Bảy năm trước, Kim JaeJoong mười ba tuổi chỉ là một học sinh trung học bình thường. Có một gia đình hòa thuận hạnh phúc, một người ba bác học nho nhã, một người mẹ xinh đẹp hiền lành. Cuộc sống như dòng chảy điềm tĩnh, hạnh phúc nguyên viễn lưu trường1.
Thế nhưng ngày kia, sự việc xảy ra không điềm báo. Nó về đến nhà sau giờ tan học, thấy căn nhà hoàn toàn lộn xộn, còn có cảnh ba đang nắm con dao trong tay, một dao rồi lại một dao mà đâm vào người mẹ.
Trong nháy mắt, JaeJoong sợ đến phát ngốc. Nó đứng yên tại chỗ, không tiến lên ngăn cản cũng không chạy trốn về phía sau. Nó như bị đóng đinh ở một chỗ, trơ mắt nhìn mẹ toàn thân máu thịt lẫn lộn, sau đó không kêu đau cũng không hô hấp trở lại. Tiếp theo, cái người mà nó gọi là ba ấy toàn thân đẫm máu tiến về phía nó. Không nói một câu nào mà giơ con dao lên, con dao nhọn đâm xuyên qua da, đâm thẳng đến máu thịt xương cốt, tiếng kêu cứu hô được phân nửa, phân nửa còn lại đã bị nghẹn trong cổ họng, không ra được.
JaeJoong đau đến mức liều mạng giãy dụa, ra sức vùng vẫy. Chỉ cần có thể động đậy thì sẽ không ngừng lại, chỉ cần có thể chạy thì sẽ không ngừng lại, mặc kệ những thứ nắm được là cái gì, ném tới toàn bộ.
Rất sợ hãi, toàn thân JaeJoong run rẩy, không ngừng phản kháng. Đến khi cảm nhận được người kia không còn cách để nắm lấy nó được nữa, JaeJoong nhặt con dao đã rơi xuống bên cạnh lên, nhắm mắt đâm xuống. Một dao lại một dao, trong đầu đều là cảnh tượng kẻ kia dùng con dao đâm lên người mẹ, một lần lại một lần, lặp đi lặp lại.
Thẳng đến khi có người nắm lấy tay nó. JaeJoong mở mắt, thấy trước mặt là một cơ thể lẫn lộn không nhận ra hình dạng, liền nôn đến trời đất tối sầm, rất nhanh, nó hôn mê bất tỉnh. Tỉnh lại thì thấy người hiện tại mà nó gọi là cha, là ông cứu nó, đồng thời còn đem cái hiện trường phạm án như cuộc dạo chơi của Tu La làm giống hệt như ai đã vào phòng cướp bóc. Mẹ tử vong tại chỗ, đứa con trai duy nhất sau khi không tìm được manh mối cũng bị phán định tử vong, bởi vì mọi người phát hiện áo khoác dính đầy máu tươi của nó trôi trên dòng sông cách căn nhà không xa.
Ba tắt thở trên đường khi được đưa đến bệnh viện, toàn thân có bốn mươi lăm chỗ nông sâu bị đao làm thương tổn.
Bắt đầu từ lúc đó, JaeJoong liên tục nằm thấy ác mộng, nó mơ thấy chính mình đang ở bên trong một không gian, bất luận thế nào cũng không thể chạy ra khỏi. Nó cảm thấy đó là một mê cung, không biết là ai thiết lập, kiên quyết không cho nó chạy trốn khỏi mê cung.
Người cứu nó là một sát thủ, ông đào tạo JaeJoong trở thành sát thủ, nhưng chỉ giết kẻ xấu.
JaeJoong vẫn nằm mơ thấy giấc mơ đó, nó biết, cái cảnh trong mơ kia báo hiệu nó đã tiến vào một cạm bẫy không thể ra khỏi. Chính nó thiết lập cho bản thân, vĩnh viễn không thoát khỏi cạm bẫy.
Nhiều năm sau, nó mới biết, sát thủ kia thực ra chính là cha đẻ của mình, ông cùng với người đàn ông mà nó giết chết kia là anh em với nhau, ông sau lưng anh trai của mình cùng với chị dâu hạ sinh Kim JaeJoong. Anh trai của ông sau khi biết được chân tướng liền sa vào sự điên cuồng, bèn đưa bàn tay hướng về phía hai mẹ con.
Mà JaeJoong, sau khi giết bác ruột của mình, bị chính cha đẻ đào tạo thành sát thủ.
Vì thế, nó rất quái đản mà nghĩ đến câu ‘số phận’ này. Nó càng nghĩ càng cảm thấy quái đản, càng nghĩ càng cảm thấy phiền não, càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu.
Càng nghĩ càng cảm thấy thương tâm.
Số phận của nó bị thần linh trêu đùa, rơi trên dây đàn đang than khóc, nhưng không tấu ra làn điệu bi thương.
Dùng chân đá đá gã đàn ông đang nằm trên mặt đất, quả nhiên đã cứng ngắc.
Tôi đối với kỹ thuật bắn súng của chính mình rất có tự tin, huống chi là giết một người đàn ông trung niên tật nguyền. Ông ta chạy không được mà trốn cũng chẳng xong, chỉ có thể trơ mắt nhìn viên đạn hướng giữa mi tâm2 của mình mà bay tới.
Dựa trên ghế sofa, tôi lấy điện thoại di động nhắn tin cho Jung YunHo. Trên ngón tay có chút máu, làm bẩn bàn phím. Ấn xuống phím gửi tin, vừa biểu thị tin nhắn đã được gửi đi, điện thoại liền vang lên.
“JaeJoong, cậu đi đâu vậy? Tôi cũng sắp lo lắng muốn chết rồi này. Có gặp nguy hiểm không, bên người có kẻ nào kỳ lạ không?” Người kia vẫn thích lo lắng cho kẻ khác như vậy, nhất định không thích lo lắng cho chính mình.
“Tôi thực muốn gặp cậu, nhưng tôi bị cấm túc rồi.” Cuối cùng cũng ý thức được bản thân là đối tượng bị người truy sát rồi sao đồ ngốc.
“Haiz, tôi cũng quên là cậu không thể nói chuyện.” Hắn tự giễu mà cười rộ lên, “Cậu chờ một chút, để tôi gửi tin nhắn cho cậu.”
Tôi muốn hỏi hắn hiện tại đang ở nơi nào, tôi phải tới đó trước khi cha đến nơi.
Cái tên ngốc kia đương nhiên đã nói cho tôi, cuối cùng còn thêm một câu: Chờ tôi quay lại nhé JaeJoong, sau khi sự việc kết thúc tôi liền đi tìm cậu.
Không cần, bây giờ tôi sẽ đi gặp anh.
Tôi không thể đánh giá thấp cha, cũng không dám, thế nhưng tôi không ngờ rằng ông lại nhanh như vậy. Lúc tôi đi tới, bảo vệ bên ngoài đã ngã xuống một mảng lớn.
Sát thủ đứng đầu a… Tôi đột nhiên có điểm sợ.
Trong ký ức lục tìm thứ mà ông đã giao cho tôi, chậm rãi hướng bên trong phòng mà di chuyển. Nếu như sức người đủ, khả năng còn có thể bao vây ông một lúc. Nhưng nhìn tình cảnh bi thảm bên ngoài, phỏng chừng thời gian còn lại không nhiều cho lắm.
Tôi gia tăng cước bộ, giỏi nhất là có thể cản ông trước khi ông tìm được Jung YunHo.
Vòng qua hai hành lang, tôi nghe bên ngoài có động tĩnh.
Lặng lẽ đến gần cửa sổ, quả nhiên, lại thêm một nhóm đến đây trợ giúp. Nhìn tư thế cùng với trận hình của đội nhóm, hẳn là nhân lực tinh nhuệ.
Tôi ở trong lòng thầm chửi, vừa xê dịch đến căn phòng bên cạnh, đánh giá tình hình của căn phòng, trở tay đóng cửa lại.
“Không xác nhận tình hình của toàn bộ gian phòng mà đóng cửa lại, con muốn cắt đứt đường lui của chính mình sao?” Cha nghiêng người đứng dựa vào tường, giơ súng lục chỉa vào tôi.
“Ách… Sơ xuất sơ xuất.” Tôi giơ tay làm hình dạng đầu hàng.
“Loại sơ xuất này chính là một lần cũng không được phép phạm phải.” Cha thu hồi súng lục.
“Hiện tại không phải lúc để nói điều này, lại có người đến rồi.”
“Cha đã nhìn thấy.”
“Còn không rút lui?”
“Con thực sự là tới khuyên rút lui?”
“Hừ, người mua hàng cũng chết rồi, cha cảm thấy sao?” Bắt trộm trước khi bắt vua, điểm ấy tôi vẫn hiểu.
Cha cau mày, “Con giết?”
“Cha nói thử xem?” Tôi có điểm đắc ý.
“Thằng ngốc.” Lời khen tôi nghe đã nhiều, ông đột nhiên quăng câu này ra, làm tôi có chút mờ mịt.
“Biết tại sao cha đáp ứng ông ta không?”
“Tiền… còn có thân phận.”
“Còn một điều quan trọng hơn…” Giọng nói trầm thấp chậm rãi vang lên, “Tài liệu của chúng ta đang ở trên tay ông ta, nếu như giết ông ta, tất cả mọi người đừng mong chạy trốn.”
“Cái gì? …”
“Phỏng chừng bây giờ, tài liệu kia đã được tiết lộ.”
“Không có khả năng, chính mắt con nhìn thấy ông ta chết rồi mà.”
“Con có thể khẳng định ông ta không có bàn giao trước đó không?”
“…”
“Căn cứ vào lời ông ta nói trước đó, tài liệu này rất có khả năng rơi vào tay cha của Jung YunHo.”
“…”
“Xem ra con thực sự không muốn nó chết, ngay cả chủ thuê cũng giết… JaeJoong, cha nên vì con ngày càng giống một sát thủ chân chính mà vui vẻ đúng không?”
Thấy tôi không trả lời, cha bước tới, “Bây giờ, thay đổi kế hoạch. Tìm Jung YunHo, cha muốn con tin quan trọng này.”
“… Chúng ta đi thôi.”
“Hả?”
“Vừa nãy đi vào, con nhìn thấy một đường lui… Bây giờ đi vẫn còn kịp.”
“Không được, bây giờ ra ngoài, chúng ta đã không thể ở lại Hàn Quốc nữa rồi.”
“Vậy liền ra nước ngoài, nơi nào cũng có thể, chúng ta không phải còn tiền sao?”
“Vậy cũng phải bảo đảm chúng ta trước đó có thể chạy ra.”
“Bây giờ liền có thể chạy trốn, không đi tìm Jung YunHo, bây giờ liền đi, vẫn còn kịp.”
“Chỉ sợ là không còn kịp nữa rồi.”
“Tại sao lại không kịp, lập tức đi đi, trước khi những kẻ đó đuổi đến, chắc chắn có thể chạy ra ngoài. Con đường kia con đã nhìn thấy được rồi, chúng ta có thể…”
“Không kịp chính là không kịp!” Cha gầm lên, một phát bắt lấy tôi, “Nói con là thằng ngốc, con thực sự chính là như vậy rồi sao?” Nói xong, kéo lại áo khoác của chính mình.
Tôi nhìn xuống phía dưới, nơi xương sườn bên trái là một mảnh đỏ tươi.
“… Bị thương lúc nào?” Nửa ngày sau mới nói ra, tôi tất nhiên không phát hiện ông bị thương.
“Từ lúc bắt đầu… Lâu rồi không động thủ, có điểm không quen tay.” Cha khẽ thở dốc, “Bây giờ đã hiểu rồi sao, JaeJoong? Chúng ta cần con tin, mới có thể bảo đảm an toàn… Trước tiên hãy trốn đi, rồi quyết định lại xem có muốn giết nó hay không.”
“Đi thôi, tranh thủ thời gian, người bắt đầu lần này trước đó cũng không có dễ đối phó như vậy đâu.”
“Chờ một chút…”
“Còn muốn làm gì?” Cha có điểm sốt ruột mà hỏi.
Tôi lấy điện thoại di động ra, ấn bíp bíp gửi một tin nhắn cho Jung YunHo.
Nói thật là, trong lòng tôi bây giờ đang có chút loạn, có điểm không biết bản thân đang làm cái gì.
Thời gian chờ đợi kỳ thực cũng không dài cho lắm, thật vất vả mới có thể nhịn xuống sự kích động mà trực tiếp gọi điện thoại tới, điện thoại di động rốt cuộc cũng biểu thị nhận được tin nhắn mới, tôi cầm điện thoại di động ấn nút kiểm tra:
“JaeJoong, tôi đã không còn ở nơi đó nữa rồi. Tôi đang ở nhà, bên ngoài có một đoàn người coi giữ.”
Những dòng chữ này khiến tôi có điểm tan vỡ.
Sao tôi lại không nghĩ tới điều này cơ chứ?
Anh sớm có chuẩn bị, tôi không hẳn liền có thể lo trước tính sau.
____________
(1) Nguyên viễn lưu trường: Đầu nguồn rất xa, dòng nước chảy dài, có khi dùng ví von thời gian/lịch sử lâu dài.
(2) Mi tâm: Điểm giữa hai đầu lông mày.