Sát Thủ Băng Giá – Nữ Hoàng Của Bóng Đêm

Chương 5: Đâu Mới Là




Mọi chuyện cô đã kể một cách rõ ràng với Sarly, điều mà đã rất lâu về trước cô không thể nào mở miệng nói ra được. Tuy cái chết của Thúy không do cô gây ra nhưng chính cô là người gián tiếp hại cô ấy phải tự tử.

Cô chỉ nghĩ khi nói ra chuyện về Kim Hỏa Thúy sẽ mất bình tĩnh và nhận thấy mình thua kém cô thật sự, nhận thấy gia đình cô ta nợ mình mà thả bà và Hana ra.

Nhưng điều cô không ngờ đến chính là cô ấy lại không còn tiếc sống trên thế gian này. Nỗi buồn suốt 6 năm qua cô không dám hé nữa lời, cô còn nhớ đêm đó ánh mắt của mình khi về mật thất như người mất hồn.

Khi mọi người phát hiện ra xác của Thúy khôn hiểu sao cảm giác sợ hãi đó không còn nữa, mà thay vào đó là một cảm giác xót xa vô cùng.

-Cherry à! Mọi chuyện đã qua rồi cậu đừng nên nhắc lại nữa. Hãy tin mình Thúy sẽ không trách cậu đâu.

Làm sao cô ta không trách chứ, ngay lúc đầu chính cô ta là người muốn cô biến khỏi thế gian này.

Cô ngước mắt lên nhìn Sarly giọng nói nhỏ dần.

-Dù cô ta có hận đi nữa, thì cũng đã là quá khứ. Được, mình sẽ quên nó đi.

Đôi mi dày khẽ khép lại, ánh mắt đau xót khi nhắc lại quá khứ cũng đi vào bóng tối. Đúng, tất cả đã kết thúc.

……………………………

Ngày được ra khỏi cái nơi đen tối này cuối cùng cũng đã tới, mùa đông sắp đến từng đêm lạnh giá thường phá đi giấc ngủ của cô.

Nhiều lúc chính vì cái lạnh đó làm cô nhớ đến mẹ, nhớ đến ba và cả chị hai. Họ chưa bao giờ để cô lạnh như thế này. Trái tim nhỏ bé bị đông cứng không có nhịp thở bình thường, chỉ có những hơi thở gấp gáp khi chạy trốn những điều mà mình không muốn làm.

Con người cô chính là thế, mất đi cái tự do vốn có. Tách biệt với thế giới bên ngoài 10 năm trời. Giờ đây giây phút này cô chỉ muốn nhanh chống bay thẳng ra bên kia bức tường. Hít thở một không khí trong lành, thoát khỏi nơi đây.

Chiều tầm 5 giờ tất cả mọi người đều được bà ta triệu tập vào mật thất tại căn phòng kín chỉ có những người thân cận mới được bước chân vào.

Trước đây trong số 5 người trong Ngũ Quỷ chưa có một ai được bước chân vào bên trong cánh cửa sắt này. Nơi đây khá rộng có cả 3 tủ đựng vũ khí, súng đạn phi tiêu, cung, dao kiếm đều được lộng bên trong những chiếc tủ kính mạ bạc.

Khi mọi người bước vào trong không khí bỗng nhiên xung quanh im lặng khác thường, không tồn tại một chút sinh khí chỉ toàn sát khí nồng nặc.

-Nơi đây tối quá.

Sunny khẽ lên tiếng, ngoại trừ 3 chiếc tủ chứa vũ khí ra, mọi thứ nơi đây đều tối mù mịt. Ánh sáng duy nhất chiếu xuống nền đất là từ chiếc kẹp tóc của Sarly.

Jun nhìn xung quanh rồi lên tiếng : -Cẩn thận vẫn hơn coi chừng có bẫy.

Quả nhiên câu nói của Jun vừa kết thúc một luồng gió mạnh thổi vào người cô, trong gió có hơi cay nên khi tiếp xúc mắt cô không thể chịu được bất giác nheo lại.

-Á aa.

Ren thì bị một sợi dây đồng nằm trên tầng nhà quất vào người, chân bị mất thăng bằng ngã người ra sau.

-Chết tiệt.

Do bề mặt tiếp xúc quá lớn nên Ren tức giận chưởi rủa.

Sunny và Sarly thấy tình hình không ổn định bước về phía Cherry thì đất bỗng nhiên run nhẹ cả hai người bị rớt xuống tầng dưới.

-Sunny Sarly cô chạy lại phía cái lỗ hổng nơi hai người bị rơi xuống, lúc này mày Sarly khẽ nheo lại. Do có phòng bị nên hai người không bị ngã xuống đất.

-Mình không sao. Nhưng hình như không có thang leo lên.

Sarly nhìn xung quanh thì phát hiện đây là căn phòng trống, hoàn toàn không có bất cứ đồ vật nào và ngay cả lối đi lên cũng không có.

Sunny bực tức hỏi: -Bà ta lại định làm gì chúng ta đây?

Sarly lắc đầu tỏ vẻ không biết.

Jun từ lúc nãy đến giờ vẫn đứng yên xem xét tình hình nhất thời không manh động. Anh nghe thấy có tiếng bước chân rất gần rất gần, và đang đi lại phía mọi người đang đứng.

Tiếng chân không còn.

-Cuối cùng bà ta cũng đã đến.

Jun mỉm cười ánh mắt hướng ra cửa. Cherry hiểu ra vấn đề cũng nhìn về phía đó.

“Bụp bụp” Tiếng vỗ tay vang lên, vọng khắp căn phòng tối mù mịt.

-Chào mừng các ngươi, những người giỏi nhất. Các ngươi thật sự không làm ta thất vọng hahahaha.

Bà ta nhìn lướt qua Jun, Ren và cô, ánh mắt bỗng dừng xuống dưới chân cô. Môi khẽ nhếch lên.

-Nhưng xem ra hai cô bé đó khó lòng mà lên được rồi.

Bà ta lắc đầu vẻ tiếc nuối, đưa điếu thuốc lên miệng hít một hơi thật sâu. Làn khói trắng nhanh chống được nhã ra thành hình sống tuyệt đẹp.

“Tách” Tiếng búng tay giòn tan vang lên từ bàn tay ma quỷ của bà ta.

-Kéo tụi nó lên đi.- Bà ta nhìn hai tên vệ sĩ phía sau.

Nói xong bà ta đi về phía chiếc ghế lớn, ngồi xuống một cách thoải mái nhìn mọi người bên dưới như nữ hoàng nhìn những thuộc hạ dưới quyền sai bảo của mình.

Sunny và Sarly được kéo lên gương mặt tối sầm lại. Không lẽ thử nhiêu đó chưa đủ sao, tại sao còn phải cài nhiều bẫy đáng ghét như thế này.

Thấy nụ cười có mà như không trên môi Jun, Cherry hiểu ra tất cả mọi chuyện. Là một người sát thủ chuyện nghiệp việc phòng bị nhất định phải kĩ càng không được có bất kì sơ sót nào. Tay phải chú ý nắm mọi động tĩnh xung quanh, tập trung toàn bộ tinh thần không được lơ là, chỉ cần một chút không cẩn thận mạng có thể bị mất chỉ trong vòng 1 giây mà thôi.

Hôm nay coi như là một buổi thử nghiệm đầu tiên của Ngũ Quỷ. Sao này khi bắt đầu vào nhiệm vụ của mình, việc phòng vệ như thế này là phải luôn luôn có. Đó là điều bắt buộc mà tất cả những người sát thủ đều phải làm được.

Sunny giậm chân nghiến răng nói: -Đau chết đi được.

-Ngồi đi.

Đèn được bật lên, căn phòng khi nãy chỉ có duy nhất một màu đen giờ đây được phát sáng một cách rực rỡ.

5 người đi lại vị trí của mình ngồi yên vị nơi đó.

-Hôm nay chắc các ngươi biết mục đích ta kêu các ngươi đến là gì rồi phải không?-Mina vắt chéo hai chân với nhau, miệng không ngừng nhã khói.

Tất nhiên mọi người đều biết nguyên nhân. Hôm nay là ngày mọi người được ra ngoài và hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên của mình. Tuy không biết đó là nhiệm vụ gì, nhưng trong thời gian 2 ngày kiểm tra và loại bỏ cô chắc chắn một điều nhiệm vụ lần này hoàn toàn không đơn giản.

Thấy mọi người không ai lên tiếng bà ta nói tiếp.

-Nhiệm vụ lần này khá nguy hiểm, nhưng ta tin các ngươi sẽ nhanh chống hoàn thành tốt.

Nói xong bà ta quay sang ra hiệu cho người ngoài sau. Mỗi người được giao một chiếc nhẫn có 5 màu sắc khác nhau, trên bề mặt chiếc nhẫn có phát ra ánh sáng trông rất đẹp. Nhìn bề ngoài những chiếc nhẫn này không khác gì những chiếc nhẫn bình thường, nhưng bí mật bên trong thì bên ngoài hoàn toàn không thể có chiếc thứ 6.

-Đây là thiết bị dùng để kết nối với ta, trong đây có lấp một bộ nhớ đặt biệt. Các ngươi có thể liên lạc nhờ trợ giúp với nhau khi gặp nguy hiểm. Khi có nhiệm vụ quan trọng chiếc nhẫn này sẽ phát ra ánh sáng màu đỏ. Các ngươi cứ theo đó mà quay về đây nhận lệnh.

Quả nhiên thiết bị này có nhiều khả năng vượt trội như vậy, nghe qua vô cùng thú vị. Nhưng tại sao không dùng điện thoại mà phải dùng chiếc nhẫn bé nhỏ này chứ.

Như đọc được suy nghĩ của mọi người bà ta nói tiếp.

-Những chiếc nhẫn này chỉ có thể liên lạc duy nhất với 5 người các ngươi và ta, chúng được kết nối với nhau bằng thiết bị thông minh hoàn toàn không cần tới sim như điện thoại. Việc liên lạc khi bên ngoài nhất định không bị người khác phát hiện và xâm nhập vào cuộc gọi nghe lén. Vì thế chiếc nhẫn này các ngươi phải luôn mang theo bên người, tuyệt đối không thể để lạc mất.

-Thì ra là vậy.-Ren xoay cây bút trên tay lười nhát nói.

Cô không mấy hứng thú với các thiết bị như thế này, vì khi cô làm việc hoàn toàn không cần ai trợ giúp. Qua 6 năm rèn giũa từ cái đêm đó con người cô đã trở thành quyết đoán máu lạnh, rat ay nhẫn tâm hơn tất cả.

Không ai vì mình cả chỉ có mình mới có thể bảo vệ chính bản thân mình.

-Nhiệm vụ lần này của các ngươi là trà trộn vào trường JAE. Thân phận ta sẽ cho người sắp xếp đâu vào đó chỉ cần làm theo lệnh là được. Trước hết khi vào trường ít gây ra sự chú ý càng tốt, vì như thế các ngươi sẽ thuận lợi mà làm nhiệm vụ của mình.

“Hazz lại học nữa sao?” Ren chống hai tay lên cằm ngán ngẩm, tất cả việc học 5 người trong đây đều đã hoàn thành xong trong 3 năm trước rồi. Tuy không cần bằng cấp nhưng bà ta đã trang bị ọi người 1 kiến thức hoàn toàn vững vàng.

Việc lần này vào trường nếu muốn đứng đầu khối đối với cô không phải chuyện khó, bản chất thông minh cùng với chương trình học quá quen thuộc cô thật sự tin tưởng vào năng lực của mình.

-Vai diễn lần này các ngươi nhất định phải làm thật tốt, diễn càng giống tính mạng sẽ được bảo toàn lâu hơn. Trong trường học đó hiện nay rất nhiều học sinh là con của các quan chức lớn toàn thành phố, các ngươi phải xử sự một cách cẩn thận. Tránh gây ra hiềm khích mà hổng việc.

-Dạ chúng con đã hiểu.

Mọi người đồng thanh nói. Vào trường hoc nổi tiếng của nước tất nhiên là cảm thấy vinh hạnh rồi, trước đây dù có học nhưng cũng không được đào tạo qua trường lớp như những học sinh khác. Cô rất muốn cảm nhận lại được giây phút cấp sách đến trường.

Chắc hẳn rất tuyệt vời.

-Vậy thì đi làm việc của mình đi. Khi ra trước cửa sẽ có 1 tập hồ sơ với danh phận mới của các ngươi. Chỉ cần nhìn theo địa chỉ trên đó mà tới, sẽ có người ra đón. Ba mẹ mới chắc cũng đợi lâu lắm rồi đấy.

Nói xong bà ta khẽ mỉm cười, rồi nhàn nhã đứng lên bước vào bên trong tấm màn kín.

“Không khí bỗng chốc ngột ngạt vô cùng, thân phận mới sao hahaha thật buồn cười. Ba mẹ mới sao tôi cũng rất muốn biết họ là người như thế nào” Cherry thầm nghĩ và cười nhạo chính bản thân mình, bây giờ cô đã thành một con rối không hơn không kém.

-Thôi đừng suy nghĩ nữa chúng ta ra ngoài thôi.

Jun kéo tay Cherry cùng cô ra ngoài. 3 người còn lại nhìn theo hai người mỉm cười.

-Thích người ta mà không chịu nói cứ như thế này ứ ai chịu được.

Ren đưa tay lên miệng nói lên suy nghĩ của mình, còn Sarly và Sunny đứng bên cạnh cũng cười nhìn về phía Cherry và Jun.

Tình cảm Jun giành cho Cherry không phải cô không biết, cô luôn chúc phúc cho họ nhưng không hiểu sao mỗi lần thấy cảnh này tim cô lại đau như dao cắt. Rất đau rất đau.

Cherry là bạn thân của cô nên cô không thể nói ra chuyện mình thích Jun, với tính cách của Cherry cô ấy nhất định tránh xa Jun ra nhằm không muốn cô thấy những cảnh tượng quá gần gũi mà Jun thường xuyên làm với Cherry. Tình cảm của cô đối với Jun quá sâu đậm, tình bạn giữa cô và Cherry quá lâu bền. Cô biết mình không thể mất Cherry, thà không có Jun còn hơn.

Jun là người con trai chung tình, Cherry là một cô gái tốt với cái vỏ bọc vô tình.

Cô sẽ từ bỏ Jun.

“Cherry à chúc cậu hạnh phúc”

………………………….

5 chiếc xe chạy nhanh trong gió, với vận tốc này không quá 10 phút tất cả mọi người đã về đến địa chỉ trên hồ sơ ghi.

Trước hết là đến ngôi nhà của Jun.

Căn biệt thự sang trọng nằm gần khu chung cư cao cấp của thành phố, nơi đây toàn những căn nhà có thể nói giá trị không thể tưởng tượng được. Trong đó số nhà mà Jun cầm trên tay là căn biệt thự lớn nhất sang trọng nhất.

Khẽ lắc chiếc chìa khóa nhà trên tay một cách lười biến, Jun mở cửa bước vào trong để mặc chiếc mô tô của mình bên ngoài. Một người thanh niên thấy Jun đi vào thì anh ta lập tức ra bên ngoài cẩn thận chạy xe của Jun vào bên trong.

Chắc người này là bảo vệ ở đây rồi.

-Ôi con trai mẹ về rồi à? Lâu quá rồi con không về thăm mẹ, mẹ rất nhớ con huhu.

Bỗng nhiên một người đàn bà tầm 30 mấy 40 tuổi đi ra ôm Jun vào lòng, nhẹ nhàng xoa đầu anh.

“Thì ra đây là mẹ mình”

Chợt nhận ra không khí có chút khác thường, biết đây và vai diễn của mình nên Jun cũng lạnh lùng ôm vai mẹ. Khi anh ngước mắt lên thì bắt gặp 8 con mắt ngạc nhiên đang nhìn mình chằm chằm. Trong hình Jun có xem qua rồi một trong 4 người đó có người là ba mình.

“Là người đàn ông mặc bộ đồ vest màu đen”

Jun buông mẹ ra rồi bước đến bên ba mình: -Ba.

Ông dùng hai cánh tay rắn chắc của mình ôm Jun vào lòng, mí mắt khẽ rưng rưng. Cảm xúc dâng tràn khi gặp lại được con trai sau nhiều nằm ra nước ngoài trở về. Là ba là mẹ khi thấy con trai mình đang khỏe mạnh trở về còn gì hạnh phúc bằng.

3 người còn lại nhìn gia đình trước mắt đang hạnh phúc khi con trai quay về, bất giác cũng thấy cảm động.

-Con trai anh chị càng lớn càng đẹp trai đó nha.- Người đàn bà ăn mặc sang trọng đang đứng bên cạnh mỉm cười nói.

-Cảm ơn chị quá khen, con trai chúng tôi cũng chỉ là một thằng nhóc bình thường thôi mà hahaha. –Ông nói.

-Anh quá khiêm tốn rồi haha.

Hai người phía trước nhìn cách ăn mặc chắc không phải là người bình thường, nhưng tại sao bọn họ lại ở đây vào ngay lúc mình đến chứ. Còn cả cô gái bê cạnh họ nữa.

Jun khẽ quay sang nhìn cô gái đó từ đầu đến chân, sau đó anh mới biết rằng thì ra cô gái này là con của hai ông bà đó.

-Cháu chàu cô chú. –Vì phép lễ nghi Jun cúi người xuống thận trọng chào hai người lạ mặt trước mắt.

Tuy Jun biết thân phận của mình tới đây là gì nhưng không hiểu vì sao anh lại có cảm giác rằng tình cảm họ đối với anh như đối với con trai ruột của mình vậy. Có cái gì đó không được bình thường ở đây.

-Ngoan hahaha. Đây là con gái của cô chú, chúng cháu làm quen với nhau đi.

Người phụ nữ đó quay sang nhìn con gái ngoài sau mỉm cười, nắm tay cô ta đứng trước mặt anh.

-Chàu anh, em tên là Nhã Uyên rất vui được biết anh.

Cô gái tên Nhã Uyên trước mặt đưa bàn tay nhỏ nhắn của mình ra trước mặt. Jun lịch sự nắm lấy bàn tay đó, cảm giác rất mềm nhưng không hiểu sao lại không thoải mái và dễ chịu bằng bàn tay của Cherry.

Hình như hình ảnh của Cherry đã ăn sâu vào trong tâm trí của anh rồi, đi đến đâu hay gặp bất cứ cô gái nào khác điều đâu tiên anh cảm nhận được đó là họ hoàn toàn không bằng Cherry của anh.

Nhã Uyên thoáng nở nụ cười hiền dịu. Có thể nói cô gái này có nét đẹp thanh cao không cầu kì. Nhìn qua ánh mắt đó anh cảm nhận được tâm hồn thánh thiện của Uyên.

-Chào em, anh là Đình Kha rất vui khi được biết em.

Với thân phận hiện tại của anh là Trần Đình Kha con trai duy nhất của chủ tịch tập đoàn Sao Việt Trần Quang Phong, còn mẹ anh là con gái của thứ 3 của Châu gia Châu Mỹ Lệ.

Hai người nhìn nhau mỉm cười, ông Nhã và bà Nhã hình như rất hài lòng với biểu hiện của hai đứa trẻ trước mắt nên cũng mỉm cười một cách hài lòng.

-Hai đứa này thật sự rất xứng đôi hahaha.

Ông Nhã ngồi dựa người ra ghế nhàn nhã uống một ngụm trà, ánh mắt vẫn hướng về phía Jun và Nhã Uyên.

-Tôi cũng thấy vậy, nhưng tính tình của thằng Kha nhà tôi rất ngạo mạn chỉ sợ làm con gái nhà anh chị hoảng sợ thôi hahaha. –Ba anh lên tiếng.

-Không sao không sao dần dần rồi cũng sẽ chịu được thôi mà, đúng không chị Trần hahaha.

Không khí ngượng ngập khi nãy cũng giảm bớt nhiều qua cuộc nói chuyện giữa hai bên. Tuy có nhiều điều Jun thắc mắt nhưng hiện tại chưa thể nói được. Vì theo cách anh nhìn nhận thì hai ông bà Trần này cho anh một cảm giác rất ấm áp, nhưng chắc do thiếu tình cảm của ba mẹ khi còn rất nhỏ nên anh mới có cảm giác này cũng nên. Không được nghĩ nhiều nữa, bây giờ họ là ba mẹ của mình. Rất nhanh sẽ kết thúc thôi.

………………

Tối đến

Buổi chiều mọi chuyện xảy ra đều suông sẻ khi ông bà Nhã về anh mới biết được một chuyện là thì ra nhà họ Trần đã có hôn ước với nhà họ Nhã rất lâu rồi. Hôm nay việc anh quay về họ cũng biết và đến với mục đích thăm dò thằng con rể tương lại này.

Thật buồn cười thay cho từ con rể tương lai, đây chỉ là một vở kịch và nó không bao giờ xảy ra.

“Cốc cốc”

-Vào đi.-Anh đang ngồi trước vi tính thăm dò và tỉm hiểu về trường JAE, một trong 3 trường đứng đầu Việt Nam.

“Cạch”

-Con uống chút nước cam đi.

Bà đi vào phòng khẽ đặt ly nước cam lên bàn, tuy người con trai trước mặt mình không phải là con ruột của bà nhưng khi vừa nhìn thấy anh bà cứ nghĩ con trai của mình đã quay về thật sự.

Anh ngạc nhiên khi người vào phòng đưa ly nước cam cho anh lại chính là người mẹ trên danh nghĩa.

-Cám ơn, sao bà lại vào đây?

-Ta muốn con gọi ta một tiếng mẹ được không?

Ánh mắt bà vô cùng dịu dàng.

Nếu con trai bà còn sống chắc chắn cũng trạc tuổi như Jun và cũng đẹp trai như thế này, nhưng ông trời thật trớ trêu vào cái ngày con trai bà được sinh ra đã bị người khác bắt cóc. Đến nay 18 năm vẫn không có lấy một tin tức.

Bà đã tuyệt vọng với nỗi đau mất con với biết bao nhiêu năm tìm kiếm, vào 2 tháng trước khi nhận được thông báo của Mina người chị em kết nghĩa với mình cách đây 30 năm gọi điện đến nói có một chuyện cần bà giúp đỡ.

Có thể nói đây là một chuyện tốt chứ không hẳn là xấu, vì nếu đống ý giúp thì trong 3 năm này bà sẽ có một đứa con trai bên cạnh mình. Như trước đây bà thường mong ước.

Jun cảm thấy ánh mắt của bà nhìn mình rất lạ, nhưng khi chạm phải ánh mắt đó anh không có cách nào từ chối.

-Mẹ.

Bà vui mừng ôm Jun vào lòng như chính đây là đứa con ruột mà bà mang nặng đẻ đau, anh không nói gì chỉ mặc cho bà ôm lấy. Vì anh biết anh cũng đang rất cần hơi ấm của người mẹ.

Đêm tối dần hình ảnh hai mẹ con thấm thiết ôm nhau sau bao nhiêu ngày xa cách. Nhớ thương bóng dáng ấy đã in hằng trên vách tường. Cái bóng của sự cô đơn lạnh lẽo.

…………………….

Ngôi nhà thứ hai là Cherry.

Mất gia đình từ khi rất nhỏ, cô luôn ao ước mình có thể quay lại quãng thời gian khi xưa. Ba mẹ khỏe mạnh chị hai luôn thương yêu bảo vệ, cảm giác đó suốt cuộc đời này cô không thể nào quên vì đó là tuổi thơ đẹp nhất của cô.

Ngôi nhà đơn sơ trước mắt nhìn sao mà yên tĩnh quá, cô rất thích không khí ở đây hoàn toàn không có một chút nào bụi bẩn của thế giới bên ngoài.

Ngôi nhà tường nhỏ bé nằm sâu trong một khu nhà trọ gần chợ lớn. Tuy không đẹp lỗng lẫy, tuy không lớn nhưng cô có thể cảm thấy một hơi ấm bao quanh trái tim lạnh giá của mình.

Rất mát, cây bàng trước cửa rất to và cũng rất đẹp.

Cô dừng xe lại trước cửa một lát rồi chạy xe thẳng vào trong sân. Dù xem qua lí lịch cô biết thân phận mình là con của một gia đình không phải giàu có chỉ thuộc khá giả. Nhưng cô không nghĩ rằng nơi đây lại đẹp như thế này, trước cửa còn có cả một vườn hoa đầy đủ màu sắc.

Chợt nhận ra mình đến đây chỉ làm nhiệm vụ của mình chứ không phải để thưởng thức cảnh đẹp, cô lấy lại tinh thần bước chân vào trong nhà.

Sau cánh cửa là một chú chó nhỏ trông rất đáng yêu, không hiểu sau cô là người lạ và chưa từng đến đây nhưng chú chó này đã ngoan ngoãn quấn lấy chân cô, ra sức nũng nịu trông thật dễ thương. Dưới chân có một chủm lông nhỏ bé không ngừng lắc qua lắc lại, cô thật thích thú khi thấy được cảnh tượng này.

-Con đến rồi à?

Một người đàn bà chạc 40 tuổi tiến lại phía cô nở một nụ cười hiền hòa. Nhìn gương mặt đang đến gần mình cô hoàn toàn không thấy vẻ mặt gian tà hay có mu mô gì cả, chỉ thấy được trên gương mặt đó là nét hiền hòa nhã nhặn.

-Cháu chàu dì.

Dù biết đến đây với tư cách là con của bà nhưng không hiểu sao cô lại không thể nào gọi một tiếng mẹ, dù gì nơi đây hiện tại cũng chỉ có hai người nếu gọi mẹ thì thật là hơi ngượng miệng.

Bà kéo tay cô đi lại ghế ngồi rồi quay qua lấy cho cô một ly nước cam được vắt để sẵn trong tủ lạnh, không hiểu sao cô có cảm giác như ly nước cam đó được làm trước để đợi mình đến vậy?.

-Cảm ơn.

Cô cười nhẹ đưa tay lên cẩn thận cầm lấy ly nước cam từ tay bà. Uống một ngụm vào trong miệng, mùi cam thơm ngọt lan tỏa khắp khoang miệng hòa quyện hương vị cùng với chiếc lưỡi. Cảm giác căn thẳng mệt mỏi trong bao nhiêu ngày qua bỗng chốc vơi đi một phần nào.

Thấy cô thở ra một tiếng nhẹ nhỏm bà mỉm cười nắm lấy bàn tay đang để trên bàn của cô.

-Hãy cứ xem ta như là mẹ của con, dù gì ta ở một mình bấy lâu nay không có con cái gì cả. Chồng thì cũng đã mất sớm ở một mình rất là buồn. Mấy hôm trước mẹ ruột con có đến đây và nhờ ta chăm sóc con một thời gian, mẹ con nói là bà ấy đang trốn nợ không thể dẫn con theo. Trước đây mẹ con từng là ân nhân cứu mạng ta, nên bây giờ ta cần phải báo đáp ơn tình đó. Nhưng khi thấy con ta lại muốn nhận con làm con gái nuôi, ta rất thích ánh mắt của con.

Trông thật thánh thiện.

Thánh thiện sao, thật sự trong ánh mắt của cô nhìn bà là như thế thật sao? Cô không biết vì cô không trông thấy ánh mắt của mình.

Nhìn người đàn bà cũng gần tuổi mẹ mình trước mắt, cô cũng thầy sót trong lòng. Nếu mẹ cô còn sống liệu có trẻ như thế này không, tuy thời gian xóa nhòa đi tuổi xuân nhưng người mẹ trước mắt của cô lại rất xinh đẹp. Bà có làn da trắng mịn tuy hơi nhăn nhưng vẫn không xóa đi nét đẹp của tuổi thanh xuân.

Cô không ngờ Mina lại giả làm mẹ mình để gạt lấy tình thương của bà, nếu biết sự thật rằng Mina dùng ân tình mà mình nợ bà ta khi xưa để giúp thuộc hạ của bà ta giết người thì không biết lúc đó bà sẽ thất vọng như thế nào.

Kể cả với cô cũng vậy chắc bà sẽ tức giận.

-Con thật sự cảm ơn, mẹ à!

Tiếng mẹ này đã lâu lắm cô không được gọi, 10 năm, 10 năm cô tưởng chừng như mình đã quên cách gọi mẹ. Nó thật lạ lẫm khi phát ra từ miệng cô, không còn trong trẻo như ngày xưa nữa.

Tiếng gọi mẹ lãnh lót trong không gian giờ đây trở nên run rẫy và có chút sợ hãi.

Bà rơi một giọt nước mắt trên mi khi thấy ánh mắt đau khổ đầy sót xa của cô khi gọi một tiếng mẹ. Bà nghĩ rằng chắc cô đang rất cảm kích bà, nhưng bà đâu hề hay biết giọt nước mắt đó rơi là do hơi ấm từ bàn tay mềm mại của bà truyền vào cơ thể cô.

Vòng tay này bao la vô bờ bến, có thể phủ hết bóng tối xung quanh cô. Mang cô đến với ánh sáng của bình minh rực cháy.

-Hãy như thế này nhé, con gái ngoan của mẹ.

Thế là từ không quen biết đến trở thành mẹ nuôi của cô, thời gian trãi qua chưa đến 1 ngày. Nhưng dưới mái nhà ấm áp này cô lại thấy rất hạnh phúc, đây là cuộc sống giản dị mà cô luôn mong ước. Tuy người mẹ trước mắt không phải là hình bóng trong kí ức của cô.

Thu dọn đồ và sắp xếp gọn gàng tất cả quần áo của mình ngay ngắn vào trong tủ thì cũng đã đến 7 giờ tối. Cô mệt nhòa, ngã người ra sau chiếc nệm mềm mại hưởng thụ cảm giác dễ chịu dưới lưng truyền đến. Mọi dây thần kinh đều được thư giãn ngay lập tức.

Cô khẽ nhắm mắt nghĩ lại những gì mà trong suốt 10 năm mình đã trải qua.

Cô thật sự khâm phục chính bản thân mình, cô không hề biết mình lại có nhiều nghị lực sống tiếp như thế. Có thể do gia đình, thù hận.

Trong tập hồ sơ có nói cô phải làm một cô gái giản dị đơn thuần. Ánh mắt phải luôn thuần khiết, cô sống trong một gia đình khá giả nhà chỉ còn duy nhất mẹ. Ba bệnh nặng nên đã qua đời, trước đây vì hoàn cảnh gia đình quá khó khăn lại cần tiền chữa bệnh cho ba nên cô phải ở dưới quê làm ruộng phụ giúp gia đình cô hai kiếm một ít tiền cho gia đình.

Cô đang học lớp 11, học lực khá không có gì nổi trội cả. Từ dáng người đến gượng mặt đều phải bình thường.

Trong vali khi mang đến đây Mina có đưa cho cô một đóng phấn trang điểm nhằm che đi gương mặt trắng trẻo của mình. Tuy vẫn là cô nhưng là cô với ánh mắt không có sát khí, là cô nhưng với gương mặt không có vẻ cao ngạo trước kia, là cô nhưng không có gương mặt xinh đẹp với làn da vừa trắng lại vừa mịn.

Nhiệm vụ quan trọng nhất mà lần này Ngũ Quỷ phải làm đó là lấy cho bằng được chiếc đĩa DVD trên bề mặt có viết hai chữ “Thần chết” Mina hoàn toàn không tiếc lộ một chút thông tin bên trong chiếc đĩa đó bà ta chỉ nói nó rất quan trọng nếu lọt vào tay con trai Minda thì mọi chuyện sẽ đi theo chiều hướng xấu, vì thế bà ta cần lấy được chiếc đã đó trước khi con trai của Minda tìm được.

Bà ta còn nói con trai Minda cần phải đề phòng hơn, người có mệnh danh là Mặt nạ quỷ. Hắn ta luôn xuất hiện với chiếc mặt nạ chẳng khác nào một tên ác quỷ đáng sợ vì thế mới có cái tên gọi đó. Tuy Minda ra tay rất tàn ác nhưng hoàn toàn không thể nào sánh bằng hắn ta con trai của thần chết, giết người không thấy máu.

………………………

Ren được đóng vai là con trai của một doanh nhân lớn trong thành phố, một công tử nhà giàu khiêu căng. Học hành tạm ổn không có định hướng trong tương lai. Khi vào nhà mới Ren hoàn toàn không có biểu hiện của sự lạ lẫm dù đây chỉ là ba mẹ trên danh nghĩa.

Cũng giống như những người khác 2 người ba mẹ này rất thương Ren và xem anh như là con ruột của mình.

Sunny và Sarly được vào vai hai chị em sinh đôi, vẻ ngoài của hai người tương đối giống nhau. Cùng vóc dáng mái tóc nhưng gương mặt thì có thể tạm nói rằng người giống ba người giống mẹ.

Họ được sắp xếp thành 2 đứa con gái yêu quý nhất của một chủ tiệm vàng lớn, và có nhiều chi nhánh trên cả nước. Xinh đẹp, nhưng tính tình ngang ngược, bướng bỉnh.

Tuy không phải là tính cách thật sự của hai người, nhưng có sự phối hợp ăn ý của Ngũ Quỷ chắc chắn vai diễn lần này sẽ thành công. Vì mục đích họ bất chấp tất cả, ngay mạng sống của chính mình.

………………………

Cặp mắt kính màu đen nobita làm giảm đi ánh mắt sắc bén, bộ đồng phục đi học màu xanh dương xinh xắn. Hài lòng với vẻ bề ngoài hiện tại của mình Cherry tiến lại phía chiếc xe đạp mỉm cười chạy đến trường.

Sarly và Sunny được gia đình đưa đi học bằng chiếc Jaguar XJ đời mới, mặc trên người bộ đồng phục. Đôi mắt to tròn, gương mặt trắn trẻo xinh xắn mái tóc được xõa dài ngang lưng. Hai cô quả nhiên giống hệt hai chị em sinh đôi.

Họ cùng nhau tiến vào trường, khi đi ngang qua Cherry Sarly và Sunny bỗng ngạc nhiên. Hôm nay nhìn cô vô cùng lạ không có một chút sát khí nào phát ra từ người cô, hiện tại họ chỉ thấy Cherry có nét hiền hậu, đáng yêu. Bộ mặt này thật sự họ chưa từng nghĩ Cherry có nhưn hôm nay quả thật đã mở to tầm mắt. Không thể nào kinh thường cái gương mặt lúc nào cũng cứng đo như đá của Cherry.

-Hôm nay quả thật cậu ấy làm mình bất ngờ.

Sunny quay sang nói nhỏ với Sarly, nhưng hai người hoàn toàn không nhìn về phía cô nữa. Tránh bị người khác nghi ngờ.

Sarly cười cười: -Quả thật mình không nghĩ trông bộ dạng học sinh, Cherry lại vô cùng giản dị như vậy nhìn cứ như một cô nữ sinh ngây thơ thật đấy. Ngay cả mình còn sợ nhìn nhầm ấy chứ.

Nếu không có thù hận, không phải rơi vào tay Mina Sarly chắc chắn một điều rằng Cherry sẽ trở thành một cô gái hiền lành đáng yêu, chứ không phải là một Cherry băng giá không cảm xúc.

Con người mà ai không có những giây phút yếu mềm, nhưng Cherry hoàn toàn không cho người khác thấy cái vẻ mặt yếu mềm của mình. Cô luôn che đậy nó một cách kĩ càng.

Ít nhất giây phút này hãy để Cherry được quay về với con người thật của mình, không phải xây dựng một lớp mặt nạ bên ngoài.

“Cherry à! Đây mới thật sự là những gì cậu muốn phải không?”

Nhìn theo bóng dáng khuất dần sau cánh cửa, gương mặt tươi cười của Cherry lẫn lộn với gương mặt đầy sát khí khi giết người làm tim Sarly khẽ nhói đau. Một con người nhưng phải sống với hai vẻ bề ngoài khác nhau, một nóng và một lạnh. Chắc hẳn tim Cherry cũng đau như Sarly đau vì cô.

Phòng học lớp 12A3

Phòng học được nằm phía trên tầng 3, cuối dãy của hành lang. Tiếng nói xôn xao náo nhiệt trong phòng.

Đó là đời sống học sinh sao, đầy vẫy những sắc màu.

-Ê sao hôm qua mày về sớm quá vậy?

Một thanh niên ngồi trên bàn ba quay xuống bàn tư nói chuyện, hai tay cậu thanh niên đó để trên bàn còn chân thì vắt hẳn lên trên mặt bàn luôn. Từ cử chỉ tới lời nói chẳng thấy một chút gì là đàng hoàng.

-Chứ ở đó làm gì chán chết, toàn mấy đứa gì đâu không.

Tên ngồi bản dưới trên tay cầm điếu thuốc hút một cách thản nhiên mà không hề chú ý rằng nơi mình đang ngồi là trường học.

-Nghe nói tối nay mỹ nữ Kiều Oanh nhảy tại Bar nhà mày á.

Tên kia ngồi cười đểu nhiền tên ngoài sao. Sở thích của bọn chúng là đi chơi, bar, gái chấm hết.

-Thì sao? Tao cốc thèm, cho tao tao kêu lính bắt hết. –Hắn ta nói với giọng đầy vẻ khinh bỉ. Loại gái đó có dâng tới miệng hắn còn chê tanh.

-Mày á! Cho gái đưa đến tận miệng rồi không ăn thì thôi còn bài đặt kêu lính bắt tụi này.-Tên nó vừa nói vừa trề môi.

-Mày có tin mày nói nữa tao quánh cái mỏ mày đầy máu khỏi đi chơi gái luôn không?-Hắn ta đưa tay lên cao hù đánh.

Tên kia lấy tay vội che mặt lại, đứng bật ra khỏi ghế đang ngồi.

-Đại ca ơi! Em có cái miệng để kiếm sống thôi đó.

Bỗng Wind nghe thấy tiếng náo động phía bên dưới lầu.

-Đại ca ơi đại ca.

Một tên học sinh chạy từ ngoài cửa vào lớp gương mặt lộ rõ vẻ hoảng hốt. Tên này là một trong số những người theo Wind, người được mệnh danh là vua sát gái lớp 12A3.

Wind nhăn mặt khi thấy tên vừa rồi chạy vào mặt cứ như bị ma đuổi nhìn thấy ghét chết đi được.

-Dụ gì?

Tên đó thở gấp –Vừa rồi khi em vào trong trường, thấy phía trước có 2 thằng đi về phía phòng hiệu trưởng, nhìn lạ lắm hình như mới chuyển đến. 2 thằng đó đẹp trai lắm nha tụi con gái thấy hét quá trời quá đất dưới lầu kìa. Anh mau xuống coi đi.

Đi theo Wind đã lâu tụi nó làm sao không biết tính tình hắn, là một công tử muốn gì được đó luôn quen đứng nhất có người đi theo sau nịnh nót anh Wind đẹp trai. Bây giờ mà nghe thấy có người đẹp hơn mình, nhiều nữ sinh mê mẫn hơn mình thì cái danh sát gái của Wind chắc chắn bị lung lay vì thế hắn ta tức cũng là lẻ phải.

Wind đập tay lên bàn. –Được lắm mới về mà đã muốn làm nổi rồi, để tao xem hai tụi bây là hai thằng nào mà to gan thế. –Wind nghiến răng nói ra từ chữ.

Wind :Tên thật là Triệu Tử Mạc

Tuổi: 19 học sinh lớp 12A3

Tính tình: Là một con người nham hiểm, tuy nhìn bề ngoài có vẻ bỡn cợt nhưng thực chất là con người không thể hiểu rõ nội tâm. Là một tê sát gái có tiếng tron trường, hắn ta có rất nhiều thủ đoạn đối phó với người khác. Ra tay nham hiểm khó lường là một cái tên cấm kị của học sinh trong trường không thể đụng đến.

IQ 190/200 Nói hơi quá hihi

Cao 1m86 cân nặng 66kg

Chỉ nói nhiêu đó thôi nhé còn lai lịch ra sao thì bí mật.

………………………….

Phòng hiệu trưởng, 5 gương mặt với 5 tính cách khác nhau. Đây là ngôi trường Ngũ Quỷ sẽ học sau này và cũng chính là nơi bọn họ tranh nhau sống chết, tìm ra những bí mật bị che giấu.

-Các vị đến rồi à?

Một người đàn ông khoảng 50 tuổi bước vào nhìn mọi người mỉm cười hiền hậu. “Chắc là thầy hiệu trưởng” Mọi người nghĩ thầm.

-Ông gọi chúng tôi đến đây có việc gì không? –Ren hỏi.

Thầy hiệu trưởng trường này đã bị Mina mua chuộc bằng một khoản tiền khá lớn vì thế dù họ có gây ra phiền phức gì cũng không thể bị đuổi ra khỏi trường.

Cherry nhìn ông ta một lúc, người đàn ông này tuy có vẻ bề ngoài hiền lành đôn hậu nhưng không biết bên trong chứa những gì. Tuy biết ông ta bị bà Mina mua chuộc nhưng cô lại thấy có cái gì đó không được ổn ở đây. Phải chăng có vấn đề hay do cô quá đa nghi.

Ông ta cuối xuống tìm trong học bàn và đưa ọi người 1 tập hồ sơ: -Đây là sơ yếu lý lịch của các cô cậu.

Ren nhăn mày: -Ông đưa chúng tôi cái này làm gì?

-Học thuộc.

Nhưng ánh mắt ông ta như muốn nói “Chứ cô cậu nghĩ tôi rảnh thời gian mời cô cậu đến đây uống trà chào mừng chắc”

-Học thuộc á, tại sao phải học cái này chứ?- Sunny cũng thấy kì lạ nên tò mò hỏi. Học sinh đi học điều đầu tiên là học bản sơ yếu lý lịch về mình sao?

-Học làm quái cái gì thế? –Ren tỏ vẻ khó chịu.

Ông thầy đứng lên nhìn Ren một cách thịnh trọng. –Vậy tôi hỏi cậu, cậu con ai?

“Không phải cậu định nói con mẹ mình đấy chứ?” Mọi người thầm nghĩ khi thấy ren khi nãy mạnh miệng bây giờ im đến mức lạ thường. Chắc là câu hỏi này rất khó đây.

-Uhm thì……… Chuyện này tôi quên mất tiêu rồi. Hôm qua tôi chỉ xem địa chỉ nhà mà không hề chú ý đến.

–Ren gãy đầu tỏ vẻ có lỗi, gương mặt lộ rõ ái nái.

-Uhm đúng vậy đó chính là lý do vì sao tôi kêu cô cậu học thuộc cái này. Học sinh khi đi học không cần phải học cái này, duy nhất chỉ có cô cậu đây thôi. Những người có thân phận đặc biệt cần biết rõ mình là ai, làm gì khi bước vào ngôi trường này.

-Vậy là hết rồi phải không? Tôi đi về lớp trước đây.

Nói xong cô không đợi ai có cơ hội phản ứng, lập tức quay người bước ra khỏi phòng một cách thản nhiên. Dù có muốn ngăn cũng không thể ngăn được vì cô là Cherry.

Ông ta nhìn bóng lưng cô khuất dần lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối.

-Hình như làm một cô bé hiền lành diệu dàng đối với cô giá này rất khó thì phải.

Từ ánh mắt đến cử chỉ và lời nói ông ta không thấy vẻ diệu dàng từ cô, ông ta chỉ cảm nhận được khi ở gần cô quá 5m sẽ có cảm giác lành lạnh sống lưng. Còn trẻ thế mà………. Thật tiếc.

Jun cười mà như không cười ánh mắt luôn dõi theo bóng dáng cô “Cherry à! Em vẫn thế, nhưng anh tin vai diễn này em sẽ làm thật tốt. Vì lâu nay em vẫ luôn diễn đó không phải sao?”

Sarly quay sang nhìn Jun với một vẻ đầy hiếu kì.

…………………

Cô đi nhanh ra khỏi phòng hiệu trưởng, không hiểu sao cô cứ thấy có một cái gì đó lạ lạ xung quanh đó nhưng nhất thời không biết phải nói nó bất thường ở chỗ nào.

Hình như ánh mắt ông ta nhìn cô có cái gì đó………

Bước chân cô mỗi lúc một xa, trên con đường đến lớp không hiểu sao lại vắng vẻ vô cùng. Cô không muốn ai đi cùng chỉ muốn một mình mình đi xung quanh ngôi trường này tìm hiểu thật kĩ. Việc này rất hữu ích trong việc tìm ra người giữ chiếc đĩa đó. Con người mà khi có một bí mật nào đó, luôn làm cho người khác thấy được vẻ bí hiểm bên trong ánh mắt. Mắt chính là cửa sổ tâm hồn, là nơi mà chúng ta không thể nào che đậy được cảm xúc.

Bỗng nhiên bước chân cô dừng lại, phía xa khoảng 10 mấy mét có 2 người đang đi lại phía cô, không vội vàng hình như chỉ là những cậu học sinh đi qua đây. Cô không nghĩ ngợi nhiều nữa mà cứ tiếp tục bước đi trên con đường của mình.

-Cái trường quái quỷ gì không biết, cái lớp khó tìm chết đi được.

Sunny vừa đi vừa dậm chân, đi từ khi nãy đến giờ nghe theo sự hướng dẫn của ông thầy hiệu trưởng đến tìm lớp học mà không hiểu sao họ tìm mãi mà không thấy, cứ như bị lạc vào một mê cung rộng lớn vậy.

Còn Sarly thì từ nãy đến giờ chỉ nghĩ đến vẻ mặt lạnh lùng khi bước ra khỏi phòng của Cherry. Không biết Cherry có chuyện gì không mà hôm nay nhìn biểu hiện của cô ấy có vẻ rất lạ, ánh mắt nhìn mọi người cũng khác đi một chút ít. Hình như cô ấy đang có tâm sự thì phải.

-Không biết giờ Cherry đâu rồi nhỉ? –Sarly bất giác mở miệng hỏi, mặc dù biết không ai có thể trả lời được.

Sunny lắc đầu nhìn ngó xung quanh tìm kiếm xem có thấy Cherry không, rồi ánh mắt cô lập tức dừng lại nơi 3 người phía trước đang đứng.

-Ê có phải là Cherry không?

Sunny chỉ tay về phía Cherry quay sang nhìn Jun Sarly và Ren hỏi. Sunny không chắc người phía trước là Cherry cô cứ nghĩ là mình nhìn lầm người vì cô gái phía trước có gương mặt hiền lành ngây thơ vô cùng, mà Cherry thì luôn xuất hiện trước mặt Sunny với vẻ mặt tàn nhẫn lạnh lùng.

Có thể nói con người rất có tài diễn kịch, nhưng Sunny lại không nghĩ Cherry có thể diễn đạt đến như thế, ngay cả người trong cuộc như Sunny cũng không nhìn ra một chút sơ hở. Thảo nào cô ấy luôn là người tài giỏi nhất, vô tình nhất, được bà ta tin tưởng nhất.

Nghe Sunny hỏi Sarly lập tức nhìn theo ánh mắt cô, ngay lập cô nhìn thấy thân hình nhỏ nhắn phía trước.

-Đúng rồi chính là Cherry.

Sarly khẳng định, vì vóc dáng đó, gương mặt đó có thay đổi như thế nào sarly cũng vẫn có thể nhận ra. Vì trong mắt cô Cherry là người quan trọng nhất, hơn cả tình cảm bé nhỏ mà mình đối với Jun.

Ren cũng tò mò không kém nhìn theo hướng bọn họ đang chỉ, trong vô thức Ren lấy tay dụi hai mắt cứ như mình nhìn không rõ lắm vậy. Người phía trước ……..

-Thật sự là Cherry sao?

Ren ngoái đầu lại hỏi Sarly bằng ánh mắt không thể nào tin được.

Sarly nhướng mày –Chứ không lẽ cậu nghĩ mình à?

-Không phải chứ? Rõ ràng tôi thấy cô gái đó bị hai gã con trai trong trường dụ dỗ mà. Ánh mắt họ rất gian mãnh một người như Cherry không lẽ bị dụ thật chứ? –Ren nói tay đưa lên miệng vẻ suy nghĩ.

Jun nhìn Cherry phía xa rồi môi anh khẽ nhếch lên thành nụ cười, người con gái phía trước là người luôn làm cho anh có cảm giác hồi hộp chờ đợi. Tim anh không có cách nào ngưng đập nhanh khi ở gần cô.

Anh luôn thấy cô với vẻ ngoài đầy kiêu ngạo dù anh biết đó không phải là con người thật của cô, anh biết cô cũng muốn mình yếu đuối đi một chút để có thể nhận lấy một sự yêu thương ấm áp từ người khác. Tất cả anh đều biết.

Nhưng anh chẳng thể làm gì cho cô, anh hoàn toàn bất lực. Vì thế giới của anh và cô không cho phép họ làm như vậy.

Anh chưa từng trông thấy vẻ mặt sợ hãi của cô, nó được cô bao bọc rất kỹ lưỡng. Nhưng giờ đây người con gái phía trước đã cho anh thấy lớp mặt nạ đó, dù biết cô chỉ đang diễn nhưng không hiểu sao trong lòng anh lại ấm như vậy. Ấm vì cái vẻ thật thật giả giả của cô.

-Có bị dụ hay không lát nhìn bọn họ thì biết.-Sarly nói.

Jun lắc đầu – Cô ấy sẽ không làm thương bất cứ một người nào hết.

-Why? –Ren ngạc nhiên hỏi.

Jun cười mà như không –Vì bây giờ cô ấy là quỷ đội lốt thiên thần.

Nói xong Jun bước đi về phía trái người với Cherry đang đứng, anh không muốn phá hỏng việc của cô.

Ren cười nham hiểm – Nhất định phải đứng đây ngắm nhìn gương mặt ngây thơ của Cherry mới được, nhưng hình như hôm nay Cherry xấu hơn mọi ngày thỉ phải. Nhìn kĩ cứ thấy có cái gì đó lạ lạ.

Thường ngày tuy Cherry không sử dụng phấn son nhưng Ren vẫn có thễ thấy làn da mịn màng hồng hào của cô, ánh mắt sắt bén vô cùng đẹp. Nhưng hôm nay nhìn mãi vẫn không thấy Cherry như thường ngày, gương mặt đen hơn một chút. Ánh mắt màu cà phê lạnh lùng bây giờ đã trở thành ánh mắt màu đen trong sáng ngây thơ.

Phía xa

-Ê mày nhìn cũng được đó chứ.

Một tên nhìn về phía cô lộ rõ vẻ gian tà, kéo tay người bên cạnh nói nhỏ vaò tai người kế bên.

Hắn ta nghe lời thằng bạn bên cạnh sao đó ngước mắt lên nhìn bóng dáng cô đang cúi đầu đi qua. Một ý nghĩ không trong sáng lóe lên trong đầu bọn chúng. Dù gì đây cũng không phải là lần đầu tiên bọn chúng làm như vậy, cũng không cần sợ gì cả.

Nghĩ xong hai bọn chúng nhìn nhau cười nham hiểm quay ngược lại phía Cherry.

-Này cô em xinh đẹp, mới vào trường này à?

Cô em này tuy không phải thuộc dạng xinh đẹp tuyệt trần nhưng cũng được xem là dễ thương, ôi nhìn cái vẻ mặt ngây thơ đáng yêu làm sao.

Cherry khẽ chau mày, không hiểu vì sao đã trang điểm rất kĩ rồi mà vẫn còn người khen cô xinh đẹp. Không lẽ tài trang điểm của cô tệ như vậy sao? Hay bọn chúng thích kiểu con gái ngây thơ như thế này.

Chắc là nguyên nhân thứ hai rồi, vì cô biết vẻ ngoài bây giờ của mình chỉ có đáng yêu và vô tội. Có sức hút người khác thì rất khó.

Bọn chúng không ngừng nhìn xung quanh xem có ai không, một tên còn lại thì mỉm cười ngọt ngào tiến lại phía cô.

-Dạ mấy anh cho em qua ạ.

Cô nói giọng nhỏ nhẹ, người ta thường nói con trai chỉ thích nói chuyện và dịu dàng với những cô gái hiền lành. Họ sẽ không nở làm tổn thương những cô gái đó, nhưng xem ra cô đã lầm vì lời nói của cô càng khiến bọn chúng ham muốn được đến gần cô hơn.

Bóng dáng cao lớn đứng trước mặt làm cô khó chịu nhưng không thể rat ay ngay lúc này được, nơi đây là trong trường.

-Em định đi đâu đấy?

Hắn ta hỏi cô, miệng cười cười nhưng nhìn không còn vẻ gian tà như khi nãy. Cô thầm nghĩ không lẻ hắn thấy mình không được thu hút nên đã bỏ ý định, khi nãy chắc là đến gần nhìn rõ mặt mình hơn.

Nhưng điều cô không thể nào ngờ đó là dù cô có trang điểm nhưng gương mặt tưởng chừng bình thường của cô lại rất thu hút người khác. Cô có một vẻ đẹp tự nhiên, mọi người thường xuyên nhìn cô thì không có gì đặc biệt có thể do quen mặt nhau rồi. Còn với bọn chúng thì cô quả thật trông rất đáng yêu và dễ thương. Từ lời nói đến cử chỉ đều làm người khác thấy vui vẻ, có cơ hội hiếm như thế này bọn chúng không thể nào bỏ lỡ.

-Em mới chuyển đến đang tìm lớp học.

-À mà em học lớp mấy tụi anh học ở đây lâu rồi có thể rành đường hơn em.

-Em học lớp 11A2 ạ.

-Uhm anh biết lớp đó nè, để tụi anh dẫn em về lớp há.

-Thiệt hả? Vậy thì hay quá. –Cô vỗ tay cười vui sướng cứ như gặp được một vị cứu tinh vậy.

“Đúng là một lũ ranh con” Bọn chúng không hề biết mình đang gặp nguy hiểm cứ nghĩ rằng cô chịu nghe theo là mình đã đạt được mục đích. Con người mà, không thể ai cũng tin được cả cũng như bọn chúng cứ nghĩ mình thông minh và cô là người ngốc nhưng trái ngược lại người ngốc là bọn chúng. Không một cô gái nào có thể tin ngay lời nói của hai kẻ xa lạ nhìn mình với ánh mắt tham lam thèm thuồng cả, ngoại trừ cô gái đó thật sự có vấn đề.

Cô không ngờ một trường danh tiếng như thế này là đào tạo ra những học sinh hư hỏng dụ dỗ những học sinh nữ hiền lành. Biểu hiện của sự hiền lành đó là ở cô.

-Tất nhiên rồi tụi anh là người tốt mà.

-Dạ.- Nói xong cô lập tức bước nhanh về phía bọn chúng.

Một tên cười ranh ma khi cá đã cắn câu, hắn ta không ngờ cô lại dễ dụ như vậy chỉ cần nói một vài câu nhỏ nhẹ là lập tức tin người khác.

Tin theo lời hứa chỉ đường cô lẳng lặng đi theo bọn chúng mà không hề hó hé một câu gì. Bây giờ chỉ có im lặng mới làm cô nguôi đi cơn giận.

Phía trước bọn chúng vừa đi vừa nói cái gì đó.

-Mày xem con nhỏ này ngây thơ phết thế nào đem về đại ca cũng khen thưởng.

Một tên đi bên phải vừa đi tay vừa cầm một nhánh cỏ dại, miệng cười rạng ngời, hắn ta nghĩ rằng những gì mình làm hiện tại là đúng và không hề sai. Lời nói của đại ca là quan trọng nhất, làm cho đại ca vui thì bọn chúng cũng sẽ được sống những ngày trong trường học vui theo.

-Ừ nhìn cũng ngon.

Đi mỗi lúc mỗi xa, bọn chúng cố tình dẫn cô đến một nơi xa trường một chút. Trên môi cô lúc này là một nụ cười nham hiểm. Xa hoàn toàn có lợi cho cô vì nếu bọn chúng có bị cô nhốt ở đây cũng không ai biết, dù gì cũng chỉ là một học sinh mới đến bọn chúng cũng sẽ không nhớ gương mặt cô mãi được.

Đoạn đường này không còn ở khu vực xung quanh trường nữa, trời càng lúc càng nắng mà trên người cô chỉ có duy nhất một bộ đồng phục ngắn tay hở chân. Ánh mắt gắt chiếu thẳng vào gương mặt cô nóng rát, sự chịu đựng cuối cùng đã đến cực hạng.

-Mấy anh ơi sao xa quá vậy, hình như mấy anh dẫn em đi lạc đường rồi phải không?

Cô nhìn hai người trước mặt chớp chớp đôi mắt to tròn, mềm mỏng hỏi. Dù biết câu trả lời sẽ không như mình mong muốn.

Đừng làm những gì mà cô thấy quá đáng, vì như thế mùi nguy hiểm sẽ càng tăng. Con người ai cũng có cái giới hạng của nó và cô đã bị bọn chúng đưa đến vạch xanh gần vạch đỏ của sự nguy hiểm.

-Ừ lớp em đang thực tập ngoài đây nè, hơi nắng em gáng chịu chút xíu nữa đi sắp đến rồi.

Hắn ta nói rồi lùi lại phía sau một bước, lấy trong cặp sách ra một quyển tập che trên đỉnh đầu cô. Miệng không ngừng nhìn cô cười .

Bên kia gần phía cây bàng lớn có 3 người đang nhìn về phía bọn họ cười ngất ngây, họ thầm thương cho số phận hai người con trai háo sắc đó, ghẹo ai không ghẹo lại ghẹo một ác ma như Cherry.

Không ai trong 3 người họ không biết tính cách và con người của cô. Khi nãy Sarly nhìn thấy cô đi phía sau bọn họ mà hai bàn tay không ngừng nắm chặc lại, Sarly biết đó là dấu hiệu của sự mất kiên nhẫn. là một người có phong cách làm việc nhanh nhẹn như Cherry thì việc trưa nắng phải đi theo hai gã dở hơi này thật sự là rất quá đáng.

Sarly Sunny và Ren lắc đầu quay người bỏ đi.

-Biết trước kết quả rồi, những gì thấy cũng đã thấy nhìn lại càng thêm đau lòng.- Ren nói gương mặt rầu rĩ.

Sarly quay sang nhìn cậu ta –Im đi, nói ít một chút bị Cherry biết chúng ta đi theo thì có nước tiêu.

-Ờ -Ren ậm ừ đi ra khỏi khu nhà hoang phía sau dãy trường học. Nơi đây rất ít người qua lại vì nghe nói có người thấy ma, nhưng đối với bọn chúng đây là nơi thường xuyên lui tới của đám anh em trong trường, cúp tiết trốn học đều ra đây nhậu nhẹt.

Cô cứ bước đi, rồi đến trước một cánh cửa sắc màu đen lớn chắn trước mặt. Cô khẽ nhìn xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, và cô đã biết mình bị đưa đến một ngôi nhà hoang không một bóng người.

-Mày gọi điện kêu đại ca đến đi. –Một tên liếc mắt về phía chiếc điện thoại trên tay tên kia nói.

Thì ra là bắt mình đem đến ột người mà bọn chúng gọi là đại ca, lũ này cũng khôn phết đợi đại ca mình ăn xong cùi mép mới đụng vào vừa lấy được lòng tên kia vừa được hưởng cái lợi mà chỉ bỏ ra một chút công sức.

Nhưng cô không ngờ là tên kia lại nói: -Gọi chi mà sớm vậy mày, cô em xinh đẹp này mình ăn trước rồi hãy dâng.

Hắn ta nhìn cô bằng ánh mắt thèm muốn thật kinh tỏm, cô thật sự chỉ muốn chạy lại móc hai mắt của hắn ta ra. Cô khinh, khinh những kẻ cứ nghĩ mình là người thông minh nhất.

-Mày không sợ đại ca đánh tụi mình chết hả? –Tên kia nói, dù hắn ta có muốn cô nhưng hắn ta lại sợ bị đại ca biết thì không hay. Gương mặt hắn ta có chút lưỡng lự.

Ánh mắt dừng lại ngay đùi cô môi hắn ta khẽ nhếch lên: -Dù có bị đánh chết vì cô em này, tao cũng cam lòng hahaha,

Tiếng cười vang rộng cả nhà kho, tim cô từng khắc từng khắc thở một cách khó khăn vì kiềm chế. Một là rat ay ngay lập tức hay là hét lớn để người khác đến cứu. Cô đã suy nghĩ thật kĩ rồi có lẽ khi cô bỏ đi bọn chúng sẽ nhớ mặt cô và tìm cách trả thù, điều này cô không sợ. cô chỉ sợ vì bọn chúng mà mọi kế hoạch bị lộ, vì thế nếu đã quyết định rat ay thì bọn chúng phải im lặng mãi mãi với cái thế giới mà cô ban cho.

Tuy ban đầu hắn ta không dám nhưng khi nghe tên kia nói vậy hắn lại nhìn cô một lần nữa, lần này hắn ta không còn vẻ ấp úng lưỡng lự.

-Ừ mày nói cũng đúng.

Cả hai nhìn nhau nheo mặt, bọn chúng tiến lại cô nhìn cô cười một cách gian tà. Cô biết bọn chúng đang muốn làm gì, nếu là những cô gái bình thường có thể đã hét toáng lên kêu cứu dù biết đó là trong vô vọng. Nhưng cô thì khác cô không hét nữa vì khi xem xét xung quanh nơi đây hoàn toàn vắng vẻ chỉ có duy nhất hai người họ và cô Cherry.

Bọn chúng một người đứng nhìn cô còn một người thì tiến lại gần cô hơn, hắn ta đưa bàn tay ghê tỏm của mình lên nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt vốn đã cứng đờ của cô.

-Cô em ở lại đây chơi với anh nào.

Đôi mắt cô mở to ra, tụi bây muốn chơi thì tao sẽ chơi với tụi bây một chút.

-Các anh muốn làm gì, các anh đừng đến gần bước một bước nữa là tôi la lên sàm sỡ đó.

Cô hoảng sợ lùi về phía sau, cô càng lùi bọn chúng càng đi lên.Từng bước từng bước không cho cô có cơ hội trở mình.

-Thì tụi anh se dạy cho em học bài ……………..- Hắn quay sang nhìn tên đằng sau miệng không ngừng cười đểu.

-Đúng không mày?

“Hahaha”

Bọn chúng cười sản khoái nhìn cô một cách tham lam, dù bây giờ có ai chạy vào cứu thì cũng không thể làm gì được bọn chúng. Nên cả hai cùng nhau hưởng thụ là tốt nhất.

“Tao đã cho tụi bây cơ hội cuối cùng, đừng trách tao ra tay tàn ác” Mặt cô bỗng tối sầm lại, cô nhìn bọn chúng một cách lạnh lùng. Bàn tay đang thả lỏng nhanh chống nắm chặt lại, cái lớp vỏ bảo vệ cuối cùng đã bị bọn chúng phá hỏng cô chỉ còn cách duy nhất là “Thủ Tiêu” những kẻ đáng ghét này.

Thời gian của cô không có nhiều, lại như mèo vờn chuột với bọn này khá lâu cô đã mất kiên nhẫn. Dù biết giết người phải đền mạng nhưng đối với cô đó không phải là điều quan trọng nữa, vì những người cô giết cô đều cho rằng bọn chúng đáng chết.

Khẩu súng dưới váy đã được chuẩn bị sẵn sàng lên còi thì bỗng nhiên cô ngừng tay lại. Cô nghe thấy phía xa khoảng 100m có tiếng bước chân, là hai người nặng khoảng 60 đến 70kg.

Cô nheo mắt nhìn hai tên phía trước và thầm chúc mừng cho sự mai mắn thoát chết của bọn chúng, đến lúc then chốt này lại có người. Đến ông trời cũng không cho cô giết người sao?

Cô thở dài, bắt đầu vai diễn mà mình nên làm.

Cô quay người ra sức chạy về phía sau, bước chân vội vã hai gã đó không tha cho cô bọn chúng cứ như thế mà đuổi theo. Do sức chạy quá nhanh nên chân cô vấp phải một hòn đá chân cạ xuống mặt đường cả người ngã theo.

Cơn đau từ chân truyền đến nhói lên từng hồi, bọn chúng ngồi xuống nhìn cô đầy thích thú.

Cô nhìn về phía trước, chỉ cách cánh cửa chưa đầy 5m.

Mắt cô ngân ngấn nước – Các anh tránh xa tôi ra, các anh mà lại gần nữa tôi la lên thật đấy.

Cô ra sức hét lên nhưng không hiểu sao nó hoàn toàn không có sức lực. Đủ cho thấy người con gái này đang cạn kiệt không còn sức phản kháng. Đối với bọn chúng việc làm một cô gái nhỏ nhắn yếu ớt như thế này nghe lời không phải chuyện khó, chơi đùa cùng cô một chút cũng không mất mát gì.

Bọn chúng cười lớn, cứ như câu nói của cô vừa rồi rất ngu xuẩn vậy.

-Em cứ la lên đi la lớn vào, xem có ai đến đây cứu em không hahahaha.

Bọn chúng làm sao không biết chứ, nơi này lúc trước bị bọn chúng lan truyền tin có ma quỷ thì chẳng ai dám hó hé lại gần. Đừng nói đến bước chân ngay cả đi qua thôi mọi người đã thấy sợ.

Đây là nơi tụ tập bí mật của bọn chúng, dù có người bước vào thì cũng là anh em chung nhóm, cùng lắm là chia cho tụi nó vài phát là được rồi. Cũng đâu có tổn hại gì, anh em lại được vui vẻ.

Mặt cho cô khóc, bọn chúng cúi người xuống nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn đang cầm chặc mép váy đầy mồ hôi của cô. Căng thẳng hoảng sợ mọi thứ đều có trên gương mặt cô thật sự trong thảm hại vô cùng.

Cô cố gắng vùng tay ra khỏi hắn ta, nhưng sức của một cô gái làm sao có thể chống lại hai gã con trai cao lớn này.

-Có ai không cứu tôi với.

Cô cố gắng la thật lớn vì cô biết có hai người đang tiến lại phía cô một lúc một gần, chỉ cần để hai người đó nghe thấy họ nhất định sẽ cứu cô.

Tên kia đưa tay lên miệng “Xì iii”

Ngụ ý bảo cô im lặng –Cô em đừng tốn sức như vậy nữa, không tốt cho cơ thể đâu, thay vì để dành năng lượng la hét đó cho tụi anh vậy.

“Rầm”

Tiếng đạp cửa từ bên ngoài vô cùng lớn, đôi chân rắn chắc còn trên không trung nhẹ nhàng đặt xuống. Một người con trai cao to gương mặt lạnh lùng nhưng chen vào đó là một chút dịu dàng bước vào một người nữa từ phía sau bước lên ngang hàng với người kia. Nét mặt có chút ngang tàn không xem ai ra gì.

Cô nhận ra hai người đó, trong hồ sơ mật mà Mina gửi cho cô thì hai người này có liên quan mật thiết với tổ chức. Nhưng bọn họ không phải là người của Mina mà là người của Minda.

-Đại ca.

Hai tên kia bất ngờ khi thấy họ đạp cửa xông vào gương mặt nhất thời không còn chút máu. Chúng đứng đó cúi gầm mặt xuống nhìn mũi chân mình không hề dám hó hé thêm câu nào.

Không khí im lặng bao trùm.

Cô không ngờ bọn người đó lại là đại ca của hai tên ngu ngốc này, thật thấy tội cho họ đẹp trai phong độ lại nhận hai thằng đàn em thật chẳng biết dùng từ gì để tả.

-Tụi bây đang làm cái quái gì thế hả?

Wind đạp mạnh vào bụng một trong hai tên đứng gần nhất, ánh mắt hắn ta lộ rõ vẻ không vui. Gương mặt đằng đằng sát khí.

Hai tên này nhìn cũng khôn đến nỗi nào xấu, từ ngoại hình đến cách đi đứng cử chỉ cũng rất ok. Nhưng ánh mắt bọn chúng không bình thường cho lắm, cứ như là có ma khí vậy.

Khẽ liếc xuống bàn tay đang nắm chặc thành nấm đấm của Wind Cherry ngạc nhiên khi nhìn thấy hình xăm cánh dơi trên đó. Đây là kí hiệu của Ngũ Quỷ….

“Không lẽ bọn họ là…………”

-Dạ………. dạ……..

Bọn chúng sợ hãi không nói được nên lời.

-Tao đã nói là khônng được đụng đến gái trinh rồi tụi bây bị điếc sao?

Wind tức giận thật sự, tuy bản tính hắn xấu xa hoàn toàn không phải người tốt lành gì. Nhưng hắn đã thề không đụng đến gái trinh, ngay cả tụi đàn em cũng không được phép làm chuyện đó.

Người con trai từ khi nãy đến giờ vẫn im lặng chợt lên tiếng phá tan không khí căng thẳng.

-Thôi các chú đừng có cãi nữa.

Anh ta tiến lại ngồi xuống trước mặt cô, ánh mắt khẽ dừng ở vết trầy gướm máu trên chân cô. Anh ta ngước lên nhìn cô chân thành.

-Đau không?

Cô lắc đầu mắt ngân ngấn nước, gương mặt nhìn anh ta đầy cảm kích vì ơn cứu giúp khi nãy.

Cô cười thầm trong lòng “Không biết hay sao mà cứ phải hỏi”

Nhưng phải công nhận anh chàng trước mặt mình rất đẹp, tuy có nét lạnh lùng nhưng ngũ quan này, cơ thể này có thể đặt vào hàng cực phẩm.

Wind trừng mắt về phía hai tên khi nãy, làm chúng hoảng sợ cứ đứng im không dám nói gì.

Anh lấy trong túi ra một chiếc khăn nhỏ màu nâu sẫm nhẹ nhàng lau đi vết cát dính trên gối cô.

-Còn đau lắm không? - Anh ta dịu dàng hỏi ánh mắt không rời khỏi chân cô.

-Không sao……… Cám ơn anh……….- cô có chút sợ hãi miệng lắp bắp nước mắt trên mặt không ngừng rơi xuống tay anh.

Cô thẹn thùng cúi đầu xuống đất, hai má bỗng hiện lên màu hồng nhạt trông vô cùng buồn cười. Wind thấy cảnh tượng đó không khỏi cười lên tiếng.

Anh cảm nhận được có cái gì đó lạnh lạnh trên tay mình, thấy nó rơi trên mặt cô xuống anh mới biết đó là nước mắt của cô. Nhưng hai má cô lại có màu hồng, thảo nào Wind cười.

Anh không suy nghĩ nhiều dù gì cũng do bọn đàn em mình gây ra nên anh phải có trách nhiệm đưa cô về lớp.

-Em nín đi, anh sẽ đưa em về lớp.

Anh đứng lên nhẹ nhàng đặt bàn tay mình lên eo cô, dìu cô đứng dậy. Cảm giác tê tê truyền từ eo lên tới não. Tim cô đập thình thịch thình thịch như muốn rơi ra ngoài. Anh cảm nhận được cơ thể cô đang rung, mí mắt khẽ sâu. Lúc này khi cô ngước mặt lên mới biết anh đang nhìn mình cười.

-Anh đưa cô bé về lớp …………… Chuyện còn lại chú tự mà giải quyết.-Nói xong ánh mắt anh dừng lại hai tên đang đứng cách đó không xa bằng ánh mắt băng giá.

Lúc anh nói chuyện thì cô đã lẳng lặng lết cái chân đau ra đến cửa, khi anh quay qua thì thấy cô đang nhấc từng bước chân nặng nề cố đi về phía trước.

-Đi mà đỡ lấy cô bé, nhìn bộ dạnh kìa ngã tới bây giờ. –Wind cười cười đưa tay vuốt gương mặt đầy khiêu khích giỡn cợt nhìn anh.

-Chú đợi đó.

Devil bước nhanh về phía cô, không nói lời nào anh xoay ngang người bế thẳng cô lên tay. Anh còn hoài nghi cô bé này bị si dinh dưỡng tầm trọng, bế trên tay mà chẳng cần chút hơi sức nào hết.

-Em bao nhiêu kí vậy? –Anh thuận miệng hỏi.

Cô kinh ngạc nhìn anh nhưng rồi cũng trả lời - 47kg.

-Cao chừng này mà 47kg, em có bị bệnh gì hay thiếu ăn không đấy? –Devil làm bộ kinh ngạc hỏi.

Cô trừng mắt nhìn anh rồi quay đầu sang chỗ khác, không nói gì nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.