Sáu Con Mèo Tranh Nhau Muốn Nuôi Ta

Chương 16




9h sáng ngày 16 tháng 4 năm 2019, sinh vật các nơi trên toàn cầu xảy ra bạo động, các loài thú cưng tăng lớn hình thể, mọi nơi lâm vào hỗn loạn, vì có ý nghĩa trọng đại, từ đó về sau 416 được các nhà khoa học coi là mốc thời gian bắt đầu thời đại tiến hóa, ghi vào lịch sử.

Ngày 17 tháng 4, hình thể các giống loài co lại với kích cỡ khác nhau, chỉ số thông minh tăng lên cực đại.

Ngày 18 tháng 4, khu X lần đầu tiên xuất hiện tiền lệ thú cưng mở miệng nói tiếng người.

Ngày 19 tháng 4, các thú cưng nói chuyện được và tư duy logic rõ ràng, nhận tri với thế giới không khác nhân loại là bao.

Ngày x tháng x, các loài sinh vật xảy ra tình trạng này đều được gọi là loài tiến hóa. Loài tiến hóa dựa theo hình thái, thể lực, IQ và các nhân tố tổng hợp khác chia làm nửa loại, cấp một, cấp hai.

Ngày x tháng x năm 2020, quyền bảo vệ loài tiến hóa chính thức được luật pháp công nhận, các quốc gia trên thế giới tích cực ủng hộ loài tiến hóa dung nhập xã hội.

Ngày x tháng x năm 2021, 1333 loại đồ dùng dành riêng cho loài tiến hóa được tung lên thị trường.

Lệ Hồng Minh nói lại mốc thời gian một lần, sau đó tổng kết: “Hai năm nay khoa học kĩ thuật cũng không phát triển gì, tài nguyên xã hội do cả hai giống loài dung hợp, tôi cảm thấy chuyện dung hợp này rất thành công, thế giới không xảy ra sự kiện nào đổ máu, rất hòa bình.”

“Kết cấu thương nghiệp thì thay đổi rất lớn, vì có “nhân khẩu” loài tiến hóa, nhu cầu của bọn họ hoàn toàn khác nhân loại, có mấy loài tiến hóa ưu tú bắt lấy thời cơ, tài sản tích lũy được bỏ xa đám trùm mấy chục con phố.”

“Sao cậu không nói gì, có phải tôi nói không rõ không?”

Khang Tinh Lạc lắc đầu, đầu óc ngơ ngác, Lệ Hồng Minh nói rất rõ ràng, nhưng vì rõ ràng nên lượng tin tức khổng lồ bên trong khiến y không thể tiếp thu.

Thú cưng biến thành người, loài tiến hóa? Hai năm ngắn ngủn sao biến đổi lớn như thế?

Lệ Hồng Minh: “Khó tin đúng không, lúc đầu tôi cũng không tin được, cậu còn nhớ Bạch Lại không, tưởng tượng đi, lúc đó nó lớn gấp hai chục lần, mắt của nó lớn như vầy nè! …Lúc đầu chuyện này rất dọa người, nhưng nghĩ toàn thế giới đều như vậy, riết rồi cũng quen.”

Nếu lúc đó y ở đoán chừng cũng có phản ứng như vậy, nhưng điều Khang Tinh Lạc để ý không phải chuyện này, y nhíu mày: “Hai năm, tất cả, các giống loài, đều, tiến hóa á?”

Có nhanh quá không?

Nghĩ thế nào cũng không có khả năng!

Lệ Hồng Minh cười cười: “Cậu cảm thấy quá nhanh sao?”

Khang Tinh Lạc gật đầu, Lệ Hồng Minh nói: “Vậy cậu sai rồi.”

Lệ Hồng Minh nói hai năm là thời gian chuyển sang thời đại tiến hóa, nhưng chưa nói bắt đầu tiến hóa, các nhà khoa học nghiên cứu tiến hóa trải rộng khắp nơi, thuyết pháp không đồng nhất, nhưng mọi người đều ngầm đồng ý với nhau ngày sinh bạo chỉ là ngày bày ra thành quả, mà tiến hóa chân chính đã âm thầm bắt đầu từ lâu.

“Cái gọi là hai năm thật ra là để loài tiến hóa dung nhập xã hội, trước ngày 416 chúng nó đã có chỉ số thông minh ngang bằng nhân loại rồi, hiểu không?”

Khang Tinh Lạc suy tư: “Cậu nói, loài tiến, hóa, thú cưng, đã có năng lực tự, hỏi, độc lập, từ rất lâu về trước?”

Lệ Hồng Minh: “Đúng.”

Nói vậy, khi mọi người cho đối phương là thú cưng nhưng thật ra bọn nó đã có tư tưởng?

Khang Tinh Lạc hoảng sợ cực điểm.

Lệ Hồng Minh: “Tôi đoán chắc vì nguyên nhân này nên Bạch Lại ghi hận trong lòng, tôi còn tưởng… Tức ch.ết mà! Đcm biết vậy lúc trước dắt đi thiến cho rồi! Aaaa thật sự là… Lạc Tử, Lạc Tử?”

Khang Tinh Lạc vẫn đang nghe nhưng trong lòng lại loạn như ma.

Chuyện này thật sự quá mức đả kích, xã hội thay đổi lớn như vậy mà y lại không hề biết gì. Tuy sau khi tỉnh lại đã được giải thích về các hình ảnh quái dị nhưng không có nghĩa là y tiếp thu.

Thú cưng biến thành người…

Trong đầu chợt lóe, Khang Tinh Lạc thốt lên: “Mèo, của tôi…”

Lệ Hồng Minh: “Mèo cậu làm sao?”

Khang Tinh Lạc vội vàng hỏi: “Cậu có biết, mèo của, tôi, thế nào rồi, không?”

Nếu thú cưng thật sự có thể biến thành người, thể mèo của y cũng có khả năng đúng không, có lẽ đang sống tốt ở một nơi nào đó đúng không?

Lệ Hồng Minh nghĩ nghĩ: “Mèo của cậu thì tôi không rõ, ngày sinh bạo nhà cửa sập không ít, căn nhà cậu thuê cũng nằm trong số đó, tôi đi tìm cậu nhưng không thấy bóng dáng, lúc đó gấp muốn ch.ết nào bận tâm mèo miếc gì.”

Vừa nói đến đây, cảm giác sốt sắng khi thấy nhà Khang Tinh Lạc bị sập lại nổi lên: “Thôi đừng nói chuyện này nữa, cậu nuôi bốn con mèo đúng không?”

Khang Tinh Lạc: “Sáu con.”

Lệ Hồng Minh kinh ngạc: “Không phải bốn con sao?”

Khang Tinh Lạc ngại ngùng: “Sau đó tôi lại, lại, ôm về hai, con.”

Lệ Hồng Minh: “…”

Lệ Hồng Minh giơ ngón tay cái.

Hắn thật sự vô cùng khâm phục sự mê muội của Khang Tinh Lạc, trình độ kinh tế chỉ miễn cưỡng duy trì cuộc sống mà nuôi sáu con mèo?

Trâu bò.

“Thôi có nói cũng vô dụng, mèo của cậu tên gì tôi nhờ người điều tra, nhưng mà đừng ôm hy vọng quá lớn, tuy loài tiến hóa xuất hiện nhiều nhưng xét trên số lượng tổng thể thì vẫn rất thưa thớt, nửa loại xem như trăm dặm mới tìm được một, cấp một ngàn dặm mới tìm được một, cấp hai thì không cần phải nói… Chỉ sợ sáu con mèo cậu nuôi không con nào tiến hóa được.”

Có hay không thật ra cũng không hề gì, Khang Tinh Lạc không cầu tất cả đều tiến hóa. Y chỉ hy vọng nhóm mèo của mình có thể bình an, lỡ như có một đứa tiến hóa, quan hệ sáu đứa tốt như vậy nói không chừng sẽ lo cho cuộc sống của năm con còn lại.

“Tên.”

Khang Tinh Lạc: “Đại Hắc, Tiểu Hoa.” Lệ Hồng Minh gõ chữ rất nhanh, Khang Tinh Lạc tiếp tục chậm rãi đọc: “Tiểu Sư Tử,…”

Ba cái tên trước Lệ Hồng Minh biết, cơ bản đã không ôm hy vọng gì, nếu trong số đó có loài tiến hóa xuất sắc nhất định đã có tin tức, nhưng hắn đoán rất có thể sáu con mèo đã bị đè ch.ết trong ngày sinh bạo, tốt số hơn một tí thì trở thành mèo hoang.

Cẩn thận nhớ lại, Đại Hắc mập mạp rất đáng yêu biết bao, đáng tiếc.

Khang Tinh Lạc tiếp tục nói: “Thái Tử.”

Lệ Hồng Minh gật đầu: “Tên này nghe hay hơn ba con trước nhiều, có phải con này tôi chưa thấy qua không sao không có ấn tượng nhỉ, Thái Tử, Thái Tử, rất… Hửm? Thái Tử?”

Người kinh ngạc không chỉ riêng Lệ Hồng Minh, sau khi nói ra tên này sắc mặt của Khang Tinh Lạc cũng biến đổi.

Khoan đã!

Khoan đã!!!

Mèo của y, Thái Tử…

Siêu sao?

Lẽ nào?

Khang Tinh Lạc quá mức sợ hãi, nhưng cẩn thận ngẫm lại, màu tóc kia! Nửa trắng nửa vàng!

Nếu để lên người Thái Tử lại quỷ dị hợp lý!

Lúc ấy y còn cảm thấy kiểu tóc của siêu sao kì lạ, nếu người nọ là mèo của mình thì hoa văn giống nhau cực kì!

Nhưng mà… Nhưng mà…

Tính cách của Thái Tử là vậy sao? Thái Tử rõ ràng là siêu cấp lạnh lùng!

Chẳng lẽ sau khi loài tiến hóa biến thành người tính cách cũng biến đổi?

Thần sắc Khang Tinh Lạc ngưng trọng, Lệ Hồng Minh không dám tin, hắn lẩm bẩm: “Không thể nào… Thái Tử? Tôi nhớ rõ cậu ta là cấp hai duy nhất trong giới giải trí, tôi còn chưa gặp qua cấp hai nào…”

Xác nhận lại trong lòng, Lệ Hồng Minh nói: “Lạc Tử, có lẽ cậu sẽ không tin nổi, thật ra tôi biết có một loài tiến hóa tên là Thái Tử, anh ta rất nổi tiếng.”

Sao Khang Tinh Lạc có thể không tin, chẳng những không nghe qua mà còn gặp qua, Thái Tử định bao dưỡng y còn đòi kí hiệp nghị chăn nuôi.

?

Chờ một chút…

Hiệp nghị chăn nuôi?

Khang Tinh Lạc: “Cậu có biết, hiệp, nghị, chăn nuôi, là cái gì không?”

Lệ Hồng Minh: “Cậu nghe cái này từ đâu? Còn biết hiệp nghị chăn nuôi nữa?”

Khang Tinh Lạc: “Là, cái gì?”

Lệ Hồng Minh: “Là hợp đồng của thú cưng sau khi tiến hóa muốn tiếp tục sống chung với chủ nhân.”

Khang Tinh Lạc: “…”

Lệ Hồng Minh: “Co giật cái gì, làm sao vậy?”

Vẻ mặt Khang Tinh Lạc vô cùng phức tạp: “Sao đột nhiên, tôi, cảm thấy, tâm, tôi thật, bẩn.”

Lệ Hồng Minh: “…”

Khang Tinh Lạc đơn giản nói lại những chuyện đã xảy ra, đột nhiên biết mèo của mình là tiến hóa cấp hai còn thuận lợi đủ đường là một chuyện tốt, nhưng Lệ Hồng Minh kinh ngạc xong lại nghiêm túc lên.

“Mèo cậu còn sống là chuyện tốt, nhưng tốt nhất đừng nên thân cận quá, rất nguy hiểm…”

Khang Tinh Lạc: “Vì sao?”

Lệ Hồng Minh: “Cậu nghĩ đi, nuôi mèo lâu như vậy chắc chắn có những lúc cậu tức giận đá đít hay là chửi bới gì đó.”

Khang Tinh Lạc: “Không có, nha.”

Lệ Hồng Minh: “…”

Một câu “lỡ như nó mang thù” nghẹn lại trong miệng, Lệ Hồng Minh cứng ngắc nuốt vào.

Khang Tinh Lạc hỏi ngược lại: “Đừng nói cậu, đá, đít, Bạch Lại, nhá?”

Lệ Hồng Minh: “…”

Lệ Hồng Minh: “Tôi không có! Đi ngủ!”

Trong lòng Khang Tinh Lạc lộn xộn, nhưng nghỉ ngơi cũng tốt, cùng bạn bè hai năm không gặp ngủ chung một cái giường, chia nhau một cái chăn.

Màn đêm im ắng, Khang Tinh Lạc trợn tròn mắt nhớ lại ban chiều Thái Tử lượn tới lượn lui trước mặt mình, cuối cùng, hình ảnh dừng trên khuôn mặt hung dữ nọ.

Người đó là ai?

Đại não dần dần chìm sâu, sau lưng truyền đến âm thanh sột soạt, không bao lâu sau, trên lưng Khang Tinh Lạc bị người sờ một chút, cái tay kia sờ sờ, sau đó nhanh chóng rụt về.

Thật lâu sau, Lệ Hồng Minh thầm thì: “Lạc Tử, tôi còn tưởng rằng cậu đã ch.ết rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.