Ngay cả Nghi Lan quận chúa sau khi tự mình ra tay cũng bắt đầu hối hận. Với chiêu thức này, dưới sự tấn công mạnh mẽ, toàn lực, cho dù là võ giả Nhân Nguyên Cấp tứ cấp, chạm vào cũng sẽ khiến cương khí hộ thể bị phá, xuyên qua thân thể gây ra trọng thương, chứ đừng nói là Đường Tiêu chỉ có tu vi tam cấp. Chỉ sợ trên người hắn sẽ lập tức sẽ bị xuyên qua tạo thành một lỗ máu. Nếu xuyên qua trước ngực, hậu quả thực sự không thể lường được.
Giết hắn, sợ là Trấn Quốc Hầu Đường Uyên sẽ không chịu để yên, trực tiếp dẫn quân tới Nghi Lan Thành gây phiền phức với Lan Vương. Ban đầu, Nghi Lan quận chúa chỉ muốn thay công chúa Dực Thai giáo huấn Đường Tiêu một chút thôi. Nhưng hiện tại nàng muốn muốn thu tay lại đã không còn kịp nữa rồi.
...
Trong Nghi Lan Thành.
Sau đợt huấn luyện quân sự lần này, ta muốn đi Linh Thứu Sơn Vô Sinh Đạo Tràng trước, để thăm hỏi Linh Thứu thượng nhân, cùng hắn kết bạn vào Đại Kiếm Sơn săn bắn. Không biết bá phụ có hứng thú đi cùng ta hay không?
Trên đường đi tới Vương phủ, Thất hoàng tử hướng về phía Lan Vương nói.
Người phụ tá lớn tuổi thoáng có chút khẩn trương, quan sát phản ứng của Lan Vương. Bởi vì hiện tại hắn vẫn nghĩ không ra tâm ý của Lan Vương. Thất hoàng tử tự mình mở miệng hỏi, thật ra có thể theo ở bên cạnh nghe được một phần.
- Đi Đại Kiếm Sơn săn bắn sao? Ta cũng muốn đi!
Công chúa Dực Thai ngồi chung một chiếc xe ngựa, không biết thâm ý trong lời nói của Thất hoàng tử, vội vàng vươn tay đẩy hắn.
- Ha ha ha ha, đa tạ ý tốt, của hiền chất. Tuy nhiên hiện tại bá phụ ta có một chuyện trọng đại bậc nhất phải làm. Chờ sau khi chuyện này ổn thỏa, mới có thể cân nhắc tới chuyện khác được.
Lan Vương tựa hồ rất uyển chuyển cự tuyệt lời đề nghị Thất hoàng tử.
- Hả? Chuyện gì vậy?
Mặc dù Thất hoàng tử có chút thất vọng, nhưng cảm thấy khó hiểu không biết vì sao Lan Vương lại thận trọng như vậy. Cuối cùng là chuyện trọng đại bậc nhất nào?
- Biểu muội Cầm Nhi của ngươi cũng sắp đầy mười chín tuổi, bây giờ vẫn chỉ biết ra đường chạy loạn. Chuyện trọng đại bậc nhất của ta năm nay, chính là muốn thay nàng tìm một người tốt để gả cho. Bằng không mặc kệ làm chuyện gì cũng cảm thấy không thể yên tâm được!
Lan Vương thở dài.
Người phụ tá lớn tuổi thoáng gập đầu, xem ra về chuyện lập ngôi vua, trong lòng Lan Vương đã có chủ trương.
- Hôn sự của Cầm Nhi muội muội...
Trái lại, Thất hoàng tử còn nghiêm túc giúp Lan Vương. Hắn bấm đốt ngón tay một chút:
- Hiện tại trong vương công đệ tử quý tộc ở Thai Kinh Thành, người có thể xứng đôi với Cầm Nhi muội muội...
- Vương gia! Đã xảy ra chuyện!
Đang lúc Lan Vương và Thất hoàng tử xa giá bàn luận, kéo đông kéo tây, một khoái mã chạy vội tới, lớn tiếng nói vọng về hướng xa giá.
- Hô to gọi nhỏ cái gì? Xảy ra chuyện gì?
Lan Vương vén màn xe nhìn ra ngoài.
- Bẩm Vương gia, Nghi Lan quận chúa và Đường công tử trong phủ Trấn Quốc Hầu đang đánh nhau!
Người cưỡi khoái mã vừa thở, vừa về hướng phía Lan Vương bẩm báo một chút.
- Nha đầu kia! Lại gây rối rồi!
Lan Vương không khỏi nhíu mày.
Bất đắc dĩ, Lan Vương đành phải giải thích với thành chủ Tuân Mục một tiếng, yêu cầu thay hắn dẫn đoàn người Phương Kích đi vương phủ nghỉ ngơi. Hắn phải đích thân trở về ngoại thành một chuyến, đưa Nghi Lan quận chúa rắc rối trở về.
- Ôi... Cầm Nhi tỷ tỷ làm vậy là... Chúng ta mau đuổi qua đi thôi!
Công chúa Dực Thai nghe được tin tức này, nhất thời cũng cảm thấy đau đầu. Nàng đoán được, khẳng định Nghi Lan quận chúa nghe nói về chuyện đính hôn giữa nàng và Đường Tiêu, muốn ra mặt thay cho nàng. Tuy nhiên hiện tại chuyện này đã chuyện nhất thời, chuyện nhất thời thôi.
...
Cửa phía tây bên ngoài Nghi Lan Thành.
- Khí Chú Long Đỉnh!
Đường Tiêu nheo mắt lại, nhìn thấy kiếm khí của Nghi Lan quận chúa đang bắn nhanh tới, dĩ nhiên không kịp ngưng khí hóa điêu. Lúc kiếm cương bay tới, theo bản năng, một tay hắn vung lên nện về hướng kiếm cương. Bên trong quyền ý mơ hồ hiện ra một con Điêu Long Huyền Thiết Cổ Đỉnh thật lớn, đúng lúc chặn lại kiếm cương sắc bén do Nghi Lan quận chúa đâm nhanh đến.
Một thức này là Cẩm Y Long Quyền trong chiêu thức phòng ngự. Đường Tiêu luyện chưa tính là thuần thục, nhưng trong lúc nguy cấp, hắn theo bản năng phát ra. Nguồn tại http://Truyện FULL
Một tiếng nổ vang. Trong nháy mắt, trường kiếm tinh cương giống như đâm vào trong thân Huyền Thiết Cổ lừng lẫy. Mũi kiếm to lớn chém xuống phát ra âm thanh chói tai khác thường. Tất cả sĩ tử đang ở đây đều không nhịn được phải che tai lại. Một vài người chưa kịp che tai lại, giờ phút này máu từ trong tai đều chảy ra ngoài.
Kiếm khí của Nghi Lan quận chúa sau khi đâm thủng Long Đỉnh vẫn chưa dừng lại, vẫn tiếp tục đâm về phía trước, hướng về phía thân thể Đường Tiêu. Bởi vì tốc độ quá nhanh, Đường Tiêu căn bản trốn không thoát, chỉ đành phải cứng rắn chịu một đòn này.
Đầu tiên, kiếm ý thực sự nhẹ nhàng xuyên qua cương khí hộ thể của Đường Tiêu, lại đâm xuyên qua quần áo hắn, cuối cùng may mắn bị Ám kim nội giáp hộ thể ngăn lại ở tại bên ngoài cơ thể. Thân thể Đường Tiêu thoáng lắc lư một cái, lập tức đã đứng vững vàng trở lại.
Bởi vì kiếm ý đâm xuyên qua quần áo Đường Tiêu tạo ra dấu vết rất nhỏ, người ngoài căn bản không nhìn ra được. Nhưng nếu không có Ám kim nội giáp, thân thể của Đường Tiêu khẳng định cũng bị kiếm ý này đâm cái xuyên qua.
- Cẩm Y Long Quyền! Ngươi lại dùng Cẩm Y Long Quyền? Ngươi học trộm ở đâu!?
Mặt Nghi Lan quận chúa có vẻ không thể tưởng tượng được. Quyền pháp Cẩm Y Long Quyền chỉ có trong hoàng cung. Chỉ có các hoàng tử công chúa mới có thể tu luyện.
Tuy nhiên nguyên nhân khiến Nghi Lan quận chúa la lên thể hiện sự khiếp sợ trong nội tâm của nàng, cũng không phải vì chuyện này.
Hiện tại điều khiến nàng khiếp sợ nhất, chí là Đường Tiêu – một Nhân Nguyên Cấp tam cấp, lại có thể trong nháy mắt với tốc độ ánh sáng lại xuất ra Khí Chú Long Đỉnh, ngăn cản được sự công kích bằng kiếm ý cực kỳ bá đạo của nàng – một võ giả Nhân Nguyên Cấp tứ cấp. Tiểu tử này thật sự là phết vật võ học trong truyền thuyết sao?
- ừ! Xem như nể mặt Lan Vương, một chiêu này ta nhường ngươi. Không muốn chết thì mau cút về vương phủ Nghi Lan Thành, bằng không ta sẽ không thủ hạ lưu tình!
Đường Tiêu lạnh lùng trừng mắt nhìn Nghi Lan quận chúa.
Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Đường Tiêu cũng không bình tĩnh chút nào. Vừa rồi, chỉ một thoáng hắn cũng đã nhận ra, với tu vi của hắn hiện giờ, còn không đủ để hắn trực tiếp đối kháng với Nghi Lan quận chúa.
Nếu lấy sét đánh chết nàng, ngược lại Đường Tiêu nắm chắc mười phần sẽ phá vỡ cương khí phòng ngự của nàng. Nhưng khiến nàng nổ thành mảnh nhỏ thì chỉ là rêu rao mà thôi. Sét đánh chết là ta vật bị phía chính phủ nghiêm cấm. Quân đội Đại Minh Triều trong cũng không thấy nhiều. Nhưng trước mặt nhiều người như vậy, sử dụng nó để giết một quận chúa, khẳng định sẽ không tiện thu dọn.
- Ngươi nhường ta? Buồn cười!