnh giác với chúng ta hơn"

Suy nghĩ hồi lâu sau, Jill đưa ra quyết định:

"Bây giờ cháu sẽ kéo theo vài người từ Hội Sát Thủ sang bên cổng phía nam, cô cứ ở lại đây lãnh đạo Hỗ Trợ 3 nha?"

Cô Andy lấy làm lo:

"Sao cháu không kéo nửa nhóm đi? Ít người như vậy không ổn đâu, với lại chân cháu đang bị thương nữa"

Jill nở một nụ cười tự tin, nói:

"Cô cứ tin ở cháu đi, với lại nếu cháu giúp được nhóm Hỗ Trợ 1 vào trong khuôn viên thì cơ hội chiến thắng của chúng ta cao hơn nhiều đấy ạ"

Ngó ra bắn một loạt đạn về phía bọn quân đội, Andy lại thụt vào. Suy nghĩ vài giây, cô đáp:

"Thôi được rồi"

Rồi cô nói vọng sang nhóm nhỏ của Hội Sát Thủ đang nấp sau chiếc xe cách đó hai mét:

"Hội Sát Thủ! Mọi người đi theo Jill và bảo vệ con bé được không?"

Bốn người, hai nam hai nữ bên đó gật đầu đồng ý. Một cô gái nói:

"Vâng! Để bọn cháu lo chuyện này"

Rồi họ chạy sang. Cô Andy nói với Jill:

"Cháu cẩn thận đấy, đừng để bị phát hiện"

"Vâng! Cháu đi đây, cô bảo trọng" Jill đáp.

Sau đó Jill cùng bốn người trong Hội Sát Thủ bắt đầu đổi chỗ nấp, lẩn đi xa dần khỏi đó và hướng về cổng phía nam.

Bên Hỗ Trợ 1, vừa nghe thấy tiếng *Ùng! Ùng!* phát ra từ cổng nhà máy. Bella lập tức nói lớn với chỗ đông người của mình đứng nhất:

"Mọi người! Tản ra nhanh!"

Rồi *Chiu!*. Khẩu súng laser chết chóc ấy bắn ra một tia điện thẳng tới chỗ đông người nhất ở khu rừng bên ngoài. Họ đã tránh kịp, nhưng cái chết là không thể tránh khỏi. Vẫn còn bảy người bị nướng đen thui, thậm chí có người nát luôn xác.

Khoảng 15 phút sau. Jill cùng bốn người của Hội Sát Thủ đã tiếp cận được cổng phía nam từ bên trong khuôn viên nhà máy. Jill nấp sau mấy cái bao cát, ngó ra quan sát thấy bọn lính càng lúc càng kéo tới đông hơn.

Chợt có năm tên đang chạy ngang qua đây, Jill nhìn bốn đồng đội của mình, gật đầu ra hiệu hành động. Cậu thanh niên tên Cheng luồn ra sau năm tên kia, cậu thanh niên tên James lẻn lên phía trước chúng nhưng nấp sau thùng tiếp tế, hai cô gái Sophie và Dolly ở yên tại chỗ để chuẩn bị ló ra xả súng. Jill dơ tay hất về phía trước để ra hiệu ám sát, Sophie và Dolly liền dùng súng lục có lắp giảm thanh bắn thẳng đầu hai trong năm tên lính. Ba tên còn lại nhận ra địch đang ở gần liền quay ra định xả súng về hướng hai cô gái kia. Nhưng chưa kịp dơ súng lên thì tên đứng đầu hàng bị James phi ra với hai con dao, một cái đâm vào cổ hắn, cái còn lại đâm vào sau gáy khiến hắn choáng váng chìm vào trạng thái ngất rồi chết hẳn. Hai tên còn lại thì kẻ đứng cuối hàng bị Cheng đâm nhát kiếm vào đầu, sau đó cậu ấy giữ nguyên cây kiếm đó trên đầu hắn và một tay bịp miệng hắn lại, một tay rút súng lục giảm thanh ra bắn chết tên cuối cùng. Và thế là Jill cùng bốn người của Hội Sát Thủ lục ra từ năm xác chết đó ba quả lựu đạn, lấy cả năm khẩu súng trường M4-Carbine của chúng để dùng cho việc tí nữa sẽ bắn chết bọn đứng trên tường rào và gần cổng nhà máy. Vừa có lợi thế mà vừa đỡ phí đạn của riêng họ.

Tiếp tục nấp sau mấy cái bao cát. Jill lấy điện thoại gọi cho Bella đang ở ngay bên ngoài kia. Bella thấy số của cô bạn thân gọi đến, nhấc máy hỏi:

"Cậu đến chưa?"

Jill không trả lời câu hỏi đó mà nói:

"Khi nào cậu nghe thấy tiếng nổ thì căn khoảng năm giây rồi tấn công thẳng vào nhé"

Bella thắc mắc tại sao nhưng thôi không muốn mất thời gian thêm nữa, đành ậm ừ:

"Ờm...ừ được rồi"

Kết thúc cuộc gọi, Jill quay sang nói với bốn người đồng đội. Trước tiên là Sophie và Dolly:

"Hai bạn này ở lại đây với tôi"

Rồi cô nói với James và Cheng:

"Hai bạn kia nấp sang chỗ xa một chút để phạm vi xả súng của chúng ta sẽ rộng hơn"

Xong xuôi, cô cầm một quả lựu đạn. Sophie cầm một quả, James nấp bên chiếc xe quân đội cầm một quả. Cả ba cùng rút chốt, ném vào chỗ đông quân đội tụ tập nhất.

Sau năm giây *đoàng!* uy lực của cả ba quả lựu đạn gộp lại tạo nên một vụ nổ rất rộng, số lượng bọn quân đội bị giảm đi đáng kể. Những tên bị dính vào vụ nổ thì có tên tan xác, có vài kẻ bị mảnh vụn từ đất và lựu đạn bay vào làm cho toác hết cả khuôn mặt, nhiều đứa bị lực của lựu đạn đẩy văng ra ngoài và treo người trên dây thép gai với những cái gai sắc nhọn cứa rách bụng rồi hằn sâu vào trong nội tạng. Khói lửa bay lên có một chút nhuộm đỏ bởi máu.

Trong năm giây tiếp theo, Jill cùng bốn đồng đội của mình xả súng từ bên trong ra ngoài. Lính đứng trên tường rào, dưới cổng nhà máy và ngay cả sau tường rào bị bắn lén nên ít kẻ nào phản ứng kịp. Đã thế sau năm giây đó, Bella điều động của nhóm Hỗ Trợ 1 tấn công từ bên ngoài vào. Vậy là đám lính viện trợ ở cổng phía nam đã được giải quyết. Riêng bọn trẻ thì vẫn ở bên ngoài để chờ, nói là chờ nhưng thật ra bọn chúng cũng chả biết làm gì tiếp theo ngoài việc ở yên một chỗ trong rừng gần cổng phía nam và giết những xác sống tới gần. Bella không muốn bọn chúng phải gặp quá nhiều hiểm nguy nên không lôi chúng vào trong khu nhà máy.

Trong lúc cả nhóm Hỗ Trợ 1 đang tiếp tục bắn giết bọn quân đội, Bella bàn bạc nhanh với Jill:

"Này Jill! Nãy giờ mình không thấy bé Nick đâu, cậu ở đây lãnh đạo nhóm này nhé? Mình đi tìm Nick"

Nghe vậy Jill cũng lo, liền đáp:

"Ừ vậy đi, cậu cùng bốn người này đi tìm bé í"

Rồi cô quay sang nói:

"Sophie! Dolly! James! Cheng! Các bạn đi theo Bella đi, tôi ở lại đây"

Họ đồng thanh vâng lời lãnh đạo Jill và chạy theo Bella. Trước khi cô ấy rời hẳn đi, Jill nói:

"Bella! Ri...à thôi"

Vì là bạn thân nên Bella hiểu cô ấy đang định nhờ mình cái gì, cô cười:

"Hề hề hề! Yên tâm sau khi cứu bé Nick mình sẽ chạy sang chỗ thằng đa tình đấy, để mình làm chứng cho nó sáng mắt ra nó đã hiểu lầm cậu như thế nào"

Jill ngập ngừng:

"Ờm...cậu...đừng đánh anh ấy...nhá?"

Bella cùng bốn người kia chạy đi xa, nói vọng lại phía sau:

"Chưa biết được, có thể sẽ là một cú đấm vì đã làm cậu bị tổn thương"

Bấy giờ, Nick vẫn đang nấp trong trạm điện điều khiển hàng rào thép gai cách cổng phía tây chừng 300 mét. Địch thì cũng không đông lắm vì hầu như chỉ có bọn đứng trên tường rào bắn xuống, còn lính tiếp viện thì có lẽ đã dồn gần hết nguồn lực sang ba cổng kia và chết như ngả rạ rồi.

Max nấp cùng thằng bé, nói:

"Vị trí bọn nó đứng khó bắn quá, nãy giờ không hạ được tên nào"

Ông Hunter lấy điện thoại ra và nói:

"Có nên gọi người tới giúp không? Ông định gọi mà sợ sẽ làm phiền bọn họ đang chiến đấu"

Max nhìn cậu bé Nick, cười nói:

"Thằng bé là chiến binh đặc biệt của chúng ta, chắc phải gọi người tới cứu thôi ông ạ, phải giữ cho Nick an toàn...với lại cháu cũng muốn sống lâu hơn nữa để trả thù cho Max"

Vừa bắn vừa nấp, phân vân một lúc lâu thì ông Hunter quyết định bấm số định gọi cho bà Katty.

Lúc ấy, Nick ngó lên rồi mắt lơ đễnh liếc về phía xa, nơi mà mấy tên lính trên kia không chú ý tới. Ở đó có vài người không có đồng phục của quân đội. Đoán rằng đó là quân mình, Nick ngăn ông Hunter lại:

"Khoan đã ông ơi, hình như có người tới cứu chúng ta kìa"

Cả Max và ông Hunter ngó ra, thấy có năm người đang chạy tới từ xa. Max mừng rỡ, nói:

"Hay quá, giờ chúng ta nên bắn trả dữ dội hơn để đánh lạc hướng mấy bọn đứng trên tường rào, tạo điều kiện cho mấy người kia ám sát chúng"

"Ừ thế đi!" Ông Hunter đáp, tay dơ súng lên xả nhiều đạn hơn về phía trên tường rào.

Thế nhưng điểm mù của mấy tên lính là ở phía sau, mà chúng lại đang quay mặt vào bên trong khuôn viên nhà máy. Không những thế, chúng lại đứng từ trên cao nhìn xuống nên phạm vi quan sát rất rộng. Bella và bốn người trong nhóm Hội Sát Thủ vừa chạy tới đã bị chúng nhìn thấy, liền quay ra xả đạn về phía họ.

Bella, Sophie, Cheng đã kịp nấp sau thùng tiếp tế và chậu cây liền đất nhưng James thì xấu số bị đạn bay trúng ngực trái và bụng. Thanh niên ấy thủng tim mà chết. Bella chửi rủa:

"Mẹ bọn nó! Chúng nó bắn chết James rồi"

Tưởng đó là lợi thế nhưng thật ra lại là sai lầm của tiểu đội lính đó. Một nửa đội chĩa súng về phía trạm điện xả súng tiếp nhưng đâu biết rằng trong thời gian ngắn ngủi mà chúng quay sang bắn đội của Bella thì Nick đã nhanh chóng chạy ra khỏi trạm điện và lẩn đi đâu không biết. Thằng bé nhanh tới mức mãi tới hai phút sau thanh niên Max và ông Hunter mới nhận ra Nick đã mất hút từ bao giờ rồi.

Nick chạy ra xa một chút, dùng móc dây leo lên tường rào và chạy vòng theo viền tường tới hướng mà 12 tên lính kia đang đứng. Vừa tới nơi, cậu nín thở hoàn toàn, mọi chuyển động xung quanh như lá cây rơi bên ngoài khu rừng, nhịp bắn của súng, thậm chí là cả tốc độ liếc mắt của mấy tên lính đều trở nên chậm hơn một chút. Nếu người khác nhìn thì lúc này sẽ thấy Nick chạy nhanh như một chiếc xe máy. Tiếp cận sát bọn lính, Nick rút kiếm hai thanh kiếm ra để hành động. Cậu nhảy lên dùng kiếm dài chém lìa đầu tên thứ nhất, chém đứt khớp chân để tên thứ hai khụy xuống rồi đâm kiếm ngắn vào đầu hắn, xoay ngang người lên không chung với hai thanh kiếm chém vòng như một lưỡi cưa cứa đứt cả xương sống trong lưng tên thứ ba. Sau đó Nick đút thanh kiếm ngắn vào bao, hai tay tập chung dồn lực vào thanh kiếm dài, lấy đà bật một phát nhảy xa ngang qua người tên thứ tư. Hắn bị lưỡi kiếm sắc bén và dồn lực chuẩn của Nick cắt đôi người ở vùng bụng. Chiêu cuối cùng cậu có thể nghĩ ra hiện giờ là rút khẩu súng lục bắn chết tên thứ năm và thứ sáu.

Sáu tên còn lại Nick không thể xử lí kịp, tất cả bọn chúng quay định bắn thằng bé nhưng lại bị Max, Hunter và Bella, Sophie, Dolly, Cheng bắn từ dưới kia lên chết hết.

Còn Nick, khả năng tiến hóa của cậu không như chị Jill. Chị ấy chỉ cần dùng một tới ba lần thôi miên thôi là đã thấm mệt, cậu thì có thể dùng một lúc hai khả năng bật nhảy xa và tăng tốc độ cho bản thân liên tiếp. Nhưng nãy giờ có lẽ Nick đã dùng tới nó quá nhiều, thành ra bây giờ cảm thấy hoa mắt và choáng váng vì mất sức. Thằng bé loạng choạng vấp ngã từ trên tường cao xuống dưới, Bella và mọi người không kịp chạy ra đỡ nên Nick dập mạnh cả cơ thể xuống nền đất.

Vội chạy ra đỡ Nick dậy, thấy thằng bé đã nhắm mắt, Bella hoảng sợ sờ vào cổ, cổ tay và lồng ngực xem mạch còn đập không. Sau đó dơ tay lên mũi thấy thằng bé còn thở, cô thở phào an tâm đôi chút:

"May quá, thằng bé chỉ ngất thôi"

Vừa lúc ấy, điện thoại của Max reo lên. Cậu đọc được đó là số của bà thủ lĩnh nhóm, bà Katty. Max nhấc máy hỏi:

"Bà gọi cháu ạ?"

Đầu dây bên kia, Katty đáp:

"Cháu đang ở đâu đấy? Nick đâu?"

Trùng hợp lúc đó, bà Katty cùng một số người đồng đội chạy ngang qua đây. Bà nói trước khi cúp máy:

"À thôi đây rồi"

Bella thấy bà ấy chạy tới, nói vọng ra:

"Bà ơi! Giúp cháu cái này với"

Katty chạy tới, hỏi:

"Bà tìm từ nãy tới giờ không thấy nhóm của bé Nick đâu, thôi chết! Thằng bé sao thế này?"

Max trả lời:

"Bọn cháu vừa đối đầu với đám lính trên tường rào, Nick bị ngã từ trên đó xuống bất tỉnh rồi bà Katty ạ"

Bà Katty lo lắng:

"Giờ phải bế Nick ra ngoài thôi, không nên để thằng bé trong đây được nữa, nguy hiểm lắm"

Bella đáp:

"Vâng, cháu cũng đang định nhờ bà bế thằng bé ra khỏi khu nhà máy"

Bà Katty đồng ý:

"Để bà lo cho, mọi người cứ tiếp tục kế hoạch đi"

Rồi nhìn quanh thấy thành viên Max không đi cùng em trai song sinh của mình như mọi khi nữa, bà hỏi:

"Max! Mick đâu?"

Max cúi đầu buồn bã. Ông Hunter nói thay cậu ta:

"Thanh niên Mick hy sinh rồi bà, tôi xin lỗi"

Bà đặt tay lên vai cậu Max, an ủi:

"Thôi được rồi, dù sao Mick cũng góp phần giết được mấy con xác sống đột biến mạnh và nhiều tên lính, đó cũng là những thành tích lớn rồi, chúa sẽ rộng tay chào đón thanh niên ấy lên thiên đường"

Không mất thời gian nữa, bà Katty dứt khoát:

"Bắt tay vào việc thôi, nhanh lên nào, cố lên, chúng ta sắp cứu được thế giới rồi"

Kế hoạch lại tiếp tục. Bella cùng hai cô gái Sophie và Dolly, ông Hunter và hai thanh niên Max, Cheng. Bà Katty bế bé Nick rồi tất cả bọn họ chạy hướng về cổng phía tây. Sau đó bà Katty tách khỏi nhóm và chạy ra ngoài cổng, những người còn lại tiếp tục chạy vào sâu hơn vào khu nhà máy.

Trước khi chia tay, Bella nói:

"Bà Katty! Cháu để bọn trẻ của cô Andy ở ngoài cổng phía nam, bà cố gắng chạy vòng sang đó để có gì bọn chúng chăm sóc Nick cho nha bà"

Bà Katty gật đầu:

"Được! Các cháu cẩn trọng nhé"

Các nhóm Hỗ Trợ và những nhóm nhỏ từ Hội Sát Thủ giải quyết được bọn quân đội trong khuôn viên một cách nhanh gọn. Do chúng đã thua về số lượng, đã thế còn phải tản lính ra để bảo vệ nhà máy từ các hướng đông, nam và bắc. Không ai trong những người sinh tồn bị thiệt mạng thêm.

Nào có ai biết được những chuyện đó đã nằm trong dự tính của H. Với công nghệ hiện đại mà cậu sáng chế ra, thêm sự hỗ trợ của nhiều công nhân, chỉ trong một tháng mà đã xây xong tường rào phòng vệ xung quanh nhà máy. Đối với người thường thì thấy đó là một tốc độ xây rất nhanh, nhưng với H thì đó là một việc cỏn con chỉ hơn mười ngày đã làm xong được rồi. Những ngày còn lại trong tháng cậu đã cho công nhân dồn hết sức lực vào hai bức tường nữa ẩn dưới nền đất của khuôn viên.

Biết được thông tin nhóm của Ri và những người sinh tồn ngoài kia đã vào được bên trong khuôn viên. H nói với những tiến sĩ của mình:

"È hèm! Ờm...cho thả nhện ra đi nhỉ"

Dứt lời, cậu gạt bốn cái công tắc rồi đập mạnh vào nút vàng trên bàn điều khiển.

Bên ngoài khuôn viên của nhà máy, bỗng có hai bức tường bằng đá cứng bọc lớp thép bóng loáng dâng lên từ dưới đất. Một bức tường tròn bao quanh ngay sát cổng và tường rào, bức tường tròn còn lại thì bọc xung quanh nhà máy. Bây giờ khuôn viên của nhà máy chả khác gì một cái lồng không lối thoát, hai bức tường kia làm bằng thép bóng và không có lấy một vách bám nào để có thể trèo ra bên ngoài khu nhà máy hoặc trèo vào bên trong nhà máy chính.

Hai bức tường ấy dâng lên thật cao, H gạt mấy cần gạt tiếp theo để điều khiển mở mấy cái lồng nào đó.

Ba nhóm Hỗ Trợ và nhóm Hội Sát Thủ bên ngoài còn chưa hết bàng hoàng khi nhận thấy mọi người đang bị nhốt trong khuôn viên rộng lớn xung quanh nhà máy. Bỗng họ thấy có bốn chỗ đất nằm ở bốn hướng của khuôn viên bị sập xuống, tạo thành bốn con đường dẫn xuống bốn cái hầm tối tăm.

Ri và cô Laura ở nhóm Hỗ Trợ 2 từ phía bắc khuôn viên, Jill ở nhóm Hỗ Trợ 1 từ phía nam khuôn viên, cô Andy ở nhóm Hỗ Trợ 3 từ phía đông khuôn viên, Bella và năm đồng đội của mình từ phía tây khuôn viên. Bọn họ và tất cả mọi người đều nhìn vào những đường căn hầm nhỏ tăm tối ấy để chờ thứ gì đó đi lên.

Những tiếng gào điên dại từ cả bốn hầm vang lên dồn dập, văng vẳng khắp khuôn viên của nhà máy. Và thứ chạy ra từ trong đó là bốn bầy xác sống đông đúc. Chúng là những xác sống mới bị nhiễm được một ngày rưỡi nên tốc độ chạy nhanh, chúng không ai khác đó là những người công nhân bị biến đổi thành xác sống. Những người khốn khổ phục vụ một tên có khả năng kiểm soát cả thế giới để rồi bị hại chết với thân thể bị điều khiển bởi virus.

Chưa hết, bọn quân đội tưởng như đã chết hết nhưng thật ra vẫn còn nhiều tiểu đội khác đang ở bên trong nhà máy. Chúng trèo lên tường bảo vệ thép ấy từ bên trong nhà máy chính để chuẩn bị xả súng xuống khuôn viên.

Đằng trước là quân đội trên tường bảo vệ phía trong, đằng sau là đám xác sống khát máu đang chạy ồ tới. Các nhóm Hỗ Trợ và Hội Sát Thủ đang ở trong tình thế khó khăn, họ phải vừa nấp để không bị trúng đạn mà phải vừa xả súng cả trước lẫn sau.

Một cái lồng được trùm kín bằng sắt, cho lên máy đẩy ở trên sân thượng của một góc nhà máy. *Bùng!* máy đẩy bật thật mạnh khiến chiếc lồng bay từ nhà máy, bay qua tường bảo vệ và rơi vào trong khuôn viên. Nó bay về chỗ khuôn viên hướng đông, nơi mà cô Andy và Hỗ Trợ 3 đang cố thủ.

Chiếc lồng đập mạnh xuống đất và bị mẻ vỡ. Cô Andy giật mình, hoảng hốt nhìn về phía chiếc lồng. Từ bên trong, có tám cái chân nhện thò ra, dần lộ nguyên dạng của một con xác sống bị đột biến nặng thành sinh vật giống con nhện. Vậy là quân đội đặc nhiệm, bốn đám xác sống và một con nhện khổng lồ cao ba mét. Đó là những kẻ địch mà những người sinh tồn phải đối mặt trong một cái lồng diện rộng.

*Khít! Khít!* xác sống nhện kêu rít lên, lao về phía mấy con mồi ngon một cách đói khát. Tám chiếc chân của nó rất linh hoạt, bò nhanh thoắn thoắt. Ngay khi tiếp cận được con mồi đầu tiên, xác sống nhện dùng móng tay sắc nhọn xuyên thẳng vào người con mồi rồi nhấc lên nhai nát đầu. Người bị nó bắt được vừa phải chết đau đớn, vừa phải chết trong khiếp sợ khi thấy một cái mồm nhện to ngoạm vào đầu mình.

Chỉ trong một phút mà nó đã ăn được bốn mạng người, đạn bắn vào người không ăn thua vì mấy vết thương đó không là gì so với tốc độ phục hồi cực kì nhanh của nó. Cô Andy cũng không dám tấn công nó ngay mà chỉ bắn trả bọn lính và giết những xác sống thường, cô quan sát con xác sống nhện để tìm ra điểm yếu của nó nhằm tìm cách để hạ nó.

Thế nhưng tìm mãi không thấy điểm yếu, cô đành liều thử bắn vào chân con xác sống nhện xem sao. Andy dơ súng lên bắn về phía tám cái chân của nó rồi lập tức ngồi xuống nấp sau mấy cái bao cát, chỉ nhòm qua kẽ hở để xem thế nào. Kết quả là nó khựng lại một chút rồi lại di chuyển tiếp, cô không thể thấy được chân nó vì tầm nhìn bị hạn chế, nhưng có vẻ như đây là một cách để làm chậm lại tốc độ của nó dù chỉ trong có vài giây.

Thấy vậy, cô Andy nhấc máy gọi cho những người quan trọng nhất như Jill, Bella, bà Katty, chỉ có Ri là cô không gọi vì tội đã làm Jill tổn thương, thay vào đó cô gọi cho Laura. Để thông báo với họ rằng ở khuôn viên phía đông có một xác sống cao khoảng ba mét với thân hình giống nửa người nửa nhện, móng tay dài và điều cần biết nhất là bắn vào tám chiếc chân để có thể làm giảm tốc độ của nó trong vài giây.

Trong nhóm Hỗ Trợ 2 ở khuôn viên phía bắc, cô Laura sau khí cúp máy thì nói với Ri:

"Tình hình tệ rồi đây, có xác sống đột biến dạng một con nhện cao ba mét, móng tay dài, điểm yếu hiện tạ tạm thời là tám cái chân của nó"

Ri kinh ngạc, hỏi:

"Nó thật sự đột biến giống như một con nhện hả cô?"

Cô Laura đáp:

"Cô nghe Andy nói là nó có cái bọc màu đen ở dưới hông nên chắc vậy đó, nhện cũng có cái bọc đấy mà"

"Chết cha rồi...mong nó không có khả năng phục hồi" Ri lo lắng nói.

Cô Laura nhìn cậu, nói một câu khiến Ri khá nản:

"Cháu đoán xem nó có phục hồi được không? Đúng rồi đấy! Nó phục hồi còn nhanh hơn con Thiết Giáp mà cháu đã miêu tả tháng trước"

Bên nhóm Hỗ Trợ 1 ở phía nam. Jill nghe cô Andy mô tả con trùm xác sống qua điện thoại mà lòng bắt đầu lo tới Ri. Một phần ích kỉ trong cô hơi mong rằng nó sẽ không chạy về khuôn viên hướng bắc, nơi mà Ri đang phòng thủ.

Một người phụ nữ hỏi Jill:

"Lãnh đạo Jill! Có chuyện gì vậy?"

Jill vừa phòng thủ cả trước lẫn sau, vừa tường thuật lại tình hình cho cả nhóm biết.

Riêng bà Katty. Khi bà và lũ trẻ đang bôi thuốc, dán băng y tế cho Nick ở khu rừng ngoài cổng phía tây của nhà máy. Bỗng một tiếng động lớn vang lên và rồi họ phát hiện ra rằng có một bức tường mọc lên đã chặn lỗi vào. Bây giờ nghe Andy gọi điện thông báo tình hình, mô tả chi tiết về con trùm xác sống nhện thì càng khiến bà đứng ngồi không yên. Bà có thử trèo lên tường nhưng chỉ có thể trèo lên đỉnh của tường rào bọc ngoài, chứ không trèo nổi qua bức tường liền kề mới mọc. Vì nó cao hơn tường ngoài, các cạnh và góc của nó không sắc mà lại ở dạng cong, đã thế còn bọc thép trơn nên dù có ném đầu móc dây vào cũng chẳng thể giữ cố định được mà leo qua. Ngoài ra bà cũng không thể gọi cho những người trong nhóm Hội Sát Thủ bên trong đó đột nhập vào trong nhà máy vì trong ấy còn có thêm một bức tường giống thế này bao bọc quanh nó.

Bà Katty thở dài, nhìn sang khẩu súng laser vẫn còn nguyên. Rồi chợt sực nhớ đây là cổng phía tây, khẩu laser trên cổng này vẫn chưa bị hỏng. Bà có thể dùng nó để bắn vào trong, giúp được mọi người bao nhiêu thì giúp. Nhưng vấn đề bây giờ là lại phải tháo cái chân cố định của khẩu súng đó ra, nhấc nó lên cao hơn bức tường thép kia thì mới có thể bắn được vào bên trong. Bà quay nhìn xuống lũ trẻ đang ngơ ngác bên dưới, bắt đầu nghĩ tới việc dạy cho chúng cách trèo tường, tháo dỡ ốc vít với dây điện và chặt cây để lấy gỗ kê xuống đít khẩu súng laser. Nghĩ cũng hơi nản nhưng đành phải làm hết sức có thể, mong bọn trẻ sẽ chăm chú học hỏi để còn có cơ hội cứu mọi người đang sống chết bên cái lồng địa ngục kia.

Bà vỗ tay, hô lớn:

"Nào Nào! Các cháu nghe cụ nè, chúng ta sẽ giúp mọi người bên trong kia, nhưng trước hết thì...học trèo tường bằng cái dây mà cụ móc ở kia đã"

Ở trong khuôn viên phía tây, nhóm của Bella là nhóm mất lợi thế nhất. Bởi sự đông đảo của xác sống và cơn mưa đạn từ trên tường rào quanh nhà máy chính cứ đổ xuống. Họ phải chạy, nấp, rút lùi dần về phần khuôn viên hướng tây nam. Chỉ thỉnh thoảng mới xả súng nếu bắt buộc. May cho nhóm của Bella là bọn xác sống chủ yếu đang chú ý tới bọn lính phía trên tường rào nên chúng cứ bu vào chân tường, ít có con nào nhìn thấy cô và đồng đội cô. Chứ bây giờ ít người như vậy mà chỉ cần cả đám xác sống kia để ý tới thôi là chỉ có tới thẳng con đường chết.

Thanh niên Cheng nói:

"Lãnh đạo Bella! Tôi có nên gọi cho lãnh đạo Jill để cô ấy cho người tới viện trợ không?"

Bella từ trối:

"Đừng làm vậy, Cheng! Để đối phó với đám lính với đám xác sống kia cùng một lúc thì cần phải có đông người"

Sophie cũng góp ý:

"Đúng rồi đó, bây giờ cậu gọi cho Hỗ Trợ 1 thì họ sẽ điều một nhóm người trong số họ đến, lúc đó cả nhóm ta và Hỗ Trợ 1 sẽ bị bất lợi về mặt số lượng...với lại giờ mà có người chạy tới sẽ thu hút bọn xác sống chỗ kia"

Max gật đầu:

"Ừ, cậu đừng làm vậy Cheng ạ, cả hai nhóm thất thủ một phát là tỉ lệ chúng ta chiến thắng tên H sẽ trở về con số hai mươi phần trăm chứ không phải năm mươi như bây giờ đâu"

Ở khuôn viên phía bắc, Ri bắt đầu thấy lo lắng cho Jill. Không biết con xác sống nhện hiện còn ở phía đông hay ở đã di chuyển phía nam. Cậu vừa phòng thủ vừa nóng lòng muốn biết tình hình bên khuôn viên hướng nam. Mọi người trong nhóm hạn chế xả súng nhất có thể, chỉ dùng trong trường hợp bắn trả bọn lính hoặc đụng độ một nhóm xác sống từ ba con trở lên. Còn đâu chỉ dùng vũ khí cận chiến.

Vài phút sau, không thể chịu đựng được nữa vì, Ri nói với cô Laura đang nấp đằng trước:

"Cô Laura! Cháu đi về khuôn viên phía nam nhé?"

Laura quay ra sau rồi quay phắt lên phía trước để canh chừng hướng bắn của bọn lính. Cô nói vọng ra sau:

"Cháu bị hâm à? Từ chỗ này ra khuôn viên hướng nam xa lắm đấy, mà cháu định đi bên nào?"

Ri suy nghĩ một hồi, đáp:

"Cháu đi vòng sang khuôn viên hướng tây rồi xuống hướng nam, căn bản là cháu sợ đi sang hướng đông mà lỡ con xác sống nhện kia vẫn còn ở đó thì cháu sẽ vô tình dẫn nó sang hướng nam mất"

Laura tạm cản thằng cháu liều lĩnh lại:

"Đợi một lúc hẵn đi, giờ mọi thứ vẫn chưa ổn định đâu, đi vòng sang hướng tây là nơi ít người của chúng ta nhất thì chả khác gì đi thăng bằng qua một cái dây còn bên dưới là địa ngục cả"

Nhổm lên xả súng bắn chết một tên lính trên kia, cô cúi xuống nói tiếp:

"Mà để cô sắp xếp người đi cùng cháu sang đó chứ đi một mình thì..."

Chưa dứt câu, Laura quay lại đã không thấy Ri đâu. Nhìn trước ngó sau, quay trái quay phải mới thấy thằng cháu ngu ngốc đó đã nấp ở chỗ khá xa rồi. Ri thì đang lẩn dần sang hướng tây.

Laura chửi thầm:

"Chết tiệt, Ri! Cháu ngu quá"

Ở khuôn viên phía đông, ngay khi Hỗ Trợ 3 thành công hạ hết một tiểu đội lính, trước khi tiểu đội thay thế vị trí chúng trên tường rào quanh nhà máy chính thì cô Andy lập tức ra lệnh cho cả nhóm:

"Cuối nhóm phòng thủ xác sống, giữa đầu nhóm xả súng vào chân con nhện!"

Mọi người nghe theo cô. Những người đứng ở cuối đội hình bắt đầu rút vũ khí cận chiến ra hạ xác sống, các thành viên ở giữa và đầu đội hình toàn lực xả súng về phía chân con xác sống nhện đang hoành hoành một phần bên trái đội hình.

Tuy nhiên những xác sống kia là loại mới nhiễm nên có thể chạy, một số thành viên ở cuối đội hình đã bị chúng tóm được và xé xác không thương tiếc. Có người bị lôi hẳn vào trong một nhóm xác sống tụ tập vào cào cấu toạc cả bụng, bị chúng moi hết nội tạng ra ăn ngấu nghiến. Một người chết đau đớn nhất đó là chàng trai bị mất ruột và phổi, mất chân tay, mất luôn cả của quý và đứt lìa đầu do quá nhiều hàm răng cắn vào cơ thể cùng một lúc. Máu thịt nhuộm đỏ cả một khoảng đất rộng, tiếng hét của họ khiến đồng đội vừa thương sót mà vừa nổi da gà. Tuy nhiên sự hy sinh của họ rất có ích, nhiều xác sống đã tụm lại một chỗ chỉ để ăn một cái xác nên mọi người ở cuối đội hình có thể dễ dàng giết chết chúng từ phía sau.

Những người còn lại trong đội hình thành công trong việc hoàn toàn chặn đứng con xác sống nhện khổng lồ. Nó bị gãy hết tám cái chân nên ngã sấp xuống đất.

Giá cứ như khả năng phục hồi của xác sống nhện chỉ bằng con Thiết Giáp thì đã tốt, mọi người có thể bắt nát đầu nó mà không phải lo nó phục hồi kịp. Nhưng không, nó phục hồi nhanh hơn họ tưởng tượng khi bao nhiêu phát bắn tiếp theo nhắm vào đầu mà chỉ sau chưa đầy 0,5 giây vết thương đã liền lại ngay lập tức. Ngoài ra ký sinh trùng bên trong còn tự tạo ra những mảng cơ quanh hộp sọ, mấy mảng cơ ấy cứ phập phồng trên đầu nó với ánh sáng màu đỏ phát ra nhè nhẹ từ bên trong khiến ai nấy nhìn vào cũng phải rợn tóc gáy vì quá dị thường. Chỗ cơ đó góp phần đàn hồi cho thịt, khiến đạn không thể găm sâu vào trong bộ não.

Cảm thấy đang ở thế bị động, ký sinh trùng trong não xác sống nhện kích thích lên cột sống, truyền thẳng xuống cái bọc màu đen to ở phần dưới bụi của vật chủ. Xác sống nhện đảo mắt xung quanh để tìm điểm bám gần nhất, nó xác định được vị trí một chiếc xe quân đội gần đó, lập tức dơ bọc đen lên bắn những sợi tơ thẳng về phía chiếc xe ấy. Sau đó dùng hai cánh tay khỏe khoắn bám vào tơ, kéo lê cơ thể về hướng đó. Do cơ được kích thích từ trước nên cánh tay của nó rất khỏe, đủ để lôi cơ thể đi với vận tốc 5 mét trên một giây chỉ với động tác kéo tơ giống loài nhện.

Vừa tới chiếc xe quân đội, xác sống nhện vẫn dùng tay trèo lên nóc rồi luồn ra sau chiếc xe để ẩn nấp, cố thủ cho đạn không găm vào người.

Còn nhóm Hỗ Trợ 3 không có cơ hội đuổi theo vì sau đó có tiểu đội lính khác bắt đầu kéo lên trên tường rào xung quanh nhà máy chính để xả súng. Họ phải tiếp tục nấp sau những bao cát, thùng tiếp tế và mấy cái chậu cây liền đất.

Về phía nhóm của Bella bây giờ đã đi được nửa đường tới khuôn viên hướng tây nam. Đang ẩn nấp bọn xác sống thì Bella nhận được cuộc gọi của bà Katty, cô nhấc máy hỏi:

"Có chuyện gì vậy bà? Bé Nick có vấn đề ạ?"

Đầu dây bên kia, bà Katty trả lời:

"À không, Nick vẫn ổn cháu ạ, bà định nhờ cháu một việc"

"Bà nói đi ạ" Bella đáp.

Bà Katty hỏi:

"Nhóm của cháu đang ở đâu?"

Bella nhìn xung quanh vào nói:

"Bọn cháu đang ở phía tây nam của khuôn viên"

Đúng mong muốn của bà Katty, bà nói:

"Hay quá! Cháu cố thủ ở đấy nhé? Lát nữa cháu sẽ phải làm một nhiệm vụ khá khó đấy"

Bella hơi hồi hộp, hỏi:

"Nhiệm vụ gì vậy bà?"

Katty nhỏ giọng lại vì không muốn làm Bella lo sợ:

"Ờ thì...có thể lát nữa bà sẽ nhờ hai nhóm Hỗ Trợ ở phía nam và phía đông dụ con xác sống nhện về phía tây nam, nhóm của cháu sẽ là nhóm cuối cùng phải dụ nó từ hướng tây nam ra hẳn phía tây đấy...cháu có làm được không?"

Bella nghe nhiệm vụ cũng hơi sợ sệt tí nhưng thôi không sao, trước kia cô cũng vào sinh ra tử cùng nhóm Ri rồi nên chẳng có lí do gì mà phải nhát chết nữa. Cô đồng ý:

"Vâng! Cháu sẽ canh máy, bà nhớ gọi cháu khi nó được dụ tới chỗ cháu nha"

Bà Katty nói lời biết ơn tới Bella:

"Cảm ơn cháu nhiều, mọi người sẽ rất biết ơn về quyết định dũng cảm của cháu đấy, thôi bà có việc rồi, gọi cháu sau nhé, chúa luôn ở bên cháu"

Bella cười:

"Hì! Mọi người đều dũng cảm mà bà, cháu cúp máy đây ạ"

Quay trở lại phía bà Katty và lũ trẻ ngoài cổng nhà máy phía tây. Bọn trẻ tiếp thu rất nhanh và làm việc phối hợp nhau ăn ý, ngoài ra đã có kinh nghiệm trong những buổi luyện tập của cô Andy từ trước nên chỉ trong vài phút mà chút đã biết cách leo dây, tháo dỡ ốc vít với dây dợ của khẩu súng laser. Chỉ còn việc chặt cây là lâu vì còn phải cắt nhỏ thân cây ra thành những khúc gỗ.

Một đứa trẻ nói:

"Hừm...giá như có Liu ở đây thì tốt, bạn í khỏe lắm"

Bà Katty đã biết về cái chết của Liu từ lúc nãy, bà chỉ thở dài nhìn xuống đất và cầu nguyện cho bé Liu về với chúa. Katty không dám nói cho bọn trẻ biết về chuyện đó, sợ chúng sẽ bị tâm lí.

Cần thêm thứ gì đó để kéo gỗ, bà Katty và vài đứa trẻ phải ra trước cổng nhà máy để lột đồng phục của bọn lính, kể cả quần áo của xác đồng đội với một số quần áo của xác sống để cột thành những sợi dây dài. Sau đó một nửa trong số bọn trẻ dùng dây giữ thân cây đã được chặt xuống, nửa còn lại thi nhau dùng vũ khí cận chiến là rìu rồi bắt đầu chặt mấy cái cạnh gỗ sao cho nó thành mấy khúc gỗ hình chữ nhật. Một lúc sau, bà Katty và chúng đã chặt được sáu khúc gỗ chữ nhật. Vấn đề tiếp theo là bê nó lên bên trên cổng nhà máy để kê vào khẩu súng laser.

Dùng móc dây của bà Katty, lấy thêm móc dây của Nick làm tạm cái cầu thang dây sơ sài để trèo lên. Lần này bọn trẻ chia ra là ba nhóm, nhóm đầu tiên đứng dưới đất, nhóm thứ hai dùng dây mà chúng tự chế từ quần áo xác chết vừa rồi để cột người treo lơ lửng giữa cổng nhà máy, nhóm thứ ba đứng bên trên cổng. Bà Katty sẽ đứng bên dưới rồi trèo dần lên cầu thang dây để hỗ trợ. Hì hục mãi mới bê được bốn khúc gỗ nặng chịch lên, đến khúc thứ năm là cả bà Katty và bọn trẻ bắt đầu đuối sức.

Khúc gỗ thứ năm vừa được truyền tay bê lên tới sát đỉnh cổng nhà máy thì vài đứa trẻ không chịu được nữa, tuột tay làm khúc gỗ tụt hẳn xuống. Đứa béo nhất tên Wi đang treo người giữa không trung may mắn chụp được khúc gỗ cùng mấy đứa khác. Nhưng vì đã thấm mệt, chúng cũng sắp tuột tay tới nơi rồi thì bỗng có một bàn tay đẩy bổng khúc gỗ lên.

Wi quay nhìn xung quanh, chợt nhận ra bên phải đã có Nick treo người trên không trung cùng và đẩy khúc gỗ lên. Nick đã tỉnh dậy từ bao giờ không biết, thằng bé thấy bạn mình và bà Katty đang bê gỗ thì cũng lấy mấy sợi dây thừa buộc vào một cái cành cây to thành một cái móc dây thủ công. Cậu trèo lên tường rào, luồn ra sau các bạn ở trên cổng nhà máy để cột sợi dây đó vào thanh sắt rồi thòng người xuống bên dưới. Tất cả điều đó Nick làm nhanh thoăn thoắt, nhanh và nhẹ nhàng tới nỗi chẳng có ai phát hiện ra Nick trèo lên trên tường rào rồi đi vòng ra trên cổng.

Nick cười, nói:

"Lên nào!"

Vừa đẩy khúc gỗ, cậu hát lên một bài để thúc đẩy các bạn của mình và bà Katty kéo gỗ:

"Kéo là kéo cùng hò dô ta! Hò dô ta! Kéo hết lực cùng hò dô ta nào!"

Mỗi một câu hát là một lần đẩy. Cùng sự tiếp sức của Nick lẫn lời bài hát khiến bọn trẻ thích thú cười, có thêm động lực để kéo khúc gỗ lên, mặc cho cơ thể uể oải. Bà Katty cũng cười khì vì thấy bọn trẻ ngộ nghĩnh, bà hát theo và đẩy gỗ tiếp.

Chả mấy chốc, cả sáu khúc gỗ đều được bê lên trên cổng nhà máy. Việc tiếp theo cũng hơi tốn sức nhưng lại dễ hơn, đó là một nhóm bê khẩu súng laser lên, một nhóm kê khúc gỗ vào bên dưới khẩu súng. Bọn trẻ khôn hơn bà Katty tưởng tượng, chúng biết lựa sức mà bê luân phiên nhau chứ không cùng bê để khiến tất cả cùng mất sức. Cứ đứa nào mệt thì nghỉ một đến hai phút để những đứa khác đã hồi được sức bê tiếp. Cách này là do tự bọn trẻ nghĩ ra chứ cô Andy trước đây chưa từng dạy chúng.

Và việc cuối cùng là nối dây điện vào khẩu laser, nối cho đến khi nào nó lên điện thì ô kê.

Trong lúc đó, ở nhóm Hỗ Trợ 3 vẫn đang đối mặt với xác sống nhện. Xác sống thường thì đã giảm đi đáng kể rồi, vấn đề còn lại cần phải lo là bọn quân đội trên tường bảo vệ và con trùm xác sống nhện. Địch thì vẫn xả súng, nhưng còn xác sống nhện. Trong lúc đang dần hồi phục lại tám cái chân, nó dùng tay ném các đồ vật như bao cát, mảnh xe do nó cào nát ra, mái túp lều quân đội, súng ống trong thùng tiếp tế. Cầm được đồ gì ném đồ đấy về phía nhóm Hỗ Trợ 3, nó thậm chí còn cầm cả người một số xác sống thường cón sót lại để ném khiến ai bị xác sống văng vào người thì sẽ bị chúng cắn ngay. Khoảng 10 đến 15 phút sau, một số người trong nhóm phải bị giết do chính tay cô Andy, họ đã bị cào và cắn vào những bộ phận quan trọng nên không thể thoát khỏi sự biến đổi. Ba người may mắn chỉ bị cắn vào tay, họ cắn răng chịu đựng xả súng vào chính tay của mình để làm nó bị lìa ra khỏi cánh tay. Cũng có vài người không phải nhiễm virus vì bị cắn, mà vì máu của những con xác sống bắn vào vết thương của họ.

Còn con xác sống nhện. Nó hồi phục chân lâu như vậy là bởi vì ký sinh trùng chỉ quen với cấu tạo con người để hỗ trợ hồi phục chứ chưa quen lắm với cấu tạo đột biến giống loài nhện. Thế nên phải mất hơn chục phút mới mọc lại được ba cái chân. Sau khi ném đồ đạc và xác sống xong, nó bắn tơ sang một nhà kho nằm trên khu đất rộng của khuôn viên rồi kéo cơ thể vào trong đó để ẩn nấp an toàn hơn. Điều này giúp cho Hỗ Trợ 3 có thêm thời gian để đối phó với bọn lính.

Bằng trí thông minh của mình, cô Andy lãnh đạo cả nhóm thực hiện bước quan trọng nhất của một trận chiến. Đó là đội hình. Andy lập đội hình hình vuông rỗng, mọi người tản ra ẩn nấp thành hình vuông nhưng rỗng bên trong. Đội hình này cực kì hiệu quả trong việc tấn công, nó giúp cả nhóm hỗ trợ lẫn nhau ăn ý hơn, người này hết đạn thì người khác lại bắn. Bọn quân đội bị thất thủ do không có cơ hội để tấn công, đạn của nhóm Hỗ Trợ 3 bay vào dồn dập mà không ngừng nghỉ nên khiến chúng giảm dần số lượng lính. Ngoài ra tầm bắn của chúng cũng bị loạn hơn vì cứ nhắm xuống chỗ đất dưới thì bị tấn công từ chỗ đất trên và ngược lại. Đó là lợi thế của đội hình hình vuông rỗng của nhóm Hỗ Trợ 3.

Bên Hỗ Trợ 2 ở khuôn viên phía bắc, cô Laura dùng đội hình tản mạn ra mọi hướng để tấn công. Mỗi người đứng một chỗ, có lợi thế về diện tích hơn nên vừa có thể đối phó được với bọn xác sống phía sau mà lại vừa khiến bọn quân đội trên tường bảo vệ phía trước khó bao quát hơn.

Bên Hỗ Trợ 1 ở khuôn viên phía nam, Jill lãnh đạo của nhóm rất khôn khéo để moi ra điểm mù của bọn lính. Cô cho một nửa nhóm tản ra nhiều hướng, nửa nhóm tụ tập vào rồi di chuyển xung quanh để gây chú ý tới địch khiến chúng chuyển hầu hết tầm nhắm vào nhóm người tụ tập đông đó. Trong nhóm người đứng im, cứ người nào quan sát thấy không có tên lính nào để ý đến mình là bắt đầu đổi chỗ ẩn nấp. Cho tới khi không còn tên địch nào biết được vị trí của họ ở đâu nữa thì nhóm tụ tập bắt đầu dừng lại một chỗ, nhóm kia thì xả súng bắn lên trên đó một cách bất ngờ. Cứ như vậy, bọn lính trên tường bảo vệ nhiều lần bị tấn công bất ngờ từ mọi hướng. Còn riêng đám xác sống thì không là gì so với trí khôn của Jill, chúng quá ngu ngốc để có thể đối phó được đội hình mà cô lập ra.

Dù là vậy, nhưng con xác sống nhện giống như một kẻ bất tử. Nó không thể bị bắn chết bằng súng thường, chỉ có thể giết bằng cách đâm chém trực tiếp vũ khí cận chiến vào đầu nó. Nhưng so với móng tay dài và sức khỏe vượt trội, chả ai có thể tiếp cận nó được. Đây là loại xác sống không có ý thức của con người, bản năng của nó giống y như bản năng của xác sống thường nên không hề hành động thừa một động tác nào. Còn về vấn đề con xác sống nhện khôn lỏi vì có sự trợ giúp của ký sinh trùng, trí khôn của ký sinh trùng vẫn là một ẩn số mà ngay cả tên H nuôi cấy nó cũng không chắc được điều ấy.

Sau khi mọc đủ tám chân, xác sống nhện bắt đầu chạy ra khỏi nhà kho. Nó không tấn công điện loạn như vừa nãy nữa mà khôn khéo hơn. Lần này, nó vẫn tấn công bằng móng tay nhưng có thêm sự kết hợp của chân và khả năng bắn tơ. Nó chạy tới những con mồi phía trước, bắn tơ từ đuôi rồi dùng chân điều hướng cho hướng bắn của tơ lệch về phía con mồi. Không chế được con mồi nào thì nó tấn công con mồi đó bằng móng tay, mồm. Đặc biệt hơn là từ trong mồm nó bắt đầu lòi ra những cái xúc tu dạng ống, đâm thẳng vào trong vết thương ở vùng thân của con mồi và hút hết sạch nội tạng chỉ trong nháy mắt. Bất kì người nào bị dính tơ của xác sống nhện, người ấy không thể cử động được và sẽ phải chịu nỗi đau da bị cào rách, nội tạng tuồn hết ra khỏi cơ thể.

Nó vốn đã phục hồi nhanh, ăn nội tạng của con người vào lại càng giúp khả năng phục hồi nhanh hơn gấp đôi. Cộng thêm tốc độ nhanh nhẹn của nó bởi sự phối hợp nhuần nhuyễn tám chiếc chân chắc khỏe. Xác sống nhện gần như trở nên bất khả chiến bại, có vài lúc bị đạn bắn trúng cũng chẳng nhằm nhò tí gì.

Ở ngoài cổng nhà máy phía tây, Nick đang loay hoay cắm bừa một cái đầu dây điện vào trong một cái gì đó hình chữ nhật với cái tên ghi bên trên là "Bộ kích điện". Vừa cắm phát thì nổ cái *độp!*, trên nòng súng laser bỗng xuất hiện các đốm sáng, báo hiệu súng đã hoạt động. Bọn trẻ mừng rỡ sau bao lâu mới có thể nối điện thành công.

Bà Katty leo lên ngồi trên chỗ điều khiển của khẩu súng, ấn vào nút đỏ nằm ngay trên cần điều khiển thì nó phát ra tiếng *Ùng! Ùng!*. Bà lập tức bỏ tay ra khỏi nút ấn vì biết rằng mình vừa kích hoạt cú bắn laser. May là vừa bỏ tay ra nó đã dừng hẳn.

Thấy vậy, Katty mừng thầm. Bà lôi điện thoại gọi cho cô Andy, đầu dây bên kia cô Andy nấp tạm sau chiếc xe quân đội để trốn xác sống nhện và vội nhấc máy hỏi mà không kịp nhìn tên:

"A lô ai đấy?"

"Cô Katty nè!" Bà Katty đáp.

Bà nói tiếp:

"Xin lỗi vì cô đã gọi bất ngờ như vậy nhưng cháu phải dụ con xác sống nhện gì đó về phía nam ngay"

Cô Andy thắc mắc:

"Để làm gì vậy cô?"

Bà Katty giải thích nhanh:

"Bà và bọn trẻ vừa nhấc khẩu laser lên, đủ cao để có thể bắn từ ngoài vào trong khuôn viên phía tây, bây giờ cháu dụ nó về phía nam xong bà sẽ nhờ con bé Jill dụ nó về phía tây nam...sau đó thì...nhóm của Bella sẽ lo nốt phần còn lại"

Cô Andy lấy làm lo:

"Nhưng...như vậy thì nguy hiểm cho mấy đứa thanh niên quá cô ơi, cô cứ để nhóm của cháu lo con trùm đó cho"

Bà Katty lớn giọng hỏi:

"Này! Đừng cãi cô nữa! Cháu nghĩ cháu có thể giết được con nhện mà cháu bảo là cao ba mét đó sao? Thế nó có phải dạng bất tử không?"

Cô Andy ngó ra nhìn con xác sống nhện ở phía xa, ngập ngừng một hồi rồi đáp:

"Dạ...nó không thể...bị giết cô ạ, súng thường không thể giết được nó"

Bà Katty quả quyết đáp:

"Vậy làm như lời cô nói ngay đi, chờ lâu hơn nữa thì nó sẽ càng có thời gian tàn sát sạch người của chúng ta đấy"

Không để Andy tốn thời gian cãi thêm, bà Katty vừa dứt lời thì cúp máy ngay.

Nghe vậy, cô Andy thở dài. Đành phải làm thực hiện kế hoạch mạo hiểm đó. Dù sao thì bọn quân đội đang dần cạn kiệt nhân lực rồi, chắc kế hoạch này cũng sẽ diễn ra suôn sẻ thôi. Cô nghĩ.

Sau đó Andy chạy ra đội hình của mình, nói với mọi người:

"Nghe này nhóm Hỗ Trợ 3! Chúng ta sẽ dụ con trùm kia xuống khuôn viên phía nam, lãnh đạo Jill sẽ lo liệu việc dụ nó sang phía tây nam"

Dừng vài giây, cô nói thêm để tiếp động lực cho cả nhóm:

"Bà Katty sẽ cứu chúng ta từ bên ngoài đấy, hãy tin vào bà ấy"

Rồi kế hoạch dụ xác sống nhện bắt đầu.

Trong lúc ấy, ở khuôn viên phía tây của nhà máy. Ri đang cố ẩn nấp để không bị đám xác sống và bọn lính phía trên tường bảo vệ phát hiện. Một lúc lâu sau, khó khăn lắm mới đi qua được khuôn viên phía tây. Ri tiến dần về khuôn viên phía tây nam.

Bella đang cùng năm đồng đội của mình trốn trong một túp lều trùm của quân đội ở trong khuôn viên phía tây nam để đợi cuộc gọi của bà Katty. Ông Hunter đang lấy mấy khẩu súng cất trong hòm quân đội ra thì nghe tiếng chân bên ngoài lều, ông kêu lên:

"Suỵt! Có người"

Cả nhóm im lặng, chĩa súng về phía màn của túp lều, hồi hộp nghe tiếng chân ấy tiến lại gần.

Thật ra đó là Ri, cậu đã thấm mệt vì phải di chuyển từ phía bắc xuống đây nên định vào túp lều này nghỉ tạm một chút. Vừa vén màn lều ra đã thấy cả sáu khẩu súng từ bên trong chĩa thẳng vào. Nhận ra đó là đồng đội, Ri dơ hai tay lên nói:

"Ây đừng bắn, là Ri từ Hỗ Trợ 2 đây"

Bella vẫn còn ghét Ri, hỏi:

"Thằng khốn như anh làm gì ở đây? Định trốn khỏi nhóm à? Vô trách nhiệm thế?"

Ri cố trấn tĩnh Bella:

"Bình tĩnh! Bình tĩnh! Tôi chỉ muốn biết tình hình của nhóm Hỗ Trợ 1 thế nào thôi, nghe nói Jill đang lãnh đạo nhóm đó"

Bella gắt lên:

"Đừng có nói cái tên Jill của bạn tôi, anh không đủ tư cách để gọi tên cô ấy, chẳng ai cần anh phải quan tâm tới cô ấy đâu"

Max cũng trấn tĩnh Bella:

"Đừng mà lãnh đạo Bella, cãi nhau như vậy không giúp thắng cuộc chiến này đâu"

Bella cố cãi:

"Tại thằng Ri kia kìa, nó bỏ bê nhóm chỉ để xuống xem tình hình của người mà nó phản bội trong khi nó hoàn toàn có thể nhấc máy hỏi những người trong nhóm Hỗ Trợ 1 mà"

Ông Hunter hỏi Ri với giọng điềm tĩnh hơn:

"Sao cậu không dùng điện thoại hỏi tình hình Hỗ Trợ 1? Mất công lặn lội từ trên khuôn viên phía bắc xuống đây làm gì?"

Sophie và Dolly là hai người trong nhiều người con gái bị Ri tán đổ rồi đá thẳng cẳng, họ cũng ghét cậu ấy nên không thèm hỏi thăm. Ri nghe ông Hunter hỏi vậy, đáp:

"Tại cháu sợ nếu gọi thì sẽ khiến họ mất tập trung, đặc biệt là Jill ạ, nếu cô ấy tập trung thì sẽ lãnh đạo nhóm rất giỏi"

Bella lại gắt lên:

"Thôi anh đừng có kiểu..."

Ri ngắt lời cô:

"Được rồi, được rồi, khổ quá cơ, đừng có mắng tôi nữa, những cái gì xấu tôi nhận hết được chưa"

Dolly lên tiếng:

"Thế tới đây làm gì, thanh niên sở khanh? À mà thôi tới đây rồi thì đợi ở đây luôn đi, có gì giúp chúng tôi dụ con xác sống nhện về phía tây"

Ri bất ngờ:

"Cái gì? Dụ? Hai nhóm Hỗ Trợ kia đang dụ nó về hướng này à?"

Sophie đáp thay:

"Đúng vậy, có ở lại giúp chúng tôi được thì giúp, đừng có thêm gánh nặng nữa"

Quá lo cho an nguy của Jill, Ri nói:

"Không được rồi, tôi phải hỗ trợ họ, dụ một con xác sống cao to như vậy không an toàn đâu"

Bella càng nghe càng thấy tức tối. Cô chửi thẳng mặt Ri, xưng hô mày với tao:

"Mẹ nó! Sao mày ích kỉ thế? Chỉ vì cảm xúc cá nhân mà bỏ nhóm Hỗ Trợ 2 để xuống đây xong bây giờ còn định đi giúp hai nhóm đông người như vậy, mày có thấy nhóm này là ít người nhất không? Tao sút chết giờ! Ở lại mà hỗ trợ nhóm này đi thằng sở khanh"

Ngừng lại để lấy hơi, cô nói tiếp:

"Mày hơi khinh thường khả năng lãnh đạo của cô Andy và Jill rồi đấy, bọn họ không cần sự giúp đỡ vô ích của mày đâu"

Ri bị chửi như vậy không thể cãi được câu nào, đành lẳng lặng chui vào lều để cùng nhóm Bella đợi Jill dụ con xác sống nhện đến đây. Với lại cậu cũng cảm thấy mình ích kỉ thật, bản thân là một lãnh đạo mà lại đề cao cảm xúc cá nhân như vậy thì không xứng đáng để làm lãnh đạo.

Ngồi một lúc sau, Bella cũng lấy lại được bình tĩnh. Thấy mấy câu chửi vừa rồi hơi quá mồm, cô nói với Ri bằng xưng hô anh và tôi:

"Ê! Tôi xin...lỗi...nhé? Bực quá nên hơi quá mồm tí"

Ri chỉ gật đầu, không nói gì.

Im lặng cả nửa phút, Bella đề cập về vấn đề tình cảm giữa Ri và Jill:

"Mà anh hiểu lầm Jill rồi"

Biết Bella đang nói về chuyện gì, Ri bây giờ mới lên tiếng:

"Không đâu, con gái rồi ai cũng sẽ thế thôi, họ sẽ phải lòng người đàn ông mà họ cho là quyến rũ nhất ngay cả khi họ đang có người yêu"

Bella hơi bực khi nghe câu đó, nhưng vẫn giữ bình tĩnh mà nói:

"Anh có biết Jill đã suýt bị hiếp dâm không?"

Ri cười nhếch mép, đáp:

"Tôi chắc chắn là cô ấy tự dâng cơ thể của mình cho thằng Alvin đấy mà"

Bella đi thẳng vào vấn đề luôn:

"Nghe này! Jill đã kể với tôi là lúc đó cô ấy bị bụi vào mắt, khổng ngờ tới việc rằng gã Alvin đang hôn cô ấy, vài giây sau cô ấy mới phát hiện ra thì lại đúng lúc anh đi qua, sau khi anh bỏ đi thì Jill đã cắn đứt lưỡi nó nhưng rồi lại bị nó đánh ngất"

Bella nói tiếp:

"May là lúc gã Alvin định làm trò bẩn thỉu với Jill khi cô ấy đang ngất, tôi đã xông vào đúng lúc và giết chết hắn, đến lúc Jill tỉnh dậy thì cô ấy không quan tâm tới gã đó như thế nào, cô ấy chỉ quan tâm tới việc chạy tới chỗ anh để giải thích mọi việc thôi"

Ri vẫn hoài nghi:

"Tôi biết cô đang cố lấy lí do để bào chữa cho bạn thân của mình"

Bella gắt lên một chút:

"Này nhé, tôi là bạn thân chân chính của Jill, cô ấy làm gì sai thì tôi sẽ chỉ ra cái sai để cô ấy còn sửa, chứ cái gì đúng thì tôi cứ nói thẳng toẹt ra, tôi không phải cái loại giả tạo thích bao che cho hành động bất chính đâu"

Biết Ri vẫn không tin, cô nói:

"Mà thôi tin hay không thì tùy anh, tôi chỉ nói những gì tôi biết và chứng kiến thôi, chứ thật ra tôi cũng chả muốn anh quay lại với Jill đâu, cô ấy xứng đáng có một tình yêu tốt hơn nhiều"

Giờ này, cái tôi của Ri đã giảm xuống hẳn. Cậu ngồi đơ người ra đấy để suy luận mọi sự việc một cách đầy đủ và tường tận hơn. Vết máu trên người Jill lúc đó mà cậu đã tưởng rằng cô ấy lấy nước ngọt để làm giả, Jill lại là một cô gái khôn ngoan, nếu cô ấy giả vết máu thì sẽ làm tốt hơn thế nhiều. Có lẽ lúc ấy Jill đã lau đi vết máu từ trước, vô tình để lại một chút máu còn dính trên người nên khiến cậu nhìn cứ tưởng nước ngọt. Và vết máu đó là của thằng Alvin, cô ấy đã thực sự cắn đứt lưỡi hắn. Nếu yêu hắn, cô ấy sẽ không làm như vậy. Ngoài ra nếu Jill là một cô gái lăng nhăng, trong những ngày sau đó chắc chắn cô ấy sẽ cặp kè với những chàng trai khác như cậu đã tán tỉnh những cô gai kia. Và nếu như vậy thì cô ấy đã không nhìn cậu bằng ánh mắt buồn sầu khi đang chia nhóm chiến đấu ở thị trấn. Ánh mắt Jill lúc đó như chứa đựng một điều không thể nói, như đang gào thét rằng cậu đang hiểu lầm cô ấy, một ánh mắt níu giữ lấy tình yêu mà cậu đang cố xóa nhòa nó đi.

Trong gần năm phút ngồi yên như vậy, mọi nghi ngờ của Ri được sáng tỏ. Chưa bao giờ cậu muốn nói lời xin lỗi tới Jill như lúc này, nhưng cậu lại chẳng còn mặt mũi nào để nhìn cô ấy sau tất cả những điều sở khanh mà cậu đã làm. Ri bắt đầu nghĩ tới cuộc đời của mình và tự hỏi tại sao nó lại chớ trêu như vậy, ngay cả khi cậu tìm thấy tình yêu đích thực của đời mình rồi mà lại cố làm mất nó. Cậu nở một nụ cười khốn khổ, nụ cười thay cho tiếng khóc trong đáy lòng.

Thấy vậy nụ cười của Ri trông thật thương hại, Bella đoán rằng cậu ấy đã hiểu ra được mọi chuyện. Cô nói:

"Cố gắng mà sống sót sau vụ này, làm lành lại với Jill cũng chưa muộn đâu"

Ri ngập ngừng:

"Tôi tưởng cô nói là...Jill...xứng đáng có được tình yêu tốt hơn nhiều?"

Bella nhìn thẳng vào mặt Ri, nhẹ nhàng đáp:

"Bây giờ thì tôi nghĩ là có thể anh sở khanh như vậy chỉ vì bị sự hiểu lầm làm cho mất niềm tin vào tình yêu, thế mới tán tỉnh mấy cô gái khác"

Cô thở dài, đáp:

"Haizz...có lẽ tôi sẽ tin tưởng và giao phó tình cảm của Jill cho anh một lần cuối cùng, lần sau còn như vậy thì tôi sẽ giết anh chứ không phải ghét như thế này đâu"

Ri mỉm cười, trầm ngâm vài giây rồi đáp:

"Cảm ơn cô, tôi sẽ không phụ lòng Jill nữa đâu, cảm ơn cô"

Vừa dứt lời, bỗng có tiếng súng phát ra nho nhỏ từ bên phải của túp lều. Nhận ra mọi người đã thành công dụ con xác sống nhện tới đây, Bella nói với cả nhóm:

"Nó tới rồi, chuẩn bị thôi"

Đó đúng là tiếng súng từ nhóm Hỗ Trợ 1, họ đã thực sự làm được việc dụ con trùm kia về sang khuôn viên phía tây nam. Tất cả nhờ tài lãnh đạo giỏi, trí khôn và suy nghĩ linh hoạt của hai lãnh đạo tài ba đó là Jill và cô Andy. Tất nhiên cũng sẽ có người hy sinh như không quá nhiều, sự hy sinh của họ là cần thiết cho kế hoạch mạo hiểm đó. Còn giờ là nhiệm vụ cực kì khó khăn, đó là Bella và Ri phải bằng một cách nào đó lãnh đạo nhóm nhỏ ít người này để lập kế hoạch dụ con trùm kia về hướng tây.

Vừa lúc đó, bà Katty gọi điện. Bella nhấc máy nói:

"Cháu thấy nó rồi, bà nhớ để ý khuôn viên phía tây nha, nhóm bọn cháu sẽ cố gắng dụ nó tới đó"

Bà Katty đáp:

"À...ừ! Cháu cẩn thân nhé, mong chúa bảo vệ cháu thoát khỏi nguy hiểm này càng nhanh càng tốt"

"Vâng, chúa sẽ ở bên mọi người" Bella trả lời trước khi cúp máy.

Cả nhóm chạy ra khỏi lều, quan sát con xác sống nhện đang lộng hành ở nhóm Hỗ Trợ 1 từ xa để xác định ngoại hình của nó chính xác như thế nào rồi lập bắt đầu bàn kế hoạch. Ri lên tiếng trước:

"Được rồi! Bây giờ thế này nhé"

- Còn tiếp-


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.