============
Không ngoài dự đoán của Thẩm Hòe Tự, vừa bước vào nhà đã thấy Triệu Văn Nhân chờ sẵn mang theo khuôn mặt xám ngắt.
Lúc vừa thêm QQ Kỷ Xuân Sơn anh đã trông thấy hai cuộc gọi nhỡ của mẹ. Đối chiếu thời gian, lúc đó bọn họ còn đang trên đường ra trạm xe bus, tiếng mưa rơi quá lớn, mình lại thao thao bất tuyệt nói đến sướng miệng nên hoàn toàn không nghe thấy.
Nhưng giờ phút này Thẩm Hòe Tự ướt hết nửa bộ đồ, sắc mặt tràn đầy yếu ớt bất lực, lại còn nhìn mẹ chớp chớp mắt hai cái. Triệu Văn Nhân phút chốc không phát giận nổi, chỉ lạnh lùng ném một câu "Có cơm trên bàn" rồi quay người trở về phòng ngủ.
Thẩm Hòe Tự như tìm được đường sống trong chỗ chết, không dám chậm trễ vội vàng rửa tay thay quần áo.
Liếc nhìn món ăn đặt trên bàn, có cá đỏ dạ kho, quả óc chó xào mộc nhĩ và một đĩa óc heo xào tỏi. Món cuối cùng quá gây tổn thương nhưng không cản được anh ăn hết hai chén cơm.
Cơm nước xong, Thẩm Hòe Tự lại rón rén đi đến trước cửa phòng ngủ chính, dù sao cũng chạy trời không khỏi nắng, chi bằng cứ chủ động nhận tội biết đâu lại được khoan hồng xử nhẹ. Anh ôm tâm lý hy sinh anh dũng, quyết tâm gõ cửa phòng.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mùa Xuân Trong Đôi Mắt Tôi
2. Loạn Thế Có Giai Nhân
3. Cua Con Trai Chủ Trọ
4. Lương Sử: Mạnh Giác
=====================================
"Vào đi." Ngữ khí Triệu Văn Nhân vẫn bình tĩnh như thường làm lòng Thẩm Hòe Tự càng thêm bất an.
Triệu Văn Nhân quay lưng ngồi phía cuối giường, Thẩm Hòe Tự đến gần mới phát hiện ra bà đang cầm bức ảnh chụp một nhà ba người bọn họ. Anh ngồi xuống cạnh mẹ, nhẹ nhàng gác cằm lên vai bà, giở giọng yếu thế: "Mẹ, lần sau nhất định con sẽ thi tốt hơn, mẹ đừng giận."
Ngón tay Triệu Văn Nhân nhẹ nhàng vuốt ve mặt kính khung ảnh, thở dài rất khẽ, lại dựa đầu vào đầu Thẩm Hòe Tự thấp giọng hỏi: "Có phải mẹ làm sai rồi không?"
Cổ họng Thẩm Hòe Tự nghẹn cứng: "Mẹ đang nói gì thế ạ?"
"Nếu là Thẩm Tại Xuyên, nhất định ông ấy sẽ không bắt con học ban tự nhiên." Âm điệu Triệu Văn Nhân vẫn vững vàng nhưng hốc mắt đã đỏ bừng, không thể trốn khỏi tầm mắt Thẩm Hòe Tự.
Triệu Văn Nhân rất ít khi nhắc đến cha trước mặt Thẩm Hòe Tự.
Gia đình bọn họ theo kết cấu cha hiền mẹ nghiêm điển hình, tính cách Thẩm Tại Xuyên lạc quan vui vẻ, vấn đề nuôi dạy con cái luôn là vô vi nhi trị*, để cho Thẩm Hòe Tự tùy hứng thích gì làm nấy. Ngày còn nhỏ tất cả máy chơi game trong nhà đều do Thẩm Tại Xuyên mua, hai cha toàn con nhân lúc Triệu Văn Nhân đi làm lén lút chơi điện tử với nhau.
*Vô vi nhi trị: một tư tưởng trong đạo gia, ý nghĩa đại khái là lãnh đạo mọi việc thuận theo tự nhiên vốn có.
Nếu không có Triệu Văn Nhân quản lý nghiêm khắc, Thẩm Hòe Tự không biết bản thân sẽ bị chiều hư thành dạng gì nữa.
"Sao mẹ không tin tưởng con trai mình chút nào thế?" Ánh mắt Thẩm Hòe Tự lướt qua nếp nhăn nhợt nhạt bên khóe mắt bà, ra vẻ giận dữ oán trách, "Bà Triệu à, con thất vọng với mẹ quá."
Triệu Văn Nhân liếc anh một cái: "Với cái thành tích lần này của con, mẹ chưa thất vọng thì thôi đi, lại đến lượt con lên tiếng à?"
"Con sai rồi." Thẩm Hòe Tự duỗi tay ôm eo bà, nhỏ giọng làm nũng, "Con đảm bảo với bà Triệu, lần sau nhất định... nhất định sẽ thi tốt hơn lần này."
"Mục tiêu không rõ ràng gì cả thế."
Thẩm Hòe Tự vốn muốn nói sẽ giành hạng nhất, nhưng lời ra đến miệng lại chệch đường ray, đúng là anh không thể xác định được.
"Cái này gọi là thành thật." Thẩm Hòe Tự thật thà giải thích, "Lớp con mới có một đại ma vương chuyển đến, bài thi vật lý kì này cậu ta không để rớt điểm nào. Không phải tại con vô năng, mà là quân địch quá mạnh mẽ gian xảo."
Triệu Văn Nhân suy tư một lát: "Hèn nào mẹ không có ấn tượng gì với thằng bé xếp hạng nhất cả."
"Nhưng tụi con đã thành lập được tình hữu nghị cách mạng sâu sắc rồi." Để an ủi bà Triệu, Thẩm Hòe Tự cố ý thổi phồng quan hệ của hai người lên mấy phần, "Chờ con chôm được bí kíp võ công của cậu ta xong sẽ lại bò lên đỉnh vinh quang."
*
An ủi Triệu Văn Nhân xong, Thẩm Hòe Tự ba chân bốn cẳng trở về phòng mình. Mở máy tính đăng nhập QQ đã thấy lời mời kết bạn mới từ Kỷ Xuân Sơn.
Thẩm Hòe Tự tùy tiện tìm câu mào đầu.
[ Tự Thần: Về đến nhà chưa? Có bị ướt không? ]
[ Kỷ Xuân Sơn: Cái nickname của cậu... ]
Thẩm Hòe Tự chờ nửa ngày vẫn không chờ được nửa câu còn lại.
[ Tự Thần: Nó làm sao? ]
[ Kỷ Xuân Sơn: Không có gì, cũng được. ]
[ Tự Thần: Có cảm nhận được khí chất bá vương gì không? ]
[ Kỷ Xuân Sơn:... Cảm nhận được. ]
[ Tự Thần: Cậu dùng tên thật thế thôi à, như mấy ông già ý. ]
[ Kỷ Xuân Sơn: Tôi lười đặt tên mới. ]
Thẩm Hòe Tự mím môi, kiểu lơ đãng làm bộ làm tịch của Kỷ Xuân Sơn đúng là rất ngầu.
[ Tự Thần: Mỗi ngày cậu đến trường lúc mấy giờ? ]
[ Kỷ Xuân Sơn: Làm gì? ]
[ Tự Thần: Tôi đứng ở trạm xe chờ cậu, chúng ta cùng vào lớp. ]
[ Kỷ Xuân Sơn: Sao không thấy cậu đi với Đoàn Triết. ]
[ Tự Thần: Ngày nào nó cũng lải nhải mấy bộ phim hoạt hình, tôi nghe đến mức tai đóng kén luôn. ]
[ Kỷ Xuân Sơn: Bình thường khoảng 7 giờ 35 là đến trạm nhà cậu. ]
Dường như Kỷ Xuân Sơn hiểu lầm lời anh nói nên đưa ra đáp án rất kỳ quặc.
[ Tự Thần: Không phải hôm nọ 7 giờ 40 cậu đã ở trường rồi à? ]
Thẩm Hòe Tự đang nhắc đến ngày bọn họ giằng co trả tiền, mấy ngày sau anh vẫn đến trường muộn hơn Kỷ Xuân Sơn, đúng là không biết rõ hắn đến trường lúc mấy giờ.
[ Kỷ Xuân Sơn: Hôm đó mua thuốc nhỏ mắt nên đi sớm. ]
[ Tự Thần:... ]
[ Tự Thần: Không nói chuyện nữa, tôi đi làm bài tập đây. ]
Thẩm Hòe Tự hơi xấu hổ đành qua loa kết thúc cuộc đối thoại.