============
Ngày hôm sau Kỷ Xuân Sơn không ra yêu sách vớ vẩn gì nữa, nghiêm túc theo Tống Duệ tham quan một nhà xưởng sản xuất khác ở Châu Hải. Thẩm Hòe Tự tiếp tục mời hắn và Phó Bình Hòa đi ăn một bữa đặc sản Quảng Đông rồi ngồi chuyến bay muộn trở về Bắc Kinh.
Tối hôm đó, trong lúc thu dọn hành lý Thẩm Hòe Tự mới nhớ ra mình còn giữ áo thun của Kỷ Xuân Sơn. Anh thất thần ngắm chiếc áo, lại hơi hơi xấu hổ —— Cứ như bản thân cố tình lén lút giấu quần áo của đối phương làm của riêng vậy.
Thẩm Hòe Tự lấy điện thoại ra, mở khung thoại WeChat với Kỷ Xuân Sơn, do dự một lát vẫn quyết định nói thẳng, soạn tin nhắn: [ Ngại quá, quên trả áo lại cho anh rồi. ]
Ôm điện thoại chờ một chốc lại không thấy Kỷ Xuân Sơn trả lời.
Chờ đến khi nhìn thời gian hiện trên màn hình, muốn thu hồi tin nhắn đã không còn kịp nữa. Hiện tại đang là 1 giờ rưỡi sáng, anh không chỉ giữ lại áo của Kỷ Xuân Sơn mà còn nhắn tin làm phiền người ta giữa giờ nghỉ ngơi khuya khoắt.
*
Quán cà phê hẹn xem mắt ở ngay bên cạnh tiểu khu Thẩm Hòe Tự sống, đó là một cửa tiệm rất có tiếng trên mạng, chiều chủ nhật càng khó xí chỗ ngồi. Anh xuống lầu trước nửa tiếng, đợi gần hai mươi phút mới có bàn trống, trong lúc chờ đối phương bèn rảnh rỗi lật thực đơn xem đồ uống.
Món đề cử hot nhất của mùa này là 'Latte sữa đặc phô mai sầu riêng'.
Thẩm Hòe Tự nhíu mày, thầm nghĩ thứ gì mà nghe giống bom nhiệt lượng quá vậy.
"Xin hỏi... Anh là Thẩm Hòe Tự phải không ạ?"
Thẩm Hòe Tự nghe tiếng ngẩng đầu, người trước mắt vận áo sơ mi trắng quần jean, tóc cắt ngắn gọn gàng, người thật trông càng hoạt bát vui vẻ hơn trong ảnh chụp.
"À phải, chắc cô là cô Đường?"
"Đường Uyển Điềm." Đường Uyển Điềm tự kéo ghế ra ngồi xuống, mỉm cười với Thẩm Hòe Tự, "Ngại quá, người không được như tên."
(*Chữ Uyển 婉 trong tên chị này nghĩa là dịu dàng khéo léo, Điềm 恬 trong điềm đạm, thản nhiên)
"Cô Đường khiêm tốn rồi." Thẩm Hòe Tự đẩy menu ra trước mặt đối phương, "Cô muốn dùng gì?"
"Chọn cái này đi." Đường Uyển Điềm chỉ vào thức uống đề cử mùa này.
Thẩm Hòe Tự khá bất ngờ, đây là lần đầu tiên anh gặp đối tượng xem mắt thích vị sầu riêng.
Hai người tán gẫu từ sở thích hứng thú, học hành công việc đến mục tiêu cuộc đời, nói hết một vòng vừa đủ ba mươi phút. Thân là một tay xem mắt lão luyện, Thẩm Hòe Tự cảm thấy độ dài thế này là vừa vặn, có thể khiến bên đằng gái cảm giác được ý uyển chuyển từ chối rồi, lại đủ tôn trọng để bà mai họ Triệu không mất mặt.
Giờ phút này anh bắt đầu chân trong chân ngoài muốn tìm cớ kết thúc cuộc trò chuyện nặng tính hình thức kia, bỗng nhiên một giọng nói quen thuộc vọng tới từ cách đó không xa: "Khéo thế này?"
Thẩm Hòe Tự nâng mắt lên lại nhanh chóng thu về, cúi đầu uống một ngụm cà phê. Khéo cái rắm gì, dám nhìn lén màn hình điện thoại người khác, đồ vô liêm sỉ.
Đường Uyển Điềm cũng nghe tiếng quay đầu, kinh ngạc hô: "Kỷ Xuân Sơn?"
Thẩm Hòe Tự lại ngẩng đầu lần nữa, vẻ mặt còn kinh ngạc hơn đối phương.
Đường Uyển Điềm lập tức đứng lên giới thiệu cho Thẩm Hòe Tự: "Đây là bạn cùng lớp đại học với tôi, Kỷ Xuân Sơn."
Kỷ Xuân Sơn tiếp lời: "Không cần giới thiệu, tôi và cậu ta là bạn cấp ba, cũng rất quen thuộc."
Đường Uyển Điềm cực kỳ hưng phấn: "Thế thì trùng hợp quá!"
Điểm chú ý của Thẩm Hòe Tự lại không nằm ở đó: "Anh học chuyên ngành tài chính?"
"Đang hẹn hò à?" Kỷ Xuân Sơn lựa chọn điếc có chọn lọc, bày ra vẻ mặt xin lỗi Đường Uyển Điềm, "Vậy tôi không ở lại làm bóng đèn đâu."
"Đừng đùa nữa mà." Đường Uyển Điềm kéo chiếc ghế bên cạnh ra, "Lại ngồi một lát đi, lâu rồi chúng ta không gặp nhau, coi như ——" Cô nàng suy nghĩ một lát rồi tự tiện đưa ra một định nghĩa mới lạ, "Họp lớp!"
Khóe môi Thẩm Hòe Tự giật giật, bắc cầu từ cấp ba lên tuốt đại học mà cũng dám tính là họp lớp sao.
Kỷ Xuân Sơn rất biết nghe lời phải, dứt khoát ngồi xuống hỏi Đường Uyển Điềm: "Đang nói chuyện gì thế?"
Đường Uyển Điềm đáp: "Bàn về ước mơ."
Kỷ Xuân Sơn gật gù: "Đề tài sâu sắc lắm."
Đường Uyển Điềm che miệng nửa đùa nửa thật: "Anh ấy đang đối phó em thì có, vừa nãy mới bảo ước mơ là muốn thế giới hòa bình, anh tin nổi không?"
"Ồ?" Lúc này Kỷ Xuân Sơn mới chuyển sang nhìn Thẩm Hòe Tự, cười hỏi, "Thẩm Hòe Tự, ước mơ của cậu không phải là làm ông chủ à?"