Sáu Con Mèo Tranh Nhau Muốn Nuôi Ta

Chương 3




Khang Tinh Lạc cảm thấy giấc ngủ này của mình rất dài, ý thức khét lẹt, mơ mơ màng màng, y dùng hết toàn lực mở mắt, nhưng dường như lại vào một giấc mộng khác, cô gái dáng người nhỏ xinh có đôi cánh màu đen thật lớn, biểu tình như gặp quỷ, sau đó phát ra tiếng kêu kỳ lạ.

Khang Tinh Lạc hoảng sợ, vì thế lựa chọn nhắm mắt lại lần nữa, không ngờ nghĩ thì dễ nhưng giữ tỉnh táo lại rất khó, ý thức xa xa gần gần, âm thanh chung quanh càng lúc càng nhỏ.

Mình đang ở đâu?

Mình đang làm gì?

Khang Tinh Lạc không biết, nhưng có một suy nghĩ mãi quanh quẩn trong đầu… Không thể ngủ nữa, nhất định phải tỉnh lại.

Y còn việc phải làm…

Y, y, y còn phải về nhà cho mèo ăn!

Đấu tranh một hồi, Khang Tinh Lạc thành công mở mắt, ánh sáng bên ngoài rọi vào, ngây ngốc nửa ngày, từ cơ thể đến các giác quan đều đần độn đến mức khiến người sợ hãi.

Nhưng sợ thì sợ, cảm giác cứng ngắc quỷ dị từ tứ chi truyền đến lại khiến y sinh ra chút cảm giác hiện thực.

Hình như tỉnh lại thật rồi?

Đây là đâu? Bệnh viện sao?

Khang Tinh Lạc vừa tự hỏi vừa đứng lên, kí ức quá xa, đến tình huống cụ thể cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ mình đã làm sẵn thức ăn cho mèo, sờ sờ đầu mèo, sau đó ôm túi sơ yếu lý lịch đi ra ngoài, lên taxi, hình như tài xế la hét gì đó, rồi một tiếng nổ vang, cả thế giới chìm vào màn đen.

Chẳng lẽ là xảy ra tai nạn???

Khang Tinh Lạc giật mình, giãy dụa xuống khỏi giường, hai tay hai chân không nghe điều khiển, thích ứng hơn nửa ngày mới có thể đi chầm chậm, trong phòng bệnh có treo áo khoác, gỡ xuống mò mẫm, điện thoại giấy chứng minh và thẻ ngân hàng đều ở đây.

Y mở điện thoại ra, trên màn hình hiện lên con số thật lớn: Ngày 18 tháng 4, 1:22 AM.

Ngày 18 tháng 4…

Ngày ra khỏi nhà là 16.

Mình đã hôn mê hai ngày luôn sao?

Khang Tinh Lạc hấp tấp nóng nảy, ở thành phố này y đã không có chỗ nương tựa, bạn bè không nhiều, người thân càng không, mẹ qua đời lúc lên đại học, ba ra nước ngoài có gia đình với người phụ nữ khác rất hiếm khi liên lạc, Khang Tinh Lạc một thân một mình sống sót, hằng ngày chỉ có mấy con mèo xin từ khắp nơi về làm bạn.

Hai ngày không về nhà chẳng phải mèo trong nhà không ai chăm sóc sao?

Trong lòng Khang Tinh Lạc vô cùng nôn nóng, không quan tâm đến những chuyện khác, cầm áo khoác lôi cơ thể cứng ngắc đi ra ngoài.

Cũng không biết bác sĩ y tá đang vội chuyện gì, Khang Tinh Lạc đi cả tầng 22 mà không gặp ai, vào thang máy một đường tốc hành đến quầy tiếp tân mới nhẹ nhàng thở ra.

“Xin, chào… Tôi, muốn… Xuất, viện.”

Có lẽ đã hai ngày không nói chuyện, âm thanh của Khang Tinh Lạc nghe rất kì quái, đến nói chuyện cũng gian nan, y đưa giấy chứng minh của mình ra, trong lòng lo lắng.

Điều kiện kinh tế của mình không tốt cho lắm, không biết lần này nằm viện hết bao nhiêu tiền.

Bỗng, nhân viên cúi đầu, sắc mặt quái dị hỏi : “Anh muốn xuất viện sao?”

Khang Tinh Lạc :  “…Vâng.”

Nhân viên nói: “Nhưng trong hệ thống không có thông tin của anh.”

Có ý gì? Khang Tinh Lạc mơ hồ : “Thế, thì, tôi, không cần làm, thủ tục, xuất viện, ạ?”

Nhân viên không kiên nhẫn : “Đã nói là không có thông tin thì tôi làm thủ tục cho anh kiểu gì?”

“Thế… Tôi có, thể… Đi ạ?”

Nhân viên càng nói càng tức, ngẩng đầu lên, bỗng nhìn thấy khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của Khang Tinh Lạc, nhân viên dừng lại, nhân loại luôn có lòng khoan dung với sắc đẹp, vừa nhìn đến khuôn mặt này tức giận cũng bay hơn một nửa.

Vốn tưởng là chuyện đùa lúc nửa đêm, bây giờ xem ra không phải, không nói sắc mặt ưu sầu của thanh niên trước mắt, vì đồ bệnh nhân này đúng là đồ của bệnh viện.

Nhưng nói cũng kì, nếu đã mặc đồ bệnh viện thì sao trong hệ thống không có thông tin chứ… Chẳng lẽ là khách cấp bậc siêu VIP cần giữ bí mật?

Không ai đưa ra đáp án, nhân viên chỉ có thể đồng ý, thanh niên nhanh chóng xoay người, dùng tư thế cứng ngắc rời khỏi.

Ra khỏi bệnh viện, mây hồng trải rộng thành phố về đêm.

Khang Tinh Lạc thấy những chuyện không phù hợp với thế giới càng lúc càng rõ ràng.

Vẫn là thành phố đã đi qua vô số lần nhưng cảm giác lại vô cùng xa lạ, bố cục đại thể không thay đổi nhưng những chi tiết nhỏ lại không hề ăn khớp với trí nhớ.

Hóa ra nơi này còn có một quán cà phê? Bên cạnh trung tâm thương mại còn có một tòa nhà cao tầng?

Khang Tinh Lạc mờ mịt, một đôi nam nữ đằng trước vui cười đi qua, không cẩn thận Khang Tinh Lạc đối diện tầm mắt với người đàn ông.

Đã gặp qua thì cũng nên chào, Khang Tinh Lạc cong khóe miệng lên mỉm cười, người đàn ông nheo nheo mắt, một cái lưỡi hai nhánh nhỏ dài đặc trưng của loài bò sát vung ra.

Khang Tinh Lạc: “…”

???

Sau lưng nổi lên một tầng da gà, trong lòng Khang Tinh Lạc cực kì kinh hoảng, đợi khi phản ứng kịp đôi nam nữ kia đã sớm đi xa.

Nhưng chuyện quái dị không chỉ nhiêu đó, Khang Tinh Lạc nhìn những người qua đường, trong mười người luôn có hai ba người khác lạ.

Hoặc là trên mặt có vảy, hoặc là trên đầu có đôi tai thỏ.

Quá mức kinh ngạc, đại não của Khang Tinh Lạc sinh ra cảm giác quỷ dị.

Nguy rồi….

Não mình bị hư!

Hai giờ sáng tàu điện trong thành phố đã ngừng, nhưng khi Khang Tinh Lạc đi đến lại ngoài ý muốn phát hiện vẫn còn người, so với tàu điện siêu tốc hoạt động 24 giờ, hiển nhiên chuyện não bị hư càng đả kích y nặng hơn, Khang Tinh Lạc lôi kéo cơ thể gian nan lên xe.

Tàu điện tinggg một tiếng, đóng cửa.

Người trên tàu điện không nhiều lắm, Khang Tinh Lạc nhớ lại hình ảnh quỷ dị lúc nãy sợ hãi không biết nên để mắt ở đâu, vừa vặn di chuyển đến màn hình đang phát quảng cáo, thành công giảm bớt cảm giác sốt sắng trong lòng.

“Tóc của bạn cần được che chở.”

Màn hình chiếu quảng cáo, Khang Tinh Lạc xem ti vi cũng không ít nhưng chưa bao giờ thấy minh tinh xuất hiện trong màn hình. Cùng với nhạc nền, một khuôn mặt cực kì đẹp trai lấp lánh xuất hiện, dù Khang Tinh Lạc là đàn ông nhưng nhìn vào cũng thấy căng thẳng, phụ nữ trong tàu đã sớm cười lớn kích động.

Một khuôn mặt mỹ nhân ba trăm sáu mươi độ không góc chết, khó trách có thể lên quảng cáo trên tàu điện.

Nói cũng kì, minh tinh xinh đẹp như thế mà trước nay Khang Tinh Lạc lại chưa từng gặp qua!

Khang Tinh Lạc thích đàn ông, từ khi lên đại học đã hiểu rõ ràng, mỗi khi gặp được soái ca đều không tự giác nhìn thêm vài lần, nhưng vị minh tinh có giá trị nhan sắc cao thế này khiến y giật mình không chỉ mỗi khuôn mặt, kì quái hơn chính là màu tóc.

Nửa vàng nửa trắng, chia ra rõ ràng từ giữa.

Kiểu tóc quỷ dị như vậy đổi thành người khác chắc chắn sẽ xấu đau xấu đớn, cố tình sao xứng với khuôn mặt đó lại cực kì tự nhiên, không giống tẩy trắng nhuộm vàng, giống như tự nhiên, hơn nữa người chung quanh cũng không có vẻ kinh ngạc.

Sau đó, một hàng chữ nhỏ hiện lên bên cạnh mỹ nhân, siêu sao Thái Tử.

Ơ…

Thái Tử?

Tên này…

Không kịp nghĩ nhiều, quảng cáo nhanh chóng thay đổi, kĩ xảo trơn tru, siêu sao Thái Tử dùng tiếng nói đàn ông thanh lãnh PR : Mùi hương dịu dàng, mèo có thể sử dụng, chó có thể sử dụng, tất cả động vật có vú đều có thể sử dụng~

Khang Tinh Lạc: “…”

Khang Tinh Lạc hít thở sâu, đắm chìm trong hoảng sợ không thể ngừng lại khi con người lại đi quảng cáo xà bông cho động vật, dù sắc đẹp của siêu sao Thái Tử có đặt ở đó đi nữa thì lời thoại quảng cáo này cũng cực kì quỷ dị.

May mà quảng cáo cũng không dài, đã tới chuyên mục tin tức.

[Đây là kênh Toàn Cầu Tiến Hóa, theo tin tức mới nhận được, trên đầu xe điện cao tốc đi thông thủ đô X đến thành phố X xuất hiện một loài tiến hóa, không những vậy mà còn leo lên đầu xe ngồi một tiếng! Hành động này quá mức nguy hiểm, cảnh sát khắp nơi đã ra trận trong phạm vi lớn, sau khi tàu cao tốc dừng sẽ tiến hành bắt giữ, các bạn nhân dân xin hãy chú ý, vì an toàn của mình, xin đừng noi theo loại hành vi cực kì nguy hiểm này! Sau đây là video phóng viên gửi về từ hiện trường…]

Từng chữ trong bản tin Khang Tinh Lạc nghe hiểu, nhưng gom lại một chỗ thì không hiểu, y nhìn chằm chằm màn hình, trên đó chuyển qua camera tối đen.

Đoàn tàu cấp tốc chạy theo đường ray cố định, trên đầu xe phóng nhanh hơn bốn trăm km, mơ mơ hồ hồ có một thân ảnh, tứ chi khổng lồ như dã thú gắt gao níu chặt lấy đầu xe.

Trong video không nhìn rõ thân ảnh kia rốt cuộc là thứ gì, chỉ có thể thấy áo khoác đen bị gió thổi phần phật, ánh sáng chiếu tới, hai tròng mắt phản xạ lại cường quang giữa trời đêm thành hai đường thẳng chói mắt.

Khang Tinh Lạc: “…”

Lại cái gì nữa!

Khang Tinh Lạc khiếp sợ không nói nên lời, người chung quanh xì xầm.

“Điên rồi điên rồi, tàu cao tốc chạy nhanh vậy mà còn ôm đầu xe? Không cẩn thận là chết như chơi.”

“Tiến hóa thì hay lắm chắc, tiến hóa thì muốn làm gì thì làm à?”

“Ôi đây là nghèo cỡ nào, không phải lương cho loài tiến hóa cao lắm sao? Đến cái vé tàu cũng không mua nổi?”

Khang Tinh Lạc đang ngơ người, một trong số người đang bàn tán hỏi : “Aizz, cậu nói xem?”

Khang Tinh Lạc yên lặng chớp chớp mắt, y nghe không hiểu loài tiến hóa là gì, hoàn toàn không hiểu bọn họ đang nói gì, nhìn mọi người nhìn mình, chậm rãi mở miệng : “…Đi, nhanh, bốn trăm, km, có phải, gió thổi, rất lạnh, không?”

Các hành khách chung quanh : “…”

Các hành khách yên lặng nhìn chỗ khác, tiếp tục thảo luận đề tài của mình: “Aizz mà thôi đi, tiến hóa hoàn toàn, nhân loại, nửa loại thì cũng giống nhau thôi, không phải muốn làm gì là làm!”

“Cảnh sát không bắt được, đời này cũng không bắt được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.