Sát Vách Yêu Em

Chương 18: Tôi không có thì cô cũng đừng hòng




An Hạ mặt đỏ ủng lên, khuôn mặt nhỏ bé úp xuống chiếc gối trên ghế để che đê sự xấu hổ này. Vị Trạch bật cười nhưng cũng không quên lườm thư kí.

Thư kí Lâm ấm ức bước ra ngoài, tiền thưởng tháng này của mình. Một bàn tay ấm áp xoa nhẹ lên đầu Hạ Hạ, ánh mắt không nỡ đi nhìn cô.

"Đến giờ họp rồi, anh đi trước nhé."

Hạ Hạ gật đầu, tai cô đỏ ửng lên, ban nãy cô bước vào quên là không khóa trái cửa, cảnh tưởng xấu hổ ban nãy bị thư kí Lâm nhìn thấy hết rồi.

Trong buổi họp, chủ quản tức giận đập tay xuống bàn, ánh mắt sát khí nhìn Cố Vị Trạch.

"Một nhân viên đã bị đuổi giờ lại cho đi làm lại."

Anh cau mày phản bác lại.

"Cô ấy chỉ nghỉ phép, ai nói là bị đuổi."

Cố Vị Lan nghĩ lại nếu giám đốc không khí giấy thì không có hiệu lực. Bà ta cười nhạt, âm mưu thâm sâu này đã được chuẩn bị trước.

Căn phòng ngột thở đến sợ, các trưởng bộ phận đứng ngồi không yên tia lửa tóe ra từ hai người không ngừng.

Dương An Hạ đi đến phòng thiết kế 1, Diêu Diêu quay lại ánh mắt ngơ ngác nhìn cô.

"Chị quay lại làm việc rồi sao."

Nhận được cái gật đầu, Diêu Diêu cùng các thành viên khác vui vẻ chạy đến ôm chầm lấy Hạ Hạ. Tiểu Nhi bước vào vẻ mặt ngơ ngác, mấy người này âu yếm nhau trong giờ làm việc ư. Diêu Diêu nói lớn, ánh mắt đắc ý nhìn Tiểu Nhi.

"Hừm, chị An Hạ quay lại rồi, cô cũng nên biết ý mà xin lỗi đi."

Tiểu Nhi ngơ ra, thông tin đồn thổi từ sáng đến giờ là thật sao. Hạ Hạ tiến lại nhìn qua chỗ làm việc của cô ta cười khẩy.

"Chỗ làm việc này cũng sắp đổi chủ rồi."

Ánh mắt lo lắng của Tiểu Nhi nhìn về vị trí của mình, chuyện mình thông đồng với chủ quản bị phát hiện rồi sao.

Hạ Hạ mừng cười chào tạm biệt mọi người rồi rời đi. Dọa được những kẻ có tật giật mình là cơ hội chiến thắng càng cao.

Công việc cũng kết thúc, Hạ Hạ chờ ở sảnh công ty, cô nhìn vào thời gian đã muộn nhưng Vị Trạch chưa tan làm. Thang máy mở ra, Cố Vị Trạch đau đầu vì đống công việc trên bàn, ánh mắt lóe sáng nụ cười cũng quay lại chạy nhanh đến chỗ Hạ Hạ ở phía đối diện.

"Em chờ anh sao."

Hạ Hạ khẽ gật đầu, anh quàng tay qua ôm lấy cô, sự ngọt ngào bất ngờ ấy làm Vị Trạch cảm thấy thật ấm áp. Tiểu Nhi lủi thủi bước ra ngoài sảnh, hành động trước mặt làm cô ta khó tin.

"Hai người họ đang ôm nhau sao."

Những bức ảnh tình cảm được chụp lại, sự căm ghét với Hạ Hạ càng tăng lên. Dù là người đến trước nhưng lại không được nhận tình cảm của anh ấy. Tiểu Nhi gửi những bức ảnh đấy đi, một cuộc điện thoại lạ gọi đến.

"Chị còn không về vị trí phu nhân kia sẽ mất đấy."

Sự tức giận bùng nổ, tiếng đồ đạc rơi vỡ, Tiểu Nhi cười khẩy rồi tắt máy. Không có được tình came thì cô cũng đừng mong có được.

Một chuyến bay đi ngay trong đêm, khuôn mặt bị đánh đập vẫn còn in nốt. Chiếc máy bay hạ cánh, một cô gái đi ra, ánh mắt sợ sệt nhìn xung quanh. Vị Trạch ngồi làm việc, một số lạ gọi đến.

"Cậu đến đón mình được không?"

Vị Trạch cau mày nhìn qua Hạ Hạ đang ngủ say.

"Giờ mình đến ngay."

Thẩm Gia khuôn mặt còn gáy ngủ đang lái xe.

"Ông nội tôi ơi, nửa đếm nửa hôm ra sân bay làm gì."

Cố Vị Trạch trầm tư suy nghĩ, anh nhớ lại thời gian ở nước ngoài, nhờ cô ấy hậu sự của ba cũng được lo đầy đủ, bị Cố Vị Lan ép ra nước ngoài, mẹ vì muốn anh về nước mà cũng xảy ra chuyện. Vị Trạch cười nhạt nhìn qua Thẩm Gia.

"Cậu biết sao còn hỏi."

Hạ Hạ giật mình tỉnh dậy, căn phòng lạnh lẽo hơn ngày thường, Cố Vị Trạch cũng không có ở nhà, sự lo lắng nhân lên.

"Nửa đêm anh đi đâu vậy."

Cố Vị Trạch ợm ờ nhìn qua cậu bạn như lóe sáng.

"Thẩm Gia thất tình nên anh đi an ủi cậu ấy."

Lý do lạ lẫm ấy làm Hạ Hạ có dự cảm không lành, nhưng nghe thấy giọng Thẩm Gia cô cũng không suy nghĩ nhiều mà tắt mày.

Đến sân bay, hai người chạy vào bên trong, một cô gái vẻ mặt lo lắng chạy va vào Vị Trạch. Một khuôn mặt quen thuộc ngẩng lên nhìn anh.

"Cậu thực sự đã đến."

Cái ôm bất ngờ ấy khiến khuôn mặt anh nhắn lại, tay vội đẩy ra, Thẩm Gia cũng tiến lại giải vây. Một thợ săn ảnh từ xa chụp lại nhưng bức ảnh, nụ cười gian manh của anh ta hiện lên.

"Tôi là Thẩm Gia, vết thương trên người cô khá nặng để tôi đưa cô đi đến bệnh viện."

Nhận Y vội né tránh, cô tiến gần lại chỗ Vị Trạch nhưng anh vẫn luôn giữ khoảng cách. Cô để ý đến chiếc nhẫn được đeo trên tay cười khẩy.

"Cậu kết hôn rồi sao."

Vị Trạch vui vẻ đáp lại.

"Đúng chúng tôi kết hôn được gần một năm, cần gì thì liên hệ với Thẩm Gia tôi đi trước."

Nhận Y tái mặt đi, cả cơ thể như không còn sức mà ngã xuống. Thẩm Gia nhíu mày vội vàng đỡ cô lên.

"Tôi đưa cô đi bệnh viện."

Bóng lưng Vị Trạch đi xa, cậu bạn tức thầm trong lòng, từ trên trời rơi xuống một của nợ khó tả đến mức muốn nhận cũng không được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.