Đứng trước cửa ngự thư phòng, Lý công công luôn đi theo hoàng thượng tới bẩm báo:” Nương nương, hoàng thượng đang cùng Hà tướng quân bàn chính sự ở trong, xin nương nương đợi một lát.”
Ta đứng ở đó, suy nghĩ xem cuối cùng Thiên Vũ muốn ta làm gì. Một lát sau, đã thấy tiếng bước chân tới gần. Ngẩng mặt lên thì thấy Hà Úy cùng Hà tướng quân đang đi ra. Nếu xét về phẩm cấp, ta cùng ông ta là nhị phẩm. Nhưng dù sao cũng là bậc tiền bối, ta khẽ cúi đầu hành lễ:” Hà tướng quân.”
Ông ta dường như cũng không để ý tới ta. Chỉ khi ngẩng mặt lên thì bắt gặp khuôn mặt ngạc nhiên tột độ của Hà Úy. Hắn nhìn ta như không thể tin, rồi chạy đến nắm lấy tay ta hỏi: “ Dĩnh Lam, sao nàng lại ở đây?”
Ta chưa kịp rút tay ra thì Thiên Vũ vừa từ cửa đi ra, giọng nói đầy phẫn nộ vang lên:” Hà phó tướng, khanh có biết mình đang làm gì hay không?”
Hiểu được ý đồ của hắn, ta rút tay ra khỏi tay Hà Úy, cố gắng chảy ra vài giọt nước mắt mà không được, đành tự vòng tay xuống nhéo đùi chính mình, chạy đến phía Thiên Vũ làm như mình vừa bị đùa bỡn mà kêu loạn: “ Hoàng thượng, người mau làm chủ cho thần thiếp, Hà phó tướng chủ động, thần thiếp là bất đắc dĩ. Xin hoàng thượng minh xét.”
Tuy đã huy động hết năng lực nhưng vì quá gấp gáp vả lại cũng chưa quen, ta cũng tự cảm thấy mình làm vậy chưa ổn lắm. Lại nhớ đến tỷ tỷ của ta, chuyện này giao cho Nhược Mai làm chắc chắn sẽ thành một màn lê hoa đái vũ động lòng người.
Ta đang định liều mình nói tiếp thì đã nghe có tiếng khóc cùng tiếng chân va chạm vào đất “ cộp”. Tố Như đã thay ta tiếp lời:” Hoàng thượng, là Thần phi nương nương bị Hà tướng quân khi dễ. Xin hoàng thượng làm chủ cho nương nương, người biết sống ra sao đây hoàng thượng. Xin hoàng thượng làm chủ cho nương nương.”
Liền sau đó, hàng loạt cung tỳ theo ta cũng quỳ cả xuống, dập đầu cầu xin.
Lý công công tức giận quát nhẹ : “ Đủ rồi! Đây là nơi cho đám nô tài các ngươi hồ ngôn loạn ngữ sao? Còn không mau câm miệng lại?”
Thiên Vũ khuôn mặt không nhìn ra biểu cảm, môi bạc nhả ra từng chữ:” Hà Úy, ngươi còn gì để nói?”
Dường như vẫn chưa hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, Hà Úy chỉ có thể lắp bắp: “ Bẩm hoàng thượng, th..ầ..n thần… nương tử của thần sao có thể xuất hiện trong cung? Xin hoàng thượng…” Còn chưa nói hết câu, Hà đại tướng quân đứng cạnh vừa hoàn hồn đã nói chen vào:” Hoàng thượng, tiểu tử Hà Úy có mắt không tròng, nhìn lầm nương nương thành người khác. Đây chỉ là hiểu lầm, xin hoàng thượng khai ân.” Nói rồi liên tục dập đầu.
Hà Úy chỉ ngạc nhiên nhìn về phía ta, khẽ gọi:” Dĩnh Lam, sao nàng lại ở đây?”
Thiên Vũ nghe vậy, khoát tay quát lớn: “ Hà phó tướng chêu gẹo phi tần, đây là tội khi quân. Giải vào đại lao chờ ngày xét xử. Giao cho hình bộ quản lí theo quốc pháp.”
Hà đại tướng quân nghe vậy, vội vàng ra sức dập đầu, một tay muốn kéo Hà Úy quỳ xuống cầu xin:” Xin hoàng thượng khai ân, tha mạng cho đứa con trai duy
nhất của thần.”
Hắn không nói thêm một lời dư thừa với ông ta, chỉ quay về phía ta, đôi mắt thấp thoáng hiện lê lo lắng . Ta không hề nhìn nhầm, đó chính là lo lắng!
“ Thần phi bế môn 3 tháng tự khiển trách. Chép phạt nữ giới một trăm lần.’’
Ta vẫn khó hiểu nhìn đôi măt có phần lo âu kia, một lúc sau mới phản ứng: “ Đa tạ hoàng thượng đã làm chủ cho thần thiếp.”
Đám nô tỳ phía sau cũng rối rít dập đầu, rồi cùng ta trở về.
Đi được một đoạn, ta không kìm được quay đầu nhìn về hướng Hà Úy đang bị giải đi. Phát hiện hắn vẫn nhìn ta, dù bị lôi đi, vẫn cố gắng nhìn về phía này.
Vội vàng quay mặt đi, ta không muốn nhìn hắn thêm, xin lỗi…
Có thể Hà Úy thực sự yêu thích Dĩnh Lam, lợi dụng vị trí của nàng trong lòng hắn để làm việc này, ta tất nhiên cảm thấy không dễ chịu.
Nhưng ít ra, hắn cũng đã có ai đó để yêu thương trước khi chết, còn hơn bị sát hại không lí do.
Có lẽ vì vậy, nên khi bị giải đi, hắn cũng không hề mở miệng xin tha, mà chỉ nhìn về phía ta chăng?
Rốt cuộc, tình là gì? Lại khiến con người trở nên điên cuồng như vậy? Không màng mạng sống, dù biết nguy hiểm, vẫn lao vào…. Ta đoán, Hà Úy cũng phải biết gì đó về sự xuất hiện đột ngột của ta trong Túy An lâu. Hắn không lường trước việc ta câu dẫn hắn với mục đích xấu hay sao?
Tại sao vẫn mù quáng lao vào? Rõ ràng đã hoàn thành nhiệm vụ, mà trong lòng ta vẫn rối bời khó tả.
Không phải vì có cảm tình với Hà Úy, ta cảm nhận được một thứ cảm xúc rất lạ, không nói lên lời đang lan tỏa khắp cơ thể.
Mọi chuyện đến quá nhanh, trong chốc lát làm ta không thích ứng được. Tình cảm sâu sắc Hà Úy dành cho Dĩnh Lam ấy, liệu ta có thể gặp được không?
Một cỗ đau đớn bất ngờ truyền tới từ đỉnh đầu cùng một âm thanh quen thuộc kéo ta trở về từ mớ suy nghĩ hỗn độn:” Nô tỳ đáng chết, xin nương nương tha tội.’’ Ta rời mắt tới gương đồng, nhìn khuôn mặt giả dối của chính mình, không nói gì, môi hơi nhếch lên.
“ Cứ như vậy thôi, suy nghĩ quá nhiều, mong đợi quá lớn chỉ thêm phiền muộn. Cứ là Lã Tâm Như thôi!”
Gần đây ta suy nghĩ nhiều rồi.
Trưa ngày hôm sau, khi còn đang luyện vẽ trong thư phòng riêng, ta bất giác họa loài hoa màu vàng ở U Viên Các. Ấm áp như vậy, từng tia nắng nhàn nhạt chiếu xuống đáy lòng ta.
Ta đã có một giấc mơ rất lạ.
Chỉ thấy xung quanh một màu vàng như ở trong U Viên Các ngày ấy, giữa biển hoa vàng rực rỡ tràn ngập hơi thở thiên nhiên đó, chính điện U viên Các thấp thoáng bóng hình người.
Tiến gần hơn nữa là một thiếu niên vô cùng tuấn mĩ , thân vận cẩm bào một màu đen tuyền đứng lặng giữa sảnh không nói một lời. Môi mỏng mím chặt, hai bàn tay nắm dưới gấu áo đã xiết chặt tới nổi gân xanh. Chàng đứng đó, như bóng một cây tùng kiêu ngạo thẳng tắp, nhưng lại vô cùng cô đơn…
Đến khi giật mình tỉnh giấc, trên trán ta đã lấm tấm mồ hôi. Những gì diễn ra trong giấc mơ quá xa lạ với ta, không hề xuất hiện trong kí ức, nhưng lại khiến ta thấy chân thực đến nghẹt thở.
Thậm chí, ta đã muốn tiến đến ôm người thiếu niên đó. Rất giống.
Bóng dáng kiêu ngạo ấy, khí chất vương giả trong xương tủy, rất giống hắn .. Hạ Thiên Vũ!
Ta không kiểm soát nổi cảm giác lạ lẫm này, như thể nhìn thấy chính Thiên Vũ đãng từng có dáng vẻ như vậy. Cô đơn làm sao.
Đến sáng ngày kế tiếp, ta đã khôi phục lại tinh thần. Chắc chắn là do gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra thôi.
Ngoài điện truyền đến từng đợt ồn ào, ta liền đứng dậy, đích thân ra xem. Một đám nô tài đang ở ngoài láo nháo, liền lên tiếng hỏi: “ Có chuyện gì mà lộn xộn ở đây?”
Một tên tiểu công công lạ hoắc tiến lên, cúi đầu đáp lời ta: “ Khởi bẩm nương nương, để điều tra việc trúng độc của quý phi nương nương, thái hậu hạ lệnh khám xét. Mong nương nương bỏ qua.”
Chỉ là khám xét mà thôi, ta nghĩ một lát rồi khẽ gật đầu, bước sang một bên:”Đã là ý chỉ của thái hậu, bản cung sao dám cản trở, công công vất vả rồi.”
Một đám thái giám lần lượt tiến vào lục soát. Khi ta quay ra cho cung nữ trong điện lui đi, Hương Trầm nhìn ta đầy lo lắng. Trong lòng mơ hồ dấy lên nghi hoặc.
Chuyện này đáng ra phải không lien quan tới ta, sao nàng lại có vẻ mặt như vậy?
Ta nhìn vào bên trong, đám công công vẫn chưa lục soát được gì bất thường, thở hắt ra nhẹ nhõm.
Một lát sau, tên tiểu công công kia dẫn đầu bước ra, cúi xuống hành lễ: “ Đã làm kinh động đến nương nương, việc lục soát đã hoàn thành. Mời nương nương nghỉ ngơi.”
Ta vừa phân phó người tiễn, thì nghe có tiếng hớt hải gọi vọng ra của một tiểu thái giám. Hắn đi ra từ chình điện, trong tay cầm một gói màu trắng. Trong lòng ta nổ ầm một tiếng. Thái giám đó đã lên tiếng: “ Hình công công, nô tài tìm được thư này dưới tú đôn của nương nương.”
Mọi người xung quanh đều hóa đá, Ta cũng ngây người nhìn Hình công công
lấy bọc giấy mở ra xem, khuôn mặt hắn biến sắc, nhìn ta lạnh lùng: “ Xem ra nô tài phải mời nương nương tới điện Liên Bảo một chuyến.”