Sát Vách Yêu Em

Chương 1: Thật bất ngờ cậu ấy đã đến




Trong quán cà phê Mèo Nhỏ, chiếc bàn cạnh cửa sổ lớn ngắm nhìn mọi người đang đi lại trên đường phố. Một tiếng đập bàn "bộp", ánh mắt thẫn thờ như đã bán đứng cô về nhưng câu nói phía trước.

"Dương An Hạ, cậu sợ gì chứ buổi họp lớp đấy tớ sẽ kéo cậu đi bằng được."

Sự tức tối đang bùng lên, Quách Giang Nhi uống một ngụm nước thật lớn, dù ê hết răng nhưng vẫn bình tĩnh xem phản ứng của An Hạ. Cái suy nghĩ ấy dường như vẫn còn, một câu nói có hay không cũng phải chần chừ.

"Được...hôm đó tớ sẽ đi."

Dương An Hạ vẻ mặt lưỡng lự, quyết định bất ngờ này có phải sẽ ảnh hưởng đến bản thân không. Ly trà gợi những làn sóng nhỏ, một sự mênh mông khó tả trong lòng An Hạ.

Bàn tay ấm áp đặt lên tay cô, sự tự tin của cô bạn thân đã truyền vào trong, An Hạ cũng có dũng khí hơn, buổi họp lớp cũng sắp cận kề sự mong đợi về ngày hôm ấy.

......................

Một cô nhân viên trang điểm nhẹ nhàng, làm tóc cũng như đắp mặt nạ cho An Hạ. Quách Giang Nhi đứng bên cạnh mong chờ sự lột xác này của Dương An Hạ, tên nam thần ấy sẽ có một pha lác mắt khi đã bỏ lỡ một cô bạn gái như này.

Hai người cùng đi vào trong quán ăn, sự bàn tán sôi nổi của các thành viên lớp. Một cô bạn đắc ý trước cuộc hôn nhân của mình, câu nói cũng có phần nói móc về An Hạ.

"Mấy buổi họp lớp này không thấy An Hạ đến xem ra công việc cũng không được thuận lợi đây mà."

Người bạn ngồi bên cạnh cười trừ, xem ra sự hiểu biết của cô bạn kia cũng không được nhiều. Giọng nói từ phía sau vang lên, khí chất cũng thần thái ấy khiến cả đám sững người.

"Ai nói An Hạ sẽ không đến."

Quách Giang Nhi bước qua một bên, ánh mắt ngỡ ngàng, chuyện gì vừa xảy ra thế này. Chiếc váy trắng nhẹ nhàng nhưng lại quyến rũ để lộ sương quai xanh thanh thoát, mái tóc xoăn nhẹ cùng lớp make up trong sáng.

"Ôi cô ấy xinh quá."

Người bạn kia nín họng lại, ánh mắt né tránh những lời vừa nãy cậu ta nghe thấy hết rồi sao. Quách Giang Nhi cười khẩy, bước đến gần, ánh mắt thờ ơ đặt nhẹ bàn tay với bộ móng dài trên vai cô bạn kia.

"Trước khi nói điều gì cậu phải tìm hiểu cho kĩ không là cái miệng này e là..."

Khi chất bá đạo ấy cùng ánh mắt sắc bén không ai bật lại được, ngồi vào bàn tiệc, An Hạ nhìn xung quanh bóng hình ấy không có ở đây sao. Khuôn mặt hào hứng bỗng ủ xuống, lớp trưởng cười nhẹ.

"Nam thần sẽ không đến nên mọi người cứ ăn trước đi nhé."

Không khí như mất vui đi, nhưng mọi người đã quá quen với chuyện này, cậu ấy là người kín tiếng còn ra nước ngoài nên càng khó gặp. Bữa tiệc diễn ra bình thường, An Hạ nhìn vào chiếc bát được Giang Nhi gặp thức ăn cho.

"Cậu đừng buồn mà, dù không được gặp cậu ta nhưng ít nhất cũng là người được mọi người mong chờ vào ngày hôm nay chứ."

Một bóng hình cao lớn, mặc áo sơ mi trắng quần âu đen ngồi xuống phía đối diện. Không khí nhộn nhịp bỗng khựng lại, vẻ mặt khoang mang mọi người cùng nhìn về phía chiếc ghế ấy.

"Không phải...cậu nói là sẽ không đến được sao."

Khoảng khắc ấy, trái tim bé nhỏ An Hạ đập mạnh hơn, khuôn mặt u buồn ngẩng mặt lên nhìn về phía đối diện, chính là cậu ấy, mối tình đầu của mình.

Lớp trưởng cười trừ, hóa ra tính tạo bất ngờ mà mình là người khiến bữa tiệc có chút buồn. Cố Vị Trạch ngắm nhìn người con gái trước mặt, anh cười nhẹ cúi đầu chào.

"Lâu rồi không gặp cậu bánh bao nhỏ."

Câu nói ấy, nụ cười cùng hai lúm má đồng tiền vẫn còn, hai chiếc tai nhỏ của An Hạ đỏ ửng lên, chân tay cô cũng trở nên lóng ngóng lấy ly rượu vang bên cạnh uống cạn, vị đắng chát nhưng lại ngọt ngọt khó tả. An Hạ nhíu mày lại, nhìn chiếc cốc trên tay, ánh mắt lờ đờ cười tươi.

"Sao lại chát thế."

Quách Giang Nhi sững người, nhanh chóng cầm ly rượu trên tay An Hạ đặt xuống, cậu không biết uống rượu mà. Cô lắc đầu dụi dụi vào vai cô bạn thân, vẻ đẹp đầy bản lĩnh.

"Không...cậu chưa biết đó thôi tớ cực...cực...kì thích rượu."

Cố Vị Trạch lấy tay che lại, nụ cười ngốc nghếch của cô làm anh không giấu được niềm vui, chuyến đi lần này xem ra lại có kết quả.

Lớp trưởng đứng dậy, ánh mắt háo hức mong chờ bữa tiệc ngày hôm nay.

"Để không khí thêm nóng chúng ta cùng chơi trò nói thật đi, ai không nói người đó sẽ chịu phạt là uống hết một cốc rượu vang."

Mọi người đồng ý, trò chơi chính thức bắt đầu, chiếc thìa quay một vòng, rồi hai vòng dừng lại ở Giang Nhi. An Hạ cười mừng, cô bạn của mình cũng có một ngày phải nói thật rồi.

Lớp trưởng cười ma mị, giọng nói cũng thay đổi.

"Cậu có ghét ai trong đây không."

Giang Nhi thở phào, câu hỏi dễ như này cô trả lời được.

"Là cậu ta."

Cô bạn lúc đầu nói xấu cười ngượng, mình lại được đem ra làm trò cười sao. Lần thứ hai cũng được bắt đầu, lần này quay vào Vị Trạch, ánh mắt mong chờ nhìn nam thần, một giọng nói hào hứng vang lên.

"Nam thần cậu từng thích ai vậy."

Cố Vị Trạch nhìn về phía An Hạ, ánh mắt sâu thẳm nói:

"Có, tôi thích cậu ấy 10 năm rồi."

Tiếng hò hét, cùng sự bất ngờ, bữa tiệc hôm nay phải khiến người ta ngất lên ngất xuống mà. Câu nói ấy làm nút thắt trong lòng An Hạ cành chặt hơn. Từng ly từng ly cô uống cạn, bữa tiệc đã diễn ra vui vẻ, ai lấy cũng say tí bỉ, một cậu nam sinh đi lại Vị Trạch.

"Anh..."

Giang Nhi ôm lấy An Hạ thật chặt, người đi xiêu vẹo nói:

"Cô ấy là của tôi".

Vị Trạch nhíu mày lại, nhìn cậu em họ của mình ánh mắt thở dài kéo Giang Nhi qua cho người em tốt.

"Vị Nguyên chăm sóc cho cậu ta."

Vẻ mặt khoang mang, nhìn kĩ lại chị ấy lại là cấp trên của mình, cậu lương lự nhìn anh họ.

"Anh à...ca này khó quá em không sử lí được."

Cố Vị Trạch bỏ ngoài tai những lời than của em trai, đưa An Hạ đang say vào trong xe rồi rời đi. Con đường cũng càng trở nên hoang vắng, xe cũng còn khó gọi, Vị Nguyên bất lực đưa cấp trên của mình vào trong xe rồi rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.