Sát Thủ Của Mùi Hương

Chương 105-106




Hôm sau, ông chủ Diệp ngồi trên ghế sopha, ánh mắt ông chăm chú biểu hiện của Tinh Nhiên đang đứng cúi mặt xuống sàn nhà ngay trước mắt ông, dù trong lòng có hơi lo lắng, nhưng ông vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, nâng tách trà lên miệng nhâm nhi hỏi

“Ta nghe nói đêm qua con không ngủ lại ra ngoài vào giữa đêm, tại sao vậy?”

Cô se se các đầu ngón tay mình vào nhau trước ngực, liếc mắt chỗ khác dè dặt trả lời

“Tối qua con không ngủ được, nên ra ngoài hóng tí gió, hoàn toàn không có gì đâu ạ”

Cô vốn định hỏi ông chủ Diệp về chuyện người đàn ông mang mặt nạ đó, dù sao nếu là người ở Diệp Gia, ông chủ Diệp sẽ biết rất rõ, nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy đắn đo, sợ rằng nếu người đàn ông kia không phải thuộc hạ của Diệp Gia, sẽ là một chuyện lớn, hơn nữa lại sợ ông phải đau đầu thêm về chuyện của mình, dù sao một mình cô tự điều tra vẫn là ý tốt nhất.

Nghe vậy ông chủ Diệp đặt tách trà xuống bàn,sau đó chuyển mắt sang Tiểu Nhất đứng gần đó ân cần bảo

“A Nhất, hôm nay cậu đưa A Nhiên ra ngoài mua sắm đi”

“Ơ…vâng, tôi rất sẵn lòng thưa ông chủ”

Tiểu Nhất hơi ngạc nhiên, vì khi không ông lại bảo anh đưa Tinh Nhiên ra ngoài mua sắm, không cần hỏi anh cũng biết ý ông thế nào, bèn gật đầu vâng lời nghe theo.

Tinh Nhiên lại càng ngạc nhiên hơn, nhưng vì hôm nay cô muốn dành thời gian tự mình đi tìm người đàn ông kia một lần nữa, bằng cách đi dạo quanh khắp cái Diệp Gia này nên phản đối nói

“Ơ nhưng con không định đi mua sắm, hôm nay con muốn ở nhà”

Ông chủ Diệp nhìn cô lên tiếng

“Mấy ngay qua con ở nhà suốt nên chắc chắn rất chán, cũng nên ra ngoài lấy chút không khí cho vui”

Cô lắc đầu không chấp thuận

“Nhưng hôm nay thật sự con không muốn ra ngoài”

“Tại sao?”

Ông nhìn cô thoáng có chút nghi ngờ, cô bèn thu hồi thái độ từ chối của mình, ngập ngừng nghĩ thoáng

(Ba nói cũng phải, suốt mấy ngày nay mình cứ ở khư khư trong nhà, không chừng sẽ bị tự kỉ mất)

Nghĩ xong, cô mới nở một nụ cười thật tươi trả lời

“Ba, con đổi ý rồi, con sẽ đi”

Một lúc sau, Tiểu Nhất đưa Tinh Nhiên ra ngoài, anh vừa lái xe, vừa vui vẻ cười hỏi

“Tinh Nhiên tiểu thư, cô muốn mua gì không?”

Tinh Nhiên ngồi ngay ghế bên cạnh, đôi mắt cô nhắm lờ đi, hai tay khoanh lại, chân này chéo chân kia đáp

“Tôi chẳng muốn mua gì cả”

Thấy thái độ không vui vẻ của cô, Tiểu Nhất cười gượng nói

“Tôi thấy ông chủ muốn cô thoải mái một chút mới bảo cô ra ngoài mua sắm, cô đừng làm khó tôi nữa”

Cô bỗng ngạc nhiên,nghĩ cũng phải, vì muốn cô thoải mái một chút nên ông chủ Diệp mới tạo ý cho cô ra ngoài vui chơi, nên cô hạ quyết tậm, bèn quay sang Tiểu Nhất mỉm cười trả lời

“Anh nói cũng đúng, thế thì tôi sẽ vì anh mà hôm nay mua thật nhiều thứ”

Tiểu Nhất bật cười, tâm trạng hưng phấn lên được vài bậc.

“Phải như vậy chứ”

Vài phút sau, cô và Tiểu Nhất ghé vào một siêu thị lớn.

Anh và cô đi khắp nơi, mãi không thấy cô mua gì nên anh đi phía sau, thắc mắc hỏi

“Tinh Nhiên tiểu thư, cô đi lòng vòng suốt nãy giờ rồi, không định mua gì sao?”

Cô vẫn cứ đi lên phía trước, mắt mang một chiếc kính râm đen dày cộm, đi ngang qua một cửa hàng bán quần áo thời trang, cô mới chịu dừng chân lại rồi nhìn chầm chầm vào lớp kính trong suốt của cửa hàng kia ngẫm nghĩ

(Dù sao lâu lắm mới có dịp đi mua sắm, mình cũng nên thoải mái một chút mới phải)

Cô đi vào cửa hàng, thấy vậy Tiểu Nhất mới bật phát mừng rỡ vì cuối cùng cô cũng chịu dừng chân mua thứ gì đó.

Bước qua các sạp quần áo đắt đỏ, giá cả lên đến vài triệu bạc. Cô dừng chân lại trước một chiếc váy màu trắng tinh tế, được mặc trên một con ma nơ canh trong tư thế đứng vô cùng sang chảnh.

“Chiếc váy này rất đẹp, rất hợp với Tinh Nhiên tiểu thư”

Tiểu Nhất đi tới cô, thoạt nhìn chiếc váy kia cười khen bảo thì cô nhắm mắt hỏi

“Thật sao?”

“Thật, tôi không nói đùa đâu”

Anh đáp không chừa giây nào, ngay khi cô định lựa chiếc váy này và muốn mặc thử. Bỗng dưng có hai tiếng nam nữ đằng sau chiếc váy trắng cô đang nhắm đến, giọng người nam lên tiếng

“Trúc Nhi, chiếc váy này rất hợp với em, em muốn thử không?”

Trúc Nhi ngước nhìn chiếc váy trắng tuyệt đẹp được mặc trên con ma nơ canh kia, dù bản thân rất thích nhưng cô lại tỏa ra chán ghét, quay mặt sang một bên nói

“Chiếc váy này rất đắt, tôi không thử đâu”

Chính Lâm bật cười, giơ thẻ tín dụng lên nhìn cô đắc ý

“Em lo gì chứ, toàn bộ đều do anh trả, em không tốn một xu”

Tinh Nhiên cảm thấy dường như chiếc váy trắng này sắp có người tranh giành với mình, ngay khi thấy cô nhân viên bán hàng đi tới, cô đã vội chợp lấy cơ hội, cố ý thúc giục bảo

“Tôi muốn mua chiếc váy này, thanh toán đi”

Nghe vậy Trúc Nhi và Chính Lâm ngạc nhiên, thoạt nhìn Tinh Nhiên bước sang một bên, cô cũng thấy anh và Trúc Nhi đang nhìn mình, cô mỉm cười đắc ý nhìn họ dưới chiếc kính râm như một niềm khiêu khích.

Chính Lâm bật phát cau mày, liền chuyển mắt đã thấy nét mặt Trúc Nhi có vẻ tiếc nuối, anh mới tiến tới Tinh Nhiên lên tiếng hỏi

“Xin lỗi, cô có thể nhường chiếc váy này cho bọn tôi được không?”

Tinh Nhiên ngạc nhiên, bèn cong môi dửng dưng nói

“Sao chứ?”

Anh ngập ngừng, giọng điệu nghiêm túc bảo

“Bạn gái tôi…cô ấy rất thích chiếc váy này, với lại bọn tôi đã đứng đây nãy giờ, tôi phải cất công năn nỉ bảo cô ấy mặc thử nó, nhưng bây giờ cô lại mua trước nên tôi có ý muốn xin cô nhường lại cho mình”

Tinh Nhiên bật cười nhạt, chỉnh nắn chiếc kính râm trên mắt mình trả lời

“Đó là chuyện của anh và bạn gái anh, tôi chẳng liên quan gì cả”

Nói xong cô nhìn sang cô nhân viên bán hàng, giơ thẻ tín dụng đến giục nói

“Mau thanh toán cho tôi đi”

Thấy vậy cô nhân viên bán hàng đứng một bên, cười gượng hỏi

“Nhưng tiểu thư, cô không định mặc thử sao?”

Tinh Nhiên thẳng thắng trả lời tự tin

“Không, tôi biết mình sẽ mặc vừa”

“Vâng”

Nghe vậy cô nhân viên đó bèn gỡ chiếc váy trắng kia khỏi con ma nơ canh xuống thì Trúc Nhi đã cúi mặt u sầu, thấy nét mặt cô như thế, Chính Lâm không chịu đựng được, bèn nhìn Tinh Nhiên cố gắng nài nỉ

“Này cô, tôi trả gấp ba lần tiền chiếc váy này cho cô, cô nhường nó lại cho bọn tôi được không?”

Nghe vậy Tinh Nhiên sực kinh ngạc, nhìn sang đã thấy Trúc Nhi kéo cánh tay anh lại một cách không hài lòng, đôi mày cô chao lại nói

“Anh làm gì vậy? Tôi không có nói mình thích chiếc váy này bao giờ, chúng ta đi thôi”

Cô cố kéo anh đi, nhưng anh lại không quan tâm, tiếp tục nhìn sang Tinh Nhiên kiên quyết hỏi tiếp

“Hay cô muốn bao nhiêu? Tôi trả gấp năm, à không gấp mười lần có được không?”

Tinh Nhiên bật cười nhẹ, ánh mắt nhìn anh tỉ mỉ hỏi

“Anh thật sự muốn mua chiếc váy này đến vậy sao? Vì bạn gái anh à?”

Nghe câu hỏi ấy, không hiểu sao Trúc Nhi liền nhìn sang Tinh Nhiên, giọng điệu thẹn thùng lên tiếng

“Tôi không phải bạn gái anh ấy, cô hiểu lầm rồi”

Tinh Nhiên thoáng có chút nực cười, bèn hỏi

“Cô giải thích với người lạ như tôi làm gì chứ? Tôi cần biết quan hệ của hai người sao?”

(Cô gái này…)

Bỗng cô sực ngạc nhiên, thoạt nhìn từ đầu đến chân Trúc Nhi, mọi thứ khoác lên người cô ta đều giản dị trong khi người đàn ông đi cạnh cô ta lại ăn mặc khá thời thượng, chỉ cần quan sát cách nói chuyện và sự kiên định của anh ta, Tinh Nhiên cũng biết anh ta khá giàu có, nhưng cô gái mà anh ta cho là bạn gái mình lại khác xa hoàn toàn.

Cô bán hàng cầm túi đồ đi lại, hai tay đưa Tinh Nhiên cười nói

“Đồ của cô đây”

“Cảm ơn”

Tinh Nhiên cầm lấy, Tiểu Nhất đứng bên cạnh lên tiếng

“Vậy chúng ta đi thôi”

Tinh Nhiên gật đầu, định quay đi thì Chính Lâm đã kéo vai cô lại tiếp tục nài nỉ

“Khoan đã, hay cô vẫn chưa hài lòng với khoản tiền tôi đưa ra, cô muốn bao nhiêu cũng được, nhường lại chiếc váy này cho tôi được không?”

Trúc Nhi lại kéo tay anh

“Chính Lâm, đừng làm khó cô ấy, dù sao cô ấy cũng mua trước rồi”

Dù vậy nhưng vì anh biết Trúc Nhi khó khăn lắm mới thích chiếc váy này, nên bằng mọi giá anh phải lấy cho bằng được.

Nhưng Tiểu Nhất đã can tay anh ra, nheo mày tỏa vẻ cáo gắt

“Anh đang chạm vào tiểu thư nhà chúng tôi đấy, bỏ tay ra đi”

Mặt Chính Lâm đã hầm hực khó chịu, nhưng vẫn kiên nhẫn thuyết phục nói

“Bạn gái tôi cô ấy rất thích chiếc váy đó, không lẽ cô không thể nhường lại cho bọn tôi được sao?”

Tinh Nhiên bật cười một tiếng “ha”, sau đó nhíu mày lườm mắt, gạt tay Chính Lâm ra khỏi vai mình

“Nhưng chính tai tôi nghe thấy bạn gái anh nói rằng cô ấy không thích nó mà, anh buông tay mình ra khỏi vai tôi đi”

“Nhưng tôi hiểu cô ấy hơn bất kì ai, tôi biết cô ấy thích chiếc váy đó, làm ơn hãy nhường lại cho tôi”

Chính Lâm quả quyết, vẫn một mực cúi đầu trước Tinh Nhiên cầu xin, thấy vậy Trúc Nhi ngạc nhiên, cô nắm chặt lòng bàn tay lại đưa lên trước ngực, e thẹn nghĩ

(Vậy ra anh ấy có thể biết được mình rất thích chiếc váy đó, tại sao vậy chứ?)

Ngay lúc này, Chính Lâm lại nhìn Tinh Nhiên tiếp lời

“Tôi chưa bao giờ cầu xin ai, nhưng hôm nay vì cô ấy tôi quyết phải mua cho bằng được chiếc váy kia”

Tinh Nhiên bật cười cợt, cô thật không muốn day dưa lâu, nhường chiếc váy này cũng được, vì cô không phải thích nó đến mức đi bỏ thời gian tranh giành với người khác, nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy thú vị, muốn trêu chọc người đàn ông trước mặt một chút, bèn giơ túi đựng đồ lên trước anh ta khiêu khích hỏi

“Nhưng rất tiếc tôi mua nó trước rồi, anh làm sao mua lại được từ tay tôi đây?”

Vài giây sau đó, Chính Lâm cảm thấy không còn cách nào khác, anh nhắm mắt nghiếng răng, giọng ngượng ngạo nói

“Cô thật là, tôi đã nài nỉ hết lời, chẳng lẽ cô muốn tôi phải ra tay với cô sao?”

Tinh Nhiên bật sửng người, ngạc nhiên trước thái độ kì lạ Chính Lâm, bật phát cau mày thách thức

“Thế thì đã sao? Anh sẽ làm gì tôi?”

Anh bèn bỏ hai tay vào túi quần, nghiêng đầu nhẹ, cười một cách ranh ma trả lời

“Có lẽ cô không biết, nhưng toàn bộ cái siêu thị này, đều là của tôi”

Bỗng ai nấy đều sửng sốt, cô bán hàng liền nhìn anh hoảng hốt lấp mấp hỏi

“Nếu vậy không lẽ…ngài chính là Nhạc Tổng sao?”

Chính Lâm không nhìn cô ta, nhưng lại đưa tay giật túi đồ trên tay Tinh Nhiên qua mình, nhấn giọng từng chữ nhìn cô nói

“Tôi là chủ nơi đây, tôi nói không bán, thì tuyệt đối không bán”

Tinh Nhiên sực kinh ngạc, trơ mắt đứng như tượng, thấy Chính Lâm đã ung dung quay sang Trúc Nhi cười hiền bảo

“Anh mua nó rồi, em vào phòng thay đi”

Anh đẩy vai Trúc Nhi tới phòng thay đồ thì Tinh Nhiên đã sực tức tối lên tiếng

“Anh đừng nghĩ nói như vậy tôi sẽ tin, nếu anh thật sự là chủ của cả siêu thị này, vậy thì chứng minh đi chứ”

Chính Lâm quay lại nhìn cô, nheo mày khó hiểu hỏi

“Cô muốn tôi chứng minh bằng gì hả?”

Tinh Nhiên cắn răng, quay sang cô nhân viên bán hàng thắc mắc

“Cô là nhân viên của cửa hàng này, sao lại không biết mặt chủ ở đây chứ?”

Cô nhân viên báng hàng gật gù gật gượng trả lời

“Đó là vì…tôi chỉ nghe qua tên của Nhạc Tổng, hoàn toàn không biết mặt ngài ấy đâu, dù sao tôi cũng chỉ là nhân viên thôi mà, làm gì có cơ hội được gặp Nhạc Tổng, chủ của siêu thị này bao giờ chứ?”

“Nhạc Tổng?”

Tiểu Nhất bỗng sờ cằm lẩm bẩm, Tinh Nhiên thấy lạ bèn quay sang hỏi

“Tiểu Nhất, anh làm sao vậy?”

Tiểu Nhất thoạt nhìn Chính Lâm đang đứng gần đó, quan sát từ đầu tới chân anh rồi lên tiếng

“Hình như tôi có thấy qua anh ấy rồi, anh có phải là con trai của Nhạc lão gia không?”

Chính Lâm ngạc nhiên, nhanh chóng tiến tới hỏi

“Sao anh lại biết ba tôi?”

Tiểu Nhất bật cười đáp

“Vì Nhạc lão gia thường hay rủ rê ông chủ nhà chúng tôi đi đánh golf, nên tôi có thể nhận ra anh, vì trông anh khá giống ba mình”

Lúc này Tinh Nhiên bật kinh hoảng, liền quay mặt đi trong lo nghĩ

(Nói vậy có nghĩa, anh ta có quen biết ba sao? Sao có thể trùng hợp như thế chứ?)

Nghe vậy Chính Lâm bật cười

“Không lẽ ông chủ của anh là người quen của ba tôi, thật là trùng hợp, thảo nào cứ thấy ba tôi đi đánh golf, ông ấy bảo là đi đánh cùng một người bạn chí cốt, vậy ông chủ của anh là ai? Tôi muốn biết tên ông ấy để lần sau có thể gặp mặt và chào hỏi”

Tiểu Nhất cười gượng, gãy má đáp

“À ông chủ nhà chúng tôi sống rất kín đáo, lần sau có gặp, anh cứ gọi ông ấy là ông chủ Diệp được rồi”

“Kín đáo tới vậy sao?”

Chính Lâm hơi ngạc nhiên, nhưng bèn trỏ tay sang bóng lưng của Tinh Nhiên hỏi

“Vậy cô gái đứng cạnh anh là ai? Tôi có nghe lúc nãy anh gọi cô ta là tiểu thư của nhà anh?”

Tinh Nhiên bật run lên từng bậc, cô nhún vai, bật phát quay sang chen ngang cuộc trò chuyện của anh và Tiểu Nhất, cắt ngang nói lớn

“Này anh, tôi nói cho anh biết dù sao tôi đã thanh toán tiền chiếc váy kia cả rồi, anh dám đối xử với khách hàng như vậy sao?”

“Ra cô vẫn còn ấm ức chuyện chiếc váy kia à?”

Chính Lâm bật cười, thoạt nhìn sang cô nhân viên bán hàng bảo

“Mau trả lại gấp mười lần tiền cho cô ta đi”

Nghe vậy cô bán hàng liền gật đầu đáp

“Vâng ạ”

Rồi cô ta quay đi, vội lại quầy thanh toán lấy tiền thì Tinh Nhiên không khỏi cau mày nói

“Anh thật vênh váo, rõ ràng lúc nãy còn hạ mặt cầu xin tôi nhường lại váy cho anh, bây giờ anh lại muốn dùng tiền trả cho tôi sao?”

Thấy Trúc Nhi đã vào phòng thử đồ mất, Chính Lâm mới hạ giọng nhìn Tinh Nhiên giải thích

“Lúc nãy tôi muốn trả cho cô gấp mười lần nhưng cô không đồng ý, tôi lại không muốn thừa nhận cửa hàng này là của mình trước mặt bạn gái tôi cho nên mới hạ mặt cầu xin cô, nào ngờ cô vẫn không chịu thì tôi hết cách rồi”

“Anh không sợ tôi nói với mọi người rằng siêu thị của anh xem thường khách hàng sao?”

Cô nheo mày hỏi, Chính Lâm vẫn hiện ra nét mặt tự tin, vuốt mấy sợi tóc mái của mình nói

“Xin lỗi, dù cô có nhiều tiền đi chăng nữa cũng chẳng làm ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của tôi, tiền tôi đã đền gấp mười lần thì cô lợi quá rồi còn gì”

Tinh Nhiên nghiếng răng, thấy vậy Tiểu Nhất nhìn cô thuyết phục bảo

“Tinh Nhiên tiểu thư, hay chúng ta đi tìm đồ khác mua nhé, tôi thấy ở đây có nhiều món lắm”

Thay vì nghe lời Tiểu Nhất, cô lại gỡ chiếc kính râm xuống khiến Tiểu Nhất trố mắt hoảng hốt.

“Tinh Nhiên tiểu thư, cô làm gì vậy? Ở đây đông người lắm”

Cô nhếch môi nhìn Chính Lâm trong đắc ý

“Nhưng tôi thích chiếc váy đó, tôi không từ bỏ đâu”

Bất ngờ có nhiều người đi ngang qua cửa hàng, Tiểu Nhất thấy vậy liền dùng thân mình che chắn lấy người cô, nhưng dù có che bên đây, thì bên kia vẫn bị nhìn thấy. Ngay khi có một cô gái đi ngang, nhìn thấy Tinh Nhiên qua lớp kính của cửa hàng quần áo, cô ta liền che miệng hoảng hốt hô lớn

“Á nhìn kìa, là Hạ Tinh Nhiên đấy, tôi không nhìn lầm đâu”

Bỗng ai nấy xung quanh đều ngạc nhiên chuyển mắt chú ý, họ bắt đầu xúm quanh cửa hàng, Tiểu Nhất thấy vậy liền nắm cánh tay Tinh Nhiên, cúi đầu nhọc nhằn lo lắng khẽ bảo

“Nguy rồi Tinh Nhiên tiểu thư, mọi người ở siêu thị này rất đông, họ vây kín cửa hàng này mất rồi”

Chính Lâm vẫn ung dung vuốt tóc mình, bật cười nhẹ nhìn cô nói

“Ra vậy, vì cô là người nổi tiếng nên mới dám tranh giành với tôi”

Đúng lúc Trúc Nhi vừa bước chân ra khỏi phòng thử đồ, cô ôm chiếc váy kia lên tiếng

“Chính Lâm, hình như váy bị hỏng dây kéo rồi”

Chính Lâm ngạc nhiên, Trúc Nhi lại còn sực kinh ngạc hơn khi thấy bầy người vây quanh hướng nhìn vào cửa hàng cô đang đứng như kiến, cô lấp mấp hỏi

“Chuyện…chuyện gì đang xảy ra vậy?”

“Trúc Nhi, váy bị hỏng rồi sao?”

Anh quay lại nhìn cô hỏi thì Tinh Nhiên đã nheo mày tiếc nuối

“Bị hỏng rồi”

(Thế thì mình chẳng cần nữa)

Sau đó cô mang kính râm lên, định bỏ đi thì đã thấy đám người ngoài đang dùng máy ảnh chụp lấy cô khắp chung quanh, cô dè dặt lo sợ ngẫm nghĩ

(Chết rồi, nhiều người quá, mình mà bước ra sẽ bị đám người này vồ tới cho mà xem)

Chính Lâm cười giễu lên tiếng

“Hạ tiểu thư, không ngờ cô xinh đẹp tuyệt mỹ nhưng đầu óc lại kém thông minh như vậy, định dùng danh tiếng của mình phá hủy uy tín chỗ làm ăn của tôi sao?”

Tinh Nhiên nhìn anh, bèn hạ giọng nhắm mắt, vì bị nói trúng tim đen, cô cố lấy cớ che đi ý định của mình, trả lời

“Tôi định làm vậy khi nào? Anh là đang nói oan cho tôi rồi”

“Cô là Hạ Tinh Nhiên?”

Trúc Nhi tiến tới cô hỏi, Tinh Nhiên bật cười nhẹ đáp

“Cô hỏi lạ thật, ai ở đây cũng biết tôi”

Nghe vậy Trúc Nhi nheo mày thầm nghĩ

(Mình nhớ rồi, cô gái này đang có tin đồn nghi vấn hẹn hò với Quân tổng của tập đoàn CPF Quân Khiết Tường, cô ấy cũng được anh ta tạo cho chỗ đứng như bây giờ, nhưng sao cô ta lại xuất hiện ở đây?”

Ngay khi mọi người bắt đầu vây lấy cả cửa hàng, họ xô đổ trước Tinh Nhiên hô hoáng, trong số đó họ còn dùng điện thoại livestream trực tiếp lên khắp các trang mạng, và chỉ mới vài phút sau đó, tự dưng có mấy người mặc đồ đen không rõ lai lịch, mang kính râm bất ngờ xông vào đám đông, nhào tới kéo tay Tinh Nhiên thì cô đã ngạc nhiên quay sang hỏi

“Ơ, mấy người là ai?”

Chúng không đáp, đã kéo mạnh tay cô đi, chúng thậm chí còn mạnh tay hất cả người bọn fan hâm mộ đang đứng lấn ngang đường đi của chúng, cầm súng hăm dọa chỉa lung tung, nhấn giọng lưu manh bảo

“Không muốn chết thì tránh ra hết đi”

Tinh Nhiên thấy lần lượt người này người kia ngã xuống, bèn cố giật tay khỏi bọn chúng phản kháng hỏi

“Mấy người là ai vậy? Bỏ tay tôi ra”

Tiểu Nhất lúc này đuổi theo phía sau, vì một phút lơ là anh đã để cô bị đám người lạ kéo đi, bèn hốt hoảng nhào tới bất chấp tín mạng, ra giọng hét lớn

“Các ngươi bỏ tay cô ấy ra mau”

Anh vừa chạy lại, đã bị một tên cao to chắn đường, hắn bất ngờ dùng chân đã anh văng vào cửa kính, kính vì thế cũng ngã xuống đổ nát tan tành, văng tứ tung, anh lăn lóc, máu chảy từ các vết cắt trên người tuôn ra. Mọi người thấy thế đều sợ hãi tản sang nhiều phía, trơ mắt nhìn Tinh Nhiên bị đám người lạ kéo đi.

Chính Lâm thấy lạ, bèn nhìn sang sắc mặt Trúc Nhi đang hoảng hốt không kém, nhau nhảu nói

“Em đứng đây một lát, anh đuổi theo xem sao”

Trúc Nhi lấp mấp, chưa kịp trả lời đã thấy bóng dáng Chính Lâm vụt mất. Xuống khỏi siêu thị, anh chạy ra nhìn xung quanh, đã thấy Tinh Nhiên bị chúng làm ngất xỉu từ lúc nào, cả thân lẫn xác bị tên cao to kia vác lên dễ dàng như vác gạo, thấy vậy anh vội chạy lại hỏi lớn

“Này, mấy người tính bắt cóc cô ta sao?”

Ngay khi anh chưa kịp chạy tới chúng, đã thấy chúng vội vã đẩy Tinh Nhiên vào một chiếc xe màu đen rồi đóng sầm cửa lại, sau đó khởi động lái đi.

Anh chạy tới lề đường, thoạt nhìn từ xa chiếc xe đã rẽ hướng mất. Lúc này Tiểu Nhất cố đứng dậy, anh vội vã lấy điện thoại gọi về Diệp Gia một cách khẩn cấp.

Vài tiếng sau, ông chủ Diệp huy động toàn bộ người của mình lái xe tìm kiếm Tinh Nhiên khắp thành phố với tinh thần sốt ruột đến tột độ.

Cả nước đều đăng tin khắp trên các trang wed, cả video và hình ảnh Tinh Nhiên bị đám người kia bắt đi.

Tại nơi cư trú của A Lạc, vừa thấy đám thuộc hạ mở cửa đi vào, tên cao to kia cũng vác cả người Tinh Nhiên bước tới, thấy A Lạc đang thản nhiên ngồi chơi cờ vua cùng A Trạch, hắn cúi đầu lên tiếng

“Lão đại, bắt được cô ta rồi”

Nghe vậy A Lạc vẫn ung dung, kéo con cờ của mình lên một ô, A Trạch thấy lạ hỏi

“Lão đại, người cũng đã bắt rồi, anh không xử lí sao?”

A Lạc cười nhạt, liếc sang tên cao to nói

“Giao cô ta cho Thiển Linh đi, bảo quay cho nét vào”

“Vâng”

Tên đó tuân lệnh, liền vác Tinh Nhiên đi mất thì A Trạch sực kinh ngạc hỏi

“Lão đại, như vậy ngài có chắc tên đó sẽ lộ diện không? Dù sao cô gái kia cũng là minh tinh, chuyện này thật sự quá sức đối với cô ta rồi”

A Lạc dựa lưng ra sau ghế, xòe hai tay cười thích thú

“Ai quan tâm chứ, thử xem nếu biết bạn gái mình bị nhiều người làm nhục, phản ứng của hắn ta sẽ thế nào nhỉ?”

Lúc này hắn thực sự thích thú khi nghĩ đến cảnh đó, hắn không thể chờ lâu hơn, tự hỏi nét mặt của Tước Thần sẽ bại dưới tay hắn như thế nào.

Lần này A Lạc không nương tay, hiếm khi phát hiện ra Tinh Nhiên gần nơi cư trú của hắn, thông qua video trực tiếp livestream trên mạng rần rộ của bọn fan hâm mộ, hắn biết cô vẫn còn sốc và lo sợ chuyện hắn hâm dạo cô lúc trước, vì thế muốn tìm cô cũng không hề khó khăn, chỉ tiếc khi hắn hay tin cô được ông chủ Diệp nhận làm con gái nuôi và đem cô về Diệp Gia săn sóc, từ đó A Lạc khó lòng tìm cô gây chuyện được.

Nhưng vừa thấy cơ hội đến, hắn đã nhanh chóng cho người đến vây bắt cô dù là trong mọi hoàn cảnh nào.

Lúc này Tinh Nhiên bị đưa vào một căn phòng chỉ có mỗi chiếc giường rộng, chúng đặt cô lên giường, thấy cô đã bất tỉnh nhân sự không thể phản kháng, chúng nhìn nhau cười đùa phấn khích bảo

“Này làm ngay đi”

Trong đó, ngoài tên cao to lúc nãy ra thì còn lại có bốn tên khác, vừa nhìn thấy Tinh Nhiên chúng đã không kìm nổi dục vọng, háo hức mong chờ có thể được hưởng thụ một cách nhanh nhất.

Bất chợt cánh cửa mở ra, chúng ngạc nhiên hướng mắt nhìn, Thiển Linh không hiểu chuyện gì, chỉ nghe thấy lúc nãy có người gõ cửa phòng mình và bảo đến đây theo như lệnh của A Lạc, kết quả lại thấy năm tên đàn ông đang đứng bên trong phòng nói chuyện gì đó, cô đâm nghi hoặc hỏi

“Mấy người làm gì vậy?”

Một tên trong số đó với bộ dạng cao ngạo đáp

“Lão đại bảo cô cầm máy quay lại đấy, vì bọn tôi sắp làm nhục cô ra rồi”

Nghe vậy Thiển Linh sực kinh ngạc

“Gì chứ? Cô gái này…”

Cô tiến tới thoạt nhìn Tinh Nhiên đang nằm bất tỉnh trên giường, trong khi đó tên cao to đã vứt máy quay lên tay cô ta, ra lệnh thúc giục.

“Nhanh đi”

Cô liền cầm máy quay, vừa giơ lên đã thấy bọn chúng thèm khát đến mức áo quần cũng bắt đầu cởi ra, sau đó vứt lung tung xuống đất từng cái trước mặt cô, tuy nhiên chỉ có tên cao lớn kia là không cởi, có lẽ vì hắn không có hứng thú so với bốn tên còn lại, bỗng chốc cô đỏ mặt, bèn hét toáng lên thì chúng quay sang, một tên nheo mày hỏi

“Cô bị điên sao?”

Thiển Linh vứt máy quay xuống đất, che hai mắt xấu hổ nói

“Tởm…tởm quá”

Nghe thế chúng ngạc nhiên, một tên bật cười hỏi

“Không lẽ cô chưa từng thấy qua đàn ông khỏa thân bao giờ à?”

“Gia đình cô buôn bán mại dâm, đừng nói là cô chưa từng tiếp khách đấy nhé”

Tên kia cũng thốt lời, Thiển Linh cắn răng đáp

“Ai nói như vậy thì tôi sẽ phải đi tiếp khách chứ?”

Nghe vậy chúng sực đầy kinh ngạc, có một tên thoạt nhìn vóc dáng của cô rồi nổi tính thích thú, sau đó nhìn bốn tên còn lại nói

“Vậy có nghĩa cô ta còn trinh đấy, chúng ta thì có năm người nhưng chỉ có một đứa con gái để xơi, chi bằng…”

Nghe vậy Thiển Linh hoảng hốt, nhận ra ý định không hay của chúng bèn lên tiếng hâm dọa.

“Mấy anh đừng làm bậy, không sợ tôi sẽ mách với A Lạc sao? Đừng có đùa”

Chúng bật cười cợt, một tên chế giễu bảo

“Nhưng bọn tôi nghe nói cô chỉ được lão đại mua về dùng cho mục đích của mình, bọn tôi mới chơi cô thì ngài ấy cũng không có lí do gì cấm cản”

Thiển Linh bắt đầu hoang mang, cô biết rõ thân phận của mình ở đây, chỉ vì hôm đó A Lạc đưa ra một số tiền khá lớn nhằm muốn thuê cô về giúp hắn một số chuyện, cô chưa kịp từ chối thì mẹ cô đã sáng mắt hốc mồm với số tiền đó và đồng ý ngay tức thì, trơ mắt nhìn cô bị A Lạc cùng đám người của hắn mang đi không tiếc thương.

Cô cứ tưởng đi cùng hắn sẽ được sung sướng toàn vẹn, nào ngờ vừa đến xào huyệt của A Lạc, mọi thứ ở đây hắn đều ra lệnh cho cô không được phép động vào, suốt ngày bị nhốt trong phòng trừ khi có lệnh của hắn thì cô mới được ra.

Cô căm ghét hắn, càng muốn rời khỏi đây vì đã chán nản đến tận tụy, nhưng mỗi lần lấy cớ muốn ra ngoài thì đều bị người của hắn bám theo không dứt.

Lúc này cô sợ hãi, lùi thân về sau sát vách tường thì đã bị một tên đi tới, vác cả thân xác cô lên rồi vứt gọn lên giường nằm bên cạnh Tinh Nhiên, cô bật ngồi dậy hoảng loạn gào thét

“Mấy anh tuyệt đối không thể làm thế với tôi được, tuyệt đối không được”

Thiển Linh cố bước chân khỏi giường, lại bị hai tên túm hai cánh tay lại, cô bất phản kháng không thể chống cự nổi. Tên cao to thì bắt đầu cầm máy quay lên, nhếch môi khinh bỉ thì một tên thắc mắc nhìn sang hỏi

“Ngươi định quay cả Thiển Linh sao?”

Hắn liếc nhìn tên đó với điệu cười ác thú trả lời

“Ta định quay cả hai, và mỗi người sẽ là một đoạn clip, của Hạ Tinh Nhiên ta sẽ giao cho lão đại, còn Thiển Linh cô ta sau này có chống cự chúng ta giở trò đòi bại thì chỉ gần đem đoạn clip này ra phát tán thôi”

Nghe vậy tên kia cười cợt bảo

“Ngươi đúng là thông minh, còn tính tới mai sau nữa”

Thiển Linh cắn răng, biết ý định của chúng sau khi quay xong đoạn clip này, có nghĩa mãi mãi cô sẽ bị chúng hiếp đáp mà không có điểm dừng lại, nên liền cố ra sức vùng vẫy tay chân

“Thả tôi ra, các anh là đồ bỉ ổi”

Một tên kìm lấy tay cô ta cười nói

“Nếu cô đã gọi bọn tôi là bỉ ổi, thì bọn tôi sẽ không ngại chuyện sắp làm với cô đâu”

Dứt lời, bọn chúng bắt đầu dùng tay xé toạc áo cô ra, khi hai tên kia đang dùng sức làm nhục cô thì tên cao to đã cười khoái chí, cầm máy quay, quay lại từng chi tiết một không bỏ sót đoạn nào. Thiển Linh bị hai tên kia sờ mó khắp nơi trên cơ thể, cô la hét bất lực, một tên khác liền dùng băng kín dán chặt miệng cô lại. Đúng lúc Tinh Nhiên vừa bắt đầu mở mắt vì các tiếng động ồn ào bên tai, cô liếc mắt sang, liền thấy có hai tên đang đè lên người một cô gái rất thô bạo, và chúng đang làm gì đó với cô gái kia ngay bên cạnh cô. Cô bật hoảng hốt, tiếp tục nhắm mắt ngẫm nghĩ

(Đây là đâu? Mình bị mấy kẻ đòi bại bắt cóc rồi sao? Cô gái bên cạnh không lẽ cũng như mình?)

Hai tên còn lại thì đứng phía sau quan sát trò vui mắt trước mặt, chúng chảy cả nước vãi, rồi nhìn tên cao to hỏi

“Nhìn bọn chúng xơi Thiển Linh ta thấy thèm quá, khi nào tới lượt bọn này vậy?”

Tên cao to đứng cầm máy quay nhếch môi đáp

“Sẽ sớm thôi, tác dụng của thuốc mê kéo dài đến hai tiếng, Hạ Tinh Nhiên còn lâu mới tỉnh dậy”

Lúc này Tinh Nhiên bật điếng người, toàn thân co động trên giường như không tin vào chính tai mình nghe thấy.

(Vậy ra một lát nữa mình cũng sẽ như vậy, không thể nào)

Mười phút sau, hai tên kia bỗng nhiên rời khỏi giường sau khi đã chơi đùa khuây khỏa, chúng mặc quần áo vào, nhìn hai tên còn lại và tên cao to lên tiếng

“Bọn ta xong rồi, tới bọn ngươi đấy”

Tên cao to nhìn Thiển Linh nằm thoi thóp trên giường, thân thể không một mảnh vải che đậy dù đang bị phủ bởi lớp chăn màu trắng kia, cô như hết sức lực, nước mắt tuôn ra hai bên khóe mi vì sợ hãi, vì cô bây giờ không khác gì một cái xác không hồn.

Tên cao to liền dừng đoạn clip đang quay, hắn bắt đầu lưu lại, nhếch một nụ cười hiểm tà.

Tinh Nhiên nhíp mắt nhìn bọn chúng, cô thấy tất cả có năm tên, hơn hẳn lại còn cầm máy quay trên tay bởi một tên cao lớn trong số đó. Cô nghĩ nếu bản thân cứ nằm đây, chắc chắn người tiếp theo sẽ là mình. Cô cảm thấy kinh tởm bởi những tiếng đòi bại bên tai mình vừa nghe khi chúng làm nhục Thiển Linh ngay bên cạnh cô. Hai bàn tay cô bắt đầu run run trên nệm giường, cô liếc mắt nhìn thấy cửa ra vào nằm phía sau lưng bọn chúng, nếu muốn vụt thân tẩu thoát, chắc chắn là điều không thể.

Nhưng hai tên kia đã không còn chịu nổi, nhìn sang Tinh Nhiên đang nhắm mắt trên giường nói

“Thế bây giờ bọn này bắt đầu được chưa?”

“Phải đấy, bọn này chờ lâu quá rồi”

Tên cao to liền kiểm tra máy quay, hắn nhận thấy dường như pin sắp cạn nên cắn nhẹ răng hỏi

“Chết tiệt, còn máy quay nào khác không? Ta nghĩ máy này sắp hết pin rồi”

Một tên ngạc nhiên lên tiếng

“Gì chứ? Chỉ mới quay có một lần, lại hết pin nhanh vậy sao?”

Tên cao lớn trả lời, nét mặt hắn lo lắng một cách nghiêm trọng.

“Đừng có đùa, lão đại đang cần gấp video về Hạ Tinh Nhiên đấy, làm sao đây?”

Tinh Nhiên nhận thấy bọn chúng đang chăm chú vây quanh tên cầm máy quay, cô bắt đầu ngồi dậy, bước chân nhè nhẹ xuống sàn, trong tức khắc bắt lấy cơ hội, cô rón rén chân đi ngang qua phía sau chúng, vụt thân chạy tới cửa thì cả năm tên đều chuyển mắt hướng nhìn, chợt thấy Tinh Nhiên đã mở cửa ra và có ý định trốn thoát, tên cao lớn kinh ngạc gào to

“Cô ta định chạy kìa, mau bắt lại nhanh đi”

Tinh Nhiên vụt thân chạy ra ngoài, cả bốn tên cũng nhanh chóng vụt đuổi theo cô, luôn miệng hô hoáng

“Đứng lại, mau đứng lại!!!”

Lúc này tên cao lớn kia sực tức giận, nếu để Tinh Nhiên trốn thoát được thì hắn sẽ phải lãnh đòn tàn ác do A Lạc ban cho. Hắn kiểm tra lại camera thì máy lại tắt đi vì hết pin, hắn lo sợ, liền đi ra ngoài mất. Thiển Linh lúc này ngồi dậy, thân thể cô vừa ê ẩm lại vừa đau đớn, cô cắn răng, mồ hôi nhễ nhãi đầy trên trán, cô không thể ngờ mình lại bị làm nhục bởi hai tên khốn thuộc hạ của A Lạc, lần đầu của cô đã bị chúng cướp mất nên không can tâm trong uất hận.

Bên ngoài phòng khách, tên cao lớn bước vào, hắn đổ mồ hôi lạnh, nhìn A Lạc vẫn còn cùng A Trạch chơi cờ vui gần đó.

Hắn không dám tiến tới, nhưng A Lạc đã phát giác được, bèn liếc mắt lên nhìn tên đó đang đứng cách xa phía sau lưng A Trạch, thốt giọng lạnh lùng hỏi

“Thế nào? Đã xong những gì ta yêu cầu chưa?”

Tên cao lớn đó hơi giật mình, bật mím môi một vài giây rồi ngẫm nghĩ

(Phải làm sao đây, hay là đưa đoạn clip của Thiển Linh cho lão đại, dù sao lúc nãy mình cũng không quay mặt cô ta, còn hơn là không có đoạn video nào, nếu chuyện đó xảy ra mình sẽ bị giết mất)

Nghĩ xong, hắn đành gượng miệng đáp

“Đã xong rồi ạ”

Hắn bước tới, rút thẻ nhớ đã lưu đoạn clip lúc nãy ra khỏi chiếc camera, hai tay lịch sự đưa cho A Lạc. A Lạc cầm lấy chiếc thẻ nhớ, cười hiểm hỏi

“Rất tốt, thế Hạ Tinh Nhiên, cô ta bây giờ vẫn còn trên giường à?”

Hắn e dè trả lời

“Sau khi bọn tôi làm nhục cô ta thì không may để cô ta bỏ chạy, bọn tôi vẫn đang đuổi theo…”

Nghe vậy A Lạc sực ngạc nhiên, bất ngờ đứng dậy vật đầu tên đó xuống bàn ngay trận cờ vua hắn đang chơi trước mặt A Trạch, nhấn giọng đáng sợ hỏi

“Ngươi nói cô ta bỏ chạy rồi?”

Hắn sợ hãi, ra giọng cố nài nỉ cầu khẩn

“Xin…xin lão đại bớt giận, tôi hứa với ngài sẽ bắt lại được cô ta, dù sao cô ta đã lọt vào đây có muốn chạy trốn là điều không thể, xin ngài hãy tin tưởng tôi”

Bất chợt từ bên ngoài cửa, có hai tên vừa nãy đuổi theo Tinh Nhiên và vây bắt, chúng chạy vào đã thấy tên đồng bọn bị A Lạc ấn đầu thô bạo xuống bàn, bèn sợ hãi đồng thanh nói

“Chúng…chúng tôi bắt được cô ta rồi”

Nghe vậy tên cao lớn vui mừng, liền liếc nhìn A Lạc van xin

“Lão đại, bắt được cô ta rồi, ngài mau…mau tha cho tôi đi”

A Lạc bèn buông hắn ra, thoạt hỏi

“Thế bây giờ cô ta đang ở đâu?”

Một trong số hai tên kia đáp

“Bọn tôi đã trói cô ta vào căn phòng lúc nãy rồi, bảo đảm cô ta không thể trốn thoát được nữa”

A Lạc nhếch môi

“Ta hi vọng các ngươi không thể để cô ta bỏ chạy được nữa, bởi vì cô ta chính là mấu chốt quan trọng cho công cuộc trả thù của Lạc Diệc Minh này”

Ngay khi hắn vừa dứt lời, Thiển Linh cũng từ bên ngoài đi vào, nét mặt nặng nề không mấy vui tươi, không cười cũng không nói. A Lạc nheo mắt nhìn cô ta, tên cao lớn kia thoạt nhìn sang thấy Thiển Linh đã hơi run người, chỉ biết nép sau lưng A Lạc, không dám hó hé.

Cô thản nhiên lướt ngang, A Lạc tỏa vẻ không mấy quan tâm, ngồi xuống trước bàn cờ vua nhìn A Trạch bảo

“Chơi tiếp nào”

Thiển Linh cảm thấy hắn không hề để tâm đến mình, cô uất hận, ngồi xuống bên chiếc ghế gỗ cạnh cửa sổ gần đó, mím chặt môi.

Trời ngày càng tối, phía nhà Diệp Gia đang không mấy yên tĩnh. Bên trong căn phòng của ông chủ Diệp, ông cố lục tung mọi hộp bàn và các chỗ có thể chứa đồ của mình, tìm kiếm chiếc USB trong nóng vội.

Nhưng đã hơn 30 phút trôi qua, cả căn phòng dường như ông tìm không sót một chỗ. Chiếc hộp gỗ vẫn còn nguyên vẹn ở đó, tuy nhiên chiếc USB đã không cánh mà bay.

Bỗng các tiếng gõ cửa lần lượt vang lên, ông dừng ngay việc tìm kiếm, chỉnh lại sắc mặt của mình thành bình thường dù đang rất tức giận, mở cửa ra mới thấy Tiểu Nhất và Tiểu Hổ.

“Ông chủ, nguy rồi, vẫn chưa tìm thấy Tinh Nhiên tiểu thư”

Tiểu Nhất lo lắng dứt lời, ông nhẹ nhàng nhắm mắt lại, giọng trầm hẳn đáp

“Ta biết rồi”

Phía bên kia, A Lạc cùng thuộc hạ của hắn lái xe đến nhà Tống Lục Tài.

Bước vào trong vẫn là phong cảnh người hầu đứng theo hàng kéo dài từ đầu cổng nối liền vào phòng khách, trong số đó có một gã thanh niên mặc áo sơ mi đỏ đang ngồi hút thuốc trên dãy ghế sofa, gương mặt đầy sự chán chường.

Nghe thấy tiếng động, Tống Lục Tài ngẩn mặt ngước nhìn, hắn cau mày dần, rút điếu thuốc ra khỏi miệng mình nhìn A Lạc và đám người mặc đồ đen đứng ngay trước mắt chỉ cách hắn một cái bàn, giương giọng cao ngạo hỏi

“Các ngươi là ai?”

A Lạc hơi ngạc nhiên, không ngờ Tống Lục Tài khi thấy hắn lại hỏi câu này, bèn bật cười nhạt, thoáng giọng trầm trầm hỏi ngược lại.

“Quên ta rồi sao?”

Tống Lục Tài nhìn A Lạc chầm chầm, đúng là trí nhớ hắn dạo này hơi kém, chỉ cần vài ba tháng không gặp hắn lập tức quên sạch đi.

“Ai mà biết, ta quên rồi”

Hắn đáp một cách thản nhiên, làn khói thuốc lá cứ bay bay lập lượn qua khóe mắt hắn, A Lạc thoáng có chút nực cười, nhưng chỉ nhắm mắt cong môi chậm rãi, sau đó nhìn Tống Lục Tài nói

“Sao cũng được, nhưng Hạ Tinh Nhiên thì chắc ngươi không thể không nhớ nhỉ?”

Nghe vậy Tống Lục Tài bật phát ngạc nhiên nheo mày

“Hạ Tinh Nhiên, khoan đã, ngươi là…”

Hắn bắt đầu nhớ dần ra A Lạc, bèn đứng dậy khỏi ghế sofa hỏi

“Ngươi lại muốn gì đây?”

A Lạc liếc mắt sang A Trạch đứng bên cạnh, hất cằm ra hiệu thì A Trạch hiểu ý, liền cầm một chiếc vali màu đen đi tới đặt trên bàn trước mặt Tống Lục Tài.

A Trạch kéo chiếc vali ra, toàn bộ bên trong đều là tiền mặt khiến Tống Lục Tài hơi sửng sốt, A Lạc bèn lên tiếng

“Hiểu rồi chứ, ta cần ngươi làm một chuyện, giết Quân Thần Dương đi”

“Cái gì?”

Nghe vậy Tống Lục Tài sực kinh ngạc đến mức to trừng cả hai mắt, nhìn A Lạc như nhìn thấy ma.

“Ngươi đang đùa sao? Giết Quân Thần Dương, tại sao chứ?”

A Lạc nhếch môi, quay lưng lạnh lùng bảo

“Ngươi không cần biết lí do, ngược lại chỉ cần giết hắn, ngươi sẽ có được toàn bộ số tiền này”

Tống Lục Tài hơi nghiến hàm, nghĩ lại hắn không có lí do gì để hãm hại Quân Thần Dương, càng không hiểu sao vì sao A Lạc muốn hắn làm vậy, nhưng hắn đã quyết định từ chối.

“Ta không làm, ngươi đi thuê người khác đi”

A Lạc lại cười nhạt

“Vậy sao?”

Tống Lục Tài lại tiếp lời, vứt điếu thuốc vừa hút ra đất đáp

“Ta không có lí do gì để giết hắn”

A Lạc lại tiếp tục cười như không cười, quay lại chậm rãi quan sát ánh mắt Tống Lục Tài, nhếch môi hỏi

“Hiện tại Hạ Tinh Nhiên đang trong tay ta, ta muốn giết cô ta dễ như trở bàn tay, ngươi không tiếc à?”

Tên họ Tống sực kinh hoảng, bèn nhìn hắn nhíu mày

“Gì chứ? Ngươi lại bắt cô ta làm gì?”

A Lạc vẫn trơ bộ mặt khinh bỉ, nhếch mép nói

“Xem ra thái độ của ngươi vẫn còn trông ngóng đến Hạ Tinh Nhiên, hay ngươi đồng ý điều kiện của ta, giết Quân Thần Dương thì ta sẽ giao cô ta cho ngươi”

Tống Lục Tài bắt đầu do dự, dù hắn vô cùng yêu thích Tinh Nhiên đi chăng nữa nhưng cũng không thể vì một đứa con gái mà đối đầu với Quân Thần Dương được, nghĩ thế thôi hắn bèn quay lưng đáp

“Ta đã nói không làm là không làm, với lại ta ghét những kẻ như ngươi đây, trước khi ta nổi giận thì mau cút ngay đi”

Hắn quay lại giương ánh mắt nóng giận nhìn A Lạc. A Lạc lại không còn cách nào khác nên rút súng ra chỉa thẳng vào mặt Tống Lục Tài khiến hắn to cả hai mắt, A Lạc lại nhấn giọng hâm dọa

“Muốn thương lượng với Tống thiếu ngươi thật khó, chi bằng dùng cách này sẽ nhanh hơn nhỉ?”

Tống Lục Tài hơi nghiến răng, toàn thân như bốc hỏa hỏi

“Ngươi dám đối mặt với ta sao? Tên khốn, ngươi có biết hậu quả có việc chỉa súng vào mặt Tống Lục Tài này sẽ ra sao không hả?”

A Lạc không hề sợ hắn, lại bật cười lớn giễu cợt bảo

“So với Tứ bang thì ngươi là kẻ yếu kém nhất, ta còn thừa biết ngươi không đủ sức chống chọi Quân Thần Dương nữa kìa”

Nghe sự chế giễu của A Lạc, Tống Lục Tài bắt đầu tức giận, A Lạc lại dùng cách khiêu khích này khiến lòng tự trọng của hắn phải lung lây.

Nhưng A Lạc đã không ngờ Tống Lục Tài lại giơ tay đến, hắn dùng các ngón tay bao lấy chốt súng của A Lạc khiến A Lạc sực ngạc nhiên.

Tống Lục Tài lại nheo mắt ngạo mạn nói

“Loại súng này nếu giữ chặt hộp đạn, nó sẽ không thể bắn được, ngươi bước vào đây xem như là nộp mạng cho Tống thiếu ta rồi”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.