Giáng long thập bát chưởng một chưởng đánh ra không cho Tôn Văn cói cơ hội hít thở, uy lực mà Đường Tiêu thi triển Từ Tiều dĩ nhiên cũng không thể so sánh.
- Thế gian công pháp có thể khắc chế long tộc không nhiều lắm, nhưng Giáng Long thập bát chưởng là một trong số đó.
Đường Tiêu vừa nói vừa đánh tay không dừng lại.
- Ngươi cho rằng ta chỉ nuốt chửng thần hồn của viễn cổ cự long sao?
Tôn Văn hừ lạnh một tiếng, thân thể hóa thành từng đoàn quỷ vụ màu đen, long thể cũng biên thành vô vàn xúc tu hiện ra vẻ dữ tợn ở trên không trung.
- Mà giáng long thập bát chưởng lúc này cũng không thể ngăn cản Tôn văn nữa.
- Ma ngục chi địa có một kẻ thống trị chính thức được xưng là ma ngục quỷ hoàng, ta nuốt chửng thần hồn của nó xong có thể tùy thời biến ảo thành hình dạng của nó, có thực lực của nó, hơn nữa ma ngục quỷ hoàng viễn cổ cự long chì là hai trong mười hình thái biến hóa của ta mà thôi, ngươi đừng mong dùng một hai công pháp khắc chế ta.
Tôn Văn phá lên cười trong giọng nói tràn ngập sự kiêu ngạo.
- Ngươi nuốt chửng nhiều thần hồn như vậy khó trách chịu sự cắn trả nghiêm trọng.
Lãnh Tuyết khiếp sợ mà nhìn Tôn Văn.
Với thực lực của Tôn Văn bây giờ Đường Tiêu nếu như không có kế sách ứng đối phù hợp thì không thể nào là đối thủ của hắn.
- Hiện tại ta cho ngươi trải nghiệm thoáng qua tư vị của ma ngục chi địa.
Tôn Văn quát to lên một tiếng, sau đó một hắc sắc quỷ trảo cực lớn phá rách hư không lăng lệ hướng về phía Đường Tiêu mà tấn công.
- Đào thần chi tâm này quá mức trân quý rồi, so với bất kỳ vật gì trên thế gian đều trân quý hơn, nếu như có thể luyện hóa được nó ta không cần bế quan cũng có thể khôi phục được sinh mệnh.
- Thế nhưng mà ta lấy cái gì để trao đổi với ngươi.
- Dùng lòng của ngươi.
- Ngươi là ai tại sao lại cứu ta lại còn đưa cho ta đại lễ như vậy.
- Một người cùng ngươi ngắm mặt trời.
- Người không phải cỏ cây há có thể vô tình, kỳ thật con người cũng không biết cỏ cây cũng không phải là vật vô tình, phần nhân tình này ai có thể hiểu
Hạnh phúc của hắn là gì, hạnh phúc của nàng là gì, tất cả là số mệnh sao?
Ngươi ngàn vạn lần không nên ở địa ngục bừng cháy cứu ta ra, ngươi không nên dùng đào thần chi tâm tặng cho ta.
Ngươi lại càng không nên nói ngươi là người ngắm mặt trời mọc cùng ta.
Muốn dùng lòng ta trao đổi sao?
Tâm ta vĩnh viễn thuộc về ngươi ngàn năm vạn năm cũng thế.
Quỷ trảo cực lớn sau khi xuất ra uy áp triệt để đè lên trên thân thể của Đường Tiêu, lúc này hắn không thể trốn được.
Đúng lúc này Luyện Yêu Thối Ma Hồ đột nhiên điên cuồng quay tròn, một hột đào nhỏ từ bên trong bay ra đột nhiên rơi trên người của Đường Tiêu, tạo thành một đường vân trên người của hắn như hột đào vậy.
Mà ma ngục quỷ trảo lúc tới gần đào thần chiến giáp thì phát ra thanh âm xoẹt xoẹt, giống như là thiêu thân lao vào lửa vậy, bị bỏng bắn ra từng đạo như khói bụi phiêu tán.
Gỗ đào là khắc tinh của quỷ vật, mà đào thần trấn áp tất cả quỷ vật .
Sắc mặt của Tôn Văn trở nên âm tình bất định, hắn không ngờ rằng Đường Tiêu rõ ràng có thể luyện hóa được đào thần chiến giáp.
- Cho dù ngươi có được đào thần chiến giáp thì vẫn không phải là đối thủ của ta, chờ ta biến ảo qua hình thái khác phá đào thần chiên giáp cũng chỉ là chuyện sớm muộn.
Tôn Văn hóa thành nguyên hình, vẫn lộ ra vẻ kiêu ngạo và cuồng vọng vô cùng.
- Ngay cả nữ nhân của mình cũng bỏ rơi ngươi có tư cách gì nói điều này?
Một thanh âm quen thuộc đột nhiên phát ra từ trong người của Đường Tiêu.
Vi Liên.
Ba nam nhân đều thất thần.
- Ha ha ta cuối cùng cũng ở trong linh thú phù đánh ra được 81 đạo trận pháp tế luyện được một viễn cổ cự long chính thức.
Vi Liên cưỡi viễn cổ cự long cười đắc ý.
- Chúc mừng ngươi.
Ba nam nhân đều cất tiếng cười.
- Hừ đúng là nhìn không vừa mặt.
Vi Liên khinh thường nhìn Tôn Văn sau đó cẩn thận đánh giá Đường Tiêu và Lãnh Tuyết.
Nhìn ra vì đánh được tám mươi mốt đạo trận pháp cho nên tâm tình của nàng lúc này không tệ.
- Tôn Văn lúc trước cũng là vì bất đắc dĩ...
Lãnh Tuyết vội vàng giải thích cho Tôn Văn rồi nói:
- Các ngươi muốn ta tha thứ cho hành vi lúc trước của hắn sao?
Vi Liên nhìn Đường Tiêu và Lãnh Tuyết mà hỏi.
- Khục cái này...
Đường Tiêu và Lãnh tuyết cười xấu hổ, Tôn Văn thì ở bên cạnh một câu cũng không nói.
- Để cho ta tha thứ cho hắn cũng được tuy nhiên ba người các ngươi phải làm một việc cho ta.
Vi Liên hướng về phía ba nam nhân mà nói.
- Chuyện gì chỉ cần chúng ta làm được nhất định xông pha khói lửa không chối từ.
Tôn Văn cuối cùng cũng mở miệng hùng hồn đại nghĩa mà nói.
- Hừ.
Vi Liên liếc Tôn Văn sau đó khuôn mặt hơi đỏ lên:
- Ta không cần các ngươi xông pha khói lửa vì tế luyện linh thú phù này ta đã bị làm cho buồn bực mất không ngờ vừa mới ra đã gặp ba người đẹp trai, hắc hắc... ha ha, các ngươi nói xem các ngươi định bồi tội thế nào?
Ba nam nhân đều nhìn qua nhau bọn họ đều là người thông minh dĩ nhiên là hiểu hàm ý.
Không có biện pháp, ai bảo Tôn Văn làm ra chuyện này hắn từng là chủ hồn, Đường Tiêu và Lãnh Tuyết đành phải ủy khuất một phen.
- Ngay ở chỗ này?
- Ừ, trên lưng rồng cũng không tệ.
Sáu cái tay toàn bộ mát xa lên trên người của nàng, sau đó tất cả thay phiên nhau....
- Được rồi, các ngươi còn muốn chiến đấu nữa không?
Lãnh Tuyết hỏi Tôn Văn và Đường Tiêu.
- Aizzz, không đấu nữa sinh lực và năng lượng cuối cùng của ta đều dồn lên trên người của nàng rồi.
Tôn Văn lắc đầu xem ra hắn đã vô cùng suy yếu.
- Vậy... chúng ta ai là chủ hồ n chuẩn bị tiến hành tam hồn dung hợp.
Lãnh Tuyết lại hỏi tiếp.
- Đương nhiên là hắn, chỉ có hắn là có thần hồn thuần túy nhất.
Tôn Văn tựa hồ đã quyết định từ trước lúc quyết đấu mà biểu hiện của Đường Tiêu hiện tại cũng không làm hắn thất vọng.
- Vậy thì bắt đầu dung hợp thôi.
Lãnh Tuyết cũng không cho ý kiến.
Cửu Châu đại lục.
- Trung Hoa đế quốc thành lập.
- Cửu Châu nhân đân từ nay đứng lên rồi.
Đường Tiêu đứng ở trên lầu cao của tử cấm thành, nhìn về phia dân chúng mà tuyên bố.
Áo Bỉ Đảo đã trở thành một bộ phận đã không tách khỏi của Cửu Châu đếp quốc.
Trên đông đỉnh Ngọc Sơn.
Buổi tối.
Một nam một nữ dựa trên dốc đá, bên cạnh có một con mèo oán hận nhìn sang.
- Nếu như ngươi nguyện ý ta sẽ vĩnh viễn ở đây cùng ngươi ngắm mặt trời.
- Tốt lắm.
- Có phân thân là tốt rồi.
Đường Tiêu ôm Bạc Hà âm thầm cảm thán.
Xem ra phân thần thuật phải gấp rút luyện tập nếu không phân thân cung không đủ cầu.
Đặc biệt là Vi Liên, khẩu vị quá lớn cưỡng chiếm mười phân thân của hắn vẫn chưa đủ.
Áo Bỉ Đảo.
Tử Cấm Thành.
Dực Thai cung.
- Ta cam đoan ta tuyệt đối là xử nam, nếu không sẽ bị ngũ lôi đánh chết.
Đường Tiêu nghiêm túc mà nói với Dực Thai công chúa.
- Ù Ù... năm đạo sấm rền từ trên không trung đánh xuống xuyên qua nóc phòng của Dực Thai cung bắn tới trên người của Đường Tiêu.
May mà có đào thần chiến giáp.
- Ta tin tưởng ngươi rồi ngươi đừng thề độc nữa.
- Ta xác thực là xử nam, con mẹ nó, ngũ lôi này không có mắt.
Một vạn năm sau.
Trong một không gian khác.
Đô thị hiện đại.
Tuyết rơi đầy trời.
Trong một cô nhi viện.
Một hài đồng ba tuổi đang chơi đùa ở trong tuyết.
Một tuyết điêu từ trên trời bay xuống hóa thành một nam tử mang theo mặt nạ quỷ hiện ra trước mặt hài đồng.
Hài đồng hoảng hốt mà khóc.
Nam tử lấy kẹo ra hài đồng mới mỉm cười.
- Ngươi trước khi sinh ra đã sát nhập làm một tia thần hồn của ta.
- Ngươi từ hôm nay cũng đổi tên thành Đường Tiêu rồi.
- Ta sẽ tiến hành huấn luyện ma quỷ mười năm với ngươi, bởi vì sau này ngươi sẽ gánh vác sứ mệnh cứu vớt địa cầu giữ gìn hòa bình.
- Ngươi từ nay sẽ vì Đường Tiêu mà kiêu ngạo.
- Không được hận ta vì không có ta thì sẽ không có ngươi.
- Vì sao ta chọn ngươi đừng trách ta cái này là do Tử Nguyệt chân nhân hắn nói chỉ có ngươi mới có thể chính thức kế thừa tất cả của ta, giống như chuyển thế linh đồng.
Mười năm sau.
Trên một ma quỷ huấn luyện.
- Đường Tiêu muốn trở thành đỉnh cấp chức nghiệp sát thủ, ngươi cần phải có linh hồn cứng cỏi gấp mười lần trăm lần.
- Đường Tiêu ngươi là người mà ta nhìn thấy linh hồn cứng rắn nhất, về sau cho dù ngươi chết rồi linh hồn cũng không tiêu tán.
- Ta Đường Tiêu nhất định sẽ không để cho ông thất vọng. Ta nhất định sẽ trở thành một đỉnh cấp sát thủ.
Thanh âm của thiếu niên ngây thơ mười ba tuổi vang lên, trang trọng trả lời ma quỷ huấn luyện viên đeo mặt nạ trước mặt. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
ĐẠI CÔNG CÁO THÀNH!