Sáu Bảo Bảo Thiên Tài Daddy Mặt Than Hãy Chờ Đó

Chương 2




Chương 2: Gặp ba rồi

Mắt thấy bọn họ đã đợi nửa tiếng đồng hồ, bọn trẻ đều nghi ngờ, mẹ tám phần là bị người ta lừa rồi.

Chính vào lúc này một vài chiếc xe Rolls-Royce màu đen cùng mẫu xuất hiện ở cổng sân bay, thu hút sự chú ý của người qua đường.

Trước và sau xe có vài người vệ sĩ ăn mặc chỉnh tề xuống trước.

“Tránh ra tránh ra, đừng chặn đường”

Người ở cổng sân bay dãn ra, chiếc xe ở giữa bị người đẩy cửa ra.

Một người đàn ông mặc vest áo khoác da, đôi chân dài bước ra khỏi xe, cho đến khi đứng thẳng dậy, người trên đường mới nhìn thấy gương mặt đẹp trai của anh.

Khuôn mặt góc cạnh, lông mày rậm và đôi mắt phượng, biểu cảm lạnh nhạt và đôi môi mỏng lạnh lùng, trông giống như một tác phẩm hoàn hảo được thợ thủ công chạm khắc tỉ mỉ vậy.

Sự xuất hiện của anh lập tức trở thành tâm điểm của sự chú ý.

Bọn trẻ từ xa nhìn thấy sự xuất hiện của người đàn ông lạnh lùng đó, nhìn nhau suy tư.

Thời Ngọc Diệp không biết tình hình, gọi mấy cuộc đều không có ai nghe máy, vô cùng tức giận.

“Thật quá đáng, người này bị làm sao vậy?

Nhận tiền của mình rồi mà còn lừa mình”

Bọn trẻ không ngạc nhiên chút nào.

Dù sao mẹ mình bình thường luôn rất dễ lừa mà.

Bé Lớn Thời Tử Long đỡ trán lắc đầu, cậu đã biết sẽ có kết quả này mà, cái này thật sự không thể trách miệng quạ của cậu được.

Bé Năm Thời Hoàng Anh chỉ về phía đối “Mẹ ơi, chúng ta đến đó bắt taxi đi”

Thời Ngọc Diệp ngước mắt lên, nhưng cô lại nhìn thấy bóng dáng của người đàn ông đang xuống xe, không khỏi ngẩn ra.

“Mẹ? Mẹ không đi sao?”

Giọng nói ngọt như sữa của Bé Sáu Thời Trạch Minh truyền đến.

Cô hồi thần lại nở một nụ cười, sau đó xách hành lý lên cùng bọn trẻ đến đường cái.

Lúc này Phong Thần Nam đã bước vào sân bay dưới sự bảo vệ của vệ sĩ.

Một người phụ nữ duyên dáng trong bộ váy trắng nhìn thấy anh đến thì khuôn mặt cười tươi rạng rỡ.

Có người xung quanh nhận ra thân phận của cô gái đó nhưng không dám tiến lên.

“Là Tô Cẩm Tú sao? Là ngôi sao lớn đã ra mắt ở vị trí Center trong một Chương trình thực tế dành cho nhóm nhạc nữ sao?”

“Chắc là vậy. Người đàn ông bên cạnh có chút giống tổng giám đốc của tập đoàn Phong thị”

“Tin tức chính xác rồi. Tin tức lớn rồi”

Tô Cẩm Tú cười đi đến bên cạnh Phong Thần Nam rất tự nhiên khoát lấy cánh tay anh, không hề quan tâm đ ến ánh mắt của những người xung quanh và máy ảnh.

“Anh Thần Nam đợi lâu không?”

“Vừa đến”

Giọng nói từ tính trầm thấp của người đàn ông vang lên.

“Xin lỗi;nếu không phải người đại diện của em bảo xe bị hỏng, em cũng sẽ không làm phiền anh đến đón đâu, dù sao anh cũng là người bận rộn mà”

Phong Thần Nam còn chưa lên tiếng, lúc này trợ lý bên cạnh Đằng Dạ Hiên đã cười ha ha trả lời.

“Không sao đâu cô Tô, dù sao cũng đến nhà chính ăn tối mà, tiện đường ghé qua thôi”

Vừa nói xong thì nhìn thấy đôi mắt sắc bén của Phong Thần Nam, anh ta lạnh sống lưng nhanh chóng chuyển chủ đề.

“Khụ khụ, mau lên xe thôi, e rằng bên phía ông chủ đã chờ lâu rồi.”

Trước sân bay Thời Ngọc Diệp đã đứa sáu đứa trẻ lên xe taxi.

Phong Thần Nam để Tô Cẩm Tú lên xe trước, khi ngước mắt lên thì nhìn thấy bóng dáng quen thuộc lên xe taxi.

Cơ thể nhanh chóng cứng đờ lại, Phong Thần Nam đứng ngẩn ra tại chỗ.

Tô Cẩm Tú thấy Phong Thần Nam mãi không lên xe, không khỏi gọi một tiếng.

“Anh Thần Nam?”

Lúc này anh mới hồi thần, nhận ra mình lại mất hồn: Đây là lần thứ mấy nhận nhầm người qua đường là cô ấy chứ? Anh đã không thể đoán được nữa rồi.

Hóa ra nhớ một người quá mức thật sự có thể gây ra ảo giác.

Phong Thần Nam tự chế giêu mình, không nói lời nào bước lên xe.

Khi xe rời khỏi sân bay, chỉ còn lại nhóm người qua đường đang đăng Facebook, vạch trần hoàn toàn chuyện tình của Tô Cẩm Tú và tổng giám đốc giàu có.

Trong xe, Bé Năm Thời Hoàng Anh phát hiện mẹ đã ngẩn ra lần thứ n, không nhịn được quan tâm hỏi: “Mẹ đang nghĩ gì vậy?”

“Hửm? Ờ, không có, chỉ là nhìn dáng vẻ thành phố này, không giống lắm trong trí nhớ của mẹ”

Bé Hai Thời Bảo Thiên rất không khách khí mà vạch trần cô: “Vậy sao? Sao con lại thấy tâm trạng của mẹ có chút không tốt nhỉ?”

Thời Ngọc Diệp mím môi, sau đó mới nói.

“Hình như mẹ nhìn thấy ba của các con”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.