Sát Thủ Của Mùi Hương

Chương 135-136




Một ngày chiều đứng trước cổng trường, có ánh nắng hồng vàng đang át lên khuôn mặt nhơ nhếch của một cậu thiếu niên.

Vì nhận thấy bên gò má cô có dán băng cá nhân, cậu mới nhìn đi nơi khác rồi hỏi:

“Mặt bị sao vậy?”

Tinh Nhiên đứng bên cạnh đưa mắt sang cậu, bấy giờ cô mới nhớ ra trên mặt mình đang có vết thương, cô bèn sờ tay lên miếng băng cá nhân kia rồi cười khẽ đáp:

“À…là do em không cẩn thận nên ngã đấy, em không sao cả”

Biết nguyên nhân nên cậu đã khá yên tâm, nhưng trong lòng lại thầm mắng cô là “đồ hậu đậu”

“Lần sau cẩn thận một chút”

Cậu lạnh lùng cân nhắc nhưng lời lẽ chất chứa đầy quan tâm.

Vì đây là lần đầu tiên cậu chịu mở lời quan tâm cô, điều đó khiến Tinh Nhiên có chút ngỡ ngàng, cô gật đầu một cái rồi gác tay lên trán vui vẻ đáp trả:

“Tuân lệnh a”

Hai người bắt đầu trò chuyện qua lại, dù hẳn chỉ có mỗi cô là bắt chuyện trước, cô nói về những món ăn mình yêu thích rồi tự nhăn miệng cười vui vẻ, còn cậu hết thảy đều lặng im nhìn biểu hiện ngây ngô của cô.

Đột dưng có một tiếng “tách” vang lên, cả hai bật ngạc nhiên quay sang, cậu và cô liền thấy có một người đàn ông chạc 25 đến 30 tuổi ăn mặc rất sang trọng đang cầm máy chụp ảnh.

Anh ta tươi cười đi đến hai người, thân thiện lên tiếng:

“Xin chào, khi nhìn thấy các em anh đã rất vui mừng”

Rồi anh ta chuyển ánh mắt thích thú nhìn Tinh Nhiên, hòa nhã tiếp lời:

“Công ty anh đang cần các hình mẫu chạc tuổi em để chụp ảnh quảng cáo cho sản phẩm, sẽ rất tuyệt đó, em có muốn tham gia không?”

Tinh Nhiên ngạc nhiên, nhưng rồi nhanh chóng vụng về lắc đầu từ chối.

“A…xin lỗi nhưng em không tham gia đâu ạ”

Anh ta bỗng chao mày biểu hiện không vui ra mặt rồi đưa tới cho cô một tấm danh thiếp có in tên tuổi của mình để thuyết phục cô bảo:

“Đừng vội từ chối như thế, nếu em đồng ý theo anh thì em sẽ có rất nhiều tiền để mua những thứ mình thích, khi nào suy nghĩ kĩ thì cứ gọi đến số điện thoại này, anh sẽ đến đón em”

“Thật sự là như vậy sao?”

Tinh Nhiên ngờ ngạc đành đưa tay nhận lấy tấm danh thiếp đó, nào ngờ lại bị cậu đứng bên cạnh giật ngang xé ra làm hai.

Cậu lườm mắt nhìn anh ta hỏi:

“Thủ đoạn còn non nớt lắm, muốn bắt cóc trẻ con sao?”

Người đàn ông bật ngạc nhiên, tuy vậy hắn vẫn tỏa ra vẻ bình tĩnh mà trỏ ngón tay vào chính bản thân mình, cười gượng đối đáp:

“Em đang nói gì vậy? Trông anh rất giống mấy tên bắt cóc lắm sao?”

“Đừng giả vờ nữa, chỉ cần ăn mặc lịch sự thì nghĩ có thể lừa được chúng tôi sao? Anh đã theo dõi bọn tôi rất lâu rồi phải không? Đúng hơn là theo dõi chỉ có mỗi mình cô ấy”

Cậu nhận ra dạo gần đây luôn nhìn thấy gã đàn ông này lấp ló rình mò gần trường của Tinh Nhiên đang học. Hơn nửa khi đi cùng cô trên đường, cậu cũng cảm thấy có người đang theo dõi sau lưng mình và có các tiếng máy ảnh chụp lén, nhưng khi quay ra sau, cậu đã không thấy ai nữa.

Bị cậu vạch trần, tên đó giật mình không ngờ tới, cảm thấy không thể che giấu được nữa nên hắn quay lưng tính chạy đi.

Nhưng cậu đã nhanh tay nhặt lấy một hòn đá rồi ném vào lưng hắn, hắn đau điếng nghiếng răng rít lên, nổi giận nên quay lại định sẽ dạy cho cậu một bài học.

Hắn gào hỏi:

“Thằng ăn mày, mày muốn chết sao?”

Hắn bắt đầu lao tới cậu, cậu nhanh nhẹn lách người khỏi hắn đồng thời cũng nhanh tay giật luôn cái máy ảnh trên tay hắn đi.

Hắn nổi giận hơn ban đầu, vì trong máy ảnh đều là thành phẩm chụp trộm các cô bé gái của hắn, hắn gào lớn:

“Mau trả máy ảnh lại cho tao, cái thằng bẩn thỉu”

Cậu nhanh tay rút thẻ nhớ ra rồi vứt cái máy xuống đất ngay trước mặt hắn, lạnh lùng nói:

“Máy ảnh có thể trả, nhưng cái này thì không”

Hắn lật đật nhặt lấy máy ảnh của mình, hùng hổ nói lớn:

“Thằng lõi con, tao sẽ giết mày”

“Gần đây có sở cảnh sát, cái thẻ nhớ này sẽ bằng chứng rất thuyết phục”

“Mày…”

Hắn tức tối, nhưng không muốn bị người xung quanh chú ý nên lập tức trỏ tay tới cậu cảnh cáo:

“Mày nhớ mặt tao đấy”

Sau đó hắn quay lưng bỏ chạy mất hút.

Một hồi sau, Tinh Nhiên có chút run sợ rồi cũng lấy lại được bình tĩnh. Cô hỏi:

“Đó là người xấu sao? Đáng sợ quá”

Cậu bỏ cái thẻ nhớ kia vào túi quần mình, vừa suy tư đáp:

“Phải, những đứa trẻ như em rất dễ bị lừa, nếu thấy những kẻ như vậy thì đừng nên nói chuyện làm gì”

“Nhưng sao anh lại biết hắn là người xấu vậy?”

Nghe cô hỏi, cậu mới nhớ lại bản thân mình của 5 năm trước. Đó là cái ngày chỉ vì quá đói nên cậu đã bị nhóm người chăn vắt lừa lọc, nói rằng chỉ cần theo bọn chúng cậu sẽ được ăn no và sống sung túc. Kết quả cậu lại bị chúng bắt ra đường ăn xin, ngày nào không có tiền mang về cậu sẽ bị chúng đánh cho lê lết không đi nỗi. Cuộc sống bị giam cầm được vài tháng, cậu bị chúng kiếm soát rất chặt chẽ. Mãi đến một ngày cậu mang về mấy chai rượu và nhử chúng uống say lăn đùng ra ngủ, cậu đã thừa cơ hội đó rồi bỏ trốn, đi thật xa đến nơi khác sinh sống cho tới bây giờ.

Nhớ đến câu chuyện bi đát này, cậu mới biết người mà cậu không muốn gặp nguy hiểm nhất chính là cô.

Bản thân cậu không hẳn là thiếu nghị lực, chỉ là không biết cuộc đời mình sẽ như thế nào, nếu không có cô, cậu đã có ý định tự tử và chết ở một nơi xó xỉn nào đó.

Cậu nhìn cô bé ngây ngô ấy, không hiểu sao từ ngày gặp được cô, cậu đã cảm thấy rất vui vẻ, cậu không muốn rời khỏi người con gái này, dù một ngày cũng không được.

Cậu thầm nhủ với bản thân, nếu mỗi ngày đều có thể gặp được cô như này thì thật tốt quá.

“Nhiên Nhiên”

Bỗng dưng có một giọng nói vang lên rất thanh thoát.

Cậu và cô lại thêm một pha ngạc nhiên quay sang liền thấy có một người phụ nữ tóc nâu mặc một chiếc váy suông công sở đứng bên chiếc xe oto màu đen thật sang trọng.

Cậu thầm đoán dựa theo cách gọi thân mật này thì đó chắc chắn là mẹ của cô rồi. Nhưng cậu lại vô tình nhìn thấy vẻ mặt cô bây giờ buồn hơn hẳn, dù chỉ là thoáng qua vài giây, cậu chưa kịp phân tích tại sao cô lại có vẻ mặt đó thì cô đã nhanh chóng thay đổi nét mặt lúc nãy, nhìn cậu rồi tươi cười.

“Đó là dì ba của em, em phải về rồi”

Cậu không biết nói gì nữa, lẳng lặng nhìn cô chạy đến bên người phụ nữ đó.

Và khi thấy chiếc xe đã chạy đi khá xa, cậu đã không hề hay biết rằng, lúc đó cô đã chịu đựng những câu nói khủng khiếp đến thế nào.

Trên đường lái xe. Người phụ nữ vừa nắm vô lăng vừa nheo ánh mắt khó chịu nhìn chầm chầm kính phản chiếu trên đầu, ở đó có hình ảnh của Tinh Nhiên đang ngồi co ro hai gối một cách gượng gạo nặng nề đằng sau hàng ghế phụ, gục mặt không dám ngẩn.

“Nhiên Nhiên, sao cháu lại đi nói chuyện với một thằng nhóc bẩn thỉu như vậy chứ? Sau này đừng tiếp xúc với nó nữa”

Tinh Nhiên nắm lấy tà của mảnh váy cũ trên đùi, mãi mới ngẩn lên rồi giải thích:

“Dì ba, anh ấy đã cứu cháu khỏi đám bạn bắt nạt, anh ấy rất tốt nên không giống như những người khác đâu”

Đột nhiên có một cuốn sách từ bên cạnh văng cái “ịch” vào đầu cô rồi hớ hên rơi xuống ghế, cô hốt hoảng nhìn sang, có một cô gái mặc đồng phục học sinh cấp hai, cô ta nhìn cô bằng một ánh mắt của đầy sự ghét bỏ.

Cuốn sách vừa rồi là do cô ta ném, thấy Tinh Nhiên nhìn mình với ánh mắt hốt hoảng đó, cô ta vắt chân rồi khoanh hai tay lại, ra giọng điệu chanh chua nói:

“Ý của mày là đang ám chỉ tao phải không? Hay nhỉ, bây giờ lại thích giao du với mấy thằng ăn mày cơ đấy, mà cho dù bản thân mày được ăn ở sống bám ở nhà tao thì mày cũng giống như tên ăn mày đó thôi, đồ bẩn thỉu”

Tinh Nhiên đưa tay đến cô ta, sợ sệt đến run giọng nhưng vẫn cố gắng nói:

“Chị Hàm, không phải như vậy đâu, anh ấy tuy bên ngoài không được sạch sẽ nhưng rất tốt, vừa rồi anh ấy còn giúp em thoát khỏi người xấu nữa, anh ấy cũng đang rất khó khăn cho nên em muốn giúp đỡ anh ấy, anh ấy cũng cần thức ăn…”

Cô gái bỗng hất tay Tinh Nhiên ra, cau mày lớn tiếng nói:

“Đừng có chạm vào tao, thảo nào dạo gần đây mỗi ngày mày đều lấy hai cái bánh, thì ra là cho cái thằng nhà quê kia à, có giỏi thì đi theo nó sống luôn đi, đúng là đồ ăn bám”

Một nam sinh cấp ba ngồi ghế phía trên, tay cầm cuốn sách im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng:

“Nhiên Nhiên, anh nghĩ em tốt nhất đừng tiếp xúc với thằng đó nữa, những kẻ như vậy sẽ có đầy thói hư tật xấu, anh không muốn gia đình anh mang tiếng có người nhà đi cùng ăn mày đâu, em phải biết điều một chút, dù gì bản thân em cũng đang ăn nhờ ở đậu nhà anh nhiều năm nay…”

Người phụ nữ lái xe phía trên bỗng cau mày ngắt ngang.

“Đủ rồi, Hàm Sa, Hàm Lục, đều là người nhà với nhau, Nhiên Nhiên cũng là em gái của hai con, đối xử với em gái mình tốt một chút không được sao?”

Hàm Sa chợt nhoài người lên rồi nhăn nhó nhìn người phụ nữ kia phàn nàn:

“Ai mà thèm làm chị nó chứ, chẳng qua chỉ là con của dì cả thôi, nhìn mặt nó là thấy không thích rồi”

Tinh Nhiên ngậm ngùi gục mặt.

Cô nhớ lại kể từ khi bản thân mới ba tuổi cũng là lúc ba mẹ cô chia tay đường ai nấy đi. Bị họ hàng hất hủi, chỉ có dì ba là người duy nhất đã mỉm cười với cô và đưa cô về nhà nuôi dưỡng cho đến bây giờ.

Dì ba là em gái ruột của mẹ cô, công việc và cuộc sống gia đình dì ấy cũng rất khá giả.

Nhưng kể từ khi về nhà dì và sống cho đến bây giờ, cô đã phải chịu đựng dưới sự đanh đá của người chị họ Hàm Sa này, vết thương trên má cô cũng là do chị ta đánh chỉ vì tối qua cô đã lỡ vô tình đi ngang trước mặt chị ta khi chị ta đang xem TV.

Còn anh họ Hàm Lục của cô là một người rất đầy lòng tự tôn lại còn khá lười nhác. Tuy anh ta không gây sự với cô nhiều, nhưng mỗi lúc nằm trong phòng chơi game thì lại gọi tên cô và sai vặt đủ thứ chuyện. Nhờ cô đi lấy nước và gọt trái cây, làm việc nhà thay, còn bắt cô nói dối với dì ba rằng anh ta ra ngoài học nhóm với bạn mình thay vì sự thật anh ta lại đi ra ngoài chơi bời và tiêu đốt tiền bạc hoang phí.

Hôm đó là ngày chủ nhật. Tinh Nhiên vừa đẩy chiếc máy hút bụi kêu “rè rè” trên sàn nhà để dọn dẹp. Không ngờ lại vô tình nhìn thấy anh họ Hàm Lục đang lén lút vào phòng của mẹ mình làm gì đó rất mờ ám.

Cô tò mò đành đi theo anh ta, đến khe cửa, cô mới phát hiện anh ta đang lục lọi một hộc tủ bên trong phòng dì ba rồi rút ra rất nhiều tiền, còn tươi cười hớn hở sau đó nhanh chóng cất giấu vào người.

Cô ngạc nhiên, khi thấy anh ta đang chuẩn bị đi ra thì cô liền nấp vào sau vách tường gần đó.

Hàm Lục vẫn vô tư huýt sáo thành giai điệu, đóng cửa phòng mẹ mình lại rồi lấy điện thoại gọi cho một người bạn thân, tươi cười vừa đi vừa nói:

“Tao có tiền rồi, tối nay triển đi, nhớ phải có gái đi cùng đấy”

Vậy là anh ta đi cả ngày trời. Đến tối dì ba trở về nhà phát hiện bị mất tiền nên trở nên tức giận.

Ngay bữa ăn, dì ba đập đũa xuống bàn làm cả Hàm Sa, Hàm Lục và Tinh Nhiên giật mình.

Vẻ mặt dì ba trở nên khó coi, láo liếc qua lại rồi hỏi:

“Mẹ phát hiện tiền trong phòng mình đã mất, thủ phạm là ai hả?”

Không khí đột nhiên bắt đầu căng thẳng. Hàm Lục bỗng co ro run rẩy mà ngồi cố gắng nhai nhép cơm trong miệng.

Tinh Nhiên nhìn anh ta, cô biết anh ta đang hoảng sợ đến nhường nào.

Chợt Hàm Sa dựa cái ịch người ra ghế, vắt chân khoanh tay rồi liếc sang Tinh Nhiên nói:

“Còn ai vào đây nữa, cả ngày nay con đã ra ngoài đi chơi cùng bạn mình, chỉ có anh hai và con nhỏ ăn bám này ở nhà thôi”

Tinh Nhiên biết chị ta đang vu khống mình, nhưng dì ba vẫn cố gắng giữ bình tĩnh hỏi:

“Có thật như vậy không? Nhiên Nhiên”

Tinh Nhiên gắng miệng lên tiếng giải thích:

“Dì ba, thật ra…”

Cô vừa nói vừa nhìn sang Hàm Lục, anh ta như hiểu được ý trong ánh mắt đó, anh ta biết Tinh Nhiên đang chuẩn bị nói ra với mẹ mình rằng anh ta chính là kẻ trộm.

Theo phản ứng sợ hãi nhất thời, anh ta đứng phắt dậy rồi trỏ tay vào Tinh Nhiên cáo gắt lên tiếng:

“Hôm nay chỉ có Nhiên Nhiên ở nhà thôi, cả ngày nay con ra ngoài học nhóm với bạn mình nên làm gì có ở nhà chứ, nếu mất tiền thì là do nó lấy rồi”

Tinh Nhiên giật cứng người, rồi loay hoay nhìn dì ba nói:

“Không phải, không phải con lấy”

Hàm Lục bỗng cầm bát canh nóng của mình, không nhu nhượng hất vào người Tinh Nhiên rồi cau mày bảo:

“Còn dám chối à? Chẳng lẽ mày đang nói tao lấy tiền của mẹ mình sao? Đừng để tao phải nhiều lời với hạng người như mày, hay là mày lấy cắp tiền rồi cho cái thằng ăn mày kia rồi”

Tinh Nhiên như bị sốc cứng mắt, nhưng chỉ còn dì ba là điểm hi vọng tinh thần của cô lúc này, cô bèn nhìn sang dì, cố gắng bình tĩnh rồi giải thích.

“Dì ba, không phải con lấy, dì sẽ tin con mà đúng không?”

Dì ba đã im lặng một lúc, mái tóc phất đi chẳng thấy hai mắt dì đâu nữa.

Bỗng dì đứng dậy, giương ánh mắt lãnh đạm nhìn Tinh Nhiên rồi hỏi:

“Nhiên Nhiên, chẳng lẽ dì phải tin con thay vì tin chính con trai mình sao?”

Tinh Nhiên bũn rũn chân tay, cả ba ánh mắt bỗng nhìn cô đầy sự giận dữ.

Thế là tối hôm đó, cô bị nhốt ra khỏi cửa và nằm ngủ trên nền đất trước sân nhà, không có lấy một tấm chăn giữ ấm.

Cô ngồi gục mặt bất lực ôm hai đầu gối.

Khi không biết phải làm gì nữa, cô lại nhớ đến cậu đầu tiên.

Cô bèn đứng dậy, nước mắt giãy dụa ấm ức chảy như sông suối. Cô muốn tìm cậu nên tức tốc chạy ra đường, nhưng không ngờ vừa chạy ra ngoài, cô đã bắt gặp cậu đang ôm một con mèo con trong tay, đứng trước thành tường rào nhà cô từ bao giờ không hay biết.

Vì nghe thấy tiếng động nên cậu quay sang nhìn cô, hai mắt bỗng trân trân khi thấy những giọt nước mắt trên mặt cô đang lăn dài.

“Nhiên…Nhiên”

Cậu lẩm bẩm gọi trong miệng, cô đã nhanh chân chạy tới rồi đứng trước mặt cậu, đôi mắt long lanh rũ nước ấy vẫn còn chảy xuống gò má không ngừng, cô nấc giọng nói:

“Hức…cuối cùng anh cũng đến rồi”

Cậu ngỡ ngàng, chú mèo con không biết gì nên cứ nhìn ngơ ngác rồi kêu “meo meo” trong vòng tay.

Lúc này cậu mới nhận ra, không chỉ là một ngày, mà là ngày nào cô cũng khóc.

Lòng cậu đau nhói, vì biết những vết thương trên người cô hằng ngày, vì biết cô được ngồi trên một chiếc xe oto sang trọng đưa đón nhưng lại mặc những chiếc váy cũ sờn và sử dụng cái cặp sách cũ kĩ như sắp rách.

Cậu đau nhói vì biết tại sao cô luôn mang theo rất nhiều băng cá nhân, vì mỗi lần bị thương, cô đều có thể dùng nó để che đi những vết cào xước trên người mình.

Đêm hôm ấy bầu trời tỏa sáng, cậu đặt chú mèo con vào tay cô, dùng một chiếc khăn sạch sẽ giữ trong người rồi lấy ra lau nước mắt trên mi cô.

Nhưng lau được vài lần, lòng cậu quặn thắt đến nỗi lại làm rơi chiếc khăn tay xuống đất.

Bây giờ cậu thật sự rất giận, cậu không muốn chuyện này xảy ra, cậu không muốn nhìn thấy cô khóc.

Cậu đã nghe và chứng kiến tất cả đằng sau lớp kính trong nhà, cậu nhìn thấy cô bị người nhà mình đối xử thế nào. Đó là nơi có gia đình mà cậu luôn ao ước như những người khác. Cậu mới nhận ra mình không cần những điều đó, cậu chỉ cần mỗi cô.

Do cảm xúc đang lấn chiếm mình, cậu bất chập vòng tay ôm lấy cô, đẩy đầu cô vào ngực mình rồi gục mặt khẽ nói:

“Anh muốn dùng sức mình để thay đổi mọi thứ, anh sẽ không để ai ức hiếp em nữa, anh cũng sẽ không để ai xem thường em nữa, anh hứa đấy”

Cô ngỡ ngàng, dường như chẳng còn muốn khóc nữa.

Nhưng thời gian quả thật rất ngắn, chẳng có ai là bên nhau mà không có một sự chia lìa, khi điều mà cậu luôn sợ hãi cuối cùng cũng đến.

“Ngày mai em phải chuyển đi rồi, sau này chúng ta sẽ không còn gặp được nhau nữa”

Tinh Nhiên đứng trước mặt cậu, ánh mắt cô nói ra câu này vô cùng buồn bã.

Nhưng người buồn và thất vọng nhất lại là cậu, cậu sửng người ra vì không thể chấp nhận được chuyện này.

Cậu nhìn về phía trước, có người phụ nữ tóc nâu đứng bên chiếc xe oto đang nhìn về phía cậu và Tinh Nhiên. Cậu biết đây là ý kiến của bà ta, không thể trách được, cậu không thể giữ lấy cô mãi mãi lại cho bản thân mình, cậu biết mình thật sự sắp mất cô, sắp mất cô rồi.

Nhưng rồi cô đã mỉm cười, nhìn cậu với vẻ mặt hớn hở để lọc đi thứ bầu không khí u sầu lúc nãy, cô nói:

“Yên tâm, lớn lên chúng ta sẽ gặp lại nhau, em nhất định sẽ đợi anh, anh sẽ đợi em chứ?”

Cậu vì câu nói an ủi ấy liền cảm thấy êm lòng. Dù sao chỉ là chia cắt tạm thời, sau này cậu vẫn có cơ hội tìm lấy cô một lần nữa. Thế là cậu gật đầu chấp thuận. Lời hứa hẹn này cậu sẽ không bao giờ quên.

Những ngày sau đó, hình bóng đó không còn xuất hiện trước mặt cậu nữa.

Cứ như một thói quen, tan trường cậu luôn đứng đợi trước cổng chỉ để gặp cô như hàng ngày, nhưng dù cậu có đến tối, cô cũng không bao giờ xuất hiện nữa.

Chú mèo con ngày một càng lớn rồi cũng thích tự do phiêu bạc, tìm kiếm bạn tình rồi rời xa khỏi cậu sau những ngày tháng quấn quýt bên chủ nhân.

Thời gian thấm thoát trôi đi, Tinh Nhiên cũng đã trở thành một nữ sinh cấp hai duyên dáng.

Kể từ khi học trung học cô đã không còn được dì lái xe đưa đón đi học cùng hai người anh chị họ nữa. Bởi vì bây giờ Hàm Sa đã lên cấp ba, ngôi trường cũng ngược hướng chỗ cô học. Hàm Lục thì lại đang xa nhà và đang là sinh viên nên việc đi lại hàng ngày cô đều phải đi bộ về nhà theo thói quen.

Hôm ấy là buổi chiều tà, cô vừa tan học đã 30 phút. Cô vác cái cặp bên vai rồi đi ngang qua một con đường, chợt thấy có một chàng trai đang ngồi gục mặt một mình trên chiếc ghế đá trong khu công viên hiu vắng.

Chàng trai mặc đồng phục nam sinh cấp ba, y như đồng phục của trường chị họ Hàm Sa cô mặc.

Chàng trai ấy có mái tóc hơi rối và bẩn, quần áo cũng bẩn nốt, chỉ ngồi yên lặng, tay ôm chiếc bụng rỗng đang kêu réo triền miên.

Tinh Nhiên thấy lạ, bèn đi tới rồi dịu dàng đưa cái bánh trước mặt anh ta, mỉm cười lên tiếng:

“Cho anh này”

Anh ta ngạc nhiên rồi ngẩn mặt lên nhìn cô, mặt mũi anh ta cũng ưa nhìn, chỉ là có hơi nhem nhuốc, và ánh mắt anh ta đang vô cùng tuyệt vọng.

Anh ta vì quá đói nên nhanh chóng giật lấy cái bánh của cô đưa, ăn một cách dồn dập như bị bỏ đói lâu ngày làm Tinh Nhiên có phần hơi kinh ngạc.

Không hiểu sao hình ảnh này lại khiến cô chợt nhớ đến có một người rất giống như vậy, nhưng cô lại không nhớ rõ đó là ai.

Khi thấy anh đã ăn xong, cô đưa chai nước khoáng đến cho anh rồi bảo:

“Anh cầm lấy và uống đi, đây là bữa sáng của em nhưng em không hề ăn, trời gần tối rồi, anh mau về nhà đi”

Nói xong cô mới quay lưng bước đi trước mặt chàng trai.

Không biết còn có thể gặp lại cô không, chàng trai mới đứng dậy rồi nhìn bóng lưng cô ngập ngừng hỏi:

“Nói đi, em…tên gì?”

Cô ngạc nhiên rồi khựng chân lại, sau đó nghoảnh nhìn anh ta tươi cười đáp:

“Tinh Nhiên”

Khi bầu trời đã chớm sang màn đêm.

Chàng trai ngồi một mình đang co một chân ở trên ghế, ngậm lấy đầu lọc của điếu thuốc rồi thả ra những làn khói trắng lởn vởn cay cay từ nơi miệng.

Hai mắt chàng trai ấy bỗng sắc lẽm lạnh lẽo đi, ngẩn lên trời cao rồi lẩm bẩm:

“Tinh Nhiên, mình sẽ nhớ cái tên này”

Rất lâu về sau, Tinh Nhiên chẳng còn nhớ gì về người anh lúc nhỏ hay đứng chờ mình trước cổng trường nữa, cũng chẳng nhớ gì về cậu nam sinh không có nhà ở và ngồi một mình trong công viên chiều ngày hôm đó.

Sau khi tốt nghiệp cấp ba và an táng người dì bệnh nặng mất đi. Cô bị hai anh em Hàm Sa và Hàm Lục đuổi ra khỏi nhà, lang thang nhiều ngày mới tìm được chỗ cư trú. Cô cũng bắt đầu tìm kiếm việc làm, vắt óc suy nghĩ rồi bày vẽ lập ra kế hoạch trong giấy nháp để tiết kiệm chi tiêu mỗi tháng. Nhờ bà chủ khó tính và cộc cằn, cô đã phải cúi đầu xin lỗi mấy lần về việc trả tiền thuê nhà muộn. Cuộc sống tự lập của cô sau khi rời khỏi nhà người dì không mấy dư giả, nhưng cũng được gọi là đủ ăn đủ mặc trang trải qua ngày.

Trong một lần làm việc ở cửa hàng tiện lợi, Tinh Nhiên đang sắp xếp các sản phẩm lên kệ chứa hàng hóa rất chăm chỉ thì có một người đàn ông mặc đồ nhân viên của công ty hoa tươi chợt đẩy cửa đi vào. Trong tay anh ta ôm một bó hoa màu tím lịm được gói chỉnh chu bằng giấy kraft sắc nâu như da bò, phần thân được thắt bằng chiếc ruy băng màu đỏ tạo nên vẻ ngoài rất xinh xắn.

Anh ta cứ mãi loay hoay đảo mắt như tìm kiếm ai đó, rồi mới đi lại chỗ cô gái đang đứng ở quầy thu ngân, hỏi:

“Xin chào, tôi là nhân viên của công ty hoa tươi Luly, cho hỏi ở đây có ai tên là Hạ Tinh Nhiên không ạ?”

Cô nhân viên thu ngân hơi ngạc nhiên, nhưng rồi cũng gật đầu cười thân thiện.

“À, chỗ tôi có một người tên như vậy, anh chờ tôi một lát”

Nói xong, cô ta mới nhìn Tinh Nhiên đang loay hoay cặm cụi trong mấy khung kệ chất hàng từ xa, thốt gọi không quá to cũng không quá nhỏ, nhưng đủ để khiến cô có thể nghe thấy.

“Tinh Nhiên, có người tìm em này”

Tinh Nhiên bỗng ngạc nhiên, rồi mới đứng dậy tạm thời ngừng công việc đang dang dở, đi tới chỗ cô gái thu ngân kia.

“Là ai tìm em vậy?”

Không đợi cô gái thu ngân trả lời, người giao hoa đã nhanh nhảu lên tiếng:

“Xin chào, cô là Hạ Tinh Nhiên phải không?”

“Ơ…đúng là tôi. Cho hỏi có việc gì sao?”

Cô ngơ ngác gật đầu. Anh ta bỗng bật cười, đưa bó hoa oải hương đang cầm trên tay đến cho cô rồi nói:

“Có một người đã mua bó hoa này và nhờ tôi đem đến đây cho cô, mời cô nhận lấy”

“Anh nói gì? Có người đã gửi đến cho tôi sao? Là ai vậy?”

Cô kinh ngạc trố cả mắt, tay nhận lấy bó hoa oải hương kia rồi gật gù hỏi lại anh ta, nhưng anh ta chỉ lắc đầu.

“Xin lỗi, tôi chỉ là người giao hoa theo đơn hàng yêu cầu qua điện thoại, về thông tin của người gửi thì tôi không biết. Có thể anh ta đã để lại thông tin của mình trong bó hoa đó, cô thử kiểm tra xem”

Nghe anh ta bảo vậy, cô cũng đành kiểm tra lại bó hoa mình đang ôm thì bất chợt cũng phát hiện trong chiếc ruy băng đỏ thắt dưới thân bó, có kẹp một tờ giấy màu trắng trông như được gấp làm ba rất gọn.

Cô đành rút nó ra xem, mới nhận thấy đây là một tờ giấy note, được viết những dòng chữ mực đen rất ngay hàng thẳng lối, câu từ cũng rất ý nghĩa, cho biết người viết là một người rất tri thức, học sâu trong rộng.

[ Chào em, Tinh Nhiên. Khi nhìn thấy em qua lớp kính của cửa hàng, tôi đã nhả ý muốn tặng em bó hoa Lavender này làm chút quà mọn. Có lẽ em không hề biết tôi là ai, nhưng tôi vẫn luôn nhớ đến tên của em từ thuở thời gian ấy. Em có biết tại sao tôi lại tặng cho em hoa Lavender không? Câu trả lời rất đơn giản, vì màu tím đại diện cho ma thuật, một thứ phép màu có thể kết nối từ quá khứ đến hiện tại, kết nối giữa tôi và em. Hoa Laveder đại diện cho sự chung thủy và không hề thay đổi. Nếu muốn gặp tôi, hãy đến tuyến đường tàu điện ngầm BB vào lúc 6 giờ chiều nay. Tôi chờ em. Kí tên L ]

Tinh Nhiên vừa đọc thầm hết lá thư, bèn ngẩn mặt lên thì đã không còn nhìn thấy người giao hoa lúc nãy ở đâu nữa.

Cô nhân viên thu ngân đã lén xem được bức tâm thư khi Tinh Nhiên đang thầm đọc, bỗng nảy hứng trêu chọc, đẩy khuỷu tay gạ liên tục vào eo cô, cười cười thăm dò.

“Không ngờ thật đấy, em có bạn trai rồi mà còn dám giấu tới tận bây giờ, hôm nay còn được người ta tặng hoa cho nữa, ghen tỵ quá đi”

Tinh Nhiên thoáng đỏ mặt, lấp mấp giải thích:

“Làm…làm gì có, em còn chẳng biết là ai gửi đến nữa kia mà”

“Đừng dối lòng nữa, nếu không có thì tại sao người ta lại biết tên của em?”

Cô thu ngân vẫn chống nạnh cười trêu, Tinh Nhiên mới hậm hực vò lá thư nhăn nhúm lại trong lòng bàn tay, sau đó vất cùng bó hoa oải hương kia vào sọt rác phía dưới góc quầy thanh toán, phủi tay “bép bép” ra giọng suy diễn.

“Hừ, chắc là một tên quấy rối nào đó rồi. Rất có thể hắn đã nhìn thấy bảng tên làm việc của em treo ở trước ngực, nên mới dùng chiêu trò này dụ dỗ em đến một đoạn đường vắng rồi giở trò xằng bậy. Chắc chắn là như thế”

Cô thu ngân chớp chớp mắt nhìn cô, rồi cười gượng xòe một bàn tay thảo ý.

“Nhưng chị nghĩ làm gì có một người viết những lời lẽ tri thức như vậy mà là kẻ xấu chứ? Biết đâu là ai đó đã thầm thương nhớ trộm em từ lâu, nay mới có ý ngõ lời, không phải sao?”

Tinh Nhiên chao mày lại, co bàn tay thành quyền giương lên trước mặt như rất chắn chắn.

“Không thể nào, đây là lần đầu tiên em được nhận hoa từ người khác đó, với lại em còn không biết diện mạo của anh ta, làm sao mà anh ta có thể thích em được? Chẳng phải tình yêu sẽ xuất phát khi một trong hai người cùng tiếp xúc với nhau một thời gian dài sao?”

“Em nói cũng đúng”

Cô gái thu ngân vừa ngước mắt lên trần nhà vừa gác ngón trỏ lên mép môi không ngừng suy ngẫm.

“Nhưng nếu lỡ như…là yêu từ cái nhìn đầu tiên thì sao nhỉ?”

***

6:00 giờ chiềuChuyến tàu điện ngầm vừa bóp còi in ỏi rồi cũng khởi hành chạy đi.

Ở gần đó có một người đàn ông sắc khí ảm đạm, dáng người cao hơn 1m8, mặc bộ đồ âu phục, vest đen khoác ngoài và cờ vạt thắt trên cổ áo cũng rất chỉnh chu. Hơn nửa phía sau anh ta còn có ba tên thuộc hạ mang kính râm, làm những người xung quanh cũng phải liếc hái trong rùng mình.

Thấy giờ hẹn đã trôi qua một lúc, một tên đàn em bỗng liến thoắt con mắt qua lại, sau đó đi tới bên người đàn ông uy quyền đứng trước mặt kia, nói:

“Anh Lạc, đã hơn 6 giờ 30 rồi, tôi nghĩ cô gái đó sẽ không đến đâu”

A Lạc bỗng lườm mắt sang một phát, mặt mày tên đó đã xanh rờn vì giật mình, thế là hắn liền sợ hãi rồi cúi đầu lùi mấy bước về sau, lắp ba lắp bắp.

“Tôi…tôi xin lỗi”

A Lạc tiếp tục chờ đợi. Cho đến khi dòng người qua lại ngày càng ít, họ lướt qua hắn rồi nhìn nhau che miệng xì xào. Có người còn nghĩ hắn là một gã đàn ông kì lạ, đứng mãi ở trạm tàu nhưng không hề lên tàu. Có người còn nói hắn chắc là đang đợi ai đó và đã bị cho leo cây, sau đó họ còn đẩy vai nhau khúc khích cười ngạo nghễ. Hắn không phải không nghe thấy, nhưng với tính cách của hắn sẽ không rảnh rỗi để bắt lỗi những chuyện phi phàm của người khác đang đàm tiếu về mình. Và hắn cũng dường như nhận ra rằng, cô sẽ không bao giờ đến đây để gặp hắn.

Ba tên thuộc hạ phía sau dù đứng theo hắn đã mỏi rời mỏi rụng cả hai chân nhưng chẳng tên nào là dám hó hé than vãn. Chúng còn nhìn nhau vì cảm thấy kì lạ, không ngờ một người trầm tính đáng sợ như A Lạc lại có thể vì đợi một cô gái, chấp nhận sự kiên nhẫn và đứng suốt gần như hai tiếng đồng hồ.

“Anh Lạc, chuyến bay đến Tây Ban Nha 9 giờ là khởi hành rồi”

Một tên vừa nhìn đồng hồ đeo trên tay rồi khẽ giọng nhắc nhở A Lạc từ phía sau.

Đến đây, A Lạc mới biết mình không thể đợi được nữa, công việc của hắn không thể trễ nải giờ giấc, huống hồ gì hắn được lệnh từ ông chủ Diệp sang Tây Ban Nha lưu hành công tác tận nửa năm. Vì đi lâu đến vậy, hắn mới dành dụm một chút thời gian lần cuối của mình để mong có thể được gặp Tinh Nhiên, nhưng cuối cùng cô lại không đến đã làm hắn thầm giấu diếm cơn nổi giận đang phát tán trong lòng.

Hắn bỗng quay lại rồi lướt bước qua ba tên thuộc hạ đang gục mặt sợ sệt lấm tấm mồ hôi kia, sau đó lạnh giọng bảo: “Đi thôi”

Tinh Nhiên vừa thay xong bộ đồng phục nhân viên ra và mặc lại đồ thường của mình, vì 7 giờ cô mới tan làm và bắt đầu giao lại mọi việc cho người khác.

Nhưng trong đầu cô vẫn đang khó chịu vì một chuyện gì đó, quả nhiên cô vẫn không nỡ vứt bỏ bó hoa tinh tươm lúc sáng.

Cô liến thoắt qua lại, nhân lúc không có ai nhìn thấy, cô đi tới cái sọt rác ở dưới góc quầy thanh toán rồi lục lọi tìm lại được bó hoa Lavender ôm vào người, bí mật mang đi.

Trên đường đi bộ về nhà, cô mới xem lại bức thư đã bị mình vò bóp nhăn nhúm, người gửi nói muốn hẹn cô vào lúc 6 giờ tại tàu điện ngầm BB, nhưng bây giờ đã hơn 7 giờ, cô nghĩ dù có đến đó thì người hẹn chắc cũng đã bỏ về mất rồi.

“Là ai gửi cho mình vậy nhỉ? Tại sao lại phải giấu tên vậy chứ? Mình có quen ai tên là L sao?”

Cô tự hỏi rồi thở dài, tay miết lấy nhánh hoa oải hương rồi đưa lên mũi ngửi, bỗng chốc mặt mày rạng rỡ, mỉm cười thích thú.

“Oa, thơm thật đấy, hoa này đúng là rất đẹp”

Những ngày sau đó, từ lúc nhận được bó hoa Lavender của một người đàn ông lạ lẫm, Tinh Nhiên đã trở nên yêu thích loài hoa này vì ý nghĩa thực thụ của nó và lời anh ta đã nói trên lá thư. Hàng ngày cô vẫn tiếp tục làm việc bán thời gian ở cửa hàng tiện lợi, hi vọng người gửi bó hoa này sẽ đến đây và gặp cô. Nhưng có vẻ như người đó cũng bật vô âm tín, và bó hoa kia cũng là thứ duy nhất mà anh ta để lại.

Sau một thời gian, cô nghỉ việc ở cửa hàng.

Qua một người quen giới thiệu rằng có một tập đoàn sản xuất nước hoa rất nổi tiếng và có thể kiếm được tiền cao hơn so với công việc bán thời gian ở cửa hàng tiện lợi, vì thế cô đã quyết định nộp đơn vào và làm nhân viên ở đó. Tuy khá khổ cực, bản thân luôn bị các nhân viên cũ chèn ép nhưng cô không ngần ngại cố gắng từng ngày một, cố gắng để một ngày nào đó có thể được tăng lương, được các cấp trên nhận thấy chính thực lực của mình….

Ngày hôm đó đã gần 9 giờ tối.

Khiết Tường vì để quên đồ ở phòng làm việc nên anh đành quay xe trở lại lấy.

Lên thang máy tầng 9, anh mở cửa văn phòng mình rồi đến bên cái bàn làm việc, phát hiện đúng chiếc ví mà mình đã để quên lúc chiều. Anh bèn mở chiếc ví ra kiểm tra, bên trong đa số đều là thẻ tín dụng và một ít tiền mặt, nhưng đây không phải là thứ mà anh đang quan tâm đến. Vừa vạch đến ngăn cuối thì cũng có mép của một tấm ảnh hiện ra, tuy nhiên anh chỉ kéo nó ra một nửa, đủ để thấy bên trong là khuôn mặt của một cô bé tóc tóc ngang vai đang ngây ngô mỉm cười, bên cạnh còn có một cậu nhóc thân thể lắm lem nhìn cô bé với ánh mắt trân quý.

Anh rũ mắt xuống, đã 10 năm kể từ cái ngày cô rời đi, mọi thứ xung quanh anh cũng ngày càng thay đổi. Anh bây giờ đã có tất cả trong tay, địa vị và tiền bạc cũng không hề vung thiếu, nhưng chỉ tiếc mong muốn tìm thấy cô là vẫn chưa hoàn thành.

Sau khi lấy lại được đồ, anh cũng định rời khỏi công ty. Vừa đi ngang qua dãy văn phòng thuộc bộ phận Control ( gọi tắt là khu C). Tất cả các nơi đều tối tăm, chỉ khu C lại có một căn phòng là được bật sáng đèn. Nghĩ là bác bảo vệ già đãng trí khi kiểm tra quên chưa tắt, anh đành đi tới mở cửa ra để tắt hộ giúp ông.

“Tạch”

Khi vừa ấn công tắc đi, cả văn phòng cũng chìm ngập trong bóng tối, nhưng lại có một màn hình máy tính là được bật sáng trân trân vì vẫn còn hoạt động. Khiết Tường khá ngạc nhiên nên đành mở đèn trở lại, bấy giờ mới phát hiện ra còn có một cô gái đang nằm ngủ say trên bàn ở đó.

Vì cả công ty bây giờ không còn ai, vậy mà có một cô gái vẫn còn ngồi ở đây đã làm anh cảm thấy hiếu kì, bèn đi tới kiểm tra thử.

Gương mặt khi ngủ của cô lại bị úp xuống bàn, anh không thể nhìn thấy nên bèn lây vai cô gọi:

“Này cô, tỉnh dậy đi!”

Tinh Nhiên lớ mớ trong giấc ngủ, vô thức hất tay anh ra, rồi ngửa nửa mặt sang một bên chép chép miệng ngủ tiếp đã làm anh cảm thấy kinh ngạc.

“Đây là…đây là…”

Anh cứng đờ con ngươi vài giây, theo như linh tính trong lòng mách bảo, anh mới đưa tay rồi đẩy má cô lên thêm một chút nữa để có thể nhìn kĩ mặt cô hơn. Diện mạo ấy dù đã trôi qua biết bao năm, nhưng anh không thể không nhận ra một vài đôi nét trên đó. Cho đến khi xác định được khuôn mặt của cô là như thế nào, anh mới ngạc nhiên tột độ, trái tim bỗng chốc đập liên hồi không rõ nguyên do.

Suốt 10 năm qua anh luôn tìm kiếm cô, kể từ năm đó cho đến khi tốt nghiệp cấp ba rồi sang nước ngoài du học, trở về anh vẫn luôn muốn đi tìm cô. Nhưng khi đi ngang qua ngôi nhà của cô ở năm xưa, anh ngồi trong xe liếc mắt qua ô cửa, chỉ có thể nhìn thấy căn nhà đó giờ đó thuộc quyền sở hữu của những người xa lạ.

Bây giờ nhìn thấy cô ngồi ở đây, anh đã không khỏi kinh ngạc vì sự định mệnh này. Màn hình máy tính của cô đang còn mở, trên đó là công việc nhập văn bản mà cô vẫn còn chưa đánh nốt xong.

Đúng lúc bác bảo vệ già đi vào, ông bỗng ngạc nhiên, bèn thốt lên từ đằng sau anh hỏi:

“Quân Tổng, ngài vẫn chưa về sao?”

Anh hơi giật mình, bèn quay lại đi tới ông ta, nghiêm nghị nói:

“Mau gọi cô ấy dậy và về đi, từ nay đừng cho cô ấy ngồi ở đây đến đêm nữa”

Bác bảo vệ bỗng ngạc nhiên, rồi đẩy kính lên gật gù trả lời:

“Tôi cũng đã nói trước với cô ấy rồi, nhưng cô gái bảo mình vẫn chưa làm xong công việc. Suốt mấy tháng nay khi mọi người đều đã tan làm và về hết, chỉ có cô ấy là còn ngồi ở đây thôi”

Nghe vậy lòng anh chợt tái đi, bởi vì nhiều tháng như vậy, một cô gái phải ngồi làm việc cho đến tận đêm khuya, nhất định sẽ không thể ngủ đủ giấc.

Những ngày sau đó anh điều tra ra được do cô là nhân viên mới, nên các công việc của đám nhân viên cũ đều chèn áp bắt cô phải hoàn thành. Hơn nửa tên quản lí cũng có thái độ khắc nghiệt với cô, bắt buộc cô phải nhập xong các bản thảo trước giờ hẹn, uy hiếp cô bằng việc trừ lương hàng tháng. Sau khi biết chuyện anh đã trở nên phẫn nộ, nên một buổi tối nhìn thấy Vô Dao đang ngồi thảnh thơi đọc tạp chí ở sofa, anh mới trầm giọng bảo:

“Dao Dao, ngày mai em đến công ty anh làm quản lí đi, anh vừa đuổi tên quản lí cũ rồi”

Vô Dao ngạc nhiên, mới ngước mắt nhìn anh hỏi:

“Ơ…sao lại là em chứ?”

“Bởi vì anh không thấy ai có triển vọng tốt đẹp, anh nghĩ em là người phù hợp nhất”

“Nếu anh đã nói vậy thì được thôi, dù sao em cũng đang rảnh rỗi”

Vô Dao không cảm thấy có gì lạ, nhưng lại vén tay lên khóe môi nhìn anh chất vấn.

“Mà này, hôm qua em đã thấy có một tấm ảnh trong ví tiền của anh khi anh bỏ quên nó trong xe. Vì có chút tò mò nên em đã mở ra xem thử. Cô bé với nước da trắng và mái tóc ngang vai đó, là ai vậy?”

Anh sực ngạc nhiên, nhưng để tránh đi ánh mắt tò mò của Vô Dao, anh mới quay lưng rồi trả lời hời hợt.

“Là một người rất quan trọng”

Sau khi anh bước đi mất. Vô Dao mới đặt quyển tạp chí gập lại trên bàn, phồng má ghen tỵ nghĩ:

“Trước khi mình về đây chẳng nghe được gì nhiều về anh Tường cả, anh ấy thật sự có người quan trọng đến thế sao? Cô bé đó là ai vậy chứ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.