“Loại súng này nếu giữ chặt hộp đạn, nó sẽ không thể bắn được, ngươi bước vào đây xem như là nộp mạng cho Tống thiếu ta rồi”
Tống Lục Tài vừa dứt lời, A Lạc lại nhếch môi nói
“Không hổ danh là một trong tứ bang, người nắm rõ mọi loại súng và buôn bán vũ khí trái phép, nhưng ngươi cũng nên nhớ, ta không chỉ có một khẩu”
Tống Lục Tài ngạc nhiên, liền thấy mấy tên thủ hạ đứng phía sau A Lạc cũng bắt đầu cầm súng lên, chỉa thẳng lần lượt vào người hắn, hắn bây giờ chỉ có một mình, muốn tránh khỏi mấy họng súng đó là điều bất khả thi.
Hắn e dè nghiến răng nghiến lợi, A Lạc lại tiếp tục gieo rắc mấy câu hiềm khích.
“Thấy rồi chứ? Muốn toàn thân không nát như tổ ong, thì mau bỏ ngay cái tay thối của ngươi ra khỏi súng của ta đi, nếu không đừng trách A Lạc này không báo trước”
Tống Lục Tài bắt đầu buông tay ra khỏi họng súng của A Lạc, miễn cưỡng nghe theo.
“Ngươi chỉ có hai sự lựa chọn, một là giết Quân Thần Dương, hai là chịu chết ở đây, chọn đi”
A Lạc tiếp lời, giọng điệu không chút bỡn cợt, có vẻ như hắn khá nghiêm túc trong chuyện này, định khống chế tên họ Tống kia phải khuất phục nghe theo, nhưng Tống Lục Tài lại bật phát căm phẫn, gào lớn
“Im đi, tưởng nói như vậy thì ta sẽ sợ sao? Chẳng có lí do gì khiến ta giết Quân Thần Dương, nếu muốn sao ngươi không tự mình giết hắn?”
A Lạc không trả lời câu hỏi này, lại nhìn Tống Lục Tài bằng một ánh mắt nghiêm ngặc, thoáng chốc nhắm mắt lại, cười nhẹ dưới môi hỏi
“Hiểu rồi, vậy ra ngươi chọn cái chết nhỉ?”
“Cái gì?”
Tống Lục Tài to trừng cả mắt, liền thấy A Lạc bắt đầu sờ tay đến cò súng của mình, chỉa thẳng vào người Tống Lục Tài bằng một khoảng cách chưa đầy đến 1m, sát thương gần thế này, Tống Lục Tài có chín cái mạng cũng mau chóng xuống gặp Diêm Vương, hắn không chấp nhận, càng không muốn bị một kẻ như A Lạc giết ngay tại nhà mình. Hắn nắm chặt hai lòng bàn tay, nhắm mắt hạ quyết định, cuối cùng chỉ còn một cách duy nhất, hắn miễn cưỡng nhìn A Lạc trả lời
“Được, ta đồng ý với điều ngươi muốn”
Nghe vậy A Lạc cười nhạt, bèn hạ khẩu súng xuống cùng đám thuộc hạ của mình, quay lưng nói
“Tốt, xem ra ngươi còn một chút được gọi là thông minh, ngươi có thời hạn một tuần cho việc này, nếu như sau một tuần vẫn chưa làm được, thì chuẩn bị cái mạng đi”
Nói xong hắn cùng đám thuộc hạ đi ra khỏi cửa, cho đến khi bọn chúng lái xe đi khỏi nhà mất, Tống Lục Tài mới liếc nhìn đám nữ hầu đang đứng mấy góc run sợ kia, vì họ vừa chứng kiến hắn bị A Lạc hâm dọa đến mức nào.
Hắn tức giận đến hóa điên, hắn chưa bao giờ hạ mặt nghe lời ai, vì còn lâu hắn mới chịu làm theo lời A Lạc nói.
Thông thường khi hắn tức giận, thì hành hạ bọn nữ hầu trong nhà là trò thích thú đối với hắn, nhìn mấy cô nữ hầu cũng đứng co ro một góc run người tái mặt, vì họ biết sắp đến họ sẽ bị Tống Lục Tài hành hạ không tiếc thương.
Họ càng không thể quay lưng tránh mặt đi, vì càng cố bỏ đi Tống Lục Tài sẽ dễ chú ý đến, hắn bắt đầu tiến tới họ,dùng cả thân hình cao lớn áng đi bóng dáng họ, liếc nhìn họ bằng một cặp mặt đáng sợ thấu tận xương tủy, họ run rẩy, bèn quỳ xuống chấp tay cúi đầu dưới sàn đồng thanh van xin
“Xin…xin ngài hãy tha cho bọn tôi”
Hắn nheo mắt, cất giọng ác ma hỏi
“Nãy giờ tụi mày đều đứng đây, chứng kiến hết rồi nhỉ?”
Họ không thể dối lòng nói rằng mình chẳng thấy gì trước mặt Tống Lục Tài, chỉ biết run rẩy dưới sàn, đầu úp xuống đất không dám ngẩn lên, Tống Lục Tài lại bộc phát nổi tính bạo hành, bèn giơ chân lên định sẽ giẫm nát đầu của mấy cô nữ hầu đang quỳ trước mặt hắn, hắn nhếch môi, cười bằng một điệu cười khốn nạn, hai chiếc răng nanh và ánh mắt hắn dần chuyển sang thích thú. Ngay khi hắn vừa giơ chân xuống định giẫm thật mạnh, thì từ phía sau hắn, cánh cửa bật mở tung ra, đập mạnh phát lên một “rầm” lớn.
Chưa kịp suy nghĩ gì nhiều, Tống Lục Tài bật hoảng cả người, liền quay lại, trơ mắt nhìn bóng dáng của một người đàn ông cao lớn bước vào, mặt mang mặt nạ, phía sau lưng vác một chiếc bao đựng thứ gì đó rất dài, chỉ vừa nhìn qua, Tống Lục Tài có thể nhận ra vật trong chiếc bao đó, nên bật phát lẩm bẩm trong tâm trí.
(Súng tỉa)
“Ngươi là ai hả?”
Hắn bất chợt hỏi, người đàn ông kia cũng dừng chân, tay tháo chiếc mặt nạ xuống, giương đôi mắt thâm trầm nhìn hắn đến mức hắn có muốn quên cũng không thể, hắn nhìn người đàn ông kia bằng hai con mắt kinh hoảng tột độ, và càng không thể quên đó là ai.
Người đàn ông kia chỉ vừa tháo chiếc mặt nạ tuột xuống phía dưới cằm, ánh mắt nhìn Tống Lục Tài một cách gian xảo, cong môi nhẹ, giọng điệu lạnh buốt đến tê người
“Chào buổi tối, chúng ta cần thương lượng đấy”
…
Sáng hôm sau, trên chiếc giường nệm không mấy êm ái, Tinh Nhiên vẫn còn nhắm mắt ngủ trong căn phòng tối không một ánh đèn, không một tiếng gió ru.
Bất chợt có tiếng kéo rèm lướt qua, ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ cũng hắt vào, chói ngay bầu mắt âm ấm khiến cô gái kia phải nheo mắt mà tỉnh ngủ. Nhưng chưa kịp mở mắt ra, cô đã nghe thấy giọng điệu của một tên đàn ông nào đó vang lên bên tai
“Cô có thể ngủ ngon sau một ngày khủng hoảng như vậy đúng là một kì tích”
Bất chợt cô sực mở mắt, bật ngồi dậy, nhận ra hai cổ tay mình đã bị trói chặt bằng dây xích, nhưng hai chân vẫn được thả tự do bình thường. Cô nhìn A Lạc, hắn đang ngồi ngay bên chiếc ghế gỗ đơn sơ trước chân giường cô, cô sực ngạc nhiên, lại không ngờ có thể gặp được hắn trong tình cảnh khốn đốn lúc này.
“A Lạc, sao lại là ngươi?”
Cô thốt hỏi, A Lạc bỗng chốc phì cười ngạo nghễ, bèn đứng dậy, hướng mắt ra cửa sổ đầy nắng kia đáp
“Xem ra cô vẫn chưa tỉnh ngủ nhỉ? Thế nào? Cảm giác bị làm nhục hôm qua ra sao?”
Hắn vừa dứt lời, bèn quay mặt sang nhìn cô cười một cách chế giễu, cô ngạc nhiên, nhưng lại không hiểu vì sao hắn lại hỏi cô như vậy, chỉ thoáng lập lờ nghĩ rằng, có thể hôm qua năm tên đàn ông trong phòng nay là người của hắn, và cô gái bị cưỡng bức kia chắc cũng là nạn nhân hệt như cô.
Cô chỉ im lặng, không muốn nói nhiều với loại người như hắn, cúi mặt u sầu, vành mắt đỏ hoe, không cười không đáp.
A Lạc thấy biểu hiện tuyệt vọng của cô, hắn vui sướng, nghĩ rằng hôm qua thật sự cô đã bị người của hắn làm nhục.
Hắn tiếp lời
“Yên tâm, hôm qua chỉ là mở đầu, ngày tháng sau này tôi sẽ cô nếm mùi vị đau khổ, sao cô không thử quỳ xuống mà hạ mặt cầu xin tôi tha cho?”
Tinh Nhiên bật cười nhạt hỏi
“Tha sao? Ngươi nghĩ ngươi là ai? Thượng Đế chắc?”
A Lạc bỗng kinh ngạc, hắn chưa bao giờ thấy Tinh Nhiên phản đáp lại hắn, bèn bật cười đểu nói
“Sao cũng được, dù gì tính mạng của cô cũng đang nằm trong tay A Lạc này, tôi muốn cô ra sao, chết thế nào, đều là do tôi quyết định, cô cũng đừng hòng thoát khỏi đây dù chỉ nửa bước”
Tinh Nhiên ngước mặt nhìn hắn, bật cười nhạt bảo
“Vô ích thôi, dù ngươi có hành hạ hay làm ta đau khổ cả trăm lần, anh ấy cũng chẳng bao giờ xuất hiện, đừng có tốn công vô ích”
“Không, tôi không nghĩ thế, nếu cô chết thì sao nhỉ?”
Hắn vừa hỏi ẩn ý, vừa đáp người ngồi xuống cái ghế kia, Tinh Nhiên bật lặng im, cô đã cố tránh mặt khỏi hắn, từ sau cái hôm ở công viên đó, cô lại không ngờ hắn có thể nhẫn tâm giết luôn cả trẻ con, thì tính mạng của cô chẳng là gì đối với một tên khốn như hắn.
Trong lúc này A Lạc lại tỉ mỉ quan sát nét mặt của cô, không hiểu sao hắn càng nhìn Tinh Nhiên càng cảm thấy chán ghét, lại cố ý thốt lời chế giễu.
“Cái hôm ở công viên đó, thay vì để mọi người xem cô là kẻ tình nghi duy nhất ở gần ba đứa trẻ kia thì cô lại bỏ chạy, xem ra cô vẫn còn nghĩ đến danh tiếng của mình, loại người nhu nhược ích kỉ như cô có thể khiến một tên giết người thuê như Hàn Tước Thần bị lu mờ cả mắt, đúng là nực cười”
Tinh Nhiên vẫn im lặng, ánh mắt rũ xuống như một cái xác, hắn cảm thấy như bị khinh miệt, bèn đứng dậy, tiến tới gần giường cô, hạ đầu mình ngang cô, trừng mắt lên tiếng
“Cũng phải, cô không những nhu nhược ích kỉ, lại còn là một ả đàn bà giết người không nương tay, chẳng hạn như tên tài xế trong xe lúc đó vậy”
Hắn vừa dứt lời, Tinh Nhiên đã giật mình sau câu nói ấy, bèn ngẩn mặt nhìn hắn, đồng tử cô bắt đầu giản rộng ra đến mức cực độ trong kinh hoảng.
Hắn không dừng lại ở đó, còn ra giọng hâm dọa
“Bằng chứng đều nằm trong tay tôi, trò chơi tôi đặt ra, cô không thể nào thoát được”
“Ngươi…ngươi là tên khốn”
Cô mím môi gào lớn vào mặt hắn, hắn liền dùng tay tát mạnh vào má cô. Tinh Nhiên bị cú tát đó hất ra sau, hắn lại kéo chiếc khăn tay trong áo mình ra lau lại bàn tay vừa dùng để tát cô khi nãy, tỏa vẻ khinh miệt.
“Tôi vốn không có ý muốn để người ngoài xem mình là kẻ tệ bạc hiếp đáp phụ nữ, nhưng cô là ngoại lệ, nếu cô không phải người phụ nữ của tên Hàn Tước Thần đó thì cô đã không thể chịu nhiều thiệt thòi như vậy”
Lúc này Tinh Nhiên mím môi lại, lưng dựa vào thành giường, gục mặt vào hai đầu gối trong tuyệt vọng thầm nghĩ
(Nếu ngay từ đầu mình không gặp Tước Thần, liệu mình có phải chịu đựng những chuyện như này không? Không đúng, mình sao vậy? Sao lại nghĩ ngu ngốc như thế chứ?)
Bất chợt có tiếng gõ cửa vang lên, A Trạch bước vào, trịnh trọng nhìn A Lạc lên tiếng
“A Lạc lão đại, có thông tin về cái tên Hàn Kiến Phục đó rồi, ngài muốn xem thử không?”
A Lạc ngạc nhiên, bèn hất cằm nhìn A Trach, tỏ vẻ bí mật nhỏ giọng bảo
“Đi”
Sau khi hai tên kia ra khỏi phòng mất, Tinh Nhiên không biết A Lạc đang làm gì, chỉ thấy biểu hiện hắn nhỏ giọng với tên kia và gấp rút ra ngoài như vậy, hoàn toàn là không muốn cho cô biết chuyện gì đó của hắn. Nhưng có một điều khiến cô hơi thoáng ngạc nhiên, bèn lẩm bẩm
“Hàn Kiến Phục, cái tên này hình như rất quen”
Phía bên ngoài, A Trạch vừa tra trên laptop trước mặt A Lạc, về toàn bộ thông tin của cái tên “Hàn Kiến Phục”, kẻ thù của ông chủ Diệp, đồng thời cũng là người bị mất tích cách đây 27 năm về trước.
A Trạch vừa xem tài liệu trên laptop vừa nói
“Theo như thông tin tôi tìm được, Hàn Kiến Phục chính là ông chủ của một quán rượu rất nổi tiếng trên phố A tại Pháp gần 27 năm về trước, ông ta có một người vợ người Pháp đang mang thai, cuộc sống làm ăn rất thuận lợi cho đến khi Diệp Tư Thức đến uống rượu”
A Trạch bắt đầu tường thuật mọi câu chuyện đã tìm hiểu được rồi kể cho A Lạc nghe.
Buổi tối hôm đó, tại nhà Quân Thần Dương.
Tư Đồng mang một đôi dép bông, mái tóc rũ rượi do vừa tắm gội xong liền bước ra khỏi phòng, từ trên cầu thang, cô đã vọng giọng xuống gọi lớn
“Thần Dương, anh có thấy máy sấy tóc của em đâu không? Em không thấy nó nữa”
Nhưng khi cô vừa bước xuống, cứ ngỡ là anh vẫn đang còn ngồi xem tivi, hóa ra không phải, cả phòng khách trống vắng, tivi cũng không hề mở, cô lại buồn tủi.
“Lại đi đâu mất rồi”
Tại nhà Khiết Tường, Quân Thần Dương vừa đáp xe đến, anh bước vào trong, đến cửa đã thấy Vô Dao chạy ra vui vẻ, giọng náo nức lên tiếng
“Anh hai, cuối cùng cũng thấy anh về nhà rồi”
Thần Dương vẫn tỏa vẻ phũ phàng, lướt ngang qua Vô Dao hỏi
“Khiết Tường đâu? Anh muốn tìm cậu ta?”
Vô Dao ngạc nhiên, quay lại nhìn bóng lưng anh đáp
“Anh ấy ra ngoài rồi, lúc nãy em có hỏi nhưng anh ấy nói là ra ngoài gặp khách hàng”
Nghe vậy Thần Dương quay lại, cau mày nghĩ
(Gặp khách hàng? Không lẽ nó không hay tin Hạ Tinh Nhiên bị nhóm người lạ bắt cóc, lại còn tâm trạng đi gặp khách hàng sao?)
Vô Dao thấy biểu hiện của Thần Dương khá lạ, lại nói
“Anh hai, hay là anh vào trong ngồi chơi một chút, anh Tường sẽ về nhà ngay thôi mà”
“Bao lâu rồi?”
Thần Dương lạnh lùng hỏi, Vô Dao ngạc nhiên, nhưng lại ra bộ mặt khó hiểu.
“Anh hỏi, cậu ta đi bao lâu rồi?”
Thần Dương vẫn cất giọng lạnh nhạt, kèm theo là sự mất kiên nhẫn, Vô Dao trả lời
“Từ lúc 5 giờ chiều đến giờ, em cũng chưa thấy anh ấy trở về nữa”
Nghe vậy Thần Dương liền nhìn đồng hồ đeo trên tay, kim đã chỉ đến 7 giờ 20 tối.
(Vậy có nghĩa đã trôi qua hơn hai tiếng, không lí nào Tường lại đi lâu như vậy được)
Sau đó anh không nói lời nào, bèn lướt qua Vô Dao, mở cửa xe mình rồi leo lên, khởi động lái đi mất.
Vô Dao đứng nhìn bóng xe anh trai mình cho đến khi vụt mất dạng, cô thở dài, vừa vui mừng chốc lát lại phải thất vọng.
“Hiếm lắm mới thấy anh hai về nhà, vậy mà không thèm hỏi thăm mình câu nào”
Lúc này Thần Dương vừa lái xe, vừa cố gọi cho Khiết Tường trên điện thoại, nhưng cuộc gọi liền nhanh chóng báo không thể trả lời.
Anh bắt đầu đa nghi, tự hỏi có khi nào Khiết Tường lấy cớ gặp khách hàng để ra ngoài, thực chất là đang điều tra và theo dấu bọn bắt cóc hay không?
Dựa theo sự phán đoán và suy luận của anh, bọn bắt cóc kia rất có thể là người của A Lạc. Dù anh đã tra tin tức bên Diệp Gia hai ngày nay, tuy nhiên anh khá bất ngờ khi hay tin, ông chủ Diệp đã cho người dừng việc tìm kiếm Tinh Nhiên, hơn hẳn lại còn tỏa ra như không có chuyện gì.
Báo chí và phóng viên lại ngày càng đến làm phiền ông, nhưng ông đã cho người xua đuổi đám nhà báo đó đi trong tức khắc.
Lúc này anh đang lái xe trên đường, bất ngờ lại thấy một bóng dáng màu đen đứng từ xa. Anh thoáng ngạc nhiên, càng chạy lại gần, ánh đèn pha rọi vào bóng người ấy, anh mới nhận ra đó là Tống Lục Tài.
Anh không biết hắn lại đang có ý gì, nhưng ngang nhiên chặn đầu xe anh lần hai thì quả là to gan.
Anh dừng xe trước hắn, im lặng quan sát hắn, nhưng hắn vẫn đứng trước mũi xe anh, không động đậy cũng không có phản ứng. Anh khó chịu dần, mở cửa xe bước xuống, hai tay thọt vào túi quần, cau mày hỏi
“Tống thiếu, cậu lại muốn gây sự với tôi sao?”
Tống Lục Tài không nói cũng không đáp, chỉ cho tay kéo một khẩu súng ngắn được giấu trong tay áo bên kia khiến Quân Thần Dương sực ngạc nhiên, hắn còn thản nhiên kéo băng đạn rỗng ra trước mặt anh, rồi cho vào một băng đạn mới, gài chốt cẩn thận thì anh hóa cười nhạt, nhắm mắt hỏi
“Cậu lại ăn bậy gì rồi phải không? Nếu không muốn chết thì đừng ngáng đường tôi”
Tống Lục Tài nhìn anh, nét mặt hắn không có gì tỏa ra áy náy, cũng chẳng những lo sợ. Chỉ đưa tay đến cò súng, dần dần bóp đi, Thần Dương cảm thấy hắn rất lạ, không giống như Tống Lục Tài của ngày thường.
Khi ngón tay bóp đến cò, Tống Lục Tài mới cắn chặt răng như bị gượng ép, lớn giọng bảo
“Quân Thần Dương, chết đi”
Tiếng súng vang lên, không phải bắn vào Thần Dương, mà là bắn lên trời. Tống Lục Tài kinh hoảng, trong một giây cổ tay hắn đã bị Thần Dương ghì lại thắt chặt mà vặn ngược ra sau, hắn nhăn mặt đau đớn mất lợi thế, hai gối chống xuống đất, khẩu súng hắn cầm cũng bị rơi.
Thần Dương nhếch môi, mạnh tay nắm lấy cổ tay hắn vặn mạnh hơn, hắn bật rên rỉ, răng nghiến chặt, dù vậy nhưng lại nhất quyết không nói lời van xin để được tha cho.
“Nếu cậu muốn chết, tôi sẽ cho cậu toại nguyện”
Dứt lời, anh đạp mạnh vào bụng hắn làm hắn bay ra xa, lăn lộn 2 3m. Sau đó anh nhặt lấy khẩu súng của hắn, tiến lại gần Tống Lục Tài, thẳng tay chỉa xuống định sẽ bóp cò giết hắn không do dự, nhưng Tống Lục Tài đã ôm bụng, mặt nhăn lại, giơ tay lên cầu xin
“Khoan đã, đừng…đừng bắn”
Thần Dương nheo mày hỏi
“Không lẽ cậu vẫn còn ấm ức chuyện tôi hâm dọa cậu ở bệnh viện lúc đó, nên hôm nay lao đầu ngu ngốc muốn đối mặt với tôi?”
Tống Lục Tài ngồi dậy, nghiếng răng giải thích
“Không phải, đều là tại tên A Lạc đó, hắn đã đến nhà hâm dọa tôi và bảo tôi giết anh, tôi không còn cách nào khác nên đã nhận lời”
(A Lạc)
Thần Dương ngạc nhiên, rồi lẩm bẩm nghĩ
(Vậy ra tất cả đều liên quan đến hắn)
Anh bèn hạ khẩu súng xuống, giương mắt ảm đạm nhìn hắn hỏi
“Tống thiếu, cậu đường đường đứng thứ tư trong Tứ Bang, không lẽ lại sợ một con chuột nhắt như A Lạc?”
Tống Lục Tài liền đứng dậy, hất cằm xấc xược đáp
“Nhảm nhí, tôi mà sợ hắn sao?”
Sau đó hắn biện minh tiếp lời, dù hôm qua hắn thật sự đã bị A Lạc đe dọa đến tính mạng nên lo sợ và khuất phục.
“Vì chính miệng hắn nói đang giam cầm cô gái tên Hạ Tinh Nhiên đó, nên bạn trai cô ta tối qua đã đến nhà tôi thương lượng, hắn còn bảo nếu hôm nay tôi đứng đây sẽ gặp được anh, sau đó thì cứ theo kế hoạch của hắn mà làm”
Nghe vậy anh sực ngạc nhiên
(Bạn trai cô ta, đừng nói là…)
Tâm trí anh bộc phát liền nghĩ đến Tước Thần, nhưng lại không chắc chắn nên nhìn Tống Lục Tài cau mày hỏi
“Bạn trai cô ta là ai hả?”
Hắn vừa phủi bụi trên người vừa đáp
“Tôi không biết tên hắn, nhưng tôi nhớ rất rõ hắn là cái tên phục vụ đã hạ độc nhằm để giết một người trong tứ bang chúng ta lúc trên chuyến tàu mấy tháng trước, anh còn nhớ chứ?”
Thần Dương nheo mày, bây giờ đã chắc chắn những gì anh nghĩ.
“Vậy hắn đã thương lượng gì với cậu?”
Anh hỏi, hắn thản nhiên trả lời, không một chút giấu diếm.
“Hắn bảo tôi đứng ở đây sau đó tìm cách giữ chân anh, hắn còn rất đảm bảo tôi sẽ không bị anh giết, tôi đã không đồng ý nghe theo nhưng hắn lại cầm thuốc nổ ngay trước mặt tôi rồi nhấn giọng hâm dọa, tôi cũng hết cách rồi”
Nói xong Tống Lục Tài hơi lạnh người, hắn nhớ lại tối hôm qua, dựa theo độ quan sát tinh vi đối phương của hắn.
(Một súng ngắn, một súng tỉa, chưa kể trái lựu đạn tên đó đang cầm, dao bấm giấu trong tay áo, nếu mình không chết dưới tay A Lạc thì không khéo cũng chết dưới chân tên sát thủ đó, Hạ Tinh Nhiên có một tên bạn trai nguy hiểm như thế thì mình không tài nào có được cô ta)
Lúc này Thần Dương sực kinh ngạc tự hỏi
(Vì sao hắn lại dùng Tống thiếu giữ chân mình, hơn nửa vì sao hắn lại biết mình sẽ đi ngang qua đây chứ?)
Bất chợt anh giật mình khi nhận ra điều gì đó, bèn nhanh chóng lao người vào xe mình rồi khởi động phóng đi.
Sau khi thấy Thần Dương có biểu hiện kì lạ rồi quay đầu xe phóng đi mất dạng. Tống Lục Tài đứng xoa xoa cổ tay mình, hắn chậc một tiếng trong miệng rồi thầm nghĩ
(Đành phải đánh lừa Quân Thần Dương một tí, ít ra mình còn có cơ hội không thể giết anh ta)
Lúc này Thần Dương vội vã lái xe trở lại nhà Khiết Tường, vừa dừng xe, anh đã nhanh chóng chạy lao vào nhà, gọi trong lo lắng đến sốt ruột.
“Dao Dao, Dao Dao”
Anh đẩy mạnh cánh cửa chính, chợt thấy Vô Dao đang ngồi ở ghế sofa phòng khách thảnh thơi ăn táo, cô thấy anh liền ngạc nhiên, bật đứng dậy vui mừng hỏi
“Anh hai, anh lại về rồi sao?”
Thần Dương dừng lại sự hoảng hốt của mình, nheo mày tra vấn
“Từ lúc anh rời đi, nãy giờ em có gặp ai khác không?”
Vô Dao khó hiểu, bèn lắc đầu đáp
“Không có, nhưng mà sao vậy?”
Thần Dương bật ngạc nhiên, bèn ngẫm nghĩ
(Vậy ra mình đã quá lo lắng, khoan đã nếu không phải Dao Dao, vậy còn Tư Đồng thì sao?)
Nghĩ đến đây anh thật sự bật kinh hoảng, vì quên mất mình đã đi khá lâu trong khi để cô bạn gái ở nhà một mình. Vô Dao thấy biểu hiện anh vô cùng lạ lẫm, bèn đi lại gần lên tiếng
“Anh hai, anh đã cất công quay trở lại thì vào nhà ngồi chơi, em nghĩ là anh Tường sắp về rồi”
Nhưng khi cô vừa dứt lời, anh đã quay lưng bỏ chạy ra ngoài mất dạng, vội leo lên xe, ngay cả thắt dây an toàn cũng không cần, phóng đi trong tức khắc.
Vô Dao chạy ra ngoài, thấy anh đã gấp gáp vội vã rời đi, cô nheo mày, thật sự tự hỏi rằng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tại nhà Quân Thần Dương, Tư Đồng ngồi một mình trước một bàn trải đầy thức ăn chờ đợi anh về, nhưng thoạt nhìn đồng hồ đã 8 hơn giờ tối.
Không hiểu sao cô lại rũ mắt, mỉm cười buồn lẩm bẩm
“Đây là lần thứ 20 rồi”
Chợt một tiếng “kít” của tiếng phanh xe vang lên bên ngoài. Thần Dương vội vã lao ra khỏi con xe, chạy vào với đầy mồ hôi và dốc lực trong lo lắng.
(Tư Đồng, em nhất định không thể xảy ra chuyện gì?)
Anh cứ luôn thầm nói như thế, nhưng khi vừa đẩy cửa vào trong nhà, anh đã thấy cả phòng khách trống trơn không một ai, cửa sổ cũng chưa đóng lại mà phản phất gió làm đung đưa tấm rèm vải, anh nghĩ phải điều không hay nên vội vã chạy lên lầu, mở cửa đi phòng cô, nhưng lại chẳng thấy hình bóng cô đâu cả.
Anh lo lắng tột độ, tự hỏi liệu hôm qua Tước Thần đã nhờ Tống Lục Tài giữ chân anh lại bên ngoài nhằm mục đích gì? Là để anh không thể trở về nhà nhằm có cơ hội làm gì đó với Tư Đồng ư? Nhưng đó chỉ là giả thiết anh lập luận, ngay tại bây giờ không thấy cô đâu, cơn sửng sốt trong anh đã đạt đến mức toàn thân như nổi nóng.
Bất chợt có tiếng vỡ bát từ đâu đó vang lên, anh giật mình.
Phía trong nhà bếp, Tư Đồng bùn tủi, vừa dọn dẹp các đĩa thức ăn mình đã cất công nấu nóng hỏi dần trở nên nguội lạnh, nhưng không cẩn thận đã làm rơi một chiếc đĩa xuống đất khiến nó vỡ nát.
Cô cúi gối xuống, nhặt lấy từng mảnh vỡ của chiếc đĩa thì từ phía sau, Thần Dương đã đi tới, lạnh giọng lên tiếng
“Lại làm vỡ đồ nữa à, đồ hậu đậu”
Tư Đồng ngạc nhiên, bèn quay sang nhìn anh chỉ hai giây, ánh mắt cô không hề vui vẻ, sau đó quay mặt lại tiếp tục nhặt các mảnh vỡ trên sàn như không quan tâm đến sự hiện diện của anh.
Anh thấy lạ, bèn đi tới gần, khuỵu một chân xuống, nắm tay cô lại, tỏ ý quan tâm nhưng lại bày ra bộ mặt khó chịu bảo
“Đừng chạm vào”
Cô không đáp, thấy anh đã thay cô nhặt lấy các mảnh vỡ của chiếc đĩa kia, cô bèn đứng dậy, thốt lời hỏi
“Anh đã đi đâu vậy?”
Anh ngạc nhiên, vừa nhặt lấy mảnh đĩa vỡ bỏ bao túi nhựa vừa đáp
“Anh ra ngoài có công việc”
“Vậy sao?”
Cô nói, giọng điệu miễn cưỡng, anh thấy lạ, bèn đứng dậy mới thấy mấy đĩa thức ăn còn nguyên vẹn trên bàn, nhưng có vẻ đã nguội đi. Anh mới sực nhận ra, cô đã nấu chúng và ngồi đây chờ đợi anh về ăn cùng, không biết là bao lâu rồi, nhưng theo anh đoán cũng đã hơn một tiếng.
“Em nấu cơm rồi à?”
Anh hỏi, Tư Đồng lại cầm mấy đĩa thức ăn chưa dọn còn sót lại nói
“Phải, nhưng nguội cả rồi, chắc là anh ra ngoài ăn rồi nhỉ?”
Khuôn mặt cô ẩn chứa một sự buồn bã, lại nhìn anh mỉm cười gượng, Thần Dương cảm thấy nụ cười ấy không bình thường.
“Em định mang thức ăn đi đâu vậy?”
Anh nheo mày tỏa ý không vui, cô lạnh nhạt đáp
“Đem bỏ, dù gì cũng không có ai ăn”
Thấy cô quay đi, anh liền đi tới kéo tay cô lại nói
“Đừng lãng phí, để lên bàn đi, anh sẽ ăn chúng”
Cô ngạc nhiên, nhưng lại rũ mắt, cất giọng nghẹn ngào hỏi
“Có phải anh rất chán đúng không? So với mấy cặp đôi mà em thường thấy, họ không hề giống chúng ta, em đã rất ngưỡng mộ họ, cũng giống như Tinh Nhiên vậy, nhưng cuối cùng em nhận ra mọi thứ chỉ là ảo tưởng”
Ngay khi cô vừa dứt lời, Thần Dương sực ngạc nhiên, hai mắt anh nhìn cô đâm đâm thì cô lại ngẩn mặt lên trước anh, lòng cô tái đi, nước mắt cứ thế tuôn ra như sông suối, chảy dọc hai bên má cứ không ngừng.
“Anh thường ra ngoài với các lí do như công việc, gặp đối tác, còn không thì cứ thế bỏ ra ngoài chẳng nói câu nào, đến hôm lại về nhà như chẳng có chuyện gì, khi em nói đến chuyện kết hôn, anh lại lờ đi và lãng tránh, đến cuối cùng thì em mới hiểu, em chỉ là trò đùa của anh thôi”
Cô cứ thế nói hết lòng mình, dù cô không muốn bày tỏ nhưng không hiểu sao bản thân vì quá buồn tủi mà phơi bày tất cả. Giọng cô rưng rưng, nửa hơi nửa hụt, tay lau dàn nước mắt trước mặt anh dù biết có khóc cũng chỉ là vô nghĩa. Anh lạnh lùng, thường không nói nhiều với cô, lúc nào cũng tỏa vẻ khó chịu. Cô cảm thấy mình như một gánh nặng, hệt như một con ngốc đi tin tưởng vào tình yêu có màu hồng, nhưng cuối cùng điều cô nhận được là sự thờ ơ lạnh nhạt của anh.
Thần Dương sửng sờ trước tình huống này, cũng lạ vì anh chưa bao giờ thấy Tư Đồng khóc. Từ một cô gái lạ mặt trèo vào nhà sau đó dùng dao đâm anh bị thương, bây giờ lại khiến anh u mê và chịu thua trước sự ngây thơ của cô ấy. Anh nhận ra bấy lâu nay sự quan tâm thầm lặng của mình đã khiến cô không thể nhận thấy được.
Lúc này giọng anh trầm đi, cúi mặt nói
“Kết hôn chỉ là về mặt giấy tờ hợp pháp, nó chẳng có nghĩa gì cả, so với loại hình thức không có giá trị như thế anh sẽ không làm”
Nghe vậy cô ngạc nhiên, nước mắt cũng dừng chảy, anh lại tiếp lời
“Để chứng minh chúng ta đã là của nhau, tối nay anh sẽ dạy em một nghi thức đặc biệt”
“Nghi…nghi thức đặc biệt?”
Cô lẩm bẩm, hai mắt tròn xoe ngẩn nhìn khuôn mặt băng giá của anh.Bất ngờ lại bị anh bế lên một cách đột ngột, cô hoảng hốt hỏi
“Anh…anh làm gì vậy?”
Anh cứ thế bế cô ra khỏi nhà bếp, dần đi lên cầu thang mà chẳng trả lời câu nào.Đến khi cô bị hất gọn phanh nằm trên giường, cô mới nhận biết đây là phòng anh, chưa kịp nghĩ quẩn những gì sắp xảy đến với mình, anh đã kéo toàn bộ rèm cửa sổ lại, còn tắt đèn mất khiến mọi thứ trở nên tối tăm như hang động.
“Anh tính làm gì? Tối quá”
“Anh sẽ không mở đèn cho đến sáng, vì bây giờ chúng ta sẽ tiến hành nghi thức kết hôn như em mong muốn”
Giọng anh từ đâu đó vang lên, vì quá tối nên cô không thể nhìn thấy được gì, lại cố bảo
“Anh đừng đùa nữa, kết hôn sẽ tổ chức tại lễ đường, sẽ có nhiều người đến tham dự chứ không phải như này”
Cô vừa dứt lời, đã bị một vòng tay nào đó ôm thật chặt, đầu cô áp vào bức tường thịt, chỉ có thể cảm nhận bằng tay và biết đó thật sự là một tấm thân trần, cô hoảng hốt, bèn hét lớn
“Áaaaaa”
Cô vừa hét, anh liền bịt miệng cô lại, khẽ giọng bảo
“Đừng sợ, anh sẽ làm nhẹ nhàng”
Cô hoang mang, hơi thở hụt lên hụt xuống, lấp mấp nói
“Không…không được, lúc trên đảo trưởng làng đã dặn dò em rất kĩ, nếu dám làm chuyện này trước khi kết hôn sẽ bị biến thành hồ li tinh”
Thần Dương bật cười nhẹ, không hiểu sao lời nói vu vơ của cô khiến anh cảm thấy buồn cười, Tư Đồng nghe thấy tiếng cười của anh bèn ngạc nhiên hỏi
“Anh…đang cười sao?”
“Đây là thành phố, không phải đảo hoang”
Nói xong anh bắt đầu rà soát miệng cô bằng chiếc lưỡi linh hoạt của mình, năm giây sau lại khẽ giọng bên tai cô, dù cô đang co cứng như tượng không thể cử động, anh thầm bảo
“Nếu em có biến thành hồ li, anh sẽ thành sói hoang che chở em cả đời, Tư Đồng”
Cô sửng sờ, hai mắt ngạc nhiên nhìn anh, đây có lẽ là câu nói ngọt ngào đầu tiên mà cô nghe từ anh, từ chính miệng anh nói, anh ít khi gọi tên cô, không hiểu sao bây giờ lại được nghe anh gọi, cô vui sướng, rất muốn nhìn thấy vẻ mặt anh khi nói câu này, nhưng vì đèn đã tắt, trăng bên ngoài cửa sổ cũng không thể soi vào trong vì rèm đã che khuất đi, cô mỉm cười nhẹ bảo
“Anh nói gì vậy, sến súa quá”
Nghe vậy Thần Dương hóa gượng đến mức đỏ chín mặt, cũng may anh đã nhanh trí kéo toàn bộ rèm cửa và tắt đèn mất, nên dù có tí ánh sáng cô cũng khó thấy được bộ mặt xấu hổ của anh, càng không thể để cô thấy anh trong hình dạng khó xem này được.
Anh giận quá hóa hờn, bèn quấn lấy cô thật chặt mà không nói lời nào, vì anh thích hành động nhiều hơn lời nói.
Đêm dần buông xuống, phong cảnh dừng lại ở nốt nhạc trong tĩnh lặng.
Quân Thần Dương anh đã nghĩ thông suốt, đời này nhất quyết không phải lòng người phụ nữ nào khác, chỉ duy nhất người phụ nữ không họ này, Tư Đồng.
Anh chắc chắn thế, và sẽ định cho cô một danh phận trong tương lai, chỉ là không biết bao giờ.
Tại Quân Gia, Khiết Tường thầm lặng trở về nhà, dù anh biết bây giờ đã quá 11 giờ đêm.
Nhưng khi bước ngang qua phòng khách tối tăm, giọng Vô Dao từ đâu đó đã lên tiếng
“Anh Tường, gặp khách hàng lâu vậy sao?”
Khiết Tường sực giật mình, đèn phòng khách cũng bật mở, thấy Vô Dao đứng một góc trước mặt, Khiết Tường mới mỉm cười nhẹ hỏi
“Em vẫn chưa ngủ sao? Muộn rồi đấy”
Vô Dao khoanh hai tay, nheo mày nói
“Xem ra anh của em cũng biết muộn thế này rồi, anh thường về đêm như vậy từ lúc còn ở chung cư hay sao? Em đã gọi hỏi nhân viên ở đó và họ nói như vậy”
Khiết Tường ngạc nhiên, bèn mỉm cười đáp
“Em gọi hỏi họ làm gì? Anh đi gặp khách hàng thì họ mời anh uống một chút rượu, nên anh về trễ”
Vô Dao cảm thấy nghi hoặc
“Anh Tường, không phải anh vẫn chưa hay tin chứ, Tinh Nhiên cô ấy bị người xấu bắt rồi”
Khiết Tường hơi tỏa vẻ kinh ngạc, nhưng rồi gục mặt đáp
“Anh biết, nhưng anh sẽ làm được gì chứ, Thế giới này rất rộng lớn, anh miệt mài tìm cô ấy hai ngày nay, cuối cùng vô vọng rồi”
Nghe vậy Vô Dao sực kinh ngạc
“Vậy không lẽ cả chiều hôm nay anh đã lái xe đi tìm Tinh Nhiên sao? Anh không thể nói dối em rằng anh đi gặp khách hàng và về trễ do uống rượu được, bởi vì trên người anh không có mùi rượu”
Khiết Tường bèn quay lưng về phía cầu thang, hạ giọng thừa nhận.
“Dao Dao, đúng là anh đã làm việc đó”
“Tại sao anh không nói với mọi người? Biết đâu em và anh hai sẽ giúp anh, mọi chuyện sẽ đỡ phức tạp hơn đấy”
Cô nhìn bóng lưng anh vừa khó hiểu, vừa ra giọng trách móc, nhưng anh đã cắt lời.
“Dao Dao, đừng xen vào chuyện này, với lại anh sẽ tự mình tìm ra cô ấy mà không cần nhờ sự giúp đỡ của bất cứ một ai”
Nói xong anh bước chân đi dần lên bậc thang, Vô Dao không ngờ anh lại muốn tự mình làm việc này trong khi Tinh Nhiên sống chết không rõ. Anh có thể tìm, nhưng thời gian sẽ không chờ đợi quá lâu, tính mạng Tinh Nhiên có thể bị đe dọa, cô chỉ tự hỏi vì sao anh vẫn ung dung mà không cần sự trợ giúp của người khác, cứ tin rằng bản thân sẽ tìm được Tinh Nhiên như vậy.
Sáng hôm sau, thay vì đến công ty thì hôm nay Vô Dao đã xin nghỉ phép, cô lái xe đến sở cảnh sát.
Bước vào trong một phòng làm việc, Tần thiếu ý lịch sự mời Vô Dao ngồi xuống ghế, thoạt hỏi
“Dao Dao, hiếm khi thấy em đến đây vào buổi sáng, có việc gì sao?”
Vô Dao nhìn người phụ nữ đã bước sang tuổi 30, nheo mày nói
“Thật ra em đến đây là có một chuyện muốn nhờ chị, chắc có lẽ chị đã hay tin về Hạ Tinh Nhiên rồi, cô ấy đã mất tích 3 ngày nay vẫn chưa được tìm thấy, vì anh Tường một mực muốn miệt mài tìm kiếm cô ấy một mình nên em mới đến nhờ cảnh sát tham gia vào vụ này, vì em biết có điều gì đó rất kì lạ, nó luôn vây quanh Tinh Nhiên, cứ như một thứ ma quái nào đó luôn vây quanh cô ấy không dừng”
Nghe vậy Tần thiếu úy ngạc nhiên, ngồi đối diện Vô Dao, tay nâng cốc cafe lên bèn hỏi tiếp
“Chị có nghe nói về chuyện này, nó đang phát tán đầy rẫy trên tivi, nhưng sao em lại cảm thấy vậy? Về thứ cảm giác được cho là ma quái ấy”
Vô Dao im lặng một lúc, mặt cô cúi xuống đùi, môi mím chặt đáp
“Vì đây là lần thứ hai cô ấy bị bắt cóc, lần trước là do anh Tường mang Tinh Nhiên về từ bệnh viện, anh ấy nói lũ bắt cóc lần đó là bọn giả mạo một công ty nhằm mời các người nổi tiếng về quay quảng cáo cho chúng, thế là hôm đó Tinh Nhiên đã bị mắc lừa, rất may khi trở về cô ấy vẫn không sao, lần này thì là một vụ bắt cóc khác, lại còn trắng trợn giữa trung tâm mua sắm, bị nhiều người quay được như vậy mà bọn chúng vẫn dám ra tay hành động, nên em nghĩ chúng không phải là lũ bắt cóc bình thường, chuyện này không đến mức xảy ra với các người nổi tiếng, nhưng chỉ riêng Tinh Nhiên vì sao lần lượt cứ bị rơi vào tay kẻ xấu như vậy”
Tần thiếu úy đặt tách cafe xuống chiếc đĩa nhỏ trên bàn, thở dài nói
“Thật ra chuyện này bên cảnh sát cũng đang muốn làm rõ, dựa theo video hôm đó quay được thì Hạ Tinh Nhiên cô ấy bị nhóm người lạ mặc đồ đen, tính khí hung tợn kéo đi như vậy, thậm chí chúng còn mang súng ra hâm dọa công khai thì đấy không phải là bọn bình thường, theo như chị đoán thì chúng làm việc theo một tổ chức đen nào đó, không phải về mặt bắt cóc mà còn rất nhiều tội trạng”
“Chị Thiên Mặc, nói vậy là…”
Vô Dao kinh ngạc ngẩn nhìn nét mặt Tần thiếu úy nghiêm nghị đến lạ, Tần thiếu úy bèn đứng dậy tiếp lời
“Theo như thời gian lúc cô gái đó bị chúng bắt đi là vào 14 giờ 25 phút, mọi người ở đó đều bảo có vẻ như cô ấy đang tranh giành với một người đàn ông vì một chiếc váy khá tinh tế, nào ngờ người đàn ông đó lại là Nhạc Chính Lâm, Nhạc tổng của của tập đoàn Nhạc Thế, cũng là chủ của cả trung tâm mua sắm đó, tình cờ thay anh ta cũng đang muốn lấy chiếc váy kia để dành tặng cho bạn gái mình”
Nói đến đây Vô Dao cũng không mấy ngạc nhiên, vì cô đã xem qua đoạn video quay trực tiếp đó, đúng là cô đã thấy có sự hiện diện của Chính Lâm, nhưng lại nheo trán nghĩ
(Nhạc Chính Lâm, chính là đối tượng dự định xem mắt lúc trước với mình, bạn gái anh ta mà mọi người nói đến chắc là Đường Trúc Nhi, nhân viên ở công ty mình nhưng cô ấy đã nghỉ phép suốt hơn một tuần nay)
Tần thiếu úy lại tiếp lời
“Theo như thông tin của cục cảnh sát điều tra, vào thời gian đó chiếc xe của bọn bắt cóc được quay lại trên đường phố, đến ngã rẽ Hương Chiêu lại biến mất”
“Biến mất? Sao có thể như thế được?”
Vô Dao ngạc nhiên hỏi trong sự nghi hoặc, Tần thiếu úy lại tiến tới chiếc máy tính làm việc gần đó, dùng chuột nhấp vào các tệp thông tin quan trọng của mình bảo
“Đây là thông tin manh mối cảnh sát tìm được, vì em là người chị tin tưởng nên chị mới dám tiết lộ cho em biết, thật là toàn bộ camera ở đoạn đường đó điều đã bị phủ kín bằng một lớp sơn đen, dù đã cố tìm ra thủ phạm làm việc này nhưng chẳng có manh mối gì cả, nên hôm nay người ta đã đến thay camera mới rồi”
Hai mắt Vô Dao nheo lại, vừa suy nghĩ vừa nói
“Chuyện này nhất định không bình thường, có khi nào bọn bắt cóc là kẻ đã làm việc đó, nhằm cho cảnh sát không thể tìm thấy đoạn đường chúng đi và chỗ ẩn nấp của chúng thì sao?”
Tần thiếu úy gác tay lên cằm, lông mày cũng nheo lại nghi vấn
“Em nói cũng có lí, nhưng vẫn chưa có bằng chứng nào cho chuyện này, dù sao cũng đang trong quá trình điều tra, điều quan trọng là chúng ta không có manh mối nào về nơi bắt cóc của cô gái Hạ Tinh Nhiên đó, nếu chúng muốn bắt cô ấy và đem bán qua biên giới, hay là đem cô ấy ra nước ngoài cũng không thể vì vừa qua có các vụ tệ nạn bắt cóc các cô gái trẻ từ 16 đến 25 tuổi rất nhiều, nên cảnh sát luôn kiểm tra rất nghiêm ngặc mọi đường, dù là đường tắt có thể vượt sang nước ngoài là điều không thể, các quán bar hay karaoke bây giờ đều đang bị kiểm tra rất nghiêm ngặc nhằm tránh tình trạng những người phụ nữ bị buôn bán bất hợp pháp”
Vô Dao ngạc nhiên, nhưng cô nhớ không lầm mình đã đọc qua một bài báo vào tuần trước, bèn nheo mày hỏi
“Chị nói như vậy thì em khá yên tâm, nhưng bọn bắt cóc buôn bán phụ nữ gồm ba tên chẳng phải đã bị cảnh sát bắt vào tuần trước rồi sao?”
“Đó chỉ là tin giả bên phía cảnh sát đem ra nhằm để mọi người dân yên tâm hơn thôi, thực chất thì chúng đã chết cả rồi”
“Gì chứ?”
Vô Dao lại thêm một pha tái mặt, Tần thiếu úy lại chống nạnh một bên hông, tường thuật kể lại sự việc.
“Khi ấy cảnh sát bọn chị nhận được một cuộc gọi của một người đàn ông, anh ta nói rằng mình phát hiện ra hai cô gái bị bọn bắt cóc nhốt trong hầm xe tải và bảo rằng hãy tới đây ngay, nhưng khi bọn chị đến thì người đàn ông đã báo tin không có mặt ở đó nữa, mà lại có hai tên chết ngay tại chỗ phía sau đuôi xe, tên còn lại thì bất tỉnh nhân sự nằm kề hai cái xác của hai tên đồng bọn, hai cô gái bị bắt cóc đúng là đang sợ hãi ngồi co rút trong cửa sau của xe tải, cũng rất nhanh sau đó tên bất tỉnh kia sực tỉnh dậy, nhìn thấy cảnh sát hắn đã sợ hãi đến mức hoảng loạn, vội chạy đi trước mặt bọn chị và không may đã bị một chiếc xe tải khác cán chết, đến cuối cùng thì cảnh sát phải dừng lại cuộc điều tra vì sự việc không may đó, hai cô gái trong hầm xe kia có khai rằng mình đã nghe thấy tiếng súng, sau đó có một người đàn ông lạ mặt đã mở cửa hầm xe tải như muốn cứu họ, nhưng anh ta chẳng nói lời nào mà bỏ đi”
Vô Dao bật hỏi
“Người đàn ông đó…lẽ nào là người đã báo cảnh sát đến chăng?”
“Rất có thể như vậy, nhưng không lẽ anh ta đã giết hai tên bắt cóc kia bằng súng sao? Sau đó lại còn tốt bụng báo cảnh sát đến không khác gì muốn phơi bày tội trạng của mình”
Tần thiếu úy bĩu môi đáp, Vô Dao lại thoáng thắc mắc.
“Nhưng sao chị biết hai tên kia bị giết? Nhỡ chúng tự sát thì sao?”
Tần thiếu úy lắc đầu
“Bởi vì tại hiện trường chẳng thấy khẩu súng nào cả, với lại đang hành sự bắt cóc hai cô gái kia mà chúng lại có ý đâm ra tự sát thì thật không thuyết phục, vì hai tên đều chết bởi đạn, tên còn lại thì bất tỉnh, có thể hắn đã bị anh ta đánh thay vì bắn chết, đó chỉ có thể là một dụng ý duy nhất, anh ta muốn chừa lại một tên sống sót nhằm để cảnh sát có thể lấy lời khai từ hắn ta và điều tra ra được kẻ đứng sau vụ bắt cóc phụ nữ này, nhưng rất tiếc tên còn lại cũng bị xe tải đâm chết, sự việc trở nên rối ren hơn nên cảnh sát quyết định khép lại cuộc điều tra này rồi”
Sau một lúc trò chuyện, Tần thiếu úy tắt gọn chiếc máy tính trên bàn làm việc, thoạt nhìn Vô Dao hỏi
“Dao Dao, em còn muốn biết thêm gì nữa không?”
Vô Dao ngạc nhiên, liền thoát khỏi mớ suy nghĩ hỗn tạp của mình, đứng dậy đáp
“Cảm ơn chị, có vẻ như vậy là đủ rồi, khi nào có thêm manh mối của Tinh Nhiên, chị nhớ báo cho em là được”
Nói xong cô mang túi xách lên vai, quay lưng bước đi về phía cửa rồi đi ra ngoài mất.
Tần thiếu úy chợt gác tay lên cằm suy ngẫm, đúng là chuyện này cô không thể nào bỏ qua được.