Sát Vách Yêu Em

Chương 11: Sẽ ổn sao




Một tòa nhà cao nhìn không thấy đỉnh ở giữa trung tâm thành phố. Cố Vị Trạch lái xe xuống hầm, cô ngồi bên trong ngắm nhìn một dàn siêu xe. Tòa này chọc trời này đều là các tỷ phú ở sao, Vị Trạch nhìn miệng không khép lại bật cười.

"Ngắm đủ chưa."

An Hạ chăm chú nhìn quên đi lời nói của Vị Trạch. Chiếc xe dừng lại, Vị Trạch xuống xe kéo vali từ trong cốp ra, anh cười khẩy ném một tấm thẻ vào người An Hạ. Cô ngơ ngác bắt lấy, mắt nhìn qua là thẻ phòng.

"Từ mai cô ở trong đây, nhớ giữ cho kĩ."

An Hạ gật đầu lẽo đẽo theo Vị Trạch lên nhà, thang máy dừng lại ở tầng 20, tiếng kêu "tít", cánh cửa mở ra, phong cách trang trí bên trong chỉ có hai màu đen trắng. An Hạ cau mày lại, tuy cao cấp nhưng lại nhạt nhẽo.

"Anh có gu thẩm mỹ không thế, cả một phòng rộng lớn như vầy chỉ có hai màu phổ thông nhất vậy."

Cố Vị Trạch nghe câu nói đó có hụt hẫng nhẹ, đẩy vali qua cho cô, lạnh lùng đi vào trong bếp.

"Phòng cô ở bên kia."

An Hạ gật đầu, cô đi vào trong bếp, suy tư một điều gì đó. Vị Trạch rửa tay xong quay lại, anh hiểu ra ý đồ của An Hạ, vẫn là vẻ mặt lạnh lùng đó.

"Tôi sẽ không vào phòng cô nửa bước được chưa."

Dương An Hạ tán đồng, nhận được câu nói chắn chắn đó bản thân vui vẻ hơn mà đi vào trong. Cả căn nhà tĩnh lặng trong đêm, ánh trăng chiếu qua khung cửa sổ lớn giữa phòng khách. Một bước bóng người lướt qua, nhón những bước chân nhỏ nhẹ đi vào trong bếp.

"Đầu mình đau quá."

Hạ Hạ đi từ tốn vào trong, mở cửa tụ lạnh ra lấy chai nước. Cô cẩn thận đóng cửa lại thâth nhẹ, khuôn mặt vừa sợ vừa khó chịu. Cốc nước được đưa lên miệng, một bóng người từ phía xa bật vào công tắc điện.

"Lén lút thế làm gì, cô tính ăn trộm gì sao?"

An Hạ nghe xong sặc nước, cô ho vài tiếng rồi mau chóng đặt cốc nước vào vị trí cũ. Ánh mắt phản biện những lời mà Vị Trạch vừa nói.

"Anh đừng nghĩ lung tung."

Cô thấy anh không nói gì thêm vội vàng chạy đi, lướt qua người anh liền bị bàn tay ấm áp kéo lại.

"Mặt cô sao lại đỏ thế."

An Hạ cười trừ.

"Chắc do nóng quá thôi, tôi buồn ngủ rồi."

Vị Trạch thả tay ra, An Hạ cũng nhanh chóng đi vào phòng đóng chặt cửa lại.

"Anh ta đúng là chỉ thích dọa người mà."

Cô lấy tay sờ lên trán, có hơi nóng nhưng chắc sẽ không sao. Một đêm dài qua đi, ánh nắng chiếu vào căn nhà, Vị Trạch mặc quần áo chỉnh tề bước ra, ngoài phòng không có một bóng người, tính chào hỏi nhưng phải để lại.

"Cô ấy ra ngoài rồi sao."

Đến cửa phòng, anh gõ cửa vài cái "cốc...cốc".

"Dương An Hạ, cô có trong đó không?"

Không nhận được hồi âm, anh thở dài rời đi. Bên trong phòng, An Hạ mặt mày đã tái xanh lại, trán đổ nhiều mồ hôi. Cô muốn đáp lại nhưng cổ họng đau lại không phát ra lời.

......................

Thư kí vào trong phòng, cậu lắc nhẹ đầu camera tối hôm đó đã bị người ta làm hỏng. Vị Trạch nhìn vào những tờ giấy vô tích sự trên bàn cười trừ.

"Chuyện này thật sự có uẩn khúc sao?"

Trưởng thiết kế 2 gõ cửa đi vào trong phòng chủ quản, bà ta quay ghế lại nhìn bảnh báo cáo gật đầu khen ngợi.

"Việc tung sản phẩm này giao lại cho cô."

Di Di cười toe toét nhận lấy bản chấp thuận của chủ quản, niềm vui bước ra cửa nhưng đã bị chặn lại. Tiểu Nhi vỗ tay chúc mừng nhưng ánh mắt tránh né của trưởng thiết kế làm cô ta tức giận.

"Chị Di Di quyên ai làm người giúp chị đuổi An Hạ ra công ty sao?"

Di Di bật cười.

"Những công sức này tôi bỏ ra, còn cô chỉ phụ họa thêm mà thôi."

Câu nói đanh thép ấy làm Tiểu Nhi tức tối rời đi, không moi được thông tin gì hữu ích cho bản thân cả. Về bộ phận thiết kế 1, các thành viên đều ngó lơ cô ta, câu chuyện đang nói vui vẻ thấy bóng dáng Tiểu Nhi mọi người nhanh chóng về lại vị trí cũ. Cô ta tức giận đi về chỗ ngồi của mình.

"Dù An Hạ đã bị đuổi việc nhưng sao chiếc ghế trưởng bộ phận vẫn không có người mới vậy."

Chủ quản vào phòng làm việc Vị Trạch mà không có lịch hẹn trước, anh từ bên ngoài bước vào, chiếc xé giám đốc đã bị quay lại. Cố Vị Trạch đặt mạnh chiếc cốc trên tay xuống, chiếc ghế cũng từ từ quay lại.

"Bà đang ngồi vào vị trí nào đấy."

Cố Vị Lan ánh mắt hối lỗi vội đứng dậy đi về bàn họp, bà ta cười tươi như chuyện vừa rồi là sự cố. Vị Trạch cười khẩy nhìn vào bảng báo cáo được bà ta đưa đến.

"Đã chấp nhận sao còn đưa cho tôi để làm gì?"

Bà ta cười lớn.

"Dì chỉ đang muốn giúp con san sẻ công việc thôi."

Vị Trạch cau mày đưa thẳng lại bảng báo cáo.

"Chuyện này do bà quyết định, có hậu quả gì tự bà chịu."

Cố Vị Lan gật đầu, niềm tin về dự án lần này rất cao. Chỉ cần qua việc này cơ hội được sự ủng hộ của các thành viên ban hội đồng, nhìn qua vẻ mặt nhăn nhó của Vị Trạch bà ta càng tin tưởng vào quyết định này của mình.

Vị Nguyên đi lên phòng giám đốc, cậu đứng ngoài chờ vì bên trong có khách. Cố Vị Lan đắc ý bước ra, Vị Nguyên giật mình khi thấy mẹ mình ở đây.

"Mẹ."

Bà ta nhíu mày lạnh lùng rời đi, vẻ mặt không muốn nhận con ấy làm Vị Nguyên buồn bã, cậu đi vào trong nhìn sắc mặt không vui của anh họ như hiểu ra.

"Bà ấy là thế đấy, anh cũng đừng để tâm."

Vị Trạch nghe xong càng tức giận trừng mắt nhìn cậu em ngốc nghếch của mình.

"A em lỡ lời, anh đừng nhìn em như thế."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.