Sát Vách Yêu Em

Chương 13: Vấn đề?




Tiểu Nhi đứng ngồi không yên liên tục nhìn vào điện thoại, ngón tay nhỏ cũng bị cô ta cắn không còn gì. Di Di cười nói vui vẻ cùng đồng nghiệp đi ngang qua phòng ăn, ánh mắt quay sang bật cười ra hiệu để đồng nghiệp đi trước.

"Cô có vẻ hồi hộp chờ đợi điều gì đó nhỉ."

Giọng nói bất ngờ ấy làm Tiểu Nhi giật mình quay lại nhìn. Nụ cười gượng gạo để che đi nỗi sợ trong lòng, ly cà phê trên tay Di Di đặt xuống, từng bước tiến lại.

"Tôi sống cô cũng sống đừng quên."

Mặt Tiểu Nhi tối sầm lại, chân tay càng run rẩy hơn nhìn theo bóng người Di Di rời đi. Chuông điện thoại reo lên, cô ta vội vàng bắt máy sự mong chờ cuối cùng cũng bị vùi tắt.

Cô ta bước những bước chân nặng nề rời đi, thư kí Lâm lướt qua thấy sắc mắt Tiểu Nhi không tốt liền nghi ngờ, cậu vội đi đến phòng giám đốc báo cáo.

Chiếc xe xoay lại, Vị Trạch suy tư một hồi cũng cùng nhận định với thư kí Lâm.

"Cậu theo dõi nhất cử nhất động của cô ta cho tôi."

Buổi họp bắt đầu diễn ra, phòng thiết kế 2 đưa ra những chiến lược của buổi công chiếu sản phẩm mới. Chủ quản vui vẻ tán thưởng những sáng kiến của trưởng bộ phận. Di Di nhận được cái vỗ tay mừng cười trong lòng. Vị Trạch nghiêm nghị chỉ ra những nhược điểm trong bảng báo cáo.

"Cô có thấy những chiến lược này thu hút được mọi tầng lớp mọi lứa tuổi không?"

Di Di nhíu mày lại, cô ta khẳng định với Vị Trạch, Cố Vị Lan quay sang nhìn anh chằm chằm, ánh mắt không kiêng nể gì nói:

"Bảng giá hợp lí, những viên đá quý cũng tối giản cũng không quá quý hiếm cháu thấy không ổn gì sao?"

Cố Vị Trạch bật cười ngẩng mặt nhìn bà ta.

"Dì nói thế rồi thì cháu cũng không phản bác được quan trọng việc này do dì kí."

Vị Trạch để lại một nụ cười quay người rời đi, thư kí Lâm toát mồ hôi lạnh đi theo giám đốc, hai người này gặp nhau là đấu khẩu thật khiến người ta cảm lạnh.

Kết thúc ca làm, Cố Vị Trạch hứng hở đi về nhà, cảnh cửa vừa mở ra chỉ là một không gian tối mịt. Anh cau mày lại gọi một cuộc điện thoại.

"Dương An Hạ, có nhà mà cũng không về sao?"

An Hạ giật bắn mình, bản thiết kế trên tay rơi xuống ghế một cái "rầm", anh nghe thấy tiếng động vội vã hỏi.

"Cô ngã sao, đang ở đâu tôi đến ngay."

Hạ Hạ vội từ chối:

"Tôi không sao, bản thiết kế rơi xuống đất thôi, mà tôi đang ở tiệm lát sẽ về."

Vị Trạch muốn hỏi thêm nhưng điện thoại đã tắt, anh bần thần ngồi ở sofa nhìn vào đồng hồ từng phút trôi qua.

Một lát sau, tiếng "tít tít" vang lên, Hạ Hạ mệt mỏi vào trong nhà cảm giác bầu không khí lạnh hơn bình thường, đèn vừa bật cô giật mình bám vào tường, nhìn Cố Vị Trạch mắt không chớp lấy một cái ngồi đờ ra ở ghế.

"Anh bị bệnh à, tôi bảo anh chờ đâu."

Vị Trạch nhìn qua lạnh lùng đi vào trong phòng, hành động bất thường ấy làn Hạ Hạ có chút sợ nhưng cô cũng không suy nghĩ gì nhiều mà bình tĩnh vào phòng của mình.

Cố Vị Trạch nằm trằn trọc, anh lật người qua lại, vẻ mặt bức bối đứng dậy đi ra ngoài. An Hạ cũng mở cửa ra, bốn mắt chạm nhau, Hạ Hạ vội cúi mặt xuống chạy nhanh ra. Cô vào trong bếp cầm chai nước lạnh lên, một bàn tay lớn cầm lại, ánh mắt nghiêm khắc nhìn Hạ Hạ.

"Lần trước cũng vì tội uống nước lạnh quá nhiều vào buổi đêm nên mới bị ốm đấy."

Hạ Hạ bĩu môi nói nhỏ.

"Tôi uống mấy chục năm có sao đâu."

Vị Trạch dựa vào tủ lạnh nhìn chằm chằm Hạ Hạ.

"Nói lớn lên sao phải lí nhí thế."

Hạ Hạ cười trừ, một tên chỉ biết thích bắt nạt con gái nhà lành. Cô quay người đi đến bán uống một ngụm lớn nước lọc, sát khí đùng đùng bỏ đi. Nửa đêm nửa hôm còn bị anh ta quản.

Chai nước lạnh trên tay, anh cười nhẹ uống một ngụm rồi cất đi. Niềm vui được nhân đôi khi thấy vẻ mặt ấm ức như sắp khóc của An Hạ.

Ánh nắng buổi sớm chiếu qua khung cửa sổ lớn, An Hạ gáp ngủ lờ đờ bước ra. Cô giật mình dựng hết da gà lên, đôi mắt to tròn nhìn Cố Vị Trạch vẫn còn ở nhà.

"Giờ này anh còn ở đây sao?"

Vị Trạch điềm tĩnh ăn từng miếng bánh mì vào miệng.

"Hôm nay ra mắt sản phẩm mới tôi lười đến."

Hạ Hạ cười khẩy, nụ cười như đoán ra điều gì đó của cô làm Vị Trạch khó hiểu.

"Cô nghĩ lần này sản phẩm có lỗi hay không?"

An Hạ gật đầu một cái, bàn tay nhỏ kéo chiếc ghế đối diện ra ngồi trước mặt anh.

"Nếu có hứng thú về vấn đề đó thì cố đợi đến ngày mai nha."

Vị Trạch bật cười.

"Được."

An Hạ ngơ ra, là giám đốc của công ty nhưng lại không lo lắng gì sao.

"Anh uống nhầm thuốc không?"

Vị Trạch cau mày nhìn chằm chằm Hạ Hạ, cô tiếp tục nói:

"Anh là giám đốc không lo về mấy việc đấy còn cười sao?"

Anh lắc đầu nhẹ:

"Để cho Cố Vị Lan biết được mùi vị của sự thất bại."

Vừa nói hết câu, cô cảm nhận được một mùi khét quanh đây, một mùi thuốc súng nồng nặc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.