Sát Thủ Trùng Sinh

Chương 21: Kẻ mạnh nhất chưa chắc đã mạnh




Đã một tuần trôi qua kể từ khi vụ việc của Cố gia bị bại lộ, các nguồn báo và các trang mạng xã hội đều đưa tin không ngừng nghỉ suốt khoảng thời gian đó. Các công ty đang hợp tác cùng Cố thị đều đã rút sạch cổ phiếu khiến công ty phải phá sản. Mọi thứ bây giờ đều tập trung vào tâm điểm duy nhất của dư luận – đó là Cố Tư Nam – có hàng tá những câu hỏi được đặt ra về cậu ta.

Điều gì khiến Tư Nam tự tay “đâm sau lưng” cha ruột của mình?

Những bằng chứng bất hợp pháp của Cố gia tại sao Tư Nam lại công khai nó trước tòa án?

Phải chăng Cố Tư Nam phải chịu bạo hành gia đình từ chính cha ruột của mình nên mới sinh ra ý nghĩ nổi loạn.

Biệt thự Cố gia bây giờ đã hoàn toàn bị niêm phong và sẽ dỡ bỏ sau vài tuần nữa, Tư Nam sau đó đã biến mất không còn một dấu vết, cảnh sát địa phương và chính phủ đều tìm kiếm nhưng có vẻ như cậu ta đã bặt vô âm tín. Tư Nam chính là nhân chứng duy nhất biết được mọi hoạt động của Cố gia, chỉ cần Tư Nam khai ra, truyền thông và mọi người đều sẽ biết bí mật đen tối còn đang ẩn giấu của Cố gia.

“Cô nói cái gì? Tư Nam biến mất rồi?” – Đại Huy giật mình bật dậy khỏi giường.

“Cậu chủ đừng ngồi dậy ảnh hưởng đến vết thương… Đúng vậy, tôi nghe mọi người nói Cố Tư Nam đã biến mất, cảnh sát cũng không tìm ra được cậu ta.”

Người hầu gái kể chi tiết không sót một thông tin, Đại Huy trầm ngâm suy nghĩ rồi ra lệnh cho người hầu ra ngoài.

Đại Huy vẫn đang trong quá trình dưỡng thương và hồi phục sức khỏe, cậu biết rằng ngay khi xuất viện cha cậu sẽ chuyển cậu sang ngôi trường khác học. Đại Huy thật không thể nào thay đổi được bản tính bảo thủ của ông ấy.

Nhưng bây giờ điều quan trọng hơn là – Tư Nam đang ở đâu? Cậu ta có đang làm điều gì xấu xa hay không? Dù Đại Huy biết rằng Tư Nam đã vạch trần bằng chứng phạm tội của chính cha mình, nhưng điều đó cũng chưa thể chứng minh được cậu ta trong sạch.

Cha nào con nấy! Tư Nam rồi một ngày cũng sẽ giống như cha cậu ta.

...........

Lệ Na nằm trên giường bất ngờ tỉnh giấc, cô mệt mỏi ngồi dậy dựa lưng vào thành giường.

Cô thấy mình đang nằm trên giường cỡ lớn, được đắp bằng chiếc chăn to rộng với họa tiết bắt mắt. Cô liền đảo mắt xung quanh, một căn phòng lạ lẫm!

Đây là đâu? Tại sao cô lại nằm ở đây? Chuyện gì đã xảy ra?

Ký ức duy nhất cô còn nhớ được là đụng mặt với gã vệ sĩ của Cố gia, rồi sau đó cô đã ngất lịm đi.

Lệ Na vén chăn rời khỏi giường, cô bước đôi chân trần xuống đất, hai tay khoanh trước ngực rời khỏi phòng. Cô cần xác định mình đang ở đâu. Nơi này thật bình thường, không còn cao sang hay rộng lớn như ở biệt thự mà chỉ là một ngôi nhà bình thường. Lệ Na bước xuống dưới cầu thang.

Bỗng cô nghe thấy âm thanh ở dưới bếp, tiếng xì xào như tiếng ai đó đang rán một cái gì đó.

Thực ra Tư Nam đang nấu nướng, mọi thực phẩm trên bàn đều một mình Tư Nam mua hết, cậu ta đã phải đeo khẩu trang rồi đeo kính râm để không bị ai phát hiện. Bây giờ bên ngoài cảnh sát xung quanh đều được nhận lệnh truy tìm cậu, người dân ở đây đều được thông báo nên tạm thời bây giờ Tư Nam không thể tin ai.

Tư Nam đổ thức ăn từ chảo lên đĩa, cậu bưng đĩa quay người thì thấy Lệ Na đang đứng không nhúc nhích.

"Cậu- cậu chủ..."

"Dậy rồi đó hả?" - Tư Nam cố làm ra vẻ lạnh lùng, nhưng thực sự ngay bây giờ cậu muốn chạy ra mà ôm cô ấy thật chặt.

Lệ Na bất tỉnh mấy ngày nay khiến Tư Nam lo lắng đến sợ hãi, sợ rằng một ngày cô không còn tỉnh dậy nữa.

"Cậu để em làm nốt cho."

"Thôi, tôi cũng làm xong rồi. Ngồi xuống đây ăn đi."

Thức ăn đã bày biện ở trên bàn, toàn thức uống bắt mắt. Lệ Na lúc bất tỉnh đã chưa ăn được gì, cô không còn nghĩ tới phép tắc mà bắt đầu cầm đũa gắp. Đồ ăn Tư Nam làm khiến cho cô phải bất ngờ, không ngờ cậu chủ cũng có nhiều mặt giỏi đến vậy!

Nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Tư Nam đang nhìn mình, Lệ Na mới vội buông đũa rồi cúi đầu rối rít.

"Em xin lỗi cậu chủ, em thực sự bất kính."

"Cô nói gì vậy? Ăn thì cứ ăn đi có ai bắt ép gì đâu.

Mà bây giờ trở đi, cô cũng đừng gọi tôi là cậu chủ nữa."

Lệ Na hốt hoảng, cậu chủ nói vậy tức là định đuổi việc cô sao?

"Em xin cậu, em biết mình sai rồi, xin cậu cứ trách phạt em đi. Xin đừng đuổi em đi!!! Hức hức...

Tư Nam nghe những lời mít ướt đó, thực sự không thể nhịn được cười. Cô nhỏ ngốc nghếch này thực sự nghĩ cậu đang đuổi việc cô ư?

"Cô nghe tôi nói hết đã. Ý tôi không phải như vậy! Bây giờ Cố gia đã không còn nữa, tôi cũng không còn là thiếu gia và cô cũng không còn là người hầu của tôi nữa."

Lệ Na nghe xong có phần hiểu có phần không hiểu, Tư Nam phải giải thích chi tiết lại.

"Cô cũng nên đổi lại cách xưng hô đi, đừng gọi tôi là cậu chủ nữa."

"Vậy em nên gọi cậu là gì?"

"Ha, vì tôi lớn hơn cô một tuổi nên cứ gọi tôi là anh."

"Như vậy được sao?"

"Ừ, thử xưng hô xong kèm tên tôi xem nào."

"Vậy... a-anh... Nam." - Lệ Na đọc xong mà mặt mũi đỏ hết cả lên, ngại ngùng chẳng dám nói thêm lời nào.

Tư Nam thì vui sướng ra mặt, đối với cậu như vậy là đã tiến thêm được một bước rồi, giờ chỉ cần cả hai tiến thêm một bước nữa là xong.

"Được rồi ngồi xuống ăn tiếp đi."

Sau khi bữa tối đã no nê, Lệ Na xung phong định rửa bát nhưng bị Tư Nam từ chối vội, cậu lo lắng cho sức khỏe của Lệ Na nên bảo cô lên phòng nghỉ ngơi. Lệ Na định đáp lại nhưng cậu ấy quả quyết như vậy nên đành lên gác.

Chỉ còn lại Tư Nam một mình dưới căn bếp, cậu loay hoay hì hục rửa từng bát ăn, chén đĩa. Căn hộ cậu đang ở bây giờ chính là của Vương Hải.

Ngay lúc thăm hỏi Vương Hải trong tù, Tư Nam ngỏ ý muốn mượn căn hộ của cậu ta để lẩn trốn, tưởng bị từ chối ai ngờ Vương Hải đồng ý. Căn hộ này được bảo mật rất nghiêm ngặt, bà chủ nhà ở đây theo Tư Nam được biết là người đã giúp đỡ Vương Hải khi cậu bị chú ruột của mình truy sát, nhưng khuôn mặt và ngoại hình của bà ấy thì chỉ có mình cậu ta biết.

Tư Nam đã ghé thăm để chào hỏi nhưng tiệt nhiên bà ta không mở lời cũng chẳng để lộ mặt ra ngoài.

.....

Tại nhà tù Huyết Nội...

Vương Hải cùng đàn em của mình ngồi riêng tại bàn ăn. Đây là nơi ăn uống của tù nhân, đồ ăn được nấu từ bếp trưởng ở đây. Tất cả tù nhân sau khi nhận khay cơm sẽ phải xếp thành từng hàng, mỗi khay sẽ đầy đủ những cơm, rau, thịt và đồ ăn kèm.

Nhưng Vương Hải và Tần Đường sẽ được ưu tiên, bọn họ sẽ được ăn khác đi: thịt thì thay thế bằng gà chiên, cơm được xới nhiều hơn cộng thêm một phần ăn tráng miệng. Đây là đặc quyền của những kẻ mạnh nhất, được sống như một vị vua.

"Này, mày đổi suất cơm với tao đi." - Vương Hải giơ khay cơm đưa trước mặt Nhất Chí Lâm.

Chí Lâm trợn mắt lên ngạc nhiên: "Đại ca cho em thật hả?"

"Vì tao không thích ăn đồ chiên, đưa lại tao cái khay của mày."

"Oa, em đội ơn đại ca, đại ca là nhất."

Vương Hải ngồi xuống ghế, múc một thìa cơm đưa lên mồm, vừa nhai vừa nói:

"Chuyện tao bảo mày làm đến đâu rồi?"

Chí Lâm hốc một miếng to nên nói không ra thành lời:" Ư... A... ô..."

"Muốn tao bóp nát cuống họng mày cho khỏi ăn không."

Chí Lâm làm một cái "ực" rồi mới bắt đầu nói dõng dạc:

"Em đã mời gọi vài đứa rồi, có đứa muốn có đứa không. Bọn chúng còn nói muốn tỉ thí với đại ca một trận thì chúng sẽ xem xét."

"Ăn xong dẫn tao ra chỗ bọn nó."

Vương Hải vẫn chú tâm vào việc ăn mà không biết ngay sau lưng cậu ta có một tên tù nhân đã thủ sẵn trong tay con dao, hắn lao như tên vút định đâm thẳng vào lưng đối phương. Nhưng xui thay, gã nhỏ con đó đã đâm vào khay cơm, Vương Hải giơ khay cơm làm lá chắn, thức ăn vương vãi nhớp nháp dưới đất.

Cả khu nhà ăn đều hướng mắt về nơi xảy ra lục đục, Vương Hải cầm con dao bẻ thành đôi rồi vứt xuống đất, tiếp đến cậu nắm chặt thành cước vung thẳng mặt gã nhỏ con, hắn ta ngửa mặt lên trần rồi bay ra xa tận vài mét.

Mọi người ai nấy chứng kiến đều vỗ tay hò hét, đám đàn em của Vương Hải thì chạy lại hỏi han đại ca của mình. Một tên đàn em túm cổ gã nhỏ con rồi gằn giọng:

"Thằng chó này, mày chán sống rồi phải không?"

Rồi một thụi, một đá, một cước, gã nhỏ con phụt máu mồm nằm ôm bụng dưới đất, tên kia không chịu dừng lại vẫn đá liên tiếp lên người hắn.

Chỉ khi Vương Hải ra lệnh tên đó mới dừng lại hành động. Vương Hải tiến tới chỗ đối phương đang quằn quại dưới đất, cậu ngồi xổm hai tay vắt lên đùi.

"Mày nghĩ mày đang làm gì thế hả? Mày đi tù cũng vì lí do giết người đúng không?"

"Tại sao... tại sao anh không chết?" - gã đó khóc sướt mướt.

"Mày với tao có thù hằn gì à? Tao không nhớ là có quen biết mày trước khi vào đây."

"Nếu giết được anh... hức hức... nếu anh chết... thì tôi mới được thả ra. Tôi không thể chịu nổi ở đây."

À thì ra là vậy! Thì ra giết Vương Hải thì mới được thả... cũng giống như giết Lã Tần Đường thì mới được tự do, cũng chẳng khác gì nhau cả. Cái thế giới trong ngục này chẳng khác gì cái thế giới ngoài kia cả, kẻ nào cũng sẵn sàng làm mọi việc để thỏa mãn cái tính ích kỷ của mình, giống như một vị vua bị người hầu của mình ngộ sát.

Kẻ mạnh nhất chưa chắc là kẻ sống lâu nhất!

Vương Hải đứng phắt dậy, phủi quần cho phẳng lì, trừng mắt nhìn xung quanh rồi tuyên bố:

"Thằng nào muốn giết tao để tự do, cứ việc... nhưng tao nói trước, trước khi chúng mày ra khỏi được đây thì cũng chẳng còn chân mà đi đâu."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.